CHƯƠNG 142

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này trong nồi cơm gạo nếp cũng đã chín, Tô Yên đem cơm gạo nếp vớt lên, dùng chày cán bột cán, chờ đến khi không thấy hạt gạo thì dùng dao bếp miết 4 cạnh của viên gạo nếp, thành hình bình thường, sau đó cắt thành cái dải mỏng, để nguội.

Lại đem nổi rửa sạch sẽ, lấy đường đỏ mua hôm qua đun thành nước, không cần quá nhiều đường đỏ, hai muỗng là được, Tô Yên không thích ăn quá ngọt, khi đường đỏ ở trong nồi đun thành nước, Tô yên lấy gạo nếp cắt thành dải dài và lăn trong bột đậu, tổng cộng mười lăm cái, sau khi cán hết, chúng được để lên một chiếc đĩa, sau đó phết sền sệt nước đường ở trên.

Bánh dày đường đỏ đã sẵn sàng.

Lúc này, Lâu Tư Bạch ở trong phòng cách vách cũng đi ra, Tô Yên cũng không quay đầu lại coi như không có chuyện gì xảy ra đối với hắn nói:"Mau đi rửa mặt, có thể ăn rồi."

Trên tay động tác không ngừng, đem đường đỏ bánh dày đặt ở một bên, sau đó đem nồi nấu cơm gạo nếp lại lấy cơm cháy bẻ thành từng miếng nhỏ, đổ vào trong nồi một chén dầu, dầu này là của Tô Yên, Những ngày này mọi người đều đi vắng, Tô Yên cùng Lâu Tư Bạch đều ăn thức ăn của riêng họ.

Sau khi dùng hết dầu sẽ lại đổ sau, cho nên cũng không lãng phí, chờ khi dầu nóng, Tô Yên cho cơm cháy vừa bẻ nhỏ vào trong chảo.

Lâu Tư Bạch liếc nhìn bóng lưng của cô, sợ bị cô phát hiện ra cái gì, nhanh chóng dời tầm mắt qua chỗ khác.

Tuy nhiên sau khi rời đi, hắn có chút khó chịu, so với sự bình tĩnh của cô, hắn có vẻ quan tâm quá nhiều.

Nghĩ đến đây, Lâu Tư Bạch cầm chậu nước đi qua, trên mặt khôi phục sự tĩnh lặng như trước.

Nào ngờ chờ hắn vừa đi gần tới, Tô Yên lại đột nhiên nghiêng người, cầm một miếng cơm cháy vừa mới thổi nguội trực tiếp nhét vào miệng hắn.

Sợ hắn không ăn, một tay bóp miệng của Lâu Tư Bạch làm hắn mở ra, một tay đem cơm cháy nhét vào.

Chờ Lâu Tư Bạch phản ứng lại, trong miệng liền đã đầy một thứ thơm thơm và giòn.

Tô yên cũng nhét một miếng vào miệng chính mình, chiên thành kim hoàng sắc cơm cháy, ngay cả khi không cho cái gì vào chiên, ăn ở trong miệng cũng đã rất thơm.

Thấy Lâu Tư Bạch bên cạnh không có động tĩnh gì, Tô Yên lại lấy chậu trong tay hắn lấy nước hộ, múc một gáo nước ấm, lại thêm ba gáo nước lạnh, đẩy hắn:"Mau đi rửa đi."

Động tác tự nhiên lại thân mật.

Lâu Tư Bạch nhìn cô một cái rồi xoay người bước đi, sau lưng hắn mới dám nhẹ nhàng nhai cơm cháy cô đút.

Tô Yên đem cơm cháy đã chiên xong đặt ở trong chén, đầy ba cái chén, lại đem dầu đã chiên lên đổ vào chén bỏ vào tủ bát.

Buổi sáng chính là dưa muối, bánh dày đường đỏ, cơm cháy cùng cháo trắng.

Hai người cũng không có đem đồ ăn đến bàn ăn nhà chính, mà trực tiếp ở phòng bếp ăn, đồ ăn đặt ở trên bệ bếp, hai người ngồi ở phía dưới mặt đối mặt mà ăn cháo.

Lâu Tư Bạch quả nhiên rất thích bánh dày đường đỏ, vừa gấp vài đũa, Tô Yên đã sớm chú ý tới, hắn khẩu vị tương đối thích ăn ngọt, Tô Yên thấy hắn thích, nhịn không được cười nói:"Buổi sáng chúng ta mua thịt trở về, tôi làm thịt luộc giã tỏi cùng cơm mỡ heo cho anh, cái đó cũng rất ngon."

Lâu Tư Bạch ngẩng đầu nhìn cô, sau đó rũ xuống mắt, trong miệng nhẹ giọng nói một câu:" Cô để lại một ít hoa"

Tô Yên không nghe, nói lại một câu:" Dù sao đều phải dùng, còn không bằng ăn vào miệng hai chúng ta."

Cái này Lâu Tư Bạch không nói.

Cơm nước xong, Tô Yên liền đem việc ném cho Lâu Tư Bạch, Lâu Tư Bạch tự giác đem phòng bếp thu dọn sạch sẽ, lại cầm quần áo của hai người ra bờ sông giặt, xong hết việc, liền chở Tô Yên đến huyện.

Khi đi còn đem bánh dày đường đỏ cùng cơm cháy ăn còn dư mang theo, gói trong giấy dầu và còn mang theo một chai nước.

Mang đồ ăn là một sự đúng đắn, khi bọn họ đến bệnh viện huyện đã không còn sớm, còn phải xếp hàng một hồi, ngày hôm qua truyền nước có hiệu quả, tuy rằng bệnh thủy đậu trên người Tô Yên vẫn không hết, nhưng cũng không có lan ra nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro