CHƯƠNG 21 + 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


☆ Món ăn thứ hai mươi mốt

Đại khái là Khang Hy không ngờ tới hậu quả sau khi say rượu lại cực kỳ nghiêm trọng như vậy. Hôm sau khi thượng triều, hắn cảm thấy cả người vô lực. Đại thần phía dưới nói gì hắn đều nghe không lọt lỗ tai, chỉ có thể miễn cưỡng mà "ừ, à, à" tỏ vẻ đang nghe.

Đại khái các thần tử cũng phát hiện ra sức khỏe của Hoàng đế không ổn, bởi vậy nên tảo triều nhanh chóng kết thúc. Vừa hạ triều, Khang Hy liền ngã gục, trong đầu hắn chỉ còn có một ý nghĩ, từ nay về sau sẽ không bao giờ uống rượu đến mất tiết chế như vậy nữa.

Buổi tối hôm đó Tử Tu đến sớm, khi y đi vào thì thấy Khang Hy đang phê duyệt tấu chương, Lương Cửu Công thì đứng quạt ở bên cạnh. Sắc mặt của Khang Hy rất kém, Tử Tu đoán hẳn là vì hắn không nghỉ ngơi cho tốt.

Tử Tu thở dài, tâm nói làm Hoàng đế quả nhiên là công việc vất vả nhất.

"Hoàng thượng, người nghỉ ngơi một chút đi." Tử Tu thấy Lương Cửu Công đứng ở bên cạnh nên không trực tiếp đi qua.

Khang Hy ngẩng đầu, phất tay ra hiệu cho Lương Cửu Công đi ra ngoài. Lương Cửu Công nhanh chóng cáo lui, khi đi ra ngoài còn thông minh đóng cửa phòng lại. Khang Hy buông bút, mệt mỏi thở dài một hơi.

Tử Tu đến gần Khang Hy nói: "Nếu mệt thì nghỉ ngơi một chút, ta nấu cho ngươi chén canh an thần, uống trước đi." Tử Tu lấy canh ra để lên bàn, dùng muỗng khuấy một chút rồi mới đưa cho Khang Hy.

Khang Hy yếu ớt cười: "Cũng chỉ có ngươi hiểu ta."

Tử Tu cười khẽ, đứng ở đằng sau xoa huyệt thái dương cho Khang Hy. Y khéo léo khống chế lực tay không mạnh không yếu khiến cho Khang Hy vô cùng thoải mái. Khang Hy vừa uống canh vừa thả lỏng đầu óc, cảm thấy rất hưởng thụ.

Trong khi ăn canh thì Khang Hy chợt ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ như có như không. Hương tuy nhẹ nhưng ngửi vào rất thoải mái, tinh thần dường như tốt hơn rất nhiều. Hắn kéo tay Tử Tu qua ngửi ngửi, sau đó nghi hoặc mà buông ra.

Tử Tu bèn hỏi: "Ngươi ngửi cái gì vậy?"

"Ngươi dùng hương phấn à?" Khang Hy tò mò hỏi.

Tử Tu sửng sốt, ngẫm nghĩ một lúc rồi lấy một viên minh châu màu xanh biếc ra: "Ta không dùng hương gì hết, là mùi của hạt châu này đó, ngươi ngửi lại xem?"

Khi Khang Hy nhìn thấy hạt châu này thì đầu óc đã quay mòng mòng. Đây không phải là lễ vật hắn chuẩn bị cho Tử Tu sao? Hắn không nhớ là mình đã đưa cho Tử Tu lúc nào, không lẽ là lúc hắn say rượu thì lấy ra?

Hai lỗ tai Khang Hy liền đỏ ửng, chẳng qua Tử Tu không để ý. Khang Hy cầm lấy hạt minh châu trong tay Tử Tu, ngửi thử, quả thật là mùi hương của thứ này.

"Ta hiểu rồi, hạt châu này ngoại trừ việc trừ côn trùng ra thì còn có tác dụng nâng cao tinh thần, mang ở trên người rất tốt."

"Đúng thế, tối hôm qua đi ngủ hoàn toàn không có con muỗi nào. Hoàng thượng, hạt châu này dùng rất tốt." Tử Tu hưng phấn khoe với Khang Hy.

"Ngươi thích à?" Khang Hy trả hạt châu lại cho Tử Tu.

"Thích lắm." Tử Tu không hề do dự trả lời.

"Vậy là tốt rồi." Khang Hy tươi cười, không thắc mắc là mình đưa cho Tử Tu khi nào nữa.

Tử Tu lại cất hạt châu vào trong người rồi lấy thêm thức ăn ra. Khang Hy vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với Tử Tu, nói một hồi thì nói đến chuyện thể nghiệm và quan sát dân tình.

Tử Tu hỏi thăm: "Hoàng thượng có bao giờ rời khỏi cung để thể nghiệm và quan sát qua dân tình chưa?"

Khang Hy lắc đầu cười khổ: "Mỗi ngày ta đều phải phê duyệt tấu chương mà còn chưa hết, đâu có rảnh để ra ngoài. Hơn nữa một lần rời khỏi cung thì sẽ rất tốn thời gian và công sức, các đại thần sẽ không cho đâu."

Tử Tu suy nghĩ thấy cũng đúng, vì thế mới nói: "Làm Hoàng đế quả thật rất vất vả, bất quá tin tức do đại thần cung cấp không hẳn hoàn toàn có thể phản ánh đúng tình hình trong dân gian."

"Vậy à? Đúng rồi, không phải trước kia ngươi sống ngoài cung à? Kể cho ta nghe một chút đi, bên ngoài có gì hay không?" Khang Hy tỏ ra rất hứng thú, hắn sống hơn mười sáu năm nhưng chưa từng ra khỏi Hoàng cung.

"Nếu ta kể không hay thì đừng có chê." Tử Tu trầm ngâm một chút rồi bắt đầu nói: "Trước kia ta từng đi nghe thuyết thư, người thuyết thư từng kể rằng có một vị Hoàng đế cần chính yêu dân, thường xuyên cải trang vi hành để thể nghiệm và quan sát dân tình. Lúc nào bên cạnh vị Hoàng đế nọ cũng có hai người đi theo, một người là thái giám, tên là Tam Đức Tử, người còn lại là một vị hòa thượng có võ công cao cường, gọi là Pháp Ấn..."

Tử Tu vừa kể tới đây thì đã bị Khang Hy cắt ngang, Khang Hy hỏi: "Tại sao ta lại không biết trong lịch sử có vị Hoàng đế như thế?"

Tử Tu cười thầm, tâm nói bởi vì người đó là ngươi trong phim được hậu thế dựng thành mà. Bất quá Tử Tu đương nhiên không thể nói như vậy mà chỉ cười cho qua: "Thì người thuyết thư cũng đâu có nói vị Hoàng đế này có thật trong lịch sử."

Khang Hy vẫn thắc mắc: "Cứ cho là như vậy đi nhưng tại sao Hoàng đế ra khỏi cung còn phải mang theo hòa thượng làm gì? Nếu nói là để bảo hộ Hoàng đế an toàn thì mang theo vài thị vệ có võ công cao chẳng phải là được rồi sao?"

Tử Tu bị hỏi đến choáng váng, ai mà biết mới mở miệng ra giới thiệu nhân vật thì đã bị phản bác đến á khẩu. Khang Hy tựa hồ thấy mình đúng là hỏi hơi cắc cớ nên đành ho khan một tiếng: "Thôi coi như ta chưa hỏi gì, ngươi cứ kể tiếp đi."

Tử Tu hắng giọng kể tiếp: "Vị Hoàng đế này đi rất nhiều nơi, hắn cải trang y hệt dân chúng bình thường trà trộn khắp nơi. Hắn chủ động giúp cho dân chúng đang chịu khổ, giải oan cho họ, thậm chí còn giả làm khất cái hay nếm thử mùi vị ở trong ngục tù."

"Hả?" Khang Hy tỏ ra không tin nhìn Tử Tu, giả làm khất cái? Đi ngồi tù? Hoàng đế mà có thể làm như vậy được?

Tử Tu cười cười, nói tiếp: "Thì người thuyết thư kể như vậy. Và trong thời gian mà vị Hoàng đế đó thống trị thì quả thật là trăm họ an cư lạc nghiệp, quốc lực phát triển không ngừng. Chính bởi vì hắn đứng ở góc độ của dân chúng mà quan sát mới biết được nỗi khổ của muôn dân."

"Nói như vậy thì việc thể nghiệm và quan sát dân tình quả thật rất quan trọng. Trong lịch sử, tất cả các vương triều khi đến hồi kết đều là do Hoàng đế ngu ngốc vô năng, gây ra chiến hỏa không ngừng, khiến cho muôn dân cửa nát nhà tan, nếu như trăm họ an cư lạc nghiệp, quốc gia sao có thể diệt vong..." Khang Hy nghiêm túc tự ngẫm về vấn đề này, ngón tay hắn nhịp nhịp trên mặt bàn, vẻ mặt trầm tư.

Tử Tu bỗng nhiên cảm thấy hơi lo lắng, đừng nói là Khang Hy chỉ vì vài câu nói của y mà muốn cải trang vi hành nhé? Nếu chuyện này xảy ra thật thì y phải làm sao bây giờ? Nhưng thấy Khang Hy chỉ trầm tư suy nghĩ thì Tử Tu lại cho là có lẽ mình nghĩ nhiều rồi.

Mỗi ngày Khang Hy phê duyệt tấu chương đến tối mịt còn chưa xong, làm sao có thời gian để chạy ra ngoài? Bất quá nghĩ đến việc người trước mắt này chưa từng được ra ngoài chơi, Tử Tu cảm thấy Khang Hy thật đáng thương.

Suy ngẫm cả buổi, Khang Hy mới chậm rãi nói: "Có lẽ thể nghiệm và quan sát dân tình là một ý kiến rất hay. Theo như lời ngươi nói thì từ trước tới nay những gì ta nhìn thấy chỉ là cách nhìn phiến diện từ phía các thần tử. Bọn họ nói bên ngoài như thế nào thì ta đều cho rằng là như thế. Trâu Kỵ từng nói với Tề Vương rằng: 'Cung phụ tả hữu mạc bất tư vương, triều đình chi thần mạc bất úy vương, tứ cảnh chi nội mạc bất hữu cầu vu vương, do thử quan chi, vương chi tế thậm hĩ' (Mỹ nữ trong cung ai không yêu vua, đại thần trong triều ai không sợ vua; các nước bốn phương ai không cầu đến vua; chính vì thế cho nên cách nhìn của vua há có thể không bị che khuất). Lãnh thổ của Tề vương rộng ngàn dặm, lãnh thổ của Đại Thanh ta còn rộng lớn hơn. Theo như cách nói này thì ta còn bị che mắt càng nhiều hơn nữa."

Khang Hy dừng động tác gõ bàn lại, quay đầu nghiêm túc nhìn Tử Tu, Tử Tu bắt đầu tuôn mồ hôi lạnh. Y nuốt nước miếng, cảm thấy mình gặp rắc rối to rồi. Nếu như các đại thần biết Khang Hy muốn cải trang vi hành, mà họ còn biết là cái chủ ý này là do y gợi ý cho Khang Hy thì nhất định sẽ gây phiền toái cho y.

Tử Tu dè dặt hỏi: "Hoàng thượng, không lẽ ngươi muốn ra ngoài thể nghiệm và quan sát dân tình?"

"Có gì không thể? Tề vương có thể tiếp thu lời can gián thì tại sao ta lại không thể ra khỏi cung để thể nghiệm và quan sát dân tình?"

"Nhưng mà..."

"Ta biết băn khoăn trong lòng ngươi, đúng là ta cần phải phê duyệt rất nhiều tấu chương. Nhưng nếu như ta muốn xuất cung thì sẽ sắp xếp cho các đại thần chỉ lựa chọn những việc quan trọng mới giao tới là được rồi. Hơn nữa lần này ta không định ra ngoài quá lâu." Khang Hy nháy mắt mấy cái, dường như tâm trạng đang rất tốt.

Tử Tu chỉ cảm thấy đau đầu, xem ra họa từ miệng mà ra là thật. Tử Tu thầm thề từ nay về sau sẽ không bao giờ kể chuyện cho Khang Hy nữa.

Hiệu suất làm việc của Khang Hy đúng là rất cao, đến ngày thứ ba liền nói với Tử Tu mình muốn ra ngoài cải trang vi hành. Tử Tu kinh hãi, không biết Khang Hy đã thuyết phục đám đại thần kia như thế nào.

Khang Hy hỏi: "Ngươi có muốn đi với ta không?"

Tử Tu tròn mắt nhìn hắn, mất nửa ngày mới hoàn hồn mà hỏi: "Ta đi được chứ?" Tử Tu không thể tin nổi, Khang Hy đồng ý cho y đi cùng. Y không phải là thái giám Tam Đức Tử có thể hầu hạ Hoàng đế, càng không phải là Pháp Ấn có võ công cao cường.

Khang Hy bật cười: "Nếu như ngươi muốn đi thì tất nhiên là được."

Tử Tu vội vàng gật đầu như giã tỏi: "Được được, ta đi, vậy... còn ai đi nữa?"

Khang Hy nhẩm tính: "Còn Lương Cửu Công, ngươi biết rồi, với lại một thị vệ thân tín nữa."

Tử Tu bỗng dưng có cảm giác như mình là người thừa, y suy tư một lát nhưng vẫn không hiểu tại sao Khang Hy lại muốn mang mình theo. Khang Hy nhìn ra nghi vấn của Tử Tu nhưng không nói gì cả. Thật ra trong mắt của Khang Hy thì Tử Tu mới là người quan trọng nhất trong số những người mà hắn muốn mang theo. Tử Tu không những có thể nấu ăn ngon, còn cùng hắn nói chuyện phiếm, không có Tử Tu thì chuyến cải trang vi hành này của hắn sẽ mất đi rất nhiều lạc thú.

Tiếp theo là thời gian chuẩn bị, Tử Tu đến chào từ biệt Trình Lễ nhưng chỉ nói với ông là mình phải ra ngoài một thời gian chứ không nói là đi đâu hay đi với ai. Bởi vì Khang Hy đã dặn dò là chuyện này không thể để cho người ngoài biết, tránh chuốc lấy những phiền toái không đáng có.

Ngoài ra, Tử Tu cũng viết một phong thư gửi cho Dung Nhược, bởi vì thời hạn một tháng vẫn chưa kết thúc nên Tử Tu chỉ có thể dùng cách này để liên lạc với Dung Nhược.

Dung Nhược rất nhanh chóng phản hồi thư, lời lẽ viết trong thư đều tràn ngập ai oái, Tử Tu đọc xong thì chỉ biết lắc đầu cười cười, cảm thấy Dung Nhược vẫn còn rất trẻ con.

Ngày xuất phát, Tử Tu mặc trang phục bình dân, mang theo dụng cụ làm bếp mà Dung Nhược tặng cho mình. Những món dụng cụ này không lớn, có thể dùng để nấu ăn cũng như để phòng thân.

Lại nhìn qua Khang Hy, lúc này hắn đã trút bỏ bộ long bào vàng rực mà mặc vào y phục của quý công tử thế gia, thoạt nhìn tuấn tú vô song, phong độ tiêu sái. Lương công công thì ăn mặc như tiểu tư đi theo sau Khang Hy, chẳng qua động tác lan hoa chỉ cùng với giọng nói cao vút đã bán đứng thân phân của hắn.

Tử Tu chú ý nhất chính là người thị vệ đi theo. Người này thân hình cao lớn, dung mạo tuấn lãng, cả người tràn ngập dương cương chính khí, vừa nhìn là biết võ nghệ không tầm thường. Khang Hy nói cho Tử Tu biết người này tên là Mã Minh Phong, là thị vệ võ công cao cường nhất trong cung.

Một hàng bốn người ngồi lên một chiếc xe ngựa bình thường rời khỏi sơn trang nghỉ mát. Không ngoài ý muốn, Mã Minh Phong đảm nhận vị trí phu xe. Còn Lương Cửu Công cũng vô cùng thức thời mà chui ra ngoài xem Mã Minh Phong đánh xe .

"Hoàng... Thiếu gia, chúng ta đi đâu thế?" Tử Tu ngồi đối diện Khang Hy, có chút nhàm chán hỏi.

"Thành Thúy Bình, cách nơi này chỉ khoảng một trăm dặm." Khang Hy đáp, ở bên ngoài hắn lấy tên giả là Diệp Quân, bọn Tử Tu đều gọi hắn là Diệp thiếu gia.

Tử Tu không nói gì, nhẩm tính khoảng chạng vạng thì sẽ đến nơi. Xem ra Khang Hy vẫn rất cẩn thận không đi quá xa. Nhìn Khang Hy mặc y phục bình thường, Tử Tu cảm thấy thân thiết hơn không ít, y ngây ngô nở nụ cười.

Khang Hy thấy thế bèn hỏi: "Đang cười cái gì?"

"Không có gì, chỉ là cảm thấy tâm trạng đang rất tốt. Hoàng... thiếu gia, ngươi có cảm thấy được thả lỏng không?"

Khang Hy dùng cây quạt gõ đầu Tử Tu mắng: "Không được gọi ta là Hoàng thiếu gia, phải gọi là Diệp thiếu gia. Còn gọi sai nữa thì sẽ ném ngươi ra khỏi xe!"

"Được rồi, thiếu gia, vậy ngươi có cảm thấy thoải mái hơn không?" Tử Tu không để ý đến lời đe dọa của Khang Hy mà vui vẻ hỏi lại.

Khang Hy dùng cây quạt chống cằm ngẫm nghĩ một chút: "Hình như cũng có hơi thoải mái. Bất quá, ta còn đang nghĩ chúng ta đi như thế này thì không biết có gặp được sự kiện đặc biệt nào không? Giống như vị Hoàng đế mà ngươi kể cho ta nghe đấy. Có lẽ chúng ta có thể giúp được ai đó đang gặp khó khăn, hoặc là...nghe ngóng được những tin tức mà ta không biết."

Sọc đen kéo đầy đầu Tử Tu, y không nói gì mà chỉ vô lực ngẩng đầu nhìn nóc xe. Tử Tu nghĩ thầm người bị nhốt lâu quá phỏng chừng đều có chút ảo tưởng về thế giới bên ngoài. Bất quá những suy nghĩ này của Khang Hy cũng dễ hiểu, bất luận là ai cũng đều muốn được người khác thừa nhận, có cơ hội để thể hiện giá trị của mình.

Con đường đi vô cùng thông thuận, không hề gặp phải sơn tặc hay mãnh thú. Thậm chí ngay cả một người dân thường cũng không gặp ai khiến cho Khang Hy rất buồn bực, bất quá hắn nghĩ là sắp đến thành Thúy Bình rồi nên cũng không khó chịu lắm.

Khi chạng vàng thì đoàn người đã đến nơi —— Thành Thúy Bình. Thành Thúy Bình là một thành nhỏ, trình độ phồn hoa hoàn toàn kém xa so với kinh thành, nhưng nơi đây dân phong thuần phác, chợ đêm cũng rất náo nhiệt. Xe ngựa chậm rãi đi vào trong thành, Tử Tu vén màn nhìn ra ngoài thì phát hiện người trên đường không nhiều lắm, phỏng chừng đa số mọi người đều đã về nhà.

Mã Minh Phong dừng lại trước một khách điếm có tên là "Duyên Lai Khách Điếm", khách điếm này ở trong thành Thúy Bình được xem như là khách điếm hạng nhất.

Lương Cửu Công đi xuống xe hỏi thăm phòng trọ, không bao lâu sau liền chạy ra báo là chỉ còn có hai gian phòng. Tử Tu nghĩ thầm Khang Hy nhất định sẽ không chọn ở lại đây, vì hai gian phòng có nghĩa là phải hai người ở một gian.

Tử Tu thì không sao cả, mà y cũng tin là hai người kia không quan tâm. Nhưng về phần Khang Hy thì nhất định sẽ không ngủ cùng một cái giường với một nam nhân.

Ai ngờ Khang Hy chỉ thản nhiên bảo: "Trời đã muộn rồi, cứ nghỉ lại đây đi!" Nói xong thì nhảy xuống xe ngựa, đi theo Lương Cửu Công vào bên trong.

Tử Tu sửng sốt, cũng đi theo vào nhưng trong lòng thì vô cùng băn khoăn. Khang Hy mà đồng ý ở lại nơi này! Chợt y cảm thấy rất buồn bực, đừng nói là Khang Hy ở một phòng, ba người bọn họ phải chen chúc nhau chung một phòng chứ?

"Các vị khách quan, mời đi bên này." Tiểu nhị nhanh chóng dẫn mọi người lên lầu, vừa đi vừa hỏi thăm: "Các vị khách quan cũng đến tham gia "Đại hội mỹ thực" đúng không ạ? Mấy ngày nay khách đến trọ tăng mạnh, vận khí của các vị coi như rất tốt, hôm nay đúng lúc có hai vị khách quan trả phòng chứ không thì một gian cũng chẳng có đâu."

"Đại hội mỹ thực?" Khang Hy hỏi. "Đó là cái gì?"

"Ơ? Các vị không biết?" Tiểu nhị kinh ngạc nhìn mọi người, sau đó nhiệt tình giải thích. "Đại hội mỹ thực là do các vị trù sư nổi danh nhất ở đây tổ chức, mỗi năm đều tổ chức một lần, năm nay vừa vặn sẽ tổ chức vào ngày mai."

"Ồ? Kể chi tiết hơn đi." Khang Hy tỏ ra rất hứng thú, hắn liếc nhìn Tử Tu một cái, dường như đang thăm dò ý tứ của Tử Tu.

Tiểu nhịn thấy mọi người có hứng muốn nghe nên càng nói càng hăng.

"Đại hội mỹ thực này thì chỉ cần ai yêu thích trù nghệ đều được tham gia. Nếu giành vị trí cao còn có cơ hội được đệ nhất lâu "Thiên Hương Lâu" trong thành này mời đến làm trù sư nên mỗi năm có rất đông người đến tham gia." Tiểu nhị hăng hái giải thích.

Trong mắt của tiểu nhị này thì có thể đến Thiên Hương Lâu làm trù sư là vinh dự rất cao của các trù sư trong thành Thúy Bình. Chỉ có điều trong mắt những người này thì việc này căn bản chẳng đáng nhắc tới. Tử Tu là ngự trù, Khang Hy thì ăn ngự thiện mà lớn lên. Lương Cửu Công thì lúc nào cũng đi theo bên cạnh Khang Hy tất nhiên là chẳng buồn để ý đến cái Thiên Hương Lâu gì đó. Về phần Mã Minh Phong thì căn bản ngay từ đầu đã chẳng nghe tiểu nhị nói chuyện.

Thấy mình nói đến phần thưởng lớn như vậy rồi mà cả đám người kia chẳng ai buồn phản ứng, tiểu nhị liền trở nên lúng túng.

Một lúc sau, Khang Hy mới thản nhiên quay qua Tử Tu hỏi: "Tử Tu, có hứng tham gia không?"

Tử Tu chưa kịp trả lời thì tiểu nhị kia liền rất khoa trương mà giật mình: "Vị khách quan này là trù sư ạ? Vậy ngài nhất định phải đi thử xem, nghe nói Hoàng thượng thỉnh thoảng sẽ đến Thiên Hương Lâu dùng bữa. Nếu như được Thiên Hương Lâu nhìn trúng thì nói không chừng còn có thể nhìn thấy Hoàng thượng đấy!"

Tử Tu ngơ ngác nhìn Khang Hy, không phải Khang Hy nói hắn chưa từng ra ngoài sao? Sao lại chạy đến đó ăn được? Khang Hy thấy ánh mắt của Tử Tu thì nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo người này đang nói dối.

Tử Tu tỏ vẻ đã hiểu cười cười, đột nhiên cảm thấy hứng thú với cái "Đại hội mỹ thực" kia, y cười nói: "Dù sao chúng ta đến đây cũng không có việc gì để làm, vậy thử đi báo danh xem sao." Tử Tu rất tò mò cái Thiên Hương Lâu kia tuyển chọn trù sư dựa trên những tiêu chuẩn nào.

Vừa đi vừa nói chuyện, mọi người đã đi vào khách phòng, tiểu nhị nói: "Bốn vị khách quan, hai gian này đều là phòng tốt, xin các vị cứ tự nhiên. Đúng rồi, nếu như có việc gì cần thì cứ trực tiếp xuống lầu nói với tôi ạ." Nói xong liền cúi đầu khom lưng đi ra ngoài, để lại bốn người hai mặt nhìn nhau.

Lương Cửu Công vội nói trước: "Thiếu gia, người ở lại gian này đi, ba người chúng nô tài ở một gian là được."

Tử Tu có hơi buồn bực, quả nhiên y đã đoán đúng. Trời đang rất nóng, ba nam nhân nằm chung trên một cái giường chẳng phải sẽ nóng chết luôn sao?

Khang Hy lắc đầu: "Đã đi ra ngoài rồi thì không cần phải quá câu nệ. Ta và Tử Tu ở chung một phòng, hai người các ngươi ở chung một phòng, cũng thuận tiện có thể chiếu ứng lẫn nhau."

"Cái này..." Lương Cửu Công khẽ liếc qua Tử Tu, thấy sắc mặt của Tử Tu không chút thay đổi, vì thế cúi đầu đáp: "Vâng ạ."

Tử Tu đang rất vui vẻ, nghĩ thầm Khang Hy thật sự rất tốt. Bất quá ngủ chung một cái giường với Khang Hy, không hiểu sao bỗng dưng Tử Tu cảm thấy rất khẩn trương.

☆ Món ăn thứ hai mươi hai

Ngồi xe ngựa suốt cả ngày nên tất cả mọi người đều thấy mệt. Lương Cửu Công hầu hạ Khang Hy cơm nước xong thì Khang Hy liền cho hắn trở về. Tử Tu thì chạy đi tìm tiểu nhị hỏi thăm cách báo danh "Đại hội mỹ thực". Tiểu nhị bảo ngày hôm sau y chỉ cần đến Thiên Hương Lâu báo danh là được. Tử Tu cảm ơn xong thì trở về phòng bắt đầu cùng Khang Hy mắt to trừng mắt nhỏ.

Nhất thời không khí trong phòng có chút xấu hổ. Trước kia hai người họ thường xuyên ở chung với nhau nhưng mà mỗi lần bầu không khí đều rất hài hòa, chưa từng gặp phải tình trạng như thế này.

Tử Tu lúng túng đề nghị: "Hay là chúng ta đi ngủ đi?"

Khang Hy như cười như không nhìn Tử Tu, thản nhiên đáp: "Ngủ? Được thôi."

Tử Tu mới đầu có hơi khó hiểu, không rõ vì sao Khang Hy lại lộ ra vẻ mặt như vậy. Đến khi Tử Tu thấy Khang Hy bắt đầu cởi y phục ra thì mới chợt tỉnh ra. Đừng nói là Khang Hy ghét bỏ y, không muốn cho y ngủ cùng đấy chứ?

Không, khả năng này không cao. Nếu như Khang Hy đã đồng ý hai người một phòng thì khẳng định là không để ý đến vấn đề này, như vậy thì dường như chỉ còn lại có một khả năng: Khang Hy, muốn "ngủ" với y!

Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh của Tử Tu liền tuôn ra như mưa. Tại sao đến giờ này y mới nghĩ ra chứ? Khang Hy muốn ngủ với y là muốn bắt y thị tẩm? Tử Tu lấy tay xoa trán, phát hiện lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Đúng lúc này thì thanh âm của Khang Hy truyền tới: "Tử Tu, không phải ngươi nói buồn ngủ sao? Sao còn ngồi ngây ra đó?"

Tử Tu giật bắn mình đứng phắt dậy, mặt lúc đỏ lúc trắng nói: "Ta... ta đi WC đã."

Nói xong bỏ chạy ra ngoài, để lại Khang Hy ngồi một mình suy tư xem cái gì là WC. Một lát sau thì Khang Hy mới nghĩ ra, sau đó liền nảy ra ý đùa dai.

Một lúc lâu sau thì Tử Tu mới quay lại, chẳng qua cứ ngần ngừ đứng bên ngoài chứ không chịu lên giường.

Khang Hy lạnh lùng nói: "Ngươi còn định đứng đó đến bao giờ? Còn không mau lại đây?" Khang Hy nghĩ nghĩ, quyết định không nói nốt mấy câu 'đến hầu hạ bổn thiếu gia' vì sợ dọa Tử Tu chạy mất.

Nhìn thấy sắc mặt tái mét của Tử Tu, Khang Hy vui muốn chết, bây giờ hắn đã hiểu tại sao có rất nhiều người thích đi trêu chọc người khác rồi.

Tử Tu len lén nhìn Khang Hy nói: "Hoàng... thiếu gia, ta vẫn chưa muốn đi nghỉ."

Khang Hy ung dung nói: "Nhưng mà ta mệt rồi. Sao hả? Cần ta phải lặp lại lần thứ hai?"

Tử Tu quá mức khẩn trương nên căn bản không để ý đến thái độ khác thường của Khang Hy. Theo lý mà nói thì những chuyện vặt như vậy sẽ không khiến Khang Hy nói như vậy với y.

Tử Tu không còn cách nào khác, đành phải miễn cưỡng đi lại gần. Bây giờ Tử Tu vô cùng hối hận, mình không nên đi theo, lại càng không nên ngủ chung phòng với Khang Hy.

Rốt cục cũng đến trước giường, Tử Tu đành phải dùng tư tưởng "vò mẻ không sợ nứt" mà tự động viên mình: "Ngủ thì ngủ, dù sao thì mình cũng là nam nhân, suy cho cùng chẳng mất miếng thịt nào."

Khang Hy nhìn thấy biểu cảm quyết tử của Tử Tu thì thiếu chút nữa là đã ôm bụng cười bò. Bất quá trong tận đáy lòng của hắn có hơi khó chịu, nếu như đổi lại là bất kỳ ai trong số hậu cung phi tần thì chắc chắn đã vui mừng đến phát điên, ai dám trưng cái vẻ mặt như Tử Tu ra cho hắn nhìn chứ?

Tử Tu ngồi lên giường, Khang Hy tiếp tục gầm nhẹ: "Nhanh lên! Đừng để cho ta đợi lâu!"

Tử Tu nuốt nước miếng, ngón tay run run bắt đầu cởi nút thắt. Y phục từng mảnh từng mảnh được cởi ra, sau đó là quần. Giờ khắc này Tử Tu đã xấu hổ đến chết rồi, toàn thân đều run lẩy bẩy.

Chẳng biết mất bao lâu, Khang Hy không có thúc giục Tử Tu nữa. Tử Tu lén ngước lên nhìn Khang Hy thì thấy hắn đang nhắm mắt, không biết có phải là đang ngủ không. Tử Tu mới hơi thở phào nhẹ nhõm, y nằm xuống bên cạnh Khang Hy, trong lòng vẫn còn đang loạn cào cào.

Đột nhiên Khang Hy lật người đối mặt với Tử Tu, mở miệng nói: "Tử Tu, ngươi đang sợ ta?"

Khang Hy vẫn còn muốn đùa giỡn, hắn vươn tay ra xoa nắn khuôn mặt của Tử Tu. Tử Tu lập tức mở to hai mắt, thân thể cứng đờ không dám cử động. Khang Hy tiếp tục vuốt ve gương mặt của Tử Tu xuôi xuống cần cổ. Tử Tu gần như không thể chịu được nữa, y phải liều mạng đè nén bản thân không được gạt bàn tay kia ra, nhưng mà y làm không được.

Tử Tu bắt lấy tay Khang Hy, lắp bắp nói: "Hoàng...thiếu gia, ta... ta không muốn như vậy."

Khang Hy rụt tay về, phì cười: "Ngươi không muốn cái gì? Tử Tu, ngươi đang tưởng tượng cái gì thế? Đừng nói là ngươi là thích ta, muốn ta và ngươi cá nước thân mật sao?"

Mặt Tử Tu liền đỏ đến độ có thể nướng bánh, y biết là mình bị trêu chọc, vừa tức mà lại vừa cảm thấy nhẹ nhõm.

Tử Tu nhìn Khang Hy đang làm vẻ mặt vô tội, chỉ hận không thể tung một đấm qua. Y phải nhịn đến mức sắp nội thương, mãi mới nặn ra được mấy tiếng: "Thiếu gia, ta là nam nhân, sao có thể thích ngươi được?"

Khang Hy híp mắt lại hỏi: "Nói như vậy thì nếu ngươi là nữ nhân, ngươi sẽ thích ta?" Không biết vì sao nhưng khi vừa mới nghe Tử Tu nói không thích hắn hắn rất khó chịu.

Tử Tu cảm thấy mình lại bị trêu chọc, vì thế liền xua tay: "Ta không có ý đó."

Khang Hy lại trở nên hứng thú hỏi: "Vậy ý của ngươi là gì?"

Tử Tu suy nghĩ một lúc nhưng không biết nên nói như thế nào, cuối cùng đành im lặng.

Khang Hy đợi nửa buổi trời vẫn không nghe thấy Tử Tu nói gì, vì thế hỏi tiếp: "Nói như vậy, Tử Tu đã có người trong lòng?"

"Không có, ai mà chịu thích ta chứ?" Tử Tu lầm bầm. Thật ra thì y rất biết lượng sức mình, bản thân không tiền không quyền lại càng không thông minh thì sao có cô nương nào thích y được.

Chợt nghe Khang Hy cười nói: "Ai nói, ta rất thích ngươi." Hắn nói vô cùng tự nhiên, cho đến khi nói xong thì mới nhận ra những lời này của mình có thể hiểu theo nghĩa khác. Thế nhưng Khang Hy không giải thích, y muốn xem thử phản ứng của Tử Tu.

Ai ngờ Tử Tu lại đáp lại: "Ta cũng thích ngươi, làm bằng hữu với ngươi rất vui."

Khang Hy dở khóc dở cười, xem ra người này thật sự là một tên ngốc.

Khang Hy đột nhiên nhếch môi cười gian xảo: "Nếu như ta nói thích ở đây là chỉ thích kiểu nam nữ thì sao?"

Tử Tu sửng sốt, toàn thân lại bắt đầu cứng đờ, y vô thích dịch người ra ngoài khiến cho Khang Hy dở khóc dở cười.

"Yên tâm đi, ta không có sở thích long dương đâu." Khang Hy cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này, sau đó lật người lại không để ý đến Tử Tu nữa.

Tử Tu cảm thấy rất bất an, y thật sự không thể phán đoán được câu nào của Khang Hy là nói thật, câu nào là nói dối. Y lén lút nhìn Khang Hy thì phát hiện ra Khang Hy đã nhắm mắt lại. Khăng Hy nhìn ở gần như thế này trông càng thêm tuấn mỹ, hàng lông mi vừa dài vừa cong, sống mũi cao thẳng cùng với bờ môi màu hồng nhạt.

Tử Tu nuốt nước miếng một cái, không dám nhìn Khang Hy nữa. Thế nhưng y nhắm mắt lại mà không cách nào ngủ được, đầu óc cứ quay cuồng, đều là những lời Khang Hy vừa mới nói.

Nhiệt độ cơ thể của Khang Hy từ bên cạnh truyền qua người Tử Tu, thật ấm áp, mang theo cảm giác an toàn. Tử Tu vô thức nhích lại gần Khang Hy, y nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc thì chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau Tử Tu thức giấc rất sớm, thế nhưng Khang Hy còn dậy sớm hơn. Tử Tu vừa mới mở mắt liền thấy Khang Hy đang nhìn y chằm chằm hại Tử Tu giật bắn người, mất hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần. Ký ức tối hôm qua từ từ quay lại, hai gò má lại đỏ ửng lên.

Khang Hy bật cười: "Ngủ cũng ngủ rồi, ngươi đỏ mặt làm cái gì?" làm Tử Tu thiếu chút nữa là cắn lưỡi, đồng thời từ bên ngoài truyền đến tiếng đồ vật rơi xuống đất. Hai người liếc nhau, đều cảm thấy nghi hoặc.

Hai người mặc ngoại bào vào xong thì Lương Cửu Công đi vào hầu hạ Khang Hy rửa mặt. Tử Tu thấy trên mặt Lương Cửu Công có một vết bầm tím thì ngạc nhiên hỏi: "Lương công... huynh, mặt của ngươi làm sao thế?"

Tử Tu nghĩ tới một khả năng, đừng nói là tối hôm qua Lương Cửu Công giành chăn với Minh Phong nên bị đánh đấy chứ? Tử Tu tỏ ra đồng tình nhìn Lương Cửu Công mà không biết rằng cái vết đó là do Lương Cửu Công nghe thấy câu nói kia của Khang Hy mà sợ tới mức té dập mặt.

Lương Cửu Công khẽ liếc nhìn Khang Hy rồi cười trừ: "Ha ha, hôm qua trời tối, không cẩn thận vấp ngã."

Thấy Lương Cửu Công thoái thác như vậy thì Tử Tu càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình, vì vậy ánh mắt càng thêm đồng tình với Lương Cửu Công. Đồng thời bản thân Tử Tu cũng âm thầm cảm thấy may mắn vì tướng ngủ của Khang Hy rất tốt, không có đánh y.

Ăn điểm tâm xong thì Khang Hy mang theo bọn Tử Tu đến Thiên Hương Lâu báo danh. Đằng trước Thiên Hương Lâu đông như trẩy hội, rất nhiều đầu bếp đang đến báo danh, đương nhiên cũng không thiếu khách đến dùng bữa. Tử Tu để cho đám người Khang Hy lên lầu ngồi trước còn mình thì xếp hàng báo danh.

Đội ngũ chờ báo danh xếp hàng dài đến mấy chục thước, có già có trẻ, đại đa số đều là nam nhân còn nữ nhân thì chỉ có hai người, hơn nữa thoạt nhìn thì hình như họ là mẹ con.

Tử Tu ở trong nhóm người này xem như thuộc lớp trẻ nhất. Tướng mạo của Tử Tu lại rất thanh tú, thu hút sự chú ý của nhiều người. Nhưng mà điều để cho Tử Tu để ý nhất chính là một ánh mắt từ phía tầng lầu của Thiên Hương Lâu nhìn y chằm chằm. Tử Tu cứ tưởng là Khang Hy nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thì không thấy bóng dáng của Khang Hy mà đó là một nam tử trẻ tuổi mặc y phục màu xanh đang nhìn y không chớp mắt.

Tử Tu biết là người này đã theo dõi mình được một lúc lâu, thế nhưng y cảm thấy kỳ lạ là mình với người này không quen không biết, tại sao gã lại nhìn mình chằm chằm như vậy? Khi Tử Tu lại ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện thấy người đó đã bỏ đi đâu mất.

Phía sau lưng có tiếng người thúc giục, lúc này Tử Tu mới nhận ra mình đã bị tụt lại một quãng, vì thế cười cười tỏ ý xin lỗi với những người xếp phía sau, vội vàng tiến lên. Người nhận ghi danh đưa cho Tử Tu một tấm bảng nhỏ, Tử Tu nhìn tấm bảng đó thì thấy nó có ghi con số năm mươi tám, y đoán đây là số báo danh của mình.

Tử Tu khá là kinh ngạc, không ngờ một đại hội ẩm thực trong một cái thành nhỏ thế này mà lại có thể thu hút được nhiều người dự thi đến thế. Tử Tu quay ra nhìn đội ngũ xếp hàng phía sau mình thì đếm sơ sơ còn đến cả trăm người.

Cầm bảng báo danh đi lên lầu tìm Khang Hy. Khang Hy ngồi trên lầu hai, khi Tử Tu lên đến nơi thì thấy hắn đang nói chuyện phiếm với ai đó. Lương Cửu Công và Minh Phong một trái một phải đứng phía sau Khang Hy chẳng khác nào hai vị thần giữ cửa. Tử Tu khẽ cười một tiếng, thế nhưng nụ cười lập tức ngừng lại vì y nhận ra người đang nói chuyện với Khang Hy chính là nam tử đã theo dõi mình.

"Thiếu gia." Tử Tu đi qua cung kính thi lễ.

Khang Hy gật đầu: "Ngồi đi!" Sau đó giới thiệu cho Tử Tu: "Vị này là Tiền huynh, là lão bản của Thiên Hương Lâu."

Nam nhân áo xanh mỉm cười với Tử Tu, Tử Tu vội cúi đầu: "Kính chào Tiền lão bản."

Không biết tại sao nhưng nam nhân này khiến cho y cảm giác không thoải mái, đặc biệt nhất là ánh mắt kia, ừm... dường như có ý gì đó không tốt.

"Tên của ngươi là Tử Tu?" Tiền lão bản mở miệng, thanh âm thanh thanh nhẹ nhàng, rất dễ nghe.

"Phải, tên ta là Lâm Tử Tu."

"Là một cái tên rất hay, Tử Tu, nghe Diệp huynh nói trù nghệ của ngươi rất tốt nên ta rất mong đợi. Nói cho ngươi biết một bí mật, ta là một trong những chủ khảo của cuộc thi này nên ngươi đừng để cho ta thất vọng nhé?!" Tiền lão bản nháy mắt mấy cái, hai mắt sáng lấp lánh.

Tử Tu chỉ biết cười gượng gật đầu, không biết nên trả lời như thế nào. Y hướng ánh mắt cầu xin nhìn Khang Hy nhưng Khang Hy chỉ cười cười nhìn y, không biết đang nghĩ cái gì.

"Thời gian không còn sớm nữa, các vị ở lại dùng bữa rồi hẵng đi. Hôm nay có duyên gặp mặt, bữa cơm này ta mời các vị." Vừa dứt lời thì Tiền lão bản đã gọi tiểu nhị lên bảo trù phòng chuẩn bị những món đặc biệt nhất của Thiên Hương Lâu cho bọn Tử Tu.

"Tiền huynh khách khí rồi." Khang Hy lễ độ nói.

"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, đã gặp nhau ở đây xem như là duyên phận nên Diệp huynh không cần phải khách sáo như vậy. Ta vẫn còn chút việc nên không thể tiếp chuyện các vị được, ngày mai chúng ta sẽ gặp lại." Tiền lão bản đứng dậy, lúc gần đi lại ý vị thâm trường liếc nhìn Tử Tu một cái rồi cười khẽ bỏ đi.

"Không ngờ người ở đây lại hiếu khách đến thế. Cửu Công, người ở kinh thành cũng giống như vậy à?" Khang Hy quay đầu hỏi.

Lương Cửu Công lắc đầu: "Nô tài không rõ lắm, chỉ có Tử Tu huynh đệ trước kia từng sống ở bên ngoài chắc là sẽ rõ hơn nô tài ạ."

Tử Tu cũng lắc đầu: "Ta cũng đâu có tiếp xúc nhiều với người ở bên ngoài, bất quá hẳn là sẽ không nhiệt tình đến vậy đâu."

Khang Hy cau mày suy tư: "Xem ra ta đúng là hiểu rất ít về sinh hoạt của dân chúng, như tính cách đặc trưng hay cách hành xử của dân các nơi hoàn toàn không biết gì hết."

"Chuyện này đâu thể trách thiếu gia được, người ngày nào cũng phải giải quyết nhiều việc bề bộn như vậy thì sao có thời gian tìm hiểu những thứ này." Lương Cửu Công vội vàng an ủi Khang Hy.

Ai ngờ Khang Hy lại xua tay: "Đây không phải là lý do, chủ yếu là vì trước kia ta căn bản không hề nghĩ đến việc muốn tìm hiểu."

Tử Tu cảm thấy Khang Hy đúng là tự yêu cầu rất nghiêm khắc đối với bản thân mình. Năng lực và sức lực của mỗi người dù sao cũng có giới hạn, không thể nào biết tất cả mọi chuyện trên đời được. Khang Hy đã làm rất tốt rồi, trong lịch sử cũng ghi lại những vị Hoàng đế xuất sắc và chăm chỉ như Khang Hy thật sự không nhiều lắm.

Không muốn tiếp tục chủ đề này nữa vì Tử Tu thấy có không ít người đang chú ý đến bàn của họ, vì thế nói lái sang chuyện khác: "Thiếu gia, vị Tiền lão bản kia sao lại quen biết với ngươi vậy?"

Làm lão bản không phải nên đóng cửa ở trong phòng quản lý tửu lâu của mình sao? Sao còn rảnh rỗi chạy ra ngoài nói chuyện với khách?

Khang Hy nhún vai: "Ta gọi một bình Bích La Xuân(1) nhưng chỗ này không có. Lão bản tự mình đến đây giải thích, sau đó thì tán gẫu với nhau. Sao thế? Ngươi cảm thấy có gì không ổn à?"

Tử Tu lắc đầu, vẻ mặt hơi mờ mịt: "Chỉ là cảm thấy người đó có hơi..." y suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra được nên hình dung như thế nào, chợt một giọng nói vang lên bổ sung nốt cho câu nói của Tử Tu: "Tà, cảm giác rất tà."

Mọi người sửng sốt nhìn Minh Phong. Bọn họ gần như quên mất sự tồn tại của người này, chủ yếu tại vì hắn quá mức im lặng, chẳng bao giờ lên tiếng. Minh Phong thấy cả ba người đều tròn mắt nhìn mình thì tỏ ra hơi lúng túng.

Tử Tu gật đầu: "Đúng thế, đúng là tà."

Khang Hy bật cười: "Đừng nói là các ngươi cảm thấy hắn ta tuấn tú hơn mình thì ghen tỵ đấy chứ?" Mặt của Tử Tu và Minh Phong lập tức đỏ bừng, Khang Hy lại nói tiếp: "Ta đùa thôi, ta thì trái lại cảm thấy người đó không đến nỗi tệ."

Lương Cửu Công vội lên tiếng khuyên nhủ: "Thiếu gia, tâm phòng người không thể không có."

Khang Hy gật đầu, đang định nói tiếp thì có tiếng tiểu nhị truyền đến, thì ra là đồ ăn đã được mang lên. Khang Hy bảo Lương Cửu Công và Minh Phong cùng ngồi xuống nhưng hai người này đều không dám, cho đến khi Khang Hy tức giận trợn mắt nhìn họ thì họ mới run rẩy ngồi xuống.

Đây là lần đầu tiên bọn họ được ngồi cùng bàn với Hoàng đế nên đều cảm thấy rất hồi hộp, nhưng thấy sắc mặt của Khang Hy rất ôn hòa thì mới từ từ vững tâm.

Tử Tu ngồi bên cạnh Lương Cửu Công, vừa ngẩng đầu lên thì thấy vết bầm tím trên mặt Lương Cửu Công, vì thế hỏi: "Lương... huynh, mặt của ngươi thật sự không sao chứ?"

Nói xong còn liếc sang nhìn Minh Phong mang theo ý trách cứ. Minh Phong hoàn toàn ngơ ngác không biết tại sao Tử Tu lại nhìn mình như vậy.

Lương Cửu Công cười gượng: "Không sao, không sao, vài ba ngày nữa sẽ khỏi thôi." Sau đó lén lút nhìn Khang Hy, trái tim đập binh binh trong lồng ngực.

Khang Hy chống cằm ôn hòa nhìn Lương Cửu Công: "Cửu Công à, nghe lén người khác nói chuyện thì phải trả giá, ngươi nói có đúng không?"

Tử Tu: "..."

Lương Cửu Công giật bắn người, thiếu chút nữa thì liền quỳ mọp xuống đất mà kêu lên "Hoàng thượng tha mạng". Hắn vội vàng van lơn: "Nô tài biết sai rồi, nô tài không dám nữa." May mà hắn không dám nói lớn chứ bằng không tất cả mọi người trong tửu lâu đều sẽ chú ý đến bên này.

Khang Hy cười nhẹ: "Biết sai là tốt, buổi sáng ngày mai qua trễ một chút."

Lương Cửu Công vội gật đầu lia lịa "Dạ" không ngừng. Gương mặt quanh năm không đổi sắc của Minh Phong lộ ra ý cười, còn Tử Tu thì đỏ bừng hai má, chỉ hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống.

Tử Tu mơ hồ hiểu được ý tứ của Lương Cửu Công và Khang Hy, y rụt đầu lại, không dám nhìn sắc mặt của mọi người. Tử Tu không hề biết rằng thái độ của y như vậy ở trong mắt của Lương Cửu Công và Minh Phong xem như là thừa nhận.

Lương Cửu Công vô cùng hoảng sợ, hắn nghĩ thầm khó trách Hoàng thượng cứ nhất định mang Tử Tu theo cùng. Thì ra Hoàng thượng thật sự thích Tử Tu! Minh Phong thì biết việc này chẳng liên quan gì đến mình nên chỉ lo cắm đầu ăn cơm không hé răng nói một lời.

Khang Hy cười thầm, hắn càng lúc càng cảm thấy trêu chọc Tử Tu đúng là một trò chơi rất vui.

Sau khi dùng bữa trưa xong thì Lương Cửu Công đi cùng Tử Tu ra chợ mua nguyên liệu nấu ăn, Minh Phong thì đi theo hộ vệ cho Khang Hy về khách sạn nghỉ ngơi.

Lần này trận đấu được chia làm hai vòng, vòng thứ nhất chủ yếu là để lọc bớt số lượng trù sư tham dự, vòng thứ hai mới là thi đấu đúng nghĩa. Trong vòng thứ nhất mọi người phải nấu món ăn giống như nhau, nguyên liệu và dụng cụ đều được bên phía tổ chức chuẩn bị sẵn. Nhưng đến vòng thi thứ hai thì các đấu thủ tham gia phải tự mình chọn món ăn cũng như tự chuẩn bị nguyên liệu. Bởi vì thời gian diễn ra giữa hai vòng rất sát nhau trong khi có vài nguyên liệu hơi khó tìm nên Tử Tu phải chuẩn bị sớm.

Lương Cửu Công đi theo Tử Tu quẹo trái quẹo phải. Chạy vào chợ bán nguyên liệu, chui vào hiệu thuốc bắc,.. cho đến tận chiều mới miễn cưỡng mang theo được gần đủ nguyên liệu quay về khách điếm. Trước kia ở trong cung nấu nướng chưa từng phải chạy khắp nơi tìm nguyên liệu như thế này, không ngờ nấu nướng bên ngoài lại vất vả như thế.

Tử Tu ngượng ngùng xin lỗi vì đã làm phiền Lương Cửu Công, Lương Cửu Công thì ngoài miệng nói không sao cả, trong lòng thì lại nghĩ "ai bảo ngươi đang được sủng ái, ai bảo Hoàng thượng lại thích ngươi như vậy chứ?"

Khi hai người về đến khách điếm thì đã là chạng vạng, đơn giản ăn qua loa một chút thì Khang Hy đòi ra chợ đêm chơi. Hai cái đùi của Lương Cửu Công lập tức nhũn ra, Khang Hy thấy hắn quá đáng thương nên bảo hắn khỏi cần đi theo. Tử Tu thì khỏe hơn nhưng mà y cần phải chuẩn bị cho trận đấu ngày mai nên cũng không đi ra ngoài.

Khang Hy và Minh Phong rời khỏi khách điếm, khi đi thì hưng phấn bừng bừng, khi về thì mây đen mù mịt. Tử Tu không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng không dám mở miệng hỏi, đành phải im re ngồi yên một chỗ.

Tử Tu lén lút liếc nhìn Khang Hy, chợt y phát hiện ra trên cổ Khang Hy có vết son màu hồng phấn. Tử Tu giật mình, đại khái là đã đoán được chuyện gì xảy ra.

Khang Hy đột nhiên nghiến răng nghiến lợi mắng: "Nữ tử ở nơi này đúng là không biết liêm sỉ."

Tử Tu vất vả lắm mới nhịn cười được, chắc chắn là Khang Hy không cẩn thận chạy đến thanh lâu rồi bị nữ tử ở đó khinh bạc. Minh Phong mặc dù có võ công cao cường nhưng hắn không thể động thủ với nữ tử chân yếu tay mềm.

Vì thế Khang Hy rơi vào bi kịch.

Khang Hy nhìn Tử Tu, càng nhìn càng cảm thấy Tử Tu tốt hơn đám nữ tử nhiều, bỗng dưng trong lòng hắn nảy ra ý tưởng: không biết cùng nam tử cá nước thân mật thì như thế nào?

——————-

Tác giả có lời muốn nói: tui sửa lại cái lỗi, Thiên Hương Lâu viết thành Như Ý Lâu TAT

Ru: hôm nai có 1 chương thau, nhà bạn làm đám giỗ nên bận wá hem mần nhiều được TAT , mà tối mai có khi bạn ko post được luôn tại đi chơi tất niên ^^

——————-

Bích La Xuân: danh trà vùng Thái Hồ, tỉnh Giang Tô.
Là một trong mười loại trà nổi tiếng Trung Quốc (xếp sau Long Tỉnh), Bích La Xuân cổ có tên gọi là "Hách Sát Hương Nhân" tức hương trà tỏa ra từ cơ thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro