Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi đám người Tần Thanh Mạn đi vào thị trấn vào buổi sáng thời tiết rất tốt, không chỉ bầu trời trong xanh, tuyết chưa rơi hay gió thổi, mà trên đường trở về mọi chuyện cũng khác hẳn, thời tiết tốt thay đổi như khuôn mặt của một đứa trẻ.

Những đám mây dày che phủ bầu trời và gió bắt đầu nổi lên.

Thật khác khi có gió thổi, nhiệt độ giảm mạnh và những bông tuyết bắt đầu rơi rải rác trên bầu trời.

Người đánh xe cho xe chạy rất nhanh.

Con ngựa cũng cảm giác được sự thay đổi của thời tiết, bốn vó không ngừng chuyển động, tốc độ nhanh hơn lúc nó tới, Tần Thanh Mạn không những vùi đầu vào trong chiếc khăn dày mà thậm chí còn quay lưng lại để tránh gió.

Chu Hồng Hà cảm thấy không vui, càng tức giận hơn khi nghĩ đến việc mình không lừa được Tần Thanh Mạn và tương lai của các con mình.

Khó có thể nói gì với Tần Thanh Mạn, chỉ có thể lẩm bẩm mấy câu chửi bới thời tiết xấu.

Kết quả vừa mở miệng là một ngụm gió lạnh, Chu Hồng Hà sắc mặt tái nhợt, thành thật thu người lại, đồng thời cúi đầu.

Mặc dù trời có tuyết và lo lắng, nhưng chuyến trở về thực sự đã đến thôn Cao Sơn nhanh hơn vài phút so với đi vào thị trấn.

Tần Thanh Mạn vừa xuống xe liền chạy đến nhà cô, cô ra ngoài đã lâu, không biết Sở Sở ở nhà thế nào, mặc dù trẻ em ở nông thôn từ nhỏ đã có thể tự chăm sóc bản thân, cô vẫn có chút lo lắng khi nghĩ đến chiều cao của Sở Sở.

Chu Hồng Hà trong nháy mắt nhìn thấy Tần Thanh Mạn bỏ chạy, không kịp bắt lại lừa gạt, chỉ có thể cùng Tần Hương nói vài câu rồi về nhà.

Vừa vào cửa, bà ta đã nhìn thấy hai cha con đứng trên giường đất, bà ta càng tức giận hét lên: "Thải Vân, Thải Vân, ngươi mù sao? Không thấy tôi đã về rồi sao không ra rót cho tao bát nước nóng."

"Mẹ, chị gái con không có ở nhà." Nhìn thấy Chu Hồng Hà tức giận, Tần Kiến Quân đáp lại, nhưng cũng không đứng dậy.

Tần Thải Vân ở trong nhà bọn họ làm tất cả những việc này, hắn chưa bao giờ rót nước nóng cho Chúc Hồng Hà, cũng chưa từng nghĩ tới.

"Con bé chết tiệt này đi đâu rồi? Còn chưa làm bữa trưa, thật sự chiều hư nó rồi." Chu Hồng Hà chửi rủa, bắt đầu làm việc bữa trưa, bà ta càng không hài lòng với Tần Thái Vân, bà ta không biết cô gái của mình sẽ cho bà ta thật là một kinh hỉ lớn.

Trong nhà Tần, Sở Sở ngoan ngoãn học tập bên bếp lửa sau khi Tần Thanh Mạn rời đi.

Cậu đang ôn lại và củng cố những chữ mà Tần Thanh Mạn đã dạy cậu ngày đầu tiên, cậu mới năm tuổi chưa đến tuổi đi học, chưa biết viết nên không lãng phí giấy bút mà mà dùng thanh gỗ dính nước vẽ lên mặt đất.

Từng nét một, cậu làm theo những chữ mà Tần Thanh Mạn đã dạy ngày hôm qua.

Đứa trẻ luyện chữ rất nghiêm túc, chờ phục hồi tinh thần, không chỉ cổ đau mà thời tiết cũng thay đổi, nghe thấy tiếng gió, Sở Sở lo lắng cho Tần Thanh Mạn. Mở cửa xem bên ngoài có chuyện gì, cửa sân nhà cậu có tiếng động. Sở Sở chợt mỉm cười, đồng thời dùng đôi chân ngắn ngủi của mình để mở cửa.

"Chị." Cửa vừa mở ra, đứa bé liền nhào tới Tần Thanh Mạn đang định đi vào.

" Đừng lại đây, trên người chị có chút lạnh. Lấy cho chị chút nước để chị rửa tay một cái." Vừa mới vào cửa Tần Thanh Mạn đã kịp thời ngăn cản thân thể bé nhỏ của Sở Sở, đồng thời cũng sắp xếp việc làm cho cho cậu ấy.

"Được ạ."Nhìn thấy Tần Thanh Mạn trở về, mọi lo lắng của Sở Sở đều biến mất, vui vẻ đi rót rót nước. Cậu đổ nước lạnh.

Tần Thanh Mạn vừa từ bên ngoài trở về, tay khẳng định rất lạnh, dưới tình huống là không thể rửa tay bằng nước nóng thay vào đó anh thường rửa tay bằng nước lạnh, có thể kích làm máu lưu thông nhanh hơn.

Sau khi rửa tay xong, Tần Thanh Mạn hỏi Sở Sở đang đi theo bên cạnh mình : "Buổi sáng em muốn ăn cái gì?"

"Bánh bao nướng ạ!" Sở Sở thấp bé ngẩng đầu nhìn Tần Thanh Mạn với nụ cười rạng rỡ trên môi.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt đứa trẻ, tâm tình Tần Thanh Mạn cũng tốt hơn, cô cởi áo bông ngồi trước bếp sưởi ấm, nhiệt độ của bếp xua đi cái lạnh vừa từ bên ngoài mang đến, "Đói bụng không? Chị nấu cho em ít cháo bột ngô."

"Không đói bụng ạ." Sở Sở nghiêm túc lắc đầu, chẳng qua lại nhìn Tần Thanh Mạn với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Lúc cha mẹ qua đời cậu còn nhỏ, trí nhớ cũng không sâu, chỉ có ký ức về Tần Thanh Mạn là sâu sắc nhất, tuy chị gái trước đây cũng quan tâm đến cậu, nhưng tuyệt đối không bằng chị gái hiện tại của cậu. Ít nhất chị gái trước kia của cậu sẽ không dạy cậu biết chữ.

Nghĩ đến việc biết chữ, Sở Sở nắm lấy tay Tần Thanh Mạn, muốn khoe thành tích của mình cho chị gái, tuy nhiên, vì chữ viết bằng nước nên dưới sự tác dụng của lửa đã biến mất không còn tăm hơi.

Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên đáng yêu của đứa trẻ, miệng hơi hé mở của Tần Thanh Mạn bật cười. Cô xổm xuống khích lệ: "Viết lại cho chị xem đi."

"Dạ."

Được khích lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Sở càng đỏ lên, càng đáng yêu, cậu cầm lấy một cây gậy nhúng vào nước rồi kéo lên trên mặt đất, lần này viết cậu không có dựa vào những mẫu chữ mà Tần Thanh Mạn để lại cho cậu.

Tần Thanh Mạn nhìn kỹ chữ Sở Sở cùng thứ tự viết nét bút của đứa nhỏ.

Nếu có chỗ không đúng cũng trước tiên không nói ra, mà là chờ đứa nhỏ viết xong toàn bộ, nhìn nó bằng ánh mắt sáng ngời, sau đó đưa tay chạm vào mái tóc vô cùng mềm mại của Chu Chu và khen ngợi: "Mọi thứ đều được viết đúng rồ, xem ra là rất nghiêm túc học tập."

"Hì Hì" Đứa trẻ mỉm cười vui vẻ và xấu hổ.

Tần Thanh Mạn lại một lần nữa túm một nắm tóc trên đầu đứa nhỏ, nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Sở Sở, dạy viết đúng từng chữ, dù sao cũng không phải thật sự học theo cùng một khuôn mẫu.

Sở Sở rất thông minh, sau khi được Tần Thanh Mạn dạy ba lần liền hoàn toàn ghi nhớ cách viết chính xác của mấy từ.

"Tốt lắm, những chữ này em hẳn là đã luyện tập rất lâu, chúng ta không luyện nữa, chúng ta đi làm cơm trưa trước đi." Tần Thanh Mạn biết việc học không phải chuyện một sớm một chiều có thể hoàn thành, nghĩ đến Sở Sở trước đó thiếu dinh dưỡng , cô không khuyến khích nó quá nỗ lực.

"Được ạ." Sở Sở trước mặt Tần Thanh Mạn rất nghe lời, lập tức thu thập gậy đi theo Tần Thanh Mạn một bên hỗ trợ. Dù không giúp được gì nhiều nhưng vẫn có thể lấy được một đôi đũa và một cái bát.

Điều này càng khiến Tần Thanh Mạn càng cảm thấy có lỗi với đứa bé.

Trong nhà có rất nhiều củi, nhiệt độ trong nhà ít nhất được duy trì ở mức mười độ, đây là nhiệt độ dễ chịu nhất.

Ăn xong, hai chị em nằm ôm quả lê đông lạnh bên cửa sổ nhìn ra ngoài nhà.

Tuyết càng lúc càng dày, gió càng mạnh, trời đất đã mờ mịt một mảnh, may mắn thay những ngôi nhà gỗ ở vùng Đông Bắc đều được xây bằng gỗ nguyên cây, bên ngoài có lớp cách nhiệt như vậy mới có thể chống chọi với cái lạnh khắc nghiệt như vậy.

Cắn một miếng quả lê đông lạnh, Sở Sở nheo đôi mắt tròn xinh đẹp.

"Chị, sáng nay em nhìn thấy chị họ Thải Vân đi vào trấn." Lời nói đột ngột của đứa trẻ khiến Tần Thanh Mạn giật mình.

"Làm sao em biết nàng đi trấn trên?" Tần Thanh Mạn mặc dù nhìn thấy Tần Thải Vân ở trấn, nhưng nàng rất là ngạc nhiên, làm sao một đứa trẻ nhỏ như Sở Sở lại biết Tần Thải Vân đi trấn trên.

Dẫu sao, những người có ý đồ xấu chắc chắn sẽ không đi loanh quanh rêu rao rằng mình sắp làm chuyện xấu chứ..

"Chị ơi, em đã nhìn thấy chị Thải Vân trên xe bò của thím Trương ngay sau khi chị rời đi. Chỉ có một con đường để chúng ta đi vào trấn, Chị Thải Vân và những người khác đang hướng đường lên trấn mà." Sở Sở vẫn rất thông minh, có thể tùy theo tình huống mà phân tích tình huống.

"Sở Sở của chúng ta thật thông minh." Tần Thanh Mạn vỗ vỗ đầu đứa bé khen ngợi đồng thời càng tin chắc Tần Thải Vân nhất định sẽ làm gì đó với Liễu Hạc Xương, nhưng những chuyện này không liên quan gì đến cô, cô cho tới bây giờ chưa bao giờ ép qua ai cũng như không có dẫn dắt ai..

Quả nhiên, mọi chuyện đúng như Tần Thanh Mạn nghi ngờ. Có những người muốn leo cao, muốn rời xa quê hương nghèo khó, muốn làm vợ của lãnh đạo.

Sau khi bọn Chu Hồng Hà rời đi không lâu, Tần Thải Vân tìm cớ bắt xe bò của thím Trương trong thôn đi vào trong trấn, đến trấn chỉ muộn hơn bọn Chu Hồng Hà 20 phút, nhưng cô ta ngay từ đầu đã luôn đem Lưu Hạc Xương ở cửa miệng mình.

Tiền Ái Dân vẫn giúp đỡ cô, ngoại trừ một số bí mật về Lưu Hạc Xương và vợ cũ, bề ngoài anh ta không tiết lộ bất cứ điều gì. Suy nghĩ suốt một đêm, Tần Thải Vân cuối cùng quyết định ra tay.

Cho dù cuộc hôn nhân thứ hai của Lưu Hạc Xương hơn cô ta hơn 20 tuổi, có bốn người con thì thân phận chủ tịch công đoàn nông trường của đối phương là có thật, chỉ cần đối phương có thân phận này, cô ta cũng có thể mạo hiểm. .

Đến lúc sinh con trai, nhà còn không phải cô ta làm chủ sao.

Tần Thải Vân thực sự không nghĩ muốn ở nhà làm trâu làm ngựa, sau khi cân nhắc kỹ càng, đã theo đám người Chu Hồng Hà vào trấn, cô ta thông minh và tìm thấy Lưu Hạc Xương trước.

Khi nhìn thấy Lưu Hạc Xương với cái bụng hơi nhô ra, cô ta thực sự rất chán ghét, nhưng cuối cùng, ham muốn quyền lực và cuộc sống tốt đẹp đã khiến cô ta phải đi bước cuối cùng.

Tần Thải Vân cũng không ngốc như vậy, không muốn Lưu Hạc Xương không chịu nhận hậu quả, cho nên nàng cẩn thận lựa chọn thời gian, vừa dụ dỗ Lưu Hạc Xương vào phòng con gái nhỏ Lưu Hạc Xương đi học về.

Cô bé mười hai tuổi tuy ngây thơ nhưng vẫn đề phòng những người bất ngờ xuất hiện trong nhà, đặc biệt là phụ nữ.

Toàn bộ cơ thể người phụ nữ nằm trong vòng tay của cha cô ta.

Cô bé lập tức hét lớn, để những người hàng xóm ở tầng trên và tầng dưới đều nghe được.

Để không gây ra tai tiếng, Lưu Hạc Xương chỉ có thể nói, người anh yêu đến nhà thăm anh, hai nhà đã quyết định sớm kết hôn.

Bằng cách này, anh ta đã nhận mối quan hệ của mình với Tần Thải Vân.

Tần Thải Vân rất hài lòng, mình không bị thua thiệt, hơn nữa tuyết rơi dày đặc, không thể vội về nhà nên chỉ đơn giản là ở nhà Liễu Hạc Xương nghỉ ngơi, đương nhiên là cô ta ban đêm ngủ với con gái nhỏ của Lưu Hạc Xương.

Trong thời gian ở nhà họ Lưu, Tần Thải Vân đã phục vụ rất tốt cho mọi người ở Lưu gia. Từ đồ ăn đến nước rửa chân, Liễu Hạc Xương đều vô cùng hài lòng.

Nhìn Tần Thải Vân tràn đầy sức sống thanh xuân, Lưu Hạc Xương ném tấm ảnh mờ ảo của Tần Thanh Mạn ra sau lưng, đối diện với ánh mắt ngưỡng mộ của Tần Thải Vân nhìn về phía mình, hắn ta chỉ cảm thấy mình như trẻ lại mấy chục tuổi, một lần nữa lấy lại khí huyết như một người đàn ông trẻ.

Ngày hôm sau không chỉ là một ngày nắng mà còn không có gió chút nào.

Lưu Hạc Xương sợ cha mẹ cô gái sẽ buộc tội anh ta là côn đồ sau khi để con gái ở trong nhà mình một đêm vì vậy anh ta nhanh chóng mang theo những món quà hào phóng, gọi người mai mối, tìm một chiếc xe ngựa và trở về thôn Cao Sơn cùng với Tần Thải Vân.

Ngôi nhà của Chu Hồng Hà vào buổi sáng sớm trở nên sôi động. Nhìn thấy Tần Thải Vân đi theo phía sau Lưu Hạc Xương với vẻ mặt ngượng ngùng, vợ chồng Chu Hồng Hà sững sờ suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.

Chuyện gì đã xảy ra thế!

Tại sao anh ta lại đi cùng con gái mình nếu mà không có ý định tấn công Tần Thanh Mạn!

"Bác trai, bác gái, hôm nay con tới đây để đính hôn. Thải Vân hôm qua đã đến ở nhà con..." Liễu Hạc Xương cũng rất có tâm, liếc nhìn có thể biết Tần Lỗi và Chu Hồng Hà không hài lòng với tuổi tác của ông ta. Tần Thải Vân trẻ tuổi ôn hòa, ông ta chỉ đơn giản là giữ lời nói của mình trong sáng, nếu đối phương không sợ xấu hổ thì cứ việc hét lên.

Nghe được lời của Lưu Hạc Xương, Chu Hồng Hà trợn mắt, suýt ngất đi.

Tần Lỗi không dám chặn cửa Lưu Hạc Xương nữa, nếu người đàn ông này nói ra điều không nên nói, gia đình ông ta sẽ mất mặt, bọn họ còn muốn sống ở thôn Cao Sơn hay không..

Run rẩy và sợ hãi một lúc, ông ta nhanh chóng chào đón vị con rể mới Lưu Hạc Xương vào nhà với sự lịch sự . Trước khi vào cửa, hắn liếc nhìn Tần Thải Vân một cái. Tần Thải Vân hoàn toàn không quan tâm, đi tới chỗ Lưu Hạc Xương, cô tin tưởng tiếng nói và địa vị của mình trong nhà này sau này sẽ nhanh chóng được đề cao.

Cô đắc ý liếc nhìn nhà Tần Thanh Mạn ở bên cạnh.

Trong nhà Tần Thanh Mạn yên tĩnh, trong sân không có người, khiến cô ta cảm giác bất lực như đấm vào bông.

Kỳ thật Tần Thải Vân lo lắng quá mức, Tần Thanh Mạn đã sớm biết tính cách của Tần Thải Vân, luôn chú ý tới động tĩnh bên cạnh, cô đã nhìn thấy cảnh tượng Lưu Hạc Xương và Tần Thải Vân đã tới qua cửa sổ.

Cô thực sự cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Tần Thải Vân thực sự cặp kè với Lưu Hạc Xương. Có người coi gỗ mục như trân châu, hy vọng sau này sẽ không hối hận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro