CHƯƠNG 189

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đáng tiếc người ở thời đại này đều chưa thấy qua khuôn mặt đã phẫu thuật thẩm mỹ, cũng không ai cảm thấy Lưu Hiểu Quyeen có chỗ nào không đúng, cho dù có người giống như Chu Yến đưa ra nghi vấn, hẳn là cũng chỉ kỳ quái vì sao cô ta trở nên ưa nhìn, nên sẽ không có người hoài nghi điều gì.

Mục đích của Lưu Hiểu Quyên khi đến đây đương nhiên là Lâu Tư Bạch, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, và dường như sự việc lần trước lưu lại ấn tượng quá sâu, cũng không ai muốn ở lại nơi này, từng người đều quay về phòng.

Tô Yên tự nhiên cũng về phòng, Lưu Hiểu QUyên tới đây, cô cũng không cần phải làm bóng đèn, liền trở về phòng ngủ.

Cũng không quan tâm ở bên ngoài họ đang nói cái gì, chờ Tô Yên ngủ dậy đã là chiều tối, chỗ ở của thanh niên tri thức không có người, hẳn là đều đi làm việc, bên ngoài tuyết cũng ngừng rơi, Tô Yên từ từ bò dậy, trên giường nhiều thêm một cái chăn mới quả thật không giống nhau, ngủ đều thấy ấm áp.

Chỗ ở của thanh niên tri thức không có ai, mấy ngày nay đồ ăn đều do Tô Yên nấu, Tô Yên mặc quần áo liền đi phòng bếp, đầu tiên là pha một chén sữa mạch nha cho bản thân, sau đó mới bắt đầu chậm rãi nấu cơm.

Nấu cơm cũng đơn giản, dù sao không nấu những món cầu kỳ phức tạp, xào một chén dưa muối, một chén củ cải sợi, sau đó chính là nấu cơm, thời điểm nấu cơm lại rửa tám củ khoai lang, cắt thành khối để vào ở nồi hấp.

Hấp cơm liền không cần quá nhiều chú ý, cô liền múc nước nóng trở về phòng rửa mặt. Chờ khi cô ngâm xong chân từ phòng bước ra, nhóm người Trần Hướng Đông cũng vừa vặn tan tầm trở về, còn mang về một tin tức, nói vào cuối năm trong đội có thể sẽ nối điện, hỏi ý kiến của mọi người.

Mọi người đối với điện không lạ gì, so với đội sản xuất còn chìm trong hưng phấn cùng kích động, ngược lại bọn họ xem như bình tĩnh, mấy năm trước ở trong thành liền nối điện, giống như "Tô Yên", Hàn Lệ Lệ đều từ nội thành, lúc đầu xuống nông thôn cũng có chút không thích ứng.

Đối với việc này Tô Yên không có đưa ra ý kiến, theo cô, dùng điện cùng dùng đèn dầu căn bản không có gì khắc nhau, chất lượng của bóng đèn ở thời đại này tính ra không cao cho lắm, cũng liền tốt hơn ngọn nến một chút, không có cách nào có thể so được với bóng đèn sáng như ban ngày ở đời sau, hơn nữa có điện cũng không có tác dụng gì, cũng không phải có wifi có di động.

Những người khác lại không nghĩ như vậy, Hàn Lệ Lệ trực tiếp bày tỏ thái độ:"Khẳng định muốn lắp ráp, đến lúc đó trong đội đều có điện chỉ có chúng ta là không có, những người đó chỉ sợ còn xem thường chúng ta, điểm khác biệt giữa đèn điện cùng đèn dầu vẫn rất lớn, tôi đã sớm chịu không nổi."

Câu nói này, trong giọng của cô còn mang theo vài phần cảm giác về sự ưu việt,  mặc dù mọi người đều không phải là thanh niên tri thức, còn nói dễ nghe đều là đến từ trong thành, nhưng cũng không phải điều kiện gia đình của mọi người đều tốt, giống như trong nhà của mấy người Trần Hướng Đông cùng Vương Học Nông, cuộc sống bên đó còn không bằng ở nông thôn bên này đâu.

Xong cô nhìn về phía Tô Yên, muốn tìm người đồng cảnh ngộ, cảm thấy ở nơi này cũng chỉ có Tô Yên có thể thấu hiểu cảm giác của cô.

Nhưng Tô Yên căn bản không cảm nhận được ý tưởng của cô, mà chỉ cuối đầu đan tay, bộ dạng nhàm chán muốn chết.

Hàn Lệ Lệ tức giận liếc cô một cái, nhìn thấy sự do dự hiện trên mặt của Trần Hướng Đông, nhanh chóng bổ sung một câu:"Chẳng lẽ mọi người còn muốn trở về thành? Việc này cũng không thấy có tin tức gì, vẫn là yên ổn sống ở nơi này đi, câu điện cũng không tốn bao nhiêu tiền, chúng ta mỗi người góp một chút là được."

Nói xong những lời này, tất cả mọi người đều im lặng không lên tiếng.

Chỉ có Lâu Tư Bạch chú ý tới, lúc Hàn Lệ Lệ nói ra hai chữ "về thành" thì tay của tô Yên nhúc nhích một chút, còn theo bản năng ngẩng đầu nhìn một cái, bất quá rất nhanh liền cúi đầu, dường như không có chuyện gì xảy ra.

Cũng không biết có phải là hắn gặp ảo giác hay không, hình như vừa rồi hắn nhìn đến trong mắt Tô yên mang theo vài phần ý cười, nụ cười kia chợt lóe lên, bởi vì ánh mắt của hắn vẫn luôn dừng trên người Tô yên, cho nên mới sẽ chú ý đến điều này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro