Chương 1: Tiểu nha đầu chào đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông năm 1969, trời lạnh đến nỗi nồi nước cũng đông thành băng, ngày nào cũng tối đen, thôn Đại Bắc cũng bị đóng băng trắng xóa một mảnh. Lúc này trong phòng phía tây của nhà lão Cố ở thôn Đại Bắc, có tiếng kêu la thống khổ của một người phụ nữ vang lên.

Ngoài Tây phòng, Cố Kiến Quốc mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, lo lắng đi ra ngoài, đế giày vải dẫm trên nền tuyết trắng để lại những cái dấu chân. Bên cạnh là một người phụ nữ mặc áo vải màu vàng đất, trên đầu trùm một tấm vải xanh, đang ở bên cạnh ra sức khuyên nhủ:

- "Yên tâm đi, thai đầu sinh cũng không tốn sức, qua được lần này là sẽ tốt lên thôi."

Ngay lúc này, tây phòng truyền đến âm thanh non nớt đang khóc nỉ non, sau đó cửa được mở ra, bọn họ vội vàng bổ nhào qua hỏi:

- "Thế nào rồi?"

Bà đỡ Triệu thở dài, nghe ý kia thì cái gia đình này mới có một thai đầu, chắc là ngóng trông một bé trai béo, bà phí công sức nửa ngày trời, cuối cùng đỡ đẻ ra một bé gái, thật sự không có mặt mũi nào để thông báo nữa.

-"Là một bé gái, có điều rất tốt, trên mặt đỏ hừng hực, đoán chừng về sau dậy thì sẽ trắng nõn xinh đẹp."

Ai mà ngờ, lời này vừa nói xong, Cố Kiến Quốc liền ngây ngốc ra đó, nhất thời không phản ứng kịp.Ngược lại người phụ nữ bên cạnh mặt lộ rõ vẻ kinh hỉ:

- "Trời, là một bé gái!"

Bà Triệu nhìn thấy cảnh này, trong lòng nghĩ thầm, người này hẳn là chị đâu đi? Giữa mấy chị em dâu trong nhà không tránh khỏi so sánh với nhau, nghe nói người ta sinh ra con gái, trước mặt đương nhiên tỏ ra vui vẻ.


Về phần người cha, nghe là con gái, hẳn là tức giận đến nỗi nói không nên lời rồi.Ai mà biết Cố Kiến Quốc ngây người một lúc, liền vỗ mặt ép bản thân tỉnh táo lại, mặt mũi tràn đầy vui vẻ:

- "Quá tốt rồi, là một bé gái! Tranh thủ thời gian, tranh thủ thời gian, chị dâu, chị chạy đi thông báo với mẹ đi!"

Không cần phải đi báo tin, bà lão Cố đẩy cửa bước ra từ phòng chính, mặt đầy vui mừng cùng chờ mong mà cất giọng hỏi:

-"Sinh con gái?"

-"Đúng vậy, mẹ, sinh được một bé gái đấy!"

Chị dâu thứ đã tiến lên, đỡ lấy bà lão Cố:

-"Giờ thì hay rồi, đúng với mong muốn của mẹ rồi đấy."

Đang lúc mấy người họ nói chuyện, hai người phụ nữ lại bước ra từ trong phòng phía đông, một người ôm bé con mấy tháng tuổi ở trong ngực, người còn lại thì bưng một cái bát đường đỏ trứng gà nóng hôi hổi.

-"Cái này con vừa mới nấu xong, tranh thủ thời gian cho vợ thằng năm uống đi."

-"Mau mau, bưng vào đi."

Cố Kiến Quốc đã gấp không chờ nổi, vỗ vỗ tuyết trên đầu, tới trước bậc thang liền dậm chân vài cái, sau đó chui tọt vô phòng để nhìn vợ và con gái của mình. Ngược lại bà Triệu đứng ở đó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẻ mặt có chút ngơ ngác, trong lòng tự hỏi chuyện này là sao, vì sao sinh được một bé gái mà lại vui mừng đến như vậy?

Không phải là giả bộ cho có, thì ra là thật sự vui mừng à? Cả người bà đều mơ hồ, mãi cho đến khi tay bị dúi năm quả trứng gà, trong lòng ấm áp dễ chịu mới phấn khởi đi ra khỏi tòa nhà, lúc này mới tỉnh táo lại hơn chút ít. Phen này gặp may rồi, được tận năm quả trứng gà, thứ này quý giá biết bao.Có điều bà vẫn nghĩ:

-'' mình chỉ đỡ đẻ cho một bé gái, người ta vậy mà cho tận năm quả trứng gà, cái nhà này ra tay cũng hào phóng thật đấy!''

Đầu hẻm có một cô con dâu nhà Tôn Lục đang dọn dẹp băng ghế vào cửa, nhìn thấy bà đỡ Triệu, liền chào hỏi nói:

- "Thím, thím đây là đang đi đỡ đẻ cho nhà lão Cố à, là bé trai hay bé gái vậy?"

Bà Triệu vẫn nhớ người này, vừa lúc con gái mình cũng gả tới trong thôn, nhân tiện đáp:

- "Là một bé gái đấy."

Cô con dâu nhà Tôn Lục nghe xong không nhịn được cười:

- "Thế này thì bà lão Cố xem như cũng được toại nguyện rồi."

-"Toại nguyện ư?"

Cô ấy thấy bà Triệu không hiểu, liền mời bà vào nhà cho ấm rồi giải thích:

- "Do thím không biết nhà lão Cố này, bà lão Cố cả đời chỉ sinh được năm đứa con trai, không có một người con gái, trong lòng người ta còn ngóng trông con gái nữa kìa.''

Đợi đến khi năm người con trai kết hôn sinh con, lại toàn sinh được con trai.


Hiện tại nhà con cả và ba người còn lại đều sinh được hai đứa con trai, tổng cộng là tám đứa cháu trai, làm cho bà lão Cố phiền lòng không thôi.

-"Người ta sớm đã tuyên bố, nói nhà ai mà sinh được con gái, liền đem huy hiệu quân công của ông lão Cố đưa cho nhà đó!"

Đến đây thì cuối cùng bà Triệu cũng hiểu ra:

-"Còn có chuyện lạ như này sao?"

Đang nói thì bà thấy ánh mắt của con dâu nhà Tôn Lục lại nhìn vào trong lồng ngực của mình, vội vàng thăm dò túi trứng gà căng đầy kia:

- "Không ngờ ông Cố lại được lĩnh cả huy hiệu quân công?"

Cô ấy liền gật đầu đáp:

- "Chứ còn gì nữa, ông lão Cố là lính, tham gia chiến tranh Triều Tiên, lập được rất nhiều công lớn, về sau lại anh dũng hi sinh. Chắc thím vào cửa mà không để ý, người ta còn dán hả bảng hiệu liệt sĩ quốc gia ngay ở trên tường ấy!".

-"Trời ơi, tôi mới vào cửa hình như cũng nhìn thấy một cái bảng hiệu màu đỏ, ai mà ngờ đâu?"

 Thật ra bà Triệu cũng nhìn rồi thôi, chỉ biết đó là một tấm bảng, chứ làm sao mà biết được chữ trên đó viết cái gì.

="Đúng rồi! Chính là cái đó, trong nhà bọn họ còn được đền tiền trợ cấp, lại sinh năm người con trai, người con cả bởi vì có cha là liệt sĩ nên được làm cán bộ ở trong huyện, bốn người con trai còn lại cũng khá tốt, con dâu cũng khéo tay, cả đại gia đình bọn họ ở thôn Đại Bắc này trôi qua rất tốt!"

Nói một hồi, con dâu nhà Tôn Lục không khỏi nhìn vào trong ngực của bà Triệu thêm lần nữa, dù không thấy rõ là gì, nhưng cái túi lại căng phồng như quả bong bóng lớn, cô ấy cười nói:

- "Cũng là thím may mắn, đụng phải nhà này, chứ nếu như là nhà ở sát vách, sợ là không được thứ gì tốt đâu!"

Nói xong liền nhìn về đầu hẻm ở trong ngõ, cũng là nhà sát vách của lão Cố. Nhà sát vách kia là nhà họ Tiêu, lúc đầu không có một cô con dâu, để lại hai chị em nhỏ xíu, bây giờ lại cưới con gái của nhà họ Lưu ở phía đông, hôm nay cũng là ngày sinh con.

Trong lòng bà Triệu cũng thầm cảm thấy may mắn, chào tạm biệt con dâu nhà Tôn Lục xong, lại đưa tay sờ năm quả trứng gà ở trong lồng ngực, âm thầm nghĩ lúc trở về phải đem cất cho kĩ mới được, sau đó liền tập tễnh rời đi.

Mà tại nhà lão Cố, Cố Kiến Quốc nhìn thấy con gái vừa ra đời của mình, hai tay luống cuống không biết phải làm sao.

Bé con nhỏ xíu lại mềm oặt, đầu cũng nhỏ như vậy, phía trên là tóc máu có màu đen như nhung, lông mi thật dài mà buông thõng, cái mũi và miệng nhỏ nhắn cực kì xinh xắn, nhưng mà phải bế làm sao đây? Chỉ sợ bế không đúng cách rồi làm bị thương bé con.

Lúc này bà lão Cố và ba cô con dâu cũng vây lại đây, con dâu ba Phùng Cúc Hoa bưng chén đường đỏ trứng gà đút cho Đồng Vận uống.

Con dâu hai Trần Tú Vân thì ôm lấy bé con: 

-"Nhìn xem bé gái của nhà ta này, dáng dấp thật xinh xắn, xem ra sau này lớn lên cũng sẽ rất xinh đẹp."

Con dâu ba Phùng Cúc Hoa nghe vậy, cười phụt ra tiếng:

- "Cũng không nhìn một chút xem đây là do ai sinh, Đồng Vận nhà ta là mỹ nhân của mười dặm tám thôn quanh đây, nhắm mắt một cái là có thể sinh được một cô con gái xinh đẹp!"

Nói xong, hai cô con dâu ôm bé con đưa cho bà lão Cố nhìn:

- "Mẹ, nhìn này, cái mũi và cái miệng đều giống y chang mẹ vậy đó!"

Bà lão Cố nghe lời này, ngược lại bị cô con dâu cả chọc cho cười.

-"Cái miệng này của con cũng thật ngọt, sao có thể giống mẹ được, dáng dấp của Đồng Vận lớn lên rất đẹp, giống nó mới tốt!"

Đồng Vận ở bên cạnh vừa được chị dâu ba đút nước đường đỏ trứng gà, cuối cùng cũng có chút khí lực, mệt mỏi cười nói:

- "Mẹ, chị hai nói đúng đó, con nhìn cũng thấy giống mẹ, con còn mong con bé giống mẹ đấy." Đồng Vận nói lời này cũng là thật lòng.

Đừng nhìn mẹ chồng của cô là người bình thường ở trong thôn nhỏ này, thế nhưng lại rất có khí độ và hiểu biết sâu rộng, người bình thường hoàn toàn không thể so được.

Đừng nói dân quê phổ thông, chính cô cùng mẹ chồng trò chuyện cũng cảm thấy cực kì bội phục kiến thức cùng sự cơ trí của bà ấy.

Mà bàn về tướng mạo, dù đã là bà lão năm mươi tuổi, nhưng bà ấy có vẻ ngoài khá trẻ trung, nhìn sơ chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi, người sáng suốt liền biết chắc chắn thời còn trẻ thì bà lão Cố cũng là một đại mỹ nhân.

Đó cũng là lí do năm xưa cô theo đoàn thanh niên trí thức xuống nông thôn, vừa liếc mắt đã nhìn trúng chồng của mình.


Đồng Vận nghĩ hẳn là do chồng được thừa hưởng gen của bà lão Cố, cho nên dáng dấp của hắn mới tốt như vậy, thậm chí còn chả thua kém gì mấy người ở trong thành phố.

Bà lão Cố nghe con dâu nói như vậy, cũng biết đây là lời thật lòng.

Trước kia bà chạy nạn nên đi vào sơn trang Đại Bắc Tử, gả cho cha Cố Kiến Quốc, về sau liền yên ổn cắm rễ ở đây, sau này cha Cố Kiến Quốc tham gia chiến tranh Triều Tiên rồi trở thành liệt sĩ, đại đội bên trên đều chiếu cố cho bà, cũng sắp xếp cho bà một công việc văn hóa, cho nên từ đó bà liền trở thành một giáo viên dạy lớp tiểu học của đại đội.

Làm công việc trồng người vài chục năm, người trong thôn cũng rất kính trọng bà.

Mấy năm gần đây, bên trên khá loạn lạc, còn thường xuyên phát sinh ầm ĩ, nhưng người lớn trong đội vẫn tôn kính bà như cũ. Mạng nhỏ của đại đội trưởng cũng là do bà lão Cố cứu, cho nên ông cũng không thể mặc kệ bà mà không lo.


Thế là trong vài năm, bà vẫn luôn sống yên ổn cùng gia đình nhỏ mà không hề xảy ra chuyện gì.

Về phần bên dưới có năm cô con dâu, hiển nhiên là bà cưng chiều cô con dâu út nhất.

Cô là thanh niên trí thức từ thành phố xuống nông thôn, lại học qua cao trung, làm công tác văn hóa, mẹ chồng nàng dâu nói chuyện với nhau cũng rất hợp.

Có điều cũng may mắn là mấy cô con dâu còn lại đều tốt, không có so đo vấn đề này, cả một nhà đều chung đụng hòa thuận.

Bây giờ tuổi tác của bà lão Cố cũng không nhỏ, mắt thấy năm người con trai đều có con, đứa cháu gái mà bà vẫn luôn tâm tâm niệm niệm thì giờ cũng đã có, ôm bé con mềm mại vào trong ngực, lòng bà cũng như muốn tan ra, càng nhìn càng yêu thích không thôi, phải nói là cực kì vừa lòng

-"Đứa nhỏ này giống ai cũng được, bố mẹ nó đều có ngoại hình ưa nhìn, chắc chắn tương lai cũng sẽ không kém. Mẹ cũng không trông cậy vào cái khác, chỉ mong đứa nhỏ này có thể bình an mà lớn lên, như vậy là mẹ cũng đã thỏa lòng!"

Đang nói chuyện, bé gái trong ngực khẽ lay động lông mi ướt sũng, vài giây sau liền mở mắt ra. Dù đôi mắt không lớn, có điều nhìn khóe mắt liền biết sau này đôi mắt chắc chắn sẽ rất to tròn. Bà lão Cố liền vui vẻ, hận không thể đem bé con ôm chặt vào trong ngực mãi không buông ra:

- "Nhìn con bé xem, thật là làm người khác thương! Đời này mẹ có một cháu gái như này thì không cầu gì hơn!"

Mấy cô con dâu cùng con trai ở bên cạnh cũng vây quanh để nhìn đứa bé. Một màn này ở trong mắt con dâu tư Tô Xảo Hồng lại có chút không được tự nhiên.


Cô vào cửa sớm hơn Đồng Vận ba năm, bây giờ con trai lớn hai tuổi, con trai thứ được tám tháng, cả hai đều là bé trai.

Tô Xảo Hồng cũng biết mẹ chồng không hề giống với người bình thường, lúc nào cũng ngóng trông bé gái, cho nên thời điểm mang thai hai đứa con trai, trong lòng cô vẫn luôn hi vọng mình sẽ sinh con gái, ai biết lại toàn là con trai.

Lúc đầu còn suy nghĩ, để một hai năm nữa rồi sẽ sinh tiếp thêm đứa nữa, đạt được cái huy chương quân công kia, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại bị vợ chồng chú năm nẫng tay trên.

Coi như lần kế tiếp cô có sinh được con gái, thì con gái của mình cũng không được coi trọng bằng con bé kia rồi. Tô Xảo Hồng nhìn mấy chị dâu cùng mẹ chồng đều vây quanh bé con mới sinh, liền giơ tay lên cố ý véo cái mông của con trai thứ nhà mình một cái.

                                                                                       ^-^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro