Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khu rừng mà Tần Thanh Mạn đang ở có rất nhiều loại cây hạch, trong mùa đông dài này, thỉnh thoảng có một số loài động vật không ngủ đông sẽ đến tìm quả rụng giấu dưới tuyết, thứ cô tìm kiếm lúc này chính là những quả do những động vật lớn đó để lại.

Cái chết của nguyên chủ không chỉ do sự hèn nhát của chính mình mà còn do những kẻ tham lam như Chu Hồng Hà gây ra.

Nếu như không phải những thứ không phải người này đã lâu ngày kéo theo vật tư mà không trả đồ về cho nguyên chủ thì nguyên chủ cũng sẽ không tiếng động mà chết đi. Vốn sau khi tiếp thu thân thể Tần Thanh Mạn sẽ tính báo thù cho nguyên chủ, nhưng lúc này lại nhìn thấy bọn Chu Hồng Hà tham lam đến mức đó, cuối cùng cô liền hạ quyết tâm.

Đôi khi trả thù phải cần chảy ra một chút máu mới tốt.

Trong lúc Chu Hồng Hà và những người khác đang trèo cây đào hố cây, Tần Thanh Mạn vội vàng bước đi, tuyết cũng đã đến đầu gối, cô chăm chú lắng nghe động tĩnh xung quanh mình. Điều cô muốn tránh bây giờ là con người chứ không phải động vật.

Mười phút sau, Tần Thanh Mạn dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Cô tin rằng sẽ không bao lâu nữa Chu Hồng Hà và những người khác có thể bắt kịp lại, nhưng lúc này cô lại mỉm cười. Bởi vì cô nghe thấy một tiếng hừ hừ rất nhẹ.

Liếc nhìn túi vải trong tay, Tần Thanh Mạn đổ hết số quả hạch trong túi xuống tuyết, nắm quả hạch mà cô vừa cầm trên tay cũng đã vương vãi khắp nơi trong suốt mười phút đi bộ xuống đất.

Chuẩn bị xong bẫy, Tần Thanh Mạn nhanh chóng rời khỏi nơi đó.

Tuyết dày, đi lại không dễ dàng, Tần Thanh Mạn đã đổ mồ hôi trên trán, nhưng cô kiên quyết bước đi.

Tần Thanh Mạn rời đi chưa đầy năm phút, một bóng người nhanh nhẹn đi đến nơi cô vừa rải quả hạch, sau đó bắt đầu ăn một cách chăm chỉ, vừa ăn vừa rầm rì.

Ở phía xa, Chu Hồng Hà và những người khác đã đào xong vài cái hốc cây, khóe miệng càng nhếch lên. Trong lòng bà ta liền cảm thấy đắc ý.

"Đi thôi, chúng ta nhanh chóng đuổi kịp, đừng để Thanh Mạn nha đầu đó ăn một mình." Chúc Hồng Hà bảo hai chị dâu và cô em chồng đi theo mình, dù bà ta đã chiếm được tiện nghi nhưng vẫn còn nhớ nhung đến số quả hạch ở trong của Tần Thanh Mạn.

Đây là muốn hút máu tới cùng mà!

"Vẫn là nhị tẩu thông minh." Diêu Xuân Anh khen Chúc Hồng Hà.

"Thật may là Nhị tẩu của ta nghĩ ra ý tưởng này, nếu không như năm ngoái chúng ta đào những cái hốc cây đó cũng uổng công. Đi theo Thanh Mạn nha đầu là một ý tưởng hay. Đi nào, chúng ta đi nhanh lên một chút để sớm một chút cùng Thanh Mạn chia đều."

Người ta nói là không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, có thể cùng Chu Hồng Hà cá mè một lứa như chị dâu và cô em chồng của cô ta thì cũng không phải là hạng người tốt lành gì.

Dưới ánh nắng chói chang, dấu chân của Tần Thanh Mạn hiện rõ vô cùng, đám người Chu Hồng Hà rất vui vẻ đi theo. Để không khơi dậy Tần Thanh Mạn cảnh giác, lần này có mấy người ngậm miệng không nói lời nào.

Đi được một lúc, Chu Hồng Hà đi phía trước đột nhiên dừng lại, lắng nghe, trầm giọng hỏi: "Các người nghe thấy gì không?"

"Âm thanh gì vậy? Không phải chỉ là tiếng tuyết rơi từ trên cây thôi sao?" Tần Hương kinh ngạc nhìn Chu Hồng Hà.

Ở đây mỗi mùa đông tuyết rơi dày đặc, trên mặt đất và cây cối có tuyết dày, khi đi trong rừng thường có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi từ những cành cây uốn cong, những âm thanh này là chuyện bình thường ở rừng núi.

"Không phải , đó không phải là tiếng tuyết rơi." Sắc mặt Chúc Hồng Hà trở nên căng thẳng, lỗ tai vẫn còn nhạy bén, tin tưởng vào thính giác của mình.

Nghe Chu Hồng Hà nói như vậy, những người khác cũng trở nên căng thẳng, nếu không phải tiếng người hay tiếng tuyết rơi trên núi, thì rất có thể là tiếng động vật.

"Hay là chúng ta gọi cho chủ nhiệm và những người khác nhé?" Tần Hương quan sát bốn phía, mặc dù vẫn không thấy có gì khác thường, nhưng trong lòng lại có cảm giác nguy hiểm.

Trong lòng lo lắng bất an, cô ta muốn tập hợp dân làng lại, nhiều người thì cô ta sẽ không sợ bất kì con vật nào hết..

"Đừng kêu lên." Người đầu tiên ngăn cản Tần Hương chính là Lý Mỹ Na, nếu trong rừng gặp phải một động vật, âm thanh đó thực sự sẽ khiến đối phương kích thích. Nếu là một con thú hung dữ thì đừng nói là bọn họ, bất kể có bao nhiêu người, bọn họ cũng sẽ không có khả năng ngăn cản được nó.

Nuốt nước bọt vì căng thẳng trong miệng, mọi người nhan chóng rút lui.

"Rút lui đi." Sau khi cân nhắc kỹ càng, Chu Hồng Hà quyết định không tiến lên, mạng sống còn quan trọng hơn lương thực.

"Rút đi." Đám người Tần Hương vẫn là tin tưởng phán đoán của Chu Hồng Hà, cẩn thận túm tụm lại, từng bước một lui về phía sau.

Nếu không nhìn thấy thứ gì, tất nhiên không thể quay đầu bỏ chạy, phải xem xét và lắng nghe mọi hướng.

"Phành phạch--, Cúc cu--" Đúng lúc bốn người đang căng thẳng đến toát mồ hôi thì tiếng đập cánh vang lên, một cơn gió thổi qua đầu, hai con chim trĩ đậu trên một cái cây cách đó không xa, trọng lực bên ngoài lập tức khiến tuyết từ trên cây đổ xuống như một trận mưa tuyết.

Đồng thời, cũng khiến Chu Hồng Hà đám người sợ hãi, trên người bọn họ lông dựng đứng, trên da lần lượt xuất hiện nổi da gà.

"Cái này đáng phải đâm ngàn dao, làm dọa chết lão nương rồi, tôi phi, phi phi-"

Nhìn rõ kẻ gây sự là một con gà rừng, Chu Hồng Hà không khỏi lớn tiếng chửi rủa, rồi thở phào nhẹ nhõm. Tần Hương và những người khác sợ hãi đến mức chửi bới.

Sau mấy lời mắng mỏ này, họ cảm thấy thoải mái hơn và có thời gian lau mồ hôi trên trán. Nhưng điều họ không biết là một con lợn rừng đang ăn quả hạch cách đó không xa đã ngẩng đầu lên.

Con lợn rừng rất bất mãn khi bị gián đoạn bữa ăn. Nó cúi đầu, gầm gừ đe dọa, lần này tiếng gầm gừ biểu thị sự bất mãn, rất bất mãn. Một đôi mắt nhỏ cũng tràn đầy hung dữ.

"Ôi má ơi, lợn rừng... lợn rừng!" Tần Hương đang mắng chửi dữ dội, quay người lại, nhìn kỹ con lợn rừng cách đó không xa. Đó là một con lợn rừng vô cùng to lớn.

Theo bản năng, Tần Hương hét lên một tiếng rồi bỏ chạy, đương nhiên lúc này ai chạy nhanh hơn sẽ được an toàn.

Giọng nói của Tần Hương khiến Chu Hồng Hà và những người khác kinh ngạc, đồng thời khơi dậy sự hung dữ của con lợn rừng.

Dựa vào lực của bốn móng guốc, con lợn rừng lao về phía Chu Hồng Hà và những người khác.

Dựa theo tính cách của Chu Hồng Hà và những người khác, họ không có khả năng sẽ cùng chung hoạn nạn có nhau, trong nháy mắt, họ chạy tán loạn và loạng choạng chạy trốn trong lớp tuyết dày, vừa kêu cứu vừa chạy trốn.

Vận khí của Tần Thanh Mạn đúng là không tốt. Ban đầu, cô tính toán mấy người Chu Hồng Hà nhưng Chu Hồng Hà đã chọn cách trốn thoát theo hướng của cô.

Tần Thanh Mạn, người đang trốn ở rất xa, không còn cách nào khác là phải chạy trốn để lấy mạng. Lợn rừng có da thô và thịt dày, nếu không có súng thì không thể xử lý được.

"Thanh Mạn, Thanh Mạn, cứu mạng với!" Chu Hồng Hà đang bỏ chạy nhìn thấy bóng dáng Tần Thanh Mạn liền nhanh chóng kêu lên, nhưng điều bà ta không biết là với giọng nói sắc bén của mình, con lợn rừng vốn đang đuổi theo hướng khác đã quay lại đuổi theo bà ta.

Chu Hồng Hà vốn muốn kéo Tần Thanh Mạn đến chịu thay cho mình, nhưng không ngờ con lợn rừng lại đổi hướng đuổi theo, nghe tiếng chạy phía sau, sắc mặt bà ta lập tức tái nhợt.

Chu Hồng Hà sợ hãi đến tái mặt, Tần Thanh Mạn cũng thầm mắng mẹ nó trong lòng.

Cô không ngờ rằng sẽ phải đối mặt với con lợn rừng cùng với Chu Hồng Hà, cô cố gắng hết sức chạy về phía lối thoát mà cô đã mong đợi từ lâu, địa điểm là một con dốc dốc, ngay dưới con dốc có một vách đá nhỏ cao vài mét. Theo tốc độ chạy của lợn rừng là tuyệt đối không thể ngăn cản.

Nếu biết, cô đã không xem những trò đùa vừa rồi của Chu Hồng Hà. Tần Thanh Mạn trong lòng vô cùng hối hận, tốc độ dưới chân càng lúc càng nhanh.

Nhưng dù sao cô cũng không phải chân chính nguyên chủ, nàng cũng rất coi trọng việc khối thân thể này khôi phục. Dù cô đã dùng hết sức lực chạy thì tốc độ dưới chân càng ngày càng chậm, tuyết không có người dẫm lên nên hạn chế tốc độ chạy của cô.

Chu Hồng Hà ở phía sau nhìn thấy bóng dáng của Tần Thanh Mạn chậm lại, thì mừng như điên.

Đã quen với công việc đồng áng, bà ta chạy theo dấu chân của Tần Thanh Mạn càng lúc càng nhanh, cuối cùng như một cơn gió lướt qua Tần Thanh Mạn.

Người ích kỷ vĩnh viễn vẫn luôn ích kỷ, vì lợi ích của mình, Chu Hồng Hà đã đẩy Tần Thanh Mạn khi bà ta chạy qua.

Với cú đẩy này, Tần Thanh Mạn mất thăng bằng và ngã thẳng sang một bên.

Khoảnh khắc cô ngã xuống, Tần Thanh Mạn biết rằng mọi chuyện đã kết thúc.

Ngay khi cô nghĩ mình sẽ bị lợn rừng tấn công, con lợn rừng đó đã lao tới và đánh thẳng vào lưng Chu Hồng Hà.

Hét lên một tiếng, Chúc Hồng Hà bị con lợn rừng đánh mạnh, bay ra xa hơn mười mấy mét, sau khi rơi xuống thì không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Sau khi đẩy người này ra xa, lợn rừng hài lòng quay người lại đối mặt với Tần Thanh Mạn vừa mới ngồi dậy.

Con lợn rừng rên rỉ một lần nữa cúi đầu xuống, bốn móng guốc không ngừng đào bới lớp tuyết dưới chân, đây là công việc chuẩn bị trước khi đánh.

Tần Thanh Mạn nhìn cách đó không xa rút lui, vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi đứng dậy.

Khi cô đứng dậy, con lợn rừng đã khởi động xong lại lao tới, hung hãn và nhanh đến mức Tần Thanh Mạn phải đánh dùng hết sức nhào ra bên ngoài.

Với cú nhào này, cô miễn cưỡng có thể tránh được đòn tấn công của con lợn rừng, sau đó con heo rừng đang lao xuống dốc như ngựa hoang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro