Cháp 17:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng của người mình yêu đang gọi 1 cô gái khác nghe thật đau lòng khó diễn tả...a ta bỏ khuy áo đập tay lên cửa kính gọi với vẻ xúc động và rất ngạc nhiên...
_Trâm ơi là anh đây,là em đúng không nói đi ( a ta quát lên chiếc xe vút đi anh ta chạy ra lấy xe lái vút đi và ánh mắt dường như k còn có tôi trong đó,tôi đang đứng ngay trước mặt anh ,tại sao ...) tôi vẫy taxi đuổi theo xe anh ta...xe lao vun vút trên mặt đường ...tôi thấy Sơn bấm còi muốn cô gái xuống xe
_Chú đi sát xe kia cho cháu nhé ( tôi nắm chặt tay vào váy)...
_Trâm xuống xe ngay anh biết là em ( bến xe buýt tiếp theo xe dừng lại tôi vội vàng xuống xe đứng bên này đường nhìn sang,cô gái xuống xe) là em đúng không ( a ta kéo tay ôm cô ta) chắc chắn là em phải không nói cho anh biết đi vậy là sao nói đi
_Là em ( lời cô gái nói khiên tôi rơi chiếc ví trong tay xuống đất,Sơn bật khóc,cô ta ôm anh ta)
_Em còn sống ,em còn tồn tại ( a ta thở mạnh)
_Em xin lỗi em định ngày nào đó nói cho anh biết nhưng nghe tin anh kết hôn em đã chùn bước
_Cô gái đó k là gì ,k là gì cả hãy nói cho anh tất cả được k em ( nói câu đó anh ta nhìn sang bên đường thấy tôi vội ngạc nhiên)....tôi lắc đầu rồi lên taxi đi thẳng về biệt thự...mình thật sự vẫn mãi là kẻ thừa thãi trong cuộc đời anh ta...tất cả đã kết thúc ( tôi soạn đồ cho vào vali vừa sách xuống dưới thì anh ta đi tới cô gái ngồi trong xe)
Sơn: Em về trước đi chúng ta sẽ nói chuyện sau
_Không cần đâu dù kb là chuyện gì nhưng tôi biết đó mới là người anh yêu,tôi sẽ k cản trở bước đường của anh yên tâm đi ( a ta giữ tay)
Sơn: Anh xin lỗi ( nước mắt tôi rơi tôi vội gạt nc mắt)
_Hoá ra lúc ta yêu nhau anh cũng chỉ toàn dối lừa và rồi anh coi em như 1 kẻ thừa ( tôi giật tay đi lên xe)....vừa lên xe tôi ôm mồm khóc nức nở ...khóc đến mức không lên tiếng cứ ôm mồm,e như kẻ ngu si chẳng bận tâm điều gì và rồi nhìn anh ra đi...mối tình này ngay từ đầu đã là sự gượng ép...nước mắt không vơi được đâu khi tình yêu đã phai màu đành nhìn anh đến với người sau ( lời bài hát trên radio trên xe như cào thêm vào nỗi lòng)....anh đã giết chết con tim của tôi mất rồi ....bay về đến London tôi di j dẹp hành lý cô Hậu gan
_Cậu chủ gọi về nói cô cứ ở lại chờ cậu ý về nếu cô đi chúng tôi khó sống lắm
_vâng ,cô cho cháu hỏi cô biết vợ anh Sơn k ạ
_Biết chứ
_Cô gái đó còn sống ( cô Hậu ôm mồm,tôi quay vào phòng ngồi đờ đẫn)...3 Hôm sau
Bác gái: Lê con ổn chứ mấy hnay cô Hậu nói con k muốn ăn
_Con ăn đây ( tôi mở cửa phòng hốc hác mắt sưng húp)...
_Mẹ nghe cô Hậu nói rồi Trâm còn sống
_Sao mẹ k ngạc nhiên
_Trâm là em gái Huy gia đình nó vốn nghèo khó và tiếp cận Sơn tất cả mục đích chỉ vì tiền cái sai là mẹ con nó k tính toán là Trâm nó yêu Sơn,Trâm là con nuôi thôi
_vậy mẹ k ngạc nhiên
_Mẹ biết nó còn sống
_Vậy người mẹ muốn con đối phó thật sự là Trâm
_Đúng vậy ( tôi cười)
_Người đó k ai chia rẽ dc họ đâu ( Sơn nói từ sau quát lên)
Sơn: Vậy là mẹ biết cô ý còn sống nhưng giấu con,tại sao mẹ độc ác vậy
_Mẹ con nó hãm hại muốn chiếm gia tài
_Thì sao con có rất nhiều tiền
_Con trai à vậy tại sao nó k chết mà bh mới xuất hiện ( Trâm đi vào)
Trâm: vì con sợ mẹ ,mẹ ạ con sợ mẹ nên mới k dám sinh con cho anh Sơn nên giấu diếm đi khi còn muốn về mẹ lại lấy vợ khác cho anh Sơn vậy chẳng phải mẹ muốn con k còn cửa quay về sao...
Bác gái: Nói láo đừng cố chia rẽ mẹ con ta
Sơn: Mẹ ra khỏi nhà con đi đi luôn đi ( Bà ức chảy nc mắt tôi giữ tay bà)
_Mẹ đừng đi
_Mẹ về trước đây rảnh qua mẹ chơi nha con ( bà vuốt má tôi,tôi chợt nhớ ra ng chụp ảnh trong tấm hình với Huy là Trâm)...
_Anh k dc nói với người sinh ra anh như thế vậy là hỗn láo ,bác gái chỉ muốn tốt
_Thôi con mẹ vê đây ghi nhớ lời mẹ có ra sao cũng k dc rời khỏi đây ,đây là nhà con ,con đang mang thai nữa hiểu ý ta không?
_Con ...( bà quay đi Trâm lầm lỳ k thèm chào bác gái)...
Sơn: Em lên phòng nghỉ đi Lê anh muốn nói chuyện với em ( Trâm đi qua tôi cô ta thở dài,ra vườn hoa a ta quay lại mặt tôi lầm lỳ k nói câu gì)
_Tôi sẽ đi khỏi đây anh đừng lo cũng k cần vì đứa con mà phải suy nghĩ gì nhiều
_Em tạm thời ở dinh thự nhé
_Không tôi sẽ quay về Việt Nam chúng ta sẽ đường ai nấy đi ...( a ta giữ tay)
_Anh k muốn em đi anh sẽ vẫn quan tâm chăm sóc em
_Anh tham quá đấy muốn có tất cả ,ở đời này k có gì trọn vẹn đâu làm vậy cô gái đó cũng sẽ buồn đấy ( tôi giật tay)
_Anh cần cả 2 anh k thể để em đi
_Vậy anh muốn gì ( tôi gào lên)
_Muốn em ở bên anh khi nào em sinh xong thì hãy quyết định được k?
_Tôi chẳng là gì trong cuộc đời anh cả như anh nói đấy ( tôi quay đi lên xe đến thẳng dinh thự)...
(N): Thư kí ra châm thuốc cho Sơn
_Tao mệt mỏi quá vừa vui lại vừa buồn
_Cậu chủ là Lão Đại muốn có bao nhiêu đàn bà mà chẳng dc
_Tao chỉ thích 1
_Là cô Trâm hay cô Lê ạ ( Sơn dập thuốc)
_Tao đi nghỉ đây đảm bảo Lê dc tốt nhất cô ý đang có thai
_Vâng thưa cậu chủ...
  Tôi về dinh thự gặp Chi vẫn ngồi ở ghế nhìn ra hồ thấy tôi Chi cười
_Sao rồi bị đuổi rồi sao
_Uk chị vui không có thêm bạn
_Thật ra người đáng sợ kp chị mà là Trâm đấy cô ta đã thay đổi k còn trong sáng và ngoan hiền như trước nữa
_Biết cô ta còn sống à
_Biết chứ có lần đang uống cafe với Huy điện thoại anh ta có tin nhắn "em giả chết đến bao giờ " chị đọc được sau đó về suy nghĩ mãi chị nhận ra đó là Chi
_Thảo nào chị tự tin khi nói rằng anh ta k yêu tôi và sẽ có ngày hối hận y như Huy đã nói vs tôi vậy...thật đáng sợ họ sắp xếp gì vậy
_Đừng lo Trâm cô ta yêu Sơn lắm và Sơn anh ta đâu phải kẻ ngu ,quan trọng là cô đã bị bỏ rơi ( tôi cười nhạt)
_Phải nhưng giờ tôi chỉ muốn ở đây sinh con cho yên bình sẽ đi làm
_Và sẽ quen được 1 người tốt hơn
Thư kí đi tới: cậu chủ có lệnh mời cô Chi đi khỏi đây
Chi: Tôi biết báo với anh ta tôi sẽ ở lại đây để bảo vệ con cho anh ta ( tôi k hiểu ý câu nói của Chi)
Thư kí: Vậy tôi sẽ chuyển lời
_Chị ở lại đây đi tôi ở 1 mình cũng buồn
_Tôi muốn bảo vệ con của người tôi yêu thôi muốn chuộc lại lỗi lầm ( nói vậy cô ta quay đi)...
Lá cây rơi xào xạc trước mặt tôi cảnh buồn thì lòng người có vui đâu bao giờ...đúng vậy thật buồn...
(N) : Sơn lên phòng Trâm ra bỏ áo
_Anh sao buồn vậy có phải vì em
_Không phải đâu
_Em xl vì đã bỏ anh 1m quá lâu ( ôm sơn ,Sơn vuốt tóc rồi lòng nghĩ xa xăm như đang nhớ về ai đó)...3 tháng trôi qua tôi và Chi ngày nào cũng ngồi đan len trao đổi về cuộc sống kinh nghiệm đan len Chi dậy tôi đan cho con sắp chào đời...
Chi: Chị về thăm bố mẹ nhớ là tất cả đồ ăn thịnh kiểm tra xong rồi ăn nhé
_Vâng cẩn thận vậy ah
_Từ nước uống tất cả ( vừa nói xong Trâm đến tôi và Chi ngạc nhiên)...bước xuống từ xế hộp như 1 tiểu thư
Trâm: Sao hai người ngạc nhiên vay,tôi đi qua đây nên ghé hỏi thăm hai người chút thôi ( vệ sỹ lấy ghế cho cô ta ngồi)
Chi: Cậu khoẻ chứ
_Nhờ ơn cậu mình vẫn khoẻ ( Trâm nói kháy Chi) số anh Sơn như vậy cũng đào hoa ít rồi đa số các bang chủ đều5,6 vợ ý chứ phải không ( cô ta nhìn sang tôi) em bầu bí sao rồi chị có mang chai sâm uống rất mát cho em bé ( cô ta với lấy trên tay vệ sỹ) uống đi mát lắm con của em như con của chị
Chi: Tự dưng mất tích rồi quay về cậu thật ra muốn gì
_Tất nhiên muốn tách mẹ anh Sơn trước rồi ,đáng lẽ quay lại 3 năm trước nhưng tôi lại đổi ý khi biết mình ngã xuống vách mà k chết tôi đã muốn làm 1 điều lớn lao nào uống đi em cho mát ( Chi đứng dậy ngã nhào vào tôi đổ lọ sâm)
Chi: Ôi chị lỡ tay không sao chứ em
Tôi: Vâng không sao
Trâm: bây giờ thân quá nhỉ tôi cũng từng nghĩ cậu quyến rũ ck tôi thì kết cục sẽ ra sao như cậu thấy đấy tình yêu thật sự mãi mãi tồn tại ( Trâm tát hai phát vào mặt Chi) cái này cho sự phản bội bạn còn cái này cho việc mày ngu dốt tỉnh táo lại đi )...tôi sợ ra gàn
Tôi: Chị làm gì vậy
Trâm: Ô bênh nhau à còn em nữa lo thân phận đi khi nào sinh xong tự tìm cách đi êm đẹp
_Nếu tôi nói k đi thì sao ( tôi cứng nhìn Trâm)
Trâm: Chị không muốn đánh 1 đứa mang thai em nghĩ chị là ai trên giấy tờ chị và anh Sơn vẫn là vợ chồng hợp pháp còn em chẳng là gì cả ( chị ta nhếch mồm đi lên xe)...
Chi: Nhớ cẩn thận hiểu không
_Tại sao chị lại giúp em
_Vì chị muốn chuộc lỗi với em chị đã phải trả giá  cho việc cướp ck bạn,Trâm nó quá tự tin vào tình yêu của Sơn dành cho nó và như em nói ngày gặp lại nó cố tình k thể trùng hợp xuất hiện như vậy được...
_Chị đau không ( Chi ngạc nhiên khi tôi hỏi ) em đi lấy đá chườm nhé móng tay xước mặt rồi kìa ( chị bật khóc)
_Chị xl vì đã làm nhiều điều xấu chị xin lỗi
_Không sao đâu đã qua rồi chị chỉ sai lầm và đã thay đổi còn rất nhiều người đàn ông tốt bên ngoài sẽ yêu thương chị thật lòng vì chị rất đẹp ( tôi cười tươi) thôi nào vào nấu ăn thôi em làm món thịt rán ròn cho chị ăn thử ...
_Khi nào em sinh xong chị sẽ đi sẽ cố lựa chọn 1 con đường mới cho bản thân
_em biết co 1 người yêu chị luôn chờ đợi chị
_Ai vậy
_Sau chị sẽ biết
_Lại xạo rồi ...hai chúng tôi ăn vui vẻ ăn xong Chi tạm biệt tôi về thăm gia đình còn tôi mang sách ra sân kể cho con nghe...đã mang bầu tháng thứ 6...mẹ không hỏi bác sỹ là trai hay gái nhưng mẹ tin dù là gì thì con vẫn là con mẹ ...( tôi cười) mẹ nói hâm quá nhỉ nào đọc cho con nghe nhé (đọc đến nỗi ngủ quên trên ghế ngoài sân)...
(N): Sơn đi công tác về thay vội quần áo
Trâm: Chúng ta ra ngoài ăn chứ
_Anh đi có việc để sau nhé em
_Việc gì mà gấp vậy anh vừa về đã đi thư kí làm k dc sao?
_Anh đi thăm Lê mấy tháng rồi anh muốn xem mẹ con Lê có khoẻ không
_Vậy à vậy anh đi sớm về sớm ,e tin ở anh ( Sơn cười nhạt rồi chạy xuống ,,,lên xe phóng đi,Trâm nắm chặt tay)...Đi qua hàng bánh Sơn ghé mua cho Lê ...với dáng vẻ hạnh phúc...trên xe anh ta cứ nhìn hộp bánh rồi cười 1 mình...đến sân anh ta phanh xe Thịnh thấy định lên tiếng Sơn lắc đầu...tiến ra gần chỗ Lê đang nằm ...Sơn vuốt tóc Lê ...
_Anh tới rồi
  Tôi mở mắt thấy Sơn tôi giật mình...anh ta ghé tai xuống bụng
_Bố về rồi mua bánh cho con rồi này ( a ta dơ hộp bánh lên)...
_Để bánh lại rồi anh về đi ( tôi ì ạch đứng dậy a ta ôm)
_Anh nhớ em ( tôi cười)
_Lòng tham của anh kb đến bao giờ mới thôi đi đây ,muốn có tất cả a sẽ phải trả 1 cái giá đắt lắm
_Bỏ qua nhé đừng nhắc đến nữa chờ khi con được sinh ra anh sẽ quyết định hãy cho anh thêm thời gian đươc k em
_Anh yêu người đó rất nhiều đúng không vậy thì quyết định là gì tôi đều biết rồi ,cũng k cần anh quyết nữa...( a ta vẫn ôm chặt)
_Ăn bánh đi anh đã sai khi nói em không là gì anh sai đừng giận dc k em,lòng anh rất rối
_Tôi k nc với anh nữa đưa bánh đây ( tôi giật bánh mở ra ăn anh ta cười)
_Anh đi pha sữa ...( a ta chạy đi tôi thở dài )...rốt cuộc anh ta vẫn đang bối rối với vấn đề yêu ai...và muốn bên ai đó chính là sự ích kỉ của đàn ông...( S mang sữa ra) em uống đi đang nóng đấy ( a ta thổi)...
_Đưa đây ( tôi giật rồi tu ực)
_Nữa không
_Thôi tôi no rồi
_Cứ tôi tôi ( a ta véo mũi rồi cầm sách đọc cho tôi nghe )
_Để bố đọc cho con nghe nhé ( a ta đọc ) thế đọc tiếng Việt hay anh bh nhỉ
_Anh đúng là đồ hâm ( a ta cười)...rồi bế tôi lên phòng đặt tôi xuống giường
_nặng ghê nát tay anh rồi
_Ai bắt anh bế đâu
_Anh thích ( a ta lên giương đắp chăn cùng tôi)
_Anh k về đi
_Lê này hãy cho anh thêm thời gian được không em ,đừng buông tay anh trước khi anh buông tay em dc k
_Anh buông tay em rồi mà
_Ai bảo anh luôn muốn ở bên em anh thề đấy
_Thôi xàm quá đi anh tham lam thế tôi nhịn nhiều rồi ( tôi quay đi anh ta ôm)
_Khi nào em sinh xong anh sẽ cho em câu trả lời dc k?
_K cần tôi sẽ mất hút cho anh xem
_Điên em mất hút anh sẽ chết đấy
_Anh yêu ng đó vậy tại sao giờ anh lại thay đổi vậy nghe anh nói nthe đang nhạt đi vậy
_Ngủ đi ( a ta tránh né câu hỏi tôi quay mặt đi k hỏi nữa)...Đến sáng anh ta đã đi để lại tờ giấy trên bàn: " 9h anh đón em đi khám"...
(N): Sơn về nhà kí giấy tờ xong công việc Trâm đi ra ôm
_Hôm qua ngủ ngon không anh ( nói đểu Sơn)
_Trâm này trong thời gian anh đi công tác anh đã suy nghĩ về việc hai ta,anh cảm giác lúc mới gặp lại em anh háo hức và anh vui mừng nhưng khi ở bên em rồi ( đang nói Trâm dơ ngón tay lên môi Sơn)
_Em có điều này muốn nói với anh trước khi anh nói được k ( cô ta cầm 2 tay Sơn)
_Em có thai rồi ( Sơn rơi bút đang kí) đêm mà em đưa rượu cho anh uống đó ,dù anh nói để anh suy nghĩ thêm anh tránh né động vào em nhưng đêm đó anh đã động rồi
_Anh ...
_Đưa em đi khám đi em biết anh đang lung lay đang dao động...nhưng đó chỉ là nhất thời em đã tha thứ cho anh khi anh vội vàng lấy người mới ,anh k thể đối xử với em như thế được ( cô ta khóc ôm Sơn còn Sơn như kẻ mất hồn)
_Anh ....( Sơn dơ tay nhưng không ôm Trâm)...
   Tôi chọn 1 chiếc váy bầu màu hồng đi giầy búp bê hồng Thịnh tết tóc cho tôi
Thinh: Xinh rồi đồ quỷ soi mãi
_Được chưa bầu bí xấu xí mà hnay người ta ra ngoài làm đỏm tý k dc à ( tôi hẩy vai)
Thịnh: Đồ quỷ đi nhơ mua bánh cho người ta nha
_Rồi yên sờ tâm đi hương cacao nhe
_Quỷ xứ người ta ăn khoai môn cơ ( tôi cười đi ra hàng cây táo đứng nhìn táo đang ra hoa thấy xe đi đến tôi quay ra anh thư kí mở cửa xe)
_Phu nhân lên xe đi ạ cậu chủ bận việc đột xuất
_Vâng không sao ( dù hơi thất vọng nhưng tôi vẫn lên xe tới bệnh viện khám)...vào siêu âm
Bác sỹ: Thai ổn định rất tốt giới tính là
_Dạ cháu muốn bí mật để hồi hộp chỉ cần khoẻ mạnh là được ạ
_Thai rất tốt rất khoẻ mạnh
_Vâng ( tôi câm tờ siêu âm sờ lên tay chân con rồi tự cười)...chợt nghe có tiếng phía sau
_Lê ơi ( Là Trâm thấy chị ta đang quàng tay Sơn ) em đến khám sao ổn hết chứ
_Vâng
_Chị cũng đến khám con chị này ( chị ta dơ tờ siêu âm lên)...tôi đơ người
Sơn: Anh...( Trâm cầm tay Sơn đưa tờ siêu âm)
Trâm: năm nay anh sẽ đón hai bé rồi nha con đàn cháu đống
_Em xin phép về trước ( tôi quay đi vội vàng ,mắt tôi đỏ ngầu như sắp khóc)...đồ khốn nạn mình cứ thấy hắn ngọt là lại xuôi ...mày đúng là vừa ngu vừa nhu nhược mà Lê....( Lên xe về dinh thự Thịnh chìa tay)
_Bánh của tui đâu nè ( thấy tôi khóc) ô sao vậy Lê ,quên mua thì thôi có gì mà phải ( tiếng xe đỗ lại là bác gái)
_qua thăm hai mẹ con xem nào ( tôi quay lại ôm bà khóc lớn)
_Mẹ ơi con ngu quá cứ tin anh ta hết lần này tới lần khác
_Có chuyện gì nói mẹ nghe ( tôi kể ...)
(N): Sơn đèo Trâm đi mà lòng nặng trĩu ,đường tắc Sơn ấn còi inh ỏi
_Chết tiệt ( đập vô lăng)
_Anh sao cáu vậy em sẽ sợ ( Trâm rơm rớm Sơn nhắm mắt thở dài)...đèo Trâm về nhà Sơn k nói câu gì thêm...Sơn quay đi Trâm ôm
_Anh đi đâu thì đi nhớ về sớm với mẹ con em nhé ( Sơn gạt tay)
_Em nghỉ ngơi đi ( Sơn chạy nhanh ra xe phóng đi,,,Trâm hét ầm nhà lên)
Trâm: Cô Hậu đâu pha sữa nhanh lên...
   Tôi kể xong bác gái thở dài,giờ mẹ cũng kb phải nói sao từ hôm ý mẹ và nó k nói chuyện mẹ tức nó nên nó gọi mẹ cũng bơ luôn ý,con cố gắng chăm sóc bản thân cho tốt
_Con k muốn sống cảnh chung chồng thế này nữa con muốn buông xuôi rồi mẹ ạ ( Đang nói thấy anh ta đi vào tôi đứng lên chạy thẳng lên phòng)
Sơn: Lê nghe anh nói đã ( tôi đóng cửa phòng Sơn gõ cửa)...đó chỉ là ngoài dự kiến anh muốn em hiểu rằng anh k cố ý
_Anh cút đi đồ lang chạ ,mà không anh lạng chạ với người anh yêu thì tôi mới là kẻ sai đúng k?
_Em mở cửa nghe anh nói dc không ,đừng khóc được không em ,em nghĩ cho con không vậy
_Anh cút đi
_Vậy anh đi em nín đi anh sẽ đi ( thấy im im tôi ra mở cửa anh ta vẫn đứng tôi đóng) anh xin lỗi ( a ta kéo tay ôm tôi) đừng buông tay anh ,anh k thể mất em được
_Vậy chúng ta phải làm sao
_Lỗi của anh ( hai chúng tôi đứng cả hai cùng chảy nước mắt cả hai khóc như 1 đứa trẻ) a bây giờ kb phải thế nào nữa anh thật sự xl em ...Và rồi Sơn quay đi tôi ngồi trong phòng u buồn,,,yêu mà không thể ,Sơn quá nặng nghĩa còn tôi thì anh lại nặng tình có phải vậy không...
(N): Sơn về nhà gõ cửa phòng Trâm
_Anh có việc muốn nói với em ,em ngủ rồi sao vậy mai nói ngủ ngon ( Trâm ngồi yên trên giường măt lầm lỳ)...
    Sáng hôm sau điện thoại reo là Trâm
_Chị muốn gặp em chị sẽ nhắn địa điểm
_Em cũng muốn gặp chị ( Tôi đi ra ngoài quán cafe mà Trâm hẹn)...
_Em ngồi đi có vẻ như hqua khóc rất nhiều( tôi cười nhạt) chị và anh Sơn quen nhau khi anh Sơn là vận động viên Bóng Rổ khá giỏi ngày đó anh Sơn cũng đã có rất nhiều cô gái thích nhưng anh chọn chị vì chị yêu anh ngay từ ánh nhìn đầu tiên và rồi mẹ nuôi nói muốn chị lấy 1 người ngay khi biết đó là Sơn chị đã đồng ý,mẹ nuôi hối thúc chị muốn Sơn cho chị 1 phần tài sản nhưng chị đã k làm theo ý mẹ nuôi và rồi chị tai nạn k chết ,chị k quay về vì muốn biết anh Sơn yêu chị đến đâu nhưng anh ý đã lấy vợ chị đau lòng và chờ đến ngày xuất hiện như em biết và rồi giờ anh Sơn yêu em đó là sự thật nên chị sẽ đi bỏ cái thai này
_Đừng làm vậy đứa bé k có tội chuyện này dù ai đúng ai sai hãy để anh Sơn tự quyết định
_chị nói xong rồi chị đi đây ( chị ta uống tách trà rồi đi tôi chạy theo giữ tay)
_chị đừng làm vậy đứa bé k có tội ( chị ta quay lại cười nói nhỏ)
_Camera ( chị ta hất tay tôi ngã lăn xuống cầu thang người trong quán hét lên,,,tôi chạy vội xuống)
_Chị sao tự buông tay vậy ( chị ta cười rồi máu ở váy chảy ra ...) máu ...trời ơi ai làm ơn gọi xe cứu thương đi ( Sơn đúng lúc đi tới tôi ngạc nhiên)
_Anh Sơn đến rồi ( chị ta với tay) anh Sơn cứu con của chúng ta ( Sơn bế Trâm lên)
Sơn: Chuyện gì vậy ( người trong quán chỉ trỏ)
_Cô gái kia đẩy cô này
_Không đúng em k có ( tôi nhìn Sơn ,Sơn đỏ mắt)
_Em im đi a k ngờ ( a ta bế Trâm đi tôi đờ đẫn ) ....em thật sự không làm mà ...( tôi chạy theo đến viện)...Sơn bế Trâm chạy nhanh vào viện...
Trâm: Phải cứu con em nếu k em k tha thứ cho anh đâu
Sơn: Sẽ không sao đâu em ,sẽ ổn thôi ( xe đẩy vào Sơn quay ra thấy tôi) em thấy em làm gì chưa ,e có cần làm vậy k
_Anh k tin em à ,,,e giữ tay nhưng chị ý tự buông
_Em thôi đi a k muốn nghe nữa ( bác sỹ đi ra)
Bác sỹ: K giữ đươc thai nữa rồi Lão Đại ( a ta đấm tay vào tường )
_Em về đi nhanh trước khi anh còn kiềm chế đươc
_Anh k bh tin tôi ( tôi quay đi về thằng dinh thự thấy Chi tôi gạt nc mắt)
Chi: Sao vậy
_Trâm có thai
_Thì sao nào
_Cô ta xẩy thai rồi mà khi đó em giữ tay cô ta ở cầu thang cô ta tự đẩy em lại rồi ngã
_Và rồi Sơn đến
_Sao chị biết
_Con khốn ý làm trò rồi k thể xảy nhanh vậy dc trc khi ngã nó uống hay ăn gì k
_Có uống trà
_Vậy nó tự uống thuốc phá cộng thêm ngã chắc chắn luôn
_Đến mức vậy sao
_Nó k còn tự tin vào ty của Sơn nữa rồi làm tnay Sơn sẽ k thể bỏ nó được ,với tính của Sơn anh ta sẽ coi như nợ Trâm
_Cô ta tàn độc vậy sao
_Em đi nghỉ đi đừng nghĩ gì nhiều
_Em không làm thật mà
_Chị tin em ,chị vừa nói chuyện với bác gái xin lỗi bác về mấy chuyện và bác đã tha thứ cho chị đó là điều chị nhẹ lòng nhất còn em bh để Sơn tự đưa ra quyết định ...
(N): Trâm tỉnh táo lại và gào lên khi biết mất con
_Con em đâu con em ( cô ta hoảng loạn)
_Để sau rồi nói được không em
_Lê cô ta hại con em,tại sao ,tại anh tất cả là tại anh ( Trâm đấm Sơn anh ta ôm)
_Anh xin lỗi Lê k cố ý đâu anh xin lỗi
_Cô ta thật khốn nạn mà ,a đừng bỏ em được không nếu k em sẽ chết mất
_Anh không ...không ( Sơn nhắm mắt thở dài rồi nhăn mặt...)...a ta đang khó xử giữa 2 người phụ nữ...3 tháng lại trôi qua tôi gần đến ngày sinh ...Sơn k tới cũng k gọi cho tôi nữa ...hôm nay là sinh nhật bác gái...tôi đi bộ ì ạch dưới hàng cây...qua cây cầu nơi anh ta hôn tôi...nhìn thấy hình ảnh hồi ức đó tôi tự cười 1 mình...em buồn lắm anh ạ ...anh thật sự tàn nhẫn ...tiếng còi bíp phía sau
_Lê ơi lên xe đi ( tôi quay lại là Trâm cô ta cố tình vui vẻ,Sơn đang lái xe ) đừng ngại chuyện gì qua chị k nhớ tới nữa do em sơ xót mà thôi đúng k nào ( Tôi nắm chặt vạt áo )
_Em đi bộ được rồi ( Sơn phóng thẳng xe đi...tôi nhìn họ đi khuất rồi thở dài)...đi được mấy bước nữa tôi thấy Sơn đứng bên kia cầu...tôi đi qua cố giữ tinh thần ...
Sơn: Anh sẽ không thể chia tay với Trâm được em biết đấy tất cả do em nếu em k làm vậy thì anh ( tôi ngắt lời)
_Đừng nguỵ biện hay nói gì cả tôi không phải người độc ác như vậy còn anh tin hay k thì tuỳ...sinh xong tôi sẽ đi ( tôi đi qua Sơn nắm tay)
_Anh làm vậy k có nghĩa anh muốn mất em ,anh thât sự bế tắc,ngày nào cũng hỏi Thịnh xem em thế nào có ăn uống được k hay em có đang khóc hay k ( tôi gạt nước mắt)
_Anh kể từ khi bước vào cuộc đời tôi kể từ khi đó tâm hồn tôi đã bị anh dẫm nát dày vò từng chút 1 ...tôi hận ,hận rằng tại sao chúng ta k gặp nhau sớm hơn ( tóc tôi bay lên Sơn rơi nc mắt mà k hề đỏ mắt...vô thức rơi )...
_Anh xin lỗi khi nào em sinh xong em có thể ra đi cùng con đến bất cứ đâu em muốn và tránh xa anh đó có lẽ là điều tốt nhất anh làm được cho em,chỉ cần trong lòng em luôn yêu 1 m anh thôi là anh hạnh phúc lắm rồi
_Đừng trách em lặng thinh vì rằng anh đã vô tình ( đi lướt qua nhau 1 người bước đi 1 người đứng chết lặng như dấu chấm hết trên cây cầu định mệnh)....Vào tới nơi Bác gái nhìn tôi buồn thiu
Bác gái: Đừng buôn nhé con
Linda: Cậu Sơn đã phải ra sân bay luôn rồi
Bác gai: Mai ta cũng đi công tác ở nhà chuyển dạ gọi ngay nhé
Trâm: Vậy con cũng xin phép về trc quà của mẹ con để trên bàn
Bác gái: Cám ơn ( nói lạnh tanh)...Buổi tối hôm đó mưa gió ầm ầm...tôi lên giường đoc sách và rồi đi ngủ...đến sáng tôi thấy ướt quần ...tôi thấy nhâm nhẩm đau bụng...vội gọi Thịnh
_Thịnh tôi đau bụng quá ( tôi ra cửa Thịnh đang cầm áo vội vứt ra)
_tôi đây sao vậy trời sắp sinh rồi
_Tôi cũng nghĩ vậy chị Chi đâu rồi
_Trời ơi đêm qua mẹ cô ý ốm nên cô ý lại về rồi
_Đến viện thôi ...( vừa ra cửa Trâm đang uống trà chờ sẵn ở cửa)...
Trâm: Thịnh ở nhà đi tôi đưa Lê đi đang định nói chuyện thêm
Thịnh: K dc cô Chi dặn tôi rồi
_Láo toét tôi có lòng mà lại dám như vây
Toii: Cậu lên sắp đồ đi tôi đi viện trước chờ ở đó nhé
_Uk vậy cẩn thận tôi sẽ đến ngay...( tôi rút máy gọi cho Sơn)
_Anh nghe đây
_Tôi sắp sinh rồi ( tôi thở,)
_Vậy anh sẽ sắp sếp về ngay chờ anh chỉ mất 1 ngày đường thôi
_Uk vậy tôi đến viện trước
_Uh ai đang ở đó người đâu rồi gọi ở nhà
_Có Trâm đang ở đây rồi ( tôi phải nói vậy tránh Trâm dở trò)...
_Đưa máy cho anh nói chuyện
_em nghe đây em đang định đưa Lê đến viện đây...
_Đi thật cẩn thận cúp máy đi anh sẽ về luôn ,khoan đảm bảo rằng Lê an toàn
_Em biết rồi mà anh ,yên tâm nha ( cô ta cúp máy)...Đưa tôi đến viện trên xe cô ta cố tỏ vẻ chăm sóc tôi) cố lên Lê sẽ qua thôi mà ( lái xe phóng nhanh)....Đến viện họ kiểm tra
Bác sỹ: Vỡ ối rồi sắp sinh rồi lên bàn thôi ...nào sinh thôi tôi đếm 1,2,3 rồi khi nào dặn là dặn hiểu chưa?....
(N): Sơn trên đường về lo lắng chân tay bồn chồn
Thư kí: Cậu chủ đừng lo quá có cô Trâm ròi
_Có tao mới lo đây em nhất định phải bình an ( Sơn nắm tay nhắm mắt như nguyện cầu)
   Tôi gằn mặt dặn....cố lên con bố đang về rồi ( Hình ảnh sơn nguyện cầu đang hiện lên)....bố đang cầu nguyện cho mẹ con mình đấy ....
Bác sỹ: Tiếp tục dặn đi nào cố lên nào ( tôi gằn lần cuối tiếng con oe oe)
Bác sỹ: Con Trai ( tôi cười rồi ngất lịm đi ) băng huyết cấp cứu nhanh ( tôi mê man)....
(N): Sơn đáp máy bay xuống vội vàng đến viện ...
_Vợ tao đâu rồi ( hỏi vệ sỹ)
_Dạ trên lầu 2 a ( thư kí nghe điện)
Thư kí: Cậu chủ tình hình la ( k nghe thư kí nói Sơn lao lên trên)....
Trâm: Anh Sơn ( Trâm khóc nức nở)...
_Tại sao em khóc Lê đâu rồi ( Trâm bế bé ra)
_Lê mất rồi cô ý bị băng huyết
_Đừng đùa nữa Lê đâu ( Sơn nói nhẹ nhàng)...anh hỏi lại Lê đâu rôi ( Sơn quát lên )...Từ trong đẩy ra ngoài xác Lê nằm trên cán ...Sơn run run tay bỏ khăn ra ...rồi anh ta cười khi thấy Lê đã chết ...em ghét anh nên đang trêu anh phải không em ( Sơn ôm Lê) đừng đùa nữa tỉnh lại đi em vẫn ấm mà,anh k cần con anh cần em ( Sơn hét lên Trâm nắm chặt tay)...
Bác sỹ: Cô Lê đã k qua khỏi
_Chúng mày nói láo tao sẽ giết hết chúng mày ( Sơn bế Lê đi ra ngoài xuống dưới xe Trâm chạy theo)
Trâm: Anh Sơn anh làm vậy k dc đâu ...
Sơn: Ai đến gần tao lúc này giết ...
Thư kí: Vâng lão đại... Sơn đặt Lê nằm gọn gàng trên xe cài dây bảo hiểm...Tôi đưa em đi chơi nhé em nói rất muốn được đi mà vậy thì em phải tỉnh táo để nói chuyện với tôi được không?tôi sai rồi sai khi làm em buồn ( Sơn vừa lái xe vừa rơi nc mắt) tôi xin lỗi ...tôi chưa bao giờ nói rằng người tôi yêu thật sự là em ( a ta gào lên căn tay như kiềm chế) ...làm ơn dậy mắng chửi tôi đi ,tôi xin em ...tát tôi đi tôi cầu xin em ....xin đừng cươp em đi ...xin ông trời hãy để tôi chết thay em..(Sơn phanh xe lại bế Lê ra ngồi bên bờ sông...) lạnh rồi em nhìn xem Sông hôm nay đóng băng rồi ...nếu k có em thì tâm hồn anh cũng sẽ như thế kia nên xin em được k Lê ( Anh ta vuốt khuôn mặt trắng bệch của Lê) ....không ....(tiếng Sơn ôm Lê gào Lên)....cạnh dòng sông dưới tuýet 1 ngươi đàn ông mặc vest đen bế 1 cô gái váy trắng và đang gào thét rằng người tôi yêu là em...1 lời nói đã quá muộn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro