chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Hắc vẫn như cũ không nói lời nào.
“Ta chưa từng hỏi qua ngươi……” Ta nằm úp sấp trên mặt bàn tiến tới gần hắn, “Tiểu Hắc, Diệp Thanh Hoa rốt cuộc là nữ tử như thế nào?”

Tiểu Hắc lạnh lùng nói:“Mẫu Đơn, tính tình bát quái của ngươi lại tái phát”
“Đúng vậy, ta lại tái phát thì thế nào?” Ta nắm chặt tay thành quyền, lòng bàn tay thấm mồ hôi, trên mặt vẫn nhẹ nhàng cười, “Chúng ta quen biết nhau đã nhiều năm, chẳng lẽ không thể hỏi một chút sao?”

Cho tới nay Diệp Thanh Hoa vẫn là chỗ không nên đụng tới của hắn, ta chỉ biết thật lâu trước kia có một Đào hoa yêu, khiến Tiểu Hắc độc thân chờ nàng ngàn năm, nhưng nàng vẫn chưa từng xuất hiện.

Thật sự chưa từng xuất hiện sao.
Mấy trăm năm làm âm sai đã nhìn thấu suốt sinh tử tham luyến cả đời, ta không phải thiếu nữ mười sáu ngây ngốc trì độn, Diệp Thanh Hoa đến tột cùng là ai ta thật sự không có đoán được sao.

Hắn đợi rốt cuộc vẫn là Diệp Thanh Hoa……Vẫn là Diệp Thanh Hoa của kiếp này hay sao?
Lòng ta nổi lên một trận mãnh liệt.

Ban đêm thân ảnh Tiểu Hắc sắc như lưỡi đao có thể cắt gọt đá ngầm lạnh băng, bả vai vương đầy hắc ám, hắn đứng lên, “Ta đưa thiếu công tử trở về.”
Ta buông nắm tay ra, không biết vì sao lại nhẹ nhàng thở ra, cũng đứng lên đối diện hắn cười cười, “Được.”

Xoay người kêu thị nữ tới dọn dẹp cái bàn, chưa đi được vài bước đầu cũng có chút choáng váng, có lẽ là uống hơi nhiều rượu, lại nghe nam nhân phía sau thấp giọng nói: “Nàng chính là cô nương ngốc thích khóc, chưa từng nghĩ tới bản thân nàng tốt đến bao nhiêu.”

Ta xoay người, trong lúc hoảng hốt hắn lại nói, ánh mắt nặng nề lạc tới đây, “Nàng đối với ta thật lòng, hy vọng ta sống tốt,” hắn gằn từng chữ một, “Nhưng nàng không nghĩ tới nàng ở bên cạnh ta cũng đã là tốt nhất, ta chỉ mong có thể cùng nàng ở bên nhau mà thôi.”
Ta sau khi nghe xong, ngực quay cuồng một trận, lung lay trở về phòng.

Ngày thứ hai sáng sớm ta tiễn Chung Quỳ qua cầu đến dương thế.
Đêm qua uống rượu hơi nhiều, vẫn còn có chút chưa tỉnh. Mấy trăm năm âm sai, đa đưa tiễn nhiều si nam oán nữ như vậy, đồng liêu cũng đã từng, nhưng Chung Quỳ lại thân cận với ta như vậy, vẫn là khác với mọi khi.

Nhớ tới thời điểm mới gặp hắn, thật không ngờ đến hắn cũng là một người si tình như thế này , “Ngươi rốt cuộc thích nàng cái gì?”
Chung Quỳ rầm rì một tiếng, miệng nhỏ chu lên, “Chính là lần đầu gặp, tâm của nam nhân tỷ vốn không hiểu.”

“Đó là vì, nam nhân phụ trách kiếm tiền cho gia đình, nữ nhân cần xinh đẹp như hoa, nhưng ta lại thấy ngươi xinh đẹp như hoa.”

Chung Quỳ lại rầm rì, “Một ngày nào đó ta muốn trưởng thành tráng sĩ, lực bạt sơn hề cái thế.”

Ta cầm đèn lồng dẫn hồn mẫu đơn đi qua hoàng tuyền, ở đầu cầu ta bỗng nhiên nhớ lại chuyện đêm qua, nhịn không được trừng hắn liếc mắt một cái, “Ngươi tại sao lại mang chuyện ta tát Thái Tử nói cho Tiểu Hắc biết, ngươi không phải không hiểu được tính cách như lão gia gia của hắn, ngày sau nhất định sẽ lại đến dạy bảo ta vài phần.”

Chung Quỳ bước lên đầu cầu, “Mẫu Đơn tỷ lại dám đánh Thái Tử gia, tỷ cũng quá tàn nhẫn rồi…… Từ từ, ta đã nói chuyện này cho hắn biết khi nào?”

Ta hơi kéo hắn, “Ngươi đừng giả vờ không nhớ rõ.”

Chung Quỳ chà chà cái miệng nhỏ, “Ta thật đúng là không nhớ rõ, vừa trở về liền đi ăn cơm ngay, ta nói với hắn lúc nào chứ? Ta đi đây, Mẫu Đơn tỷ, không cần quá nhớ ta đâu nha.”
nói xong liền cúi người tiến lên hôn ta biệt ly một cái.

Ta mặt không cảm xúc tự mình bay qua đá hắn lên  không trung đánh mấy cái, hắn nhào vào bên chân Mạnh Bà, đứng lên che mặt nước mắt lưng tròng oa oa khóc nói: “Oa oa Mẫu Đơn tỷ thật dữ tợn oa oa oa”

Ta xua xua tay, “Được rồi ngươi mau đi đi, đến lúc đó tỷ sẽ đến câu hồn của ngươi, nha.”

Ta nhìn theo bóng dáng Chung Quỳ ăn canh qua cầu, thân hình tinh tế yểu điệu ẩn trong sương mù mù mịt, nghĩ thầm không còn tiểu tử này nữa ta cũng sẽ cô đơn, tốt xấu gì lúc ta nhàm chán hắn cũng sẽ kể mấy chuyện bát quái   trên dưới âm phủ mấy trăm năm, tạo ra một ít việc vui vẻ.

Trở về tiến sân, liền phát hiện thần tiên thiên giới tới đón Thương Ly.
Lần này không phải một đại bát tiên thúc tiên bá tiên khí đằng đằng, chỉ có một vị thần mới vừa ngồi ở  đình viện, một ly trà xanh một quyển sách cổ, y phục huyền sắc khoác bên ngoài, dáng vẻ rất thoải mái.

Hôm nay sắc trời xám xịt, vốn dĩ ta sau khi say rượu đã thanh tỉnh một chút, nhưng lúc nhìn thấy hắn thì nháy mắt đầu óc lại ong ong quay cuồng một trận. Trời đất quay cuồng trong chốc lát mới đi qua nói, cách tiếp đón cùng kính ngữ đều tỉnh táo: “Ly Nhi đang ngủ, ngài chờ một lát.”

Hắn ngước mắt, thấy ta mặt vô biểu tình, khóe môi hơi hơi cong lên cười, “Không mời ta đi vào sao?”

Hắn cười như vậy tựa như mặt hồ tuyết trì nổi lên  khói sóng lượn lờ, tựa như ảo mộng, đầu ta càng váng vất, nhất định lúc ta còn sống là bị nam nhân này mê choáng, “Ngươi tưởng bở, nơi này từ trước đến nay đều không chào đón ngươi.”

Thương Âm cười cười cúi đầu, ta trở về phòng xem Thương Ly, cục thịt nhỏ chép chép miệng còn đang buồn ngủ. Chỉ chốc lát sau trước cửa đình viện có tiếng người ồn ào, ta nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi trầm mặc.

Thị nữ gia đinh đầu bếp bác gái trong phủ Phong Đô đều đến cửa đình viện đứng trên hành lang, quần chúng trừng lớn từng đôi mắt sáng như tuyết quan sát vị thần trên Cửu Trọng Thiên này, cùng với chư vị này kia vân vân đối thoại với nhau.

“A nha, ngươi nói thần tiên thiên giới sao lại sinh đẹp đến vậy, nhìn xem phong thái kia, khí chất kia, ai nha……”

“Còn không phải sao, Thái Tử điện hạ người ta tới đón người, nha, bản thân cô nương ở còn ở trong phòng đắn đo chuyện gì, còn không xem hắn ở nơi này? Thái Tử điện hạ thì thế nào? Người ta tức giận đập nồi bán sắt cùng liều mạng với ngươi! Hoa Nhi gia là tấm gương tốt của các nữ đồng bào chúng ta!”

”Bất quá nói lại, Thái Tử điện hạ này ngồi ở đình viện thật giống như tranh vẽ, ngươi xem hôm nay trời xanh đến cỡ nào, cây cao cỡ nào, hoa kiều diễm đến mức nào, a……”

“Ngươi nói Hoa Nhi gia tức giận chuyện gì nhỉ, phu quân tốt như vậy vốn nên bay lên biến thành phượng hoàng, vì sao còn ở chỗ này với chúng ta?”

“Còn không phải bởi vì Cố đại nhân sao, nghe nói nếu không phải bởi vì hoàng thiên tôn điện hạ đó, Hoa Nhi gia sớm đã cùng Cố đại nhân tốt đẹp, hiện tại không phải hai bên đều khó sao!”

“Hoa Nhi gia lại bực bội đấu không lại thần quân, người ta có hài tử lại chạy trốn ở nơi nào?”

“Ai u uy, trong phủ đại tiểu thư Phong Đô những chuyện đó là bí, mật, không, thể, nói đó nha”
Ta “……”

Mở cửa đi vào tiểu viện, đảo qua hành lang gấp khúc, một đội cảm tử bàn chuyện bát quái tạo thành một đàn chim ríu rít, oạch, toàn bộ hành lang yên tĩnh, chỉ có mấy vị thần tiên mặc hắc y ở ngoài mấy trượng lười nhác nhìn chuyện không liên quan đến mình, tay nâng cằm, cổ tay áo rơi xuống lộ ra khớp xương rõ ràng ở cổ tay.

Ta hít thật sâu cất bước đi qua, “Ở chỗ này quân thượng cảm thấy thân thể mệt mỏi? Nếu là muốn chờ, xin đến nhã các trong phủ thưởng trà nghỉ tạm, sẽ tự có tỳ nữ đến hầu hạ, sân viện của Mẫu Đơn nhỏ, làm phiền quân thượng dời bước.”

Hắn ngước mắt, mắt hơi sáng, tao nhã cười đáp: “Viện này là của ngươi từ khi nào?”

“Ta ở tại viện này, tất nhiên là của ta.”

“Thật khéo,” hắn bỏ tay xuống, nhấp miếng trà, “Ta cũng là ở sân này.”

Ta nhìn thẳng hắn, không phản ứng lại.

Phụ thân Diêm Vương là một tay ở âm tào địa phủ này, chỗ ở tất nhiên cũng là rộng lớn nhất, ta chọn nơi ở yên lặng nhất bên cạnh Phong Đô phủ, trừ ra  tường viện bị đổ kia, toàn bộ Phong Đô mà nói cũng coi như là vùng ngoại ô, cỏ cây tươi tốt, ngoại trừ ban đêm hơi sâu thẳm quỷ dị cũng xem như thoải mái.

“Việc ở Thiên giới vừa xong nên bây giờ cũng thanh nhàn, Ly Nhi nhớ nàng vô cùng, ta đang muốn mang hắn đến đây ở cùng nhau cũng là thỏa hiệp.”

Mỗi một chữ của hắn như mỗi tiếng sấm. Ta ổn định thân hình, “Diêm Vương phụ thân người……”
Khoan, hắn là thượng thần lại là cha Ly Nhi, Diêm Vương đại khái vội vã không ngừng bảo thị nữ cùng nhau chuẩn bị thật tốt.

Ngẩng đầu nhìn đối diện, vừa vặn thấy một the nữ trong phủ mở cửa gỗ ở sườn phòng nhỏ phía Bắc cửa ra, quét rác ở cửa. Nhà ở đó lớn bằng nhà ta, ta nhớ rõ bố trí cũng là giống nhau, khóe miệng giật giật, chẳng lẽ là ở đối diện ta, sao mà chịu nổi?
Lại nghe Thương Âm nhàn nhạt cười nói, dáng vẻ cực kỳ thiện ý giảng giải: “Nếu nàng không muốn, ta với nàng cùng ngủ một gian cũng tốt.”

Ta thiếu chút nữa đã đem một hồ trà trên bàn đá bắt lên người hắn.
Thôi, hắn chuyển đến ta dọn đi cũng được, nhịn không được liếc mắt một cái, nghĩ đến lúc trước một tát hắn một cái hắn lại không so đo, nửa đường sát khí biến mất cố gắng cười lên một cách cứng đờ, “Quân thượng hà tất lại ủy khuất tiên thân, Phong Đô râm mát, đối với quân thượng có lẽ là không tốt lắm, nơi này tất nhiên so ra kém xa Trọng Hoa Cung Cửu Trọng Thiên.”

Thương Âm nói: “Thay đổi khẩu vị cũng là không tồi.”

Ta lại tươi cười: “Người ở chỗ này tay chân không đủ, chiếu cố không chu toàn nửa phần chậm trễ , sợ rằng bên trên lại muốn trách tội.”

Thương Âm nói: “Nàng chỉ cần chăm sóc Ly Nhi là được.”
Ta khăng khăng: “Quân thượng hà tất phải như vậy.”
“Không ngại,” hắn đứng lên cất quyển sổ vào trong ngực, ánh mắt lạc lại đây, “Nàng không muốn Ly Nhi ở chỗ này một thời gian sao?”

Sao có thể, Ly Nhi là nhi tử của ta, ta ước gì hắn như vậy đừng trở về Thiên giới, nhưng biết rằng hắn là thiên tôn tiền đồ vô lượng, ta suy nghĩ như vậy thật là hơi âm hiểm.

Thương Âm dừng dừng, trong mắt có một tia sáng mỏng lóe qua, nhìn thẳng ta, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi không muốn ta ở đây sao, Mẫu Đơn?”
Hắn như vậy mà thẳng thắn, ta im lặng. Do dự một hồi lâu, ta sờ mặt, “Ta nhớ rõ ta nói rồi, chúng ta đã thanh toán xong.”

Ta trước kia nhất định là người do dự không quyết đoán, hiện tại nhất định không thể như vậy, giống loài luyến ái không có kết quả tốt, thừa dịp ta thoát thân không để bản thân rơi vào tình cảnh lúc trước, cũng đem Thái Tử gia này kéo ra một phen, ngày sau nói không chừng hắn còn cảm tạ ta.

Hắn rũ mắt cười cười, môi mỏng nâng lên, ngược lại miệng lưỡi thay đổi nói: “Lại nói tiếp, trước đó vài ngày Đông Hải Long Vương vừa nói với ta chuyện thượng cống một quả Dạ Hoa minh châu, nghĩ đến Diêm Vương đối với việc này cũng sẽ cảm tạ hứng thú……”

Lòng ta lộp bộp vang lên, chân mềm nhũn, trong lòng mắng tiểu nhân đê tiện, năm chữ 500 năm bổng lộc to đùng ở trong đầu xếp thành một hàng vui sướng mà du lịch, trên mặt lập tức nở ra nụ cười, “Ai nha, Thái Tử điện hạ giá lâm, đây chính là phúc phận dân chúng Phong Đô, mẫu đơn nào dám lỗ mãng? Quân thượng trong phòng còn kém chút cái gì sự vật Mẫu Đơn sẽ nhanh chóng gọi bọn hắn thêm vào.”

Thương Âm hơi hơi mỉm cười, ta toát mồ hôi như mưa rơi, sao liền đã quên chuyện này, hôm qua ta còn nói với Thương Ly không muốn trở về Thiên giới, hôm nay cha hắn liền đến nơi này, bọn họ hoá ra là ngầm thư từ qua lại.
-
Đoạn thời gian sau đó, ta cảm giác quá mức thật không thanh tịnh.
Ban đầu luôn có một ít tỳ nữ đại nương cùng với du quỷ đến đây chiêm ngưỡng dung nhan tuấn lãng của Thiên Quân Thái Tử, nháo khiến sân rất là ồn ào náo động.

Thẳng đến một lần ta đen mặt đứng ở trong viện dẫn theo đèn lồng Mẫu đơn, hoả tinh tử trong đèn lồng ứa ra, các nàng mới không tình nguyện lui xuống, như vậy cái sân mới xem như thanh bình.

Đây là chọc đến một bộ túi da tốt của thần tiên, nào một ngày thực sự có nợ đào hoa đuổi theo đến cửa ta bất giác hiếm lạ.
Ta quay đầu lại, sáng sớm Thương Âm vừa lúc đẩy cửa ra, thân khoác một kiện áo ngoài màu than chì, thấy ta đứng như hung thần ác sát, hắn dịu dàng cười cười một cách vô tội: “Sớm nhỉ.”

Hắn cười như vậy lòng ta lại nhảy lên một cái, xoay đầu về phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro