Chương 9:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng từ trí nhớ nguyên chủ biết được nhà nương nàng có tổng cộng 7 miệng ăn, trừ hai đứa nhỏ, còn những người lớn khác mỗi ngày đều phải làm việc, hàng năm tính công điểm đều được phân hai túi khoai lang, bọn họ cũng sẽ đưa một chút đò ăn tới đây.

Nàng hiện tại không thiếu đồ ăn, nửa túi khoai lang đối với nàng mà nói có cũng được mà không có cũng chẳng sao nhưng mà đối với cả nhà Thẩm mẫu mà nói thì đây chính là cọng rơm cứu mạng.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn khoai lang mấy lần, liền có chủ ý. Trở lại nằm ỳ hình chữ bát trên giường, xoa xoa chân trướng đau, thoải mái thở dài, hôm nay thật sự đã đi bộ quá nhiều.

Nàng nằm ở trên giường nghĩ đến túi thần kì xuất hiện hôm nay, nghĩ vào xem lại, mí mắt lại mở không nổi, không lâu sau liền tiến vào mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mỹ Hoa bị tiếng đập đông đông đánh thức, từ trên giường ngồi dậy, có chút ngây người nhìn xem hoàn cảnh lạ lẫm, ngồi dậy cho thanh tỉnh sau đó thay quần áo rồi đứng dậy đẩy cửa ra.

Cửa vừa mở ra, liền thấy Nguyên Bảo mặt mày hớn hở vây quanh Thẩm Ái Vệ, vui vẻ kêu cữu cữu, thanh âm thanh thúy, không giống vẻ nhút nhát bình thường trước mặt nàng.

-"Tỷ"- Thẩm Ái Vệ thấy nhị tỷ, cười hô lên.

Thẩm Mỹ Hoa thấy cậu đang dọn dẹp đống đồ vật không cần thiết trong phòng bọn nhỏ, trên trán đều là mồ hôi, mở miệng nói: " Ăn cơm xong rồi hẵn làm".

Quét dọn phòng bọn nhỏ là việc tốn sức, ăn no làm việc mới năng suất.

Thẩm Ái Vệ bảo tỷ tự đi bận rộn chuyện của mình, không cần quan tâm cậu, cậu dọc xong sớm, bọn nhỏ sẽ sớm có phòng sạch sẽ để ở.

Thẩm Mỹ Hoa thấy cậu kiên trì, không nói thêm nữa, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, đi vào phòng bếp lấy gạo tối qua ra mang đi nấu. Nấu xong liền vào phòng bọn nhỏ hỗ trợ tiếp.

-"Cữu cữu, con muốn để lại cái này"-Đại Lực thấy cữu cữu muốn chuyển tủ, bước vài bước đến trước mắt cậu mình, tay nhỏ sờ tủ, đây là chỗ bọn chúng để đồ ăn, bé muốn giữ lại.

Thẩm Ái Vệ nhìn cái tủ cao đến đầu gối, cửa tủ còn rơi một cái, nhưng vẫn rất sạch sẽ, nhìn ra được là thường xuyên lau chùi. Bọn nhỏ nếu muốn giữ lại vậy thì lưu lại vậy, Thẩm Ái Vệ thò tay đem cái tủ ôm để riêng qua một bên.

Cậu vừa để tủ xuống, quay người đã thấy nhị tỷ mình đang nghiêng người đi đến.

-"Tỷ, chỗ này không cần tỷ hỗ trợ đâu"- Thẩm Ái Vệ bảo nhị tỷ mình đi ra ngoài, sợ nàng dọn được một lúc lại nổi lên tính tình sẽ gây sự. Trước kia lúc còn ở nhà, nhị tỷ thường xuyên mới làm được một nửa liền nháo loạn, gây chuyện, miệng thì vẫn mãi lải nhải nhắc cái này cái kia liên tục.

Nhị tỷ không giúp một tay thì một buổi sáng là cậu dọn xong căn phòng kia

Thẩm Mỹ Hoa cười với cậu rồi nói: "Tỷ đem sàng đan cùng chăn ra ngoài làm sạch".

Hôm nay trời nắng đẹp, nàng trước tiên đem chăn ra ngoài phơi, lại vào đem cái chăn bẩn, lấy hết bông ra.

Đại Lực cùng Nguyên Bảo đứng bên cạnh nhìn cái giường bẩn thỉu, lộn xộn đã được trải niệm, sàng đan cũng được đổi sạch sẽ, ngây ngốc đứng bên cạnh nhìn.

Nguyên Bảo chờ nương đi ra ngoài, chạy đến cạnh giường, tay sờ sờ, kích động nói: " Ca ca, giường tốt".

Đại Lực cũng đi đến bên cạnh sờ chiếc giường đã được sửa sang lại, ngây ngô cười.

Thẩm Mỹ Hoa lấy bông bên trong chăn ra, bông đã kết khối, nàng có chút há hốc mồm, bông như vậy hẳn sẽ rất lạnh đi.

Thẩm Ái Vệ quét mắt nhìn thấy tỷ tỷ cau mày nhìn bông, mở miệng nói: "Tỷ làm sao vậy?".

-"Bông kết khối rồi"- Thẩm Mỹ Hoa lấy lại tinh thần.

-"Dùng chày gỗ đập vài cái là phơi được rồi"- Thẩm Ái Vệ không biết nhị tỷ cậu vì cái gì sẽ không biết làm việc này, tỷ ở nhà cũng thường xuyên làm không phải sao, giương mắt nhìn nàng một cái.

Thẩm Mỹ Hoa nghe xong vừa định gật đầu thì thấy vẻ mặt đầy nghi hoặc của Thẩm Ái Vệ, kịp thời phản ứng lại, cậu trước kia thường xuyên nhìn thấy nàng xử lí bông kết khối, giờ nàng lại nói câu kia liền sẽ lộ vẻ kì dị.

-"Tỷ đang nghĩ là tại sao bông lại kết khối thì đệ nói đập nó vài cái"- Thẩm Mỹ Hoa ngay lập tức đổi chuyện, nói xong trên mặt bày ra vẻ, đệ đang nói gì vây?

Thẩm Ái Vệ vừa nghe, đưa tay gãi đầu, hắc hắc cười hai tiếng, cậu còn tưởng nhị tỷ hỏi bông bị kết khối thì nên làm như thế nào.

-"Tay đang bẩn, đừng vò đầu"- Thẩm Mỹ Hoa thấy cậu trực tiếp dùng cái tay bẩn đưa lên vò đầu, nhanh chóng kêu dừng lại, đồ vật trong phòng nhiều chất đống, toàn vi khuẩn.

Thẩm Ái Vệ vừa nghe nhanh chóng buông tay, chỉ là tiếng cười hắc hắc càng nhiều, cười xong lại tiếp tục chuyển đồ tiếp.

Thẩm Mỹ Hoa cùng Thẩm Ái Vệ, hai người phân công dọn dẹp, cũng mất gần 2 giờ mới dọn xong.

Nàng từ nãy giờ luôn khom lưng ôm đồ vật ra ra vào vào, eo đau lợi hại, tay vịn eo, nói với Thẩm Ái Vệ vẫn đang cặm cụi làm: "Cơm chín rồi, ăn cơm trước đã".

Nàng vừa vào xem nồi cháo, đã sền sệt, có thể ăn được rồi, đợi ăn xong rồi làm nốt cho xong.

Thẩm Ái Vệ dùng cánh tay áo lau mồ hôi trên mặt, gật nhẹ đầu, đi theo sau lưng tỷ tỷ mình.

Trên người bọn họ toàn là tro, cầu múc đầu bồn nước, cùng bọn nhỏ rửa mặt.

-"Tỷ bưng đồ ăn vào trước"-Thẩm Mỹ Hoa nói xong bưng một nồi cháo lớn đi chính phòng.

Thẩm Ái Vệ ân một tiếng, rửa sạch sẽ chính mình cùng bọn nhỏ. Vừa vào cửa đã thấy trên bàn một nồi cháo đầy, nấu rất đặc, không giống nương làm ở nhà là cháo loãng chỉ toàn nước.

Cậu đã lâu không được ăn loại cháo như vậy, không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt.

Nguyên Bảo cùng Đại Lực thấy cữu cữu mình bất động, cũng dừng lại theo nhìn cháo trên bàn.

-"Ngồi xuống ăn cơm thôi"- Thẩm Mỹ Hoa thấy cả ba đang đứng ngốc ở cửa ra vào, bảo bọn họ nhanh chóng tiến vào.

Thẩm Ái Vệ dẫn bọn nhỏ vào, nhìn gạo trong cháo vẫn còn nguyên hạt, không nát như bọn họ thường ăn.

Thẩm Mỹ Hoa thấy cậu nhìn chằm chằm cháo trong nồi, nghi hoặc mở miệng nói:"Làm sao vậy?".

Thẩm Ái Vệ thu hồi tầm mắt từ nồi cháo, nhìn tỷ tỷ mình, nghi hoặc mở miệng: "Tỷ, gạo này tỷ mua ở trạm lương thực sao?".

Trừ khi cậu đi mua ở trạm lương thực, gạo bên trong đều có chút nát.

Thẩm Mỹ Hoa không biết cậu vì sao sẽ nói như vậy, gạo này nàng lấy ra từ trong tụ bảo túi, không biết là có vấn đề gì không?

Nàng suy nghĩ một lát, mở miệng nói: " Gạo này là cha Nguyên Bảo gửi về, làm sao vậy?".

Lấy việc gạo này đổ lên đầu lão công nguyên chủ, dù có vấn đề gì, họ cũng không thể tới quân đội hỏi đi.

Tỷ phu gửi về? Trách không được gạo tốt như thế. Thẩm Ái Vệ nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng nói: "Không biết tỷ phu mua gạo ở đâu mà không bị nát".

Thẩm Mỹ Hoa nghe vậy lập tức biết vấn đề là ở đâu. Gạo này của nàng là gạo đã được gia công, đóng gói nên không có bị nát. Còn thời đại này, máy móc còn chưa có hoàn thiện, ở nông thôn người ta vẫn còn dùng những công cụ thô sơ để xát gạo nên thường bị nát. Nàng không có chú ý tới điểm ấy.

-"Nhị tỷ?"- Thẩm Ái Vệ thấy tỷ mình không nói gì, đang đăm chiêu nên mở miệng hô.

-"Đừng quan tâm hắn mua ở đâu, ăn cơm đi, không nguội"- Thẩm Mỹ Hoa không nhìn cậu nữa, cầm bát, múc cháo cho Đại Lực cùng Nguyên Bảo.

Thẩm Ái Vệ ân một tiếng, cầm lấy bát cháo lên ăn. Cháo vừa vào miệng, mềm mịn, khiến cậu không khống chế được chỉ muốn nuốt hết xuống. Ăn xong một bát còn muốn ăn nữa, nhìn thoáng qua hai đứa nhỏ, nghĩ tới bọn chúng thường xuyên phải chịu đói, liền không có múc thêm.

-"Ăn đi, còn hơn nửa nồi nữa cơ"- Thẩm Ái Vệ vừa ngẩng đầu liền thấy Thẩm Ái Vệ rõ ràng một bộ muốn ăn, nhưng lại không múc thêm.

, -"Đệ không ăn nữa đâu"- Thẩm Ái Vệ buông bát, cậu ăn ít một ngụm, bọn nhỏ sẽ được ăn nhiều một ngụm.

Nguyên Bảo cùng Đại Lực ngồi bên cạnh, thấy cữu cữu không ăn nữa, cũng buông bát đũa xuống không ăn.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn một lớn hai nhỏ, bất đắc dĩ đành tự tay múc thêm cho họ: "Mau ăn đi, đừng lộn xộn nữa"-Nói xong cũng không xem bọn họ mà tự mình ăn cháo trong bát.

Thẩm Ái Vệ nhìn cháo trong bát, lại nhìn nhị tỷ mình sắc mặt đang không tốt, không dám nói gì nữa, cúi đầu tiếp tục ăn.

Sau bữa cơm, Thẩm Mỹ Hoa đe, bát đũa đi rửa. Thẩm Ái Vệ nghĩ đến cháo ăn lúc nãy bèn đứng dậy đi theo tỷ mình, muốn cùng nàng nói chuyện.

Thẩm Mỹ Hoa quay người liền thấy Thẩm Ái Vệ bộ dạng muốn nói lại thôi, mở miệng hỏi: "Làm sao?".

-"Nhị tỷ, tỷ..........."- Thẩm Ái Vệ theo thói quen đưa tay lên gãi gãi đầu, muốn nói lại sợ nhị tỷ nổi cáu.

Thẩm Mỹ Hoa thấy cậu ấp a ấp úng liền bảo cậu nói tiếp.

-"Về lương thực, tỷ ăn tiết kiệm chút, cháo không cần cho nhiều gạo như vậy, còn chỗ thừa dưới đáy nồi kia cho thêm chút nước có thể được thêm một chén cháo"- Thẩm Ái Vệ một hơi nói ra.

Thẩm Mỹ Hoa nghe cậu nói thì sửng sốt, ánh mắt nhìn về cái nồi trong tay. Trong nồi trước đó có còn mổ chút cháo nhưng đã bị nàng cạo sạch sẽ.

-"Nửa năm nay thời tiết càng ngày càng không tốt, sang năm sợ là không thu được chút lương thực nào"- Thẩm Ái Vệ thấy tỷ mình không nói lời nào liền mở miệng giải thích.

Cậu vốn không muốn nói, nhưng nhị tỷ ở nhà không đi ra ngoài làm việc, không có công điểm, cả nhà chỉ dựa vào tiền mỗi tháng tỷ phu gửi về, trạm lương thực cũng ngày càng thiếu gạo để bán.

Không tiết kiệm chút, sang năm nếu thật sự không thu được chút lương thực nào, sợ là phải nhịn đói.

Thẩm Mỹ Hoa nghe cậu nói sang năm không thu được lương thực, trong lòng trầm xuống. Sang năm đích xác là không thụ được chút lương thực nào, bởi vì trong vòng nửa năm trước thời kì 3 năm nạn đói, nơi thì đại hồng thủy, nơi lại hạn hán, lương thực cơ bản không thu hoạch được chút gì.

-"Tỷ?"- Thẩm Ái Vệ mở miệng hô.

-"Tỷ biết rồi"- Thẩm Mỹ Hoa nhẹ gật đầu, ý bảo nàng đã biết.

Thẩm Ái Vệ thấy tỷ mình đáp ứng, trên mặt cũng không có không kiên nhẫn, như là thật sự nghe lọt, liền mở miệng nói: "Đệ đi trước đem phòng bọn nhỏ dọn sạch nốt"-Nói xòn hai ba bước liền ra khỏi phòng bếp.

Thẩm Mỹ Hoa nghĩ đến ba năm kia, vốn tâm tình đang không tệ, lập tức trầm xuống.Nàng có thể bình an vượt qua ba năm kia không?

Thẩm Ái Vệ thu dọn căn phòng sạch sẽ, nhìn thời gian cũng đã một giờ chiều, cậu cần phải về, giờ mà không đi, về đến nơi trời sẽ tối đen.

Nguyên Bảo cùng Đại Lực thấy cữu cữu muốn đi, dựa sát vào người Thẩm Ái Vệ không muốn cho đi.

Thẩm Ái Vệ đưa tay sờ đầu hai đứa, mở miệng nói: "Qua một thời gian ngắn nữa cữu cữu sẽ sang thăm hai đưa".

Thẩm Mỹ Hoa từ trong phòng bếp đi ra liền thấy Nguyên Bảo đang đỏ mắt, vươn tay về phía Nguyên Bảo muốn ôm.

Thẩm Ái Vệ khom lưng ôm lấy Nguyên Bảo, vỗ vỗ lưng bé, dỗ dành mãi mới thả được đứa nhỏ này xuống.

Cậu đem Nguyên Bảo thả xuống chuẩn bị đi tìm nhị tỷ mình, quay người liền thấy nàng dang đứng ở cửa, liền nói: "Tỷ, phòng dọn sạch sẽ rồi, không còn chuyện gì nữa, đệ về đây".

Thẩm Mỹ Hoa gật nhẹ đầu, đem cái bao trong tay đưa cho cậu: " Bên trong là mộc nhĩ phơi khô, cha Nguyên Bảo lần trước gửi về, đệ mang về cho cha nương nếm thử".

Nàng từ trong tụ bảo túi lấy hai túi một cân mộc nhĩ. Nhà mẹ đẻ nguyên chủ đưa nhiều lương thực lại đây như vậy, kế tiếp họ sợ là phải thắt lưng buộc bụng sống qua ngày, có túi mộc nhỉ này họ cũng có thể ăn qua được một đoạn thời gian.

Vốn nàng định cho những đồ khác, nhưng nghĩ những đồ khác rất dễ gây chú ý. Mộc nhĩ nhìn nhỏ nhưng nở ra lại nhiều, liền lấy mộc nhĩ,

Thẩm Ái Vệ vừa định vẫy tay nói không cần, Thẩm Mỹ Hoa liền trực tiếp nhét túi vào –lồng ngực cậu rồi đẩy cậu ra ngoài.

-"Thời gian không còn sớm đi mau lên"- Thẩm Mỹ Hoa thấy cậu còn muốn nói, không nghĩ lại tiếp tục giằng co, trực tiếp đẩy người ra ngoài,

Thẩm Ái Vệ bị đẩy đến cửa mới đứng vững, cậu nắm chặt cái bao trong tay, lại đưa mắt nhìn nhị tỷ mình, mở miệng nói: "Tỷ, đệ đi đây".

Thẩm Mỹ Hoa ân một tiếng, hướng hắn phất tay: " Trên đường đi cẩn thận"- Nói xong chờ không thấy Thẩm Ái Vệ nữa mới đóng cửa lại.

Vừa đóng lại cửa, quay đầu, liền thấy Nguyên Bảo cùng Đại Lực mắt ngóng nhìn cửa, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Nàng vừa định mở miệng, ánh mắt trong lúc vô tình lại nhìn về tay hai đứa, kế tiếp muốn nói, lại đột nhiên nhớ ra nàng đã quên một chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro