Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biển về đêm, tĩnh lặng gần như tuyệt đối.

Tiếng sóng vỗ muôn đời không ngưng nghỉ từ màn đêm sâu thẳm vọng đến, rồi lại tan vào màn đêm.

Hắn ngồi trên kè bê tông chắn sóng lạnh ngắt, đối diện với đêm tối bất tận, người chìm trong hơi thở buốt giá.

Suốt mấy tháng nay, hắn dằn vặt không sao kể xiết. Mấy tuần qua hắn nát óc suy nghĩ. Và từ ngày trở lại đây, tâm trí hắn chỉ chăm chăm vào một mục tiêu duy nhất, cụ thể và rõ ràng.

Hắn đã lên kế hoạch xong xuôi.

Tất cả đã sẵn sàng.

Chỉ còn chờ bọn chúng cắn câu.

Hắn biết rõ kế hoạch này khôg hề hoàn hảo, thậm chí còn có phần cẩu thả. Nhưng hắn cungz chẳng định sắp xếp mọi thứ tỉ mỉ chắc ăn ngay từ đầu.

Dù cố gắng đến đâu, người vẫn là người chứ không phải thần thánh. Ảo tưởng trở thành thần thánh thì dễ, nhưng hắn biết, đã là người trần mắt thịt thì thiên tài bậc nhất cũng khó lòng hoàn hảo được.

Đã không phải thần thánh thì làm sao tính toán được tương lai, thứ luôn thay đổi do lòng dạ con người, do những hành động bất ngờ và bao cơ hội ngẫu nhiên..??

Cứ coi thế giới này như một bàn cờ, mỗi người là một quân cờ, thì ta cũng đoán biết được vài nước đi nhất định. Cho nên dẫu cân nhắc hết nhẽ thì bằng cách nào đó sai lầm vẫn có thể xảy ra vào chính thời gian, địa điểm ta không ngờ nhất. Trên đời này có quá nhiều sự ngẫu nhiên, nhân tâm lại dễ đổi thay nên âm mưu quỷ quyệt nhất cũng khó lòng thành công chính xác như dự liệu.

Bởi vậy, hắn rút ra kết luận rằng : kế hoạch lý tưởng nhất không phải là hành động theo một chương trình cố định, mà cần phải mềm mỏng tùy cơ ứng biến.

Phải bỏ qua lối suy nghĩ cứng nhắc.

Điều quan trọng không nằm ở chi tiết mà ở bộ khung. Một bộ khung cho phép ta linh hoạt xử lý mọi tình huống.

Tiếp theo, ta có thành công hay không còn phải xem khả năng, tài trí tới đâu. Hơn tất thảy là may mắn.

Ta biết, con người chẳng phải thánh thần.

Nhưng, ở một khía cạnh nào đó, hắn đã bắt đầu thực thi vai trò này.

Xét xử. Phải, xét xử.

Với danh nghĩa báo thù, hắn xét xử cho bọn chúng, tất cả với bọn chúng.

Vượt lên trên cả luật pháp để xét xử.

Hắn biết rõ mình chẳng phải thần thánh, nên không được phép như vậy. Xã hội sẽ định danh hành vi nàu là "tội ác", nếu sự việc bại lộ, hắn sẽ bị pháp luật trừng chị.

Điều đơn giản ấy chẳng giúp hắn kiềm chế nổi cảm xúc của mình! Cảm xúc ư? Không, không phải thứ hời hợt ấy. Tuyệt đối không phải! Đó không phải là thói bồng bột xốc nổi. Đó là tiếng gọi từ nơi sâu thẳm của tâm hồn, là điểm tựa tinh thần của cuộc sống, là lý do để hắn tồn tại.

Biển đêm về, tĩnh lặng gần như tuyệt đối.

Mặt biển tối đen không một ánh sao, cũng không có ánh đèn từ tàu bè. Hắn nhìn ra xa, thầm nhẩm tính lại các bước.

Khâu chuẩn bị đã hoàn tất. Rất nhanh thôi, đám con mồi mình đầy tội lỗi ấy sắp chui đầu vào thòng lọng. Thòng lọng hình thập gáic đều chứa đầy mồi nhử.

Bọn chúng sẽ không cảm thấy gì hết, sẽ không hề nghi hoặc sợ hãi, tự nguyện chui đầu vào cái thòng lọng thập giác để tự phán quyết...

Tất nhiên, cái chết đang chờ đợi chúng. Đó là sự trừng phạt mà tất cả bọn chúng đều đáng phải chịu.

Và không phải là một cái chết dễ dàng. Dùng thuốc nổ cho chúng tan thây luôn sẽ nhanh gọn, đơn giản hơn nhiều. Nhưng hắn không muốn thế.

Phải giết tưng đứa, từng đứa một. Giống như tình tiết mà một nữ văn sĩ nổi tiếng người Anh đã viết, phải để lần lượt từng đứa nếm trải nỗi khổ, nỗi bi ai, đớn đau và kinh hãi của cái chết. (1)

[1. Chi tiết tác phẩm kinh điển Mười người da đen nhỏ của Agatha Christie]

Tôi biết dù cố bao biện đến đâu, thì điều tôi đang lên kế hoạch đây vẫn hoàn toàn không chính đáng.

Đối diện với biển cả đen ngòm, hắn chầm chậm lắc đầu.

Bàn tay hắn thọc vào túi áo khoác, chạm phải một vật cứng lạnh. Hắn lấy nó ra và đưa lên trước mắt.

Đó là một lọ thủy tinh nhỏ, màu xanh trong suốt.

Chiếc lọ được nút chặt, chứa đựng toàn bộ thứ được gọi là "lương tâm" trong sâu thẩm trái tim hắn. Đó là mấy mẩu giấy với những chữ in nhỏ li ti viết về kế hoạch hành động lần này. Không địa chỉ. Hắn tự thú với chính mình.

Tôi biết, con người chẳng phải thánh thần.

Chính bởi hiểu rõ điều ấy, hắn không muốn giao phó phán quyết cuối cùng cho con người. Chiếc lọ này trôi dạt về đâu cũng được. Hắn chỉ muốn hỏi biển cả, nguôbf sống nuôi dưỡng vạn vật trên thế gian, rốt cuộc hành động của hắn lần này là đúng hay sai..??

Gió đã nổi.

Cái lạnh thấu xương khiến người ta run rẩy.

Hắn quăng chiếc lọ vào màn đêm.

@T.T.H

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro