CHƯƠNG 55 + 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


☆ Món ăn thứ năm mươi lăm

Cho đến khi nhìn thấy Tử Tu, nhìn thấy Tử Tu bưng điểm tâm đi thẳng về phía mình, Khang Hy bỗng nhiên nghe thấy có âm thanh của thứ gì đó bị đứt ở trong đầu mình. Rốt cục là có chuyện gì? Tử Tu vì sao lại đến đây? Tử Tu nhìn thấy cảnh tượng này sẽ nghĩ như thế nào?

Những vấn đề liên tiếp hiện ra trong đầu, Thái Hoàng Thái Hậu thì vẫn ung dung nhìn hai người họ.

Tử Tu bưng điểm tâm quỳ xuống thỉnh an: "Hoàng thượng, Lão Phật Gia, điểm tâm đã đến."

Nghe thấy giọng nói trong trẻo của Tử Tu vang lên, Khang Hy mới hồi phục tinh thần, hắn thầm mắng bản thân một tiếng, biểu hiện vừa rồi của hắn nhất định đã bị Hoàng tổ mẫu nhìn thấy.

"Được, ngươi ở lại hầu Hoàng thượng dùng trà bánh đi." Thái Hoàng Thái Hậu mỉm cười nói.

"Hoàng tổ mẫu, không cần phiền toái vậy đâu. Tôn nhi tự mình ăn được, cứ cho y lui xuống đi." Khang Hy xen vào, hắn thật sự không đành lòng để Tử Tu chứng kiến cảnh mình tuyển nữ nhân.

Hắn biết Hoàng tổ mẫu cố tình, bằng không có bao nhiêu thái giám cung nữ như vậy, cớ gì người phải bắt Tử Tu tự mình mang thức ăn đến đây. Hoàng tổ mẫu, chiêu này của người quá ngoan độc rồi.

"A? Ai gia còn tưởng Hoàng thượng rất muốn được gặp Lâm ngự trù. Thì ra là ai gia đã hiểu lầm, vậy Lâm ngự trù sang hầu Hoàng hậu dùng điểm tâm đi." Thái Hoàng Thái Hậu thản nhiên nói, hoàn toàn chẳng buồn để ý đến sắc mặt của Khang Hy lẫn Tử Tu.

Khang Hy lạnh lùng đáp: "Vẫn để Tử Tu hầu trẫm đi." Nói xong thì hung hăng trừng Tuyết San một cái.

Tuyết San cảm thấy buồn bực, có phải nàng bắt Lâm Tử Tu đến đâu, trừng nàng làm gì? Bất quá, trong này nàng đúng là đã bỏ thêm chút sức lực, ví dụ như tố khổ với Thái Hoàng Thái Hậu, nói Hoàng thượng tuy có đến Khôn Ninh Cung của nàng nhưng chưa bao giờ chạm vào nàng.

Thái Hoàng Thái Hậu mỉm cười, không để ý tới hắn. Tử Tu quỳ bên cạnh Khang Hy, như lời Thái Hoàng Thái Hậu hầu Khang Hy dùng trà bánh. Thấy Tử Tu như vậy, Khang Hy làm sao nuốt nổi?

Khang Hy muốn nắm tay Tử Tu, lại nhận ra ánh mắt của Thái Hoàng Thái Hậu thỉnh thoảng như có như không lướt đến đây. Đúng là nghẹn chết mất, tại sao hắn lại phải chịu cái cảnh này?

Đã vậy lúc này Thái Hoàng Thái Hậu còn có thể hỏi hắn: "Hoàng thượng, tú nữ này như thế nào?"

Khang Hy nghiến răng ken két, rít nhẹ: "Không tốt."

Thái Hoàng Thái Hậu gật đầu, cho người úp thẻ, tú nữ kia nhất thời bi thống đau khổ ôm mặt chạy ra. Khang Hy đem cơn tức giận trút hết lên người đám tú nữ, liên tục năm sáu người tiếp theo đều bị hắn bảo không tốt. Thái Hoàng Thái Hậu cũng không phản bác hắn, bà cứ cho người lật thẻ, tựa như những tú nữ kia có được chọn hay không chỉ là chuyện cỏn con mà thôi.

Thái Hoàng Thái Hậu muốn trấn áp Khang Hy, muốn buộc hắn không thể xử sự theo cảm tính. Sinh ra trong gia đình đế vương, bọn họ chỉ có thể vô tình chứ không được lậm tình, huống hồ đối tượng lậm tình lại chính là một nam nhân.

Tử Tu lẳng lặng quỳ dưới đất nhìn các tú nữ hết đi vào lại đi ra. Tử Tu biết tâm trạng của Khang Hy không tốt, cũng biết Thái Hoàng Thái Hậu đang nhằm vào mình, nhưng y không thể làm gì được mà chỉ có thể ở một bên yên lặng mà nhìn.

Một canh giờ trôi qua, tú nữ rốt cục cũng chọn xong, cuối cùng chỉ giữ lại đúng mười người. Tử Tu vẫn quỳ dưới đất, trên trán rịn ra không ít mồ hôi. Khang Hy đau lòng đến đòi mạng nhưng không dám giúp Tử Tu lau đi, càng không thể cho y đứng dậy được.

"Được rồi, cuối cùng cũng tuyển chọn xong, Hoàng thượng, ngày mai ngươi sắp xếp cho các tú nữ đã được chọn đi." Thái Hoàng Thái Hậu đứng dậy, nhìn Tử Tu nhếch miệng cười, thoải mái rời đi.

"Tử Tu, ngươi không sao chứ? Mau đứng lên!" Thái Hoàng Thái Hậu đi rồi, Khang Hy vội vàng đỡ Tử Tu. Hai chân Tử Tu đau đến muốn đòi mạng, thiếu chút nữa thì đã ngã khuỵu xuống.

Khang Hy nửa ôm nửa dìu đỡ Tử Tu ngồi xuống ghế. Hắn cầm lấy cái khăn Lương Cửu Công đưa qua cẩn thận lau mồ hôi cho Tử Tu.

Tử Tu mỉm cười trấn an hắn: "Hoàng thượng, ta không sao."

"Đã ra nông nỗi này còn nói không có việc gì? Lương Cửu Công, không mau đi mời thái y!" Tay Khang Hy khẽ run lên, không dám vén ống quần Tử Tu lên, hắn biết đầu gối của Tử Tu nhất định đã sưng lên rồi.

"Đừng, không cần đâu!" Tử Tu vội can ngăn. "Nếu để người khác biết thì ta sẽ càng thảm hơn!"

Khang Hy bình tĩnh hơn, quả thật giờ phút này có không biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn họ chằm chằm. Nhưng nếu để Tử Tu mang thương tích trở về như vậy, hắn sao có thể nhịn được?!

"Hoàng thượng, chút khổ sở này ta vẫn chịu đựng được. Nếu chỉ như thế này mà có thể làm cho Thái Hậu không nhắm vào ta nữa thì ta thấy cũng đáng mà!" Tử Tu chân thành nói với Khang Hy.

Khang Hy ôm lấy Tử Tu than một tiếng: "Chỉ e Hoàng tổ mẫu sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi. Tử Tu, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không bao giờ để cho ngươi phải chịu khổ nữa!"

"Ha ha, có lời này của ngươi thì ta đã mãn nguyện rồi. Chỉ cần ngươi còn yêu thương ta thì ta đã cảm thấy đủ lắm rồi." Tử Tu cười khẽ, đầu gối dường như đã không còn đau nữa.

Tử Tu khập khiễng quay về phòng, mỗi bước đi đều đau đến đòi mạng. Tử Tu kiệt sức nằm vật xuống giường, trong đầu trống rỗng. Chẳng bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa. Tử Tu thở dài một hơi đi ra mở, nhận thấy trước cửa là tiểu thái giám luôn theo hầu trong cung của Khang Hy.

Tiểu thái giám giao cho Tử Tu một cái chai nhỏ liền chạy mất, dường như sợ bị nhìn thấy. Tử Tu mở ra ngửi thử, sau đó vui vẻ nở nụ cười, đây là Kim Sang dược Khang Hy gửi cho y.

Nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai tinh thần của Tử Tu tốt hơn rất nhiều. Tử Tu vừa làm xong bữa tối cho Thái Hoàng Thái Hậu thì lại nghe thấy tiểu thái giám đến truyền lời Thái Hoàng Thái Hậu gọi y đến Từ Ninh Cung.

Tử Tu cảm thấy không ổn, không biết lão thái bà này lại muốn tìm cách nào để chỉnh y. Tử Tu nhắm hai mắt, đến khi mở mắt ra thì ánh mắt đã kiên quyết hơn nhiều. Tử Tu bảo tiểu thái giám đợi một chút, sau đó trở về phòng tìm một thứ đồ rồi mới đi theo tiểu thái giám đến Từ Ninh Cung.

So với trước kia, Từ Ninh Cung hôm nay dường như càng thêm nặng nề. Đại sảnh chỉ có một mình Thái Hoàng Thái Hậu đang ngồi trên ghế phẩm trà.

"Nô tài tham kiến Thái Hoàng Thái Hậu, Thái Hoàng Thái Hậu cát tường." Tử Tu quỳ xuống đất hành lễ.

"Ngươi có biết hôm nay ai gia gọi ngươi tới là vì chuyện gì không?" Giọng của Thái Hoàng Thái Hậu nghe không ra vui buồn, bất quá Tử Tu vẫn có thể cảm nhận được sự chán ghét trong giọng nói của bà ta.

"Nô tài ngu dốt, xin Thái Hoàng Thái Hậu chỉ điểm."

Thái Hoàng Thái Hậu vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, chậm rãi cất tiếng: "Được, ai gia sẽ chỉ điểm cho ngươi. Ngươi mê hoặc Hoàng thượng, khiến cho Hoàng thượng khăng khăng một mực với ngươi, bỏ bê Hậu cung; đây là tội thứ nhất. Hoàng thượng không đến Hậu cung khiến cho con nối dòng khan hiếm, đây là tội thứ hai. Ngươi quấy nhiễu Hoàng thượng khiến cho Hoàng thượng không có tâm trạng tuyển tú, đây là tội thứ ba. Còn nhiều điều nữa mà ai gia không muốn nói, chỉ nội ba điều kia thôi cũng đủ để ai gia chém đầu ngươi rồi!"

Tử Tu càng nghe càng kinh hãi, cái gọi là dục gia chi tội (*), hôm nay xem như y đã đụng phải. Nhưng khi Thái Hoàng Thái Hậu nói dứt lời thì thần kỳ là Tử Tu lại chẳng cảm thấy sợ hãi nữa. Quả nhiên Thái Hoàng Thái Hậu vẫn quyết không bỏ qua cho y.

(*) Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ: Nếu muốn gán tội cho người khác thì thiếu gì lý do, ý là bà già tìm đại cớ để có thể danh chính ngôn thuận giết em thôi ="=

"Sao hả? Ngươi cũng đồng ý với loài của ai gia nên không cách nào nói lại được phải không?"

Tử Tu lắc đầu: "Nô tài chỉ là một ngự trù nho nhỏ, hơn nữa vẫn luôn giữ vững bổn phận. Nô tài đúng là có tình cảm với Hoàng thượng nhưng chưa bao giờ làm cho Hoàng thượng vắng vẻ Hậu cung. Nô tài đi ngay ngồi thẳng, Thái Hoàng Thái Hậu, nếu người thật sự cho rằng nô tài có sai thì cứ thoải mái trừng phạt."

Thái Hoàng Thái Hậu tức giận phản cười, gầm nhẹ: "Hay cho tên nô tài to gan, cái sai duy nhất của ngươi chính là đã làm cho Hoàng thượng yêu thích ngươi! Nếu ngươi là một nữ tử thì thôi đi, ai gia có thể để Hoàng thượng ban cho ngươi một danh phận; nhưng ngươi cố tình lại là một nam nhân! Ai gia quyết không cho phép Hoàng thượng vì một tên nam nhân mà làm đứt đoạn hương khói của Đại Thanh chúng ta!"

Tử Tu cười khổ, thì ra sự tồn tại của mình đã nghiêm trọng đến loại tình trạng đó à?

Thái Hoàng Thái Hậu lại quát lớn: "Người đâu, mang tên nô tài họa quốc này ra ngoài chém cho ai gia!" Thái Hoàng Thái Hậu chỉ bằng một câu nói nhẹ nhàng mà đã có thể quyết định sinh tử của một người.

Nếu bây giờ không chém Tử Tu, Hoàng đế nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu y. Chém Tử Tu, Hoàng thượng có khả năng sẽ hận bà một thời gian. Nhưng không sao cả, Hậu cung nhiều nữ tử mỹ mạo như vậy, nhất định Hoàng thượng sẽ sớm quên được y thôi.

Hai thị vệ đi vào, Tử Tu bỗng nhiên giơ lên một vật lớn tiếng hô: "Ta có Kim bài miễn tử do Hoàng thượng ngự ban, Lão Phật Gia, người không thể chém ta!"

Thái Hoàng Thái Hậu cả kinh, thiếu chút nữa giận đến ngất xỉu. Hoàng thượng lại có thể ban cho tên nô tài này Kim bài miễn tử, là hắn đã sớm dự đoán được sẽ có ngày này sao? Thái Hoàng Thái Hậu nhìn kim bài sáng lấp lánh trên tay Tử Tu, cơn tức giận càng bùng lên.

Thái Hoàng Thái Hậu đột nhiên bình tĩnh lại, bà phất tay lệnh cho hai tên thị vệ lui ra, bà nở nụ cười hòa ái: "Ai gia không giết ngươi cũng được, nhưng ai gia có thể khiến cho ngươi sống còn khổ hơn cả chết!"

Tử Tu nhìn thẳng vào mắt bà ta, cau mày hỏi: "Lão Phật Gia, bà định làm gì?"

Thái Hoàng Thái Hậu cười khẩy: "Ngươi sợ sao? Không cần phải sợ, ai gia đã nói không giết ngươi thì sẽ không giết ngươi. Ai gia muốn ngươi phải sống thật tốt, cả đời này đều không thể nhìn thấy được Hoàng thượng, cho ngươi mỗi ngày đều phải sống trong dằn vặt!"

Tử Tu nở nụ cười ảm đạm, gật đầu: "Được, vậy đa tạ ơn không giết của Thái Hoàng Thái Hậu."

Chỉ cần còn sống thì còn hy vọng, còn sống, y còn có thể tưởng nhớ Khang Hy. Cho dù vĩnh viễn không thể gặp lại nhau nhưng vẫn có thể nghe được tin tức. Chỉ cần biết Khang Hy vẫn sống tốt thì y đã thỏa mãn lắm rồi.

"Nay Kim bài này đã cứu ngươi một mạng, cần phải thu lại!" Bà ta tiến lên giật lấy Kim bài miễn tử trong tay Tử Tu, tiện tay vứt qua một bên.

Tử Tu không nói gì nhìn bà ta, chỉ đơn giản là nhìn, không tức giận, không oán hận, thậm chí ngay cả bất mãn cũng không có. Thái Hoàng Thái Hậu bị Tử Tu nhìn đến mất tự nhiên, hừ lạnh một tiếng.

Hai người ở bên này nhìn nhau không nói gì, Khang Hy ở bên kia cũng đang áp suất thấp muốn đòi mạng. Khang Hy nhìn mười tú nữ được chọn ngày hôm qua đang đứng thành hai hàng, hắn thật muốn đem toàn bộ cái đám này thưởng cho đám hoàng thân quốc thích hết.

Trong lúc đang cân nhắc nên xử lý những tú nữ này như thế nào, Lương Cửu Công vội vội vàng vàng chạy từ bên ngoài vào thì thầm mấy câu vào tai Khang Hy. Khang Hy vừa nghe xong thì lập tức biến sắc, mang theo lửa giận lẫn lo lắng mà chạy đi.

Chúng tú nữ nhìn biến cố trước mắt, không biết đã xảy ra chuyện gì, không có lệnh của Hoàng thượng, các nàng không dám tùy ý rời đi, chỉ có thể trơ mắt đứng đó chờ đợi.

"Hoàng thượng, xin người chậm một chút..." Lương Cửu Công đuổi theo phía sau, thân hình mập mạp của hắn cứ như đang lăn lông lốc trên mặt đất, cực kỳ buồn cười.

Khang Hy sao có thể nghe thấy Lương Cửu Công nói gì, hắn một lòng một dạ đều chỉ nghĩ đến Tử Tu. Tử Tu rơi vào tay Hoàng tổ mẫu, lúc này không biết đang phải chịu bao nhiêu khổ sở. Chỉ cần nghĩ đến việc có thể sẽ không bao giờ còn được gặp lại Tử Tu, hắn liền thống khổ tột cùng.

"Rầm!" Cửa Từ Ninh Cung bị Khang Hy xô ra, hắn nhanh chóng xông vào, bắt đầu điên cuồng tìm kiếm Tử Tu.

Không có! Không có! Nơi nơi đều không có!

Tử Tu đi đâu rồi? Y ra sao rồi?

"Làm càn! Hoàng thượng, ngươi đang làm cái gì?" Thái Hoàng Thái Hậu lớn tiếng quát.

Khang Hy cố gắng bình tĩnh lại, hắn kéo tay Thái Hoàng Thái Hậu cầu xin: "Hoàng tổ mẫu, cầu xin người nói cho tôn nhi, Tử Tu đâu rồi?"

Thái Hoàng Thái Hậu hít sâu một hơi: "Hoàng thượng, ngươi thật sự khiến cho ai gia quá thất vọng rồi. Ai gia nói cho ngươi biết, y đã chết rồi, y đã bị ai gia chém chết!"

Khang Hy lắc đầu như điên: "Không đâu, Hoàng tổ mẫu, người đừng gạt tôn nhi. Cầu xin người nói cho ta biết, Tử Tu đã đi đâu rồi?"

"Hoàng thượng, ngươi nhìn ngươi xem, bị một tên nam nhân mê thành bộ dáng gì? Nếu ai gia không giết y thì sau này ngươi còn có thể chuyên tâm xử lý triều chính sao?" Thái Hoàng Thái Hậu thở dốc, trong mắt tràn đầy đau lòng lẫn thất vọng.

Khang Hy cười khổ: "Nếu không có Tử Tu, tôn nhi càng không có khả năng tập trung xử lý triều chính. Hoàng tổ mẫu, chẳng lẽ người bức tử Hoàng a mã rồi, nay lại muốn bức chết tôn nhi sao?"

Thái Hoàng Thái Hậu ngẩn người, lui lại hai bước ngồi phịch xuống ghế, bà run rẩy chỉ vào Khang Hy, giọng nói cũng run lên.

"Ngươi và Hoàng a mã ngươi giống nhau, đều cho là lỗi của ai gia. Ai gia chính là không muốn nhìn thấy ngươi đi theo con đường cũ của Hoàng a mã ngươi, mới không ngừng nhắc nhở ngươi không thể động tình với tên ngự trù kia. Nhưng ngươi thì sao? Ngươi không chịu nghe lời của ai gia, ngươi vì y mà không buồn lui tới Hậu cung. Hoàng thượng, ngươi thật sự biết mình đang làm cái gì sao?"

Khang Hy gật đầu: "Tôn nhi biết, tôn nhi thương Tử Tu, hơn nữa không thể mất đi Tử Tu. Tôn nhi không muốn giống như Hoàng a mã, cho nên xin Hoàng tổ mẫu hãy nói cho tôn nhi biết Tử Tu đang ở nơi nào?"

Đây là lần đầu tiên hắn giằng co với Thái Hoàng Thái Hậu, vì người mà hắn yêu. Lúc này, vô luận Thái Hoàng Thái Hậu nói gì, làm gì, hắn đều kiên trì với quyết định của mình.

—————-

Tác giả có lời muốn nói: hai ngày nay mệt chết a mệt chết, chắc một hai ngày tới tui có khả năng sẽ không viết được, bận muốn chết TAT

☆ Món ăn thứ năm mươi sáu

Khang Hy thất hồn lạc phách rời khỏi Từ Ninh cung, cuối cùng thì Thái Hoàng Thái Hậu vẫn không chịu nói cho hắn biết Tử Tu đang ở đâu. Khang Hy không khỏi cười khổ, xem ra lần này Hoàng tổ mẫu đã hạ quyết tâm muốn ép Tử Tu rời khỏi hắn.

Không, hắn quyết không cho phép chuyện này xảy ra. Hắn không muốn giống như Hoàng a mã, ngay cả người mình yêu mà cũng không bảo vệ được.

"Hoàng thượng..." Lương Cửu Công kề sát vào tai Khang Hy thì thầm vài câu, thần sắc của Khang Hy lập tức biến đổi, vẻ vui mừng hiện ra: "Thật chứ?"

"Không hề giả." Lương Cửu Công khẳng định.

Khang Hy vội vàng ra lệnh: "Nhanh chóng chuẩn bị ngựa, trẫm muốn xuất cung." Nói xong Khang Hy lập tức chạy theo hướng rời khỏi Hoàng cung.

Lương Cửu Công vội vàng hô to: "Hoàng thượng, còn chưa thay y phục!" Bước chân của Khang Hy lúc này mới ngừng lại, hắn nhanh chóng quay về Dưỡng Tâm Điện. Lương Cửu Công lau đi mồ hôi trên tránh, vội đi theo Khang Hy.

Thay y phục thường dân, Khang Hy chỉ mang theo Minh Phong lòng như lửa đốt rời khỏi Hoàng cung. Cửa cung đã sớm có người chuẩn bị sẵn ngựa ở đấy cho hắn, hai người một trước một sau đi theo hướng mà Lương Cửu Công nói.

Trong lòng Khang Hy vô cùng nôn nóng, thời gian qua lâu như vậy không biết Tử Tu đã đi xa đến thế nào rồi, hy vọng còn có thể đuổi kịp. Đúng, nhất định phải theo kịp, hắn nhất định phải mang Tử Tu quay về, rồi sẽ không bao giờ để Tử Tu rời xa mình nữa.

Hai người một đường ra khỏi thành, đi lên trục đường chính, người đi đường dần dần thưa thớt, thảm thực vật rậm rạp hơn. Minh Phong càng thêm đề cao cảnh giác phòng ngừa có người đánh lén.

"Công tử, xin chờ một chút." Minh Phong bỗng nhiên lên tiếng.

"Chuyện gì?" Khang Hy mất kiên nhẫn hỏi, nhưng vẫn dừng ngựa lại.

Minh Phong lưu loát xoay người nhảy xuống ngựa, sau đó xem xét vết bánh xe, trên mặt hơi hiện lên ý cười, báo lại: "Công tử, họ chưa đi xa đâu, theo tốc độ này chúng ta chưa mất đến nửa canh giờ đã có thể đuổi theo kịp."

Khang Hy vui sướng hỏi lại: "Thật sao? Vậy chúng ta nhanh đi thôi!" Hy vọng càng lớn dần, hắn lại có thêm động lực.

Cây cổ thụ hai bên đường càng thêm dày đặc, che bớt đi phần lớn ánh nắng mặt trời, hơi nóng cũng không còn nhiều. Nhìn cảnh vật không ngừng lướt qua bên người, tâm trạng lo lắng của Khang Hy cũng dần bình ổn lại.

Sắp đến rồi! Chỉ mới một ngày chưa được nhìn thấy Tử Tu, Khang Hy thấy tựa như đã qua cả năm rồi.

Lại đuổi theo hơn mười dặm, dấu vết xe ngựa càng thêm rõ ràng hơn. Qua chừng nửa khắc sau, Khang Hy đã có thể nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đường. Tinh thần của Khang Hy chấn động, tâm trạng càng thêm vội vàng, tựa hồ cảm nhận được cảm xúc của hắn, con ngựa lại càng tung vó lao đi như bay.

Rất nhanh, một chiếc xe ngựa mộc mạc xuất hiện trước mắt họ, Khang Hy giục ngựa đuổi tới chặn phía trước xe ngựa, lớn tiếng quát: "Dừng xe!"

Người đánh xe là một thị vệ cải trang, thân thủ khá tốt nên khi có người bất thình lình chặn đường, người này đã nhanh chóng cho xe ngựa dừng lại. Tuy người này không nhận ra Khang Hy nhưng thấy một thân quý khí của Khang Hy thì cũng đủ biết hắn không phải là người bình thường.

"Xin hỏi vị công tử này vì sao lại ngăn xe ngựa của ta?" Người kia cất tiếng hỏi.

Khang Hy xoay người xuống ngựa, không thèm nhiều lời, hắn đi thẳng tới phía trước xe ngựa. Người kia muốn ngăn cản thì ngay lập tức bị Minh Phong xông lên khống chế. Khang Hy xốc màn xe lên, gương mặt hắn ngày đêm nhung nhớ lập tức xuất hiện ngay trước mắt.

Hai người nhìn nhau thật lâu, cuối cùng Khang Hy vươn tay ra: "Tử Tu, về với ta!"

Tử Tu nhìn Khang Hy, nước mắt lập tức tuôn rơi. Hắn thật sự đuổi tới, thì ra mình ở trong lòng hắn thật sự rất quan trọng, may mà, hắn đã đến...

Đầu óc Tử Tu loạn thành một đoàn, y khẽ vươn tay ra đặt vào tay Khang Hy. Khang Hy siết chặt tay Tử Tu, kéo Tử Tu ôm vào trong lòng.

"Ngươi thật sự đã đến!" Tử Tu gạt nước mắt, mỉm cười thì thầm.

Khang Hy giúp Tử Tu lau đi nước mắt trên mặt, cười khẽ: "Tất nhiên là ta phải đến. Tử Tu, ta sẽ không bao giờ để ngươi rời khỏi ta, không ai có thể tách hai chúng ta ra nữa."

Tử Tu xuống xe ngựa, Khang Hy giúp Tử Tu leo lên ngựa của mình, sau đó cũng xoay người lên ngựa, ôm lấy eo Tử Tu. Minh Phong thả người đánh xe kia ra, ba người cùng nhau về Tử Cấm Thành.

Khang Hy ôm chặt lấy Tử Tu từ phía sau, hơi thở ấm áp phun lên tai Tử Tu, Tử Tu đỏ mặt, thân mình lại không tự chủ được mà nhích sát lại gần Khang Hy.

Tử Tu nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Hoàng thượng!"

Khang Hy cắn nhẹ lên vành tai Tử Tu: "Đừng nói chuyện, để ta ôm ngươi một chút!"

Lời nói ra đến miệng của Tử Tu lại bị y thu ngược trở về. Thôi vậy, khi nào về rồi hẵng nói sau, y cũng rất tham luyến cảm giác hiện tại.

Hành trình hồi cung tựa hồ ngắn hơn khi đi rất nhiều, nhìn cửa cung to lớn trước mắt, Khang Hy có chút ảo não, sớm biết như vậy thì hắn đã cưỡi ngựa chậm một chút. Ai, không biết phải mất bao lâu nữa mới có thể thoải mái cùng Tử Tu ở chung như vậy.

Khang Hy thay lại long bào, kéo Tử Tu đến Từ ninh Cung. Trên đường đi, bọn cung nhân nhìn thấy họ thì đều lộ ra vẻ nghi hoặc, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

"Hoàng thượng, ta có lời muốn nói với ngươi!" Tử Tu bị Khang Hy lôi kéo, có chút buồn bực nói.

Khang Hy cười cười, lắc đầu: "Có chuyện gì muốn nói thì để lát nữa hẵng nói. Ta cũng có rất nhiều lời muốn nói với ngươi!" Khang Hy cười ái muội, Tử Tu lập tức hiểu được hắn muốn nói gì, không khỏi càng thêm bất đắc dĩ.

"Hoàng tổ mẫu." Đến Từ Ninh Cung, Khang Hy cũng không cho người thông truyền mà trực tiếp đi thẳng vào.

Tựa hồ đã đoán được Khang Hy sẽ đến, Thái Hoàng Thái Hậu vẫn ung dung ngồi ở đại sảnh uống trà, thấy Khang Hy đến thì phất tay lệnh cho tất cả mọi người lui ra. Khang Hy đem Tử Tu kéo đến trước mặt mình, Tử Tu định quỳ xuống đất hành lễ nhưng lại bị Khang Hy ngăn lại.

"Tốc độ của Hoàng thượng so với ai gia đoán còn nhanh hơn. Xem ra tên Lâm ngự trù này trong lòng Hoàng thượng có địa vị rất cao." Thái Hoàng Thái Hậu vẫn rất bình thản lên tiếng, nhìn không ra bà đang nghĩ cái gì.

Nhưng mà lời này của bà lại khiến Khang Hy hơi kinh ngạc, thì ra Hoàng tổ mẫu sớm đã đoán được mình nhất định sẽ đuổi theo Tử Tu.

Khang Hy lập tức mở miệng: "Hoàng tổ mẫu, tôn nhi chỉ yêu một mình Tử Tu, tôn nhi không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn đến y, hy vọng sau này Hoàng tổ mẫu đừng làm như vậy nữa!"

Thái Hoàng Thái Hậu tà nghễ liếc mắt nhìn Khang Hy: "Nếu Hoàng thượng đã nói vậy, tất nhiên ai gia sẽ không gây khó dễ cho y nữa. Được rồi, ai gia đã mệt, các ngươi về đi!"

Nhận được cam đoan của bà, ngữ khí của Khang Hy dịu đi, hắn thi lễ: "Hoàng tổ mẫu sớm nghỉ ngơi đi, tôn nhi không quấy rầy nữa!"

Nói xong liền kéo Tử Tu đi, Tử Tu chưa đi mà khẽ nói với Thái Hoàng Thái Hậu: "Thái Hoàng Thái Hậu, cám ơn người."

Thái Hoàng Thái Hậu không để ý đến Tử Tu, xoay người đi về tẩm điện của mình. Khang Hy có hơi khó hiểu, nhưng hắn không hỏi nhiều, nhanh chóng mang Tử Tu quay về Dưỡng Tâm Điện rồi xua mọi người đi hết.

Không buồn đè nén nỗi nhớ nhung trong lòng nữa, Khang Hy trực tiếp ôm hôn Tử Tu, Tử Tu cũng thử đáp lại, tuy rằng trúc trắc nhưng lại khiến cho Khang Hy long tâm đại duyệt.

Nụ hôn kết thúc, hai người đều thở hồng hộc, Khang Hy vươn tay định cởi y phục của Tử Tu thì lại bị Tử Tu ngăn lại. Khang Hy lập tức dùng ánh mắt đầy bất mãn nhìn Tử Tu, chẳng khác nào chú chó nhỏ chưa ăn no.

Tử Tu vội nói: "Hoàng thượng, ngươi hiểu lầm Thái Hoàng Thái Hậu rồi ."

"Ngươi không cần phải nói giúp cho Hoàng tổ mẫu, nếu không phải tại bà thì sao ngươi lại bị đưa ra khỏi cung? Chỉ cần nghĩ đến việc sẽ không còn gặp lại ngươi nữa, trong lòng ta vô cùng khó chịu. Tử Tu, sau này ngươi đừng bao giờ rời khỏi ta nữa nhé?" Khang Hy bất mãn hôn lên tay Tử Tu khiến cho Tử Tu bị nhột.

Tử Tu kéo Khang Hy ngồi xuống, cố gắng nói chuyện với hắn: "Ngươi thật sự đã hiểu lầm Thái Hoàng Thái Hậu, ta vốn muốn nói với ngươi từ khi gặp lại rồi nhưng tại ngươi không cho ta nói. Thật ra Thái Hoàng Thái Hậu đã cho chúng ta cơ hội đấy!"

Khang Hy nghi hoặc cau mày, dùng biểu cảm ý bảo Tử Tu nói tiếp vì cái miệng của hắn đang bận rộn hôn người trong lòng.

Tử Tu giải thích: "Thái Hoàng Thái Hậu đã ước định với ta, bà nói nếu như nội trong ngày hôm nay ngươi đuổi theo thì sau này bà sẽ không bao giờ quản chuyện của chúng ta nữa. Kết quả ngươi thật sự đã đuổi theo, ta vui lắm!" Đây là lần đầu tiên y biểu lộ cỏi lòng, có chút ngượng ngùng, lại càng thêm ngọt ngào.

Khang Hy nói nếu không còn được gặp lại y thì rất khổ sở, vậy y lẽ nào không phải? Y thật sự sợ hãi Khang Hy sẽ không đuổi theo, dù sao thì hắn cũng là Hoàng đế, còn bản thân y chỉ là một ngự trù nho nhỏ. Không phải Tử Tu không tin tình cảm mà Khang Hy dành cho mình, mà là chuyện này thật sự rất khó thành hiện thực.

Đối mặt với Hoàng tổ mẫu mà Khang Hy kính yêu nhất, đối mặt với vô số áp lực từ khắp nơi... mặc dù như vậy, Khang Hy vẫn đuổi theo, sau đó, mang y trở về.

Tử Tu rất vui, thật sự rất vui.

Khang Hy dừng lại một chút, lại tiếp tục hôn Tử Tu, trong miệng mơ hồ không rõ mà nói: "Được lắm, thì ra ngươi là đang thử ta. Nếu hôm nay ta không đến, có phải vĩnh viễn ngươi sẽ không bao giờ trở lại?"

Tử Tu gật đầu, nếu Khang Hy không đến, y sẽ đau lòng, nhưng tuyệt đối không trách Khang Hy. Bất quá may mà Khang Hy đã đến, hết thảy những giả thiết kia đều tan thành mây khói.

Tử Tu mỉm cười, y ôm chặt lấy Khang Hy thì thầm: "Hoàng thượng, ta rất thích ngươi."

Khang Hy mừng rỡ, đây là lần đầu tiên Tử Tu mở miệng nói thích hắn, hắn hình như chưa thể tin được, nâng cằm Tử Tu lên vội hỏi: "Ngươi nói lại lần nữa xem?!"

"Ta rất thích ngươi!" Tử Tu lặp lại một lần.

"Ta biết, ta cũng thích ngươi, Tử Tu." Nói chưa dứt lời đã ôm người vào lòng mà hôn điên cuồng. Giờ khắc này niềm vui sướng tràn ngập đã xóa tan đi tất thảy mọi cảm giác khó chịu trước kia, có Tử Tu trong lòng, hắn cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian.

Sau khi tính sự trôi qua, Khang Hy nằm trên giường, nhìn gương mặt say ngủ của Tử Tu, nhẹ nhàng nói khẽ: "Hoàng tổ mẫu, tôn nhi cám ơn người, cám ơn người đã thành toàn cho ta và Tử Tu!"

Đêm hôm đó, Tử Tu lưu tại Dưỡng Tâm Điện, việc này tuy rất không hợp quy củ nhưng mà Thái Hoàng Thái Hậu đều mở một mắt nhắm một mắt, đám phi tần còn lại tất nhiên sẽ không dám chọc vào vảy ngược của Khang Hy.

Ngày hôm sau, Khang Hy mới chợt nhớ đến vẫn còn cả một đám tú nữ đang chờ mình an bài, hôm qua đi vội quá, hắn hoàn toàn quên mất việc này.

Khang Hy ngự bút, đem tất cả những tú nữ này ban hết cho các thành viên hoàng thất, một người cũng không giữ lại.

Triều đình có vang lên mấy tiếng phản đối nhưng rất nhanh đều biến mất trước sự cường ngạnh của Khang Hy. Từ đó về sau, mọi người dần phát hiện ra, Khang Hy đã thay đổi, càng mạnh mẽ hơn so với trước kia.

Tác giả có lời muốn nói: Tử Tu rốt cục trở về nha, còn thông báo nha O(∩_∩)O~

Gần đây bận rộn quá, hy vọng tuần tới sẽ rảnh hơn một chút. Nói một tiếng thật có lỗi với các tình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro