Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Weiyi1314

Cố Mặc có chút khó hiểu, không rõ hiện tại đến tột cùng là có chuyện gì đang xảy ra với bản thân mình.

Bất quá chỉ là mấy cây rau hẹ mà thôi, Cố gia cũng rất nghèo, nhưng rau hẹ ở hậu viện loại nào cũng có, cậu tuy không ăn qua, nhưng cũng không hiếm lạ gì lắm, cũng không có cảm giác bức thiết muốn ăn.

Không đợi Cố Mặc nghĩ ra nguyên do, Trần Xảo Cầm đã đem mấy cây rau hẹ kia bỏ vô bên trong chậu, trong chậu đều là rau hẹ đã nhặt sạch sẽ.

Trần Xảo Cầm từ trong chậu hái xuống một đóa rau hẹ khác, đem hạt rau hẹ bên trong moi ra.

Chuyện này tuy rằng làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng Trần Xảo Cầm càng muốn biết vấn đề đến tột cùng là ở trên người ai.

Trần Xảo Cầm trong lòng mơ hồ đã có một phỏng đoán, chuyện hiện tại phải làm, chính là chứng thực một chút phỏng đoán của cô có chính xác hay không.

Trần Xảo Cầm đi đến trước mặt Cố Mặc kéo tay nhỏ, đem hạt rau hẹ bỏ vào trong tay nhỏ của Cố Mặc.

Một giây, hai giây, ba giây......

Thời gian một phút một giây trôi qua, hạt rau hẹ vẫn là hạt rau hẹ, không có bất luận biến hóa gì.

Trần Xảo Cầm buông tay nhỏ của Cố Mặc ra, cười tủm tỉm đi đến cạnh Dư Noãn Noãn.

Dư Noãn Noãn trong lòng căng thẳng, do dự một chút, cuối cùng vẫn không có tránh né.

Trần Xảo Cầm lôi kéo tay Dư Noãn Noãn đặt hạt rau hẹ ở phía trên lòng bàn tay, cơ hồ là chỉ trong phút chốc, liền có lá rau hẹ xanh non từ khe hở bàn tay hai người chui ra.

Thấy một màn như vậy, dĩ nhiên Trần Xảo Cầm cảm nhận được rau hẹ chui ra, đồng thời lại kinh hãi không thôi.

Bình thường chiều dài của rau hẹ đã trưởng thành khi đạt đến chiều dài nhất định liền tự động dừng lại sinh trưởng, nhìn rau hẹ này giống với rau hẹ bình thường đều tản ra mùi hương mê người.

Miệng nhỏ Cố Mặc giật giật, dùng sức đem nước miếng nuốt xuống.

Làm sao bây giờ, cậu khống chế không được chính mình.

Trong phòng im ắng, tiếng Cố Mặc nuốt nước miếng tuy rằng nhỏ, nhưng Dư Noãn Noãn cùng Trần Xảo Cầm vẫn nghe đươc.

Hai người đồng thời quay đầu qua nhìn, liền thấy khóe miệng Cố Mặc sáng lấp lánh.

Dư Noãn Noãn chỉ là sửng sốt trong một cái chớp mắt, liền nhếch miệng nở nụ cười: Ngốc Bảo thật là quá đáng yêu! Thế nhưng chảy nước miếng!

Trần Xảo Cầm đem rau hẹ bỏ vào trong bồn, xoa xoa đầu Cố Mặc, "Có phải đói bụng rồi phải không? Thím đi chuẩn bị gì đó cho con ăn nha! Ngốc Bảo ngoan ngoãn trông Noãn Bảo được không?"

Cố Mặc tuy rằng chỉ có một tuổi rưỡi, ngày thường cũng là bộ dáng ngốc ngốc, nhưng toàn bộ người trong Tam Lí Kiều đều biết, Cố Mặc là đứa trẻ cực kỳ thông minh, không chỉ có thể nghe hiểu lời người lớn nói, còn có thể làm theo lời dặn thật tốt.

Dư Noãn Noãn càng bớt lo, để Cố Mặc trông Dư Noãn Noãn trong chốc lát, Trần Xảo Cầm không cảm thấy lo lắng một chút nào.

Trần Xảo Cầm mới vừa đi ra khỏi phòng, Cố Mặc liền dẩu mông nhỏ đứng lên.

Dư Noãn Noãn thấy thế, có chút khó hiểu nhìn về phía Cố Mặc.

Chỉ thấy Cố Mặc hai ba bước chạy đến bên cạnh chậu rau hẹ đã nhặt sạch sẽ, vươn tay nhỏ thịt mum múp, ổn định chuẩn xác dốc sức từ bên trong chậu lấy mấy cây rau hẹ ra.

Dư Noãn Noãn liếc mắt một cái liền đã nhận ra, đó là rau hẹ cô vừa mới rồi dùng dị năng xúc tiến mọc ra.

Cố Mặc nhìn chằm chằm rau hẹ, dùng một tay nhỏ khác ngắt rau hẹ rồi nhét vào trong miệng.

Dư Noãn Noãn nhìn một màn này, kinh ngạc trợn tròn đôi mắt, miệng nhỏ đều đã quên khép lại.

Thời điểm kiếp trước, cô luôn ở trên mạng nhìn thấy tin tức về người ưa thích thực vật, nhưng từ trước đến nay đều không có cơ hội tận mắt nhìn thấy qua.

Hiện tại xuyên qua đây, thế nhưng lại gặp được sao?

Đại khái là ánh mắt Dư Noãn Noãn quá mức nóng rực, Cố Mặc đang đang ăn liền quay đầu nhìn lại đây, một đôi mắt đen sáng ngời như là quả nho, ánh mặt tràn ngập nghi hoặc.

Dư Noãn Noãn cảm thấy, bản thân đã có thể nhìn thấy trên đỉnh đầu nho nhỏ của cậu ta có từng vòng dấu chấm hỏi lớn!

Hiện tại đích xác Cố Mặc có đầy đầu dấu chấm hỏi.

Trong miệng rau hẹ hương vị quá mức tươi ngon, làm cậu ăn có chút không dừng lại được.

Đây thật sự là rau hẹ sao?

Không, cái này không phải trọng điểm.

Trọng điểm không phải ở trên người Dư Noãn Noãn sao?

Ngốc Bảo cầm mấy cây rau hẹ, lại chậm rãi dịch trở về bên người Dư Noãn Noãn.

Dư Noãn Noãn đôi tay chống ở trên đùi, nhưng thân mình lại vẫn là đong đưa lúc lắc.

Không có biện pháp, cô thật sự là còn quá nhỏ, ngồi lâu liền có chút ngồi không vững.

Nhưng Dư Noãn Noãn cũng không có thuận thế nằm xuống, mà là ngẩng khuôn mặt nhỏ, vẻ mặt vô tội nhìn Cố Mặc.

Lộ ra biểu tình như vậy, chỉ là thói quen của Dư Noãn Noãn mà thôi.

Ở trong lòng Dư Noãn Noãn, kỳ thật cũng không thực để ý suy nghĩ của Cố Mặc.

Một đứa trẻ mới một tuổi rưỡi, có thể có cái suy nghĩ gì?

Đang nghĩ ngợi tới đây, Dư Noãn Noãn liền thấy Cố Mặc vươn tay nhỏ trắng nõn thịt mum múp, dùng sức nắm lấy gương mặt cô.

Dư Noãn Noãn ăn ngon ngủ ngon, tuy rằng mới sáu tháng tuổi, nhưng là má trên thịt một chút cũng không ít, Cố Mặc dùng sức lực cũng không lớn, bị tay nhỏ của hắn nhéo gương Mặt của Dư Noãn Noãn cũng không cảm thấy đau, chỉ là thịt bị kéo ra, khiến cho miệng có chút khép không được thôi.

Dư Noãn Noãn trợn tròn đôi mắt, trong mắt tất cả đều là đối với Cố Mặc lên án.

Cố Mặc có phải hay không là đang bắt nạt cô chưa biết nói?

Có phải hay không?!

Cố Mặc nhìn chằm chằm mặt Dư Noãn Noãn một hồi lâu, tay nhỏ mới buông lỏng ra, thuận thế ngồi ở bên người Dư Noãn Noãn, đem rau hẹ trong tay đưa cho Dư Noãn Noãn một cây, "Ăn!"

Đồ vật ăn ngon như vậy, lại là do Dư Noãn Noãn làm ra, đương nhiên hẳn là cũng phải đưa Dư Noãn Noãn nếm thử.

Trần Xảo Cầm mới vừa đi tiến vào, liền thấy được một màn này, tức khắc nở nụ cười, "Ngốc Bảo, Noãn Bảo đang còn nhỏ! Cũng không thể ăn rau hẹ! Cháu cũng không thể......."

Lời nói còn chưa nói xong, Trần Xảo Cầm liền nhìn thấy cái tay khác của Cố Mặc cầm cây rau hẹ, đã nhét vào trong miệng.

"Mau mau mau! Mau nhổ ra!"

Trần Xảo Cầm vừa nói vừa chuẩn bị đi moi rau hẹ trong miệng Cố Mặc ra, lại bị Cố Mặc nhẹ nhàng chuyển đầu tránh né.

"Ăn ngon!"

Thanh âm Cố Mặc nãi thanh nãi khí truyền tới trong tai Trần Xảo Cầm, Trần Xảo Cầm sửng sốt một chút, "Rau hẹ thì có thể có cái gì mà ăn ngon?"

Trần Xảo Cầm vừa mới nói một câu như vậy, Cố Mặc liền quay đầu, đem rau hẹ ở một cái tay khác lúc nãy chuẩn bị để đưa cho Dư Noãn Noãn, nhét vào trong miệng Trần Xảo Cầm.

Một phen động tác của Cố Mặc tới quá mức đột ngột, Trần Xảo Cầm hoàn toàn không có phòng bị.

Nhưng thoáng kinh ngạc lúc sau, Trần Xảo Cầm cũng liền cười nhai lên.

Rau hẹ mà thôi, ăn sống cũng có thể.

Ai ngờ mới vừa nhai một chút, Trần Xảo Cầm liền sợ ngây người!

Nếu không phải nó đã được nhai rồi, cô thật sự rất muốn nhổ ra nhìn xem, thứ chính mình vừa mới ăn, rốt cuộc có phải rau hẹ hay không.

Rau hẹ khi nào ăn ngon như vậy? Cô thế nào lại không biết?

Nhìn đến biểu tình trên mặt Trần Xảo Cầm, Dư Noãn Noãn có chút kinh ngạc.

Cô rõ ràng nhớ rõ, thời điểm Cố Mặc vừa mới ăn rau hẹ, hình như cũng là cái vẻ mặt như vậy.

Chẳng lẽ, rau hẹ này có cái gì không bình thường?

Dư Noãn Noãn trong lòng nghi hoặc, rồi lại không có cách nào mở miệng hỏi, chỉ có thể dùng ánh mắt trông mong nhìn Trần Xảo Cầm, hy vọng Trần Xảo Cầm có thể nói cái gì đó.

Trần Xảo Cầm lưu luyến nuốt rau hẹ trong miệng xuống, cũng mắt trông mong nhìn về phía Dư Noãn Noãn, "Noãn Bảo, con đời chắc là tiểu tiên nữ trên trời đi?"

Dư Noãn Noãn, "???"

Đời trước ký ức còn hoàn hoàn chỉnh chỉnh ở trong đầu cô, cô sao có thể là cái gì tiểu tiên nữ?

Cố Mặc nghe vậy nhìn qua, trên mặt tròn trịa như bánh bao tràn đầy nghiêm túc, "Là tiểu tiên nữ!"

Đừng nhìn Cố Mặc năm nay mới một tuổi rưỡi, khi nói chuyện phát âm lại cực kỳ rõ ràng.

Âm thanh đặc mùi sữa trẻ con, cộng với ngữ khí nghiêm trang, ai nghe tâm cũng phải mềm.

Trần Xảo Cầm ý cười đầy mặt nhìn về phía Cố Mặc, "Ngốc Bảo biết cái gì gọi là tiểu tiên nữ sao?"

Cố Mặc gật gật đầu, "Sẽ làm phép thuật, chính là tiểu tiên nữ."

Nghe được lời nói của Cố Mặc, Trần Xảo Cầm sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền lại nở nụ cười.

Cố Mặc ngày thường khẳng định nghe không ít chuyện xưa Tây Du Ký!

Dư Noãn Noãn nhìn xem Cố Mặc, lại nhìn xem Trần Xảo Cầm, sau đó miệng phun ra một cái bong bóng nhỏ.

Cô không nói ra cũng không quan hệ, hai người nãy đã thay cô nghĩ ra tên cùng xuất xứ cho dị năng.

Trần Xảo Cầm mang trở lại chính là một chén cháo gạo.

Bởi vì hầm thời gian đủ lâu, gạo đã bị hầm nát, dầu gạo cũng nấu ra, thơm nồng đậm đà.

Dư Noãn Noãn không ăn sữa mẹ, sau này mỗi ngày đều phải uống cái này, cho nên nguyên liệu đây là trong nhà chuẩn bị từ trước.

Cố Mặc kỳ thật cũng không đói, cho nên ở thời điểm Trần Xảo Cầm cầm cái muỗng đưa đến trước mặt cậu, cậu cũng không có há mồm.

Thấy vậy, Trần Xảo Cầm có chút kỳ quái, "Ngốc Bảo, sao cháu lại không ăn?"

Vừa mới còn đói nuốt nước miếng, hiện tại như thế nào không ăn?

Từng nhìn thấy bộ dáng Cố Mặc ăn rau hẹ, Dư Noãn Noãn đã đại khái hiểu chuyện này là như thế nào.

Nếu Cố Mặc không ăn, Dư Noãn Noãn liền hướng về phía Trần Xảo Cầm a a hai tiếng.

Cô thật đúng là có chút đói bụng!

Cuối cùng, hơn phân nửa chén cháo, tất cả đều vào trong bụng Dư Noãn Noãn, Dư Noãn Noãn ăn đến cái bụng nhỏ căng tròn.

Dư Noãn Noãn thân trên chỉ ăn mặc một kiện yếm, hạ thân mặc một cái quần đùi nhỏ, lúc này bụng nhỏ tròn xoe trực tiếp đem yếm nhô lên, thoạt nhìn lại vừa thú vị vừa buồn cười.

Ở Tam Lí Kiều, đừng nói là đứa trẻ nửa tuổi, chính là một hai tuổi ba bốn tuổi, cũng là để mông trần trụi chạy ở bên ngoài.

Bản thân Trần Xảo Cầm cũng muốn để Dư Noãn Noãn trần trụi mông, mùa hè trời nóng, Dư Noãn Noãn lại bụ bẫm, mặc đồ dễ dàng bị nổi sởi.

Nhưng Dư Noãn Noãn không muốn, chỉ cần không cho cô mặc chỉnh tề, cô liền gân cổ lên khóc, có thể đem một khuôn mặt nhỏ trắng nõn khóc đỏ bừng.

Như này ai có thể chịu được?

Không có biện pháp, dù là ở trong phòng, Trần Xảo Cầm cũng chỉ có thể đem Dư Noãn Noãn mặc quần nhỏ.

Nhìn xem Dư Noãn Noãn, nhìn lại một bên đồng dạng ăn mặc Cố Mặc trên áo nhỏ dưới quần đùi nhỏ, Trần Xảo Cầm vui vẻ nói, "Các ngươi hai cái đứa nhỏ này thế nhưng giống nhau thật đấy."

Người đều không lớn, lại giống nhau thông minh, giống nhau chú ý ăn mặc.

Tới gần thời điểm giữa trưa, Dư gia người xuống đất đều đã trở lại.

Gặt gấp quan trọng, nhưng cũng phải ăn cơm?

Hứa Thục Hoa trở về rửa sạch tay cùng mặt, liền tới ôm Dư Noãn Noãn, trên khuôn mặt bị mặt trời phơi đến đỏ bừng, tràn đầy tất cả đều là ý cười, "Noãn Bảo! Noãn Bảo ngoan của bà! Có nhớ bà nội không?"

Có Hứa Thục Hoa nhìn Noãn Bảo, Trần Xảo Cầm liền đứng lên, "Mẹ, người ôm Noãn Bảo chơi, con đi giúp đỡ nấu cơm ."

Cô không xuống đất làm việc, là cả nhà đồng ý, Hứa Thục Hoa đánh nhịp.

Rốt cuộc Noãn Bảo còn quá nhỏ, cần có người chăm sóc.

Nhưng Trần Xảo Cầm cũng không phải người không biết tốt xấu, không cần xuống đất, lại không giúp đỡ nấu cơm, cho dù tính tình ba chị dâu có tốt, cũng muốn có ý kiến.

Hứa Thục Hoa nghe vậy nhìn cũng không nhìn Trần Xảo Cầm liếc mắt một cái, chỉ là không ngừng gật đầu, "Đi thôi đi thôi! Noãn Bảo có mẹ trông coi!"

Thấy Hứa Thục Hoa hai mắt không rời Dư Noãn Noãn, Trần Xảo Cầm chỉ phải lại dặn dò thêm một câu, "Mẹ, đừng quên nhìn Ngốc Bảo."

Hứa Thục Hoa lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Ngốc Bảo đang ngồi trên giường, cũng đi theo cười, "Vẫn là Ngốc Bảo đứa nhỏ này ngoan ngoãn."

Dư Noãn Noãn nghe được lời này của Hứa Thục Hoa, nhếch miệng liền nở nụ cười.

Cái gì mà ngoan ngoãn, còn không phải là nói cảm giác tồn tại của Cố Mặc tương đối thấp sao?

Trần Xảo Cầm chân trước mới vừa đi phòng bếp, Tần Nguyệt Lan liền sốt ruột hoảng hốt chạy tới.

Cô cũng là vừa từ trong đất trở về, một khuôn mặt bị phơi đỏ rực, còn nhễ nhại mồ hôi.

"Thím, thật là cảm ơn, Ngốc Bảo không gây thêm phiền toái gì đi?"

"Thêm gì phiền toái, chúng ta toàn bộ thôn, ngoại trừ Noãn Bảo, liền đến Ngốc Bảo là đứa bé ngoan ngoãn nhất!"

Nghe vậy, Dư Noãn Noãn 囧 một chút.

Bà nội cô là thật thích cô, khen người khác còn không quên tiện thể mang theo cô.

Từ sau khi Dư Noãn Noãn sinh ra, toàn bộ người trong thôn Tam Lí Kiều đều biết, Hứa Thục Hoa là có cháu gái vạn sự đủ, nói không được ba câu liền phải khen Dư Noãn Noãn một câu, bởi vậy nghe được lời này của Hứa Thục Hoa, cũng không có gì lạ.

"Cháu đây liền mang theo Ngốc Bảo trở về! Thím tạm biệt !"

Tần Nguyệt Lan đem Cố Mặc từ trên giường ôm xuống dưới, hai người tay nắm tay đi ra ngoài.

Hứa Thục Hoa đứng ở cửa nhìn, nhìn theo một lớn một nhỏ hai người đi ra cổng lớn, lúc này mới thở dài một hơi.

Dư Noãn Noãn biết Hứa Thục Hoa là than thở cái gì.

Cô người nhỏ, thời điểm người lớn nói chuyện chưa bao giờ tránh cô, bởi vậy Dư Noãn Noãn cũng là nghe được không ít tin tức bát quái.

Ba của Cố Mặc Cố Kiến Quốc, so với Dư Hải nhỏ hơn một tuổi, lại là lão đại Cố gia, phía dưới còn có em trai nhỏ hơn anh ta hai tuổi, tên là Cố Kiến Đông.

Cố Kiến Quốc tốt nghiệp xong sơ trung liền về nhà trồng trọt, ngần ấy năm xuống đất, đã xem như có cái kỹ năng trồng trọt không tồi trong nhà.

Cùng Cố Kiến Quốc bất đồng, Cố Kiến Đông học đến cao trung, năm trước tốt nghiệp cao trung không thi đậu đại học, hiện giờ chính là đang rảnh rỗi ở nhà.

Theo lý thuyết Cố Kiến Đông năm nay mười chín, có một thân sức lực, hiện tại là ngày mùa, anh ta lại rảnh rỗi ở nhà, đáng lẽ phải xuống đất gặt gấp mới đúng, nhưng anh ta lại không đi.

Cố Kiến Đông chính mình không muốn đi, hai vợ chồng già Cố gia cũng không muốn anh ta đi.

Cố gia nhân khẩu ít, Cố Kiến Đông lại không đi, Tần Nguyệt Lan cũng chỉ có thể đi theo mọi người cùng nhau xuống đất làm việc.

Cái này còn chưa tính, Cố Kiến Đông không chỉ có không xuống đất làm việc, còn không muốn giúp đỡ chăm sóc Cố Mặc, Tần Nguyệt Lan không còn cách nào, chỉ có thể đem Cố Mặc đưa tới Dư gia, nhờ Trần Xảo Cầm trông giúp.

Cố gia hai vợ chồng già cũng xuống đất làm việc, nhưng gánh nặng vẫn đè ở trên người Tần Nguyệt Lan cùng Cố Kiến Quốc.

Vậy nên Tần Nguyệt Lan trên mặt đất bận việc một buổi sáng, trở về phỏng chừng liền nước miếng đều chưa kịp uống, liền phải bận rộn làm cơm trưa.

Dư Noãn Noãn đang nghĩ ngợi tới đây, liền nghe được cách vách truyền đến giọng nói lớn của Cố gia lão thái thái Vương Đệ Lai.

"Về đến nhà không nhanh đi nấu cơm lại chạy đi làm gì?"

"Đón Ngốc Bảo? Đón nó làm gì? Cách có hai bước chân, nó còn không tự về được?"

"Lão nương trên mặt đất mệt mỏi một buổi sáng, trở về liền miếng nước cũng chưa kịp uống, còn phải chịu bụng đói, nhà ai con dâu giống như vậy? Làm cơm còn phải để mẹ chồng tam thôi tứ thỉnh?"

"Thất thần làm gì? Còn không chạy nhanh đi nấu cơm? Chờ bà già này làm cái gì?"

Nghe Vương Đệ Lai cao một tiếng lại cao một tiếng quát lớn, Dư Noãn Noãn cũng nhíu mày.

Lão thái thái này thật là đủ cực phẩm, bà ta làm việc một buổi sáng, Tần Nguyệt Lan không phải cũng làm việc một buổi sáng sao?

Bà ta như thế nào không đi mắng Cố Kiến Đông, trong đất có việc không làm, liền đến nước miếng cũng không nấu?

Thật là thiên vị bất công không biên giới!

Hứa Thục Hoa mới vừa cúi đầu, liền thấy được Dư Noãn Noãn gắt gao nhíu lại mày nhỏ, tức khắc đau lòng hỏng luôn rồi, "Noãn Bảo đây là làm sao? Sao lại nhíu mày! Có phải hay không ầm ĩ đến ngươi? Bà nội quay đầu lại liền mắng bà ta! Suốt ngày không được lúc nào yên tĩnh!"

Tam Lí Kiều thuộc đồng bằng, ăn mì sợi tương đối nhiều.

Dư gia cơm trưa chính là ăn mì, sợi mì cũng không phải thuần màu trắng, toàn bộ Tam Lí Kiều, cũng không có mấy nhà ăn sợi mì màu trắng thuần.

Hỗn hợp bột khoai lang đỏ thêm bột đậu nhào lại thêm một chút bột mì, như vậy ba loại bột trộn lẫn nhào ra mì sợi, màu sắc tương đối thâm, ăn cũng không đủ dai, nhưng cũng không ai ghét bỏ là được.

Sinh hoạt ở nông thôn, từng nhà đều có đất trồng rau, muốn ăn cái gì, liền đi vườn rau nhà mình hái.

Thứ Dư gia dùng để làm phong phú thêm thức ăn, là cà tím.

Lúc ăn kèm với một chút tỏi giã nhuyễn, hương vị cũng là rất ngon.

Dư Noãn Noãn nhìn mọi người sụt sụt ăn mì, chính mình cũng đi theo giật giật cái miệng.

Xuyên qua đến bây giờ đã nửa năm, một chút thức ăn có hương vị đều không có ăn qua.

Không chỉ có như thế, còn muốn mỗi ngày nhìn người khác ăn, thật sự khiến người ta phát thèm ăn!

Dư Noãn Noãn quay đầu đi, quyết định mắt không thấy tâm không phiền.

Dư Soái lúc này bưng chén nhỏ, chạy tới, dùng chiếc đũa gắp một sợi mì nhỏ, liền đưa tới bên miệng Dư Noãn Noãn.

Hứa Thục Hoa thấy, vội vàng ngăn trở, "Tiểu ngũ, cháu tự mình ăn đi, Noãn Bảo không ăn được!"

Dư Soái nghe vậy nhìn Hứa Thục Hoa, lại nhìn Dư Noãn Noãn, tràn đầy khó hiểu nói, "Nhưng mà, bà nội, bà nhìn xem Noãn Bảo lại há miệng!"

Hứa Thục Hoa cúi đầu vừa thấy, quả nhiên nhìn đến Dư Noãn Noãn giương miệng nhỏ, đầu lưỡi phấn nộn nộn ở bên môi, còn hơi hơi động.

"Này......"

Hứa Thục Hoa liền thoáng do dự trong chốc lát, Dư Soái đã kẹp mì sợi bỏ vào trong miệng Dư Noãn Noãn.

Dư Soái là con lớn nhất của Dư Hồ, ở đời cháu Dư gia đứng hàng thứ năm, năm nay 4 tuổi rưỡi, sử dụng đũa đã dùng thuần thục.

Mì sợi mới vừa tiến đến trong miệng, Dư Noãn Noãn liền vội vàng ngậm lại cái miệng nhỏ, không ngừng cố gắng nhai.

Thật sự không có biện pháp, không có răng, thật sự chịu không nổi!

Nhìn đến liên tiếp các động tác của Dư Noãn Noãn, Dư Soái cao hứng cực kỳ, thanh âm cất cao vài độ, "Bà nội! Người nhìn xem! Noãn Bảo em ấy ăn! Em ấy thích cháu cho em ăn mì sợi! Khẳng định là bởi vì em ấy thích cháu!"

Hứa Thục Hoa xem xét liếc mắt nhìn một cái Dư Soái, không nhẫn tâm đánh vỡ mộng đẹp của cu cậu.

Cháu gái của bà, nhất định là hiểu đây là mì sợi, thật sự chỉ là thích ăn mì sợi mà thôi!

Dư Noãn Noãn đem mì sợi đặt ở trong miệng nhai tới nhai đi, thẳng đến quai hàm đều có chút mỏi, lúc này mới không thể không phun ra.

Hứa Thục Hoa nhìn một màn như vậy liền cười ha ha, đồng thời lại đau lòng không thôi, trong lòng âm thầm tính toán, chờ cây trồng vụ hè thu hoạch xong rồi, nhất định phải làm cho Dư Noãn Noãn đồ ăn mùi vị ăn ngon còn dễ tiêu hóa.

Sau khi ăn xong, Dư gia cả gia đình từng người về phòng nghỉ ngơi.

Giữa trưa lúc này là thời điểm nóng nhất, trong đất lại không có đồ che nắng, hiện tại xuống đất làm việc, phỏng chừng có thể đem người phơi đến ngất xỉu.

Cho nên mọi người cơm trưa xong đều phải về phòng nghỉ ngơi trong chốc lát, tránh qua thời điểm nắng nhất, cũng có thể nghỉ ngơi dưỡng thần, buổi chiều làm việc mới càng có sức lực.

Trần Xảo Cầm ôm Dư Noãn Noãn, gọi lại Hứa Thục Hoa chuẩn bị về phòng, "Mẹ, người lại đây, con có việc này muốn cùng nói với người."

Hứa Thục Hoa kỳ quái nhìn Trần Xảo Cầm, "Chuyện gì? Con cứ trực tiếp nói thẳng ra?"

"Mẹ, chúng ta trước vào nhà, vào nhà lại nói! Cùng Noãn Bảo có quan hệ."

Vừa nghe cùng Noãn Bảo có quan hệ, Hứa Thục Hoa cái gì cũng không hỏi, sải bước đi theo Trần Xảo Cầm trở về phòng.

Dư Hải đã nằm ở trên giường, nhìn đến Trần Xảo Cầm cùng Hứa Thục Hoa một trước một sau đi vào, còn cảm thấy kỳ quái, "Mẹ sao người không về phòng nghỉ ngơi? Là có chuyện gì sao?"

Hứa Thục Hoa không phản ứng lại Dư Hải, một đôi mắt khẩn trương nhìn chằm chằm Trần Xảo Cầm, "Noãn Bảo làm sao? Có chuyện gì? Con nói nhanh lên!"

Vừa nghe cùng Noãn Bảo có quan hệ, vừa mới Dư Hải còn thấy buồn ngủ, cũng ngồi thẳng thân mình, "Sao? Noãn Bảo có chuyện gì?"

Trần Xảo Cầm biết hai người hiểu lầm, cũng không biết nên giải thích như thế nào, dứt khoát từ trong túi móc ra một cái hạt giống, "Hai người cùng nhìn xem!"

Nói xong, Trần Xảo Cầm đem hạt giống bỏ vào trong lòng bàn tay Dư Noãn Noãn.

Dư Noãn Noãn đối với hành động của Trần Xảo Cầm có chút bất đắc dĩ, nhưng đối với dị năng trong thân thể lại càng thêm bất đắc dĩ.

Cơ hồ là hạt giống vừa mới chạm vào lòng bàn tay, dị năng cũng đã tự động kích phát.

Bốn người, tám đôi mắt, cứ như vậy trơ mắt nhìn một cái hạt giống bắt đầu nảy mầm sinh trưởng, đến cuối cùng nở hoa kết quả.

Lần này không phải hạt giống rau hẹ, mà là một cái hạt giống cà tím.

Trần Xảo Cầm giữa trưa thời điểm lúc nấu cơm, phát hiện cà tím có chút già, lại nghĩ tới bản lĩnh của Dư Noãn Noãn, dứt khoát moi mấy viên hạt giống bỏ vào trong túi.

Nhưng cà tím không thể so với rau hẹ có thân cây nhỏ, Dư Noãn Noãn tay nhỏ có thể cầm được.

Hạt giống cà tím sau khi nảy mầm lớn lên, Trần Xảo Cầm liền dùng tay đỡ tay của cô, bằng không không đợi nó nở hoa kết quả, cũng sẽ bởi vì Dư Noãn Noãn không cầm được mà rớt trên mặt đất.

Một gốc cây cà tím này lớn lên thực tốt, cơ hồ cao bằng đầu của Dư Noãn Noãn, phía trên treo mười trái cà tím.

Bọn họ bên này cũng ăn cà tím, tuy rằng cũng gặp qua nhà trồng được cà tím lớn, nhưng lớn được như trước mắt này, thật đúng là lần đầu thấy được.

Mỗi trái cà tím đều lớn như đầu của Noãn Noãn, thân mình Dư Noãn Noãn không tính nhỏ gầy, nhưng hiện tại so sánh cùng cây cà tím này, đó thật sự là không đủ nhìn.

Bởi vì cà tím lớn quá mức bình thường, Trần Xảo Cầm một bàn tay đã có chút cầm không nổi, "Dư Hải! Nhìn cái gì! Còn không chạy nhanh tới đỡ!"

Dư Hải đang xem đến trợn tròn hai mắt nghe được lời này, trong miệng a a hai tiếng, tay chân luống cuống đi đỡ.

Hứa Thục Hoa lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, "Này, chuyện này là sao?"

Trần Xảo Cầm cười đến không khép được miệng, nhỏ giọng nói, "Mẹ, Noãn Bảo của chúng ta, là tiểu tiên nữ!"

"......"

Hứa Thục Hoa hít sâu một hơi, lúc này mới làm bản thân thoáng trấn định một ít, "Làm sao con phát hiện được? Chuyện này ngoài chúng ta còn có ai biết không?"

"Con ai cũng chưa nói! Cũng chỉ có ba người chúng ta biết! A, không đúng, còn có Ngốc Bảo cũng thấy, chính là sáng nay lúc con nhặt rau hẹ phát hiện......"

Trần Xảo Cầm đem sự tình buổi sáng từ đầu chí cuối nói một lần, cuối cùng lại nhếch miệng nở nụ cười, "Mẹ, Dư Hải, hai người nói xem, Noãn Bảo của chúng ta có phải là tiểu tiên nữ hay không? Đây nếu không phải là tiểu tiên nữ, thì làm sao có thể có bản lĩnh này?"

Dư Hải cũng cảm thấy Trần Xảo Cầm nói có đạo lý, không ngừng gật đầu, "Đây khẳng định là tiểu tiên nữ, không sai được! Mẹ, nhà chúng ta có tiên nữ!"

Hứa Thục Hoa cũng cảm thấy cao hứng, bà mong chờ nhiều năm như vậy mới rốt cuộc có được cháu gái thơm tho mềm mại, không nghĩ tới thế nhưng lại là tiểu tiên nữ.

Nhưng cao hứng xong, Hứa Thục Hoa cũng chưa quên chính sự.

"Thằng tư, Xảo Cầm, mẹ phải nói cho hai đứa các con biết, chuyện này đều giấu ở trong bụng cho mẹ, ai cũng không đươc nói ra ngoài, biết không?"

Vạn nhất bị người ngoài biết nhà bọn họ có tiểu tiên nữ, nghĩ cách lại đây đoạt thì phải làm sao bây giờ?

Người với người tâm còn cách cái bụng, nếu ai nảy sinh ý xấu, muốn hại Noãn Bảo thì phải làm sao?

Tưởng tượng đến khả năng này, Hứa Thục Hoa liền hận không thể lấy kim đem miệng của Dư Hải cùng Trần Xảo Cầm may lại.

Trần Xảo Cầm cùng Dư Hải vội vàng không ngừng gật đầu, "Mẹ ngươi yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không nói ra bên ngoài, chính là nằm mơ cũng sẽ không nhiều lời hơn một chữ."

Dư Noãn Noãn dù sao cũng là con gái của Dư Hải cùng Trần Xảo Cầm, hai người đối với Dư Noãn Noãn là thật lòng yêu thương không chút giả dối, Hứa Thục Hoa đối với hai người này vẫn là thực lòng yên tâm.

"Được rồi! Hai đứa chú ý điểm này, về sau mấy cái hạt giống hoa hoa thảo thảo, tận lực đừng để Noãn Bảo đụng phải, bằng không khó bảo toàn không bị ai phát hiện."

Trần Xảo Cầm cùng Dư Hải liếc nhau, đồng thời Trần Xảo Cầm cũng lên tiếng ủng hộ, "Vẫn là mẹ suy nghĩ chu đáo!"

Hứa Thục Hoa yêu thương sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Dư Noãn Noãn, "Nhanh nhanh để ru Noãn Bảo ngủ trưa, chậm trễ thời gian dài như vậy, nhìn xem đem Noãn Bảo buồn ngủ đến, đôi mắt đều không mở ra được, cà tím này trước tiên để cứ để ở trong phòng hai đứa, Xảo Cầm, con chờ sau khi mọi người đều đi làm hết, liền đem cà tím này rửa sạch rồi cắt, buổi tối trực tiếp ăn."

Cà tím lớn như vậy, ai nhìn thấy đều sẽ cảm thấy kỳ quái, vì để ngừa vạn nhất, vẫn là ăn đi cho bớt lo.

Nguyên bản Dư Noãn Noãn là có chút lo lắng, sợ Hứa Thục Hoa cùng Dư Hải đem cô trở thành yêu quái.

Nhưng sau khi nghe được lời nói của ba người, tâm Dư Noãn Noãn liền thả lại trong bụng, người cũng có chút mơ màng buồn ngủ.

Không cần Trần Xảo Cầm ru, Dư Noãn Noãn đã tự mình tiến vào mộng đẹp ngọt ngào.

Thời điểm Dư Noãn Noãn tỉnh lại, đã là nửa buổi chiều, cô mới vừa mở mắt, liền thấy được một gương mặt nhỏ béo tròn vo phấn nộn nộn.

Không cần nhìn kỹ, Dư Noãn Noãn liền khẳng định đó là Cố Mặc.

Lại nói đến, Cố Mặc cái gì cũng tốt, chính là vận khí không tốt cho lắm, không chỉ có có cái người cha ngu hiếu, còn có cái người mẹ mềm yếu, càng có ông bà nội bất công và một người chú cực phẩm.

Không cẩn thận tưởng tượng còn không cảm thấy, hiện tại tưởng tượng như vậy, Dư Noãn Noãn mới phát hiện, thứ Cố Mặc cầm không phải là kịch bản của nữ chính trong tiểu thuyết hay sao?

Hơn nữa, Cố Mặc đích xác lớn lên đẹp mắt, trừ bỏ giới tính không đúng, thật đúng là rất giống là nữ chính.

Thời điểm Cố Mặc mở mắt ra, liền thấy được Dư Noãn Noãn đang cười vui vẻ.

Lông mày nhỏ của Cố Mặc nhíu lại, "Cười cái gì?"

Nói xong, Cố Mặc xoay người ngồi dậy, ngưng mi nhìn Dư Noãn Noãn, "Em sáng nay đá anh."

Dư Noãn Noãn tươi cười ở trên mặt liền cứng lại, đứa trẻ này mới bao lớn, trí nhớ tốt còn chưa tính, sao lại còn mang thù?

Thật là một chút cũng không đáng yêu!

Cố Mặc không biết Dư Noãn Noãn trong lòng đang ở chửi thầm cái gì, như cũ tự mình tiếp tục nói, "Xem ở việc em còn là trẻ con cái cái gì cũng không hiểu, anh liền không cùng em so đo."

Dư Noãn Noãn chớp chớp mắt.

Đây là lời nói có ẩn ý a!

"Anh không thể hiểu được tại sao anh lại xuyên tới nơi này, thành một đứa trẻ mới sinh ra, em cũng như vậy phải không?"

"Em có tiên pháp, thật sự là tiên nữ chuyển thế sao?"

"Nhưng thoạt nhìn bộ dáng cũng không giống như người có ký ức của kiếp trước!"

"Chẳng lẽ em đã uống canh Mạnh bà? Chuyển thế đầu thai tới đây?"

Cố Mặc tay nhỏ bụ bẫm chống cằm, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, hơn nữa cậu một câu tiếp một câu nói, đã làm đầu nhỏ của Dư Noãn Noãn bắt đầu đau.

Này này này!

Cậu ta cậu ta cậu ta!

Thế nhưng cũng là người xuyên tới đây?!

Dư Noãn Noãn hai mắt tròn xoe trừng mắt nhìn câu ta, nhưng cô cảm thấy cái này còn không đủ để biểu đạt hết được sự khiếp sợ trong lòng cô.

"A!"

Dư Noãn Noãn há mồm liền muốn hỏi Cố Mặc là làm sao mà xuyên tới đây, là người ở nơi nào.

Nhưng hé miệng, lại chỉ phát ra một tiếng a.

Dư Noãn Noãn có chút thất bại ngậm lại miệng, làm em bé thật sự chịu không nổi.

Sáu tháng, còn chưa biết nói.

Cố Mặc tựa hồ là bởi vì bị Dư Noãn Noãn a một tiếng phục hồi tinh thần lại, cậu rũ xuống con ngươi nhìn về phía Dư Noãn Noãn.

Từ góc độ này của Dư Noãn Noãn nhìn qua, có thể thấy được lông mi của Cố Mặc thật dài giống như cây quạt.

"Tuy rằng em là tiên nữ, nhưng cũng đã đá anh, không thể chỉ tính như vậy liền coi như xong chuyện"

Dư Noãn Noãn trơ mắt nhìn Cố Mặc vươn cánh tay nho nhỏ, bụ bẫm trắng trắng mềm mềm của mình, lúc này giống như hóa thành bốn chữ: Ác ma chi trảo!(móng vuốt ma quỷ)

Dư Noãn Noãn đang suy nghĩ có nên lên tiếng khóc lớn không, như vậy khẳng định có thể đem Trần Xảo Cầm gọi tới, cũng không biết Trần Xảo Cầm đang làm gì, vì sao không ở nơi này.

Đang nghĩ ngợi tới đây, Dư Noãn Noãn liền cảm thấy ngón tay của mình bị người ta nhẹ nhàng bẻ ra.

Cô nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy Cố Mặc đã bẻ tay nhỏ của cô ra, bỏ vào trong lòng bàn tay cô một cái hạt giống.

Dư Noãn Noãn, "......"

Tại sao mặc kệ là người lớn hay trẻ nhỏ đều thích làm cái trò này?

Thật đúng là đem cô trở thành khay nuôi cấy?

Không cần nước không cần đất, cũng không cần quang hợp, càng không cần bón phân chăm sóc, cô thật là cái khay nuôi cấy đỡ tốn công sức nhất từ trước đến nay.

Nhưng cũng không thể không nói, thật ra Dư Noãn Noãn cũng có chút tò mò, tò mò không biết Cố Mặc mang đến hạt giống gì.

Hạt giống sau khi để ở lòng bàn tay Dư Noãn Noãn, liền bắt đầu sinh trưởng nảy mầm.

Không bao lâu, liền có lá non mọc ra.

Theo lá cây càng dài càng lớn, Dư Noãn Noãn cũng rốt cuộc nhìn ra đó là cây gì.

Thế nhưng lại là dâu tây!

Trơ mắt nhìn trong đám lá cây màu xanh lục vươn ra từng tua dây, trên ngọn tua dây nở ra từng đóa hoa nhỏ màu trắng.

Hoa nhỏ nhanh chóng nở ra lại cực nhanh héo tàn, trái dâu từ màu xanh lục dần dần lớn lên biến thành màu trắng, lại từ màu trắng biến thành màu hồng, tản mát ra mùi thơm ngọt đặc hữu của dâu tây.

Dư Noãn Noãn chỉ ngửi mùi thôi, cũng cảm thấy nước miếng tràn lan.

Cô lâu lắm rồi không có ngửi qua hương vị dâu tây? Tại sao mùi hương lại có thể ngọt như vậy!

Dư Noãn Noãn còn đang thèm, Cố Mặc đã duỗi tay túm một trái dâu tây hái xuống dưới.

Dâu tây lớn lên rất to, so sánh với tay nhỏ của Cố Mặc cũng không sai biệt lắm.

Cố Mặc cầm dâu tây, đưa đến bên miệng, há mồm cắn rớt đầu nhọn nhô ra của dâu tây.

Dư Noãn Noãn nhìn chằm chằm Cố Mặc xem, liền thấy gương mặt phình phình của Cố Mặc, khóe miệng còn dính nước, đó rõ ràng chính là nước dâu tây!

Đại khái là bởi vì bị cắn, cổ mùi thơm ngọt so với vừa rồi càng thêm nồng đậm.

Dư Noãn Noãn chép miệng xoạch xoạch, lúc này mới ngăn được nước miếng không theo khóe miệng chảy xuống.

"A!"

Dư Noãn Noãn hướng về phía Cố Mặc hô một tiếng, nhắc nhở cậu ta nơi này còn có một người đang nằm!

Cố Mặc chỉ là nhìn thoáng qua Dư Noãn Noãn, liền lại giơ dâu tây lên cắn một ngụm, "Em quá nhỏ, không thể ăn!"

Dư Noãn Noãn, "!!!"

Đúng vào lúc này Trần Xảo Cầm đi vào phòng.

Thời điểm nhìn đến Cố Mặc cầm dâu tây ăn, Trần Xảo Cầm một lần nữa cho rằng mình bị hoa mắt.

Nhưng thực nhanh, cô liền thấy được cây dâu tây trong tầm tay Dư Noãn Noãn.

Có rễ có lá có trái dâu tây.

Nhìn tình hình này nhìn như thế nào cũng thấy quen mắt, đây không phải bộ dáng lúc cô đem cà tím tới sao?!

Trần Xảo Cầm cảm thấy tim mình đột nhiên đập nhanh hơn, thịch thịch thịch, như là muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

"Ngốc... Ngốc Bảo, dâu tây này, là lấy từ chỗ nào tới?"

Cố Mặc giương mắt nhìn thoáng qua Trần Xảo Cầm, như lẽ đương nhiên nói, "Noãn Bảo biến ra."

Trần Xảo Cầm khóe miệng co rút, "Cháu sao lại biết Noãn Bảo có thể biến ra?"

"Buổi sáng nhìn thấy. Noãn Bảo làm tiên pháp, là tiểu tiên nữ!"

Trần Xảo Cầm, "......"

Trí nhớ của đứa nhỏ này, sao lại tốt như vậy?

Trí nhớ tốt còn chưa tính, thế nhưng còn biết mang theo hạt giống tới!

"Kia.... Ngốc Bảo cháu đã đem chuyện này nói cho người khác sao?"

Cố Mặc lắc đầu, "Đây là bí mật."

Cây cao đón gió, đạo lý này Cố Mặc biết rõ, tự nhiên sẽ không nói ra ngoài.

Không vì cái gì khác, chỉ cần có thể đến đây ăn rau dưa trái cây ngon cũng đủ.

Trần Xảo Cầm khóe miệng giật giật, lại có chút không biết nên nói cái gì.

Suy nghĩ trong chốc lát, Trần Xảo Cầm vẫn là khô khốc dặn dò một câu, "Ngốc Bảo, sự tình Noãn Bảo là tiểu tiên nữ, cũng không thể nói cho người khác, bằng không về sau ngươi sẽ không còn được gặp lại Noãn Bảo đâu."

Cố Mặc nghiêm túc gật gật đầu, "Cháu biết."

Thấy Trần Xảo Cầm vẫn là vẻ mặt không yên tâm, Cố Mặc dứt khoát lại túm một trái dâu tây, đưa cho Trần Xảo Cầm, "Ăn!"

Dư Noãn Noãn thấy thế, dùng sức vỗ vỗ giường, còn a a hai tiếng.

Không nói chuyện được liền không có nhân quyền sao?

Nếu là không có cô, có thể có dâu tây này sao?

Cố Mặc tự mình ăn, đưa Trần Xảo Cầm ăn, sao lại chỉ không cho cô ăn?

Trần Xảo Cầm nghe tiếng nhìn lại, liền thấy Dư Noãn Noãn mắt trông mong nhìn dâu tây, miệng nhỏ đỏ bừng động động, vừa thấy liền biết là rất muốn ăn.

"Noãn Bảo cũng muốn ăn hả?"

Trần Xảo Cầm nói, nhận lấy dâu tây Cố Mặc đưa qua, đưa qua cho Dư Noãn Noãn.

Đối với Dư Noãn Noãn mà nói, dâu tây này có chút lớn, một bàn tay cũng không cầm được.

Bất quá không sao, Dư Noãn Noãn giơ lên bàn tày còn lại, đôi tay ôm dâu tây, đưa đến bên miệng mình.

Nhưng Dư Noãn Noãn lại gặp vấn đề mới, đó là cô không có răng!

Dùng lợi ma sát nửa ngày, cũng chỉ đem vỏ bên ngoài của dâu tây cọ ra một chút.

Hương vị thơm ngọt ở bên môi, nhưng lại không ăn được, sao lại không tức giận cho được?

Rất nhanh Trần Xảo Cầm cũng phát hiện ra vấn đề của Dư Noãn Noãn, nhìn nhìn dâu tây, lại nhìn nhìn Dư Noãn Noãn, cười đem dâu tây lấy lại, "Noãn Bảo, trước cứ đưa dâu tây cho mẹ, mẹ nghiền thành nước lại đưa cho con uống."

Dâu tây bị cầm đi, Dư Noãn Noãn lúc đầu còn không vui, nhưng nghe đến lời nói phía sau của Trần Xảo Cầm, liền ngoan ngoãn hướng về phía Trần Xảo Cầm cười cười.

Trần Xảo Cầm cầm dâu tây bước nhanh đi ra ngoài, chờ thời điểm trở về, trong tay liền bưng một cái chén nhỏ, trong chén là nước dâu tây cô ấy vừa mới làm ra.

Trần Xảo Cầm dùng muỗng nhỏ, một muỗng một muỗng đút Dư Noãn Noãn uống nước dâu tây, Dư Noãn Noãn uống đến mặt mày hớn hở.

Phải nói rằng, đây là dâu tây ngon nhất cô từng ăn từ trước đến giờ.

Đặc biệt thơm ngọt, một chút vị chua đều không có.

Một gốc cây dâu tây này tổng cộng kết tám trái, Dư Noãn Noãn ăn một trái, Cố Mặc ăn một trái, còn dư lại sáu cái.

Nhìn sáu trái dâu tây kia, Trần Xảo Cầm có chút phát sầu, "Ngốc Bảo, dư lại số dâu tây này, cháu muốn mang về sao?"

Nếu như Cố Mặc khăng khăng muốn mang về nhà, thì chuyện này sẽ không dễ giải quyết.

Dâu tây là đồ vật hiếm lạ, cô cũng từng ở huyện thành nhìn thấy qua, bọn họ trong thôn còn chưa có ai từng ăn dâu tây đâu!

Nói đến cái này, Trần Xảo Cầm càng tò mò một việc khác, "Ngốc Bảo, hạt giống dâu tây cháu là lấy ở chỗ nào?"

Đôi mắt Cố Mặc đen nhánh không chớp mắt nhìn Trần Xảo Cầm, giọng trẻ con non nớt cũng nghe không ra cảm xúc gì đặc biệt, "Chú ăn dâu tây."

Nghe vậy, Trần Xảo Cầm theo bản năng nhíu mày.

Không cần hỏi, Cố Kiến Đông ăn dâu tây, khẳng định không có cho Cố Mặc.

Thanh niên trai tráng 10-20, cả ngày dạo đông dạo tây ham ăn biếng làm, chai dầu đổ cũng không dựng lên, cũng chỉ có hai vợ chồng già Cố gia kia coi cậu ta trở thành bảo bối.

"Ngốc Bảo a!" Trần Xảo Cầm đối với Cố Mặc cười cười, "Nếu cháu đem dâu tây mang về, chú của cháu khẳng định muốn ăn. Không bằng để ở đây đi, dù sao mấy ngày nay cháu đều phải ở bên này, muốn ăn là có thể ăn, được không?"

Vốn dĩ Cố Mặc cũng không tính toán đem dâu tây mang về, nghe vậy gật gật đầu, duỗi tay lại cầm một trái dâu tây, dùng móng tay moi một cái hạt giống xuống dưới, "Hạt giống! Giữ lại!"

Có một hạt dâu tây màu đen dính trên ngón tay trắng trắng mềm mềm của Cố Mặc, thoạt nhìn thế nhưng lại có vài phần đáng yêu.

"Không phải còn vài trái dâu tây rồi sao, đủ cho cháu ăn!" Trần Xảo Cầm khuyên Cố Mặc, "Mọc ra quá nhiều, ăn không hết sẽ bị hư."

Cố Mặc gật gật đầu nhỏ, "Hạt giống lưu lại, muốn ăn liền có thể ăn."

Trần Xảo Cầm, "......"

Đầu óc của Cố Mặc, là phát triển như thế nào?

Đứa trẻ hơn một tuổi, không phải chỉ biết ăn thôi sao? Làm sao Cố Mặc còn biết dự trữ?

Trong lòng tuy rằng kinh ngạc lại nghi ngờ, nhưng Cố Mặc kiên trì, Trần Xảo Cầm dứt khoát đem dâu tây cầm lên, đi tìm một cây châm rửa sạch sẽ, đem một đám hạt dâu tây loại bỏ xuống dưới, để trên một tờ giấy trắng.

Thời điểm Trần Xảo Cầm bận rộn, hoàn toàn không chú ý tới Dư Noãn Noãn xoay người ngồi dậy, cũng mở to một đôi mắt tròn xoe nhìn động tác của cô.

Dư Noãn Noãn nhìn Trần Xảo Cầm bận việc, trong lòng đột nhiên liền nảy ra một cái ý tưởng.

Cô xuyên tới đây đã đươc nửa năm, đã khắc sâu nhận thức về sự nghèo khó của Dư gia.

Không phải nói người Dư gia ham ăn biếng làm, chỉ là lương thực sản xuất trong đất có hạn, Dư gia nhân khẩu lại nhiều, có thể để người một nhà ăn no đã không dễ dàng, về những mặt khác trong cuộc sống đều không cần nghĩ tới.

Khác không nói, liền nói đến đời cháu Dư gia là lão đại Dư Vĩ, đều đã bảy tuổi, còn không có được đi học tiểu học.

Nếu là có thể ở trong khoảng thời gian ngắn kiếm chút tiền, không chỉ cuộc sống trong nhà trôi qua tốt hơn, mùa thu lúc khai giảng, Dư Vĩ hẳn là cũng có thể đi học tiểu học.

Dư Noãn Noãn ở trong lòng tính toán đồng thời, một đôi mắt cũng nhìn chằm chằm vào Trần Xảo Cầm.

Mắt thấy Trần Xảo Cầm đã đem tất cả hạt dâu tây đều đã gảy xuống dưới, Dư Noãn Noãn dùng sức đi về phía trước, tay nhỏ nhanh nhẹn liền đặt lên trên giấy để đầy hạt dâu tây.

Trần Xảo Cầm bị động tác bất thình lình của Dư Noãn Noãn làm cho hoảng sợ, sau khi phục hồi tinh thần lại trước tiên là đi nhìn châm ở trong tay, chờ đến khi nhìn thấy châm vẫn còn nguyên ở trong tay, cũng không có đâm Dư Noãn Noãn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Noãn Bảo, con --"

Trần Xảo Cầm còn chưa dứt lời, cứ như vậy bị nghẹn ở trong cổ họng.

Đơn giản là cô nhìn thấy, dưới tay Dư Noãn Noãn, có cành lá lớn lớn bé bé chui ra, những cành lá ngang dọc đan xen lẫn vào nhau, chỉ chốc lát đã mọc tràn lan đầy nửa giường.

Dư Noãn Noãn trong tay chỉ bắt lấy một mảnh giấy giống, là có thể cuồn cuộn không ngừng vận chuyển dị năng, khiến cho dâu tây đan xen quấn quanh lấy nhau nở hoa kết quả.

Chỉ trong một hai phút, tất cả dâu tây đều chín, đình chỉ sinh trưởng, Dư Noãn Noãn lúc này mới thu tay trở về.

Dư Noãn Noãn lao lực chống thân mình ngồi dậy, nhìn kiệt tác của chính mình, trong lòng vạn phần vừa lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro