A14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viện công tố quận tổ chức gặp mặt tại một nhà hàng nhậu ngay bên cạnh. Vì là đầu năm mới, ai cũng đều trong tâm trạng vô cùng vui vẻ mà chúc phúc. Thượng Phong vẫn còn sót lại ký ức không vui từ rất lâu về trước, thế nhưng khi anh nhìn mọi người đều vui vẻ chúc tụng nhau cũng không khỏi uống nhiều một chút.

Cho đến khi má anh đã hây hây đỏ.

- Đừng uống nữa.

Anh thấy phần ghế bên cạnh mình lún xuống một tý, người bên cạnh không biết đã rời đi từ lúc nào, chỉ để lại Louis nhanh chóng ngồi vào kế bên.

Thượng Phong không phản ứng, anh vẫn cười và cạn ly với Mỹ Sa.

- Thượng Phong, anh nói đừng uống nữa.

Thượng Phong giựt ly lại từ tay Louis. Không khí giữa hai người căng thẳng như giương cung bạt kiếm. Anh ngửa cổ uống thêm một ly nữa như để thách thức Louis.

Thượng Phong triệt để say rồi.

- Mọi người ơi, công tố trưởng phải về nhà có việc gấp rồi. Giờ chúng ta có hai lựa chọn, một là tan tiệc, hai là tăng hai tại quán karaoke. Ý mọi người muốn thế nào?

Thượng Phong nghe thấy có người đứng lên hô hào. Tất nhiên một ngày vui như vậy không ai lại muốn trở về sớm, cho nên cảnh tượng chính là đoàn người rồng rắn đến quán karaoke ở ngay cạnh.

Vừa bước vào phòng hát, Thượng Phong bị tiếng âm nhạc ầm ĩ cùng đèn điện làm cho choáng váng đầu óc, anh chọn một chỗ ở góc phòng rồi ngồi vào. Louis cũng ngồi xuống cạnh anh. Thượng Phong không để ý, anh nhắm chặt mắt, cố gắng coi sự tồn tại của người nọ tựa không khí.

Mà Louis cũng không làm phiền anh, hắn chỉ ngồi yên lặng bên cạnh, vừa ăn hoa quả vừa nghe mọi người hát.

Giống như đang tận hưởng khoảng thời gian yên bình hiếm có này.

Louis im lặng một chốc, rồi quyết định đến gần khu vực chọn bài chọn một bài hát.

***
Thượng Phong vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, rồi không biết từ khi nào tiếng âm nhạc xập xình được thay bằng tiếng piano trầm bổng, một giọng hát trung trầm vang lên.

Tự biết yêu là đau là thương

Tim này đâu muốn buồn đâu

Tại ai mà mờ sương vương ở khoé mắt người

Giá như tình yêu

Ở kiếp sau sẽ bên em dù đời này gió bay

Đợi ai, đợi mãi giờ làm gì?

Chẳng lẽ yêu là sai là quên yêu là ta sẽ hợp tan

Vậy sao tình ta yêu người kí ức dở dang

Màn đêm chỉ giúp ta mang theo nỗi buồn tình yêu trái ngang

Tại sao mọi thứ lại thế này?

(Bài hát "Nói chia tay thật khó" - Viruss
ver. Trấn Thành)

Tiếng người xung quanh cười nói, tiếng bia rượu cụng nhau. Chỉ có người trên sân khấu vẫn tập trung hát, hắn nhìn chằm chằm vào người bên đang trầm mình nơi góc tối. Cố gắng dùng giọng hát sứt sẹo của mình truyền đi tiếng lòng.

Thượng Phong nắm chặt tay lại thành nắm đấm. Hơi rượu khiến anh có chút không còn tỉnh táo. Anh chỉ cảm thấy hơi choáng váng.

Anh nghiêng đầu nhìn người vẫn đang hát trên sân khấu kia.

Người dịu dàng như kia mà là Louis sao?

Anh mà lại nhận được sự dịu dàng đó sao?

Thượng Phong nhỏ giọng nói với người bạn bên cạnh muốn đi vệ sinh sau đó mặc kệ ánh mắt như lửa đốt của Louis mà rời đi mất.

Anh dùng nước tát lên mặt, cố gắng để cho bản thân cố gắng tỉnh táo hơn. Thế nhưng khi nhìn vào trong gương vẫn chỉ thấy một đôi mắt đang hoe đỏ. Anh thở dài, dùng bàn tay đang ướt che đi đôi mắt của mình. Thế nhưng sống mũi lại theo đó mà sực cay..

Thượng Phong cố gắng hít thở bình ổn tâm trạng. Đột nhiên cánh cửa nhà vệ sinh mở ra, một người bước vào. Anh theo bản năng mà quay mặt đi, cố gắng không để ai thấy khuôn mặt mình bây giờ. Chỉ là người mới vào dường như không có ý định di chuyển, hắn tiến đến gần nắm lấy cằm anh để anh nhìn vào mắt người nọ.

- Thượng Phong, anh nói cho em biết. Anh cực kỳ cực kỳ ghét em như thế này.

Hắn gằn giọng

Thượng Phong hít hít một hơi mũi

- Ghét em đợi lúc không ai hay liền chui vào một góc nhỏ liếm láp vết thương. Em khóc cái gì? Sao em lại khóc?

Louis cảm thấy đau đớn đến hít thở không thông.

Tại sao kết cục vẫn cứ lại như vậy?

Tại sao mọi chuyện vẫn như thế này?

Dù cho hắn có cố gắng như nào, cảm giác như hắn đã muốn móc tim móc phổi ra, thế nhưng người tổn thương vẫn là Thượng Phong.

Thượng Phong lấy hai tay che mắt, anh dùng lực lau đi hai mắt đỏ hồng, Louis để anh ngồi lên bệ rửa tay, hắn tiện tay kéo chốt khóa cửa, đau lòng mà lau đi nước mắt trên khuôn mặt anh.

- Anh phải làm gì đây?

Hắn cầm lấy bàn tay Thượng Phong đặt lên khuôn mặt mình. - Hay là em đánh anh đi?

Vành mắt Thượng Phong đỏ bừng, anh như đã để cho rượu điều khiển bản thân, nước mắt cứ không thể kìm mà rơi từng giọt xuống mu bàn tay của Louis.

- Tại sao cậu luôn như vậy?

- Khi cậu không thích thì đến ngủ cùng tôi một chốc cũng sợ phiền, cùng tôi một chỗ tại nơi làm cũng sợ tôi bấu víu mối quan hệ. Đến khi mọi chuyện không như ý cậu muốn, cậu lại cứ như vậy mà xông vào cuộc sống của tôi...

Thượng Phong hít một hơi thật sâu, giọng anh nghèn nghẹn. - Tiếp theo là gì nữa đây?

Thượng Phong không làm được.

Anh không hề mạnh mẽ như những gì anh nghĩ.

Louis cứ như vậy mà xông vào cuộc sống của anh dù cho anh có điên cuồng chống cự. Mỗi lần nhìn thấy người nọ, chỗ sâu nhất trong anh đều nhói lên từng chút. Anh thèm khát cảm giác được yêu thương đến nỗi đã định đáp lại những cái ôm mà anh hằng mong mỏi. Thế nhưng anh lại sợ một khi sà vào trong vòng tay đó chính là vạn kiếp bất phục.

Anh sợ hắn chỉ là nhất thời.

Anh sợ mình lại một lần nữa bị bỏ rơi.

Thượng Phong cầm lấy tay của Louis đặt lên cổ áo mình. Anh cởi một nút, để lộ làn da mật ong xinh đẹp. Hình ảnh Thượng Phong mặc sơ mi trễ vai ngồi trên bệ, như thế nào cũng rất kích thích trí tưởng tượng.

- Cậu không cam lòng vì bị người khác đá nhỉ? Hay là vậy đi, cậu ngủ với tôi đi. Sau đó đá tôi, như vậy có phải sẽ dễ buông tay hơn không?

Louis gầm lên một tiếng lớn, hắn dùng bàn tay đấm mạnh vào tấm gương đằng sau Thượng Phong. Một tay hắn rướm máu, Louis dùng tay còn lại nâng cằm Thượng Phong hôn lên những giọt nước mắt của anh...

- Em đừng tự rẻ rúng bản thân như vậy...

Hẳn gồng hết sức mình mà cố gắng giữ anh trong vòng tay. Bia, rượu, trai, gái, đều đã thử qua. Thế nhưng trong lòng vẫn trống rỗng tựa như một vết hổng lớn. Đến khi hiểu rõ lòng mình, hắn gồng mình đeo lên một chiếc mặt nạ tỏ ra bản thân vẫn ổn để dành anh lại trong vòng tay, thế nhưng người nọ vẫn nghĩ hắn chỉ đang không cam lòng vì bị đá.

Tầm mắt Thượng Phong tan rã, anh để mặc Louis ôm và hôn lên khóe mắt mình.

Anh chìa bàn tay mình ra cho hắn, để lộ vết sẹo qua thời gian đã úa màu mà tệp cùng màu da. - Vết này là khi tôi bưng đồ ăn bị đổ canh. Ngày hôm ấy ông chủ mắng tôi rất nhiều.

Giọng anh đều đều, giống như kể chuyện của người khác chứ không phải bản thân mình. - Còn vết này là tôi bị gạt tàn thuốc của ba để lại, chỉ vì số tiền đầu tiên tôi kiếm không phải mang về cho ông mà là len lén tự thưởng cho mình một phần bánh.

- Sau đó mỗi lần tôi không mang đủ tiền về, tôi sẽ bị nhốt vào một căn phòng tối mà đánh đập.

Anh nhìn vào mắt Louis.

- Cuộc sống cứ như vậy lặp đi lặp lại. Sau đó lớn lên tôi gặp một người tôi cực kỳ thích. Người đó rất đẹp, cũng rất giỏi, lên giường thích gọi tôi là bảo bối. Lúc đó tôi rất vui vẻ, cứ ngỡ cuối cùng mình có thể được yêu rồi.

Anh nghiêng đầu, vài sợi tóc xõa xuống bên mắt, che đi tâm trạng của anh. - Thế nhưng tôi không biết một lần đặt hi vọng đó, chính là cả đời sai lầm...

- Đừng nói nữa...

Người kia run giọng.

- Thực ra tôi không trách người đó. Từ đầu đến cuối đều là mình tôi tự đa tình, rõ ràng người nọ đã nói với tôi chỉ làm bạn tình, là tôi tự nuôi hi vọng người ấy sẽ có ngày quay đầu nhìn tôi dù chỉ một chút. Thế nhưng khi người đó muốn vạch rõ quan hệ với tôi, người đó muốn dùng tiền để làm mối quan hệ trở nên công bằng hơn, người đó còn muốn tôi đợi người đó kể cả khi người đó lấy vợ, tôi vẫn không cách nào mà ngừng đau lòng.

- Em đừng nói nữa.

Hắn bắt đầu hoảng sợ.

- Cậu biết hoàng đế hồi xưa không? Chính là cảm giác như vậy, tôi sẽ ở trong một cung cấm, cứ như vậy mà đợi người nọ từ bỏ hoàng hậu của mình mà đến làm hạnh. Không hôm này thì hôm khác, khi nào hoàng đế vui vẻ thì tôi cũng sẽ được vui vẻ theo, khi nào hoàng để không vui vẻ thì người trong cung cấm đó sẽ bị nói là đồ hồ ly tinh thất sủng.

Nước mắt Thượng Phong vẫn cứ rơi xuống. - Cho nên, không phải tôi tự rẻ rúng bản thân. Mà thật sự đều là mệnh tôi không tốt, có lẽ tôi không xứng đáng được yêu thương rồi. Cậu nói xem có đúng không?

-...

Thượng Phong hơi ngỡ ngàng - Sao vẻ mặt cậu lại như vậy chứ? Đừng như vậy mà, không đáng đâu.

Vẻ mặt Louis giống như sắp khóc.

Giống như những ký ức vừa rồi người phải chịu đau đớn chính là hắn, giống như những vết sẹo đó đều khắc sâu trên người hắn.

Đau đến không cách nào thở nổi.

Tay Louis vì đánh vào gương nên còn rướm máu, hắn ghì chặt Thượng Phong vào lòng, cả người run đến không thể kiềm chế. - Xin lỗi em, xin lỗi em...

Thượng Phong dựa vào vai hắn, hai mắt nhắm nghiền. Khi hơi rượu toàn bộ xâm chiếm đầu óc anh và làm anh ngủ quên mất, anh vẫn cứ nghe người nọ lẩm nhẩm bên tai vài câu.

Anh thật sự biết sai rồi.

Anh có thể làm gì cho em đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro