Chương 105: Anh ân cần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô thấy anh có vẻ nóng giận bỏ đi, bỗng dưng cảm thấy mình như có lỗi, bèn chạy theo anh năn nỉ, nhưng vì dòng người quá đông, anh lại đi ngược vào khu khi nãy làm cô choạng vạng hướng theo anh mà không nhìn đường, nên cô bị ngạ khuỵu xuống đất hòa lẫn đám đông, mắt cứ nhìn vào anh tìm kiếm nhưng anh đi quá nhanh làm cô không thể gọi được.
Khi Thiên Đăng đi cảm giác đủ để nguôi giận thì quay lại chẳng thấy Đan Thanh đâu nữa, anh nhướng mày lo lắng tìm cô, nãy giờ anh cứ tưởng cô theo phía sau, nhưng anh vô ý rồi, bước chân của anh có thể bằng đến 3-4 bước của cô thì làm sao đuổi kịp chứ. Anh chạy nhanh lại khu ẩm thực khi nãy tìm kiếm, miệng không ngừng gọi:

-Đan Thanh em ở đâu vậy? Lên tiếng giúp anh.

Cô trong khi đứng dậy được và tách khỏi đám đông cũng đi tìm anh nhưng không được, cũng may nghe được tiếng anh gọi, cô lại tức tốc chạy theo hướng đó... Cô thấy anh trước, chạy lại kéo tay áo của anh cất tiếng nhỏ nhẹ:

-Anh đi đâu vậy??

Anh như nghe được lời nói đó như sự sống của mình, gương mặt hốt hoảng quay sang nhìn thấy cô đang níu tay áo anh, anh không kiềm lòng được mà lao vào ôm cô nhanh chóng vào lòng, cảm giác như sợ bị đánh mất cô một lần nữa. Anh ôm siết chặt, buông lời trách móc:
-Đồ khờ, em đi đâu vậy chứ?!
-Anh là người đi bỏ tôi mà, tôi bị té nên không theo kịp anh.
Cô trả lời thản nhiên trước thái độ lo lắng đến tột độ của anh, và cô không phủ nhận mình cảm giác được sự quan tâm đó, cảm giác ấm nóng như luồn khắp cơ thể cô làm cô một phần ấm áp, anh nghe cô nói bị té, liền buông cô ra, đôi mắt sắc lạnh ấy nhìn tổng thể từ trên xuống xem có vết trầy xước nào không, thật may là cô chị bị té nhẹ nên không sao cả. Anh nắm tay cô dắt đi tới nhà xe, hỏi han quan tâm lạnh lùng:

-Có bị làm sao không?

-Không có!!

-Trả lời như vậy nghe được à? Đi đứng chả cẩn thận chút nào.

-Do ai chứ ?!!!!!

Cô bướng bỉnh nhìn lên ánh mắt giận dữ của anh mà trả lời, anh tuy nóng giận nhưng lòng xót không thể tả, cứ nắm chầm chầm lấy tay cô không buông rời.

<Đến nhà xe>

Cô cũng ngoan ngoãn bước vào, buồn miệng hỏi han anh:

-Giờ đi về hả

-Muốn về rồi sao?

-Tôi hỏi vậy thôi mà..

-Giờ tôi chở cô đi xem phim

-....
Cô cũng không nói gì, thì coi như hôm nay cô đồng ý đi chơi với anh rồi mà, với lại lâu quá cũng chưa có cảm giác xem phim. Xe tăng tốc dần, 10phút rồi 20 phút cũng tới được rạp chiếu phim.
Anh xuống xe vẫn nắm lấy tay cô khư khư đó không một chút rời, cô thấy khó chịu nên đã vùng vằng rút ra:

-Anh... Không nhất thiết nắm tay như vậy.
-Sợ mọi người biết tôi và cô à.
-Anh nói cũng đúng thôi, ừ tôi vậy đó, anh buông tôi ra đi..
-Không thích.
Anh kéo tay cô đi một mạch, cô như mất đà chỉ biết lao vào hướng anh đi..
Cô vừa đi vừa đánh bày tay hung bạo của anh đang nắm chặt bàn tay cô, vừa đánh vừa mắng:

-Anhhh đi vào mua vé đi, thả tay tôi raaa đauuu quá... Nè anh... Anhhh..

Anh vẫn không quan tâm qua lời nói của cô lắm, kéo một mạch tới chỗ mua vé, đặt ngay 2 vé VIP vào xem, đáng lí anh sẽ bao rạp để tự nhiên hơn nhưng anh biết cô không thích nên anh không làm. Do anh cũng là người có tiếng nên đến đặt vé thì nhân viên nhận ra cũng khá bình thường, và nhờ sự ưu tiên nệ mua cũng không quá khó khăn. Mua xong xuôi, anh mới thả tay cô ra, cô lúc này vặn xoa tay mình đau đớn khi nãy giờ anh siết, không thèm để mắt đến anh nữa. Anh nhìn cô, nét mặt lạnh lùng cất tiếng nói nghiêm ngặt:

-Đứng yên ở đây, tôi đi mua bắp nước, tôi tìm không thấy đừng trách tôi bỏ cô về.

-Biết rồii....

Nét bướng bỉnh đáng yêu hiện lên gương mặt cô làm anh cũng muốn điêu đứng nhưng do vẫn còn giận nên cứ tỏ  vẻ lạnh băng như thế thôi.
Xong xuôi cũng đến giờ phim chiếu, anh đưa tay nhẹ nhàng ra trước mặt cô:

-Cầm bắp hộ anh, anh đưa vé cho người ta nữa.

Cái tên này lúc thì lạnh như cục nước đá, lúc thì lại ngọt ngào ai mà chịu được. Cô ngại ngùng cầm bắp như lời anh nói, cả hai cùng xếp hàng vào trong rạp ngồi, vì anh chọn ghế VIP nên rất thoải mái khi nhìn lên màn hình.
Vô rạp, còn đến giờ quảng cáo, cô quên mất không hỏi anh chọn phim gì, bèn quay sang hỏi:

-Ủa anh chọn phim gì vậy?
-Phim đang hot bây giờ!
-Là phim gì? Tình cảm hay phim gì cơ?
-Lúc nào cũng tình cảm thôi à?
-Xin lỗi tôi không xem nhiều nên không theo dõi..
-Phim ma thôi!
-Anh...... Anh biết tôi sợ còn dám đặt, anh đáng ghét...
Nhìn bộ dạng mắng yêu của cô anh không thể không cười một cái, tuy không quá rạng ngời nhưng đủ để cô cảm thấy anh đang chăm chú nhìn cô rồi cười, làm cô ngượng ngùng quay lên màn hình.
Một lúc sau khi phim chuẩn bị bắt đầu, có một nam thanh niên tiến lại ngồi cạnh ngay ghế của cô.. Anh đưa mắt sang nhìn, thấy cô cũng đang nhìn hắn, hắn cũng nhìn, còn cười với cô..  anh bắt đầu thấy khó chịu, anh quay sang, tay kéo đầu cô về phía anh:
-Không được nhìn.
-Nhìn?? Nhìn gì chứ?
-Đừng có giả vờ, ai đang ngồi kế em?
-À.. Anh điên à? Tôi nhìn thì có sao?
-Em còn nói vậy sao?
-Anh nhỏ thôi, đây là rạp phim đó.
-Em đổi chỗ với anh, mauu.
-Không, phim chiếu rồi anh đừng có con nít như vậy...
Cô bực tức mắng anh, anh nóng giận hừng hực nhưng không thể làm gì được cô, anh không muốn người khác cứ chú ý vào dáng vẻ mảnh mai đó, anh không thích. Anh gỡ thanh để tay ở ghế cô và anh, tay anh thoăn thoắt ôm lấy eo của cô kéo về phía anh, ôm chầm lấy thật chặt, cô bất ngờ theo hành động của anh, ngã người vào lòng anh trọn vẹn. Cô nhướng mày khó hiểu nhìn anh:

-Anhhh... Anh khùng hả... Anh đừng quậy nữa mà...

-Ai quậy, em nói vậy mà nghe được?! Anh không cho em ngồi gần người con trai nào khác ngoài anh, biết không??

-Người ta có làm gì đâu mà... anh kì quá ..

-Kệ anh. Anh thích vậy!!!!

-Nhưng tôi khó chịu..

Anh tức giận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang hờn dỗi anh, anh càng tức hơn khi cô muốn xa lánh anh như vậy! Anh nhìn cô, nét mặt cô đã giận anh rồi, cô nhìn sang hướng khác,  người cô vẫn dính sát lấy anh vì anh đang ôm eo cô, không nhúc nhích được, anh cũng giận nhưng đến lúc này phải xuống nước, anh đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, nhanh chóng cúi đầu xuống hôn lên môi anh đào của cô nhẹ nhàng, nụ hôn ấm nóng khiến cô bất ngờ cảm nhận, rồi lại say mê... Anh hôn trong chốc lát cho cô thấy anh yêu cô và muốn cô là của anh hơn lúc nào, đến khi cảm thấy đủ anh mới rời môi đi..  anh vẫn nhìn cô, nét mặt trầm tư vẫn thế, nhìn cô trìu mến thì thào:

-Anh thật sự yêu em.

Cô không nói gì, ngượng ngùng ánh mắt nhìn lên màn hình, cũng ngay khúc cảnh ghê rợn xuất hiện, cô giật mình quay sang ôm anh gục mặt vào áo anh, anh thấy cô sợ, liền đưa hai tay ra vòng tay ôm dáng người bé nhỏ của cô vào lòng, cô dường như cũng không để ý, vì sợ mà quên luôn những hành động từ anh.
Người thanh niên bên cạnh vẫn lâu lâu nhìn sang cô, đương nhiên không thể ra khỏi tầm mắt của Thiên Đăng được, có lẽ vì bộ đầm dây làm lộ rõ những đường cong trên cơ thể và da thịt của cô nên hắn mới nhìn chăm chăm như vậy, anh lườm sang hắn rồi cởi chiếc áo khoác của mình ra khoác vào người cô, cô đang không hiểu thì anh đã chặn miệng cô bằng một nụ hôn nhẹ rồi bảo:

-Mai mốt ra đường, em phải mặc đồ kín đáo, không được như này nữa, rõ chưa?

-Tại sao chứ? Đồ này đẹp mà.

-Anh thấy không đẹp chút nào cả.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro