CHƯƠNG 153

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Yên chớp chớp mắt, lúc đó cô nói những lời này cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn nói Lâu Tư Bạch không có tội, hắn cũng không có ý nghĩ gì đối với Lưu Hiểu Quyên, chỉ là quan hệ xã viên bình thường, nói rằng có thể đưa cho người khác cũng chỉ muốn nói cho bà biết rằng không phải chỉ có một mình Lâu Tư Bạch nhân được.

Nhưng không ngờ rằng thím nhà họ Lưu kia sẽ đanh đá như thế, vậy mà tìm tới cửa của từng nhà đòi lại, Tô Yên không nghĩ tới có chuyện này, cũng không biết có ảnh hưởng đến Lâu Tư Bạch không.

Nghĩ như vậy, cả buổi sáng Tô Yên cũng không có tâm tình đọc sách, giữa trưa Tô Yên làm một nồi hoành thánh nhỏ, đầu tiên là cô gói mấy cái bánh bao, sau đó dùng nhân bánh bao còn thừa để gói hoành thánh.

Đầy tràn một bát lớn, rải hành thái lên mặt trên, lại thêm nửa thìa tương ớt, hương vị rất hấp dẫn.

Khí hậu ở đây thích hợp trồng cây ớt, gần như mỗi nhà đều trồng một ít ớt cay trong đất nhà mình, dùng cối xay thành tương, cho thêm một chút muối vào trong, sau đó phơi dưới mặt trời, phơi cho đến khi lên màu đỏ sẫm, có thể để. Đặc biệt là lúc xào dưa muối cho thêm một thìa vào đó, ăn với cơm rất ngon, có nhà chỉ dựa vào món này mà sống qua mùa đông.

Làm hoành thánh tốt nhất là cho một ít rong biển và tôm, chiên lên, còn có rau thơm, đáng tiếc hiện tại không có điều kiện, mấy thứ này đều bỏ qua, nhưng mà Tô Yên thả vào nồi hành lá muối, cây hành lá thon dài giống với tảo biển, bỏ vào trong nồi nấu cùng với hoành thánh.

Lúc ăn, hương vị cũng không tệ.

Tô Yên còn luộc hai quả trứng gà ở trong nồi, cô và Lâu Tư Bạch mỗi người một quả.

Lâu Tư Bạch làm cả một buổi sáng, trên người toàn là mô hôi, làn da trên cổ và cánh tay đều bị cháy nắng, da của hắn trắng, mỗi lần bị cháy nắng đều đỏ lên, nhưng da sẽ không bị đen đi, ngủ một đêm liền tốt.

Tô Yên nịnh nót đem hai bát hoành thánh đến nhà chính, Lâu Tư Bạch lấy nước rửa mặt, sau đó phơi khăn lông lên gậy tre ở cửa, vào nhà nhìn thấy Tô Yên vẻ mặt lấy lòng cười với hắn, cảm thấy hơi khó hiểu.

Lập tức, hắn đi tới đối diện Tô Yên ngồi xuống, cũng không hỏi cô làm sao vậy, trực tiếp cầm đũa lên ăn, giống như là rất đói vậy.

Tô Yên có chút không nhịn được, sau đó dò hỏi:"Hôm nay, thời điểm anh làm việc, không có chuyện gì xảy ra chứ?"

"Xảy ra cái gì?"

Lâu Tư Bạch thấy vậy liền hỏi lại, sau đó ngẩng đầu nhìn cô. 

Tô Yên thấy sắc mặc bình tĩnh của hắn, giống như thật sự không có chuyện gì xảy ra, trong lòng nhè nhẹ thở phào, cũng không lừa hắn mà đem chuyện hôm nay nghe được nói cho hắn nghe, vừa nói vừa lém quan sát sắc mặt của Lâu Tư Bạch, muốn xem hắn phản ứng thế nào.

Cũng đúng, cô thừa nhận, ngày hôm qua cô nói những lời kia đúng thật là có ý định khiến cho bà Lưu hiểu lầm, muốn thông qua người nhà họ Lưu ngăn cản Lưu Hiểu Quyên tới tìm Lâu Tư Bạch.

Nhưng cô không cảm thấy mình làm sai gì cả, xem tình huống của người nhà họ Lưu ngày hôm qua, ngày tháng trôi qua chỉ sợ không tốt hơn so với những thanh niên tri thức bọn họ, cũng không biết Lưu Hiểu Quyên nghĩ thế nào, cá và đồ ăn ngon như vậy mà không giữ lại cho nhà mình ăn, lại đưa cho người khác, dù có hào phòng cũng không đến mức như vậy.

Không nhịn được nhớ đến trước đây xem tin tức trên báo có một đứa bé trai, lấy trộm tất cả tiền mà bố mẹ vất vẻ làm ra tặng thưởng cho người nổi tiếng, quả thật có một không hai.

Tuy rằng không phải là cùng một việc, nhưng thế nào cũng thấy rất giống, dù sao cô có thích Lâu Tư Bạch thế nào đi nữa, cũng sẽ không thích đến mức không có não như vậy.

Thật ra sau khi Lâu Tư Bạch nghe xong lời này thì nhăn mày lại, giống như nhớ đến chuyện gì không thoải mái, nhưng mà vẫn nói chuyện cùng Tô Yên:"Sáng hôm nay đúng thật là có người đến hỏi tôi chút chuyện, tôi dựa theo lời nói của cô ngày hôm qua giải thích cho bọn họ một chút, sau đó bọn họ liền đi, còn có ý tốt khuyên tôi về sau không nên lấy đồ vật của nhà học Lưu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro