Mưa!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay trời lại mưa rồi!

Mưa như tấm kính soi rọi tất thảy tâm tình tôi. Ngay lúc này tôi cũng không rõ đâu là mưa, đâu là nước mắt nữa... Có lẽ nỗi buồn của tôi quá nhiều nên đến tận bây giờ dẫu cho mưa xối xả cũng không thể hoàn tan sự mặn chát của nước mắt.

Mỗi khi trời tạnh nào ai dám trải lòng mình giữa chốn đông người? Huống hồ là người luôn sống nội tâm? Nào ai dám ngỏ dù chỉ một lời?

Nhưng khi mưa xuống, vạn vật đảo lộn, tôi lại hoà mình vào làn mưa. Bao tâm tư chôn dấu bấy lâu đều bọc lộ hết thảy vào làn mưa dẫu cho dòng người tấp nập, hối hả tìm chốn trú mưa thì tôi lại mặc nhiên đứng đấy cho những hạt mưa tinh khiết lấy đi những nỗi buồn của mình.

Tôi không muốn khóc trước người khác, tôi không muốn người khác thấy tôi khóc. Tôi vốn sống trầm lặng, huống hồ tôi lại rất ích kỉ. Tôi không muốn vạch áo cho người ta xem lưng, tôi không thể dâng cho người ta cơ hội để họ khinh thường mình được...

Mưa - vô tri vô giác nhưng lại rất xuất sắc khi gợi nỗi buồn của lòng người...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro