Chương 1: Không gian riêng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Mẹ, con đói quá."

Trong căn hộ chung cư mini, Lâm Thanh Hoà kinh hoàng choàng tỉnh, nằm trên giường trợn trừng hai mắt, một lúc lâu sau mới khẽ thở dài.

Với tay lấy di động trên đầu giường, màn hình hiển thị: Năm giờ ba mươi phút

Lúc này ngoài trời mới tờ mờ sáng.

Lâm Thanh Hoà trầm mặc buông di động xuống, ngay sau đó trên bàn tay trống không của cô xuất hiện một ly nước. Nhưng thật quỷ dị là ly nước đang bốc hơi, nhiệt độ vẫn giống y như như tối qua lúc cô rót nước vào ly.

Thu lại vẻ mờ mịt trong đáy mắt, Lâm Thanh Hoà dứt khoát rời giường đứng dậy đi đánh răng rửa mặt.

Lâm Thanh Hoà có ngoại hình ưa nhìn, hiện là quản lý bộ phận tiêu thụ, hằng ngày chăm chỉ đi làm như bao công nhân viên chức bình thường khác, nhưng những chuyện xảy ra với cô gần đây rất không bình thường.

Đánh răng rửa mặt xong, soi gương mới phát hiện quầng thâm dưới mắt, Lâm Thanh Hoà lắc đầu than nhẹ. Tuy rằng trong lòng rối bời nhưng vẫn không quên trang điểm cho mình thật đẹp.

Nói ra chắc chẳng ai tin, liên tục ba đêm cô đều nằm mơ cùng một giấc mơ. Trong mơ có đứa trẻ lôi lôi kéo kéo gọi cô là mẹ, đòi cô cho ăn, cảnh tượng chân thật tới mức thiếu chút nữa doạ chết cô luôn rồi. Ban đầu cô tưởng rằng gần đây công ty liên tục bắt tăng ca làm thêm giờ khiến bản thân mình quá mệt mỏi thôi nên cũng không để ý nhiều.

Nhưng đêm hôm sau cô lại tiếp tục mơ giấc mơ đó, không những vậy lần này còn xuất hiện thêm một không gian rộng khoảng hơn mười mét vuông. Lúc này thì cô thực sự bị dọa điếng người.

Nhưng đại khái cô thích đọc tiểu thuyết, năng lực tiếp thu lại tương đối cao, hơn nữa bản thân cũng là một người to gan chính vì vậy cô nhanh chóng chấp nhận chuyện này. Không gian riêng này nằm trong lòng bàn tay, chỉ cần nghĩ tới là nó xuất hiện ngay trước mắt. Nó giống như một cái kho chứa, tối qua cô đã bỏ vào một ly nước ấm làm thí nghiệm, sáng nay lấy ra ly nước vẫn như ban đầu, độ ấm của nước không thay đổi. Điều này đã đủ chứng minh không gian này là không gian bất biến, mọi vật bỏ vào thế nào thì lấy ra vẫn y như vậy.

Mà vừa lúc nãy, đứa bé  trong mộng, gọi cô là mẹ, liên tục kêu đói bụng làm cô giật mình tỉnh giấc. Bây giờ cô quyết định không do dự nữa mà mà muốn ngay lập tức chuẩn bị vài thứ cần thiết.

Bởi vì "trong mộng" cô thấy được nơi đó vô cùng nghèo nàn, không biết có phải là thời kỳ tận thế hay không nữa mà đồ đạc và lương thực rất khan hiếm, mặt mũi ai cũng xanh xao, vàng vọt.

Tuy rằng cô cũng đã từng trải qua cuộc sống không dễ dàng gì nhưng so sánh với hoàn cảnh sống trong giấc mộng kia thì lớn lên dưới lá cờ đỏ sao vàng, được tắm mình trong làn gió xuân của cải cách và mở cửa ít ra việc ăn no mặc ấm cũng không thành vấn đề.

Hiện giờ trên người cô còn được trang bị một tùy thân không gian, cô cảm thấy nếu giờ không làm gì cả, lỡ mà có xuyên qua thật, lúc đó lại lăn ra chết đói thì thật không còn gì để nói nữa.

Lâm Thanh Hòa nhanh chóng rửa mặt sửa soạn lại quần áo rồi lấy giấy bút ra liệt kê các món cần mua sắm. Củi, gạo, mắm, muối, tương, dấm, trà. Bảy thứ này trừ củi và trà ra, còn lại năm cái kia đều cần chuẩn bị đủ. Trong số đó, dầu và gạo là quan trọng nhất!

Lâm Thanh Hoa đổi củi và trà thành đường đỏ và đường phèn, đường trắng không cần thiết lắm, có đường phèn là đủ rồi, cô viết thêm hai chữ "trứng gà" vào sổ ghi chú.

Ở một nơi như địa phương "trong mơ" kia, trứng gà tuyệt đối là thứ đáng tiền.

Ngoài trứng gà ra thì không thể thiếu thịt, không quan trọng là loại thịt gì, dù ít nhiều, mỗi loại cũng phải mua một ít.

Còn có thuốc dùng trong những trường hợp khẩn cấp như cảm, sốt, đau đầu, đau bụng, tiêu chảy, và các loại thuốc giảm đau, dầu gió. Mấy thứ này để trong một cái hộp là đủ, chắc không chiếm quá nhiều không gian.

Viết xong danh sách, Lâm Thanh Hoà cho rằng các loại đồ ăn như vậy có vẻ tạm ổn. Giờ chuyển qua vấn đề đồ dùng, cô không biết nơi đó thời tiết có lạnh hay không nhưng chắc vẫn nên chuẩn bị chăn bông giữ ấm, đệm, giường. Tất cả đều phải là màu tối, không nên mua các sắc màu tươi sáng bởi vì trong giấc mơ cô thấy nơi đó ngoài màu xám trắng ra thì không còn màu nào khác.

Nghĩ đến đây tuy Lâm Thanh Hoà trời sinh bản tính lạc quan mà vẫn không nhịn được thở dài nặng nề.

Số lượng đồ vật cần mua dần dần tăng lên càng lúc càng nhiều, tuy biết rằng những thứ đảm bảo sinh tồn là trọng yếu nhưng cô vẫn muốn giành một ít không gian cho đồ dùng cá nhân của mình. Đối với phụ nữ mà nói thì có một số món đồ không thể không có, cực kì quan trọng.

Cô nhìn đi nhìn lại mấy lần tờ danh sách, kiểm tra tới lui để xác định mình không bỏ sót gì cô mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Sau đó cô kiểm kê lại tiền tiết kiệm của bản thân. Tính đi tính lại tổng số tiền tiết kiệm của cô chỉ có năm vạn. Đối với một người vừa tốt nghiệp mới đi làm được vài năm ngắn ngủi như cô mà nói thì tất nhiên chưa thể tiết kiệm được một số tiền lớn. Kể cả cô có ngồi ở vị trí quản lý bộ phận tiêu thụ thì cũng không có biện pháp nào khác vì về cơ bản chi phí sinh hoạt thường ngày của cô cũng không nhỏ. Mua đồ trang điểm cũng cần tiền, thỉnh thoảng cùng bạn bè dạo phố, ăn cơm, mua sắm đều cần tiền. Thời buổi này làm gì cũng phải dùng đến tiền, cũng phải tiêu tiền.

Cô vốn dĩ là một bé gái mồ côi bị cha mẹ vứt bỏ, sống với bà nội ở một vùng nông thôn. Tới khi cô học trung học thì bà nội mất, từ đó về sau tất cả đều phải tự mình kiếm tiền học đại học, tự kiếm việc làm. Nhìn lại lúc đó, mỗi ngày đều không dễ dàng gì nhưng cô không hề từ bỏ mà vẫn kiên trì bước tiếp. Hiện tại cô đã có được một cuộc sống tốt hơn, trên người cô đã không còn nhìn ra dáng vẻ trong quá khứ nữa rồi.

Kế hoạch của cô vốn dĩ là muốn mua một căn nhà riêng, làm cho chính mình càng ngày càng ưu tú, sống một cuộc sống thoải mái tự tại.

Hiện tại trong người cô có hơn hai ngàn tiền mặt, cộng với năm vạn trong thẻ nữa là tổng cộng cô có năm vạn hai ngàn đồng. Sau một hồi suy nghĩ cô liền lên mạng thuê một chiếc xe Minibus. 

Hồi còn học đại học vì muốn tận dụng thời gian vừa học vừa làm, nên Lâm Thanh Hoà thi lấy bằng lái xe, cô định thỉnh thoảng làm tài xế thuê để kiếm ít tiền, nhưng sau đó cô lại không làm nữa vì tiền thì được ít mà lại phát sinh nhiều việc phiền phức.

Người đăng tin cho thuê xe Minibus là một chàng thanh niên trẻ tuổi, bởi vì phải về quê mấy ngày nên tính mang xe cho thuê. Vốn dĩ chỉ thử đăng tin thôi không nghĩ tới thật sự sẽ có khách liên hệ muốn thuê xe.

Sau khi Lâm Thanh Hòa liên hệ với chủ xe, cô nói muốn dùng xe gấp nên chủ xe đã lái xe tới, cũng  không xa, chỉ mười mấy phút đã tới dưới lầu nhà cô rồi.

Lâm Thanh Hoà đã trả tiền đặt cọc qua mạng nên không cần phải đưa thềm tiền gì nữa, cô thử xe một chút, tuy rằng đã lâu không lái xe nhưng vẫn còn quen tay. Hơn nữa xe này tuy cũ nhưng phía sau không gian trống có thể để được nhiều đồ đạc nên Lâm Thanh Hoà rất vừa lòng.

Sau khi tiễn anh chàng chủ xe có ý định tiếp cận tán tỉnh cô đi, cô đeo balo lên lưng, mở cửa ngồi lên xe trực tiếp lái xe lên đường.

Cô còn chưa kịp ăn sáng, dù sao cũng phải ăn lót dạ cái gì trước đã rồi mới bắt đầu chiến đấu được. Cửa hàng điểm tâm cách chung cư cô ở mười phút lái xe, đoạn đường không gần nên dù Lâm Thanh Hoà mê đồ ăn sáng của quán này nhưng bình thường cũng ít ghé qua do vị trí quán không nằm trên đường cô đi làm hàng ngày.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro