A17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn cơm, hắn để Thượng Phong ngồi xem TV, còn bản thân thì qua loa dọn đồ ăn trên bàn. Thực ra một tay còn lại của hắn vẫn khá ổn, tay kia cũng không có gì quá đáng ngại, ban đầu Thượng Phong còn sống chết nói muốn dọn thay hắn, thế nhưng Louis nói mãi anh mới chịu ra ghế ngồi xem phim.

Chỉ là chốc chốc hắn sẽ lại quay ra nhìn Thượng Phong một lần, thấy người nọ vẫn đang an ổn xem TV hắn mới yên tâm.

Giống như một lúc nào đó trước kia anh cứ từ từ rút khỏi cuộc đời hắn, rồi đột nhiên xuất hiện tại văn phòng hắn đưa cho hắn hai tấm thẻ. Không hề cho hắn biết hắn sai ở đâu, cứ như vậy mà tuyên án cho hắn. Louis vẫn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng gõ cửa, cùng sau đó là tiếng nhập mật mã. Vừa quay đầu, hắn đã thấy Kim Uy đứng trước cửa.

Louis lau tay vào tạp dề, hắn nhíu mày đi đến trước người nọ, Thượng Phong cũng vì động tĩnh bên này mà quay đầu lại.

- Chị đến đây làm gì?

Bỗng nhiên khuôn mặt của Louis bị tát thật mạnh một cách bất ngờ. Thượng Phong thấy vậy nhanh chóng chạy đến gần. - Có chuyện gì vậy?

Kim Uy còn định giơ tay lên hướng về phía Thượng Phong, Louis đã nhanh chóng cầm lấy tay cô lại. Hắn đứng chắn trước mặt Thượng Phong, cau mày nhìn Kim Uy, ánh mắt ngập tràn lửa giận. - Chị, nếu chị dám động đến em ấy, em sẽ không tha thứ cho chị đâu.

Thượng Phong định quay đầu. - Có lẽ tôi không thích hợp ở lại.

Louis bèn nhanh chóng nắm chặt lấy tay anh, không cho anh đi mất. Cơn hoảng loạn nhanh chóng bủa vây hắn.

Dù rằng hắn biết lúc này để anh rời đi là hợp lý nhất. Thế nhưng hắn vẫn không nỡ. Đã vất vả lắm người nọ mới chịu quay về nhà, hắn không thể để anh rời đi như thế được.

Kim Uy bắt đầu gào lớn. - Cậu dám nói như vậy với chị? Từ ngày chị thấy nó ở trong nhà cậu là chị đã có linh cảm không tốt rồi mà. Cậu còn chưa đủ mất mặt hả? Hôm nay công tổ trưởng chỗ cậu gọi điện cho ba đấy, cậu thì hay lắm rồi, làm ầm ĩ với nhà Khuê Nhiên một hồi, giờ còn bôi tro trát trấu vào mặt gia đình mình nữa. Cái ghế ủy viên dành sắp về đến tay rồi thì cậu lại tự tay hất đổ. Bây giờ còn đứng trên nguy cơ bị kỷ luật nữa. Ba mươi năm cuộc đời cậu đều chưa làm bố mẹ bận lòng giờ là làm sao vậy? Đúng là muốn người ta tức chết!

Louis lạnh giọng, hắn vẫn chắn trước mặt Thượng Phong. - Mặc kệ em!

- Chị mà mặc kệ cậu được thì chị cũng cóc thèm ôm rơm nặng bụng. Hóa ra cậu không thèm lấy vợ cũng vì nó, giờ là đánh nhau vì nó luôn? Louis, cậu sắp thành cái loại đầu đường xó chợ rồi đấy!

- Phong, em đi vào trong phòng trước đi.

Louis nhíu mày, hắn theo bản năng không muốn Thượng Phong nghe những lời này.

Thượng Phong có hơi sững sờ.

Kim Uy đánh vào người Louis. - Hôm nay còn dám cả gan làm ba tức chết đấy hả?

Những từ ngữ trên Thượng Phong nghe đều hiểu, thế nhưng lại không cách nào có thể liên hệ với Louis.

- Thượng Phong, em đi vào phòng nhanh.

- Vào phòng cái gì mà vào. Cậu sao cứ che chở cho nó thế hả?

Dù sao Kim Uy vẫn tính là tiểu thư gia giáo, dù có tức giận tới tăm tối mặt mũi, cô vẫn không nói những lời văng tục, thế nhưng cô lại muốn lôi Thượng Phong đang đứng đằng sau Louis ra.

Chỉ là bàn tay chưa kịp chạm vào, Louis đã chặn lại.
Hắn lạnh giọng. - Chị, em không muốn nói tới lần thứ ba đâu. Chị cứ thử đụng vào em ấy xem.

- Cậu đúng là đồ điên.

Kim Uy tuy là chị gái của Louis thế nhưng mỗi khi hắn trở nên nghiêm túc, cô đều thấy rất đáng sợ.

Louis mím môi. - Chị về đi. Chuyện mà công tố trưởng đã nói với ba, em sẽ về nói sau.

Kim Uy liếc nhìn Louis một cái. Cô chỉnh trang lại quần áo, một lần nữa trở về bộ dáng tiểu thư yêu kiều. - Công tố trưởng chỗ cậu còn nói ngày mai sẽ phải tổ chức cuộc họp. Ba đã nói với công tố trưởng rồi, cứ nặng tay mà kỷ luật, không cần câu nệ.

Louis chẳng ừ hữ gì, có vẻ như hắn không thật sự quan tâm mức kỷ luật như thế nào.

Trước khi rời đi, Kim Uy vẫn không ngừng liếc về bóng dáng đứng sau lưng Louis, rồi cô lại đảo mắt nhìn hắn.

- Cậu tự xem lại mình đi.

Rồi rời đi mất.

Một bữa tối đẹp đẽ cử như vậy mà bị phá hỏng.

Thượng Phong thở dài, anh muốn hỏi thế nhưng lại cảm thấy những chuyện của gia đình Louis mình không có lập trường để chen vào. - Tôi cũng đi về đây, muộn rồi. Ngày hôm nay cảm ơn cậu.

Louis theo bản năng mà giữ anh lại. - Đừng về mà...

Thượng Phong nhướng mày. - Cậu đã nói chỉ một bữa cơm thôi mà?

- Nhưng tay anh còn bị thương mà...

Thượng Phong nhớ tới một thời gian trước Louis cũng dùng lý do sức khỏe để anh ở lại nhà hắn. Kết quả ra sao thì ai cũng biết. Anh cười nhạt. - Không tiện lắm.

- Sao lại không tiện chứ...

- Sợ một ngày tôi lại phải trả thẻ. Sợ lại có người vứt thẻ vào người tôi.

Vẻ mặt của hắn bây giờ chẳng khác nào một người "ăn vạ".

Thượng Phong bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ, anh cố gắng để không bật cười. Đoạn nói. - Vậy đi, tạm biệt.

- Để anh đưa em về.

- Không cần. Trước giờ tôi đều có thể tự về.

Lần này sắc mặt Louis còn đặc sắc hơn.

Anh thề là anh không cố ý đâm chọc.

Cuối cùng Louis bằng năng lực mặt dày vẫn có thể thành công thuyết phục đưa Thượng Phong về đến nhà. Không khí trên xe cũng tạm gọi là ấm áp, Louis thì là vì căng thẳng, còn Thượng Phong thì mải mê suy nghĩ về câu chuyện mà Kim Uy vừa nói.

- Cậu nói với gia đình rồi sao?

Hoặc là không khí vẫn quá ấm áp, hoặc là Thượng Phong thật sự không kìm nổi tính tò mò, cuối cùng anh vẫn hỏi ra miệng.

Louis mím môi, hắn không khẳng định cũng không phủ
nhận. Hắn dừng xe lại trước khu chung cư của Thượng Phong, thái độ đầy sự lẩn tránh. - Đến nhà em rồi, em xuống đi.

- Trả lời tôi!

Vành tai hắn đỏ bừng.

Hắn vẫn nhớ đêm giao thừa hôm đó làm loạn một hồi với người nhà, còn nói bản thân thích đàn ông, hại ba hắn mắng chửi một hồi.

Lúc đó hắn chỉ nghĩ, nếu hắn còn do dự một giây, vậy thì những lời Thượng Phong nói sẽ trở thành sự thật, những hình ảnh hắn thấy trên điện thoại sẽ là một hình ảnh thường nhật.

Anh sẽ yêu một người khác..

Và hắn thì không muốn, và cũng không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Chỉ mới nghĩ thôi hắn đã thấy cổ họng như đắng nghét, vậy thì nếu những điều đó trở thành sự thật, sao hắn lại có thể chịu được?

Thực ra hắn cho rằng chuyện hắn làm đến nước này vì Thượng Phong không phải chuyện gì đáng xấu hổ. Chỉ là đến khi anh thật sự biết chuyện, hắn vẫn không nhịn được mà cảm thấy ngại ngùng.

Hắn thở dài. - Ừm. Anh nói anh thích đàn ông còn là thích đến chết đi được, nếu không phải là người ấy thì không được. Nếu lấy vợ thì cả nhà vợ sẽ đồn ầm lên rằng anh là kẻ yếu sinh lý mất.

-...

-Vì anh không có cảm giác với người khác.

Louis cười nhìn anh. - Anh chẳng cần suy nghĩ gì cả. Thân thể anh là câu trả lời trung thực nhất. Có em anh sẽ bớt thèm thuốc, có em trái tim anh sẽ được lấp đầy, có em thân thể anh sẽ nổi lên phản ứng. Phong à, đáp án như vậy em hài lòng chưa?

Louis Trần này nếu thiếu em thì không được. Đáp án như vậy, em đã hài lòng chưa?.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro