Hối tiếc tuổi thanh xuân tôi đã dùng để yêu... 'một người chưa đủ lớn'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh vẫn yêu cô nhưng bắt đầu thấy ngột ngạt. Rồi các cuộc gọi thưa dần, các tác động từ mọi phía nhiều thêm. Và một thời gian sau anh từ len lén rồi công khai tìm hiểu, tán tỉnh các cô gái khác.

Cô hơn anh 3 tuổi, cái số tuổi nghiệt ngã mà theo tử vi là tam khắc, tuyệt đối không nên lấy nhau. Bố mẹ anh đi xem, thầy còn nói nếu cố tình lấy nhau, anh sẽ chết bất đắc kỳ tử vì 2 tuổi này tuyệt mạng. Vì vậy, bố mẹ anh hết nhẹ nhàng khuyên bỏ, khóc lóc, đến cậy nhờ Sếp của anh tác động. Rồi còn dọa nạt từ anh, bắt anh lựa chọn giữa cô và gia đình, cốt cũng để họ không đến được với nhau.

Anh bao lần hứa trước mặt bố mẹ và dòng họ sẽ chia tay cô, nhưng trước cô anh lại không thể từ bỏ.

Cô gần 30, không còn mộng mơ như gái đương thì nhưng cô mong manh, bé nhỏ như một cánh hoa xuân. Khuôn mặt xinh xắn, trắng trẻo, giọng nói khi sôi nổi, lúc dịu dàng, luôn biết hoàn cảnh để thay đổi phù hợp. Là nhân viên kinh doanh nên kỹ năng thuyết phục, đàm phán và nắm bắt tâm lý khách hàng rất tốt. Cô quan tâm tới từng hơi thở khẽ của những người cô thương yêu. Cô ý chí mạnh mẽ kiên cường đáng kinh ngạc.

Cô và anh yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, khi anh được công ty mẹ cử vào Sài Gòn công tác tại chi nhánh cô làm. U mê và mụ mẫm. Thời gian đầu mới quen, anh như lạc trong men say tình yêu không thể dứt. Họ gọi điện cho nhau bất kể thời gian, ngọt ngào, đắm đuối.

Mọi người nói anh bị bỏ bùa yêu. Từ con người sôi nổi, năng động, anh trở nên trầm tính, già dặn và thu hẹp các mối quan hệ rất nhiều. Cô cũng hạn chế tất cả các mối quan hệ xã giao để tập trung yêu anh. Cô như người mẹ thứ 2, quan tâm anh từng miếng ăn, giấc ngủ, từng ánh mắt lời nói.

Do bố mẹ anh chưa biết nên điều ngăn cản duy nhất lúc bấy giờ là không gian. Cô ở Sài Gòn, còn anh Hà Nội. Cô đều đặn gửi đồ ăn, bánh, sữa ra cho anh mỗi tuần hoặc nhờ cô em cùng phòng anh mua đồ giúp. Phong cách, phục trang của anh cũng thay đổi tích cực từ ngày yêu cô. Anh bảnh bao, rạng ngời, anh hạnh phúc trong sự quan tâm, bảo bọc của cô. Cô hạnh phúc khi tình yêu nhiệt thành của mình được đón nhận.

Nửa tháng họ thăm nhau một lần, anh bay vào, cô bay ra, hoặc họ đi nghỉ cùng nhau. Những nụ hôn dài bất tận ở sân bay như để xóa hết nhớ thương của sự xa cách...

Người ngoài nhìn vào xuýt xoa và ngưỡng mộ, mong họ sớm nên duyên như ước muốn có hậu trong mỗi câu truyện cổ tích.

Rồi chuyện cũng đến tai bố mẹ anh...

Anh yêu cô nồng nàn nhưng cũng yêu gia đình tha thiết nên đau đáu trong sự dày vò của bên tình, bên hiếu. Nhìn anh hốc hác vì nghĩ suy, cô phần nào hiểu ra vấn đề. Cô muốn gặp bố mẹ anh để ông bà có thể hiểu thêm về cô, về tình yêu của 2 người. Nhưng vô ích vì họ kiên quyết chối bỏ cô như một khối u không thể nào cứu vãn.

Anh vẫn yêu cô nhưng bắt đầu thấy ngột ngạt. Rồi các cuộc gọi thưa dần, các tác động từ mọi phía nhiều thêm. Và một thời gian sau anh từ len lén rồi công khai tìm hiểu, tán tỉnh các cô gái khác. Anh trở lại làm con người của anh trước kia với các mối quan hệ rộng hơn, rũ bỏ hết hình tượng anh đắp lên lúc còn yêu cô. Rồi người ta thấy anh tay trong tay đầy tình tứ với cô gái khác trẻ trung, gợi cảm hơn cô rất nhiều.

Quãng thời gian này, cô có níu kéo, vật vã hay khổ đau như thế nào, không mấy người rõ vì cô đã xin nghỉ việc tại công ty mà không một lần quay lại, không ai liên lạc được với cô. Mọi người nói cô kiên cường và mạnh mẽ, nhưng không ai thấy cô là người con gái yếu đuối và lỡ làng một phần còn lại của tuổi thanh xuân để yêu "một người chưa đủ lớn"...

Càng thương cô, mọi người lại càng trách cô đã hi sinh và bảo bọc anh quá nhiều. Bởi tình yêu muốn lớn lên cũng phải để nó tự do trở mình và hít thở...

Phải chăng cô đã yêu sai cách?

-----------------------------------------------

Nguồn Internet

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro