Chương 51: Dạy viết chữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau giấc ngủ trưa, Hàn Thành đúng giờ trở về bộ đội đi làm, Tô Tiếu Tiếu bắt đầu gọt vỏ hồng, đây chính là một lượng việc lớn, hai đứa nhỏ muốn giúp nhưng Tô Tiếu Tiếu cũng không dám cho bọn họ đụng vào dao, cô gọt một quả cho hai anh em chia nhau ăn, mình cũng ăn một quả, vị rất thanh mát.
Sau đó kêu Cơm Nắm dạy Bánh Đậu nhỏ đếm hồng.
"Bánh Đậu em nhìn này, đây là quả hồng, quả hồng màu vàng." Cơm Nắm là một anh hai rất có lòng kiên nhẫn, xếp quả hồng thành một hàng: "Một quả hồng, hai quả hồng, ba quả hồng, bốn quả hồng...
Bánh Đậu nhỏ không nghe lời cậu bé, "bốp" một cái ném hồng ra đất rồi chạy "bịch bịch bịch" tới bên cạnh Tô Tiếu Tiếu, với tay tới muốn cầm con dao trong tay cô.
Tô Tiếu Tiếu tránh cậu bé: "Bé cưng nghe lời nào, trẻ con không thể đụng vào cái này được, cái này đụng vào là chảy máu đau lắm, sẽ đau như cánh tay này của con đó." Tô Tiếu Tiếu cầm một tay khác của cậu bé: "Nếu như cánh tay này hỏng rồi sẽ rất lâu cũng không thể tự mình ăn cơm được."
Bánh Đậu nhỏ học cũng rất nhanh, bây giờ cậu bé dùng một tay cầm muỗng đã rất vững, cà tím và khoai tây buổi trưa cũng được cậu bé dùng muỗng nhỏ múc từng thìa ăn xong.
Bánh Đậu nhỏ rụt bàn tay của mình lại, đứng ở bên cạnh Tô Tiếu Tiếu bất động, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Tô Tiếu Tiếu gọt vỏ, Cơm Nắm đi tới ôm cậu bé lại, cậu bé cũng không tức giận, lại yên lặng ở bên cạnh anh hai, nhìn anh hai đếm từ một đến mười.
"Cơm Nắm đã có thể đếm mười rồi sao? Vậy con biết sau mười là bao nhiêu không?" Thật ra Tô Tiếu Tiếu rất kinh ngạc, khả năng lý giải và năng lực tổ chức ngôn từ của Cơm Nắm rất mạnh, tư duy logic cũng rất tốt, lời nói ra có đôi khi ngay cả người lớn cũng sững sờ nhưng cậu bé lại không biết điếm, nhiều nhất chỉ có thể đếm đến mười.
Cơm Nắm lắc đầu: "Không ạ, mẹ con chỉ dạy con đếm đến mười thì không dạy nữa."
"Vậy cha con cũng không dạy sao?" Tô Tiếu Tiếu lại hỏi.
Cơm Nắm lắc đầu: "Trước đây cha bận lắm rất ít khi về nhà, có đôi khi còn phải theo chú Triệu đi đến nơi rất xa, đi rất lâu nữa."
Tô Tiếu Tiếu im lặng một lúc. Cơm Nắm nói đi cùng chú Triệu tới nơi rất xa có khả năng chính là khi có chiến tranh, Hàn Thành phải tòng quân lên chiến trường rất lâu mới có thể về, chẳng trách con ở chỗ Châu Thúy Hoa chịu tội nhiều như vậy mà mất đến một năm mới bị anh phát hiện ra.
"Vậy mẹ dạy Cơm Nắm đếm sau mười được không?" Tô Tiếu Tiếu cảm thấy đứa trẻ thông minh như vậy phải dạy vỡ lòng thật tốt mới được.
Đôi mắt đen láy trong veo của Cơm Nắm "ting" cái tỏa sáng: "Được ạ được ạ."
Tô Tiếu Tiếu xếp hai hàng hồng mỗi hàng mười quả: "Thật ra rất đơn giản thôi, trước đó là một đến mười đúng không, vậy sau một tương ứng sẽ mười một, sau hai tương ứng chính là mười hai, sau ba tương ứng chính là mười ba..."
Cơm Nắm giơ tay: "Con biết mẹ ơi, vậy sau bốn chính là mười bốn, sau năm chính là mười lăm, thẳng đến cộng thêm mười đúng không ạ?"
Tô Tiếu Tiếu vỗ tay: "Ái chà, Cơm Nắm nhà chúng ta thật sự quá thông minh, đúng rồi, đến sau mười tương ứng chính là hai mươi, sau đó chúng ta lại xếp hàng thứ ba..."
Cơm Nắm nhanh chóng giúp Tô Tiếu Tiếu bày xong quả hồng, cậu bé chỉ vào quả hồng sau mười một, bảo: "Vậy cái này chính là hai mươi mốt, hai mươi hai, hai mươi ba, hai mươi bốn..."
Cơm Nắm đếm thẳng đến ba mươi, sau đó mình lại ở phía sau xếp một hàng, chỉ vào hàng quả hồng sau hai mươi mốt nói: "Cái này là ba mươi mốt, ba mươi hai, ba mươi ba, ba mươi tư..."
Từ đó suy ra, cậu bé rất nhanh đã xếp hồng đầy đất, đếm chuẩn xác không sai đến chín mươi tám, sau đó hỏi Tô Tiếu Tiếu với vẻ mặt hưng phấn: "Mẹ ơi, tổng cộng là chín mươi tám quả hồng, có đúng không ạ?"
Tô Tiếu Tiếu không thể không cảm thán một câu, đứa trẻ này học thật sự quá nhanh, thật sự quá thông minh!
Cô dựng ngón cái khen cậu bé: "Đúng rồi, bây giờ nhà chúng ta còn tổng cộng chín mươi tám quả hồng chưa gọt vỏ, Cơm Nắm nhà chúng ta đếm ra hết rồi, giỏi quá!"
Cơm Nắm vui vẻ vừa vỗ tay vừa chạy vòng vòng quanh sân.
Tô Tiếu Tiếu lại bảo: "Sau mười chính là trăm, tiếp đó chính là một trăm linh một, một trăm lính hai... sau trăm là nghìn, sau đó là một nghìn linh một, một nghìn linh hai... đều là quy tắc như vậy, nhưng nhà chúng ta không có nhiều hồng như vậy. Cơm Nắm còn nhỏ, chúng ta học đến một trăm trước đã, đợi con lớn hơn tí nữa chúng ta lại học tiếp. Ngày mai mẹ sẽ mua bút và vở cho con rồi lại dạy con viết một vài con số và tên của mình, được không nào?"
Cơm Nắm vui vẻ nhảy cẫng lên: "Được được được ạ, con muốn học viết chữ, còn muốn viết tên của mình nữa! Còn muốn viết tên của em trai và tên của cha mẹ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dienvan