CHƯƠNG 31 + 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


☆ Món ăn thứ ba mươi mốt

Khang Hy tự hỏi rất lâu nhưng vẫn không thể nghĩ ra được gì, cuối cùng hắn đơn giản là không tự hỏi nữa. Loại vấn đề này trực tiếp chộp người tới hỏi thẳng không phải là được rồi sao? Nói là làm liền, chẳng bao lâu sau Tử Tu đã bị đưa đến trước mặt Khang Hy.

Khang Hy tận lực làm cho vẻ mặt của mình trở nên ôn hòa, hắn đầu tiên là nói lần này Tử Tu xuất lực không ít, hỏi Tử Tu có muốn được ban thưởng gì không thì Tử Tu lắc đầu nói không có. Khang Hy cũng không tức giận mà lại hỏi Tử Tu có muốn được ban cho chức vị gì không thì Tử Tu lại nói không muốn. Khang Hy không ngừng cố gắng, lại hỏi Tử Tu có muốn đổi sang phòng ở lớn hơn không, Tử Tu lại nói không cần.

Hai người cứ hỏi đáp như thế, đến cuối cùng Khang Hy cảm thấy chán nản vô cùng, còn Tử Tu thì lại khó hiểu không biết rốt cục là Khang Hy đang định làm gì.

Khang Hy đành phải nghiêm mặt nói: "Nghe nói ngươi đã có người trong lòng, đó là cung nữ nào? Nếu ngươi nói ra, ta có thể giúp ngươi tứ hôn."

Tử Tu nhìn Khang Hy rồi cười ngượng ngùng, nụ cười này rơi vào mắt khiến cho Khang Hy rất đau lòng, nói như vậy thì Tử Tu quả thật là coi trọng một cung nữ nào đó?

Khang Hy cố giữ bình tĩnh mà nói tiếp: "Ngươi còn ngại cái gì? Ngươi phải biết rằng người có thể được trẫm tứ hôn không nhiều đâu, đây là vinh hạnh rất lớn, ngươi có muốn không?"

Tử Tu lắc đầu: "Không phải, thật ra lúc đó ta nói vậy chỉ để từ chối vị sứ giả kia thôi."

Khang Hy cau mày, trong bụng vừa vui vừa tức, hắn hỏi lại: "Ý ngươi là ngươi không có người trong lòng?"

Tử Tu gật đầu, trong lòng của Khang Hy lại là ngũ vị tạp trần. Tử Tu không thích ai hết đương nhiên chính là điều hắn muốn, nhưng Tử Tu không có người trong lòng đồng nghĩa với việc ngay cả hắn cũng không thích. Khang Hy phiền muộn đứng dậy, không biết nên vui hay nên buồn.

Khang Hy nguyên tưởng rằng Tử Tu là một con người cực kỳ đơn giản không có tâm cơ, trong lòng nghĩ thế nào thì sẽ nói ra ngoài miệng ngay. Nhưng những biểu hiện gần đây của Tử Tu thì Khang Hy cảm thấy mình không còn hiểu Tử Tu như trước nữa.

Người vẫn là người kia nhưng tựa như có thêm rất nhiều bí mật. Tỷ như Tử Tu biết tiếng nước ngoài, tỷ như Tử Tu cũng biết nói dối đã có người trong lòng để lừa gạt quỷ Tây dương kia.

Khang Hy không ngừng ngẫm lại, cuối cùng rút ra kết luận: hắn không thực sự hiểu hết về Tử Tu.

Ra được kết luận này, đương nhiên Khang Hy rất khó chịu. Hắn đã quen với cái cảm giác nắm được hết thảy trong lòng bàn tay, Tử Tu bây giờ tựa như lại nằm ngoài tầm tay của hắn khiến Khang Hy cảm thấy không ổn. Hắn nghĩ, hắn cần phải hiểu rõ hơn về Tử Tu.

Thấy Khang Hy trầm ngâm mãi không nói gì, Tử Tu khẽ gọi: "Hoàng thượng?"

Khang Hy ngẩng đầu lên, vẫy Tử Tu. Tử Tu ngây ra một lúc nhưng vẫn đi qua. Khi Tử Tu đã đến gần Khang Hy mới chậm rãi nói: "Gần đây ta luôn tự hỏi một vấn đề."

"Vấn đề gì? Ta có thể giúp gì được cho ngươi?" Tử Tu hỏi.

Khang Hy cười nói: "Tất nhiên là có thể, trước kia không phải ngươi từng nói ta cần phải nắm rõ dân tình hơn sao? Ta muốn đi Giang Nam một chuyến, nghe nói nơi đó là thiên đường nhân gian nên ta muốn xem thử thiên đường nhân gian của Đại Thanh ta là như thế nào."

Tử Tu rất bất đắc dĩ, Hoàng thượng cư nhiên lại muốn cải trang vi hành. Bất quá muốn đi thì đi thôi, cần gì phải tìm cái lý do sứt sẹo như vậy. Tử Tu làm sao biết được tâm tư thật sự của Khang Hy, Khang Hy biết trong cung nhiều người nhiều tai mắt, căn bản không có khả năng quá mức thân thiết với Tử Tu được. Chỉ có tránh xa khỏi những kẻ đó, hắn mới có thể làm những việc mà mình muốn.

Khang Hy cũng chỉ là một con người, hắn cũng có dục vọng của riêng mình, mà Tử Tu chính là thứ mà hắn muốn có nhất.

"Hoàng thượng, ngươi nói thật chứ? Khoảng cách từ kinh thành đến Giang Nam không ngắn đâu, an toàn của ngươi thì phải làm sao? Đại sự trong triều phải giải quyết ra sao bây giờ?" Tử Tu cho dù có không thông minh đến mấy thì cũng biết việc này không dễ giải quyết, y không tin Khang Hy có thể xử lý được.

Khang Hy nắm lấy tay Tử Tu thân thiết hỏi: "Ngươi đang thay ta lo lắng sao? Ha ha, không cần phải lo đâu, trong triều thì có phụ chính đại thần xử lý đại sự. Nếu phụ chính đại thần thật sự không xử lý được thì sẽ dùng bồ câu đưa tin cho ta. Thật ra thì quốc sự cũng không đáng sợ lẫn nhiều việc như ngươi tưởng đâu. Đại bộ phận đều là do các đại thần xử lý là được rồi, bằng không ta nuôi họ để làm gì?"

Tử Tu kinh ngạc nhìn Khang Hy, không thể tin được những lời này lại là từ miệng hắn nói ra.

"Hơn nữa, ta ra ngoài cũng đâu phải đơn thuần là đi chơi, cũng vì muốn hiểu rõ hơn về giang sơn của mình mà."

Tử Tu nghe Khang Hy càng nói càng đường hoàng thì không khỏi giật giật khóe miệng. Bất quá điều này cũng có thể chứng tỏ một việc đó chính là dân giàu nước mạnh thì Hoàng đế mới có thể rảnh rỗi mà chạy ra khỏi cung.

"Như thế nào? Có muốn đi với ta không?" Miệng thì hỏi như vậy nhưng trong lòng thì lại nghĩ có muốn hay không cũng phải đi với ta!

Tử Tu gật đầu: "Có chứ, ta nghe nói ở Giang Nam có rất nhiều trù sư nổi tiếng, ta cũng muốn đi để tìm hiểu thêm."

"Ha ha, ta biết ngay là ngươi sẽ nói như vậy mà!" Khang Hy cười phá lên.

Vì thế, ba ngày sau đội ngũ cải trang vi hành lại xuất phát lần thứ hai.

Đích đến của họ là Tô Châu, từ Tử Cấm Thành đến Tô Châu đường xá xa xôi, ngồi xe ngựa phải mất nửa tháng, bất quá họ cũng không có gì gấp nên cứ như vậy mà thong thả đi du ngoạn.

Vẫn như cũ là Minh Phong đánh xe, Lương Cửu Công ngồi ngoài hỗ trợ, Tử Tu và Khang Hy ngồi trong xe ngựa nói chuyện phiếm. Tất cả mọi người đều ngầm chấp thuận hình thức di chuyển này, không có ai có ý kiến gì.

Trên đường, Khang Hy nhận được hai lần bồ câu đưa tin, về phần là chuyện gì thì Tử Tu không biết. Bất qua nhìn thấy Khang Hy xử lý rất nhanh thì tin chắc không phải là chuyện lớn gì.

Buổi sáng bảy ngày sau, bọn họ tình cờ chạm phải một nhóm sơn tặc. Việc này đã thỏa mãn được lòng hiếu kỳ của Tử Tu, Tử Tu vén rèm lên nghiêm túc xem nhưng lại phát hiện chưa đầy nửa chén trà nhỏ thì đám sơn tặc kia toàn bộ đều bị Minh Phong đập bẹp. Tử Tu cảm thấy vô cùng chướng mắt với đám sơn tặc nọ, hơn mười người đánh không lại một mình Minh Phong thì thôi đi, nhưng ít ra đừng có thua nhanh như vậy chứ.

Khang Hy thì lại không thoải mái như Tử Tu mà là cực kỳ kinh ngạc. Khang Hy không thể tin được trong thời thái bình thịnh thế này mà cũng có sơn tặc. Càng nghĩ càng lo lắng, Khang Hy lại bắt đầu ngẫm lại xem có phải mình vẫn chưa làm tốt vai trò Hoàng đế này không.

Bỏ lại những tên sơn tặc đó, trên đường đi bọn họ còn gặp phải việc một thiếu nữ mới mười bốn tuổi bị bán làm thiếp cho một lão già hơn sáu mươi tuổi. Cuối cùng thiếu nữ nọ đã được cứu nhưng thiếu chút nữa họ lại chuốc phải phiền toái vì cô nương kia sống chết gì cũng muốn đi theo bọn họ, nói mình nguyện làm trâu làm ngựa hay làm nô tỳ gì cũng được. Mọi người phải khuyên can mãi cô nương kia mới chịu thôi.

Chuyện này đã để lại di chứng không nhỏ cho cả bốn người, đặc biệt là Khang Hy. Tuy Khang Hy rất khâm phục khí tiết của cô nương kia nhưng quả thật hắn không muốn lại gặp phải chuyện phiền toái này nữa. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy nếu chỉ có hắn và Tử Tu đi với nhau thì tốt biết bao nhiêu.

Nếu nói chuyện của sơn tặc và cô nương kia khiến cho Khang Hy có hơi không vui thì có một chuyện khác khiến cho Khang Hy cực kỳ không vui.

Trên đường đi, nghỉ lại bao nhiêu khách điếm thì khách điếm nào cũng còn dư cả đống phòng nên hắn không có bất luận lý do gì để được cùng Tử Tu đồng sàng cộng chẩm! Mỗi đêm Khang Hy đi ngủ đều trưng cái mặt sưng lên nhưng mặc cho hắn ai oán như thế nào thì Tử Tu thủy chung không hề để lộ ra ý muốn ngủ cùng với hắn.

Lương Cửu Công trái lại thì nhìn ra ngay, vì vậy nên hắn bèn nói bóng nói gió với Tử Tu, chỉ có điều Tử Tu đầu gỗ không cách nào nghe hiểu được, nghe tai này lọt qua tai kia, nên như thế nào thì vẫn là như thế nấy. Mà thật ra chỉ sợ cho dù Tử Tu có hiểu thì cũng sẽ không chủ động bò lên giường của Khang Hy.

Khi nỗi bất mãn của Khang Hy đã lên đến đỉnh điểm thì bốn người rốt cục đã đến Tô Châu.

Tô Châu vào mùa thu không có ánh nắng như mùa xuân nhưng lại mang đến cảm giác rất nên thơ, tạo một cảm giác thoải mái khiến cho lòng người vui vẻ.

Đây là lần đầu tiên Khang Hy mới cảm nhận được phong cảnh tươi đẹp như thế này. Không có tường cao lầu các, không có những khoảnh sân được bố trí tỉ mỉ, hết thảy đều rất tự nhiên thoải mái. Cũng giống như phong cảnh, con người Giang Nam cũng thế. Nữ tử yểu điệu muôn màu muôn vẻ, dịu dàng như nước. Các nàng không biết cách đi đứng, trang điểm như hậu cung phi tần nhưng sự thanh lịch tú lệ toát ra một cách tự nhiên khiến cho các nàng càng thêm quyến rũ.

Khang Hy cứ như vậy nhìn ngắm một đường, hắn nhận thấy các cô nương nơi này thật không sai. Nhìn biểu tình của Khang Hy, rốt cục Tử Tu cũng biết được Khang Hy đến đây để làm gì, bỗng dưng y cảm thấy trong lòng có chút chua chua.

Bốn người tìm được một khách điếm rất không tồi ở lại. Đi đường lâu như vậy nên ai nấy đều cảm thấy rất mệt nhọc. Lần này vẫn như cũ mỗi người một phòng. Tử Tu và Khang Hy ở hai phòng chính giữa, hai bên của hai người là Minh Phong và Lương Cửu Công.

Nghỉ ngơi hết một ngày, ngày hôm sau mọi người dự tính đi ra ngoài vui chơi, tìm hiểu về phong thổ.

Bọn họ đi dạo qua hai con phố thì chợt nhận thấy mọi người hình như đang tập trung đi về một hướng, chặn một người lại hỏi thì mới biết hôm nay là ngày Thẩm viên tuyển nhận học đồ. Cả bốn người không rõ lắm, không biết Thẩm viên kia là làm gì vì thế quyết định cùng nhau đi xem thử.

Họ liền đi theo dòng người, chẳng mấy chốc thì đã đến được Thẩm viên trong miệng của mọi người.

Thẩm viên này trông vô cùng khí phái, chỉ là tường vây thôi mà đã chiếm đến nửa con phố, rất nhiều người đang xếp hàng trước đại môn chờ báo danh.

"Vị tiểu huynh đệ này, Thẩm viên kia là làm gì thế?" Khang Hy nhịn không được hỏi một người ở gần đấy.

Người nọ kinh ngạc hỏi lại: "Các ngươi ngay cả Thẩm viên làm cái gì cũng không biết thì chạy tới đây để làm gì? A, các ngươi hẳn là người nơi khác đến, để ta nói cho các ngươi biết, Thẩm viên này là hội quán trù nghệ lớn nhất ở đây. Tất cả mọi người đều muốn đến Thẩm viên để học trù nghệ nhưng mà Thẩm viên thu đệ tử cực kỳ nghiêm khắc. Ai, không biết năm nay ta có thể được nhận vào không?!" Người nọ ai thán liên tục, lắc đầu nói.

"Sao ở đây lại có nhiều người muốn học trù nghệ vậy?" Tử Tu khó hiểu hỏi.

"Các ngươi không biết à? Gia chủ của Thẩm viên trước kia chính là ngự trù trong cung rất được sủng, sau khi xuất cung rồi thì đến đây mở ra Thẩm viên này. Có người nào học trù nghệ mà không muốn trở thành ngự trù đâu, cho nên đều đến đây ghi danh." Người nọ nhún vai nói hết.

Tử Tu cùng Khang Hy liếc nhau, đều làm vẻ mặt bất đắc dĩ.

Cái tên ngự trù lần họ đến Thành Thúy Bình kia sau khi điều tra rõ thì chỉ là một tên đốt lửa trong cung, ha ha, không biết lần này lại là ai đây?

Nếu như thật sự là người có bản lĩnh thì Tử Tu không ngại học hỏi một chút, mục đích của Tử Tu đến đây cũng là vì muốn tăng thêm kiến thức, nếu vẫn ở mãi trong cung thì trù nghệ của y mãi mãi vẫn chỉ có nhiêu đó.

Nhưng nếu lại gặp phải lừa đảo thì nhất định Khang Hy sẽ tức giận, một tên dùng danh tiếng ngự trù để lừa gạt thế nhân thì thôi đi chứ không thể để người người đều làm như vậy.

Tử Tu thương lượng với Khang Hy, quyết định vẫn là nên vào thử xem, có lẽ vị Thẩm lão gia này thực có vài phần bản lĩnh. Vì thế Tử Tu cũng đi ra phía sau xếp hàng.

Tử Tu vừa mới đứng vững thì đã bị một lực cực lớn từ đằng sau đẩy tới khiến cho Tử Tu bổ nhào tới trước. May mà Minh Phong nhanh tay lẹ mắt mới đúng lúc đỡ được y. Tử Tu quay lại nhìn thì thấy một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi đang cười tươi rói để lộ ra răng nanh, làm vẻ mặt có lỗi với Tử Tu.

Tác giả có lời muốn nói: hắc hắc, đoán coi thiếu niên này là ai O(∩_∩)O~

☆ Món ăn thứ ba mươi hai

"Tên tiểu tử nhà ngươi sao lại xô đẩy thế?" Lương Cửu Công lên tiếng khiển trách.

Thiếu niên kia lúng túng xin lỗi: "A... thật xin lỗi, tại ta chỉ muốn được đứng trước một chút, phía sau còn đang rất đông người."

Tử Tu thấy thiếu niên kia tuổi không lớn, trên tay áo còn có chỗ vá, nói vậy cũng là người nghèo khổ, vì vậy hỏi: "Ngươi muốn học trù nghệ?"

"Thích, từ nhỏ ta đã thích học trù rồi. Ta sinh ra tại trù sư thế gia, chỉ tiếc song thân mất sớm, gia gia cũng vừa qua đời cách đây không lâu... Cho nên ta mới muốn đến đây học trù nghệ để chấn hưng gia tộc!" Thiếu niên nắm tay, ra vẻ đầy ý chí chiến đấu.

"Ha ha, tiểu hài tử này chí hướng không nhỏ, tên của ngươi là gì?" Khang Hy bị thiếu niên nọ khơi gợi hưng trí, bèn mở miệng hỏi.

"Ta tên là Trương Tùng Viễn!" Thiếu niên kia đáp.

"Tốt lắm, Trương Tùng Viễn, nếu như ngươi có thể vào được Thẩm viên thì ta sẽ đồng ý với ngươi một việc. Bất kể là chuyện gì, chỉ cần ngươi mở miệng ta đều sẽ làm cho ngươi!" Khang Hy nghiêm mặt nói, tiểu tử này thực hợp khẩu vị của hắn nên hắn kìm lòng không được muốn giúp một tay.

Trương Tùng Viễn đánh giá Khang Hy, thấy Khang Hy quần áo hoa lệ khí độ phi phàm thì trong lòng biết người này nhất định là phú gia công tử, vì vậy nói: "Thế thì ngươi không được đổi ý!"

"Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, nào có đạo lý đổi ý?!" Khang Hy xoa đầu Trương Tùng Viễn cười nói.

Khi họ nói chuyện thì cũng theo dòng người tiến lên, đại môn của Thẩm gia đã ở ngay trước mặt. Tử Tu xếp phía trên, Trương Tùng Viễn theo sau từng bước đi vào bên trong còn đám người Khang Hy thì ở bên ngoài chờ, bọn họ tin tưởng với thực lực của Tử Tu thì nhất định có thể thoải mái thi đậu.

Khi Tử Tu đi vào bên trong thì thấy có ba vị giám khảo. Ngồi ở chính giữa là một nam nhân tầm sáu mươi tuổi có một đôi mắt sáng ngời đầy thần khí, xem ra đây chính là chủ nhân của Thẩm viên, Thẩm Diệp Thu.

Tử Tu thi lễ với những người đó, sau đó nghe Thẩm Diệp Thu nói: "Ngươi biết làm cái gì? Bên kia có nguyên liệu, ngươi có thể làm một món sở trường của mình rồi mang lại đây."

Tử Tu quay qua bên cạnh thì thấy ở bên đó đã có ba bốn người đang đứng nấu nướng, chắc là những người báo danh trước. Nguyên liệu nấu nướng ở đây cũng như dụng cụ làm bếp đều vô cùng đầy đủ, người đến thi chỉ cần phát huy hết khả năng nấu nướng là được.

Tử Tu thấy dụng cụ làm bếp đều bị mấy người kia chiếm hết, mà trông họ như thế thì có lẽ sẽ không xong nhanh được nên không khỏi cau mày, xem ra không thể làm những món tốn thời gian.

Tử Tu chắp tay với Thẩm Diệp Thu nói: "Ta rất am hiểu đao công, như vậy đành phải bêu xấu mà khắc một đóa Cúc Móng Rồng vậy."

Thẩm Diệp Thu từ chối cho ý kiến, người khiêm tốn như Tử Tu chẳng được có mấy người, mà người có bản lĩnh thật sự thì lại càng ít ỏi, vì thế phất tay ra hiệu Tử Tu cứ làm đi.

Tử Tu cũng không quan tâm đến thái độ của Thẩm Diệp Thu, y đi đến bên cạnh, giữa một đống rau củ chọn ra một củ cải trắng cực lớn. Thấy Tử Tu cầm lấy cải trắng thì mấy người đang đứng nấu ở kia tỏ ra rấtt kinh ngạc, củ cải trắng thì làm ra được thứ gì chứ?

Tử Tu cười cười, từ trong túi bên hông rút ra một con dao chuyên dùng để khắc rau củ, sau đó nhanh chóng bào đi lớp vỏ bên ngoài của củ cải trắng chỉ chừa lại phần thịt bên trong. Tử Tu cầm củ cải lên ước lượng, tay trái phát lực cắt ngang củ cải chỉ để lại phần gốc khoảng hơn mười phân.

Không ai chú ý đến Tử Tu đang làm gì nữa, cả ba vị giám khảo đã bắt đầu cho gọi người tiếp theo vào, chính là thiếu niên Trương Tùng Viễn. Trương Tùng Viễn có hơi khẩn trương nhưng coi như cũng bình tĩnh rồi.

"Ngươi biết làm gì?" Thẩm Diệp Thu bắt đầu mất kiên nhẫn hỏi.

"Ta... ta sẽ khắc cà rốt!"

"Qua bên kia khắc một củ rồi mang đến đây đi!" Thẩm Diệp Thu chỉ về phía Tử Tu và mấy người đang đứng nấu ăn bên kia, gần như ngay tức khắc bàn tay phải cứng đờ giữa không trung, miệng cũng há hốc ra.

Tử Tu lúc này đang biểu diễn tuyệt kỹ của mình, động tác của y không hề mau, thoạt nhìn thập phần tao nhã thong dong, cây dao khắc như có sinh mệnh mà không ngừng xoay quanh củ cải trắng. Củ cải trắng thoạt nhìn thì vẫn không suy suyển nhưng chỉ có Tử Tu và Thẩm Diệp Thu biết bên trong đã xảy ra biến hóa như thế nào.

Chẳng bao lâu sau, Tử Tu đã khắc xong củ cải. Tử Tu đặt củ cải trắng lên dĩa, rửa dao cất đi rồi bưng đĩa củ cải đi đến chỗ bàn giám khảo.

Hai vị giám khảo ngồi hai bên lập tức quăng cho Tử Tu một ánh mắt khinh thường, không phải chỉ là một đoạn cải trắng thôi sao? Ai mà chẳng làm được?

Người bên trái bực mình hỏi: "Đây là thứ ngươi làm ra à?"

"Mời các vị xem!" Tử Thu dùng tay phải vỗ lên bàn, đoạn cải trắng đột nhiên bung ra, xung quanh là một lớp lá xanh, thành phẩm ở trung gian chính là một đóa Cúc Móng Rồng trắng như tuyết.

Tất cả mọi người đều trợn to hai mắt không dám chớp mắt mà nhìn kỳ quan trước mắt. Vừa rồi còn là một đoạn cải trắng còn cả phần lá, như thế nào trong nháy mắt liền biến thành một đóa hoa?

Những cánh hoa của đóa Cúc Móng Rồng xếp thành tầng tầng lớp lớp. Những tầng bên ngoài cùng thì tản ra, ở trung gian thì cuộn lại vào trung tâm. Nếu như không phải vừa rồi tận mắt chứng kiến thì nhất định ai cũng nghĩ rằng đây là một đóa hoa.

"Cái này..." Hai vị giám khảo trái phải đều không nói nên lời, bọn họ tự nghĩ bản thân không thể làm được như thế này.

Thẩm Diệp Thu hỏi: "Nếu công tử đã có được công lực như thế thì vì sao còn muốn đến Thẩm viên học tập? Với tài năng của công tử thì đến một tửu lâu lớn làm căn bản không thành vấn đề!"

Tử Tu vội nói mấy lời khách sáo: "Tại hạ là ngưỡng mộ Thẩm lão gia nên mới cố ý đến đây. Tại hạ nghe nói Thẩm lão gia đã từng là ngự trù trong cung nên muốn học tập để được giống như Thẩm lão gia!"

Thẩm Diệp Thu bật cười: "Với năng lực của công tử, lão phu còn gì có thể dạy được cho ngươi đây? Công tử, vẫn là mời ngươi về đi!"

"Nhưng mà..."

"Tiễn khách!" Thẩm Diệp Thu trực tiếp hạ lệnh tiễn người, Tử Tu bất đắc dĩ đành phải bỏ đĩa củ cải trắng xuống mà đi ra ngoài. Thẩm Diệp Thu này bị cái gì vậy chứ? Làm kém quá thì không nhận, mà làm quá tốt lại cũng không nhận nốt. Vậy ông ta muốn nhận đệ tử kiểu gì?

Thấy Tử Tu mặt xám mày tro đi ra, đám người Khang Hy lập tức nghênh đón, Khang Hy tò mò hỏi: "Thế nào?"

Tử Tu lắc đầu chán nản nói: "Ông ta nói không có gì để dạy cho ta! Ai... sớm biết thế đã không làm tốt như vậy!"

Khang Hy: "..."

Mọi người tránh qua một bên tiếp tục nói chuyện, Khang Hy trầm ngâm một lúc rồi bảo: "Cứ như vậy thì không thể biết được thân phận của người này. Bất quá nếu như ông ta có thể nhìn ra được bản lĩnh của ngươi thì nói như vậy vẫn là có vài phần năng lực."

"Thiếu gia, ta muốn thăm dò ông ta thêm nữa. Ta nghĩ dù cho ông ta có không phải là ngự trù thì trù nghệ cũng không tồi đâu!" Tử Tu ngẫm nghĩ rồi nói.

"Tự ngươi tính toán là được, chúng ta về trước đã!" Khang Hy nói.

Mọi người đang định rời đi thì chợt nghe thấy một thanh âm vang lên: "Lại cho ta một cơ hội đi! Ta nhất định có thể khắc được mà! Van xin các người, xin hãy để ta thử lại một lần nữa đi!"

Mọi người đồng loạt sửng sốt, không phải là giọng của Trương Tùng Viễn à? Họ quay lại thì thấy Trương Tùng Viễn bị người bên trong lôi ra, người kia không khách khí mà ném Trương Tùng Viễn ra ngoài, còn hung tợn mắng mấy câu.

Trương Tùng Viễn thì vẫn không ngừng cầu xin, những người đang chờ đợi tới lượt mình không ngừng chỉ trỏ, hiển nhiên đều nói những lời chẳng dễ nghe chút nào. Khang Hy thì hơi lắc đầu, xem ra tiểu tử này trượt rồi!

Trương Tùng Viễn vẫn quỳ ở trước đại môn không chịu đi, rất có tư thế nếu những người kia không cho thi lại thì sẽ cứ quỳ ở đó. Tử Tu không đành lòng nhìn thấy Trương Tùng Viễn như vậy bèn đi đến khuyên nhủ: "Này, ngươi cứ đứng lên trước đi, ngươi có quỳ ở đó cũng vô dụng thôi."

Trương Tùng Viễn lắc đầu đáp: "Nếu họ không cho ta thi lại thì ta sẽ không đứng dậy!"

Tử Tu bật cười hỏi: "Nếu thi lại thì ngươi xác định ngươi sẽ đậu à?"

Trương Tùng Viễn ngẩn người không đáp. Tử Tu lại nói: "Ngươi xem ngay chính bản thân ngươi còn không có tự tin thì tiếp tục quỳ ở đó có nghĩa lý gì đâu?"

"Nhưng nếu ta cứ trở về như vậy thì càng không có cơ hội nào! Ta thật sự rất muốn học trù nghệ, ta muốn làm ngự trù, ta muốn đem Trương gia trở lại thời huy hoàng!" Nói đến câu cuối cùng thì đã mang theo tiếng khóc nức nở, những người xung quanh thì vẫn còn đang nhỏ giọng nghị luận, tựa hồ muốn nói tiểu tử này không biết trời cao đất rộng.

"Nếu ngươi muốn làm ngự trù thì đi theo bọn ta!" Khang Hy không biết đã đến từ khi nào, nghiêm túc nói: "Nam tử Hán đỉnh thiên lập địa, không nên hơi một tí liền khóc, nếu không ngươi cả đời sẽ không thành ngự trù được!"

Trương Tùng Viễn kinh ngạc nhìn Khang Hy, sau đó dùng tay quẹt mặt đứng lên. Tử Tu không biết nói gì, y nói nhiều như vậy mà lại không bằng được một câu của Khang Hy, xem ra mình đúng là ăn nói vụng về.

Khang Hy không để ý đến Tử Tu, xoay người đi về khách điếm. Tử Tu và Trương Tùng Viễn vội vàng đuổi theo, trong lòng Tử Tu rất tò mò không biết Khang Hy định làm gì.

Sau khi về lại khách điếm, Khang Hy bảo Lương Cửu Công cho chưởng quầy một thỏi bạc để thuê nhà bếp một canh giờ. Tất nhiên là chưởng quầy rất vui vẻ đồng ý, cho tiểu nhị dẫn mọi người đến nhà bếp rồi lui ra.

Khang Hy lúc này mới nói: "Trương Tùng Viễn, ngươi biết làm cái gì thì biểu diễn bản lĩnh của mình ra cho chúng ta xem đi!"

Trương Tùng Viễn gãi đầu, sau đó cầm lấy một củ cà rốt bắt đầu khắc. Thủ pháp của Trương Tùng Viễn không hề mới lạ, càng không phải là quá thiện nghệ. Tử Tu rất chăm chú quan sát xem thử trình độ của thiếu niên này như thế nào.

Chẳng bao lâu thì Trương Tùng Viễn đã khắc xong, cậu ta khắc một con chim nhỏ. Khang Hy nhìn con chim rồi hỏi ý kiến của Tử Tu, Tử Tu nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ vẻ không được tốt lắm.

"Ngươi chắc hẳn là muốn khắc phượng hoàng phải không? Con phượng này của ngươi chỉ có hình mà không có thần. Không, ngay cả hình dáng cũng không đẹp!" Tử Tu nhận xét, sau đó tùy tay cầm lấy một củ cà rốt, cầm lấy dao khắc trong tay Trương Tùng Viễn rồi bắt đầu khắc.

Trương Tùng Viễn cố gắng nhìn, nhưng càng nhìn thì Trương Tùng Viễn càng nhận thấy mắt của mình không thể theo kịp. Tốc độ của Tử Tu không hẳn là quá nhanh những mỗi nhát dao hạ xuống đều có những góc độ rất đặc biệt, Trương Tùng Viễn phát hiện mình hoàn toàn không nhớ được.

Cho đến nhát dao cuối cùng hạ xuống, Tử Tu thổi nhẹ một hơi, mảnh vụn bay đi, một chú chim phượng hoàng đang giương cánh như muốn bay lên trời xuất hiện trước mắt mọi người. Trương Tùng Viễn không thể tin được mà kề sát mặt vào nhìn, cùng là phượng hoàng nhưng so với con chim phượng hoàng của Tử Tu thì con phượng hoàng mà bản thân khắc ra chẳng khác nào chim trĩ, lại còn là chim trĩ rụng lông.

"Tiểu tử, thế nào hả?" Khang Hy cười hỏi.

"Quá lợi hại!" Trương Tùng Viễn không ngừng khen ngợi, Tử Tu chỉ dùng thời gian ngắn bằng một phần ba của mình mà khắc ra được thứ còn đẹp hơn gấp trăm lần, Trương Tùng Viễn chỉ có thể dùng hai chữ "lợi hại" để mà hình dung.

"Thế nào, có muốn bái y làm sư phụ không?" Khang Hy hỏi.

Trương Tùng Viễn gật đầu ngay: "Muốn!"

Tử Tu vội từ chối: "Thiếu gia, ta đâu có nói là ta muốn thu đồ đệ!"

Trương Tùng Viễn lập tức chớp chớp đôi mắt to đáng thương hề hề nhìn Tử Tu, Khang Hy thì như cười như không nhìn y khiến cho Tử Tu rất đau đầu, đành nói: "Vậy được rồi... thiếu gia, ngươi tìm cho ta một cái phiền toái lớn rồi!"

Khang Hy xoa đầu Tử Tu cười nói: "Không chừng lại là bảo bối đấy, ha ha!"

Tác giả có lời muốn nói: đây là hoa Cúc Móng Rồng dùng cải trắng khắc thành, đẹp hén



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro