Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Hạc Xương nhìn ánh mắt lảng tránh của Tần Thải Vân, sau đó nhìn vẻ mặt xấu hổ của vợ chồng Chu Hồng Hà, ông ta rất tức giận, giận đến muốn thu hồi lại lời đính hôn mới vừa cùng Tần Thải Vân định ra. Nhưng lý trí nhắc nhở ông ta không thể thoái hôn.

Ngay từ đêm qua, anh đã bị ám ảnh bởi việc để Tần Thải Vân ở lại nhà mình qua đêm, không có cách nào thoát ra được.

Trong lòng Liễu Hạc Xương rung động, vừa tức giận vừa hối hận, Tần Thái Vân tuổi trẻ xinh đẹp, nhưng phải sao sánh với ai mới được, nếu so với Tần Thanh Mạn , cô ta chỉ là một con vịt con xấu xí, vì một con vịt xấu xí mà mất đi thiên nga nên ông ta đã hối hận xanh ruột rồi. Ánh mắt nhìn Tần Thải Vân gia càng thêm u ám.

Bầu không khí kỳ lạ ngay lập tức khiến Chu Hồng Hà nhận ra rằng Lưu Hạc Xương đã hối hận nhưng hiện tại đã quá muộn.

Con gái bà đêm qua không về nhà, hôm nay tại bàn ăn tối hôm nay Lưu Hạc Xương cam kết với con trai làm việc, khiến bà không thể để cho Lưu Hạc Xương lợi dụng mình.

Vì thế Chu Hồng Hà tươi cười nhắc nhở Lưu Hạc Xương: "Con rể à, cũng đã muộn rồi, ngươi hãy về sớm đi. Trấn tuy cách chúng ta không xa nhưng nếu đi đường tuyết sẽ rất khó khăn."

Gọi Lưu Hạc Xương lớn tuổi hơn mình là con rể của bà, Chu Hồng Hà luôn có thể co được dãn được trước lợi ích.

Lưu Hạc Xương dĩ nhiên biết Chu Hồng Hà có ý gì, nhịn xuống bất mãn, thật sâu nhìn hai vợ chồng Chu Hồng Hà và Tần Thải Vân không dám nhìn hắn, ôm bà mối lái xe đi. Trên đường trở về trấn, sắc mặt Lưu Hạc Xương vô cùng u ám.

Vừa nhìn thấy bộ dáng của Tần Thanh Mạn, hắn liền biết mình bị Tần Thải Vân âm mưu hãm hại.

Làm chủ tịch công đoàn nông trường, ông chưa bao giờ gặp phải những âm mưu hay rắc rối, ông không bao giờ ngờ rằng ở tuổi này, mình lại bị mù, ông biết người đến trước cửa nhà mình nhất định có vấn đề gì đó, nhưng ông không nghĩ là vấn đề lớn đến thế.

Bị mưu hại như vậy không đời nào ông ta có thể nuốt trôi nỗi.

Chờ đợi!

"Mẹ... con phải làm sao đây?" Tần Thải Vân dù sao cũng chỉ mới mười tám tuổi, lòng dạ cũng không sâu như vậy, đối mặt với vẻ mặt âm trầm rời đi của Liễu Hạc Xương, nàng ta sợ hãi, sợ quyền lực mới tới tay lại bay đi.

"Bình thường con thông minh lắm sao hôm nay ngu xuẩn vậy."

Chu Hồng Hà Tần Thải Vân đang hoang mang bất an cuối cùng trong lòng cũng đắc ý một chút, đừng tưởng rằng bà ta chỉ là thôn phụ mà xem không hiểu tâm tư của con gái mình , từ bụng của bà ta bò ra nàng ta suy nghĩ gì bà ta đều biết hết.

"Mẹ, con..." Tần Thải Vân hối hận, vô cùng hối hận.

Tại sao cô ta phải đi trêu chọc Tần Thanh Mạn, tại sao lại phải kéo thêm cái cuộc hôn nhân rắc rối này.

Giữa mùa đông Tần Lỗi đứng ngoài cửa tiễn khách được một lúc, đã cảm thấy lạnh đến toàn thân gần như tê dại, giậm chân, mất kiên nhẫn nói: "Tất cả câm miệng hết cho ta., có lời gì trở về rồi nói."

Đều nói tai vách mạch dừng, hôm nay Lưu Hạc Xương mang người mai mối phách lối đến cửa khẳng định đã rơi vào mắt những người có hứng thú, bọn họ không cần phải ở ngoài cửa sem náo nhiệt nữa"

"Còn không quay trở về."

Chu Hồng Hà dùng sức vỗ vào lưng Tần Thải Vân một cái với vẻ mặt đầy ghét bỏ, con gái của bà có tâm tư tự tiện chủ trương đoạt hôn sự, đúng thật là có tiền đồ."

Tần Thải Vân bị Chu Hồng Hà vỗ một cái cuối cùng cũng tỉnh lại, vội vàng cúi đầu nhanh chóng trở về nhà.

Lúc này cô ta không còn đắc ý như lúc khiêu khích Tần Thanh Mạn nữa, bây giờ cô ta đang nghĩ cách làm cho Lưu Hạc Xương cưới mình.

Cho dù là ở tình huống này cô ta cũng không có ý định buông tay Lưu Hạc Xương.

Chủ yếu là không thể buông mà là danh dự của một cô gái là trọng yếu. Ngày hôm qua cô ta đã ở khu vực gia đình của nông trường , cũng lấy tư cách là vị hôn thê của Lưu Hạc Xương, còn có nhiều công nhân chính mắt nhìn thấy cô ta ngủ tại nhà họ Lưu. Bây giờ mà buông tay đối với cô ta chính là cùng đường.

Lời nói vô căn cứ cũng có thể giết chết cô ta.

Cả nhà Chu Hồng Hà trở về nghĩ biện pháp để trói buộc Lưu hạc Xương, bên cạnh nhà Tần Thanh Mạn cũng vô cùng chán ghét.

Mới vừa rồi Lưu Hạc Xương nhìn cô với ánh mắt vô cùng dầu mỡ khiến cô vô cùng ghê tởm.

"Chị ơi, chị có chuyện gì vậy?"

Sở Sở đang ngồi xổm bên bếp dùng gậy gỗ nhúng nước viết chữ, lập tức nhận ra Tần Thanh Mạn có gì đó kỳ lạ, vội vàng bỏ đồ trong tay xuống, chạy đến chỗ Tần Thanh Mạn.

"Không sao đâu, chỉ hơi lạnh thôi."

Sở Sở còn quá nhỏ, Tần Thanh Mạn nhất định không thể nói cho hài tử biết về Liễu Hạc Xương.

"Chị ơi, để em rót nước cho chị." Sở Sở ngoan ngoãn đổi phương hướng rót nước nóng, hài tử còn nhỏ, cũng không có nghi hoặc, cô vừa ra ngoài kiếm củi nên thật sự cho rằng Tần Thanh Mạn bị đông cứng.

Nhận lấy bát nước ấm, Tần Thanh Mạn không lãng phí sự quan tâm của Sở Sở, nhấp một ngụm nước nóng, đồng thời cố gắng xóa hình ảnh Liễu Hạc Xương ra khỏi đầu, bắt tay vào công việc: "Sở Sở, em biết trong thôn nhà ai có chó không?"

Nhớ lại sự hèn hạ của Lưu Hạc Xương trong cốt truyện ban đầu, Tần Thanh Mạn đành phải đề phòng.

"Chị ơi, trong thôn không ai có đủ khả năng nuôi chó ngoại trừ nhà thợ săn ạ." Sở Sở nghi ngờ nhìn Tần Thanh Mạn bằng đôi mắt to ngấn nước. Tần Thanh Mạn lập tức hiểu được ý tứ của đứa nhỏ này.

Thời này muốn nuôi người cũng không dễ dàng, không có ai thật sự nuôi chó, dù sao chó cũng thật có thể ăn, có thể nuôi chó trừ phi là nhà thợ săn dựa vào ns để lên núi.

Khẽ cau mày, Tần Thanh Mạn trầm ngâm suy nghĩ.

Dù núi rừng có tuyết rơi dày đặc nhưng chỉ cần trời nắng, không có tuyết vẫn có người ra vào thôn, nhà nào ở đây cũng có hàng rào gỗ cao bằng đầu người. Nó chỉ có thể bảo vệ khỏi dã thú, nhưng thực sự không thể bảo vệ được những người có ý xấu.

Trong gia đình họ hiện tại, chỉ có cô và Sở là những người có rất ít khả năng chiến đấu ,nhất là khả năng tự vệ. Nếu không thể nuôi chó thì nuôi thứ khác đi.

"Sở Sở, có ai nuôi ngỗng không?" Tần Thanh Mạn mặc dù tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, nhưng nguyên chủ năm nay bận rộn bù đắp lương thực trong nhà, căn bản không chú ý những việc trong thôn, còn không có bằng Sở Sở tin tức linh thông đi.

Sở Sở mặc dù không biết Tần Thanh Mạn lại hỏi như vậy, nhưng vẫn là lập tức trả lời: "Chị, thím A Vân ở nhà có hai con ngỗng, chúng rất lớn, nếu không cắt bớt cánh, chúng có thể bay."

Tần Thanh Mạn lộ ra một nụ cười hài lòng nhìn Sở Sở đang duỗi bàn tay gầy guộc ra làm động tác như con ngỗng trước mặt mình.

"Chị ơi, con ngỗng của thím A Vân rất hung dữ, có thể mổ người. Liễu Tam lười nhất trong thôn cũng bị mổ, chân bị mổ bầm đen, nếu không nhanh nhẹn trèo lên cây thì đã bị mổ thảm hại hơn rồi.

Nói đến sự việc đáng xấu hổ của Lưu Tam, Sở Sở vui vẻ cong lên mi mắt.

Hắn không thích Lưu Tam,hắn ta lười biếng, tham lam hay bắt nạt, thường bắt nạt những người cô đơn, già yếu trong thôn, từng bị hắn ta dọa sợ, nếu không chạy nhanh thì đã bị hắn ta đánh.

Vốn Tần Thanh Mạn chỉ muốn hỏi trong thôn ai nuôi ngỗng để cho một con trông nhà, bây giờ nhìn thấy đứa nhỏ như vậy, cô lập tức nhận ra có gì đó không ổn, "Sở Sở, Lưu Tam có phải khi nào bắt nạt em không?"

Sở Sở trợn mắt kinh ngạc.

Tần Thanh Mạn hiểu ra vẻ mặt lập tức lạnh lùng, đồng thời đối với nguyên chủ cũng có chút không đồng tình. Nếu đứa nhỏ không được bảo vệ, nhà không thể chu cấp thì cuộc sống của chúng thực sự sống uổng.

"Chị, Lưu Tam không có ức hiếp em, em chạy rất nhanh, nhìn thấy hắn ta từ xa em đã bỏ chạy nên hắn ta không đuổi kịp em." Đối mặt với sắc mặt đột nhiên thay đổi của Tần Thanh Mạn, Sở Sở vừa vui vừa lo lắng vội vàng giải thích.

Cậu sợ Tần Thanh Mạn sẽ gặp rắc rối với Lưu Tam.

Lưu Tam mặc dù rất lười biếng, nhưng lại rất cao, thân hình cao lớn như vậy, chị gái chắc chắn không phải đối thủ của hắn ta, đó là lý do tại sao trước đó cậu không nói cho cô biết.

"Thật xin lỗi, là chị gái không bảo vệ được em." Đối mặt với sự hiểu chuyện của Sở Sở, trong lòng Tần Thanh Mạn mềm nhũn, đưa tay ôm đứa bé vào lòng.

Trong vòng tay ấm áp, Sở Sở dùng đôi tay nhỏ nhắn nắm chặt quần áo của Tần Thanh Mạn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, biện bạch nói: "Chị, chị đã bảo vệ em rất tốt rồi ạ." Đối với những việc mà Tần Thanh Mạn đã làm, đứa trẻ đều nhìn thấy hết, nếu không có chị gái có lẽ cậu đã chết đói từ lâu rồi.

Đứa bé còn nhỏ giống như một tờ giấy trắng, Tần Thanh Mạn chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tất cả cảm xúc.

Trong lòng khẽ thở dài, Tần Thanh Mạn không còn nắm chuyện của Lưu Tam không bỏ nữa mà nói về con ngỗng.

Nghe nói ngỗng có thể trông coi nhà, Sở Sở hô hấp trở nên gấp gáp.

Lúc chị gái không có ở nhà, cậu lo lắng các thím sẽ đến 'mượn' đồ như lần trước. Cậu còn nhỏ không đủ sức đuổi người đi, nếu là ngỗng có thể giúp cậu thì tốt quá.

Càng nghĩ càng thấy đẹp, Sở Sở trên mặt tràn đầy hưng phấn.

Vừa lúc cậu cười toe toét, nụ cười cứng đờ trên mặt đứa trẻ, đứa trẻ chợt nghĩ đến điều gì đó đáng lo lắng: "Chị ơi, ngỗng của thím A Vân rất hung ác, chúng nó không chỉ mổ kẻ xấu mà còn mổ cả chúng ta!"

Tần Thanh Mạn đã có thể nghĩ đến việc dùng ngỗng đến coi nhà mình, cô tự nhiên nghĩ đến làm thế nào để ngỗng mình làm chủ nhân.

Cô chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng của đứa trẻ và nói: "Chúng ta cho con ngỗng ăn đồ ăn yêu thích của nó và chăm sóc nó hàng ngày. Theo thời gian, nó sẽ nhận chúng ta là chủ của nó. Chỉ cần nó nhận ra chủ của nó, nó sẽ bảo vệ chúng ta. "

"Nhưng... nhưng tuyết dày quá, lại không có cỏ xanh." Sở Sở biết thực đơn của ngỗng.

"Vậy thì cho nó ăn ngô đi." Tần Thanh Mạn biết, muốn đạt được cái gì thì phải cho đi cái gì đó.

Nghe được lời nói hào hùng của Tần Thanh Mạn, Sở Sở sửng sốt đến không biết chuyển động lại như thế nào. Gia đình họ không có nhiều thức ăn nên cậu luyến tiếc cho ngỗng ăn ngô!

"Không có việc gì, mấy thúc còn nợ chúng ta lương thực, nếu không được thì chị đi lên trấn mua một ít. Ở nhà chị còn có một ít phiếu gạo, trước đó chị đã lén giấu." Tần Thanh Mạn an ủi Sở Sở bằng những lời nói dối. .

"Dạ." Sở Sở tin tưởng Tần Thanh Mạn, sự lo lắng lập tức biến thành động lực, thúc giục Tần Thanh Mạn thay quần áo đi ra ngoài: "Chị, nhanh lên, chúng ta đến nhà thím A Vân mua ngỗng đi." Đứa trẻ không có bạn cùng chơi, rất chờ mong đối với thành viên mới. lắng.

Ngỗng nơi nào mà muốn có liền có chứ!

Tần Thanh Mạn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Sở Sở đang hưng phấn, lấy ra hai phiếu vải trong nhà mang theo. Không thể giao dịch chỉ có thể lấy vật đổi vật.

Nhà thím A Vân không gần nhà Tần Thanh Mạn, trong tuyết dày, hai chị em quấn nhau như quả cầu, chậm rãi đi vào thôn.

Thời tiết lạnh lẽo, mặt đất trong thôn từng bị nhiều người giẫm phải đã đóng băng từ lâu và bằng phẳng.

Tần Thanh Mạn cõng Sở Sở trên lưng, cố gắng đi trong tuyết không bị giẫm nát, tuyết cao tới mắt cá chân, tương đối an toàn.

Mười phút sau, hai chị em cuối cùng cũng đến trước cổng nhà thím AVân.

Trước khi gõ cửa, tiếng ngỗng vang lên từ nhà thím A Vân, nghe rất buồn.

Tần Thanh Mạn vừa nghe liền hiểu chuyện gì xảy ra, không cần khách khí mở cửa sân chạy vào, vừa chạy vừa hét: "Thím A Vân, bỏ con dao trên con ngỗng xuống đi ạ!"

Tại cửa bếp, con dao phay nhanh chóng bổ vào đầu con ngỗng, lưỡi dao sáng rực dưới ánh nắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro