Chương 6:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Weiyi1314



Buổi sáng hôm nay, Hứa Thục Hoa như bình thường trước tiên đo nhiệt độ cơ thể cho Dư Noãn Noãn một chút, lúc này mới ôm Dư Noãn Noãn ra cửa.

Vào giữa hè, thời tiết nóng một ngày so với một ngày, cũng chỉ có vào buổi sáng khi mặt trời vừa mọc không khí bên ngoài mới có chút mát mẻ, Hứa Thục Hoa sẽ ôm Dư Noãn Noãn đi ra ngoài đi dạo.

Kỳ thật Hứa Thục Hoa là không thích lắm, nếu để cho bà nói, cho dù buổi sáng có mát mẻ hơn một chút, nhưng vẫn nắng nóng.

Nhưng Hứa Thục Hoa nhìn ra, Dư Noãn Noãn hiện tại không thích suốt ngày ở trong phòng đợi, mà thích đi ra ngoài xem những thứ mới mẻ, chưa thấy qua.

Đây là lúc bà ôm Dư Noãn Noãn đi dạo trung tâm bách hóa phát hiện.

Nếu đã phát hiện, vậy thì không thể làm như không biết.

Cẩn thận đội cho Dư Noãn Noãn cái mũ che nắng nhỏ, Hứa Thục Hoa liền đi lên núi.

Trong thôn không gì để xem, cũng chỉ có ở trong núi mới có nhiều một ít hoa hoa cỏ cỏ, buổi sáng cũng không có muỗi, vừa vặn có thể đi ngắm cảnh.

Trong núi tuy rằng không cây cổ thụ cao chọc trời gì, nhưng nếu so với người cây cao vẫn có không ít.

Đứng ở dưới bóng cây, hơn nữa thường thường có gió thổi qua, nhưng thật ra so với ở trong thôn mát mẻ hơn không một ít.

Dư Noãn Noãn gần đây đặc biệt thích được Hứa Thục Hoa mang cô đi vào trong núi.

Từ sau khi trong đất gieo giống xong, người Dư gia lại rảnh rỗi, không cần tất cả mọi người đều phải cả ngày xuống đất.

Bởi vì trong nhà có nhiều người, Trần Xảo Cầm cùng Dư Hải càng thêm cẩn thận, thứ gì mà cùng thực vật có quan hệ cũng không dám cho cô chạm vào chỉ một chút.

Hiện tại thì tốt tồi, Hứa Thục Hoa mang theo cô đi dạo trong núi, vậy nên cô muốn sờ cái gì thì sờ cái đó, dù sao ngoài trừ Hứa Thục Hoa cũng không có ai nhìn thấy.

Dư Noãn Noãn vừa nghĩ như vậy, thừa dịp lúc Hứa Thục Hoa dừng chân, tay nhỏ liền đi bắt lấy một cành cây nhỏ.

Dư Noãn Noãn biết loại cây này, đây là một cây táo.

Đương nhiên, đây cũng là bởi vì cây táo đã kết ra trái táo nho nhỏ, bằng không cô cũng không nhận ra được.

Hứa Thục Hoa nhìn thấy động tác của Dư Noãn Noãn, cũng không có ngăn cản, ngược lại cười nói, "Noãn Bảo muốn ăn trái cây sao? Quả này không ăn được, rất chua! Chờ mùa thu có táo, bà nội đi huyện thành mua táo ngọt cho cháu nhé, khi đó răng cháu chắc chắn cũng mọc được vài cái cũng có thể gặm táo rồi......".

Cái từ "rồi" cuối cùng, mới ra khỏi miệng, liền tiêu tán ở trong gió.

Hứa Thục Hoa đôi mắt trợn tròn, nhìn cái cây vốn so với bà cao hơn không ít, thân cây dưới bàn tay Noãn Bảo, trong phút chốc, phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Nguyên bản quả táo xanh chỉ có lớn bằng hạt đậu phộng, giống như được ngâm trong bọt biển, chỉ trong một khoảnh khắc liền trưởng thành, còn từ màu xanh lá biến thành màu đỏ, cuối cùng từng trái từ trên nhánh cây rơi xuống.

Còn không đợi tất cả táo trên cây đều rơi xuống, thì lại thấy có táo non nở hoa, kết quả, lớn lên, chín, rồi rụng.

Liên tiếp lặp lại vòng tuần hoàn này, cây táo cũng cao lên, thân cây cũng trở nên thô ráp.

Dư Noãn Noãn cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh này, sau khi chần chờ trong chốc lát, thì thu hồi tay.

Cô chỉ là muốn nhìn một chút xem dị năng của mình có bị tạm thời cạn kiệt vì sử dụng quá độ hay không, nhưng hiện tại xem ra, tạm thời sẽ không xuất hiện loại tình huống này.

Khiến một cây táo mới khoảng hai ba năm, chỉ trong chốc lát biến thành hình dáng khoảng bảy tám năm, thân thể vẫn không có bất kỳ vấn đề gì, Dư Noãn Noãn càng thêm hiểu rõ dị năng của mình trở nên có bao nhiêu cường đại.

Cường đại là rất tốt, nhưng nếu có thể tự mình khống chế, vậy thì càng tốt hơn!

Dư Noãn Noãn đã thu hồi tay được một lúc, Hứa Thục Hoa lúc này mới hồi lại thần, khép lại cái miệng đã có chút mỏi.

Há miệng thời gian dài, quai hàm cũng cảm thấy mệt!

"Nghe lời!"

Hứa Thục Hoa chỉ nói hai chữ này, liền không biết bản thân còn có thể nói cái gì.

Giống như không có bất luận lời gì, có thể biểu đạt tâm tình lúc này của bà.

Dư Noãn Noãn nhìn Hứa Thục Hoa, rất muốn cùng Hứa Thục Hoa nói, còn có hai chữ, có thể biểu đạt tâm tình lúc này.

Đó chính là -- ngọa tào!

*Nằm tào 卧槽 [wò·cáo] - Hán việt "Ngọa tào" ~ Đồng âm với cụm từ "Ta thao" [wǒ·cāo]: Một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa, trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với "ĐM" vân vân...*

Nhưng Dư Noãn Noãn cảm thấy, cho dù sau này cô có thể nói, cũng không thể đem này hai chữ này nói cho Hứa Thục Hoa, bằng không Hứa Thục Hoa khẳng định sẽ cho rằng, là cô đi theo người khác học hư.

Dư Noãn Noãn tư duy đang bay có chút xa, Hứa Thục Hoa đã đi suy xét vấn đề thực tế.

Trên cây táo còn có rất nhiều táo đỏ, Hứa Thục Hoa nhìn màu hồng mê người của nó, để sát vào còn có thể nghe được hương vị thơm ngọt, do dự một chút, vẫn đi hái một trái.

Cây táo này là tự mọc, cũng được mấy năm, nhưng trái của nó, từ khi mọc ra đi đến khi rụng thối, cũng không có ai ăn.

Thật sự là rất chua!

Cho dù là trẻ con, cái gì cũng thích ăn, không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, cũng không chịu hái ăn, đơn giản thuần túy là cho chính mình chịu tội.

Cho nên Hứa Thục Hoa cầm táo do dự nửa ngày, lúc này mới thật cẩn thận há mồm đi cắn.

Hứa Thục Hoa là tin tưởng Dư Noãn Noãn, cho nên mới dám nếm thử.

Rốt cuộc phía trước nếm qua rau quả do một tay Dư Noãn Noãn tay biến ra, mặc kệ là rau hẹ cà tím hay dâu tây lồng đèn, cũng đều ăn ngon nhất.

Táo này, khẳng định cũng......

Hứa Thục Hoa dưới răng mới vừa cắn vào vỏ ngoài của táo, liền cảm thấy một vị chua chảy vào kẽ răng, chua đến răng của bà muốn mềm ngay lập tức.

Hứa Thục Hoa biểu tình dữ tợn đem táo lấy ra, không nỡ nhìn thẳng mà nhìn chằm chằm xem xét một lúc lâu.

"Rau hẹ cà tím dâu tây quả lồng đèn người ta đều là càng đổi càng ăn ngon, sao cái cây táo chua mày lại không biết cố gắng như vậy, mày còn càng đổi càng chua?"

Lúc nói lời nay, Hứa Thục Hoa cũng không có suy nghĩ sâu xa gì, chính là lời nói tới rồi bên miệng, tự nhiên mà nói ra vậy.

Nhưng sau khi nói xong, Hứa Thục Hoa lại là ngây ngẩn cả người.

Bà hình như hiểu ra được cái vấn đề gì đó!

Rau hẹ cùng cà tím thì không nói, nhưng dâu tây cùng quả lồng đèn bản chất chính là ngọt, bị Dư Noãn Noãn làm tiên pháp lúc sau, càng trở nên ngọt.

Mà cây táo chua này, bản chất chính là chua, sau khi bị Dư Noãn Noãn làm tiên pháp, liền trở nên càng chua.

Cho nên này không phải Dư Noãn Noãn có vấn đề, đây là cây táo chua có vấn đề!

Ai bảo nó là cái cây táo chua, không phải cái cây táo ngọt!

Hiểu được căn nguyên của vấn đề, cho dù Dư Noãn Noãn có tiên pháp, cũng không cứu chữa được nó!

Hứa Thục Hoa nhìn cây táo chua, lắc lắc đầu, "Không cứu nổi mày! Đời này của mày xác định là cái cây táo chua!"

Dứt lời, Hứa Thục Hoa ôm Dư Noãn Noãn xoay người liền đi, "Noãn Bảo a, chúng ta về nhà đi, chút nữa phải ăn cơm sáng!"

Dư Noãn Noãn ghé vào trên vai Hứa Thục Hoa, nhìn cây táo chua thụ ở trong tầm mắt càng ngày càng xa, trong lòng còn đang suy nghĩ, nếu dị năng có thể chịu khống chế thì tốt rồi.

Nếu là dị năng chịu khống chế, nói không chừng thật đúng là có thể từ trên căn nguyên mà giải quyết vấn đề.

Vào buổi tốt, sau khi ăn xong cơm chiều, Hứa Thục Hoa ôm Dư Noãn Noãn ra cửa đi dạo.

Mới vừa đi ra khỏi cổng, liền thấy cách đó không xa có không ít người tụ ở bên nhau đang ở nói chuyện phiếm.

Hứa Thục Hoa chậm rãi đi qua, mới vừa tới gần, liền nghe được có người nói, "Răng của tôi! Bây giờ đậu hủ cũng không nhai được!"

"Xứng đáng! Ai biểu bà tham ăn, một lần bỏ vào trong miệng bảy tám trái táo chua!"

"Tôi nơi nào có thể nghĩ đến, nó lớn lên đẹp như vậy, thế nhưng so với trước kia ngày càng chua!"

Lúc này, Hứa Thục Hoa đã đến gần, cũng nhìn đến người nói lời này.

Người nọ đang che lại quai hàm thẳng kêu ai ai, không phải bà Vương thì còn có thể là ai.

Hứa Thục Hoa cười nhạo một tiếng, âm thầm ở trong lòng nói một tiếng xứng đáng!

Cái gì gọi là tham tiểu tiện nghi cật đại khuy?

*Một thành ngữ của trung quốc ý đại khái là tham món lợi nhỏ thì chịu thiệt thòi lớn gần giống như thành ngữ "Tham thì thâm" của Việt Nam*

Chính là đây!

Bà Vương cũng không có chú ý tới Hứa Thục Hoa đã đến, còn ở đàng kia che miệng oán giận.

"Cái cây táo chua kia cũng thật kỳ quái, lúc này mới là lúc nào đâu, nó liền chín đỏ cả cây, trên mặt đất còn rụng xuống không ít. Trách không được có câu châm ngôn sự khác thường tức vì yêu (việc lạ do yêu quái làm), thật đúng chính là như vậy, chua như vậy! Dứt khoát đem nó chặt đi."

Chưa nói đến cái khác, nghe được bà Vương nói sự khác thường tức vì yêu, Hứa Thục Hoa liền không vui.

Lứa táo chua chín đầu tiền trên cây, là bởi vì Dư Noãn Noãn duyên cớ.

Hiện tại Bà Vương nói như vậy, còn không phải là đang nói Dư Noãn Noãn là yêu sao?

"Lời này của bà cũng thật có ý tứ, cây táo chua người ta tốt tốt đẹp đẹp lớn lên ở trong núi, lại không có lớn lên ở trong đất nhà bà, đang êm đẹp vì sao bà lại muốn chặt? Ăn trái cây của người ta còn ngại người ta chua, sao bà khó hầu hạ như vậy? Nó cầu bà ăn hả?"

Bà Vương đang oán giận hăng say đâu, đột nhiên bị mắng to một trận, cả người đều choáng váng.

Vừa ngẩng đầu thấy là Hứa Thục Hoa, vẻ mặt bà Vương càng là thay đổi nhanh chóng.

"Bà...... Dư lão thái, tôi lại chưa nói gì bà, bà gấp cái gì? Chẳng lẽ cây táo chua kia là do bà biến thành như bây giờ hả?"

Hứa Thục Hoa gật gật đầu, "Lời này bà nói rất đúng, thật đúng là do tôi biến."

Lời này đừng nói là bà Vương, chính là mọi người chung quanh đang xem náo nhiệt cũng không tin.

Hứa Thục Hoa nếu thực sự có bản lĩnh này...... Hứa Thục Hoa căn bản không có khả năng có cái bản lĩnh này.

Nhìn đến phản ứng của mọi người, Hứa Thục Hoa thở dài một hơi, "Thời buổi này a, nói chút lời nói thật cũng không có người tin. Nhưng mà tôi nói cho bà biết, cây táo kia từ giờ trở đi, nó chính là của tôi, nếu như bà muốn ăn mấy quả táo, thì không có việc gì, tôi không cùng bà so đo, nhưng nếu là bà nói cái gì bậy bạ nữa, đừng trách tôi cùng với bà không khách khí."

Vẻ mặt bà Vương giống như nhìn người điên mà nhìn Hứa Thục Hoa, "Dư lão thái, đầu của bà là có bệnh đi? Một cây cây táo chua mà bà cũng muốn quản?"

"Tôi quản đấy, sao? Bà không phục? Hai ta thử một chút?"

"Thử --"

Hứa Thục Hoa nhướng mày nhìn về phía bà Vương, vẻ mặt nóng lòng muốn thử.

Lời nói đến bên miệng bà Vương, nháy mắt lại nuốt trở vào, "Thử cái gì mà thử, bà cho rằng ai cũng giống như bà vậy, động một chút muốn đánh muốn giết. Còn không phải là một cây táo chua thôi sao? Lại không thể ăn, bà muốn thì muốn thôi! Làm như có ai còn hiếm lạ cùng bà tranh đoạt."

Hứa Thục Hoa tầm mắt ở trên người tất cả mọi người nhìn quét qua đi, "Mọi người không cùng với ta tranh sao?"

Mọi người nghe vậy sôi nổi lắc đầu.

Cũng không phải sợ là Hứa Thục Hoa, mà là quả táo chua trên cây, hôm nay bọn họ cũng nếm qua, răng bị nó chua làm cho muốn rụng luôn.

Ai sẽ luẩn quẩn trong lòng mà đi cùng Hứa Thục Hoa tranh!

Hứa Thục Hoa nhìn xem sắc trời, thấy còn phải đợi trong chốc lát thì trời mới có thể tối hẳn, xoay người đi về nhà, vừa đến cổng lớn thì dừng chân, hướng về phía bên trong hô, "Thằng cả, thằng hai, thằng ba, thằng tư, tất cả cầm xẻng đi theo mẹ."

Bốn anh em Dư gia đang ngồi cùng nhau tán gẫu, nghe được lời này đều giật mình một cái.

Bốn người chạy nhanh đi cầm xẻng, chạy tới cửa, "Mẹ, sao thế ạ? Muốn đập chết ai?"

Hứa Thục Hoa tức giận trừng mắt liếc nhìn bốn thằng con trai một cái, "Đập cái gì mà đập, cùng mẹ vào núi đào cây."

Bốn anh em Dư Hải hai mặt nhìn nhau: Đào cái gì cây?

Kỳ quái thì kỳ quái, bốn người vẫn đi theo sau Hứa Thục Hoa vào núi.

Chờ sau khi nhìn đến cái cây treo đầy quả táo đỏ rực, sắc mặt bốn người đều trở nên có chút phức tạp.

Dư Hải gãi gãi đầu, "Mẹ, đây là cây táo chua mà!"

"Mẹ còn có thể không biết đây là một cây táo chua sao? Rốt cuộc có muốn đào hay không? Không đào thì ôm Noãn Bảo đứng sang một bên đi, để mẹ tới đào!"

Dư Hải sao có thể để cho Hứa Thục Hoa tới đào, ngăn lại nói, "Đào đào đào, mẹ người ôm Noãn Bảo đứng ra sau đi, chúng ta bắt đầu đào đây."

Bốn người Dư Hải cùng nhau đào, đào hơn mười phút, liền đem cây táo chua đào xong.

Lúc trở về, Hứa Thục Hoa ôm Noãn Bảo đi đằng trước, bốn anh em Dư Hải khiêng cây đi ở phía sau.

Mới từ trong núi đi ra, đã bị người trong thôn thấy được.

Thấy Hứa Thục Hoa thật đúng là mang theo con trai đi đào cây táo chua trở về, bà Vương đầy mặt mỉa mai.

Hứa Thục Hoa hiếu thắng cả đời, nhưng già rồi, cũng bắt đầu làm ra chuyện hồ đồ!

Cây táo chua kết ra quả táo so với hũ giấm ủ mười năm còn chua hơn, đào mang về thì có thể làm cái gì?

Về sau không mua dấm nữa?

Mặc kệ người khác nói như thế nào, Hứa Thục Hoa vẫn là dẫn bốn đứa con trai đi vào sân.

Bà ở trong sân dạo qua một vòng, sau đó ở bãi đất trống phía trước cửa sổ tây phòng chỉ, "Liền trồng ở chỗ này đi."

Gian nhà này, là của một nhà ba người Dư Hải, Trần Xảo Cầm cùng Dư Noãn Noãn.

Hứa Thục Hoa nghĩ, mặc kệ táo này có bao nhiêu chua, nhưng nếu do Dư Noãn Noãn làm ra, vậy thuộc về Dư Noãn Noãn.

Nếu là đồ của Dư Noãn Noãn, vậy đương nhiên muốn đặt ở trước mắt Dư Noãn Noãn.

Dư Noãn Noãn rất vừa lòng với quyết định này của Hứa Thục Hoa.

Nếu không phải biết suy nghĩ như vậy là không thích hợp, Dư Noãn Noãn phải cảm thấy bản thân mình cùng với Hứa Thục Hoa tâm linh tương thông.

Bằng không vì cái gì Hứa Thục Hoa làm ra chuyện này, cùng chung một suy nghĩ với cô?

Đào hố, trồng cây, tưới nước.

Sau khi bận việc xong, bốn người Dư Hải còn bị Hứa Thục Hoa chỉ huy, đi nhặt một ít đá vụn lại đây, xếp xung quanh cây táo chua, đất xung quanh cây cũng san bằng.

Chờ làm xong xuôi hết thảy, lúc này Hứa Thục Hoa mới vừa lòng gật gật đầu, "Được rồi, về sau nhà chúng ta cũng là có cây ăn quả như nhà người khác."

Bốn người Dư Hải khổ một khuôn mặt, có cây ăn quả là có cây ăn quả đó, nhưng lại không thể ăn thì làm được gì?

Dư Hải nghĩ nghĩ, liền hai mắt nhìn thoáng qua Dư Noãn Noãn.

Hiện tại không thể ăn, bị Dư Noãn Noãn sờ sờ, không chừng có thể biến thành ăn ngon đâu?

Buổi tối, chờ người một nhà đều đi ngủ, trong viện im ắng, Dư Hải xoay người ngồi dậy, bế lên Dư Noãn Noãn muốn đi ra ngoài.

Trần Xảo Cầm bị làm cho hoảng sợ, "Dư Hai, anh làm gì vậy?"

Bởi vì Dư Noãn Noãn vừa mới ngủ, Trần Xảo Cầm sợ đánh thức Dư Noãn Noãn, thanh âm đặc biệt nhỏ, nhưng vẫn là khó nén lo lắng cùng sốt ruột.

Dư Hải ôm Dư Noãn Noãn nhìn về phía Trần Xảo Cầm, "Anh ôm Noãn Bảo đi sờ thử cái cây táo chua kia, nói không chừng cây táo kia sẽ biến thành ngọt."

Nghe được lời này, Trần Xảo Cầm tâm liền thả lại trong bụng, "Vậy được, em đi cùng với anh."

Hai vợ chồng cũng không bật đèn, liền nương theo ánh trăng chiếu qua cửa sổ đi ra ngoài.

Ra khỏi cửa đi hai ba bước, liền đến trước cây táo.

Dư Hải ôm Dư Noãn Noãn, Trần Xảo Cầm thật cẩn thận cầm lấy tay nhỏ Dư Noãn Noãn, đem lòng bàn tay cô chạm vào một chiếc lá.

Đêm nay tuy rằng trăng không tròn lắm, nhưng lại rất sáng.

Nương theo ánh trăng sáng ngời, Dư Hải cùng Trần Xảo Cầm nhìn táo trên cây táo như trời đổ mưa rơi ở trên mặt đất, sau đó nhanh chóng nở hoa kết quả lớn lên chín đỏ.

Một màn này nếu không tận mắt chứng kiến, căn bản không biết có bao nhiêu chấn động.

Thực vật nở hoa kết quả chín muồi, nguyên bản là việc rất thường tình, nhưng ít nhất cũng phải mất mấy tháng mới có thể xong, con người mỗi ngày có thể nhìn đến biến hóa của nó là phi thường nhỏ, có đôi khi căn bản chú ý không đến, càng sẽ không có cảm giác gì.

Nhưng việc yêu cầu phải mất mấy tháng này mới có thể hoàn thành, đột nhiên hoàn thành xong trong trong nháy mắt, cái loại chấn động này, khiến người ta không dám thở mạnh, sợ quấy rầy đến một màn thần kỳ này.

Thấy táo đã biến thành màu đỏ, Trần Xảo Cầm vội vàng đem lá cây lấy ra.

Biến hóa trên cây táo cũng nháy mắt bị đình chỉ.

Dư Hải cao hứng mặt mày hớn hở, nhìn về phía Trần Xảo Cầm nhướng mày, "Nhanh nhanh, hái một trái nếm thử."

Trần Xảo Cầm cũng rất cao hứng, không cần Dư Hải lại thúc giục, liền hái một trái.

Táo này thoạt nhìn, lớn hơn bình thường một chút, để sát vào ngửi còn có thể ngửi được mùi thơm.

Trần Xảo Cầm không hề do dự, há mồm đi cắn.

Trần Xảo Cầm quá tin tưởng vào năng lực của Dư Noãn Noãn!

Dâu tây và quả lồng đèn ngày trước, đều tạo cho Trần Xảo Cầm sự tin tưởng không có gì sánh kịp.

Cho nên khi cắn xuống một ngụm này, Trần Xảo Cầm không có chút nào do dự, không có chút nào chần chừ.

Một ngụm liền cắn mất một nửa quả táo, sau đó dùng sức nhai hai.

Sau đó...... Liền không có sau đó nữa.

Bởi vì động tác của Trần Xảo Cầm quá nhanh, táo chảy nước không kịp, lúc này đây cả khoang miệng đã tràn ngập nước táo, bao bọc vào mỗi một chiếc răng của cô.

Cái cảm giác đó......

Nếu một hai phải hình dung bằng lời nói, Trần Xảo Cầm cảm thấy miệng đã không còn là của mình, răng càng không phải.

Dư Hải còn đang chờ Trần Xảo Cầm đút cho anh ta cắn một ngụm đây, thấy vẻ mặt Trần Xảo Cầm ngây ra như phỗng, còn nhỏ giọng thúc giục, "Xảo Cầm, làm cái gì vậy? Ăn ngon không? Cũng cho anh nếm thử một chút."

Trần Xảo Cầm nghe vậy, tròng mắt giật giật, sau đó liền đem nửa trái táo còn dư lại trong tay, nhét vào trong miệng Dư Hải.

Nếu Dư Hải đã muốn nếm thử như vậy, vậy thì để cho Dư Hải nếm thử thôi!

Nói như thế nào đây cũng là do Dư Noãn Noãn biến ra, Dư Hải cái này làm cha nếu không nếm thử thì thật đúng là không thích hợp.

Dư Hải vẻ mặt thỏa mãn nhìn Trần Xảo Cầm, một bên nhai một bên nói, "Xảo Cầm này, em nói xem cái cây táo này--"

Còn chưa nói xong cũng đã bị chua làm cho ngũ quan vặn vẹo.

Dư Hải một người đàn ông trưởng thành, đều thiếu chút nữa bị chua đến chảy nước mắt, một hồi lâu sau, mới rốt cuộc đem táo trong miệng nhổ ra.

"Xảo Cầm, em nói xem em --"

"Đêm hôm khuya khoắt không đi ngủ, hai đứa ở đây làm gì?"

Dư Hải cùng Trần Xảo Cầm nghe vậy hoảng sợ, đồng thời quay đầu nhìn lại, liền thấy Hứa Thục Hoa đang đi lại phía này.

Lúc còn cách khá xa, Hứa Thục Hoa còn không có phát giác ra có gì không thích hợp.

Chờ đến gần, nhìn đến đầy đất táo cùng lá cây, Hứa Thục Hoa liền bị chọc cho vui vẻ.

Hai đứa ngốc này, ôm Dư Noãn Noãn ra biến cây táo chua.

Biến thì được ích gì?

Cái cây táo nó vốn chính là cây táo chua, cho dù có biến thì nó vẫn là cây táo chua.

Hứa Thục Hoa duỗi tay ôm Noãn Bảo vào trong lòng ngực mình, "Ăn ngon không? Chua không?"

Dư Hải cùng Trần Xảo Cầm vừa nghe, liền nghe ra trong lời nói của Hứa Thục Hoa có ẩn ý tứ.

Hai người liếc nhau, đồng thời ảo não vỗ vỗ đầu mình.

Đúng rồi!

Cây táo đang bình thường, bây giờ sao có thể trưởng thành ngày được, chuyện này không cần suy nghĩ cũng biết là do Dư Noãn Noãn làm.

Cho nên, cây táo chua này sở dĩ trở nên càng chua, cũng là vì Dư Noãn Noãn.

Hiện tại, nó so với ngày trước còn càng chua.

Thấy hai người đã suy nghĩ cẩn thận, Hứa Thục Hoa càng vui vẻ, nhướn lông mày nhìn về phía hai người, "Còn thất thần làm gì, không mau dọn dẹp mấy thứ trên mặt đất sạch sẽ hết cho mẹ."

Đây cũng không phải là ở trong núi, không thu thập sạch sẽ, ngày mai người trong nhà nhìn thấy được thì phải làm sao bây giờ?

Trần Xảo Cầm cùng Dư Hải răng vẫn còn bị chua, nhưng vẫn là tìm cái sọt tới đây, đem lá cây cùng táo chua trên mặt đất tất cả đều nhặt bỏ vào.

Này một khi nhặt lên, chính là mất hơn một giờ.

Hứa Thục Hoa mới sẽ không ở bên ngoài cùng hai đứa ngốc, bà ôm Dư Noãn Noãn vào trong phòng của bà đi ngủ.

Chờ ngày hôm sau Dư Noãn Noãn tỉnh lại, phát hiện bản thân ở trong phòng Hứa Thục Hoa, còn cảm thấy không thể hiểu được.

Nhưng rất nhanh, Dư Noãn Noãn sẽ biết được sự tình từ đầu đến cuối là như thế nào, vẫn là từ trong miệng Dư Hải cùng Trần Xảo Cầm biết được.

Sau bữa cơm sáng, hai người đem Dư Noãn Noãn đặt ở trên giường, rồi ngồi ở bên mép giường, hai đôi mắt tràn đầy lòng hiếu học nhìn Dư Noãn Noãn, "Noãn Bảo a, vì sao con không biến cây táo chua thành cây táo ngọt vậy?"

Dư Noãn Noãn chớp chớp đôi mắt tròn xoe, cô cũng không biết nha!

"Noãn Bảo a, cây táo chua này chỉ cần con sờ, thì nó sẽ trở nên càng chua thêm một chút có phải hay không?"

"Noãn Bảo a, cái cây táo chua này thật sự không thể biến thành ngọt được sao?"

"Noãn Bảo a......"

Trần Xảo Cầm cùng Dư Hải còn muốn nói nữa, liền thấy Hứa Thục Hoa đẩy cửa đi vào, "Làm cái gì vậy? Ban ngày ban mặt nhàn rỗi không có việc gì làm? Vậy xuống đất đi làm cỏ tưới nước đi! Không nhìn thấy Noãn Bảo dùng ánh mắt như nhìn đứa ngốc mà nhìn hai đứa sao?"

Không đợi hai người trả lời, Hứa Thục Hoa lại nói, "Hai đứa nếu còn làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy một lần nữa, thì mẹ sẽ mang Noãn Bảo cách xa hai đứa một chút, đừng có làm cho Noãn Bảo của mẹ bị lây bệnh."

Dứt lời, Hứa Thục Hoa bế lên Dư Noãn Noãn liền đi ra bên ngoài, "Noãn Bảo nha, Ngốc Bảo tới tìm cháu chơi, đi, chúng ta đi theo Ngốc Bảo chơi đi!"

Ở trong lòng Hứa Thục Hoa, Cố Mặc tuy rằng gọi là Ngốc Bảo, nhưng nó lại rất thông minh!

Toàn bộ Tam Lí Kiều, trừ bỏ Dư Noãn Noãn, Cố Mặc chính là đứa nhỏ thông minh nhất.

Noãn Bảo nhà bọn họ, nên chơi cùng đứa nhỏ như Ngốc Bảo.

Hứa Thục Hoa ôm Dư Noãn Noãn đi vào trong sân, Dư Noãn Noãn liền thấy được Cố Mặc đứng ở dưới tàng cây cây táo chua.

Thân hình nhỏ nhắn, đứng thẳng tắp.

Thấy Hứa Thục Hoa ôm Dư Noãn Noãn tới, Cố Mặc đôi mắt chớp chớp, "Bà nội Hứa hảo."

Hứa Thục Hoa cao hứng đáp lại, quay đầu hướng về phía trong phòng hô một câu, "Thằng tư, đem giường tre trong nhà chuyển ra đây."

Dư gia có cái giường tre, trước kia không có, là gần đây mới làm.

Dư Chấn Dân trừ bỏ trồng trọt ở ngoài, còn biết làm hàng tre trúc, gần đây dựa theo yêu cầu của Hứa Thục Hoa làm cái giường tre, chính vì những lúc không khí bên ngoài mát mẻ, mang Dư Noãn Noãn ngồi ở trên giường chơi.

Dư Hải cùng Trần Xảo Cầm rất nhanh liền nâng giường tre lại đây, dựa theo Hứa Thục Hoa chỉ huy, đem giường tre đặt ở chỗ bóng râm dưới tàng cây cây táo chua.

Giường tre không tính quá lớn, lớn bé bằng khoảng cái giường đơn bình thường, Hứa Thục Hoa đem Dư Noãn Noãn thả lên giường, lại gọi Cố Mặc lại đây ngồi xuống, "Nơi này mát mẻ, hai đứa ngồi chỗ này mà chơi!"

Hôm nay có gió, so với gió lớn hai ngày trước thì nhỏ hơn một ít, cho dù ánh mặt trời vẫn chói mắt như cũ, nhưng là lại làm cho con người ta cảm thấy rất mát mẻ.

Đặc biệt là hiện tại ngồi ở dưới bóng cây, nghe mùi thơm của táo, miễn bàn có bao nhiêu thoải mái.

Cố Mặc từ khi bắt đầu từ ngồi ở chỗ kia, liền ngẩng đầu nhìn lên trên xem.

Dư Noãn Noãn chỉ nhìn cậu ta một cái, liền biết cậu ta đang xem mấy quả táo.

Cố Mặc là cái tiểu tham ăn, nhưng mấy quả táo đó thật sự không thể ăn.

Dư Noãn Noãn còn đang sốt ruột không biết nên như thế nào cùng Cố Mặc nói, Hứa Thục Hoa đã mở miệng, "Ngốc Bảo, mấy quả táo đó thật sự rất chua, cũng không thể ăn, cháu chờ bà một chút, bà lấy cho cháu quả lồng đèn nha."

Quả lồng đèn tương đối dễ bảo quản, cho nên trong nhà lưu trữ không ít, đều là để dành cho sáu anh em Dư Vĩ bọn họ ăn.

Cố Mặc rất nghe lời, nghe được Hứa Thục Hoa nói, liền gật gật đầu, "Dạ."

Hứa Thục Hoa vừa muốn đứng dậy, đã bị Trần Xảo Cầm ngăn lại, "Mẹ người ngồi đi, để con đi cầm lại đây."

Hứa Thục Hoa cũng không tranh cùng với Trần Xảo Cầm, mà là nhìn về phía Cố Mặc, "Ngốc Bảo, sao con lại một mình tới đây, mẹ con đâu?"

Cố gia liền ở cách vách Dư gia, cổng lớn hai nhà cách nhau không tới 10 mét.

Đối với người lớn mà nói, chỉ là chuyện vài bước chân mà thôi.

Nhưng đối với Cố Mặc một đứa trẻ vừa mới một tuổi rưỡi như vậy mà nói, vẫn rất xa.

Cố Mặc mở to một đôi mắt tròn xoe vô tội nhìn về phía Hứa Thục Hoa, "Đang giặt quần áo ạ."

Dừng lại trong chốc lát, Cố Mặc lại nói, "Cháu tới tìm Noãn Bảo chơi."

Dư Noãn Noãn nghe vậy nhìn về phía Cố Mặc, cảm thấy lời này của Cố Mặc nhất định không phải là lời nói thật.

Nếu cô có thể nói chuyện, Cố Mặc tới tìm cô còn có thể cùng nhau chơi.

Nhưng cô trừ bỏ ăn thì cái gì cũng không biết, hai người mặt đối mặt ngồi ăn sao?

Đang nghĩ như vậy, Trần Xảo Cầm bưng một chén quả lồng đèn đã quay trở lại.

"Ngốc Bảo, lại đây, ăn quả lồng đèn, cái này ăn vô ngọt."

Cố Mặc cũng không thích cười, bởi vậy cậu ta chỉ nghiêm túc nhìn về phía Trần Xảo Cầm nói, "Cảm ơn thím."

Vẻ mặt nghiêm trang, giọng nói thì nãi thanh nãi khí, Trần Xảo Cầm nghe cười đến mặt mày cong cong, "Ngốc Bảo cũng thật ngoan! Nhanh ăn đi!"

Dư Noãn Noãn cũng duỗi tay đi lấy, cô hiện tại đã không còn là Dư Noãn Noãn không có răng trước kia!

Cô là Dư Noãn Noãn là đứa nhỏ đã có hai cái tiểu răng sữa!

Tuy rằng hai cái răng nho nhỏ đó mới mọc được có một phần ba, nhìn giống như là hạt gạo, nhưng dùng để cắn cái vỏ quả lồng đèn, thì hoàn toàn đủ dùng.

Động tác này của Dư Noãn Noãn vừa đột nhiên lại quá nhanh, Trần Xảo Cầm và Hứa Thục Hoa cũng chưa chú ý tới.

Chờ lúc hai người nhìn đến, Dư Noãn Noãn đã cầm quả lồng đèn hướng trong miệng cắn.

Trần Xảo Cầm sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, "Noãn Bảo --"

"La hét cái gì!"

Hứa Thục Hoa tức giận trừng mắt liếc mắt nhìn Trần Xảo Cầm một cái, "Con lại dọa tới Noãn Bảo rồi kìa!"

Trong miệng tuy nói như vậy, nhưng vẻ mặt Hứa Thục Hoa cũng là căng thẳng, "Noãn Bảo ngoan, đưa quả lồng đèn cho bà nội có được không?"

Tay Noãn Bảo còn nhỏ, quả lồng đèn này lại lớn hơn so với bình thường, tay của cô thế nhưng không thể hoàn toàn bao bọc lấy quả lồng đèn, từ khe hở ngón tay có thể nhìn vỏ ngoài của quả lồng đèn.

Đôi mắt Hứa Thục Hoa nhìn mặt Dư Noãn Noãn trong chốc lát, rồi lại nhìn nhìn tay Dư Noãn Noãn, sợ Dư Noãn Noãn dùng sức một cái , móng tay út sẽ làm vỏ ngoài của quả lồng đèn bị rách, sau đó......

Hứa Thục Hoa nhắm mắt, đem sau đó trong đầu xua đuổi đi ra ngoài.

Cái gì mà sau đó?

Không có sau đó!

"Noãn Bảo ngoan, đưa cho bà nội có được không?"

"U! Nhà mấy người nhiều quả lồng đèn như vậy, còn luyến tiếc cho đứa nhỏ ăn một trái hay sao? Không phải bà nói thương yêu nhất đứa cháu gái này sao? Hiện tại có một quả lồng đèn mà cũng luyến tiếc, tôi xem cái gọi là yêu thương đó của bà, tất cả đều chỉ nói miệng."

Hứa Thục Hoa nghe vậy quay đầu nhìn lại cửa, thì thấy bà Vương đang hưng phấn đứng ở cổng lớn, vẻ mặt như là phát hiện ra đại lục mới.

Nếu đặt ở ngày thường, Hứa Thục Hoa đã sớm mắng lại, nói không chừng còn muốn xông lên hung hăng đánh bà Vương cho bà ta cái sắc mặt nhìn.

Nhưng hiện tại không được!

Hiện tại quan trọng nhất, vẫn là quả lồng đèn trong tay Dư Noãn Noãn kia.

Nhưng làm Hứa Thục Hoa không nghĩ tới chính là, bà chỉ quay đầu đi như vậy một lát, lúc qua lại nhìn Dư Noãn Noãn, Dư Noãn Noãn đã đang cầm quả lồng đèn gặm.

Tay nhỏ trắng trắng mềm mềm, chỉ nắm được một nửa quả lồng đèn.

Miệng nhỏ đỏ thắm căng mọng, đang dùng sức mút vào.

Theo động tác của cô, quả lồng đèn lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy xẹp xuống.

Từ đầu tới cuối, không có một chút nước quả từ khóe miệng chảy ra ngoài.

Hứa Thục Hoa chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.

"Ôi Noãn Bảo của bà! Thật lợi hại nha! Nhỏ như vậy đã biết cách ăn như thế nào! Nhìn xem cháu ăn rất sạch sẽ nha! Không giống như một số đứa nhỏ khác, đã hơn một tuổi rồi, mỗi lần ăn cái gì, còn có thể ăn đến bẩn đầy người."

Bà Vương nghe vậy hai hàng lông mày dựng lên, "Bà nói ai?"

"Tôi lại không có nói bà, bà là trẻ con sao? Năm nay mới hơn một tuổi sao? Đừng có mà dát vàng lên mặt mình như thế!"

"Bà!"

"Bà cái gì mà bà! Sáng sớm tinh mơ, bà đến đây làm gì?"

Hứa Thục Hoa không kiên nhẫn mà nhìn bà Vương, thật sự không hiểu nổi, cái bà già này khi nào đến đây cũng bị mắng, sao mỗi ngày còn lại đây.

Chẳng lẽ là có cái đam mê đặc thù gì, ví như thích bị chửi gì đó?!

Kỳ thật, hôm nay bà Vương lại đây không vì cái gì khác, chỉ vì đi nhìn xem cây táo chua bị Hứa Thục Hoa đào đi chỗ nào.

Tối ngày hôm qua đã quá muộn, bà ta cũng không thể đi theo bọn họ đến đây nhìn xem, bây giờ không phải là sáng sớm sao, bà ta liền tới đây nhìn xem.

Nhìn đến cây táo chua kia trồng ở trong sân, thoạt nhìn hình dạng um tùm tươi tốt, mí mắt bà Vương giựt giựt, "Thật sự trồng? Táo chua như vậy mà bà cũng muốn? Tưởng rằng có thể bán được tiền hả?"

"Vậy thì bà nói đúng rồi đấy, nói không chừng là có thể bán được tiền đấy!" Hứa Thục Hoa đắc ý nhướng mày, "Ngày hôm qua tôi chỉ là làm trò trước mặt mọi người để nói cho rõ ràng, cây táo chua này chính là của tôi, đừng có đến lúc đó thấy tôi bán táo kiếm lời, mấy người một đám mắt thèm tới cửa muốn đoạt, nếu thật sự làm như vậy, đừng trách tôi đến lúc đó lại cho mấy người mấy cái bạt tai. Dù sao là do mấy người lật lọng, tự mình vả mặt, lúc đó chắc cũng sẽ không để ý nhiều thêm mấy cái bàn tay đâu nhỉ."

Nghe được lời Hứa Thục Hoa nói, bà Vương theo bản năng bưng kín mặt mình.

Bà cảm thấy, mình là người sẽ bị Hứa Thục Hoa đánh.

Nhưng rất nhanh, bà Vương bà đã trấn định lại, "Bà khoác lác ít thôi! Cây táo chua này mà còn có thể bán được đi ra ngoài? Nếu bà thật sự có thể bán đi ra ngoài, tôi quỳ xuống dập đầu cho bà gọi bà là bà nội."

Hứa Thục Hoa liên tục xua tay, "Vậy thì không cần! Bà xem cái bản mặt của bà có bao nhiêu nếp gấp, còn muốn gọi tôi là bà nội? Bà không chê bị mất mặt, nhưng tôi còn ngại bị giảm thọ đấy!"

"Bà!"

"Được rồi! Nói đến nói đi cũng chỉ có bà bà tôi tôi, không biết nói chuyện thì về nhà mà đi theo cháu trai học lại từ đầu, học xong lại đến đây nói chuyện tiếp."

Hứa Thục Hoa không kiên nhẫn phất tay về phía bà Vương, giống như là đang xua đuổi đám ruồi bọ phiền toái.

Cuối cùng bà Vương cũng đi rồi.

Không đi thì còn có thể làm sao bây giờ, đánh thì không thể đánh lại, nói cũng không nói lại được.

Bà Vương cắn răng thầm hận, cũng không biết cái miệng của Hứa Thục Hoa là lớn lên như thế nào, sao lại biết nói chuyện như vậy!

"Hừ! Cho dù có biết nói chuyện thì như thế nào, cây táo chua kia cũng không thể bán được!"

Chân trước bà Vương mới vừa đi, Trần Xảo Cầm vội vàng đi hỏi Hứa Thục Hoa, "Mẹ, cây táo chua này thật có thể bán? Sẽ có người mua sao?"

Hứa Thục Hoa vui vẻ, "Bà ta ngốc mà con cũng ngốc theo hả? Bán được, chúng ta kiếm tiền, bán không được, thì mang về, chúng ta có tổn thất gì đâu?"

Trần Xảo Cầm biểu tình có chút ngốc, cô nghiêm túc hồi tưởng một chút, lúc này mới giật mình hiểu ra.

Đúng rồi!

Từ đầu tới đuôi, Hứa Thục Hoa cũng chưa từng nói, về việc bán không được rồi làm sao bây giờ linh tinh các loại.

Ngược lại là bà Vương, còn muốn quỳ xuống gọi bà nội.

Chậc chậc!

Nếu không tại sao lại nói Hứa Thục Hoa lợi hại!

Trần Xảo Cầm bội phục vạn phần, "Mẹ, người cũng thật lợi hại!"

Dư Noãn Noãn cũng ở trong lòng phụ họa một câu: Là thật sự lợi hại!

Lão thái thái có bản lĩnh như vậy, đây thật đúng là lần đầu tiên Dư Noãn Noãn gặp được.

Lão thái thái có bản lĩnh như vậy, lại là bà nội của cô!

Dư Noãn Noãn cao hứng lộ ra một nụ cười nhìn về phía Hứa Thục Hoa, hai cái răng sữa thấp thoáng giống như hạt gạo.

Hứa Thục Hoa nhìn đến cao hứng cực kỳ, "Răng của Noãn Bảo mọc thật rốt! Rất trắng!"

Cố Mặc nhìn Dư Noãn Noãn, lại nhìn Hứa Thục Hoa.

Tuy rằng Dư Noãn Noãn từ đầu tới cuối không hề hé răng, nhưng cậu vẫn cảm thấy, hai bà cháu nhà này đang khen ngược lẫn nhau!

Mắt thấy thời gian còn sớm, Hứa Thục Hoa dứt khoát gọi Dư Hải ra đây, "Lão tứ, tới tới tới, đem táo trên cây táo hái xuống một ít, chúng ta đi huyện thành bán thử xem!"

Dư Hải nghe tiếng đi ra, vẻ mặt rối rắm, "Mẹ, cái này..... Có thể bán được sao?"

Tối hôm qua anh nhai vài phát, hiện tại răng đều không còn sức lực, buổi sáng chỉ có thể uống cháo, màn thầu cũng không nhai được.

Răng người nào phải thật khỏe, mới có thể ăn được cái này!

Thấy Dư Hải không muốn đi, Hứa Thục Hoa mở trừng hai mắt, "Làm gì? Không muốn đi? Không muốn đi thì con muốn làm cái gì? Mẹ xem trong đất cỏ chắc cũng mọc rồi đấy, đi nhổ cỏ --"

"Mẹ! Đi! Con đi liền đây! Giờ con đi lấy cái sọt!"

Dư Hải vội vàng nói xong lời này, chạy chậm đi lấy sọt.

Nói đùa, lúc này mới gieo giống được có mấy ngày? Cho dù có cỏ và hoa màu trong đất mọc ra, vậy cũng còn không có cao bằng một đoạn đầu ngón tay, hiện tại đi nhổ cỏ, vậy còn không phải đôi mắt sẽ bị làm cho bụi mù?

Dư Hải động tác thập phần nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau liền xách theo một cái sọt quay lại.

Cây táo chua tuy rằng mọc rất cao, nhưng lại có một vài chỗ cành lá thấp, duỗi ra tay là có thể hái được trái táo.

Cho nên Dư Hải cũng không cần cái gì ghế hay thang linh tinh, đã có thể hái được non nửa sọt quả táo chua.

Trước không nói đến vấn đề về hương vị, cây táo chua này sau khi bị Dư Noãn Noãn làm tiên pháp, thì sản lượng được tăng vài lần.

Trên mỗi một cành cây, đều kết chen chen chúc chúc quả.

Nặng trĩu, khiến cho người lo lắng cành sẽ không chịu đựng nổi, tùy thời có thể bị gãy.

Dư Hải nhìn sọt quả táo chua, nói với Hứa Thục Hoa, "Mẹ, hái nhiều như vậy chắc đủ rồi hả?!"

Dù sao cũng bán không được, mang ít một chút, cũng bớt cho lúc cõng trên lưng bị nặng.

Hứa Thục Hoa không cần hỏi cũng biết suy nghĩ trong lòng Dư Hải là cái gì, nhưng bà cũng không có để ý, "Được rồi, vậy đi đi!"

Dư Hải gật gật đầu, "Ai -- ai? Con đi? Mẹ người không đi sao?"

Hứa Thục Hoa phẩy phẩy cái quạt hương bồ lớn, "Mẹ đi làm cái gì! Thời tiết nắng nóng, mày còn muốn mẹ đi theo mày phơi dưới ánh mặt trời đi huyện thành sao Ngươi đều bao lớn rồi, còn không dám một người đi huyện thành? Chính mình đi!"

Dư Hải vẻ mặt nháy mắt biến thành khổ qua.

Anh đi theo Hứa Thục Hoa đến huyện thành rất nhiều lần, bán rất nhiều lần bán quả lồng đèn và dâu tây.

Nhưng lần nào anh cũng chỉ phụ trách cân hàng và đóng gói cho khách!

Bán như thế nào? Tiếp đón khách như thế nào?

Dư Hải đầy mặt sầu khổ, nhưng Hứa Thục Hoa hạ quyết tâm không đi, Dư Hải không có cách nào, chỉ có thể cõng sọt, lưu luyến mỗi bước rời đi Dư gia.

Dư Noãn Noãn đồng tình nhìn theo bóng Dư Hải rời đi, cái soái ba ba này của cô sống cũng không dễ dàng gì!

Còn phải bị bà nội cường thế chi phối!

Hứa Thục Hoa cầm lấy một quả lồng đèn đưa tới trước mặt Dư Noãn Noãn, cười tủm tỉm nói, "Lại đây! Noãn Bảo lại ăn một trái!"

Dư Noãn Noãn cao hứng đôi tay đi tiếp nhận quả lồng đèn, một chút đồng tình đối với Dư Hải, nháy mắt bị cô vứt ra sau đầu.

Ngày trước Hứa Thục Hoa không dám cho cô chạm vào bất kỳ rau quả gì, hiện tại thế nhưng tự mình đưa cho cô.

Đây chẳng lẽ không phải là một loại tín nhiệm sao?

Bị người tín nhiệm, đặc biệt là bị người thân tín nhiệm, cảm giác này thật sự là quá tuyệt vời!

Trần Xảo Cầm nhìn một màn này, tâm lại nhắc lên, nhưng chung quy chưa nói cái gì, chỉ là hai mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm Dư Noãn Noãn, cho đến khi nhìn thấy quả lồng đèn bị Dư Noãn Noãn hút bẹp xuống, lúc này mới nhẹ nhàng mà thở ra một hơi.

"Cái thằng nhãi ranh Cố Mặc đâu?!"

Đột nhiên nghe thấy một tiếng rống, Trần Xảo Cầm còn chưa kịp thở xong một hơi, thiếu chút nữa làm cho bản thân bị sặc chết.

Mắt trợn trắng, Trần Xảo Cầm dùng tay vỗ vỗ ngực, lúc này mới quay đầu hướng theo phía phát ra thanh âm phát nhìn lại.

Cố Kiến Đông vùa xông tới cửa, mặt mũi tràn đầy hung ác, "Cố Mặc đâu? Thằng ranh kia đâu?"

Trần Xảo Cầm nhíu mày lại, không vui nhìn Cố Kiến Đông.

Xem chú người ta này!

Há miệng ngậm miệng gọi cháu mình là ranh con, thật sự là đồ không thể hiểu nổi!

Cố Kiến Đông không chú ý tới ánh mắt của Trần Xảo Cầm, trong mắt anh ta hiện tại đều là Cố Mặc.

Thấy Cố Mặc ngồi ở trên giường trúc ăn cái gì, Cố Kiến Đông nhấc chân liền vọt vào, "Mày cái thằng ranh con này! Mày còn ăn! Tao cho mày ăn này! Nhìn xem hôm nay tao có đánh chết mày không!"

Đang nói chuyện, Cố Kiến Đông liền muốn xông đến trước mặt Cố Mặc.

Ngay khi anh ta muốn đánh vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Mặc, bị một cái tay khác chế trụ.

"Ai vậy?!"

Cố Kiến Đông không kiên nhẫn quay đầu nhìn lại, liền thấy khuôn mặt lạnh lùng của Hứa Thục Hoa .

Hứa Thục Hoa không nhìn được nhất là người khác đánh trẻ con.

Trẻ con nếu là thật phạm sai lầm gì lớn, đánh mấy lần ghi nhớ thật lâu vẫn được.

Nhưng cũng không thể đưa tay liền đánh lên mặt!

Có thể phạm sai lầm gì chứ!

Cố Kiến Đông dáng người cao lớn, một tát này lại dùng nhiều sức, nếu là thật đánh vào trên mặt Cố Mặc, nói không chừng một bàn tay là có thể đánh cho Cố Mặc bị điếc.

Hứa Thục Hoa còn chưa lên tiếng, Cố Kiến Đông đã không kiên nhẫn bắt đầu tránh thoát, "Thím lôi kéo tôi làm gì? Tôi dạy dỗ thằng cháu nhà tôi, liên quan gì đến thím?"

Hứa Thục Hoa hướng về phía mặt Cố Kiến Đông phi một cái, "Lão nương gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ không được à? Không quen nhìn cậu bạo lực gia đình! Ở trước mặt nhà họ Lý hèn nhát như một đứa cháu trai, chỉ biết ở trước mặt nhà khác la lối om xòm có đúng không?"

Bị Hứa Thục Hoa nói như vậy, Cố Kiến Đông vừa xấu hổ vừa giận dữ, mặt đều đỏ lên, "Thím thả tôi ra!"

Ngay khi Cố Kiến Đông cố gắng tránh thoát, Tần Nguyệt Lan cũng chạy vào.

Hai tay của cô ấy còn ẩm ướt, hiển nhiên là lúc giặt quần áo nghe được tiếng rống của Cố Kiến Đông, lúc này mới sốt ruột vội vàng hoảng loạn chạy tới.

Tần Nguyệt Lan tiến vào sân liền chạy về phía Cố Mặc, thấy Cố Mặc hoàn hảo không chút tổn hại, lúc này mới thở dài một hơi, quay đầu nhìn Cố Kiến Đông, " Kiến Đông, chú làm gì thế? Ngốc Bảo vẫn còn con nít, nó làm gì tới chú?"

Cố Kiến Đông cười lạnh một tiếng, "Nó làm gì tôi ư? Buổi sáng hôm nay lúc tôi ra ngoài nó liền động vào cái rổ của tôi, nếu không phải nó động tay chân thì sao đồ trong rổ tôi lại biến thành đá hết rồi?"

Hứa Thục Hoa nhìn Cố Kiến Đông giống như nhìn một đứa ngốc, "Chậc chậc chậc! Tôi còn cho rằng cậu hèn nhát, không nghĩ tới cậu còn ngu!"

"Tôi làm sao lại ngu hả?"

Cố Kiến Đông nổi giận gầm lên một tiếng, đôi mắt đỏ bừng nhìn về phía Cố Mặc, "Chính là nó làm, lúc tôi ở trong phòng đã kiểm tra kỹ càng, trong giỏ xách đặt vào ba cân thịt ba chỉ, hai mươi cái trứng gà, còn có một bao đường đỏ. Làm sao sau khi đi ra nó chỉ đụng một cái, đồ vật bên trong liền thành tảng đá rồi? Nếu không phải nó, vật kia đều đi chỗ nào rồi?"

Hứa Thục Hoa bĩu môi, "Cậu ăn thôi! Nếu không phải thì bán!"

Dù sao nói là Cố Mặc động tay chân, Hứa Thục Hoa thế nào cũng không tin.

Cố Mặc mới có bao nhiêu lớn?

Cái dáng vẻ nhỏ bé kia, làm sao có thể lặng yên không một tiếng động đổi nhiều thứ trong giỏ như vậy được?

Nếu cậu đổi thật thì giấu nó ở đâu ?

Tần Nguyệt Lan cũng nghĩ như vậy, "Kiến Đông, đồ vật mất đi chúng ta cứ tìm lại xem thử, nhưng anh không thể nói là Ngốc Bảo cầm được! Ngốc Bảo là một đứa trẻ tốt, cũng sẽ không làm chuyện như vậy!"

Nghe được lời của hai người, Cố Kiến Đông cảm thấy mình sắp điên lên, "Tôi đã nói! Là đồ vật biến thành tảng đá! Biến thành tảng đá! Biến thành tảng đá!

Dư Noãn Noãn nháy mắt mấy cái, không nghĩ tới Cố Kiến Đông còn biết bắt trend, lúc này đã biết chuyện quan trọng phải nói ba lần.

"Biến thành tảng đá rồi? Lầm sao biến? Cậu biến một cái cho tôi xem một chút!"

Hứa Thục Hoa khinh thường nhìn Cố Kiến Đông, chỉ cảm thấy Cố Kiến Đông là đang nói láo.

Đây cũng không phải là Hứa Thục Hoa có thành kiến với Cố Kiến Đông, mà là Cố Kiến Đông từ nhỏ đã thích nói dối.

Nói dối hết bài này đến bài khác, mấy chữ này đều không đủ để hình dung Cố Kiến Đông.

Tần Nguyệt Lan cùng Trần Xảo Cầm mặc dù không có lên tiếng, nhưng hiển nhiên đều là nghĩ như vậy.

Cố Kiến Đông cảm thấy mình rất ủy khuất, anh ta lại dùng sức vùng vẫy một hồi, lần này lại ngược lại thành công tránh thoát, chỉ là người cũng lui về phía sau mấy bước.

"Các người không tin đúng không? Tốt! Chờ đấy, chờ tôi đem đồ vật qua cho các người xem!"

Dứt lời, Cố Kiến Đông quay người chạy ra bên ngoài.

Thấy Cố Kiến Đông chạy đi, Tần Nguyệt Lan đầu tiên là thở dài một hơi, vội vàng lại đi kiểm tra Cố Mặc.

"Ngốc Bảo, con không có chuyện gì chứ? Có bị dọa không?"

Cố Mặc lắc đầu, biểu cảm giống như bình thường.

Làm sao cậu lại bị dọa được?!

Tần Nguyệt Lan, bao gồm Tần Xảo Cầm cùng Hứa Thục Hoa, đều cảm thấy trước khi Cố Kiến Đông đi, nói lý do kia chắc chắn sẽ không quay trở lại.

Nhưng làm ba người không nghĩ tới chính là, cũng không lâu lắm, Cố Kiến Đông vậy mà lại trở về.

Không chỉ có trở về, trong tay Cố Kiến Đông còn mang theo một cái rổ.

"Nhìn xem! Các ngươi không tin sao? Vậy các ngươi cứ nhìn đi!"

Lúc nói chuyện, Cố Kiến Đông đã vọt tới bên trên giường trúc, quăng cái rổ ở trên giường trúc.

Đám người nhìn lại, liền thấy trong giỏ có không ít tảng đá.

Đá là đồ vật rất thường gặp, nhưng trên tảng đá trong rổ lại làm cho người cảm thấy có chút hiếm lạ.

Một đống đá hình bầu dục, kích thước của mấy tảng đá đều không khác nhau mấy.

Hình thể của khối đá kia nhìn đúng là rất giống trứng gà.

Còn có một tảng đá hình sợi, màu sắc một tầng cạn một tầng sâu.

Nếu nói như cái gì, ngược lại là có chút giống thịt ba chỉ.

Một tảng đá khác là một khối chỉnh tề, trên tảng đá lại còn có thứ như dây nhỏ.

Cái này...
Dù là Hứa Thục Hoa cảm thấy mình kiến thức rộng rãi, cũng chưa từng thấy qua một rổ đá kiểu này.

Cố Kiến Đông thấy mọi người đều không nói lời nào, đắc ý nhíu nhíu mày, "Thế nào? Tôi không nói dối chứ? Đây chính là trứng gà, đường đỏ và thịt ba chỉ của tôi! Chính là bị thằng ranh Cố Mặc làm cho thành như thế này!"

Nghe nói như thế, Hứa Thục Hoa xùy cười một tiếng, "Tôi cũng chỉ nghe nói hóa đá thành vàng chứ chưa nghe nói hóa đồ ăn thành đá, cậu chính là nói dối, cũng nên lấy cái cớ đáng tin một chút, mặc dù cậu tìm được nhiều tảng đá rất giống, cũng coi như là dụng tâm lương khổ, nhưng...Đây cũng quá kéo! Cậu nói Ngốc Bảo là thần tiên? Biết tiên pháp?"

"Phi!" Cố Kiến Đông tức muốn nhảy cao ba thước, "Cái gì thần tiên, tiên pháp gì đó, nó chính là cái yêu quái! Trẻ con nhà ai giống như nó, suốt ngày kéo căng một gương mặt, làm ra bộ dáng như ông cụ non, đây không phải yêu quái thì là cái gì?"

Hứa Thục Hoa hiện tại không muốn nghe nhất chính là người nào đó là yêu quái.

"Yêu quái? Yêu quái cái rắm! Ngốc Bảo nếu thật là yêu quái, có một ông chú như cậu đã sớm giết chết cậu rồi, cậu cho rằng chuyện cậu đánh Ngốc Bảo không có người biết ư? Nếu nó thật là yêu quái thì cậu còn có thể sống thoải mái như bây giờ? Ăn nói lung tung gì không biết!"

Tần Nguyệt Lan luôn luôn là người nhẫn nhục chịu đựng, nhưng bây giờ nghe thấy Cố Kiến Đông luôn miệng nói Ngốc Bảo là yêu quái, cũng nhẫn không được, "Kiến Đông, sao chú có thể nói như vậy được chứ? Ngốc Bảo là cháu chú, từ khi sinh ra đến bây giờ đều tốt, sao chú có thể nói nó là yêu quái được hả?!"

"Các người nói nó không phải yêu quái, được! Vậy các người nói cho tôi nghe xem thử, sao các thứ trong rổ này lại biến thành cục đá?"

Hứa Thục Hoa cười giễu cợt: "Còn cần phải nói nữa à, chắc chắn là cậu thuê người làm chứ gì, phí bao nhiêu công sức đem một giỏ đá về, sau đó lại đổ hết mọi chuyện lên đầu Ngốc Bảo. Cố Kiến Đông à, cậu cũng sắp hai mươi tuổi rồi, dù gì cũng phải biết giữ mặt mũi cho mình chứ, cứ cho là cậu thích bắt nạt kẻ yếu đi, thì chèn ép một đứa trẻ một tuổi còn chưa nói được thì cũng hơi quá đáng rồi không phải sao?"

"Tôi bặt nạt kẻ yếu lúc nào? Tôi cũng chưa bao giờ chèn ép nó, thứ đó vốn dĩ rất bình thường, sau đó nó mới sờ sờ cái rổ, thứ bên trong rổ đều biến thành đá hết!"

"Vậy tôi hỏi cậu, một rổ đá có nặng không? Hay đồ vật ban đầu nặng hơn? Nếu đúng là Ngốc Bảo tới đụng một cái nó biến thành đá, cân nặng tăng lên mà cậu không cảm giác được à? Nếu như cậu cảm giác được, sao không nói ngay lúc đó luôn? Nếu như cậu không cảm giác được, vậy thì rõ rồi, đồ vật là do cậu lấy đi rồi đổi thành đá, như thế thì có liên quan gì đến Ngốc Bảo chứ? Cậu đừng có mà nói là Ngốc Bảo đi theo cậu đến nhà họ Lý, từ trưa tới giờ Ngốc Bảo đều ngồi ở đây cả!"

"Tôi!"

Cố Kiến Đông há miệng nhưng lại không biết nên nói gì.

Anh ta suy nghĩ lại cho thật kỹ càng, sắc mặt khó coi vô cùng.

Lúc đó đi ra ngoài, Cố Mặc sờ sờ chiếc rổ, nhưng anh ta sợ Cố Mặc làm bể trứng gà nên có giở lên nhìn xem thử thì bên trong vẫn bình thường, không có vấn đề gì cả.

Sau khi đến nhà họ Lý, anh ta và Lý Xuân Hương ngồi trong phòng nói chuyện, chiếc giỏ đặt trên bàn.

Sau đó nói muốn đi pha nước đường đỏ uống, Lý Xuân Hương mới xốc tấm vải bông bên trên rổ lên thì thấy một rổ đá.

Cho nên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Trên gương mặt Cố Kiến Đông tràn đầy vẻ nghi ngờ, Hứa Thục Hoa không nhịn được nũa nên phất tay: "Được rồi đấy! Cố Kiến Đông, đây là đồ của cậu, cậu muốn cho ai thì cho, dù không muốn cho Lý Xuân Hương thì cũng đừng đổ trách nhiệm lên đầu Ngốc Bảo, đều đã là người lớn rồi, dù gì cũng phải biết giữ gìn mặt mũi chứ!"

Cố Kiến Đông nghe tiếng nói chuyện mới hoàn hồn lại, anh ta còn muốn cãi cọ nhưng lại không có lời nào để nói.

Cuối cùng, Cố Kiến Đông chỉ có thể hung tợn liếc nhìn Cố Mặc và Tần Nguyệt Lan rồi xách rổ đi mất. Nhìn bóng lưng tức giận của anh ta thì không cần hỏi cũng biết là chắc chắn anh ta sẽ về mách lại với cha mẹ mình.

"Chẳng khá lên được!" Hứa Thục Hoa nói xong thì quay lại nhìn Tần Nguyệt Lan.

Tuy rằng Hứa Thục Hoa cũng là một người mẹ chồng, nhưng bà rất là chướng mắt người con dâu như Tần Nguyệt Lan.
Người con dâu mà bà muốn không phải một cô hầu luôn luôn nhẫn nhục chịu đựng.

Cứ suốt ngày mẹ chồng nói gì, dù đúng sai thế nào, đến đánh rắm một cái cũng không dám.
Tần Nguyệt Lan chịu thiệt thòi thì cũng thôi, nhưng dù gì cũng là người làm mẹ, không thể suy nghĩ cho mình thì cũng phải suy nghĩ cho Cố Mặc chút chứ!

Dù trong lòng Hứa Thục Hoa suy nghĩ rất nhiều, nhưng bà cũng chỉ im lặng thở dài một hơi.

Cũng có phải con dâu của bà đâu mà bà phải nói nhiều vậy làm gì!

Dư Noãn Noãn nhìn ba người lớn vẻ mặt phức tạp ngồi im lặng rồi cuối cùng cô nhìn sang Cố Mặc.

Đá trong rổ không thể dễ dàng tìm ra như vậy được.

Dựa vào hiểu biết của cô đối với Cố Kiến Đông nửa năm nay, Cố Kiến Đông cũng không thể làm được cái chuyện thay mận đổi đào như vậy được.

Dư Noãn Noãn nghĩ, đá trong rổ chắc là kiệt tác của Cố Mặc rồi.

Nhưng Cố Mặc làm như thế nào mà được nhỉ ?!

Thời gian Dư Noãn Noãn nhìn chằm chằm Cố Mặc quá lâu, thành công hấp dẫn được sự chú ý của Cố Mặc, Cố Mặc quay đầu sang nhìn cô.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, còn cùng nhau chớp chớp mắt.

Dư Noãn Noãn chớp mắt: Ngốc Bảo cậu làm thế nào vậy?

Chỉ tiếc, Cố Mặc không tiếp thu được ý tứ của Dư Noãn Noãn, càng không thể trả lời cô.

Nhìn Cố Mặc một lát, thế nhưng lại quay đầu, Dư Noãn Noãn có chút uể oải rũ mắt xuống.

Làm tăng trưởng hai gạo thì có tác dụng gì, vẫn là không biết nói a!

Chẳng được bao lâu, trong sân cách vách truyền đến tiếng gào đầy sức lực của Vương Đệ Lai: "Tần Nguyệt Lan cô cút về cho tôi! Mang theo thằng ranh con Cố Mặc kia nữa!"

Nghe thấy âm thanh của Vương Đệ Lai, thân người Tần Nguyệt Lan run run.

Trần Xảo Cầm có tâm nói hai câu, đã thấy Tần Nguyệt Lan ôm Cố Mặc đứng lên: "Chúng tôi đi về trước đây!"

Lời nói đã đến bên miệng Trần Xảo Cầm chỉ có thể lại lần nữa ngậm miệng lại.

Nhìn Tần Nguyệt Lan ôm Cố Mặc ra khỏi cửa nhà, Hứa Thục Hoa thở dài một hơi, "Được rồi, mỗi người có hoàn cảnh của mình, con có nói nhiều cũng vô dụng."

Miệng nói như vậy, trong lòng Hứa Thục Hoa cũng đang thở dài.

Phàm là đã có chút thân thiết, chút tình bạn với Tần Nguyệt Lan, hôm nay bà cũng có thể ra mặt thay Tần Nguyệt Lan.

Chỉ một bà Vương Đệ Lai kia, một bàn tay bà là có thể thu phục!

Đáng tiếc a!

Dư Noãn Noãn cũng không lo lắng Cố Mặc theo Tần Nguyệt Lan trở về sẽ chịu uất ức gì.

Chỉ nhìn một rổ đá kia cũng có thể biết, xem như lần này chịu uất ức, không bao lâu, Cố Mặc có thể trả lại cả vốn lẫn lãi.

Nhưng rổ trứng gà, thịt và đường đỏ kia đáng giá không ít tiền đâu!

Không chỉ khiến Cố Kiến Đông mất mặt trước mặt Lý Xuân Hương, có thể làm cho Vương Lai Đệ đau lòng khôn xiết một trận.

Làm tốt lắm!

Tần Nguyệt Lan ôm Cố Mặc chậm rãi đi về nhà, mắt thấy cửa lớn nhà họ Cố càng ngày càng gần, Tần Nguyệt Lan hít sâu một hơi, vành mắt không tự chủ được liền ửng đỏ.

Cố Mặc thấy thế, ông cụ non này dường như thở dài một hơi: "Mẹ, không khóc!"

Người mẹ này của cậu, cái gì cũng không tốt, chỉ là tính tình thì tốt.

Cũng vì tính tình tốt, cho nên chỗ nào cũng đều không tốt.

Nhưng có cách nào chứ, ai bảo đây là mẹ của cậu!

Không che chở một chút thì còn có thể làm sao?

"Được, mẹ không khóc! Ngốc Bảo đừng sợ! Mẹ sẽ bảo vệ con."

Cố Mặc gật gật đầu, "Không sợ!"

Cậu chỉ sợ nhà họ Cố không nhiều tiền để mua nhiều đồ như vậy cho cậu quậy phá!

Dư Hải đeo nửa sọt táo chua ra cửa, cả đường lảo đảo lắc lư đi đến thị trấn.

Táo chua này khẳng định là bán không được, Dư Hải cũng không gấp gáp mà đi.

Nhưng cho dù anh có chậm, đoạn đường nửa giờ đi mất 40 phút thì rốt cuộc đi hết.

Dư Hải cũng không biết mình nên đi chỗ nào để bán, đi dạo từ từ, cuối cùng lại tới phía trước giao lộ bày quán.

Trừ phi thời tiết đặc biệt không tốt, hoặc là có việc không tới được, quanh năm Trương Thúy Phân đều ở chỗ này.

Vừa ngẩng đầu thấy Dư Hải đeo sọt tới, Trương Thúy Phân liền cười chào hỏi anh, "Hôm nay sao là anh tới vậy? Bác gái đâu? Cân mang đến chính là dâu tây hay quả lồng đèn thế? Cho tôi một chút trước."

Số lần Dư Hải tới nhiều, cũng coi như là quen mặt.

Không mất bao lâu đã có người tới tranh nhau mua, Trương Thúy Phân thật sự sợ mình giành không nổi.

Dư Hải có chút xấu hổ cười cười, "Đều không phải?"

Trương Thúy Phân càng có hứng thú, "Lại có thứ gì mới mẻ vậy?"

Tuy rằng có chút khó mở miệng, Dư Hải vẫn thành thật nói, "Là táo chua".

"A! Táo chua hả! Tôi từng ăn qua rồi."

Dư Hải nhìn Trương Thủy Phân với vẻ mặt tôi hiểu, trong lòng không ngừng lắc đầu: Không, cô chưa từng ăn qua!

Trương Thúy Phân đứng dậy, tiến vài bước đến trước mặt Dư Hải, "Táo chua này có chua không? Tôi còn rất thích ăn chua một chút, kích thích vị giác."

Dư Hải nhìn nhìn Trương Thúy Phân, cực kỳ thành thật nói, "Cực kỳ chua, chua rụng răng!

"Ha ha ha ha!" Trương Thúy Phân vui vẻ nhìn Dư Hải, " Dư Hải à, anh đây là sợ tôi tin anh sao! Tôi còn có thể không tin anh sao? Chua mới tốt! Cho tôi một cân! À đúng rồi, bao nhiêu một cân vậy? "

Dư Hải làm sao biết được bao nhiêu tiền một cân, anh còn không định bán đi.

Nói như thế nào thì Tương Thúy Phân cũng là khách hàng quen,lại cùng nhau bày sạp buôn bán, Dư Hải vẫn là không nỡ lừa gạt cô, quả táo chua cho Trương Thúy Phân, "Cô vẫn là nên nếm thử trước, sau đó quyết định có mua hay không! Thực sự là rất chua!"

Trương Thúy Phân không nói hai lời liền nhận lấy, "Tôi biết nó chua mà!"

Nói xong, răng rắc một tiếng liền cắn một miếng vào miệng.

Chỉ nhìn Trương Thúy Phân ăn, Dư Hải đã cảm thấy răng mình chua loét, trong miệng không ngừng bốc hơi nước chua.

Trơ mắt nhìn nụ cười trên mặt Trương Thúy Phân biến mất, trong lòng Dư Hải thật sự là rất phức tạp khó chịu.

Anh có chút hiểu được đêm đó Trần Xảo Cầm cảm thấy như thế nào.

Một mình vui không bằng mọi người cùng vui!

Giải thích cái gì cũng không bằng tự mình thử trực tiếp.

Trương Thúy Phân nhai hai cái, lập tức phun hết táo chua trong miệng ra, ngũ quan đều nhăn thành một cục, "Dư Hải này, sao lại chua như vậy!"

"Tôi nói rồi, thật sự rất chua! Cô còn muốn mua không?"

"Không mua! Không mua!"

Tuy rằng bị tạt muốn ngất, nhưng Trương Thúy Phân vẫn không tức giận.

Dư Hải hoàn toàn có thể bán cho cô, để cho cô tự mình phát hiện táo chua này không thể ăn.

Nhưng Dư Hải không làm, mà là sợ cô không tin táo chua, cố ý để cho cô nếm thử trước.

Cái khác không nói, nhân phẩm của Dư Hải khẳng định là tốt!

Hai người bọn họ đang nói chuyện hăng say, thì đã có người nhận ra Dư Hải rồi, đi tới hỏi Dư Hải hôm nay bán cái gì.

Dư Hải chỉ có thể đem lời vừa rồi nói lại một lần nữa, còn lôi kéo Tưong Thúy Phân ở một bên làm chứng.

Có người tin xoay người rời đi, cũng có người không tin chính miệng nếm thử.

Mặc kệ như thế nào, dù sao táo chua cũng không bán được, ngược lại trên mặt đất lại có một bãi nôn nhỏ.

Dư Hải cũng không đau lòng.

Dù sao không bán được, lợn trong nhà cũng không ăn, nôn thì nôn, lúc anh trở về còn có thể tiết kiệm chút đỉnh.

Người đến rồi lại đi, Dư Hải rất nhanh lại nhàn rỗi.

Nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, Dư Hải tính toán trong lòng, lúc nào anh đi về thì thích hợp, mới không bị Hứa Thục Hoa mắng.

Đang nghĩ ngợi, lại có người đi tới.

Người tới là một ông lão, dáng vẻ hơn sáu mươi tuổi, dáng người tuy gầy, nhưng thoạt nhìn tinh thần phấn chấn.

"Tôi nghe nói, cậu bán táo chua ở đây đúng không?"

"Đúng vậy!"

"Táo chua này của cậu chua không?"

Dư Hải chỉ vào táo chua trên mặt đất, "Ông nhìn bãi ói này trên đất, thì biết có chua hay không."

Ông lão nhìn nhìn trên mặt đất, vẫn lắc đầu, "Chỉ nhìn thôi không được, tôi muốn nếm thử, được không?"

"Cái này có gì không được, thoải mái nếm thử."

Dư Hải nói xong, cầm một quả táo chua đưa cho ông lão.

Ông lão nhận lấy táo chua, cũng không lập tức ăn, ngược lại cầm nhìn một hồi lâu, lúc này mới cắn một miếng nho nhỏ.

Dư Hải cho rằng ông lão nhất định sẽ phun ra, nhưng không nghĩ tới, ông lão không chỉ không phun ra, mà còn cẩn thận thưởng thức.

Dư Hải thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông lão thì bản thân cũng cảm thấy ê răng thay cho ông ấy.

Đợi một lúc lâu, mới thấy ông lão hài lòng gật đầu: "Đủ chua rồi! Táo chua của cậu bán thế nào đây?"

"Ông muốn mua sao?"

Dư Hải ngạc nhiên nhìn ông lão, rất muốn hỏi thử xem có phải ông lão đang đùa không.

Hoặc là, ông lão này đã lớn tuổi rồi, vị giác không còn nhạy bén nữa, nên cũng chẳng cảm nhận được quả táo chua này chua như thế nào.

Thấy phản ứng của Dư Hải, ông lão vui vẻ nói: "Cậu cũng thú vị nhỉ, cậu bày táo chua ở đây không phải để bán à?"

"Đương nhiên để bán! Nhưng..."

Dư Hải do dự một chút rồi nói: "Không thì ông nếm thử lại nhé? Loại táo này thật sự rất chua."

Ông lão nở nụ cười: "Nếu không chua thì tôi không mua đâu!"

"Hả?"

Ông lão cười đến mức nghiêng cả người, ông ấy quay lại chỉ chỉ vào con đường đối diện: "Thấy mấy căn nhà kia không? Là tiệm thuốc của tôi đấy."

Dư Hải chớp chớp mắt, hơi chần chờ hỏi: "Ông nói...Loại táo chua này là để làm thuốc?"

"Có thể làm thuốc được."

Dư Hải bỗng nhiên hiểu ra, thảo nào!
Thì ra là để làm thuốc!

Ông ấy đã nói như vậy, có người bình thường nào ăn được nó chứ!

"Táo chua của cậu bán như thế nào? Chỉ nhiều như vậy thôi hay còn cất bên trong nữa?" Ông lão lại hỏi.

Lần này Dư Hải không chần chờ nữa, gật đầu lia lịa: "Còn còn còn! Bên trong còn rất nhiều, ông muốn mua bao nhiêu? Không thì ông đi vào xem với tôi nhé?"

"Được!"

Hai người rất ăn khớp với nhau, Dư Hải vội vàng đeo ba lô lên vai: "Đi thôi, nhà tôi ngay chỗ cầu Tam Lí, không xa đâu, đi khoảng nửa tiếng là tới nơi."

Ông lão lại không lập tức đi theo Du Hải: "Tôi đi theo cậu nhưng một người thì không thể khiêng hết về được, cậu đi theo tôi, chỗ tôi có xe, ngồi xe đi đến nhà cậu, không vấn đề gì chứ?"

Dư Hải lớn đến như vậy vẫn chưa từng ngồi xe bao giờ, nghe vậy thì anh lập tức gật đầu như giã tỏi: "Không thành vấn đề, không thành vấn đề!"

Dư Hải đi theo ông lão sang đường, đến chỗ đối diện.

Khi nãy còn cách khá xa còn chưa cảm thấy gì, bây giờ đến trước mặt rồi, Dư Hải mới phát hiện đây là một tiệm thuốc ba lô mặt tiền.

Ông lão để Dư Hải chờ bên ngoài một lát, còn mình thì đi vào tiệm thuốc.

Dư Hải đợi không lâu lắm thì thấy một chiếc xe van từ từ đi đến.

Xe van dừng lại bên cạnh Dư Hải, tấm kính thủy tinh dần dần hạ xuống, gương mặt của ông lão xuất hiện ra.

"Đến đây! Lên xe đi!"

Dư Hải đáp một tiếng rồi mở cửa lên xe.

Dù Dư Hải chưa bao giờ ngồi xe ô tô nhưng cũng không ít lần đến thị trấn nên cũng đã từng nhìn thấy xe ô tô.

Không có người đàn ông nào không yêu thích xe ô tô cả, anh nhìn chằm chằm cảnh người khác mở cửa lên xuống xe bao nhiêu lần nên cũng đã tự bắt chước trong lòng vô số lần.

Thấy Dư Hải ngồi xong, ông lão gật đầu với thằng nhóc lái xe: "Đi thôi!"

Cầu Tam Lí ngay thị trấn bên cạnh, người trong thành đều biết cầu Tam Lí ở đâu, cũng không cần Dư Hải phải chỉ đường.

Đi bộ cần nửa tiếng đồng hồ, đi xe thì chỉ hơn mười phút là đến nơi.

Khuôn mặt Dư Hải căng chặt nhưng trong lòng lại liên tục tán thưởng.

Có xe thật là tốt quá!

Xe vừa mới đi vào thôi đã thu hút sự chút ý người dân trong làng.

Toàn bộ khu vực cầu Tam Lí này, đừng nói là xe van, ngay cả xe đạp xe ba bánh cũng chưa ai được chiêm ngưỡng.

Bây giờ, đột nhiên có một chiếc xe van đi đến nên trong nháy mắt đã gây ra một trận chấn động.

Đợi đến khi chiếc xe van dùng lại trước cửa nhà Dư Hải, Dư Hải mở cửa bước xuống xe, những người trong thôn đến hóng hót ai nấy đều ngạc nhiên đến ngây người!

"Thế mà Dư Hải lại ngồi trên xe ô tô!"

"Dư Hải giàu rồi à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro