CHƯƠNG 230

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không phải người thân, nhưng cũng không khác người thân là mấy.

Buổi sáng cùng ngày, tất cả mọi người đều đi lên thị trấn. Đây là lần đầu tiên, tất cả mọi người đi lên huyện thành. Nữ thanh niên tri thức đi song song ở phía trước, nam thanh niên tri thức đi ở phía sau. Mấy ngày nay, Chu Yến cùng mấy người khác đã sắp bắt đầu làm việc, cũng không có gì không thể nói. Bây giờ đi cùng một chỗ, Tô Yên nói về cuộc sống ở nhà, nói mình thấy bà ngoại và người thân.

Về việc kết hôn, cô không cảm thấy có gì khó nói. Lúc Chu Yến hỏi, Tô Yên trực tiếp đáp:"Tôi thấy người kia không thích hợp với tôi nên tôi không đồng ý. Nếu gả cho người mà mình không thích, tôi tình nguyện làm giáo viên ở nông thôn."

Nói oai phong lẫm liệt, về chuyện của dì Hàn thì cô không chủ động nói ra.

Chu Yến nghe không biết nên nói gì cho đúng, ngược lại cô cảm thấy điều kiện của Tưởng Xương Quốc rất tốt. Trong lòng cô ẩn ẩn có chút hâm mộ, Hàn Lệ Lệ và Phương Dương đi bên kia đều không nói. Trước đây, họ thích nhất là tìm cơ hội nhằm vào Tô Yên, bây giờ hai người chỉ còn lại ghen tị. Nếu giống như Tô Yên nói, các cô cảm thấy Tô Yên chính là đồ ngốc, yêu thích thì sao, có thể trở nên rất quan trọng à?

Ngược lại Lưu Siêu Anh không phản ứng gì, trong lòng của cô khẳng định không có chút tốt nào rơi trên người cô. Vì thế cô nhỏ giọng hỏi Lâu Tư Bạch, là Trương Đại Sơn lén lút nói cho cô nghe. Cô biết là Lâu Tư Bạch không về nhà vào tết âm lịch, mà là đi tìm Tô Yên.

Tô Yên đỏ mặt, theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua người sau lưng, ai ngờ trực tiếp đối mặt với ánh mắt của Lâu Tư Bạch. Hắn ở phía sau nhìn cô, cũng không biết đã nhìn trong bao lâu, thấy cô quay đầu thì anh cong môi cười. Gương mặt bình tĩnh lạnh lùng ban đầu trong nháy mắt trở nên dịu dàng lưu luyến, khi chất trên người cũng thay đổi theo.

Tô Yên ngượng ngùng không dám nhìn nhiều, xoay đầu lại, tức giận trừng mắt nhìn cô một chút:"Nói bừa cái gì, không thể nào."

Cô kiên quyết không thừa nhận Lâu Tư Bạch ăn tết với cô. Việc này chắc chắn không thể để cho người khác biết, sẽ gây phiền toái cho hắn. Hắn còn lén lút sửa lại thư giới thiệu, cô mới không ngu như vậy.

Lại nói thì người thích thể hiện tình cảm trước mặt người khác sẽ chết nhanh nên chuyện giữa cô và Lâu Tư Bạch, Tô Yên không muốn nói cho người khác nghe.

Lưu Siêu Anh bĩu môi, cảm thấy cô thật là khôn khéo, khiến người khác không phát hiện ra quan hệ thân mật giữa cô và Lâu Tư Bạch. Từ lúc Tô Yên trở về, hai người này phảng phất dính chặt vào nhau.

Đoàn người cười cười nói nói lên thị trấn, Cung Tiêu Xã bên này cũng có bán bánh trôi. Nhưng chỉ có hai loại, một loại là nhân hạt vừng, một loại không có nhân. Không có nhân bánh thuận tiện hơn nhiều, gần như bán sạch. Mấy người vốn không tính mua đồ làm sẵn, trực tiếp lấy phiếu mua bột mì, thanh niên tri thức có hạt vừng. Năm trước, đội sản xuất phân cho bọn họ một túi nhỏ, trở về có thể dùng cối xay đá mài.

Về phần đường cũng tự mình mua, hôm nay là tết nên mọi người muốn ăn nhìu một chút. Cho nên mọi người gom phiếu để mua bột mì và đường, so sánh thì bản thân lời nhiều hơn. Hơn nữa bây giờ đang trời lạnh, bánh trôi là thứ có thể giữ được nhiều ngày, làm nhiều thì vài ngày kế tiếp có thể ăn.

Mua bột mì xong, mọi người tách ra đi dạo, trong tiệm Cung tiêu xã đều là người, nếu tập trung lại mua thì không tốt.

Tô Yên nghe Chu Yến nói, lúc mua đồ tết thì tất cả mọi người không có đi dạo trên thị trấn. Lễ mừng năm mới nên đồ vật trong tiệm Cung Tiêu rất hút hàng, bọn họ lại không có tiền, chỉ có người trong thị trấn mới mua. Cho nên, họ dứt khoát không đến, đổi lại là mua ở Cung Tiêu Xã, trong công xã phát thịt, phát thịt dựa trên đầu người, thanh niên tri thức cũng nhận được ba cân thịt, không tính thiếu.

Có thịt là có thể ăn tết, về phần quần áo thì đồ cũ vẫn có thể mặc, không cần thiết phải mua thêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro