BAO TỰ - NỤ CƯỜI LÀM MẤT GIANG SƠN (P3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


U Vương cực kì bối rối, hết sức an ủi hồi lâu Bao Tự mới vui vẻ trở lại. Hai người truyền đàn ca hát xướng nổi lên, cùng nhau vui vầy như chẳng có chuyện gì xảy ra. Ngày hôm sau, Bao Tự biết chắc mình nắm được lòng yêu mến của U Vương, nhất quyết không thèm nhắc đến việc triều kiến Thân hậu. Trong khi đó, Thân hậu suy nghĩ chín chắn, thấy rằng dù sao trong cung cấm cũng có hàng ngàn phi tần cung nữ, sao có thể vì 1 đứa con gái mà làm lớn chuyện được; vả chăng Bao Tự chịu đến triều kiến thì mình còn được coi là người cai quản tam cung lục viện. nếu làm lớn chuyện, Bao Tự không đến triều kiến, thì còn ra thể thống gì nữa. Vì vậy, Thân hậu hơi nguôi ngoai, chỉ mong chờ Bao Tự đến triều kiến, khi ấy mới sử dụng chức phận làm bẽ mặt đối phương 1 trận. Chẳng ngờ, Thân hậu chờ gần nửa tháng vẫn không thấy tăm hơi Bao Tự, trong lòng vừa nóng nảy vừa phiền muộn, nửa muốn làm cho ra lẽ, nửa sợ mất lòng U Vương. Vì vậy, trong lòng không vui, nét mặt nhàu nhàu, biếng ăn, chán ốm.

Một hôm, thái tử Nghi Cửu vào vấn an, nhìn thấy nét buồn rầu của mẹ thì kinh ngạc vô cùng. Vốn là người con chí hiếu, thái tử không sao dằn được lòng, hỏi ngay: "Mẫu hậu cai quản lục cung được nhiều người ngưỡng mộ, chẳng hay đã xảy ra việc gì không thể giải quyết được hay sao?".

Tâm sự u uất bấy lâu nay có chỗ phát tiết, Thân hậu liền đem chuyện Bao Tự kể lại cho Nghi Cửu nghe. Kể xong, Thân hậu thở dài nói: "Mẹ đã bị người khinh dễ, sau này không những khó cai quản được lục cung mà còn lo lắng sợ cha con nổi giận, có những quyết định không hay liên quan đến cả mẹ lẫn chức phận thái tử của con. Từ ngày đó đến nay, cha con vẫn không thèm gặp mặt mẹ để nói lời nào, làm sao mẹ vui vẻ cho được".

Thái tử Nghi Cửu 1 lòng tôn kính mẹ, nghe vậy không dám nói gì, nhưng trong lòng hết sức tức tối. Vả lại với thân phận thái tử, 1 ngày nào đó sẽ lên ngôi cửu ngũ, mà để cho mẹ bị 1 đứa tiện tì làm nhục, thì còn ra thể thống gì. Sau khi bái từ mẹ ra về, Nghi Cửu liền dẫn theo vài tên bộ hạ thân tín, thẳng đến Quỳnh Đài, tìm phụ hoàng phân biện giúp mẹ mấy lời. Hôm ấy bất ngờ trong triều có nhiều chính sự cần phải giải quyết, U Vương cần phải nấn ná bàn soạn với các đại thần, chưa thể về Quỳnh Đài như mọi ngày. Thái tử Nghi Cửu đi đến cửa đài, nghe văng vẳng từ trong tiếng đàn phách rộn rã vọng ra thì trong lòng càng thêm tức tối. Chợt có 2 tên thị vệ bước ra bái chào, mở lời ngăn cản: "Chúng thần được hoàng thượng dặn dò, không để bất cứ ai vào đài khi người vắng mặt. Vì vậy xin đắc tội với thái tử".

Cơn giận của Nghi Cửu càng tăng thêm mấy phần, gằn giọng hỏi lại: "Cả ta là thái tử đương triều cũng không được vào nữa hả?".

Hai tên thị vệ cúi đầu, nhưng giọng nói vẫn cương quyết: "Chúng thần chưa được hoàng thượng nói rõ thái tử được đặc quyền riêng. Do đó dù có đắc tội cũng cam lòng, nhất thiết không thể trái lời hoàng thượng được. Chúng thần chiều ý thái tử, rồi sau này bị chém đầu, thì liệu thái tử có che đỡ nổi không?"

Nghi Cửu đuối lý, đành phải nói khéo: "Ta sẽ không để các ngươi mang vạ vào thân đâu. Hôm nay nhân tiện qua đây, chỉ muốn vào Quỳnh Đài ngắm hoa một chút mà thôi. Các ngươi cứ tâu với hoàng thượng như vậy là được!".

Hai tên thị vệ vẫn khăng khăng lắc đầu khiến Nghi Cửu hết sức tức giận, lớn tiếng quát mắng. Nghe tiếng ồn ào ngoài cửa, Bao Tự vốn chưa hiểu hết những phiền phức của cung đình, thay vì sai tì nữ hỏi han, nàng lại tò mò bước ra xem thử. Thấy Bao Tự quả là sắc nước hương trời, lồng trong vẻ đẹp mê hồn ấy có chút gì ủy mị, thái tử Nghi Cửu càng thêm tin tưởng lời mẹ nói. Tuy nhiên, với thân phận là thái tử 1 vương triều, Nghi Cửu chưa vội tỏ thái độ. Thế nhưng Bao Tự đã được dặn dò sẵn, nhận ngay người trước mặt chính là thái tử nhà Chu. Nàng giả như không biết hỏi lớn: "Ngươi là ai mà dám tự tiện xông vào đây làm náo loạn?".

Nghe vậy, bao nhiêu kìm nén tan biến, Nghi Cửu giận dữ xông tới, định tát cho Bao Tự mấy cái: "Tiện tì, ngươi quả thật có mắt không tròng. Trước mặt ta mà dám mở lời láo xược như vậy sao? Ta phải dạy cho ngươi một bài học mới được!".

Các tì nữ của Bao Tự thấy vậy, vội chia nhau đứng che cho chủ nhân, người thì quỳ xuống thưa: "Bẩm thái tử, đây là Bao nương nương vừa được hoàng thượng thu nạp. Bao nương nương chưa biết thái tử bao giờ nên có chút mạo phạm, xin thái tử vì hoàng thượng mà bao dung cho!".

Nghi Cửu vốn là người điềm đạm, thế nhưng nghe bọn thị tì 1 lời xưng hô là nương nương, 2 lời gọi là Bao nương nương, tức ngang hàng với cả mẹ mình thì không sao chịu đựng nổi, gằn giọng quát lớn: "Tiện tì kia, ngươi chưa có danh phận gì mà dám xưng bằng nương nương thì thật quá lắm. Lần này ta không thể tha thứ được!".

Bao Tự thấy màn kịch đã diễn ra theo đúng ý mình, nếu nán lại lâu tất khó tránh khỏi hành hung, vì vậy vừa giả vờ khóc vừa khôn khéo dẫn theo các tì nữ lui vào trong cung. Tuy cơn giận vẫn chưa hả, nhưng Nghi Cửu cũng biết rằng đuổi theo Bao Tự thì sẽ mang tội rất nặng. Trong cung, việc tự tiện xông vào chỗ cấm, lại có cả hành động hành hung thì tất khó tránh khỏi mất đầu, dù là thái tử cũng không thể biện minh bằng bất cứ lý do nào được. Vì vậy, Nghi Cửu đành hậm hực dẫn bọn thị vệ trở về, hy vọng việc vừa rồi sẽ làm cho Bao Tự bớt kiêu ngạo, loạn quyền. Thái tử có biết đâu, đây chính là cơ hội tốt đầu tiên để Bao Tự thi hành kế hoạch làm suy yếu nhà Chu. Nàng chờ U Vương sắp về tới, lấy dầu thoa vào mắt cho đỏ mọng lên, xổ tung đầu tóc rồi ấm ức gục xuống bàn khóc lóc. U Vương đang nóng nảy, muốn mau mau chạy về Quỳnh Đài cùng người đẹp vui vầy, bất chợt thấy cảnh tượng như vậy thì không khỏi ngỡ ngàng, vội vàng ôm lấy Bao Tự, nhẹ nhàng hỏi nguyên do. Bao Tự nhất định không ngẩng mặt lên, càng khóc to hơn khiến U Vương vô cùng bối rối, đành quay qua quát hỏi bọn thị tì: "Hôm nay ở cung có việc gì mà nương nương xúc động như vậy?"

Bọn thị tì không dám đặt chuyện, cứ sự thực mà kể; chờ kể xong, Bao Tự mới nấc lên vài tiếng, ngẩng khuôn mặt hoa đầm đìa nước mắt, ai oán nói: "Nếu như hôm nay, không có các thị tì hết lòng che đỡ, thì có lẽ thiếp không còn tính mạng mà đón bệ hạ nữa rồi!".

Trong lòng U Vương đã nhen nhóm chút giận, nhưng ngoài mặt vẫn cố khuyên giải: "Có lẽ ái khanh không đến triều kiến Thân hậu nên thái tử bất bình đó thôi. Dù thế nào đi nữa, thái tử cũng không dám mạo phạm tới ái khanh đâu. Ngày mai, trẫm sẽ trách phạt!"

Bao Tự rất khôn ngoan, thấy đã đạt được bước thắng lợi đầu tiên thì không bức bách U Vương nữa, tạ từ vào trong thay đổi xiêm y,chải gỡ đầu tóc rồi bước ra truyền mang rượu thịt, cùng nhà vua yến ẩm cho đếntận khuya mới đi nghỉ. Để vừa lòng Bao Tự, ngay ngày hôm sau, U Vương không thiết triều nhưng cho quan thị nội viết chiếu trách phạt thái tử. Riêng Nghi Cửu khi về đến cung, suy nghĩ lại mới thấy mình quá nóng nảy, đã toan vào cung trần tình với phụ hoàng, nhưng chưa kịp thì chiếu chỉ đã đến, đành uất hận chịu đựng,nghiến răng nói với tả hữu: "Tiện tì họ Bao chưa có danh phận gì, còn ta đây đã chính thức làm thái tử. Thế mà chỉ vì mộtcuộc xô xát nhỏ, phụ hoàng đã bênh vực, thì tiện tì ấy sẽ còn lộng hành đếnđâu. Nếu các ngươi biết hôm nào phụ hoàng vắng mặt, báo lại, ta sẽ đến Quỳnh Đài mắng cho tiện tì vài câu mới được!".

Trải qua vài tháng yên ả, Bao Tự biết mình đã hoài thai với U Vương, thì càng quyết tâm lợi dụng cơ hội khuynh đảo triều chính nhà Chu. Nàng cũng biết thái tử Nghi Cửu vẫn còn tức giận, thể nào cũng tìm cơ hội mắng chửi mình, nhưng có lẽ vì suốt ngày đêm, U Vương chưa rời nửa bước nên chưa có cơ hội đấy thôi. Sau nhiều ngày suy nghĩ, Bao Tự nhất định tiến thêm bước nữa; nhân lúc U Vương tiết triều, nàng giả như chán ngán, gọi mấy thị tì sang Ngự Uyển ngắm hoa. Bao Tự cùng bọn thị tì tha hồ chơi đùa, ồn ào cả 1 góc vườn, thấy hoa nào đẹp là hái luôn. Bao Tự cố ý dần dần đi đến Đông cung, cố ý cùng bọn thì tị cười nói luôn miệng, náo động cả 1 khoảnh vườn yên tĩnh. Quả nhiên, không ngoài dự tính của Bao Tự, thái tử đang đọc sách ở thư phòng, nghe tiếng ồn ào thì liền sai nội thị ra ngoài xem thử, khi biết đó là Bao Tự, bao nhiêu cơn giận dồn nén từ bấy lâu nay đùng đùng nổi dậy. Thái tử đỏ mặt tía tai, chạy ra Ngự Uyển, chỉ mặt Bao Tự, mắng lớn: "Tiện tì kia, cứ tưởng ngươi chỉ dám hung hăng ở Quỳnh Đài mà thôi, chẳng ngờ còn dám đến đây gây náo loạn. Ngự Uyển là nơi thưởng ngoạn của thiên tử và bậc mẫu nghi thiên hạ, ngươi chưa có danh phận chính thức mà vào đây đã là có tội rồi, còn làm náo động thì không thể tha thứ được. Ta thay mặt phụ hoàng, trừng trị ngươi một phen vậy!".

Mắng xong, thái tử Nghi Cửu lập tức truyền thị vệ xông vào bắt trói Bao Tự. Bọn này thừa biết U Vương đang sủng ái Bao Tự hết mực nên không dám trái lời thái tử, mà cũng không dám xem thường Bao Tự, chỉ giả vờ hung hăng xông lại nhưng lúng túng để cho Bao Tự cùng bọn cung nữ chạy thoát. Thấy cả bọn Bao Tự quần áo tả tơi, vẻ mặt hớt hải, Nghi Cửu cũng phần nào được thỏa mãn, không sai quân đuổi theo nữa, vui vẻ trở về Đông cung. Riêng Bao Tự đã sắp đặt sẵn, không những để nguyên quần áo tơi tả, mà còn ôm bụng kêu la đau đớn. Thấy U Vương vừa từ triều trở về, nàng khóc lớn, rồi ôm bụng giãy giụa, khiến nhà vua hết sức kinh hoảng, run giọng hỏi: "Ái khanh bị bệnh hay sao, đừng làm trẫm phải sợ?".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro