CHƯƠNG 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Tô Yên đến đây là để kiếm công điểm, cho nên cũng không dám lười biếng, trước khi đến cô đã đổ đầy một bình nước lớn để đem theo, bình dùng chính là bình thủy tinh dùng để ăn lê đóng hộp trước đó, một bình rất lớn, cô có thể uống một buổi sáng, trong tất cả thanh niên tri thức ngoại trừ Vương Hồng Bân thì cô là người duy nhất có, cái bình của Vương Hồng Bân cũng là do cô mua cho.

Trên người cũng mặc thật dày, chưa kể còn đội mũ rơm vì sợ bị phơi đen, trên cổ còn quấn khắn lông ướt, trên người mặc quần dài và áo tay dài. Cô thà chết vì nóng còn hơn bị phơi đen.

Đội trưởng Thái đã chia cho Tô Yên hai cánh đồng bắp rất dài, trước khi thay đổi, nếu làm không xong thì Tô Yên sẽ nghỉ việc, trực tiếp trốn sang một bên, bí mật nghỉ ngơi, lúc này cô không có can đảm như vậy.

Chỉ cần tưởng tượng đến tình huống được nhắc đến trong thư của cha Tô, trong lòng cô liền cảm thấy hơi trống rỗng, đặc biệt là vì trên người cô không có nhiều tiền, tốt nhất là nên để dành những thứ đó để dự phòng. Nghĩ như vậy, Tô Yên chỉ có thể cắn răng tiếp tục kiên trì.

Nhưng kiên trì cũng chẳng ích gì, đôi mắt lấm tấm mồ hôi không thể nhìn rõ, qua một lúc, thắt lưng cũng bị đau không thể đứng thẳng lên được, lòng bàn tay đau rát vì bị cuốc cọ xát, cảm giác da đều phải bị xé toạc.

Cô không biết là do cơ thể này quá yêu, hay là do cô quá lười biếng, dù sao từ nhỏ đến lớn cô chưa từng làm một công việc cực nhọc như vậy.

Tô Yên thở hổn hển, tay chống cái cuốc nhìn về phía sau, sau đó quay đầu nhìn lại phía trước xem còn bao nhiêu mảnh chưa làm tớ, trong lòng nhất thời tuyệt vọng. Một ngày như vậy, đừng nói là hai năm, cô cảm thấy mình còn không trụ được hai tuần. Quả thật là đáng sợ.

Mặc kệ nói như thế nào, Tô Yên vẫn là giơ tay lau mồ hôi, vẻ mặt chua xót tiếp tục làm việc.

Dì Chu cũng đang làm việc bên cạnh nhìn thấy Tô Yên hôm nay không lười biếng, liền cảm thấy kỳ quái, bà đã dọn được một mảnh đất rồi, đây là mảnh đất thứ hai, hiện tại đã đuổi kịp Tô Yên, tò mò hỏi một tiếng:"Thanh niên tri thức Tô, sao hôm nay làm việc chăm chỉ vậy?" Điều này khiến bà nhìn không quen.

Tô Yên đã kiếm cớ trong lòng, quay đầu lại cười với dì ấy:"Ồ, còn không phải là do buổi họp mặt thanh niên tri thức của chúng tôi ngày hôm qua sao, đội trưởng của chúng tôi đã nói rất nhiều, đọc cho chúng tôi lời của đồng chí Chủ Tịch, tôi đột nhiên cảm thấy tư duy của mình được thăng hoa, quyết định về sao không bao giờ lười biếng, vì góp một phần sức mình cho công cuộc xây dựng đất nước...."

Thật ra cô còn không tin lời mình nói, nhưng dì Chu ở bên cạnh nhìn cô, dùng sức gật đầu, vẻ mặt đồng tình nói:"Thì ra là vậy, đội trưởng của các người là người tốt, mọi người ở đây đều yêu thích những người siêng năng, ở nông thôn này, nhà trai hay nhà gái nếu quá lười sẽ không được ai để ý đâu" Tựa như nhà bà, tuy có đứa con trai xấu xí, nhưng bà vẫn chứng mắt Tô Yên, con dâu loại này cưới về nhà cũng là có tội.

Tô Yên không biết là dì Chu trong lòng nghĩ gì, cô cũng không có thời gian để nói chuyện phiếm với dì Chu, tiếp tục cúi đầu làm việc.

Vẫn luôn làm cho đến khi chuông reo, mới miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ được giao, chính là cùng người khác làm quá khác biệt, địa phương Tô Yên dọn đều bị gồ ghề lồi lõm một mảnh, cỏ dại cũng lung tung rối loạn chất đống trên mặt đất, nhìn giống như cùng người ta đánh cướp.

Thư ký vốn dĩ định cho Tô Yên sáu điểm, nhưng vì Tô Yên năn nỉ ỉ ôi nên mới cho tám điểm.

Trên đường trở về nhà của thanh niên tri thức, Tô Yên đã kiệt sức nằm liệt, cô thậm chí không muốn nói một lời nào. Thế cho nên khi đi qua một cánh đồng bắp khác nhìn thấy có người chưa rời đi, trong lòng cảm thấy được an ủi một chút, thế nhưng có người còn kém hơn cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro