Chương 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Weiyi1314



Sợ để dâu tây qua đêm sẽ không con tươi, cho nên Hứa Thục Hoa liền phân công Trần Xảo Cầm cùng Dư Hải, "Hai người các con, buổi sáng ngày mai, cho Noãn Bảo biến ra một ít dâu tây, sắp xếp đặt ở trong rổ tốt, chờ người trong nhà đều xuống đất, mẹ liền xách đi huyện thành bán."

Dư Hải cùng Trần Xảo Cầm nghe xong, liên tục gật đầu đáp ứng.

Hứa Thục Hoa lại ôm Dư Noãn Noãn thân mật thơm trong chốc lát, lúc này mới lưu luyến đi.

Mười đồng tiền kia, trừ bỏ bị Noãn Bảo lấy đi hai đồng tiền, dư lại Hứa Thục Hoa đều mang đi.

Dư gia không có phân gia, dù cho tiền này là dựa vào Dư Noãn Noãn kiếm, Dư Noãn Noãn lại là con gái của Trần Xảo Cầm cùng với Dư Hải, nhưng tiền này cũng không có khả năng tất cả đưa cho Dư Hải cùng Trần Xảo Cầm.

Nhưng mặc kệ là Dư Hải hay là Trần Xảo Cầm, đều không thèm để ý là được.

Không nói đến việc Dư Noãn Noãn lấy hai trương tiền kia, đây rõ ràng chính là Hứa Thục Hoa để lại cho bọn họ, hơn nữa Hứa Thục Hoa kiếm được tiền lập tức liền mua cho Dư Noãn Noãn một bình sữa mạch nha, bọn họ liền biết, Hứa Thục Hoa sẽ không để cho bọn họ chịu thiệt.

Hứa Thục Hoa mới vừa trở lại trong phòng, đóng cửa lại, vừa quay đầu liền thấy được Dư Chấn Dân đang ở hút thuốc.

"Ông làm gì vậy!" Hứa Thục Hoa nghĩ mà sợ vỗ vỗ ngực chính mình, "Làm tôi sợ nhảy dựngi! Ông ngồi đây sao một chút thanh âm cũng không có!"

Dư Chấn Dân xốc xốc mí mắt, "Bà còn hỏi tôi làm gì? Tôi phải hỏi bà làm gì mới đúng? Hôm nay nào là đường nào là thịt nào là sữa mạch nha, bà đây là đổi tính hả?"

Nhìn điều kiện Dư gia ở chỗ này, Hứa Thục Hoa dù có suy nghĩ hào phóng, cũng không tránh được muốn tính toán tỉ mỉ sinh hoạt hằng ngày.

Hôm nay tiêu tiền ăn xài phung phí như vậy, nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên.

Hứa Thục hoa vẻ mặt tươi cười biến mất, tiến đến trước mặt Dư Chấn Dân, đè thấp giọng nói nói, "Tôi không phải đổi tính, tôi đây là phát tài!"

Nghe được lời này, nháy mắt Dư Chấn Dân bị làm cho sặc một ngụm, "Gì? Phát tài?! Phát tài gì? Còn chưa ngủ đi đâu, bà đã liền bắt đầu nằm mơ?"

"Ông mới nằm mơ! Ông cái lão già thì biết gì! Chờ ngày mai tôi sẽ làm cho ông nhìn xem, cái gì gọi là phát tài!"

Dứt lời, Hứa Thục Hoa cũng không hề nhìn Dư Chấn Dân, hừ hừ tiểu khúc lên giường đi ngủ.

Sáng sớm ngày kế, Dư Noãn Noãn mới vừa mở mắt, liền cảm giác được trong tay mình đang cầm lấy thứ gì đó, quay đầu vừa thấy, trong mắt đều là màu xanh lục cùng màu đỏ.

Màu xanh lục chính là lá cây, màu đỏ chính là dâu tây.

Dư Noãn Noãn mở miệng đánh một cái ngáp nho nhỏ, nhiều dâu tây như vậy, xem ra Dư Hải cùng Trần Xảo Cầm rất cần mẫn.

Dị năng không chịu khống chế, nhưng không chịu khống chế cũng có chỗ tốt, ít nhất thời điểm cần tăng trưởng dâu tây, cô có tỉnh hay không cũng không vấn đề gì cả.

Trần Xảo Cầm đang đem dâu tây một đám hái xuống, quay đầu nhìn thấy Dư Noãn Noãn tỉnh, vội vàng buông dâu tây trong tay xuống, đem Dư Noãn Noãn ôm lên, "Noãn Bảo tỉnh nha!"

Dư Noãn Noãn hướng về phía Trần Xảo Cầm cười cười, đôi mắt lại nhìn về phía dâu tây.

Lúc nằm trên giường xem còn chưa được toàn diện, hiện tại bị bế lên cao, tầm nhìn liền thoáng hơn nhiều.

Dâu tây hôm này vừa nhiều vừa lớn dùng rổ sợ là đựng không đủ!

Đang nghĩ ngợi tới đây, liền thấy được mép giường có một cái sọt, sọt bên trong đã đựng non nửa sọt dâu tây.

Dư Noãn Noãn, "!!!"

Là cô suy nghĩ nông cạn.

Trần Xảo Cầm ôm Dư Noãn Noãn đi ra ngoài giải quyết một chút vấn đề sinh lý, thời điểm trở lại trong phòng, Dư Hải cũng đã pha xong sữa mạch nha, "Tới tới tới! Đã có thể uống, mau cho Noãn Bảo uống đi!"

Dư Noãn Noãn thật đúng là có chút đói, nghe vậy không tự chủ được giật giật miệng.

Trần Xảo Cầm đút Dư Noãn Noãn uống sữa mạch nha, Dư Hải nhanh tay nhanh chân đem dâu tây còn dư lại đều hái xuống, bỏ vào sọt.

Trừ bỏ lót lá cây ở phía dưới sọt, còn dư lại cũng không ít lá dâu tây.

Hiện tại trong nhà có nhiều người, cũng không tốt dọn dẹp, Dư Hải dứt khoát dồn gọn lại đi nhét vào trong một cái túi, chuẩn bị tìm thời cơ đi vứt bỏ.

Mới vừa bận việc xong, liền nghe được có người gõ cửa.

Dư Hải cùng Trần Xảo Cầm giật nảy mình, còn không có hỏi là ai, liền nghe được thanh âm của Hứa Thục Hoa.

"Thằng tư, Xảo Cầm, mở cửa, nên đi ăn cơm sáng!"

"Ai! Mẹ, tới ngay đây!"

Dư Hải đáp ứng, bước nhanh đi ra mở của.

Hứa Thục Hoa cũng không có đi vào phòng, nhìn Dư Hải liếc mắt một cái, xoay người liền đi phòng chính.

Người một nhà ngồi xuống ăn cơm sáng, Hứa Thục Hoa nói tính toán của chính mình ngày hôm nay, "Chút nữa ăn cơm xong, Xảo Cầm ở nhà trông bọn trẻ, mẹ có việc muốn vào huyện thành một chuyến, còn mấy đứa liền xuống ruộng làm việc cho tốt, tranh thủ sớm một chút đem lương thực thu hoạch cho xong. Vĩ Tử, chăm sóc tốt cho mấy em trai, nếu biểu hiện tốt, xong việc bà mua cho cháu đồ ăn ngon."

Trong túi Dư Vĩ đang còn mấy khối kẹo trái cây đây, nhưng nghe được lời này, đôi mắt vẫn sáng lên, "Bà nội người yên tâm, cháu sẽ chăm sóc các em trai!"

Lúc trước Dư Chấn Dân còn nghĩ lời nói của Hứa Thục Hoa tối hôm qua là nói giỡn, không nghĩ tới bà ấy hôm nay còn muốn đi huyện thành.

Trong lòng tuy rằng kỳ quái, nhưng Dư Chấn Dân cái gì cũng chưa hỏi.

Bà ấy muốn làm gì thì làm cái đó đi!

Thiếu Hứa Thục Hoa, cũng không chậm trễ bao nhiêu công việc.

Trên bàn cơm sáng nay cùng tối qua giống nhau, có một chậu thịt ba chỉ nấu với cà tím.

Thịt vẫn rất thơm, nhưng cà tím lại không ăn ngon bằng ngày hôm qua.

Cũng may có mùi vị thị hòa quyện, cả nhà ăn vẫn là hết sạch sẽ, chỉ là sau khi ăn xong rồi lại có chút buồn bã mất mát.

Sau khi ăn xong, những người khác khiêng nông cụ xuống đất, Hứa Thục Hoa liền đi theo Trần Xảo Cầm vào trong phòng.

Nhìn dâu tây đựng hơn phân nửa cái sọt, Hứa Thục Hoa vừa lòng gật gật đầu, "Mẹ đây liền đi, con ở nhà chăm sóc tốt cho Noãn Bảo."

Hứa Thục Hoa cõng sọt mới vừa đi tới cửa, liền nhìn thấy Tần Nguyệt Lan nắm tây Cố Mặc đi đến.

Tần Nguyệt Lan cũng không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Hứa Thục Hoa, sửng sốt một chút, vội vàng cười chào hỏi, "Bác gái đây là muốn xuống đất làm việc?"

"Không phải, bác có việc muốn đi huyện thành một chuyến, cháu cứ yên tâm đem Ngốc Bảo gửi nơi này, Xảo Cầm khẳng định chăm sóc tốt Ngốc Bảo của cháu."

"Ai! Cháu đã biết! Bác gái bác chậm một chút!"

Nhìn theo Hứa Thục Hoa cõng sọt đi rồi, Tần Nguyệt Lan lúc này mới nắm tay Cố Mặc tiếp tục hướng trong phòng đi, "Xảo Cầm a, hôm nay còn muốn tiếp tục gửi Ngốc Bảo ở chỗ này của em!"

"Được thôi, chị yên tâm, cứ việc đi làm đi!"

Tần Nguyệt Lan đi rồi, Cố Mặc liền ngồi thẳng thân mình, "Ăn dâu tây!"

Cậu còn muốn ăn dâu tây ở chỗ này đây!

Trần Xảo Cầm đã sớm để dành tốt dâu tây cho cậu, vừa nghe cậu muốn ăn, liền đứng dậy từ trong ngăn tủ lấy ra một cái chén lớn, trong chén là năm sáu trái dâu tây, "Tới, ăn đi!"

Cố Mặc duỗi tay cầm lấy tới một trái, cái miệng nhỏ cắn rớt đầu nhòn nhọn của dâu tây, theo sau đó là nheo lại đôi mắt hưởng thụ.

Ăn ngon giống ngày hôm qua!

Thấy Cố Mặc ăn vui vẻ như vậy, Dư Noãn Noãn cũng có chút muốn ăn, nhưng cô mới vừa ăn no, bụng nhỏ còn căng tròn, cũng chỉ có thể nghĩ vậy mà thôi.

Đang nghĩ ngợi tới đây, liền cảm thấy trong tay của mình bị nhét vào một cái đồ vật.

Dư Noãn Noãn kỳ quái nhìn lại, vừa lúc đối diện với tầm mắt của Cố Mặc.

"Cho em."

Dư Noãn Noãn chớp chớp mắt, cho cô cái gì?

Trần Xảo Cầm cũng tò mò nhìn qua, "Ngốc Bảo, cháu đưa cho Noãn Bảo cái gì vậy?"

Dư Noãn Noãn nâng tay lên, đi nhìn đồ vật trong lòng bàn tay.

Liếc mắt một cái nhìn qua, có chút giống như là cục đá màu trắng ngà hình bầu dục, nhưng nếu nói là hình bầu dục, lại có chút không giống lắm.

Xúc cảm ôn nhuận, ánh sáng nhu hòa.

Ở một đầu nhỏ hơn của cục đá, còn có một cái lỗ nhỏ.

Đây là tính đưa cho cô đeo lên?

Ý niệm này vừa mới xuất hiện ở trong đầu Dư Noãn Noãn, liền nghe được Cố Mặc nãi thanh nãi khí như ông cụ non nói, "Cho Noãn Bảo mang!"

Trần Xảo Cầm thăm dò lại đây nhìn, liền nhìn kỹ đồ vật trong tay Dư Noãn Noãn, cũng cảm thấy đây là một cục đá.

Nhưng trên khuôn mặt nhỏ của Cố Mặc tất cả đều là nghiêm túc, Dư Noãn Noãn lại nắm chặt không bỏ, cô cũng liền đáp ứng xuống dưới, "Được, cho Noãn Bảo mang, bác thay Noãn Bảo cảm ơn cháu, liền tìm sợi dây đeo lên."

Trần Xảo Cầm dứt lời, đứng lên đi tìm sợi dây, lúc này lại nghe Cố Mặc nói, "Không cần cảm tạ, cho Noãn Bảo mang, còn cháu ăn trái cây!"

Nghe được lời này, Dư Noãn Noãn liền minh bạch, nguyên lai đây là muốn trả tiền!

Lại nhớ đến những lời trước đây Cố Mặc nói, Dư Noãn Noãn cảm thấy, trên người Cố Mặc khẳng định có bí mật.

Có thể lấy ra một cục đá như vậy, mà còn không bị Tần Nguyệt Lan phát hiện, bí mật có thể là cái gì nhỉ?

Hệ thống?

Không gian?

Hay là cái dị năng gì đó?

Dư Noãn Noãn càng nghĩ càng là tò mò, hận không thể bắt lấy Cố Mặc dò hỏi một hồi.

Chỉ tiếc, không biết nói, chỉ có thể từ bỏ.

Trần Xảo Cầm tìm ra sợi bông màu đỏ, sợ không rắn chắc, cố ý gập đôi lại, lúc này mới đem kia tảng đá kia xâu vào, đeo lên trên cổ của Dư Noãn Noãn.

Cục đá dán da thịt, xúc cảm lại rất ấm áp, càng làm cho Dư Noãn Noãn xác định đây là thứ tốt.

Xem ra, tiểu bằng hữu này giống cô đều có lai lịch không đơn giản nha!

Còn chưa đến giữa trưa, Hứa Thục Hoa đã trở lại.

Bây giờ đúng là thời điểm bắt đầu nóng nhất trong một ngày, mặt Hứa Thục Hoa bị phơi đến đỏ bừng, phía sau lưng đều bị mồ hôi thấm ướt.

Nhưng lại nhìn đến trên mặt bà, tràn đầy tất cả đều là tươi cười, liền biết một chuyến nay thu hoạch tương đối khá.

Trần Xảo Cầm cũng không sốt ruột hỏi, chờ Hứa Thục Hoa rửa sạch tay cùng mặt rồi thay quần áo, vội vàng đưa qua đi một tách trà để nguội, "Mẹ, người uống nước."

Hứa Thục Hoa cũng là khát hỏng rồi, tiếp nhận tách trà liền ừng ực ừng ực uống.

Một hơi uống hết nước trong tách trà, Hứa Thục Hoa lúc này mới thoải mái thở phào nhẹ nhõm, "Xảo Cầm, mẹ cùng con nói a! Hôm nay kiếm lớn!"

Trần Xảo Cầm hai mắt sáng lên nhìn Hứa Thục Hoa, "Mẹ, kiếm lời bao nhiêu?"

Hứa Thục Hoa vươn tay, hướng về phía Trần Xảo Cầm khoa tay múa chân một con số.

Nhìn hai bàn tay của Hứa Thục Hoa, Trần Xảo Cầm kinh ngạc trợn tròn đôi mắt, "Tám.... Tám mươi đồng?"

Này tiền kiếm có phải hay không cũng quá dễ dàng?!

Một ngày liền kiếm lời bằng tiền lương hai tháng làm công!

Vậy ngày mai không phải là sẽ......

Trần Xảo Cầm càng nghĩ càng vui mừng, khóe miệng dần dần tách ra, cơ hồ muốn kéo tới tận lỗ tai.

Vừa thấy biểu tình này của Trần Xảo Cầm, Hứa Thục Hoa liền biết cô ấy đang suy nghĩ cái gì.

Tuy rằng bà cũng từng nghĩ tới cái này, nhưng vẫn không chút nào lưu tình chọc thủng ảo tưởng của Trần Xảo Cầm.

"Đừng có nằm mơ! Hôm nay mang theo nhiều dâu tây như vậy, ban đầu chỉ bán hơn một nửa, mẹ phải cõng sọt đi quanh cái huyện thành, lúc này mới bán hết. Mẹ cảm thấy, một ngày mang khoảng mười hai mươi cân đi bán là được, như vậy vừa vặn có thể bán xong. Nếu nhiều hơn sợ bán không được."

Dâu tây tuy ăn ngon, nhưng giá cả cũng đắt.

Có người sẵn sàng bỏ tiền mua để ăn, nhưng cũng không có nhiều người sẵn sàng mua để ăn mỗi ngày.

Một ngày kiếm tám mươi đồng đột nhiên liền biến thành một ngày còn có hơn hai mươi, chênh lệch này cũng quá lớn, Trần Xảo Cầm cảm thấy tâm đều đau lên.

"Được rồi, đừng có cái biểu tình như vậy! Một ngày có thể kiếm hai mươi đồng, phải liền vụng trộm vui mừng đi! Cũng không nghĩ xem bình thường phải làm cái gì mới có thể một ngày kiếm hai mươi đồng!"

Hứa Thục Hoa lời này như là một cái chuông cảnh báo, nghe xong Trần Xảo Cầm nháy mắt thể tỉnh táo lại.

Đúng vậy!

Làm cái gì mới có thể một ngày kiếm hai mươi đồng? Có hai mươi đồng này còn không mừng thầm đi còn suy nghĩ cái gì đâu không?

"Mẹ nói rất đúng, vừa mới là con suy nghĩ hạn hẹp!"

Hứa Thục Hoa từ trong túi lấy ra một chồng tiền thật dày, có mười đồng, có năm đồng, còn có hai đồng, một đồng, còn có là tiền hào cũng có không ít.

Thật dày một chồng này, Trần Xảo Cầm xem đi xem lại mấy lần vẫn trợn tròn đôi mắt.

Nghe được là một chuyện, tận mắt thấy, đó lại là một chuyện khác.

Trần Xảo Cầm sống đến bây giờ, còn không có nhìn thấy được nhiều tiền như vậy đâu!

Dư Noãn Noãn cũng nhìn thoáng qua, sau đó bình tĩnh thu hồi tầm mắt.

Xem quen tiền mặt có màu đỏ rồi, loại tiền có màu sắc này, đối với cô không có lực đánh thị giác gì.

Cùng Dư Noãn Noãn giống nhau bình tĩnh còn có Cố Mặc, cậu ta cũng chỉ nhìn thoáng qua, liền thu hồi tầm mắt, tiếp tục chuyên chú ăn dâu tây.

Đây đã là quả dâu tây thứ ba cậu ta ăn trong buổi sáng hôm nay.

Cố Mặc mới vừa một tuổi rưỡi, lượng cơm ăn cũng không có bao nhiêu, dâu tây này lại phá lệ lớn, cậu ta một buổi sáng liền ăn ba trái, Dư Noãn Noãn cảm thấy, cơm trưa cậu ta đều không cần ăn.

Nhưng Cố Mặc lại không phải trẻ con thật sự, nghĩ đến đây trong lòng liền hiểu rõ, cô liền không suy nghĩ nhiều cho đỡ nhọc lòng.

Hứa Thục Hoa đếm hai mươi khối, đưa cho Trần Xảo Cầm, "Tiền này con giữ, cũng không nên tiêu phung phí, để dành cho Noãn Bảo tích cóp."

Trần Xảo Cầm nhìn hai trương đại đoàn kết kia, do dự mà không dám tiếp, "Mẹ, nếu không vẫn là người cầm đi?"

Dù sao tiền ở trong tay Hứa Thục Hoa, cũng không thiếu được Dư Noãn Noãn.

Ai ngờ Hứa Thục Hoa thái độ dị thường cường ngạnh, "Cho con cầm thì cầm đi, nhà chúng ta không phải chỉ có mình Noãn Bảo là trẻ con, tiền trong tay mẹ cầm, còn có nhiều chỗ cần dùng khác, các ngươi ăn uống đều ở nhà, ngươi cũng không có việc gì cần dùng tiền, tiền này cứ để ở chỗ ngươi, về sau Noãn Bảo dần dần lớn, còn nhiều chỗ cần dùng tiền!"

Trần Xảo Cầm vẫn luôn biết Hứa Thục Hoa thiên vị Dư Noãn Noãn, nhưng có khả năng thiên vị đến cả vấn đề này , vẫn là làm Trần Xảo Cầm cảm thấy cảm động, hốc mắt đều có chút hồng, "Con đã biết, mẹ, người yên tâm, tiền này tất cả đều để dành cho Noãn Bảo tích cóp."

Hứa Thục Hoa có thể có cái gì không yên tâm, Dư Noãn Noãn là con gái Trần Xảo Cầm, lại là tiểu tiên nữ chuyển thế, Trần Xảo Cầm nếu là không đối với Dư Noãn Noãn tối, thì không phải là đầu óc có vấn đề sao!

Các cô ở bên này mới vừa đem tiền cất, người Dư gia xuống đất liền đã trở lại.

Cơm trưa hôm nay đương nhiên là không có thịt, Hứa Thục Hoa một chuyến này kiếm không ít tiền , nhưng cũng không có mua thịt trở về.

Ngẫu nhiên ăn một hai bữa có thịt còn có thể giải thích tốt, nếu không mỗi ngày đều có mùi thịt bay ra, hàng xóm còn không phải sẽ thấy kỳ quái sao?

Đạo lý tài không lộ bạch, Hứa Thục Hoa chính là rõ rành rành.

Ăn cơm xong trở lại trong phòng, Trần Xảo Cầm đem hai trương đại đoàn kết kia lấy ra cho Dư Hải xem, cũng đem lời nói của Hứa Thục Hoa thuật lại một lần.

Dư Hải nghe trong lòng mỹ vị tuôn trào, trên mặt tất cả đều là ý cười, "Mẹ cho em cầm em liền cầm! Đây là Noãn Bảo của chúng ta nên được! Noãn Bảo, tiểu tiên nữ của ba, tiểu áo bông của ba!"

Nói xong, Dư Hải liền đem Dư Noãn Noãn ôm lên, muốn cùng Dư Noãn Noãn chơi nâng lên cao.

Dư Noãn Noãn còn rất thích trò chơi này, mới vừa bị Dư Hải bế lên, liền phát ra tiếng cười thanh thúy.

Mới vừa cử động trong chốc lát, Dư Hải liền phát hiện trên cổ Dư Noãn Noãn mang cục đá, "Cái gì đây? Noãn Bảo mang trên cổ là cái gì?"

Trần Xảo Cầm nhìn thoáng qua, cười giải thích nói, "Là Ngốc Bảo tặng, nói là đưa cho Noãn Bảo, Noãn Bảo lại cầm không buông tay, em liền đeo lên cho con."

Dư Hải nghe xong, cầm lấy cục đá nhìn kỹ, nhìn trong chốc lát cũng không nhìn ra môn đạo gì, cũng liền mặc kệ.

"Ngày mai mẹ còn muốn đi huyện thành sao?"

"Đương nhiên muốn đi! Mẹ bảo, nếu lại muốn kiếm nhiều như hôm nay là không có khả năng, nhưng một ngày bán 10-20 cân vẫn là không có vấn đề gì."

"Vậy cũng tốt a, 10-20 cân chẳng phải là hơn hai mươi đồng tiền sao? Một ngày liền kiếm hơn hai mươi đồng tiền, cái này quả thực giống như nằm mơ."

"Ai nói không phải đâu! Nếu không sao lại nói Noãn Bảo của chúng ta là tiểu tiên nữ, có con gái, cuộc sống nhà ta sẽ ngày càng tốt!"

Dư Noãn Noãn người nhỏ ham ngủ, thời điểm Dư Hải cùng Trần Xảo Cầm nói chuyện, cô cũng đã mơ màng sắp ngủ, nghe đến đây, liền hoàn toàn ngủ mất.

Chờ cô ngủ được một giấc tỉnh lại, lại thấy được nửa giường dâu tây.

Cảnh tượng như vậy nếu là thấy lần đầu tiên còn cảm thấy kinh ngạc, chứ lần thứ hai thấy, liền không có cảm giác gì.

Dư Noãn Noãn bình tĩnh bò dậy, vô thanh vô tức ngồi nhìn Trần Xảo Cầm cùng Dư Hải hái dâu tây.

Chờ hai người bận việc xong vừa ngẩng đầu, liền thấy Dư Noãn Noãn đang mở to một đôi mắt đen lúng liếng nhìn bọn họ, hai người liền sửng sốt một chút.

Trần Xảo Cầm vội vàng xoa xoa tay, bước đến đem Noãn Bảo ôm lên, "Noãn Bảo, con tỉnh khi nào vậy? Sao lại không cất tiếng nào?"

Tự nhiên là Dư Noãn Noãn không có khả năng trả lời Trần Xảo Cầm, chỉ là hướng về phía Trần Xảo Cầm lộ ra gương mặt tươi cười.

Sau bữa cơm sáng, người thì xuống đất, người thì đi huyện thành, người thì đi ra ngoài chơi, Dư Noãn Noãn cùng Cố Mặc lại lần nữa gặp nhau ở trên giường.

Mới vừa liếc mắt nhìn Cố Mặc một cái, Dư Noãn Noãn liền phát hiện hôm nay Cố Mặc có gì đó không đúng.

Mặt bên trái giống như so với mặt bên phải căng tròn hơn một ít.

Dư Noãn Noãn nhìn chằm chằm mặt Cố Mặc nhìn một hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu ra là có chuyện gì.

Cũng không phải mặt bên trái so với mặt bên phải tròn hơn, mà là do mặt bên trái bị sưng phù.

Cẩn thận nhìn, liền có thể nhìn thấy mặt bên trái của Cố Mặc có hai vết màu xanh nhạt.

Thoạt nhìn, hẳn là bị người véo.

Dư Noãn Noãn còn có thể phát hiện ra vấn đề, Trần Xảo Cầm đương nhiên không có khả năng không chú ý đến, "Ngốc Bảo, mặt của cháu là bị ai véo?"

Cố Mặc biểu tình như cũ là ngốc ngốc, chỉ là hôm nay so với ngày thường nhiều thêm một chút bi thương ở bên trong, ngay cả sợi tóc xoăn trên trán kia, cũng không có tinh thần gục xuống dưới.

"Chú út véo."

Cố Mặc đã một tuổi rưỡi, nói chuyện rõ ràng, logic rõ ràng.

Quan trọng nhất chính là, sẽ không nói dối.

Nghe được câu trả lời của Cố Mặc, Trần Xảo Cầm hai đầu lông mày liền cơ hồ muốn dính lại với nhau, "Cố Kiến Đông véo? Bị uất ức gì mà làm vậy, cả ngày không làm được gì, ăn cái gì cũng không đủ, hiện tại còn bắt nạt cháu trai? Cháu có nói với ba mẹ cháu không? Bọn họ có đem Cố Kiến Đông đánh một trận không?"

Cố Mặc đầu lại ủ rũ cúi xuống, "Không có. Bọn họ không có đánh chú út, ông bà không cho."

Nghe vậy, Trần Xảo Cầm cơ hồ một hơi thở không ra, cơ hồ muốn nghẹn khí đến muốn ngất xỉu.

Mọi người đều nói, con trai út và cháu trai trưởng là mệnh căn tử của lão nhân lão thái.

Như thế nào chuyện này đến Cố gia lại kỳ lạ như vậy, con trai út là mệnh căn tử, còn cháu trai trưởng liền không phải?

Hứa Thục Hoa cũng thiên vị Noãn Bảo, nhưng cũng không bởi vì thiên vị Noãn Bảo, liền đem sáu cháu trai trong nhà đối xử bất công.

Có thể tùy ý con trai út bắt nạt cháu trai trưởng, Trần Xảo Cầm sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy chuyện như vậy.

Nhưng cho dù Trần Xảo Cầm có tức giận như thế nào, cô cũng không có biện pháp gì.

Dư gia với Cố gia là hàng xóm của nhau, cho dù quan hệ của Trần Xảo Cầm cùng Tần Nguyệt Lan có tốt đến đâu, cũng không nên xen vào những chuyện như thế này .

Quan hệ giữa người với người, kiêng kị nhất là giao thiển ngôn thâm, lại càng kiêng kị bao biện làm thay.

*Giao thiển thâm ngôn: không nên nói lời sâu xa thật lòng trong những mối quan hệ nông cạn và thiển cận (mối quan hệ không thân quen)

Không thân cũng chẳng quen mà lại đi quản việc trong nhà của người ta, thứ nhận được có thể không phải là sự cảm kích mà là sự chán ghét.

Trần Xảo Cầm tiến đến bên cạnh nhìn kỹ gương mặt của Cố Mặc, "Ngốc Bảo, có còn đau hay không? Có muốn bác lấy thuốc mỡ bôi cho cháu không?"

Cố Mặc lắc đầu, "Không bôi."

Trần Xảo Cầm cũng không cưỡng cầu, mùi của thuốc mỡ quả thực không dễ ngửi, lại bị bôi lên trên mặt, nếu Cố Mặc đã không muốn bôi vậy thì quên đi.

Ngay từ ban đầu Dư Noãn Noãn đã cảm thấy Cố Mặc là đứa nhỏ đáng thương, hiện tại lại nhìn thấy Cố Mặc bị đối xử như vậy, càng cảm thấy cậu ta thật là đáng thương.

Cái mệnh gì đây!

Cũng không biết khi nào cậu ta mới có thể phản kích.

Nhưng lại nhìn đến thân hình nhỏ bé của Cố Mặc, Dư Noãn Noãn cảm thấy, Cố Mặc nếu muốn phản kích, phỏng chừng còn phải mấy năm nữa.

Lúc còn ở Mạt thế, khi Dư Noãn Noãn cảm thấy không vui, liền sẽ tự khen thưởng cho chính mình một chút thức ăn ngon, sau khi ăn chút đồ ăn ngon, tâm tình liền sẽ tốt hơn một chút.

Lại nhớ đến tướng ăn ngày hôm qua của Cố Mặc, Dư Noãn Noãn cảm thấy, Cố Mặc hẳn là cũng thích hợp với biện pháp này.

Dư Noãn Noãn muốn mở miệng nhắc nhở Trần Xảo Cầm lấy dâu tây ra, nhưng bản thân lại không thể tự nói chuyện.

Trong lòng thấy sốt ruột, cơ thể liền ngồi không yên, khiến trọng tâm không vững, trực tiếp bị nghiêng đi ngã nằm ở trên giường.

Tuy bị ngã nhưng cô cũng không cảm thấy đau chỉ là cảm giác có cái gì đó cộm vào mặt.

Dư Noãn Noãn đem mặt hướng bên cạnh nhìn sang, liền thấy được một quả lồng đèn bị khô quắt.

Đây không phải là quả lồng đèn mà hôm trước Dư Cương cho cô sao?!

Cô vẫn luôn cho rằng đã bị Dư Hải ăn, nhưng sao nó lại ở chỗ này được nhỉ?

Trong lòng tuy rằng có chút thắc mắc, nhưng Dư Noãn Noãn vẫn duỗi tay cầm quả lồng đèn lên, dùng móng tay út đem vỏ ngoài mở ra, đem hạt bên trong thịt trái lấy ra.

Khi hạt lồng đèn tiếp xúc với tay trong nháy mắt, vô số viên hạt giống đột nhiên nảy mầm, cành lá nhanh chóng sinh trưởng, đợt đến khi Trần Xảo Cầm phản ứng lại được, Dư Noãn Noãn cùng Cố Mặc đã bị cành lá vây ngập ở bên trong.

Trần Xảo Cầm, "???!!! Noãn Bảo! Ngốc Bảo!"

Trần Xảo Cầm kinh hô một tiếng, vội vàng đi kéo những cành lá đó ra.

Thứ đầu tiên sau khi kéo lớp cành lá ra là khuôn mặt nhỏ tràn đầy tươi cười của Dư Noãn Noãn, sau đó lại thấy Dư Noãn Noãn hái một trái lồng đèn đang muốn lột ra cho Cố Mặc ăn.

Thì ra chỉ có mình cô là cảm thấy lo lắng!

Hai đứa nhỏ này căn bản không biết cái gì gọi là sợ hãi, một đứa chơi vui vẻ, một đứa ăn vui vẻ.

Thân cây lồng đèn không giống với thân cây dâu tây nhỏ nhắn mà nó có thể cao bằng với Cố Mặc.

Lại bởi vì có quá nhiều cây mọc đan xen nhau nên thân cây mọc lan tràn từ trên giường tới rồi dưới giường.

Trần Xảo Cầm bị trận thế trước mắt này làm cho hoảng loạn, cô không biết hiện tại nên đem Dư Noãn Noãn cùng Cố Mặc ôm ra trước, hay là nên đi đóng cửa lại trước, để tránh đám Dư Vĩ đột nhiên tiến vào.

Sau khi do dự trong chốc lát, Trần Xảo Cầm quyết định vẫn là nên đi đóng cửa trước.

Dư Noãn Noãn cùng Cố Mặc đương nhiên là không sợ hãi, nhưng nếu lúc này đám Dư Vĩ đột nhiên tiến vào, không chừng sẽ cảm thấy sợ hãi.

Sau khi đem cửa đóng lại, lại nhìn đến trên giường và trên đất đầy quả lồng đèn, Trần Xảo Cầm vẫn có chút không biết nên làm gì tiếp theo.

Mắt thấy Cố Mặc đã ăn xong một trái, chuẩn bị đi túm trái thứ hai, Dư Noãn Noãn cũng bò lên, duỗi tay cũng định đi túm quả lồng đèn, Trần Xảo Cầm bước một bước thật lớn, đem Dư Noãn Noãn ôm lên.

"Noãn Bảo ngoan, lồng đèn như thế này đã quá nhiều! từng này lồng đèn còn không biết nên xử lý làm sao đây! Con cũng không thể lại biến ra tiếp!"

Dư Noãn Noãn bẹp bẹp miệng, cô chỉ muốn ăn một trái thôi mà!

Trần Xảo Cầm nhìn không hiểu ý của Dư Noãn Noãn, nhưng Cố Mặc lại hiểu.

Nếu muốn hỏi làm sao Cố Mặc có thể hiểu đươc?

Cố Mặc chỉ biết nói, gặp qua nhiều người, trải qua nhiều chuyện, tự nhiên liền hiểu.

Trần Xảo Cầm một tay ôm Dư Noãn Noãn, một tay khác đem cành lá quả lồng đèn trên giường kéo xuống dưới giường, lúc này mới đem Dư Noãn Noãn thả lại trên giường.

Dư Noãn Noãn nhìn trên mặt đất những dây chùm quả lồng đèn, thèm có chút muốn chảy nước miếng.

Nước miếng còn chưa kịp chảy ra, Dư Noãn Noãn liền cảm thấy có thứ gì đó chạm vào miệng mình.

Rũ mắt xuống liền thấy, thì ra là một trái lồng đèn.

Quả ồng đèn bị một cánh tay nhỏ trắng nõn thịt mum múp cầm, đây chính là cánh tay của Cố Mặc chứ không ai.

Đồ ăn đã dâng tới tận bên miệng, không ăn mới là ngốc tử.

Dư Noãn Noãn há mồm cắn quả lồng đèn, dùng sức hút một ngụm, liền nếm được vị ngọt lan ra trong khoang miệng.

Ngọt lành thanh mát!

Dư Noãn Noãn hạnh phúc đến đôi mắt đều híp lại, đây là quả lồng đèn ngon nhất từ trước đến giờ cô được ăn.

Đầu tiên là dâu tây, sau là cà tím, lại đến bây giờ là quả lồng đèn.

Có lần thứ nhất lần thứ hai rồi lần thứ ba, Dư Noãn Noãn không cho rằng đây là ảo giác hoặc là trùng hợp.

Dị năng của cô bây giờ cùng với kiếp trước thật sự không giống nhau.

Không chỉ có không chịu sự khống chế của cô, còn có thể làm đồ ăn sinh trưởng ăn ngon hơn.

Trần Xảo Cầm lấy ra một cái rổi, đem một đám quả lồng đèn hái xuống bỏ vào rổ.

Một cái rổ đựng không đủ, Trần Xảo Cầm chỉ có thể lại đi lấy thêm một cái rổ khác tới đựng.

Nhưng sau khi cái rổ thứ hai đựng đầy rồi mà vẫn không đựng đủ, vì thế Trần Xảo Cầm lại đi lấy thêm cái rổ thứ ba.

Cuối cùng, ước chừng chứa đầy bốn cái rổ, mới đem quả lồng đèn hái hết.

Sau khi đem quả lồng đèn hái xong, nhưng còn dư lại cành lá thì phải làm cái gì bây giờ?

"Xảo Cầm?! Con đang làm cái gì vậy! Ban ngày ban mặt lại đóng của kín mít làm gì!"

Đột nhiên nghe được thanh âm của Hứa Thục Hoa, Trần Xảo Cầm bị làm cho giật mình hoảng sợ.

Kinh hách qua đi, lại là kinh hỉ.

"Mẹ! người đã trở về!"

Trần Xảo Cầm vừa nói vừa mở cửa phòng ra, "Mẹ người xem --"

Lời còn chưa nói xong, Trần Xảo Cầm liền thấy được Dư Cương đang đứng bên cạnh Hứa Thục Hoa.

Dư Cương đã nhìn thấy trên mặt đất trong phòng có tràn ngập cành lá của quả lồng đèn.

Trẻ con lớn lên ở trong thôn, đối với loại trái cây hoang dại như quả lồng đèn rất quen thuộc và đương nhiên với Dư Cương cũng không ngoại lệ nó rất quen thuộc với quả lồng đèn, chỉ nhìn thoáng qua, nó liền nhận ra, "Thím tư, sao thím lại có nhiều quả lồng đèn vậy ạ?"

Vừa nói Dư Cương vừa chạy chậm vào trong phòng, từ trong rổ cầm lấy một quả lồng đèn, xé mở lá mỏng bên ngoài, đem trái cây hướng trong miệng bỏ vào, "Ngọt! Ngọt! Quá ngọt!"

Trần Xảo Cầm vẻ mặt cứng đờ, ánh mắt trông mong nhìn Hứa Thục Hoa, không tiếng động dò hỏi, "Mẹ, phải làm sao bây giờ?"

Hứa Thục Hoa trừng mắt liếc nhìn Trần Xảo Cầm một cái, "Gì làm sao! Còn không chạy nhanh ôm đống cành lá đến hậu viện phơi đi, phơi khô còn có thể nhóm lửa."

Nghe Hứa Thục Hoa nói xong, Trần Xảo Cầm lập tức làm theo.

Cũng may Dư Cương tuổi còn nhỏ, trong ánh mắt chỉ có thể nhìn đến đồ ăn, căn bản không nghĩ ra phải hỏi quả lồng đèn tại sao có mà cho nó ăn.

Ăn ngon là đã có thể chặn được miệng của nó!

Quả lồng đèn cũng không giống như dâu tây là trái cây hiếm lạ, Hứa Thục Hoa ăn một trái cảm thấy tuy rằng có chút ngọt hơn bình thường, nhưng cũng không có suy nghĩ khác gì, đối với Dư Cương nói, "Tiểu Lục, đi gọi mấy anh trai cùng tới ăn."

Dư Cương lại cầm lên hai trái, lúc này mới nhanh chóng đứng dậy chạy đi ra ngoài.

Dư Noãn Noãn nhìn bóng dáng Dư Cương dần dần chạy xa, trong lòng thở dài một tiếng.

Đây mới thực sự là bộ dáng của trẻ con nên có!

Đâu phải như cái người bên cạnh bày, hoàn toàn chính là khoác cái áo ngoài của đứa trẻ bên trong lại là lão già.

Thân hình mới lớn được có chút xíu, mà đã biết mách lẻo chú nhỏ của mình với người khác.

Đối với chuyện này, trong lòng Dư Noãn Noãn chỉ nghĩ nói: Xử lý đến đẹp mắt!

Sáu anh em Dư gia nhanh chóng chạy vào.

"Bà nội, Tiểu Lục nói có quả lồng đèn ăn rất ngon, ở đâu vậy bà!"

Nói chuyện chính là Dư Vĩ, cu cậu mới vừa nói xong, liền nhìn thấy bốn rổ lồng đèn tràn đầy, kinh ngạc đến mắt với miệng đều mở to.

Cậu cả ngày chạy ở bên ngoài, cũng không phải chưa từng tìm được quả lồng đèn.

Nhưng trong thôn trẻ con nhiều, cả ngày đều ở trong thôn chạy, nếu gặp được trái cây có thể ăn, còn chưa kịp đợi chín hẳn đã hái xuống ăn mất rồi.

Nếu hôm nào may mắn, có thể hái được mười đến hai mươi trái, một đám trẻ chia nhau mỗi đứa có thể chia được hai trái đã không tồi rồi.

Nhưng với bốn rổ trái cây tràn đầy trước mắt, có thể ăn thoải mái, đây là chuyện có một không hai.

Thấy sáu đứa cháu đều đứng bất động, Hứa Thục Hoa liền lên tiếng thúc giục, "Nhìn làm gì! Mau lại đây ăn đi!"

Quả lồng đèn thứ này lại không hiếm lạ, cho dù cho bọn nhỏ ăn hết bốn rổ này, Hứa Thục Hoa cũng không cảm thấy đau lòng.

Dư Vĩ mới chỉ cắn một cái, liền oa oa lên tiếng tán thưởng, "Ngon, ăn ngon! Bà nội, bà hái ở đâu vậy? Sao trước kia cháu chưa từng tìm được quả lồng đèn ăn ngon như vậy?"

Hứa Thục Hoa nghe vậy trừng mắt liếc nhìn Dư Vĩ một cái, "Ăn còn không chặn được miệng của cháu! Từng này còn sợ không đủ cho mấy đứa ăn? Còn muốn đi tìm?"

Bị Hứa Thục Hoa dỗi, Dư Vĩ cũng không cảm thấy sợ hãi.

Từ nhỏ cậu liền biết tính tình của Hứa Thục Hoa như thế bào, bị nói như vậy nhiều, đã sớm trở thành thói quen.

Đừng nói là đứa lớn nhất Dư Vĩ, dù là đứa nhỏ nhất Dư Cương đều đã thành thói quen.

Đến nỗi người nhỏ nhất là Dư Noãn Noãn cô, đương nhiên là không cần thành thói quen.

Bởi vì Hứa Thục Hoa là sẽ không dỗi cô.

Trần Xảo Cầm dùng một cái sọt lớn, chạy qua lại hai lần, mới đem tất cả cành lá dọn tới sân sau, rải chúng ở dưới ánh nắng gắt phơi.

Trở lại trong phòng, thấy sáu anh em Dư Vĩ ăn vui vẻ, cũng không hỏi thêm gì, Trần Xảo Cầm mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trẻ nhỏ không ngồi yên một chỗ được, Dư Vĩ ăn mấy cái đã thấy ăn đủ rồi, liền lại tiền hô hậu ủng chạy ra ngoài chơi.

Bọn trẻ đều đi rồi, Trần Xảo Cầm lúc này mới lại gần bên người Hứa Thục Hoa, "Mẹ, hôm nay buôn bán thế nào?"

Hứa Thục Hoa đắc ý nhướn mày, "Cái này còn phải hỏi! Đương nhiên là bán sạch! Kiếm lời hơn hai mươi đồng đây!"

Có ngày hôm kia bán được hơn tám mươi đồng đánh sâu vào lòng, hôm nay nhìn đến hơn hai mươi đồng tiền này, Trần Xảo Cầm bình tĩnh hơn nhiều.

"Đúng rồi mẹ, người xem còn dư lại nhiều quả lồng đèn như vậy, có thể cầm đi huyện thành bán được hay không?"

Sáu anh em Dư Vĩ dù sao cũng chỉ là trẻ con, ăn cũng ăn không hết bao nhiêu, sáu anh em đừng nói là động đến ba cái rổ, chính là một cái cũng ăn không hết bao nhiêu.

Nhìn vậy thôi, nhưng phải có đền mấy chục cân đấy!

Hứa Thục Hoa có chút động tâm, nhưng lại có chút do dự, "Quả lồng đèn này?! Có đầy ở khắp núi đồi, trẻ còn nhà ai mà chẳng từng ăn qua, thật có thể bán được sao?"

Trần Xảo Cầm giật giật thân mình, "Mẹ, chúng ta ở nông thôn, thứ này khẳng định không hiếm lạ, nhà ai có trẻ còn mà không từng ăn qua, nhưng ở huyện thành lại không giống nhau! Người huyện thành, có mấy người từng tới nông thôn đâu? Đừng nói là ăn, bọn họ nhất định còn chưa từng nhìn thấy bao giờ."

Đương nhiên, câu cuối cùng này có chút khoa trương.

Nhưng những lời nói đằng trước của Trần Xảo Cầm, cũng không phải không có lý.

Hứa Thục Hoa nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói, "Vậy buổi chiều mẹ đi thử xem?"

Trần Xảo Cầm vội vàng gật đầu, "Thử xem! Thử xem!"

Nếu có thể bán, vậy không phải là lại có thêm một bút thu vào sao?

Muỗi dù nhỏ cũng là thịt, làm gì có ai còn ngại tiền cắn tay?!

Đến giữa trưa những người khác trong Dư gia đều từ trong đất trở về, còn chưa bước qua cổng, đã biết được sự việc quả lồng đèn từ miệng Dư Vĩ .

Ban đầu, mọi người trong Dư gia đều không có để chuyện này ở trong lòng, cũng không có đem sự việc Dư Vĩ nói là chuyện đáng để tâm.

Dù sao thì thông thường sự việc ở trong mắt người lớp thì là chuyện nhỏ nhưng ở trong mắt trẻ con thì lại biết thành chuyện lớn gấp nhiều lần.

Nhưng chờ đến sau khi bọn họ thật sự thấy được bốn cái rổ đựng mấy chục cân quả lồng đèn, mới biết được lần này Dư Vĩ nói chính là nói thật, cũng không có nói quá.

Dư Hải nuốt nuốt nước miếng, theo bản năng đưa tay sờ vào quan áo của mình.

Tay mới vừa chạm vào quần áo, Dư Hải mới nhớ tới sáng nay anh ta đã sớm thay quần áo.

Phòng chừng là sáng nay lúc thay quần áo không cẩn thận làm quả lồng đèn kia rơi ra giường, sau đó lại bị Dư Noãn Noãn nhặt được, cuối cùng làm ra nhiều nhiều quả lồng đèn như vậy.

Xem ra về sau thật sự phải để tâm cẩn thận.

Dư Hải âm thầm cảnh cáo chính mình đồng thời, cợt nhả bước đến gần bên người Hứa Thục Hoa, "Mẹ, công việc trong đất làm cũng sắp xong, buổi chiều con có thể cùng người đi huyện thành cùng bán quả lồng đèn được không?"

Từng nghe Hứa Thục Hoa nói dâu tây bán rất chạy, Dư Hải đã sớm động tâm, đặc biệt muốn đi xem tình hình bán chạy như thế nào.

Lúc trước do công việc trong đất còn chưa có làm xong, anh ta không thể không làm việc mà chạy đi huyện thành.

Hiện tại hoa màu đã thu hoạch xong rồi, anh ta liền muốn đi theo Hứa Thục Hoa xem.

Hứa Thục Hoa liếc mắt nhìn Dư Hải một cái, "Được, con muốn đi thì đi, vừa vặn giúp mẹ xách theo rổ!"

Bốn cái rổ đấy, một mình bà xách cũng không nổi.

Thấy Hứa Thục Hoa đáp ứng rồi, Dư Hải quả thực cười thành một đóa hoa, "Con đã đi theo, sao có thể để mẹ xách rổ, con đi tìm cái sọt, đem tất cả đổ hết vào, một mình con cõng là được."

"Xem như còn có lương tâm!"

Ăn qua cơm trưa, lại thoáng nghỉ ngơi trong chốc lát, mắt thấy đã hơn hai giờ chiều, Dư Hải cùng Hứa Thục Hoa liền xuất phát.

Lúc này còn rất nắng, nóng rát thái dương liền nóng lên trên đỉnh đầu, phơi người cơ hồ muốn không mở được đôi mắt ra.

Ở dưới cái nắng nóng gắt như vậy, đi không vài phút, Dư Hải cùng Hứa Thục Hoa sắc mặt liền đỏ bừng mồ hôi đầy đầu.

Dư Hải cúi đầu nhìn trên mặt đất vừa thấy, hai bóng người, có cảm tưởng trên đầu bóng anh ta cùng Hứa Thục Hoa như đang bốc khói đến nơi!

Nửa giờ sau, hai người cuối cùng cũng tới huyện thành.

Lúc này, đúng là thời điểm mọi người đi làm, tuy thời tiết nắng nóng một chút, nhưng bên ngoài vẫn có không ít người đi đường.

Hứa Thục Hoa dẫn Dư Hải cái chỗ giao lộ nơi bà thường xuyên bày quán, đến dưới bóng cây dừng lại.

Hai người mới vừa đứng lại, người phụ nữ quầy hàng cách vách liền vừa cười vừa cùng Hứa Thục Hoa chào hỏi, "Bác gái, sao lại tới nữa?"

Hứa Thục Hoa cũng cười đáp lại, "Người trong nhà hái được không ít quả lồng đèn, cũng ăn không hết, để không sợ bị hỏng, nên dứt khoát đem lên đây bán thử."

Người phụ nữ tên là Trương Thúy Phân, quầy hàng mở chính là bán sương sáo.

Cái giao lộ này lượng người qua lại không ít, cô ta mỗi ngày đều ở chỗ này bày quán, từ sáng sớm bán được đến tối muộn, tính ra buôn bán cũng không tồi.

Trương Thúy Phân nghe được là quả lồng đèn, có chút hứng thú, đứng lên đi tới, "Quả lồng đèn? Khi còn nhỏ hình như cháu từng ăn qua, qua đã qua nhiều năm chưa được ăn lại, thứ này cũng chỉ có ở nông thôn mới có."

Trong miệng tuy nói như vậy, nhưng Trương Thúy Phân lại không cảm thấy Hứa Thục Hoa có thể bán được thứ này.

Quả lồng đèn lại không giống dâu tây là trái cây quý hiếm, loại quả này mọc dại đầy khắp núi đồi, sao có thể bán ra tiền?

Dư Hải đã đem sọt đặt ở trên mặt đất, Hứa Thục Hoa thấy Trương Thúy Phân đi tới, dứt khoát cầm hai cái trái đặt vào trong tay Trương Thúy Phân, "Cháu nếm thử xem!"

Trương Thúy Phân vừa nhận mới để ý thấy, quả lồng đèn này cùng với quả lồng đèn trong trí nhớ của cô ta không giống nhau.

"Bác gái, dâu tây nhà bác so với nhà người khác lớn hơn còn chưa tính, sao đến cả quả lồng đèn cũng so với nhà người khác lớp hơn vậy?"

Cho dù đã nhiều năm Trương Thúy Phân không ăn lại, nhưng ấn tượng thì vẫn có.

Trong ấn tượng của cô về quả lồng đèn, chính là so với cái quả lồng đèn trong tay này nhỏ hơn nhiều.

Đây là loại lồng đèn gì vậy, sao có thể sinh trưởng lớp như vậy?

Không đợi Hứa Thục Hoa trả lời, Trương Thúy Phân liền xé rách một lá mongt bên ngoài quả lồng đèn, đem quả lồng đèn nhét vào trong miệng.

Còn chưa nói đến đó là ăn thật sự rất ngọt!

Bởi vì đủ to,cho nên ăn lại càng thêm thỏa mãn.

"Bác gái, nhà bác cùng thật thần kỳ! Nhà bác dâu tây đã ăn ngon rồi, đến quả lồng đèn cũng ăn ngon như vậy! Đây là lần đầu tiên cháu ăn được quả lồng đèn ngon như vậy! Khẳng định có thể bán được!"

Hứa Thục Hoa đắc ý mặt mày hớn hở, "Cái này đương nhiên là khẳng định rồi, cái khác bác không dám khen, nhưng trái cây rau dưa này đó, của nhà chúng ta tuyệt đối là ăn ngon nhất."

"Cái kia...... Bác gái, quả lồng đèn này bán như thế nào vậy? Cháu cũng muốn mua một ít về cho bọn trẻ trong nhà ăn."

Hứa Thục Hoa ở chỗ này bày quán mấy ngày rồi, cũng có chút hiểu biết về Trương Thúy Phân.

Bởi vì làm buôn bán nhỏ kiếm được tiền, ở phương diện ăn uống, tương đối hào phóng, mỗi ngày đều sẽ mua cho đám trẻ trong nhà một cân dâu tây.

Hứa Thục Hoa nghĩ nghĩ, "Tuy rằng loại quả lồng đèn này là quả dại, nhưng lại cũng là loại trái cây khó kiếm, cho nên cái giá này...... Nhưng mà, Thúy Phân cháu là khách hàng quen, khẳng định phải cho cháu chút tiện nghi, bán cho người khác 5 mao một cân, bán cho cháu, vậy liền bốn mao, cháu xem như thế nào?"

Trương Thúy Phân đối với cái giá cả này vẫn là thực vừa lòng, lập tức liền nói, "Vậy bác gái người bán cho cháu một đồng."

"Được rồi!"

Đột nhiên nghe được một tiếng như thế, cả Hứa Thục Hoa cùng Trương Thúy Phân đều giật nảy mình.

Hai người đồng thời quay đầu nhìn lại, liền thấy Dư Hải hứng thú bừng bừng lấy túi giấy đem đi đựng quả lồng đèn.

Hứa Thục Hoa tức giận trừng mắt nhìn Dư Hải liếc mắt một cái, lúc này mới nhìn Trương Thúy Phân nói, "Nó chưa hiểu việc đời, lúc là lúc hét, cháu đừng để ở trong lòng!"

"Không có việc gì không có việc gì, nào, bác gái tiền của bác."

Trương Thúy Phân từ trong túi móc ra một đồng tiền, nhét vào trong tay Hứa Thục Hoa.

Bên kia, Dư Hải cũng đã gói xong một cân quả lồng đèn, xoay cân ra trước mặt Trương Thúy Phân nhìn nhìn cân, lúc này mới đưa cho Trương Thúy Phân.

Trương Thúy Phân mới vừa nhận lấy quả lồng đèn đi, liền có người tới hỏi.

"Ai u? Bác gái, bác không phải chỉ bán vào buổi sáng thôi sao? Buổi sáng hôm nay cháu bận việc không thể lại đây, còn tưởng rằng hôm nay không mua được dâu tây, tới tới tới! Cân cho cháu một cân! Ở huyện thành này của chúng ta, chỉ có bác bán dâu tây ăn ngon nhất!"

Người này hiển nhiên cũng là khách hàng quen, Hứa Thục Hoa tuy rằng cũng không nhớ ra là ai, nhưng như cũ cười ha hả, cực kỳ quen thuộc nói, "Dâu tây là chỉ có buổi sáng mới có, nhưng giờ bác mang đến là quả lồng đèn ăn đặc biệt ngon, cháu nếm thử xem rồi lại quyết định mua hay không!"

Nói xong, Hứa Thục Hoa liền lấy một quả lồng đèn đưa tới trước mặt vị khách.

Người tới không nghĩ tới thế nhưng không có dâu tây, hơi có chút thất vọng, nhưng vẫn là nhận lấy quả lồng đèn Hứa Thục Hoa đưa cho.

"Quả lồng đèn, cháu cũng từng ăn qua, nhưng mà chưa từng ăn qua quả lồng đèn lớn như vậy."

Khi nói chuyện, lá mỏng đã bị xé xuống, trực tiếp nhét vào trong miệng.

Nhẹ nhàng cắn một cái, hương vị của quả lồng đèn liền ở trong miệng nổ mạnh.

Cái loại hương vị ngọt thanh này, anh ta chưa bao giờ được ăn qua.

"An! Ăn ngon! Bác gái, quả lồng đèn này bán như thế nào?"

"5 mao một cân!"

"Cho cháu hai cân!"

"Được rồi!"

Cuối cùng những lời này vẫn là Dư Hải nói, thanh âm phá lệ đại, đem phụ cận mấy cái người qua đường tầm mắt đều hấp dẫn lại đây.

Hứa Thục Hoa tức giận nhìn về phía Dư Hải, đang muốn quát lớn vài câu, liền thấy có người qua đường xông lại đây.

" Chỗ đó đang bán cái gì vậy?"

"Ngày trước hình như là bán dâu tây, chẳng lẽ bây giờ cũng bán dâu tây sao?"

"Đó là quả lồng đèn! Thứ này ngày trước ở nông thôn tôi cũng đã từng ăn qua, thứ này mà cũng có thể lấy ra bán?"

"Con người hiện tại muốn kiếm tiền thì cái gì cũng có thể lấy ra bán!"

Nhiều người, ý kiến cũng nhiều.

Nhưng cũng có nhiều người nhận ra Hứa Thục Hoa, biết Hứa Thục Hoa bán dâu tây ăn ngon, thấy quả lồng đèn cũng không giống bình thường, lại thấy cũng đã có người tới mua liền lại hỏi giá.

Nghe được giá cả không đắt, cũng muốn mua một cân.

Mấy chục cân quả lồng đèn, trong một cái buổi chiều, thế nhưng đã bán hết sạch sẽ.

Dư Hải phụ trách cân đồ, Hứa Thục Hoa phụ trách thu tiền và tiếp đón khách hàng, đừng nhìn hai người là lần đầu tiên hợp tác, lại hợp tác vô cùng ăn ý

Tuy rằng dư Hải không có thu tiền, nhưng đối với việc bán được bao nhiêu tiền thì vẫn biết rõ.

Một buổi trưa có thể kiếm hơn 20 đồng, chuyện này quả thực giống như nằm mơ!

Ngày trước cũng từng nhìn thấy hứa Thục hoa mang nhiều tiền như vậy về nhà, nhưng hiện tại bản thân mình cũng giúp đỡ kiếm được tiền, cảm giác thật sự không giống nhau!

Dư Hải kích động xoa xoa hai lòng bàn tay với nhau, "Mẹ, chúng ta buôn bán kiếm lời được nhiều tiền như vậy, có phải nên mua chút đồ ăn ngon về chúc mừng hay không? "

Con trai do chính mình sinh ra, Hứa Thục Hoa còn có thể không biết trong lòng nó đang nghĩ gì hay sao?

"Nói đi, muốn mua gì!"

Dư Hải nghe vậy thì sửng sốt, "Mẹ, Sao mẹ có thể sảng khoái đồng ý như vậy?"

Nhớ lại trước kia, mấy anh em bọn họ nếu là mở miệng muốn đòi đồ, cho dù Hứa Thục Hoa không đổ ập xuống mắng bọn họ, cũng sẽ không đồng ý mua.

Hiện tại dễ nói chuyện như vậy, Dư Hải thật đúng là cũng có chút không thích ứng được.

"Trước kia là do không có tiền, mày thật sự nghĩ là do mẹ keo kiệt! Nếu mẹ mà có tiền, hận không thể mỗi ngày đều cho mấy đứa ăn thịt!"

Nghe được lời này, Dư Hải lập tức cười ngây ngô, "Con biết mẹ thương chúng con mà! Mẹ, chúng ta đi mua thịt đi!"

Quanh năm suốt tháng ăn không đến vài lần thịt, trong bụng thiếu nhất chính là chất béo, ngày trước cho dù có mua gì cũng không có mua thịt.

Hiển nhiên, Hứa Thục Hoa cũng cảm thấy đây là cái chủ ý này không tồi, liền lập tức đáp ứng.

Mắt thấy mặt trời đã ngả về tây, Hứa Thục Hoa cùng Dư Hải cũng không làm chậm trễ nữa thời gian nữa, vừa vội đi mua đồ, vừa sốt ruột chạy về nhà.

Còn chưa về đến cổng nhà, trước mắt liền nhìn thấy Cố Kiến Đông.

Cố Kiến Đông bước đi lung la lung lay, nhìn thấy Hứa Thục Hoa cùng Dư Hải, cũng không nhìn nhiều hơn một ánh mắt, trong miệng khẽ hát bước chân dần dần đi xa.

Dư Hải nhìn chằm chằm một hồi lâu, lúc này mới thu hồi lại tầm mắt, lại gần bên cạnh Hứa Thục Hoa nói, "Mẹ, con nghe nói, Cố Kiến Đông muốn tìm vợ."

"Tìm thì tìm thôi!"

"Mẹ người đoán xem nó muốn tìm ai."

"Ai?"

"Lý Xuân Hương!"

"Ai?"

"Lý Xuân Hương!"

Lúc này hai người đã đi tới trước cổng lớn Dư gia, nhưng Hứa Thục Hoa vẫn ngừng lại bước chân, xoay đầu vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Dư Hải, "Thật sự là Lý Xuân Hương?"

"Đương nhiên là thật sự, có người nhìn thấy Cố Kiến Đông mỗi ngày sang nhà họ Lý, hận không thể ở rể tại Lý gia, vừa nãy phỏng chừng là lại hướng Lý gia đi, trong tay còn cầm đồ, phỏng chừng cơm chiều sẽ ăn ở Lý gia luôn!"

Hứa Thục Hoa cười nhạo một tiếng, "Nó nếu là thật sự tìm Lý Xuân Hương, còn không phải là tới cửa làm con rể hay sao?"

Gia đình nông thôn, phàm là trong nhà không có trở ngại, thì sẽ không sẽ không để cho con trai đi ở rể.

Huống chi hai vợ chồng già Cố gia cưng chiều Cố Kiến Đông như vậy, có thể đồng ý cho Cố Kiến Đông đi ở rể cho người ta hay sao?

Xem ra là sắp có náo nhiệt để xem!

Trần Xảo Cầm ôm Dư Noãn Noãn ở trong sân chơi, nhìn thấy Hứa Thục Hoa cùng Dư Hải đứng ở cổng lớn, liền ôm Dư Noãn Noãn đi lại gần.

Vừa vặn đem cuộc đối thoại của hai người nghe không rõ ràng

Trần Xảo Cầm nghe rõ, Dư Noãn Noãn cũng nghe rõ ràng.

Chính vì nghe rõ, Dư Noãn Noãn mới nở nụ cười.

Nửa năm qua này, cô nhưng không thiếu nghe được những chuyện bát quái.

Lý Xuân Hương này, ở toàn bộ Tam Lí Kiều, thanh danh chính là rất lớn.

Là cô nương đẹp nhất Tam Lí Kiều, thiếu nữ Lý Xuân Hương tuổi trẻ, do đó rất được hoan nghênh.

Nhưng đồng dạng, các thiếu nữ xinh đẹp cùng tuổi cùng họ với Lý Xuân Hương, liền không phải thực nổi tiếng.

Lý Xuân Hương lại kiêu ngạo, liền càng thêm không chịu cùng các cô gái cùng tuổi chơi cùng.

Nhưng cố tình là bởi vì cái này, nhóm thanh niên tuổi trẻ ở Tam Lí Kiều, đều cảm thấy Lý Xuân Hương bị ủy khuất, càng thêm bảo vệ cô ta.

Chính vì điều này liền hình thành một vòng tuần hoàn ác tính.

Dư Noãn Noãn cũng từng gặp qua Lý Xuân Hương một lần, bằng lương tâm nói, thật là một cô gái rất xinh đẹp.

Mày rậm mắt to, đầu tết hai cái bím tóc đen bóng bẩy, dáng người cũng đẹp.

Lý gia chỉ có mỗi Lý Xuân Hương là con gái một, cho nên đó là nâng ở lòng bàn tay đều thấy đau.

Các cô gái khác ở Tam Lí Kiều đều mặc áo vải thô, quanh năm suốt tháng có thể làm bộ quần áo mới liền không tồi.

Nhưng Lý Xuân Hương lại là quần áo mới không ngừng, còn đều là dùng nguyên liệu tốt.

Đến mùa hè, mỗi ngày đều mặc một bộ váy hoa khác nhau không trùng lặp ngày nào.

Cô nương như vậy, khó trách toàn bộ thanh niên trẻ tuổi trong thôn đều thích.

Cố Kiến Đông ánh mắt cũng không tồi!

Chỉ là, Lý gia chỉ có này một người con gái này, đã sớm truyền lời nói ra ngoài, Lý Xuân Hương không xuất giá, muốn tìm con rể tới cửa, còn muốn lớn lên đẹp mắt, có học vấn.

Lại nói tiếp, Cố Kiến Đông rất là phù hợp với yêu cầu này.

Dư Noãn Noãn cảm thấy, diện mạo Cố Kiến Đông thuộc về dạng Tiểu Bạch.

Anh ta lại mới vừa tốt nghiệp cao trung một năm, trên người tràn ngập hơi thở tuổi trẻ, hơn nữa còn chưa có mất đi phong độ trí thức, lấy cái này ra lừa gạt lừa mấy cô gái nhỏ, thật đúng là sử dụng khá tốt.

Nếu là Cố Kiến Đông thật sự cùng Lý Xuân Hương ở bên nhau, vậy về sau không phải không còn có người khi dễ Cố Mặc sao?

Đừng nhìn mặc dù cô chỉ ở chung cùng Cố Mặc mấy ngày, Dư Noãn Noãn đã đem Cố Mặc trở thành tiểu đồng bọn của chính mình.

Tiểu đồng bọn có khả năng muốn thoát ly ma trảo, Dư Noãn Noãn vẫn là cao hứng cho cậu ta.

Hứa Thục Hoa là người đầu tiên chú ý tới Dư Noãn Noãn cười, bà lập tức liền đem sự tình Cố Kiến Đông cùng Lý Xuân Hương vứt tới sau đầu, "Ai u, Noãn Bảo cười! Có phải hay không nhìn thấy bà nội đã trở về liền vui vẻ? Đừng có gấp a, bà nội rửa rửa tay liền ôm Noãn Bảo, có được không?"

Dư Hải cũng nhìn về phía Dư Noãn Noãn nói, "Noãn Bảo, nhìn thấy ba ba trở về có phải cao hứng hay không? Nhìn xem! Ba ba mua thịt trở về, chúng ta đêm nay lại có thể ăn thịt!"

Dư Noãn Noãn người đang cười rất vui vẻ nghe được lời này, đột nhiên liền cười không nổi nữa.

Thịt!

Lại muốn ăn thịt!

Cô vẫn chưa thể ăn được!

Noãn Bảo không vui, Noãn Bảo không muốn cười!

Dư Hải căn bản không phát giác Dư Noãn Noãn không cao hứng, thấy Dư Noãn Noãn đôi mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm thịt trong tay anh ta, còn đem thịt đến trước mắt Dư Noãn Noãn, "Noãn Bảo, nhìn xem, đây là thịt! Cùng ba ba nói, thịt!"

Dư Noãn Noãn trừng mắt liếc nhìn Dư Hải một cái, quay đầu không xem.

Cố tình Dư Hải cho rằng Dư Noãn Noãn là muốn cùng anh ta chơi đùa, vì thế đem thịt xoay cái phương hướng, lại một lần đem thịt tới trước mặt Dư Noãn Noãn, "Noãn Bảo, cùng ba ba nói, thịt! Thịt! T-H-Ị-T- thịt!"

Dư Noãn Noãn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Dư Hải, hé miệng liền hô một giọng nói, "ĂN!"

"???!!!"

Dư Hải có chút không thể tin được quay đầu, nhìn Trần Xảo Cầm, lại nhìn Hứa Thục Hoa, "Mẹ, vợ, vừa mới rồi Noãn Bảo nói, là thịt sao?"

Hứa Thục Hoa nghe vậy liền trừng mắt liếc nhìn Dư Hải một cái, "Thịt cái gì mà thịt? Con cho rằng Noãn Bảo cũng tham ăn giống con sao! Nhanh chân đi vào trong nhà đi, cứ đứng ở ngoài cổng lớn làm cái gì?"

Bị Hứa Thục Hoa quát lớn, Dư Hải cười gãi gãi đầu.

Nhưng anh vẫn là cảm thấy, vừa nãy Noãn Bảo kêu một tiếng kia, hình như là đang nói thịt.

Dư Noãn Noãn nhìn bóng dáng Dư Hải, một đôi mắt trợn tròn lên.

Lúc nãy cô nói đương nhiên không phải thịt, mà là đánh.

Sao trước kia cô lại không phát hiện ra Dư Hải thiếu đánh như vậy ?

Bất quá nhớ đến tuổi của Dư Hải, Dư Noãn Noãn liền bình thường trở lại.

Dư Hải cũng chỉ mới 22,vẫn còn rất trẻ!

Tính cách trẻ con một chút cũng là chuyện bình thường.

Lần này không giống như mọi khi giấu người nhà đi huyện thành bán dâu tây, mọi người trong Dư gia đều biết, Hứa Thục Hoa cùng Dư Hải hôm nay đi huyện thành bán quả lồng đèn.

Mới đầu bọn họ cũng không ôm hy vọng gì, cái thứ quả lồng đèn này, trong thôn nhà nào mà chẳng từng ăn qua nó rồi?

Làm gì có ai nguyện ý tiêu tiền đi mua nữa?

Nhưng hiện tại, nhìn thấy Dư Hải xách trở về hai cân thịt ba chỉ, mọi người trong Dư gia đều sợ ngây người.

Dư Chấn Dân dùng sức chớp chớp mắt, "Thằng tư, con cùng mẹ con, thật sự là đem quả lồng đèn đi bán? Bán được tất cả tiền đều đem đi mua thịt?"

Dư Hải đang rửa mặt, nghe được lời này của Dư Chấn Dân thì ngẩng đầu lên, dùng tay lau nước trên mặt một phen, lúc này mới nhìn Dư Chấn Dân nói, "Ba, làm sao khả năng! Bán hơn hai mươi đồng tiền! Nếu toàn bộ cầm đi mua thịt thì cũng quá phá của!"

"Gì?"

Nguyên bản Dư Chấn Dân đang ngồi xổm hút thuốc lá sợi vừa nghe xong lời này, bỗng chốc đứng bật dậy.

Bởi vì dồn sức đứng lên quá mạnh, trước mắt một trận biến thành màu đen, đứng tại chỗ lảo đảo vài cái, lúc này mới ổn định được thân mình, "Thằng tư, con vừa mới nói cái gì? Bán được bao nhiêu tiền?"

Dư Hải chớp chớp mắt, không hiểu nhìn Dư Chấn Dân, "Bán hơn hai mươi đồng ạ!"

"Hơn hai mươi đồng?!"

"Hơn hai mươi đồng?!"

Hai tiếng kinh hô đồng thời vang lên, làm Dư Hải nghe cũng sửng sốt một chút.

Một tiếng kinh hô là do Dư Chấn Dân phát ra, cái này anh nghe ra, nhưng còn một thanh âm khác là của ai? Nghe không giống như là tiếng của người trong nhà!

Dư Hải kỳ quái quay đầu, hướng tới nơi phát ra thanh âm mà nhìn lại, liền thấy cổng lớn đang có một cái bà tử đang đứng, trong lòng ngực còn ôm một một thằng cu đen béo tròn.

Đây không phải là bà Vương cùng Vương Đại Bảo hàng xóm cách vách thì còn có thể là ai?

Dư Hải nhăn mày lại, vừa muốn hỏi bà Vương tới đây làm gì, lại bị bà Vương giành trước một bước mở miệng, "Dư Hải à, cháu vừa mới nói, nhà cháu bán quả lồng đèn lời hơn hai mươi đồng tiền? Thật sự? Bán ở đâu vậy?"

Trong miệng tuy hỏi như vậy, nhưng bà Vương lại cảm thấy Dư Hải là thằng ngốc lắm tiền.

Nhưng bà lại một chút cũng không nghi ngờ Dư Hải là khoác lác, vừa rồi bà nhìn thấy rất rõ ràng, Dư Hải xách theo một khối to thịt ba chỉ đó!

Miếng thịt ba chỉ đó, mỡ nhiều nạc ít, thái nhỏ mỡ ra, nói không chừng có thể được một hai chén mỡ heo, vậy có thể ăn được bao lâu a!

Dư lại tóp mỡ cùng thịt nạc băm nhuyễn còn có thể dùng để làm vằn thắn, xào rau, làm bánh bao, thì ngon miễn bàn!

Bà vương nghĩ đến đây, nước miếng liền thiếu chút nữa chảy ra.

Bà Vương lau khóe miệng một phen, hai mắt nhìn chằm chằm Dư Hải, "Dư Hải, sao cháu không nói lời nào vậy? Nhà cháu đem quả lồng đèn bán cho ai? Chúng ta là hàng xóm, lại là người cùng thôn, chuyện tốt như vậy, cháu cũng không thể giấu cho riêng mình! Có tiền mọi người cùng nhau kiếm mới được! Cháu nói có phải hay không? Làm người cũng không thể quá ích kỷ!"

Nghe được một phen lời nói của bà Vương, Dư Hải trực tiếp bật cười ra tiếng, "Còn có tiền cùng nhau kiếm, bà cho rằng bà là ai?!"

"Mày!

Bà Vương tức giận muốn ngã ngửa, "Dư Hải, sao mày có thể nói chuyện với tao như vậy?"

Dư Hải cười nhếch nói "Cách nói chuyện của cháu làm sao? Bản thân bác muốn kiếm tiền thì bác tự mà nghĩ cách đi, lại còn muốn chiếm lợi đến trên người của cháu, cũng không hỏi thăm hỏi thăm xem cháu là người như thế nào?!"

Bà Vương oán hận nhìn Dư Hải, lại nhìn thấy ba anh trai của Dư Hải đang đi tới chỗ này, đành phải cực kỳ không cam lòng mà thu hồi tầm mắt, "Tự mình kiếm thì tự mình kiến, ai hiếm lạ gì bọn mày!"

Dứt lời, Bà Vương ôm Vương Đại Bảo lên xoay người liền chạy mất.

Dư Noãn Noãn ở trong lòng ngực Trần Xảo Cầm, đem một màn này nhìn rõ ràng, trong lòng vì Dư Hải mà giơ ngón tay cái lên.

Không hổ là ba cô, không chỉ có dáng dấp lớn lên đẹp mắt, mà còn đặc biệt khí phách nữa.

Tuy rằng đôi lúc có hơi ngứa đòn một chút, nhưng con người đâu phải ai cũng hoàn mỹ phải không nào?!

Lấy ưu điểm đem ra so sánh với một chút khuyết điểm đó, thì chút khuyết điểm đó hoàn toàn có thể xem nhẹ.

Dư Hải kiên cường khiến cho bà Vương tức giận bỏ đi như vậy, tất cả mọi người trong nhà không ai có ý kiến gì.

Ở trong thôn, người thích chiếm lợi cũng không ít, nhưng cái loại thích chiếm lợi còn bày ra một bộ ban ân cho người khác như bà Vương này, thật đúng chính là tuyệt vô cận hữu (Có một không hai).

Dùng lời của Hứa Thục Hoa nói, chính là nhìn không quen cái nết của bà ta!

Bị bà Vương làm gián đoạn như vậy một hồi, Dư Chấn Dân cũng không còn cảm thấy chấn kinh như vừa nãy, Ông nhìn về phía Dư Hải, vẫy vẫy tay gọi Dư Hải lại gần, lúc này mới nhỏ giọng hỏi, "Thật sự bán được hơn hai mươi đồng?"

Dư Hải gật đầu thật mạnh, "Đương nhiên là thật, sao con có thể lấy chuyện này ra nói giỡn? Trừ bỏ mua hai cân thịt, tiền dư lại mẹ con đều cầm!"

Dư Chấn Dân vẫn là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Hai mẹ con.... Bán bao nhiêu tiền một cân? Sao có thể bán được nhiều tiền như vậy?"

Không chỉ có Dư Chấn Dân tò mò, những người khác trong Dư gia cũng tò mò, lúc này nghe Dư Chấn Dân hỏi như vậy, đều mắt trông mong nhìn Dư Hải.

Dư Hải cười càng đắc ý, "5 mao một cân! Chỉ có nửa sọt, nhưng phải có tới 40 cân đó!"

"Năm....."

Dư Chấn Dân thiếu chút nữa lại kinh hô ra tiếng, nhưng đến phút cuối lại nhớ đến bà Vương, lại cứng rắn đem lời muốn nói đến miệng ép ngược trở về, đè thấp giọng nói, "5 mao tiền một cân? Chẳng lẽ người huyện thành đều là những kẻ ngốc nghếch lắm tiền sao?"

Dư Hải không tán đồng nhìn Dư Chấn Dân, "Ba, sao người lại nói như vậy! Bọn họ đều là khách hàng của chúng ta, mua đồ của chúng ta, đó là chiếu cố việc làm ăn của chúng ta, sao ba có thể nói khách hàng là những kẻ ngốc nghếch lắm tiền?"

Dừng một chút, Dư Hải lại nói, "Nếu như không có bọn họ, làm sao chúng ta có thể kiếm được tiền mà mua thịt ăn? Lại nói, quả lồng đèn của chúng ta ăn ngon hơn bình thường, bán 5 mao tiền một cân không đắt chút nào! Bọn họ đều thích mua đó!"

Mặc kệ Dư Hải nói như thế nào, Dư Chấn Dân vẫn giữ nguyên vẻ mặt hoảng hốt.

Ông vẫn cảm thấy tổng thể chuyện này có chút mơ hồ, khiến ông cảm thấy không chân thật một chút nào.

Qua một hồi lâu, Dư Chấn Dân mới mở miệng, "Con hái quả lồng đèn ở đâu? Sao quả lại to được như vậy? Có còn nữa không?"

Dư Hải?!

Vấn đề này phải trả lời làm sao đây?

Nhìn thấy bộ dáng này của Dư Chấn Dân, rõ ràng là không biết bản lĩnh của Dư Noãn Noãn.

Dư Hải đang rối rắm không biết trả lời như thế nào, Hứa Thục Hoa liền sải bước đi tới.

"Là tôi hái, cũng chỉ có một mình tôi biết ở đâu có, những người khác ai cũng không biết!"

Dứt lời, Hứa Thục Hoa còn đắc ý nâng cằm, "Chuyện này không cần các mọi người quan tâm nhọc lòng, các con ngày mai nhanh chóng đem lương thực ra phơi nắng, đó chính là đồ ăn nhà chúng ta, cho dù có muốn kiếm tiền, chẳng lẽ lại muốn vứt bỏ đồ ăn?"

Dư Chấn Dân sống cùng Hứa Thục Hoa qua nửa đời người, hiểu biết Hứa Thục Hoa nhất, vừa nghe Hứa Thục Hoa nói như vậy, liền hiểu là Hứa Thục Hoa có chuyện gì đó muốn gạt không muốn nói với mọi người.

Liếc mắt xem xét Hứa Thục Hoa một cái, Dư Chấn Dân liền phất phất tay về phía mọi người đang vây quanh chung quanh, "Được rồi, đừng có đứng vây quanh đây, nên làm gì thì làm đi! Việc trong nhà kiếm được tiền đừng có mà lỡ miệng nói ra với bên ngoài, bằng không nhà ai cũng đi hái quả lồng đèn bán, đến lúc đó mấy đứa ngồi chờ mà khóc đi!"

Mọi người trong Dư gia lại không phải là đứa ngốc, đương nhiên sẽ không đem công việc nhà mình kiếm được tiền nói ra bên ngoài, nghe được lời Dư Chấn Dân nói, đều không ngừng gật đầu đáp ứng.

Hứa Thục Hoa rửa sạch tay và mặt rồi thay đổi quần áo, tiếp nhận Dư Noãn Noãn từ trong tay Trần Xảo Cầm, "Xảo Cầm, con bận gì thì cứ làm đi, mẹ cùng với thằng tư mang theo Noãn Bảo ra ngoài đi dạo."

Việc bán quả đèn lồng này, con đường buôn bán minh bạch của nhà mình, mà bán cũng chạy, ngày mai hoàn toàn có thể tiếp tục đi bán.

Nhưng lại không thể tự nhiên biến ra, phải có thời gian đi hái.

Hứa Thục Hoa liền quyết định, hiện tại mang theo Dư Hải cùng Dư Noãn Noãn đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về thì đem quả lồng đèn hái được mang về.

Dư Hải nghe vậy nhìn về phía Hứa Thục Hoa, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Hứa Thục Hoa.

Mẹ con hai người không cần nhiều lời một câu, cũng đã minh bạch ý tứ lẫn nhau.

Dư Hải lập tức đi lấy sọt đeo lên trên người, "Con cũng thuận đường đi nhặt ít củi lửa trở về."

Dứt lời, Dư Hải liền đi theo sau Hứa Thục Hoa ra cửa.

Dư Chấn Dân nhìn bóng dáng hai người bọn họ rời đi, chỉ cảm thấy ruột gan cồn cào vì tò mò, nhưng cuối cùng vẫn là bị ông dùng sức đè ép xuống dưới.

Hứa Thục Hoa dẫn Dư Hải đi ra cửa sau, liền hướng núi sau thôn đi.

Bọn họ bên này kỳ thật thuộc về đồng bằng, cũng không có núi cao gì, gọi là núi, còn không bằng gọi là những ngọn đồi liên miên phập phồng.

Núi không cao, cũng không có cây cối cao to gì, cơ bản đều là một ít bụi cây thấp bé, còn có một ít cây dương cây ngô đồng, các loại cây quả dại cùng cây trúc.

Trừ bỏ cái đó, xung quanh khắp nơi là cỏ dại cùng một ít cây quả dại.

Quả lồng đèn chính là một trong số đó.

Trong núi gà rừng thỏ hoang đều hiếm thấy, càng đừng nói đến những con dã thú lớn gì, cho nên mặc dù mặt trời đã ngả về tây, mắt thấy trời đã sắp tối, Hứa Thục Hoa cũng không chút nào lo lắng về vấn đề an toàn.

Đây vẫn là lần đầu tiên Dư Noãn Noãn vào núi, tuy rằng là bị ôm vào núi, nhưng Dư Noãn Noãn vẫn cảm thấy rất mới lạ, rất hưng phấn.

Chỉ tiếc, vào giữa hè ở trong núi, đặc biệt là tới chạng vạng, thứ nhiều nhất chính là muỗi.

Tiến vào núi không bao lâu, Dư Noãn Noãn liền cảm thấy trên cánh tay của mình bị cắn một chút.

Cô vặn vẹo thân mình, Hứa Thục Hoa lập tức phát hiện không đúng, liền dùng tay đập chết con muỗi đang ghé vào tay cô hút máu.

Nhìn một mảnh nhỏ màu đỏ, Hứa Thục Hoa đau lòng đến nỗi đôi môi đều đang run rẩy.

"Ai u Noãn Bảo của bà! Cháu phải chịu tội lớn rồi! Được rồi, thằng tư, đừng đi tiếp nữa, giờ này cũng không còn ai đâu, liền ở chỗ này đi!"

Dư Hải không yên tâm nhìn trái nhìn phải, xác định xung quanh thật sự không có người, lúc này mới từ trong túi cầm một quả lồng đèn ra.

Đây là sáng sớm đã giữ lại.

Dư Hải đem quả lồng đèn bẻ ra, đem thịt quả đổ xuống lòng bàn tay trắng nõn của Dư Noãn Noãn.

Một màn thần kỳ lại lần nữa xuất hiện.

Mặc dù cảnh tượng như vậy, Dư Hải đã gặp qua rất nhiều lần, nhưng vẫn cảm thấy khiếp sợ như cũ.

Hứa Thục Hoa nhưng thật ra so với Dư Hải trấn định hơn một chút, chờ nhìn quả lồng đèn trưởng thành tốt, lập tức thúc giục Dư Hải, "Thất thần làm cái gì! Còn không nhanh lên!"

Dư Hải lấy lại tinh thần, vội vàng đem sọt gỡ xuống, đi hái quả lồng đèn.

Hứa Thục Hoa một tay ôm Dư Noãn Noãn, một tay còn lại cũng đi hái.

Tốc độ tuy chậm một chút, nhưng có chút ít còn hơn không.

Hai người không ngừng đẩy nhanh tốc độ, rốt cuộc sau hai mươi phút, đem quả lồng đèn có được đều hái hết xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro