Chương 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Mỹ Hoa, muội mà có chuyện gì thì nhớ nhờ Vương thúc tiện thể nhắn về"- Thẩm Ái Quốc đưa họ đến cửa không có đi vào, ở nhà còn rất nhiều việc cần hắn trở về làm.

Con gái Vương thúc ở thôn bọn họ, nên ông thường sang thăm con gái cùng cháu ngoại.

Thẩm Mĩ Hoa gật đầu đáp ứng, mở miệng nói: "Thời gian không còn sớm, ca mau về đi".

Nhà mẹ đẻ nguyên chủ cách đây có chút xa, đại ca nguyên chủ giờ mà không đi, đến trưa có lẽ sẽ không kịp ăn cơm.

Thẩm Ái Quốc cúi đầu đưa tay xoa đầu Nguyên Bảo cùng Đại Lực, bảo chúng ngoan ngoãn nghe lời, ngẩng đầu nói với muội muội ở đối diện: "Lời nương nói muội đừng có quên".

Thẩm Mĩ Hoa thấy Thẩm Ái Quốc lo lắng sau khi hắn đi mình liền đánh bọn nhỏ, khiến hắn không yên tâm, quay đầu nhìn về phía Nguyên Bảo cùng Đại Lực đang đứng bên cạnh.

Buổi sáng trước khi đi, Thẩm mẫu vẫn luôn nhắc nhở nàng đối xử tốt với bọn nhỏ, nhất định không được giống như trước kia, động chút là đánh hai đứa nhỏ.

Nguyên Bảo gắt gao lôi kéo tay cữu cữu, không muốn hắn đi, đầy mặt luyến tiếc.

Thẩm Ái Quốc hứa với bọn chúng sẽ lại đến mới vội vàng lên xe trở về.

Thẩm Mĩ Hoa đứng ở cửa chờ Thẩm Ái Quốc đi xa mới quay người định trở về phòng, liền thấy Nguyên Bảo cùng Đại Lực đứng bên cạnh lưu luyến không thôi nhìn cửa thôn.

-"Vào nhà thôi"- Thẩm Mĩ Hoa đi đến hô hai bé.

Bên ngoài gió vẫn đang thổi, đứng lâu rất dễ cảm lạnh.

Nguyên Bảo nghe mẹ nói, tay niết niết góc áo, bé không muốn vào nhà, né muốn đi cùng cữu cữu.

Đại Lực không có nhìn mợ đang đứng bên cạnh, lối kéo tay Nguyên Bảo, mang bé vào nhà.

Ba người lần lượt đi vào nhà.

Thẩm Ái Quốc đi được một đoạn, quay lại nhìn xem tiểu muội cùng bọn nhỏ đang đi vào phòng, nàng cùng hai đứa bé đi cách nhau khá xa, có chút bận tâm, hy vọng lần này nàng thật sự nghĩ thông suốt, thở dài, đánh xe bò đi tiếp.

Thẩm Mĩ Hoa vừa vào phòng liền ngồi xuống ghế, đường trong thôn khá khúc khuỷu, xe bò lắc lư liên túc, mông nàng như muốn tách ra, xương cốt đều muốn mềm nhũn đi.

-"Vào đi"-Nàng nhìn hai đứa bé đang đứng ngoài cửa không dám vào, vẫy tay gọi, bên ngoài rất lạnh, mặt hai bé bị lạnh đến đỏ bừng.

Nàng vừa dứt lời, hai bé như là bị dọa sợ, trực tiếp chạy về phòng.

Thẩm Mĩ Hoa: ".................".

Nàng chỉ muốn cho hai đứa nhỏ đi vào ngồi nghỉ một chút, bọn chúng sợ như vậy là cho rằng nàng lại muốn đánh bọn chúng sao ?

Bọn nhỏ sợ nàng như vậy cũng không phải chuyện tốt, Thẩm Mĩ Hoa ngồi trên ghế nghĩ biện pháp, dần dần cảm thấy có chút lạnh, ngẩng đầu thấy bên ngoài tuyết đã rơi.

Nàng nhìn tuyết trên mặt đất, nghĩ đến chiếc chăn mỏng biến đen, con có quần áo mỏng hai đứa bé mặc trên người, đứng dậy về ngăn tủ cửa nguyên chủ, ôm ra chiếc chăn dày nhất rồi bước vào phòng bọn nhỏ.

Đại Lực nghe thấy tiếng đẩy cửa liền thấy mợ ôm chăn đến trước mặt bọn họ, trực tiếp định vén chăn bọn họ lên.

Thẩm Mĩ Hoa đưa tay, còn chưa đụng tới chăn liền thấy Đại Lực gắt gao giữ chăn không buông, mắt nhỏ trừng nàng.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy biểu tình tức giận trên mặt bé, mấy ngày nay từ hôm nàng xuyên đến, bé cái gì cũng không nói, càng không có bất cứ biểu tình gì, nhiều nhất là mỗi khi nàng đến gần Nguyên Bảo bé liền đem em trai kéo ra sau lưng.

Nàng đã đọc qua quyển tiểu thuyết kia, nam chủ khi còn nhỏ vì bị ảnh hưởng bởi mợ hắn, ở lúc chưa gặp nữ chủ vẫn luôn một bộ dạng kẻ mặt đen lạnh lùng ít nói.

-"Chiếc chăn này quá bẩn, đổi cái khác sạch sẽ hơn"- Thẩm Mĩ Hoa giơ giơ chiếc chăn trên tay cho nhóc nhìn.

Đại Lực không buồn xem chiếc chăn trên tay nàng, tay vẫn gắt gao lôi kéo chiếc chăn cũ không buông, không để Nguyên Bảo bị lạnh.

Thẩm Mĩ Hoa nhìn thấy bé không tin, có chút đau lòng, không trách được bé, trước kia nguyên chủ cũng từng làm qua việc như vậy, có lần hỏi Nguyên Bảo có muốn đổi chăn không, Nguyên Bảo nói muốn liền bị lôi ra đánh một trận.

-" Khi nào lạnh thì đắp thêm chăn mới vào"- Thẩm Mĩ Hoa nói xong không lôi kéo chiếc chăn bẩn kia của bé nữa, trực tiếp đắp chiếc chăn mới sạch sẽ lên chiếc chăn bẩn, như vậy ít nhất bọn nhỏ sẽ ấp thêm một chút.

Nguyên Bảo ngôi bên nhìn ca ca đang cầm thật chặt chăn, không có đụng vào.

Đại Lực nhìn chiếc chăn sạch sẽ trên giường, tay nhỏ năm chặt chăn cũ, không biết vì sao mợ đột nhiên lại như vậy, tay run nhè nhẹ, mím miệng thật chặt, ánh mắt nhìn nàng,chờ xem mợ lại định làm gì tiếp.

Thẩm Mĩ Hoa nhìn hai đứa bé mặt sợ hãi đang ngồi trên giường, trong lòng xót xa vô cùng, muốn tiến lên đem hai bé ôm vào lòng, dỗ bọn chúng đừng sợ, nhưng lý trí ngăn cản nàng, hai đứa nhỏ hiện tại sợ nàng, nàng làm vậy sẽ khiến chút phấp phỏng, lo lắng hơn.

Nàng đứng ở bên giường, nhìn chăn đã được đắp tốt, xoay người ra ngoài chuẩn bị cơm trưa, hiện tại đã tầm 11 giờ, nên chuẩn bị cơm.

Nguyên Bảo nhìn cửa phòng đóng lại, nhỏ giọng nói: " Ca ca, nương không có đánh chúng ta".

Đại Lực nghe lời Nguyên Bảo nói, không nói gì mà xem chiếc chăn sạch sẽ trên giường, bé không biết vì sao mợ không đánh bọn họ, nhìn một hồi, thấy ngoài cửa không có động tĩnh, thò tay đem chiếc chăn bẩn lấy ra, đem chiếc chăn sạch đắp trên người Nguyên Bảo.

-"Ca Ca, ấm quá!"-Nguyên Bảo đang đắp một chiếc chăn thật dài, nháy mắt đem việc tại sao nương không có đánh bọn họ ném sau đầu, cười bảo ca ca cũng chui vào.

Đại Lực thấy Nguyên Bảo vui vẻ, mím môi mỉm cười, vén chăn lên bò vào,hai huynh đệ gắt gao kề bên nhau.

Trong phòng bếp Thẩm Mĩ Hoa nhìn túi gạo có chút ngây người, nàng đã quên trong nhà chỉ còn chút gạo, từng ấy cũng chỉ đủ chống đỡ được 1 ngày, ngày mai bọn họ liền hết lương thực.

Nghĩ đến việc sẽ nhanh chóng hết lương thực, nàng có chút hoảng hốt, vội vàng từ trí nhớ nguyên chủ tìm kiếm nơi nàng để tiền, bước nhanh đến gầm giường, lôi ra một cái hộp gỗ có khóa, tìm chìa khóa mở hộp ra, bên trong phóng 2 tập dày đại đoàn kết.

Nàng khiếp sợ nhìn hai tập tiền, nhìn lúc lâu mới mở ra đếm. 108 tờ, tổng cộng 1080 khối.

Nàng có chút không tin đếm lại một lần nữa, không lầm thật là 1080 khối.

Nguyên chủ 20 tuổi gả cho cữu cữu nam chủ, hai người kết hôn được 5 năm, hai năm đầu cữu cữu nguyên chủ vẫn chưa phải phó đoàn, mỗi tháng lương chỉ có hơn 40 khối, gửi cho nàng 1 nửa, 3 năm sau mỗi tháng nàng nhận được 30 khối. Cứ thế tích góp, 5 năm sau nguyên chủ tồn được 1080 khối.

Lợi hại, lại là kẻ hung hãn, trách không được hai đứa bé luôn luôn bị đói, đồ đạc trong nhà một cái cũng không còn nguyên dạng, nguyện lai toàn bộ tiền đều bị nàng để ở đây.

Nàng trong đầu đột nhiên nhớ trong sách đã từng nhắc đến, nguyên chủ sau khi li hôn liền trực tiếp đến tìm người trong lòng, mà Lý Đại Ngưu kia lúc đó một nghèo hai trắng, trong đoạn thời gian dài đó nguyên chủ chẳng lẽ dựa vào số tiền nay nuối tên đó.

Dùng tiên nuôi con đi nuôi nam nhân khác, nàng vừa nghĩ đến đây có khả năng là sự thật, liền vô cùng ghê tởm.

Một hồi lâu mới trở lại bình thường. Thẩm Mĩ Hoa nhìn số tiền trong tay, nàng sẽ dùng nó tiêu trên người bọn nhỏ.Hít sâu 1 hơi, rút ra hai tờ đại đoàn kết, những thứ còn lại để nguyên, đứng dậy vào phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.

Trong nhà chỉ còn gạo, nàng vẫn giống như trước nấu cháo.

Nấu xong nàng múc một bát riêng đặt trên bếp lò, còn lại bưng về phòng bọn nhỏ, vừa đẩy cửa, hai ánh mắt đồng loạt quay về phía nàng.

-"Ăn cơm đi"-Thẩm Mĩ Hoa đem cháo đặt lên bàn, bảo bọn nhỏ xuống bàn ăn.

Nguyên Bảo nhìn cháo nóng hổi, nuốt một ngụm nước bọt, không dám xuống.

-"Nhanh lên, không là nguội mất"- Thẩm Mĩ Hoa thấy bọn nhỏ không động, đi đến trước giường nhìn hai bé đang đắp chiếc chăn sạch, khóe miệng nhẹ nhành nâng lên.

Nàng vừa đựng đến tay Đại Lực cả người bé liền lui về phía sau, không cho nàng chạm vào.

-"Nhanh chóng đứng lên ăn cơm, không dậy là ta sẽ bưng đến giường đó"- Thẩm Mĩ Hoa thấy hai bé không cho chạm cũng không ép, lùi sang một bên, nàng muốn nhìn bàn tay bị nứt nẻ của hai đứa, mấy ngày nay vì chuyện đập đầu, nàng cũng không chú ý tay hai bé,

Ba người nhìn nhau, một lát sau, Đại Lực từ trên giường đứng lên.

Thẩm Mĩ Hoa đem bát cháo đặt trước mặt 2 nhỏ, khi hai bé cầm đũa, nhanh chóng liếc xem tay chúng.

Có thể là do hai ngày nay ở nhà mẹ đẻ nguyên chủ, tay không có chạm nước nên không như trước, nhưng ở chổ mưng mủ vẫn sưng to, ngày mai đi huyện lý liền mua cho chúng ít thuốc vậy.

Thẩm Mĩ Hoa nhìn tay hai bé bị thương lợi hại như vậy, mở miệng nói: "Ăn xong cầm chén để vào nồi không cần rửa"-Hai bé tay hiện tại không thể chạm nước, không thì chỗ mưng mủ sẽ càng nặng hơn.

Nàng nói xong không chờ Nguyên Bảo cùng Đại Lực phản ứng, liền đứng dậy vào phòng khách ăn bát cháo đã để lại.

Thẩm Mĩ Hoa bưng bát cháo, vừa ăn vừa đánh giá phòng bếp, ngó đông ngó tây, nhưng thứ còn thiếu mai mua mang về vậy.

Nàng hiện tại là người có tiền, nàng tin tưởng sẽ mua được.

Trước nhà sau nhà đều đi dạo một vòng, ghi nhớ những đồ còn thiếu, bưng chén không vào bếp, mới vào liền thấy Đại Lực đứng trên băng ghế khom người rửa bát.

Thẩm Mĩ Hoa giật mình, không nghĩ đến bé sẽ rửa bát. Nước trong nồi là nước lạnh, tay bé dính nước sẽ càng sưng nghiêm trọng hơn. Bước nhanh đến gần bếp lò, đem người từ trên ghế ôm xuống.

Đại Lực bị người mạnh mẽ ôm xuống, thân thể run lên, nhìn lại là mợ, vùng vẫy không cho nàng ôm.

-"Không cần rửa về phòng với Nguyên Bảo đi"- Bé vùng vậy có chút mạnh, nàng ôm không được, đem người thả xuống.

Đại Lực nghe nàng nói thì giật mình, tay chân cũng quên động,

-"Đi đi"- Thẩm Mĩ Hoa thấy bé giật mình có chút ngây người, tay nhẹ nhàng vỗ đầu bé, cười đẩy bé ra ngoài.

Thẩm Mĩ Hoa đi vào đỏ nước nóng ra rửa bát. Hiện tại nước rửa bát cong chưa phổ biến, nên đa phần là rửa bằng nước xuông.

Nếu có nước rửa bát thì tốt rồi, nàng vừa rửa vừa ảo tưởng.

Đại Lực đi vài bước, quauy đầu nhìn mợ đang rửa bát, thấy nàng không giống như trước lớn giọng kêu to mắng mình, thu hồi ánh mắt đi ra ngoài. Không chú ý áo bị kẹt ở cửa, đi vài bước roẹt, áo khoác bị xé rác một mảng, đồ vật bên trong cũng rơi đầy đất.

Thẩm Mỹ Hoa nghe thanh âm, liền quay đầu, thấy dưới đất rơi đây đốm trắng, nếu là nàng không lầm đớm trắng dưới đất là hoa lau.

Nguyên chủ dùng hoa lau làm áo bông cho bọn nhỏ? Thẩm Mĩ Hoa bước hai ba bước đến trước mặt Đại Lực, bàn tay sợ lên chỗ bị rách, lấy ra hoa lau bên trong.

Nàng nghĩ đến lần đầu tiên gặp, hai đứa trẻ đang run rẩy, con sau này chỉ cần vừa gặp liền thấy hai bé đang run,

Hóa ra bọn nhỏ run không phải hoàn toàn vì sợ chính mình mà còn vì nguyên chủ lấy hoa lau làm áo bông cho chúng.

Đại Lực nhìn chiếc áo bị rách, sợ hãi nhìn mợ, tay che chỗ rách, chạy vào phòng.

Thẩm Mĩ Hoa thấy bé chạy nhanh vào phòng, tim đập thình thịch, vội vàng hô: "Chậm chút"- Nói xong cũng bước vào phòng bọn nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro