1 + 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về chuyện làm thế nào mà thỏ con thẳng thắn "ngây thơ" lại chiếm được trái tim của thẳng nam, và tại sao giáo quan lại mang theo một con thỏ lên lớp mỗi ngày.

———————————————–

"Ôi, sao đầu đau thế không biết? Hử? Đây là chỗ nào?" Đường Cửu Châu vừa tỉnh dậy đã thấy đau đầu, lại phát hiện cảnh sắc xung quanh đều trở nên xa lạ.

"Chào ngài, ký chủ số 009, tôi là trợ lý nhỏ của ngài, ngài hiện tại cảm thấy thế nào rồi?"

"Cậu là ai? Ký chủ? Trợ lý nhỏ? Thứ gì vậy? Sao tôi không nhìn thấy cậu?" Đường Cửu Châu cực kỳ cực kỳ hoang mang, anh nhớ rõ ràng là mình đang ngủ, sao vừa tỉnh dậy lại thế thành thế này.

"Ngài hiện tại không nhìn thấy được tôi, vì tôi ở trong đầu ngài."

"Đậu má?! Cái quỷ gì vậy? Sao tôi lại trở thành một con thỏ rồi ! ! ! ! Chuyện này rốt cục là thế nào ! !" Đường Cửu Châu cuối cùng nhận ra điểm không hợp lý, anh phát hiện mình đã biến thành một con thỏ trắng như tuyết.

"Ký chủ, xin ngài bình tĩnh."

"Tôi bình tĩnh thế nào được a a a a a a ! Cậu ! Nhanh giải thích rõ ràng chuyện này cho tôi !" Đường Cửu Châu dường như phát điên rồi, anh hoàn toàn không biết tình hình hiện tại là như thế nào.

"Là thế này ký chủ, tôi là thành viên của tổ quản lý Không – Thời gian, danh hiệu Sóc, khi bọn tôi đang làm trắc nghiệm, đã xảy ra việc ngoài ý muốn, khiến cho linh hồn của ngài nhập vào con thỏ này."

"Tôi đã kiểm tra tư liệu cho ngài, ngài hiện tại đã xuyên vào trong tiểu thuyết << Giáo quan huẩn luyện quân sự thật đẹp trai >>, ngài phải hoàn thành nhiệm vụ, mới có thể trở về."

"Từ từ, nói cách khác, tôi xuyên không rồi? Xuyên vào trong tiểu thuyết, còn xuyên thành một con thỏ? ? ?" Đường Cửu Châu tựa hồ không thể chấp nhận.

"Đúng vậy"

"Đúng cái đầu nhà cậu ấy ! Mau đưa tôi trở về đi ! !" Đường Cửu Châu rống lên giận dữ, nhưng ngoài Sóc có thể nghe hiểu được anh, người ngoài nhìn vào chỉ thấy một con thỏ đang kêu chin chít.

"Thật xin lỗi ký chủ, ngài phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể trở về." Sóc vô tình nói.

"..........."

"Nhiệm vụ là gì?" Đường Cửu Châu bĩnh tĩnh một lúc, mới để bản thân tiếp nhận sự thật là mình đã trở thành một con thỏ, hơn nữa phải nghe theo Sóc mới có thể trở về thực tại.

"Ngài còn nhớ cuốn tiểu thuyết này không?"

"<< Giáo quan huyấn luyện quân sự thật đẹp trai >> ? Hình như là cuốn tiểu thuyết mấy hôm trước tôi vừa coi, có chút ấn tượng." Đường Cửu Châu có ấn tượng khá sâu với nam chính của tiểu thuyết, nhưng mà không hẳn là ấn tượng tốt, bởi vì nam chính La Nhất Châu thực sự là một tên đại thẳng nam.

"Không nhớ cũng không sao, tôi sẽ nhắc lại những điểm cốt yếu cho ngài, nhiệm vụ của ngài là thay đổi kết cục, để cho nam hai và nữ chính ở bên nhau."

"Hả? Cái nhiệm vụ gì mà thiếu đạo đức thế?" Đường Cửu Châu tuy là nói thế, nhưng trong thâm tâm lại cảm thấy nhiệm vụ này rất được, bởi thì nam hai trong tiểu thuyết thực sự rất tốt, là chàng trai thâm tình ấm áp, đối vỡi nữ chính vô cùng trung thành và tận tâm, không giống nam chính, một thân cơ bắp, cuối cùng ở cạnh nữ chính vẫn như trước kia không hiểu thế nào là phong tình. Vậy nên hầu hết bình luận đều mong sửa kết cục, đương nhiên, bao gồm cả anh.

"Đây là nhiệm vụ cuối cùng của ngài, trung gian còn có thêm một vài nhiệm vụ nhỏ nữa."

"Được, tôi biết rồi, nhưng mà tôi biến thành người như thế nào đây? Không thể nào cứ để tôi làm thỏ hoàn thành nhiệm vụ đấy chứ?" Đường Cửu Châu bây giờ đã hoàn toàn chấp nhận rồi, nghĩ rằng nên sớm hoàn thành nhiệm vụ thì sớm được trở về.

"Để biến thành người cần một quả quýt."

"Quýt? Quýt kiểu hoa quả ấy hả?" Đường Cửu Châu nghĩ, thế thì chỉ cần mua về một rổ là được rồi à.

"Làm gì dễ thế được? Ký chủ, nói chứ tôi tôi thấy cậu ngốc thật." Sóc ghét bỏ nói.

"........ Vậy cái cậu nói là gì." Đường Cửu Châu hoàn toàn cạn lời.

"Quýt là một loại vật phẩm có hình dạng đặc thù, quả nhỏ thì có thể biến thành người một giờ, quả lớn thì một ngày."

"Chỉ ngắn thế thôi? ? Vậy làm thể nào lấy được quả quýt đó? ?"

"Cụ thể thì tôi không rõ lắm, tôi chỉ biết trước tiên phải tìm được người có mùi quýt trước."

"........ Cậu chẳng đáng tin gì cả, cái này cũng không biết." Đường Cửu Châu mặt đầy ghét bỏ.

"Tôi không đáng tin chỗ nào ! Tôi là thành viên quản lý cấp cao ! Có Sóc này ở đây chính là may mắn của cậu đó !" Sóc cả giận.

"Mới nãy còn ngài một câu tôi một câu......"

"Tôi chỉ không ngờ rằng ký chủ lại ngốc như thế." Sóc châm chọc.

"Hừ."

"Hừ ! "

———————————————–

"Á, ký chủ, có mùi quýt!" Sóc đột nhiên nói.

Đường Cửu Châu đảo mắt xung quanh, đây hình như là một con hẻm nhỏ, làm gì có người.

"Ở chỗ nào? Sao tôi không ngửi thấy?"

"Chỉ có Sóc này mới ngửi được, rất gần, sắp đến rồi."

"........"

Quả nhiên, một khắc sau, một thanh niên cao lớn xuất hiện ở đầu hẻm.

"Ký chủ! Bám theo người đó! Chỉ có như vậy mới tìm được quýt!"

"Biết rồi."

Đường Cửu Châu chạy bằng bốn chân tới chỗ thanh niên, thực sự chạy bằng bốn chân khiến anh không quen.

Vốn khoảng cách cũng không gọi là xa, Đường Cửu Châu lập tức đuổi tới, dựa sát vào chân cậu thanh niên, lay lay giày của cậu, kêu oa oa.

Cậu thanh niên kia dường như cảm nhận được động tĩnh bên chân, cúi đầu nhìn xuống, thấy một con thỏ trắng cực kỳ đáng yêu đang trèo lên giày của mình.

Tổ chức từng nói, bảo vệ động vật nhỏ, là trọng trách của mỗi người. Cậu liền bế chú thỏ con lên, thật sự rất nhỏ, cỡ bằng lòng bàn tay.

Đường Cửu Châu nháy mắt thấy mình từ dưới mặt đấy bị bế lên không trung, lập tức ôm chặt lấy bàn tay của người kia, sợ mình sẽ bị ngã.

Sau khi xác nhận là mình vẫn ổn, Đường Cửu Châu nhìn về phía người kia, ngũ quan thật tinh xảo, mặt mày cũng thật ôn nhu, nhưng biểu tình lại vô cùng nghiêm túc, nhìn qua là bộ dạng rất chính trực. Nhưng mà, vẫn là đẹp trai.

"Hi ! Soái ca, mang tôi về nhà đi." Đường Cửu Châu nói.

Chỉ là nhìn từ góc độ của người kia, chỉ nhìn thấy một chú thỏ con đang dùng đôi mắt long lanh nhìn cậu, nhỏ giọng kêu chi chi.

"Ký chủ, nhân loại không nghe được cậu nói gì đâu. Còn nữa, người này chính là nam chính của tiểu thuyết, La Nhất Châu, thân phận trước mắt của cậu ta là tổng giáo quan huấn luyện quân sự của học viện Thanh Ba, học viện Thanh Ba là học viện hàng đầu thế giới ở trong sách, quản lý quân sự, La Nhất Châu chính là người tổng phụ trách về mặt này."

"Gì cơ? Cậu ta là nam chính? ! Chính là tên đại thẳng nam kia?" Đường Cửu Châu kinh hãi, dù sao cũng có chút hảo cảm với người này, đẹp trai thế này.

"La Nhất Châu phải không ! Mau đưa tôi về nhà ! Mau lên !" Sau khi biết cậu là nam chính, thái độ của Đường Cửu Châu lập tức thay đổi.

Nhưng từ góc nhìn của La Nhất Châu, chỉ thấy chú thỏ nhỏ trong tay kêu to hơn chút, còn có mấy cục lông xoăn xoăn, lại càng dễ thương.

La Nhất Châu nhìn thỏ trắng trong tay cứ lộn xộn không an phận, tay kia thuận theo lông thỏ mà vuốt vuốt, cố gắng trấn an thỏ nhỏ.

Ừm, thật là mềm.

"Aaaaaa ! Cậu ta sờ tôi làm gì !" Đường Cửu Châu không thể chấp nhận được, mặc dù bị La Nhất Châu sờ đến thoải mái.

"Ký chủ, thỏ chính là dùng để vuốt ve."

"........"

"Nhưng mà ký chủ, tôi phát hiện lúc nam chính sờ cậu, mùi quýt trở nên nồng hơn."

"Thật hả? ! Còn có, chúng ta đừng dùng từ 'sờ' nữa, nghe cứ kì kì."

"Được, tôi nghĩ, muốn có được quýt này, chắc hẳn là phải cùng nam chính tiếp túc thân thể mới được."

"........Thân thể? Tiếp xúc?" Đường Cửu Châu nghi hoặc, không phải là cái thể loại mà anh nghĩ đấy chứ.

"Ái, sao cậu ta đột nhiên lại di chuyển vậy?" Đường Cửu Châu đang ở trong lòng bàn tay của La Nhất Châu đột nhiên cảm nhận được sự xóc nảy, phát hiện La Nhất Châu đang mang theo anh rời khỏi con hẻm nhỏ.

"Chắc là muốn mang cậu về nhà rồi, ký chủ, tốt quá rồi!" Sóc kích động, dù sao Đường Cửu Châu sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ thì nó cũng có thể sớm trở về nghỉ ngơi.

"Thật sự phải cùng cậu ta tiếp xúc thân thể mới có thể lấy được quýt hả?" Đường Cửu Châu hỏi lại một lần.

"Ký chủ, dù sao nơi này cũng là ở trong tiểu thuyết, cậu cũng chỉ là xuyên vào đây thôi, đến lúc hoàn thành nhiệm vụ thì cậu cũng sẽ trở về thời điểm ban đầu, cái gì cũng sẽ không thay đổi, cậu sẽ không chịu thiệt đâu."

"Thật không? Vậy tôi chắc chắn không chịu thiệt rồi ! Dù sao cậu ta đẹp trai thế này, dáng người nhìn qua cũng không tồi, tôi cũng không phải nữ chính, không cần để ý đến tính cách của cậu ta, rất tốt ! Nếu đã như vậy, tôi phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ !" Đường Cửu Châu đối với bản thân mình cực kỳ tự tin, đã bắt đầu ảo tưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về rồi sẽ chơi cái gì.

"Tốt lắm ! Ký chủ, phải có ý chí chiến đấu như thế chứ ! Sóc này nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ cậu !"

"Được !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro