Chương 11:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau Thẩm Mỹ Hoa rời giường sớm để lấy  xẻng xúc tuyết, nửa đêm hôm qua từ phòng bọn nhỏ về, đạp trúng tuyết trong sân kém một chút nữa thì ngã.

Nàng cầm xẻng trước dọn ra một con đường để đi, rồi sau đó mới dọn dần sang hai bên.

Mấy ngày nay tuyết vẫn luôn rơi, trong sân tích tụ một lớp tuyết dày, dùng xẻng xúc có chút cố sức, nàng nâng xẻng hai lần liền mệt bở hơi tai.

Đại Lực cùng Nguyên Bảo rời giường liền thấy mợ đang quay lưng về phía bọn chúng, tay cầm xẻng xúc tuyết, giày trên chân toàn là bùn.
-"Ca ca, chúng ta có qua bếp không?"- Nguyên Bảo lôi kéo tay ca ca, muốn đi phòng bếp lại, không muốn kinh động nương.

Đại Lực lắc lắc đầu, bé cũng sợ kinh động mợ, một hồi lại bị mắng. Hai đứa liền đứng ở cửa nhìn xem nàng xúc tuyết.

Thẩm Mỹ Hoa dọn dẹp ra một con đường nhỏ, lập tức ngừng lại. Nàng mệt có chút thở không nổi, cầm xẻng chuẩn bị quay về phòng. Vừa quay người qua liền thấy Nguyên Bảo cùng Đại Lực đang đứng trước cửa phòng.

Trên bả vai cả hai rơi xuống một lớp tuyết mỏng, xem ra đã đứng được một lúc.

Thẩm Mỹ Hoa đưa ngón tay chỉ bả vai hai bé, ý bảo chúng phủi cho sạch sẽ. Hai đứa nhỏ chỉ có duy nhất bộ quần áo này, đứng một hồi dưới tuyết, ướt quần áo thì không có cái để đổi.

Nàng chờ hai đứa bé phủi áo xong, hướng bọn chúng mở miệng: "Bàn chải cùng kem đánh răng ở trong bếp, nhớ đánh răng nhưng đừng đánh mạnh quá".

Ở cung tiêu xã nàng đã mua bàn chải đánh răng để sáng dùng, chất lượng có chút không tốt, hơi dùng sức chút là rụng hết lông bàn chải.

Nàng nói xong đem xẻng dựa vào cạnh cửa, rồi đi vào phòng, cầm lấy khăn trên bàn lau lau. Lần trước Thẩm Ái Vệ đã sửa tốt chân bàn, hiện tại bàn ăn cơm đã rất vững chắc, không còn bị khập khễnh.

Đại Lực cùng Nguyên Bảo hai đứa một trước một sau đi vào nhà bếp. Vừa vào liền thấy gần bếp lò có hai thanh bàn chải cùng kem đánh răng.

Bàn chải cùng kem đánh răng vừa thấy chính là đồ mới mua.

Nguyên Bảo nhìn bản chải trên bếp lò, mắt nhỏ mở to. Bé đã từng thấy Đại Long ca dùng cái bàn chải như thế này, bé cũng muốn dùng bàn chải đánh răng, ngẩng đầu nhìn ca ca đang đứng bên cạnh.

-"Ca ca, đánh răng thôi".

Đại Lực thấy Nguyên Bảo mặt đầy khát vọng nhìn mình, nhớ lại mấy ngày nay mợ vẫn luôn không có đánh bọn họ, nghĩ nghĩ liền gật đầu với Nguyên Bảo để bé đi lấy.

Nguyên Bảo thấy ca ca đồng ý, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa, bước chân nhanh đến trước bếp lò, đưa tay cầm hai thanh bàn chải tới trước mặt ca mình."Ca ca, cho ca".

Đại Lực cầm bàn chải trong tay Nguyên Bảo, hai đứa cùng nhau ngồi xổm trước cửa phòng bếp đánh răng.

-"Ca ca, ăn không ngon chút nào hết"- Nguyên Bảo mở miệng để ca ca nhìn bọt trong miệng mình, bé đã thử nếm qua, mặn lắm.

Thẩm Mỹ Hoa cầm khăn lau ra ngoài liền thấy hai tiểu gia hỏa ngồi xổm ở cửa bếp đánh răng. Nguyên Bảo thì mở miệng để ca ca nhìn bọt trong miệng bé.

Đại Lực nghiêng đầu nhìn miệng Nguyên Bảo, gật đầu lại lắc đầu, rồi đưa tay sờ răng mình.

Thẩm Mỹ Hoa thấy động tác của bọn nhỏ, lắc đầu cười, cầm khăn lau đi đến bên cạnh giếng múc nước giặt, chưa đi được hai bước liền thấy miệng Nguyên Bảo khẽ động như là đem kem đánh răng nuốt xuống.

-"Không được ăn, đem kem đánh răng phun ra"- Nàng nhanh chóng tiến lên, để Nguyên Bảo nhả kem đánh răng ra ngoài.

Nguyên Bảo bị tiếng của nương dọa sợ, nuốt toàn bộ bọt trong miệng xuống.

Thẩm Mỹ Hoa: "..................."

Nguyên Bảo nhìn nương, Thẩm Mỹ Hoa cũng nhìn bé, hai người nhìn nhau vài giây.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn Nguyên Bảo, có chút không biết làm sao, nhẹ giọng nói: "Kem đánh răng không được nuốt vào bụng mà phải nhả ra".

Nàng nói xong làm vài lần động tác xúc miệng rồi nhổ ra cho bé xem, thấy Nguyên Bảo có vẻ đã hiểu, nàng liền nhìn về Đại Lực bên cạnh.

Đại Lực miệng đầy bọt không có nuốt xuống mà cầm bàn chải nhìn chằm chằm nàng.

-"Đánh tiếp đi"- Thẩm Mỹ Hoa bảo bọn nhỏ đánh tiếp, chính mình cầm khăn lau ra giếng tiếp tục giặt.

Nguyên Bảo nhìn thấy nương đã đi, cái miệng nhỏ nhắn chu lại, thành thành thật ngồi đánh răng, đánh vài cái lại vụng trộm nhìn về phía giếng, nhìn nương bé.

Thẩm Mỹ Hoa đem khăn lau giặt sạch sẽ, quay đầu lại phát hiện hai đưa bé vẫn còn ngồi trước cửa phòng bếp đánh răng, hơi sững sờ, đánh nữa có khi sẽ bị chảy máu đó.

Nàng đi đến trước mặt cả hai nói: "Chuẩn bị vào ăn cơm thôi"-Nói xong đứng đó chờ hai bé súc miệng xong mới đứng dậy đi vào phòng mở nắp nồi mì ra.

Ngày hôm qua nàng cán nhiều mì, buổi sáng đem mì còn thừa nấu thành điểm tâm, lại làm sốt bơ nấm tưới lên. Cái sốt này thơm vô cùng, bọn nhỏ chắc cũng sẽ thích.

Đại Lực cùng Nguyên Bảo vừa vào phòng bếp đã ngửi thấy mùi thơm như hôm qua, hai bé không tự chủ được nhìn về phía bát mì trong tay Thẩm Mỹ Hoa. Mì lần này thức ăn bên trên không giống tối hôm qua, trắng trăng, còn có tôm.

Nguyên Bảo nhìn bát mì trong tay nương, nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mì trong bát.

Thẩm Mỹ Hoa nghe thấy tiếng hai bé nuốt nước miếng, bưng mì kêu cả hai: "Cầm bát cùng đũa đi chính phòng "-Trong tay nàng bưng nồi mì, nên không cầm thêm được bát đũa.

Đại Lực nhẹ gật đầu, bước nhanh đến tủ bát lấy bát cùng đũa ra, mang theo Nguyên Bảo cùng đi sau lưng mợ.

Ba người một trước một sau đi vào chính phòng, ngồi lên băng ghế.

-"Ăn từ từ thôi"-Thẩm Mỹ Hoa đem bát mì lần lượt đặt trước mặt bọn nhỏ, nghĩ đến cảnh ngày hôm qua Đại Lực đưa bát, lại dặn dò một lần.

Hai đứa nhỏ này mỗi lần ăn cơm đều ăn rất nhanh, đây là thói quen do thời gian dài chịu đói luyện ra, chỉ có thể chậm rãi từ từ sửa từng chút một.

Đại Lực cùng Nguyên Bảo nhìn mì trước mặt, muốn ăn thật nhanh, lại nhe mợ nói, qua, nhẹ gật đầu, cầm lấy chiếc đũa gắp mì lên, nhưng tốc độ rõ ràng không có nhanh như lúc trước.

Nguyên Bảo nuốt miếng sợi mì vừa ngọt vừa thơm, luyến tiếc ăn, sợ ăn xong sẽ không còn nữa, mãi đến khi Thẩm Mỹ Hoa và Đại Lực ăn xong, mì trong bát của né vẫn còn không ít.

Thẩm Mỹ Hoa ăn xong thấy mì trong bát Nguyên Bảo vẫn còn hơn một nửa, nghĩ đến lượng ăn bình thường của bé, có chút khó hiểu, chẳng lẽ mì làm hôm nay không hợp khẩu vị bé?

Mấy đứa nhỏ thường tính khí yếu, miễn cưỡng ăn quá no cho dạ dày. Nguyên Bảo cùng Đại Lực đã phải chịu đói một thời gian dài, ăn no quá dạ dày chịu không nổi.

-"Ăn không vô thì đừng cố ăn"-Nàng nói xong đưa tay định cầm lấy cái bát trước mặt Nguyên Bảo, tay vừa giơ lên liền thấy bé ngẩng đầu nhìn nàng lắc lắc.

Thẩm Mỹ Hoa thấy bé lắc lắc, không phải vì ăn không ngon, vậy vì sao?

Nàng còn muốn hỏi tiếp liền thấy Nguyên Bảo đột nhiên từng ngụm từng ngụm ăn mì trong bát, tốc độ rất nhanh, thoáng cái tất cả mì trong bát đã vào bụng bé, theo sau là một cái nấc vang dội khắp cả phòng.

Thẩm Mỹ Hoa: ".........".

Nguyên Bảo thấy nương cúi đầu nhìn chằm chằm bát trong tay mình, nhanh chóng cúi đầu, ăn nốt chỗ sốt trắng còn lại trong bát, ôm bát từ trên ghế nhảy xuống chạy vào phòng bếp.

Đại Lực thấy Nguyên Bảo chạy vào phòng bếp, cũng đứng dậy, đi theo. Trong phòng chỉ cong lại mình Thẩm Mỹ Hoa.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn hai đứa nhỏ đang chạy về phía phòng bếp, nàng có chút không hiểu ý của Nguyên Bảo, bé đến cùng là thích ăn hay là không thích?Suy nghĩ một lúc liền đứng dậy, tính đi phòng bếp rồi hỏi rõ ràng.

Trong phòng bếp, Đại Lực đem nồi cùng bát rửa sạch, mắt nhìn đống củi đã trống không sau bếp, lại nhìn trời bên ngoài, hiện giờ mà đi nhặt củi cũng không lạnh, liền lôi Nguyên Bảo đi ra ngoài.

-" Hai đứa đi đâu thế?"- Thẩm Mỹ Hoa vừa vào phòng bếp, liền thấy bọn nhỏ cầm tay nhau đi ra ngoài, không giống là đi về phòng.

Đại Lực quay đầu nhìn mợ, dừng một lúc mới nhỏ giọng nói: "Đi nhặt củi".

-"Cái gì cơ?"- Tiếng Đại Lực có chút nhỏ, nàng nghe không rõ.

-"Đi nhặt củi"- Thấy mợ ngăn ở trước mặt không cho bọn chúng ra ngoài, đành mở miệng nói lại lần nữa.

-"Nhặt củi?"- Thẩm Mỹ Hoa  sửng sốt, bên ngoài trời lạnh như thế, nhặt củi cái gì?

Nàng vừa nói xong, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía sau bếp lò, đã sắp hết củi, nháy mắt hiểu rõ.

Trong nhà củi không còn nhiều lắm, bọn nhỏ muốn ra ngoài nhặt củi về để đốt. Nhìn hai đứa nhỏ trước mặt, trong lòng nàng liền khó chịu.

-"Bôi thuốc đã rồi chúng ta cùng đi"- Thẩm Mỹ Hoa điểu chỉnh tốt cảm xúc, kêu bọn chúng lại đây.

Nàng ngồi trong chính phòng một lúc, hai đưa bé đã rửa xong toàn bộ bát nồi, tay cũng đã phiếm hồng, cần nhanh chóng bôi thuốc.

Đại Lực thấy mợ lấy thước ra, không có cự tuyệt, đứng yên tại chỗ. Buổi sáng bé vừa tỉnh, Nguyên Bảo liền nói tối hôm qua mợ vụng trộm tới phòng thoa thuốc cho bọn chúng.

Tay bé được bôi thuốc mỡ lên không còn ngứa với đau như lúc trước.

Thẩm Mỹ Hoa đem thuốc mỡ đưa cho Đại Lực,để bé cùng Nguyên Bảo tự bôi thuốc, còn nàng thì cầm bát trong tay đi rửa.

Đại Lực cùng Nguyên Bảo bôi thuốc tốt,lắc lắc tay để thuốc mỡ nhanh khô.

Nguyên Bảo quay đầu, đưa miệng nhỏ đến gần tai ca ca, hỏi: "Ca ca, thế có đi nữa không?".

Đại Lực nhẹ gật đầu, không kêu mợ, tự lôi kéo Nguyên Bảo chạy ra ngoài .

Thẩm Mỹ Hoa thấy bọn nhỏ không nói tiếng nào mà tự chạy ra ngoài, vội vào khóa cửa rồi đi theo .

Nàng vừa ra khỏi cửa có chút mới lạ nhìn hoàn cảnh chung quanh.

Đây là lần đầu tiên nàng dạo quanh thôn nơi nguyên chủ ở. Nhà nơi này trên cơ bản đều có kết như nhau, sát liền kề . Nhà nhìn chung đều khá cũ nát, có nhà tường bao quanh bị sụp một nửa, nhìn thấy cả ở bên trong.

Nhà làm bằng đất, đường vẫn là đường đất, rất có cảm giác niên đại, nàng đã rất nhiều năm không thấy qua.

Đại Lực quay đầu, nhìn thấy người đi chậm chạp  đằng sau, muốn kêu mợ đi nhanh lên, lời nói đến bên miệng liền nuốt, lôi kéo Nguyên Bảo chậm chân chờ mợ phía sau.

Thẩm Mỹ Hoa thường thường thấy hai đứa nhỏ quay lại nhìn mình, nghĩ đến chúng còn muốn đi nhặt thêm củi, thu hồi ánh mắt, bước nhanh đuổi kịp bước chân chúng, cùng nhau đi trên núi.

Nơi bọn nhỏ đi nhặt củi là đằng sau núi, cách nhà nguyên chủ có chút xa, ba người đi một lúc mới tới.

Thẩm Mỹ Hoa đứng ở chân núi ngẩng đầu nhìn một mảnh núi rừng này. Núi rất dốc, từ góc độ của nàng nhìn, xoay lại có chút dọa người. Nghĩ đến cảnh lần đầu tiên gặp Nguyên Bảo cùng Đại Lực, chúng đang ôm trong lòng một bó củi, hẳn chính là nhặt từ nơi này.

Nàng nghĩ đến bọn nhỏ từng bước từng bước trèo lên ngọn núi này, chuyển củi qua lại nên rất dễ mệt, trong lòng nàng tràn đầy đau lòng.

Nguyên Bảo thấy nương đứng yên bất động, không biết đang suy nghĩ cái gì, lôi kéo ca ca cùng chạy lên núi.

Thẩm Mỹ Hoa thấy hai đứa nhỏ đi lên núi, cũng đi theo phía sau. Cả ba vừa mới tới giữa sườn núi, sau bỗng vang lên tiếng bước chân.

-"Mỹ Hoa, lên núi nhặt củi đấy à?"- Một âm thanh vang dội quanh quẩn quanh núi, dư âm thật lâu không tan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro