CHƯƠNG 220

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Yên khá thích ăn như vậy, trước Tết mẹ Tô làm một ít, nhưng không nhiều, mẹ Tô thấy Tô Yên thích, buổi chiều lại chiên một ít, lúc chiên mùi hương tỏa ra khắp phòng, Tô Yên nhịn không được bóc một cái bỏ vào miệng.

Còn múc một chén mang đi, lần này Lâu Tư Bạch tới mặc dù không có tới nhà cô, nhưng lại không thiếu quà cáp, còn mang theo chút đồ vật, là chiến hữu của cha gửi tới đây, trong đó có mấy xây lạp xưởng, Tô Yên mặt không đổi sắc nói là bà con của bạn học cho.

Hiện tại thấy Tô Yên lấy chút thịt viên cho bạn học, mẹ Tô cũng không keo kiệt, còn kêu cô lấy nhiều một chút, dù sao bà chiên cũng nhiều lắm.

Tô Yên bưng đồ ăn đi nhà khách, Lâu Tư Bạch mở cửa, nhìn thấy cô, trong ánh mắt tràn ngập ôn nhu.

Tô Yên có chút không bỏ xuống được mặt mũi, rõ ràng buổi sáng còn giận dỗi với hắn, hiện tại lại chủ động đến tìm hắn, cảm thấy có chút mất mặt, đang muốn nói hai câu tàn nhẫn, liền bị Lâu Tư Bạch cầm tay dẫn vào phòng.

Hắn dắt cô ngồi vào bàn, còn đổ cho cô một ly nước nóng, sau đó rất tự giác mà ngồi xuống bên cạnh cô, thuần thục bưng lấy đồ ăn mà cô mang đến.

Tô Yên nhìn không được dáng vẻ không chút khách sáo của hắn, đang muốn mở miệng mắng hai câu, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt đẹp tới quá mức kia của hắn, lại mắng không ra, cuối cùng chỉ có thể ỉu xìu ngồi một bên uống nước.

Sủi cảo mà Tô Yên mang đến vẫn còn nóng, buổi trưa Lâu Tư Bạch không ăn gì, chỉ ăn trà trứng mà Tô Yên mang tới, tuy rằng đã dùng nước nóng ngâm qua, nhưng bên trong vẫn là lạnh.

Hiện tại ăn được một ngụm đồ ăn nóng, dạ dày thoải mái hơn rất nhiều.

Tô Yên không ngồi chờ lâu, đợi khi Lâu Tư Bạch ăn xong cô liền phải trở về, lúc cô ra khỏi nhà đã không còn sớm, bây giờ trời đã sập tối, lại không quay về mẹ Tô sẽ lo lắng.

Lâu Tư Bạch cũng không mạnh mẽ giữ cô lại, giúp cô đeo mũ, khăn quàng cổ cùng bao tay, động tác cẩn thận ôn nhu, cuối cùng cúi đầu hơn trán cùng đôi mắt của cô, dùng thanh âm trầm thấp nói:"Ngày mai không cần lại đây tiễn anh, anh đi từ sớm, đến hôm trở về anh sẽ đi thị trấn đón em."

Tô Yên cảm giác trán cùng đôi mắt của mình hơi tê ngứa, định đưa tay sờ lên, nhưng lại có chút ngượng ngùng, nghe được những lời này, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng đáp ứng.

Khi được Lâu Tư Bạch tiến đến cửa thì trong lòng có chút luyến tiếc, còn cảm thấy chỉ hôn trán cùng đôi mắt có chút không đủ, rõ ràng trước đó đã được hôn môi.

Nghĩ như vậy, cô ngước mắt nhìn hắn, sau đó giật giật môi.

Lâu Tư Bạch không hiểu ý cô, còn tưởng rằng muốn nói cái gì, đôi mắt nghiêm túc nhìn cô, chờ cô mở miệng. Tô Yên nhìn hắn đứng ở đó nữa ngày trời, cũng không biết chủ động mở miệng nói chuyện, trong lòng tức giận, lại không thể không nói thẳng, lần đầu tiên cảm thấy người này có chút ngu ngốc, hung hăng đẩy hắn ra:"Ai thèm anh tới đón? Mấy ngày hôm sau mẹ tôi còn muốn dẫn tôi đi làm quen với con trai của bạn mẹ tôi, tự  anh trở về đi."

Nói xong liền tức giận chạy đi.

Để lại một mình Lâu Tư Bạch đứng tại chỗ, sắc mặt âm trầm.

Qua ngày hôm sau, lúc Lâu Tư Bạch rời đi, Tô Yên quả thật không đến tiến hắn, cô buổi sáng thức dậy sớm, lâu dần đã thành thói quen, hiện tại hẳn là năm sáu giờ sáng, nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, trời còn đen nhánh, trong đầu nghĩ lúc này Lâu Tư Bạch hẳn là đến trạm xe lửa.

Cô cũng không ở nhà được bao lâu, ngày kia liền rời đi, trong lòng cũng không cảm thấy luyến tiếc. Ngược lại, có thể là do khi xuyên lại đây liền sống tại chỗ ở của thanh niên tri thức, nơi đó khiến cho cô cảm thấy thân thuộc hơn khi sống ở nhà họ Tô, nghĩ chỉ còn vài ngày nữa thôi là có thể trở về, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro