Chương 30: Của hồi môn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiền hiện giờ chỉ là việc nhỏ mà thôi, đem Sơn Trà gả ra ngoài, để từ đây về sau cả đời này của cô không sống tốt mới là chuyện quan trọng nhất.

Dù sao con gái bà ta cũng đã kết hôn với Chu Bình An, chờ sau này khi Chu Bình An được thăng chức, muốn bao nhiêu tiền thì có bấy nhiêu, còn để ý một chút này nữa hay sao?

Triệu Xuân Hoa tự an ủi mình cả buổi cuối cùng mới tự thuyết phục chính mình, đồng ý đưa cho Sơn Trà ba mươi đồng làm của hồi môn của cô.

Lần này bà ta chi ra ba mươi đồng làm cho cả đêm bà ta cũng không ngủ ngon, lăn qua lộn lại trong đầu đều nghỉ đến chuyện ba mươi đồng này, đến khi trời đã sắp sáng bà ta mới nghĩ ra một chủ ý.

Tên nhóc họ Ta kia không phải muốn cưới Sơn Trà sao? vậy để anh ta đem lễ hỏi tới, còn về việc lấy tiền ở đâu ra thì đó chính là chuyện của anh, tốt nhất là nên đi mượn nợ ở bên ngoài, đến lúc đó để cho đồ móng  heo Sơn Trà kia gả qua đó cùng anh rồi, nghèo đến nổi ngay cả cơm cũng không thể ăn được thì mới tốt.

Triệu Xuân Hoa nghi kÿ vể chủ ý này, ngày hôm sau bà ta nhanh chóng chạy đi tìm bà mối Trần để đưa ra điều  kiện, bà ta vốn còn đang sợ hãi nhà họ Tạ quá nghèo, lễ hỏi mà muốn nhiều thì Tạ Tri Viễn së không có nổi, đến Iúc đó đổi  ý không muốn cưới thì lại phiền toái, cho nên chỉ cần hai mươi đồng, và trở về một chút, bà ta cũng không nghĩ rằng bà mối Trần trở về đáp lời nói Tạ Tri Viễn không chút suy nghĩ mà đồng ý.

" Vậy tiền lễ hỏi này khi nào sẽ đưa?"

bà mối Trần suy nghĩ một chút lai nói nguyên vẹn lời mà Tạ Tri Viễn đã nói: " Cậu ấy nói tiền này có thể đưa, bất quá chờ đến ngày kết hôn, khi tới của mới có thể đưa,"

Tiền lễ hỏi này thế nhưng đều là, đưa trước làm gì có việc đợi vào cửa mới đưa co chứ?

Bà mới Trần thấy bà ta bất mãn, nhanh chóng nói: " Nhà họ Tạ có điều kiện ra sao không phải bà không biết, hai mươi đồng này lạ nói cũng không phải ít, ước chừng cần phải cho cậu ấy chút thời gian mới có thể kiếm ra được, bà cũng đừng có ghét bỏ, có thể cho đã là không tệ rồi."

Triệu Xuân Hoa nghĩ kĩ lại hình như cũng có lý, bà ta cũng đành đồng ý.

" Được rồi, dù sao bà ta cũng phải nói với tên đó, hai mươi đồng này nếu như tôi không nhìn thấy thì sẽ không đem Sơn Trà gả qua cho cậu ta."

Vì tránh cho đêm dài lắm mộng, Sơn Trà bên này vừa đồng ý, Triệu Xuân Hoa bên kia đã nhanh chân chọn ngày, sau đó bà ta đi khắp nơi trong thôn loan tin việc Sơn Trà muốn kết hôn.

Trong lúc nhất thời mọi người chỉ cần có thời gian tụ ở bên nhau, trong miệng điều sẽ bàn luận đến chuyện Sơn Trà muốn kết hôn.

" Nhưng không phải hai ngày trước Ngọc Trân mới kết hôn hay sao? Làm sao mới có qua mấy ngày mà Sơn Trà cũng muốn kết hôn rồi vậy? "

" Ai mà biết được, nghe nói còn gã cho nhà nổi danh nghèo túng, nhà xây đã bao năm, mùa đồn lọt gió mùa hè dột mưa, sau này ba mẹ qua đời, nghe đã biết không phải cái loại người tốt đẹp gì.@

" Với cái tinh kia của Sơn Trà vậy mà còn có thể đồng ý sao?"

" Với đức hạnh kia của cô ta, có người muốn đã không tồi rồi. Cưới vợ cũng không phải cưới về nhà để ngấm, cũng chỉ có huôn mặt có thể nhìn, còn có thể dùng làm gì!"

Người phụ nự nói chuyện chính là Đổng Quế Xuân, cũng là người được về làm dâu Vịnh Thanh Thủy vào năm trước, cô ta vừa gả lại đây không bao lâu, đã nghe nói người đàn ông trước kia của mình muốn cưới Sơn Trà còn đến nhà họ Tưởng muốn kết hôn , tuy rằng cuối cùng bị Sơn Trà không đồng ý cho nên mới không thành nhưng trong lòng cô ta cũng bởi vì vậy mà ghi hận lên Sơn Trà, cảm thấy cô chính là con hồ ly tinh dụ dỗ đàn ông, thế nên hể là nghe thấy có người nói về Sơn Trà, cô ta luôn đứng ra mắng nhiếc hai câu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro