Chương 17: Lần thứ hai. (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***Xin chào mọi người, là tôi, Mei đây, chiều nay vẫn có chương hôm nay, mọi người hãy đọc đôi dòng xin lỗi vì sự thất hứa của toi để đừng giận trong bình luận nhé.***

"Thằng Tharn! Tao nói mày dừng lại ngay...a!"

"Đánh tao đi. Nếu mày muốn tao dừng lại mày chỉ việc đánh tao thôi mà."

Đêm yên tĩnh, những ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời đêm tĩnh mịch, hầu hết mọi người đã chìm sâu vào giấc ngủ, nhưng khung cảnh ở kí túc xá của Tharn và Type khác hoàn toàn, bởi vì lúc này, người đang kêu gào dừng lại như bị rơi vào bẫy, bị giữ chặt không thể động đậy, đôi môi vừa hôn lên từng tấc da trên cơ thể cậu đang không ngừng hôn xuống hai núm đỏ nhô lên trước ngực. Một tay của hắn đang cầm thứ không nên cầm.

"Mày đừng nghĩ tao dám nói không dám làm, dừng lại ngay, thằng Tharn, tao bảo mày dừng lại."

Lời khiển trách không phù hợp với hành động của cơ thể. Bàn tay của Type không giống như tưởng tượng sẽ dùng hết sức để đánh chàng con lai đang giữ chặt cậu cho dù cậu ta say rượu và cậu ta cũng dùng lực rất yếu để khóa hai tay cậu bên hông. Hắn bình tĩnh lại, tỉnh táo trong chưa đầy năm phút. Bên cạnh đó, hắn vẫn sờ soạng cậu, Type không đẩy hắn ra, như vậy hắn càng có hi vọng.

Hắn trả lời: "Tao không thể dừng lại."

Câu trả lời hết sức trơn tru.

Khi đầu lưỡi liếm núm vú tối màu trên làn da chocolate, Type muốn tránh khỏi thứ ẩm ướt đang liếm làm cậu khó chịu kia. Tay cậu không nhịn được nắm lên vai chàng con lai, hơi thở trở nên gấp gáp kèm theo tiếng rên rỉ khàn khàn khó nhọc vì ham muốn, bàn tay của Tharn đang nhịp nhàng vuốt ve ở một nơi nhất định.

"Tao biết bây giờ mày không thể dừng lại."

Giọng nói nhỏ đến mức nghe như Type vừa cắn răng vừa nói, nhưng không thể từ chối sự đòi hỏi này, cơ thể cậu như sắp bốc cháy và sự kiên nhẫn đã đạt đến giới hạn, ở mấy giây cuối, cơ thể cậu sắp nhịn không nổi, nhưng miệng nhỏ giọng nhắc nhở chính bản thân cậu cần phải lí trí, thế nhưng khi Tharn mút núm đỏ trên ngực thêm lần nữa, Type cuối cùng cũng hoàn toàn mất đi lí trí.

Hai tay cậu cởi quần áo của người say, há miệng chấp nhận cái lưỡi nhiệt tình đang làm dịu ham muốn của cậu, Tharn mở khóa kéo quần, rút ​​Tharn nhỏ ra và chà xát với thằng em của cậu.

Tại thời điểm này, miệng chạm miệng, gậy chạm gậy, và bắt đầu "đấu kiếm".

"Ô! Phắc, a!"

"Đúng rồi, a, Type, đúng rồi..." Tiếp tục chà xát hai cự vật cương cứng vào nhau, cảm giác như hút phải cần sa vậy. Thỉnh thoảng, tay hai người run run luồn tay vào tóc nhau, Type sướng đến mức cậu tưởng như mình không còn ở cõi thực nữa, không ai muốn dừng lại. Nếu ai ngăn hai người lại bây giờ, giết cả hai đi còn hơn.

Ừm hưm.

Sau đó, Tharn nhanh chóng đưa lưỡi vào miệng Type, khám phá mọi ngóc ngách, là một nụ hôn sâu, nước miếng theo nụ hôn không kịp nuốt vương ra khóe miệng, trong khi một bên Type dùng tay chống đỡ mình để không trượt xuống khỏi đùi Tharn, một bên cảm nhận nhiệt độ trong miệng. Cậu nghĩ mình đang sắp tới cõi mộng vì sự cọ xát vào nhau của hai cây gậy nóng bỏng khiến cậu phát điên.

A.

"Ôi! Tharn ...... đệt!" Type khẽ mắng, vì cậu cảm thấy được nó khi cậu ta hôn cậu. Tay của Tharn chạm vào mông cậu, ngón tay giữa chọc vào rãnh mông. Cậu mất lực ngã xuống vì cậu không chịu nổi khi phía sau bị chạm vào, thằng em của Type cương cứng hơn va chạm vào thằng em của cậu ta, nhưng cậu nghĩ:

Nếu cứ tiếp tục thế này thì cậu ta sẽ tiến vào cậu nữa.

"Tharn, nhích ra đã! Mày!" Nếu cậu ta cứ nhịp nhàng như thế này, cậu sẽ bị đánh úp và bắn mất, tay Type giơ lên giữ chặt vai Tharn. Nhưng các ngón tay của Tharn di chuyển bên trong cậu rồi đột ngột ấn mạnh sâu vào trong Type khiến cho Type không thể tiếp tục nghĩ nữa. Cậu lúc này không còn nhớ những điều ám ảnh cậu lúc nhỏ. Bây giờ cậu chỉ nhớ đến lần kia, khuôn mặt thoải mái và toàn bộ cơ thể sẽ rất sung sướng khi Tharn đẩy cự vật của cậu ta vào trong cậu.

"A..."

Môi cả hai lại chạm vào nhau. Không cần biết cả hai đang ở đâu, không cần biết dù xung quanh quá tối và không thể thấy mặt của đối phương, cả hai đều rất phấn khích, môi hai người quấn quýt không tách rời, những ngón tay của Tharn càng lúc càng đi sâu vào bên trong Type khiến hắn không còn để tâm tới thứ gì, tay còn lại nắm cự vật và cọ xát chúng với nhau.

"Cho tao vào, tao không nhịn nỗi...." Tharn thì thầm với cậu, nhưng không đợi Type trả lời, ngón tay của Tharn rời khỏi lối nhỏ phía sau và đỡ cậu nằm xuống, cả hai đều còn quần áo lót trên người, quần áo còn sót lại của chàng trai phương Nam bị kéo xuống. Khi chàng trai con lai ngứa miệng ngậm lấy đầu vú của cậu, cơ thể và tâm trí Type dường như đã sẵn sàng.

Đó là nhu cầu thuần túy nhất của con người thôi!

"Nó chỉ là tình dục thôi mà!" Type thốt lên, lẩm bẩm với chính mình, đối phương nỗ lực ôm mông cậu nhấc lên, cố gắng đưa cự vật nóng hổi vào lỗ nhỏ phía sau, giác quan cậu nói với cậu chắc chắn cậu ta sẽ ấn cậu xuống.

"Ô! A... Tharn, thằng khốn!" Type hét lên chửi thề, cậu thở hồng hộc và nhắm mắt lại, cảm thấy thứ nóng cứng ngắc đó như đang khoan sâu, Type không biết nó tiến vào sâu đến đâu nhưng ma sát mà nó tạo ra gây ra cảm giác chướng trong cột sống Type.

"Đau quá nhưng mà sao lại hồi hộp." Type thở hổn hển, chỉ cảm thấy nó đâm quá sâu vào trong cậu nhưng để dừng lại bây giờ thì tốt hơn là lấy dao đâm nhau còn hơn là ngăn cậu ta lại bây giờ.

"Ah...Mày... Mày đang ngậm chặt lấy tao...Er... Con mẹ nó sướng!" Lí trí của một người dù mạnh mẽ đến cỡ nào thì đến lúc say cứ như không cánh mà bay đi mất. Nhiệt độ nóng bỏng trong cơ thể Type gần như làm hắn tan chảy. Đồng thời hắn liên tục rên rỉ:

"Phắc nó đang mút chặt..."

"Cái....a...gì?" Type kêu lên nhưng vẫn không ngừng siết chặt cơ mông. Cậu cảm thấy sức nóng dữ dội muốn làm cậu bỏng rát. Type run lên khi cậu lại sắp bước vào thế giới mà cậu nói cậu vĩnh viễn không bước vào nữa:

Cậu không quan tâm cái thế giới chó má mà cậu thề thốt nữa. Cậu chỉ quan tâm đến việc cậu đang bị tình dục kích thích thế nào.

Ừm...ừm...ừm

Type nâng mông lên và ngồi xuống, tay cậu giữ chặt vai chàng con lai, cố gắng ấn bản thân mình xuống với tiếng kêu trầm thấp kẹt trong cổ họng. Cậu không biết mình có bị đốt cháy không nữa. Có vấn đề gì? Cuối cùng, cậu không ngừng rên la vì lỗ nhõ phía sau bị chọc liên tục. Vì vậy, đối phương nói:

"Để tao làm cho ..." Tharn cũng không thể bị cậu vờn tới vờn lui như vậy, hắn không đợi phía bên kia trả lời, hai tay nắm lấy eo người kia xoay lại, hắn đứng dậy nói:

"Nắm chặt thành giường." Nếu trước đây cậu ta dám mở miệng ra lệnh cho cậu, Thiwat sẽ chửi lại, nhưng giờ ai là người đang làm cậu? Cậu ta không thể kiểm soát bản thân, vì vậy cậu chỉ biết nghe theo. Sau đó, cậu nắm lấy mép giường và mở rộng thắt lưng cho chàng trai phía sau.

Đau đớn và hạnh phúc, đây chính là hai từ miêu tả rõ nhất tâm trạng hiện tại của Type vào lúc này. Không sai chút nào.

"A!" Chàng trai phương Nam bị đẩy đến trước rên lên và hít sâu một ngụm không khí. Cậu cảm thấy cây gậy lớn nóng bỏng ra vào không ngừng, hai tay nắm chặt chiếc chăn lên giường, trong khi người kia đang tích cực hợp tác với nhịp đập của cây gậy, hắn cũng cố an ủi chàng trai cứng đầu trước mặt.

Nhịp điệu nặng nề mà hắn đang nhấp tới khiến cả hai cơ thể đồng bộ cùng chuyển động...

"A!" Type chống hai đầu gối lên giường, tư thế này làm cho cây gậy lớn đẩy vào sâu hơn, Type quay đầu lại để tiếp nhận những nụ hôn ấm áp từ người phía sau, tiếng thở nặng nhọc cùng tiếng rên rỉ có thể đánh thức những phòng khác.

Nhưng hai người đang giao hợp thì rất hạnh phúc. Họ nào còn tâm trí quan tâm tới người khác, tiếng lách nhách còn vang to hơn và sức nóng dữ dội muốn rung động thế giới chỉ có hai người trong phòng.

Bạch bạch.

Người đang kìm nén tiếng khóc rùng mình rồi hơi khụy xuống với tiếng thở nặng nhọc, dục vọng tích lũy mấy ngày nay cuối cùng cũng được trút ra, nhưng chàng trai say rượu phía sau vẫn chưa bắn. Type thực sự muốn nhấc chân và đá cậu ta, tuy vậy vẫn nhẫn nại chờ đợi cậu ta chậm lại, và...

"A ... Hừm ... Hừm ...Er..." Tharn rút khỏi cơ thể cậu, cuối cùng, toàn bộ chất lỏng đặc sệt nóng ấm được giải phóng trên eo, mông và lưng của Type. Điều này làm chàng trai phương Nam ngứa miệng muốn mắng.

Sau khi bài tập vận động nhiệt độ cao kết thúc, Type nằm trên giường của chính mình và thở hổn hển, cậu không còn sức để mắng chửi nữa, ngoại trừ cảnh tượng vừa nãy ...

"Hừ... Hừ...Mày phải dọn sạch ga giường cho tao, thằng chó khốn kiếp!"

Tharn trả lời:

"Khoan à ... Tao sẽ mua ga mới cho mày..."

Sau đó, trong màn đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở hổn hển vì lần thứ hai dữ dội hơn lần đầu rất nhiều.

Nếu ai nghĩ sau màn vận động thứ hai này kết thúc, hai người sẽ không đợi được sẽ lao vào cắn xé nhau hoặc hai chàng trai sẽ quay lại tỏ thái độ khó chịu với nhau, hay túm cổ nhau rồi lớn tiếng mắng chửi.

Thực tế rất sốc! Bởi vì ai nghĩ vậy thì sai rồi, sau khi giải tỏa ham muốn, Type đã đi đến giường của tay trống để ngủ, còn tay trống say bí tỉ vẫn nằm trên sàn nhà với lời hứa sẽ mua ga trải giường mới.

Vì vậy, đêm qua, cậu ngủ với hắn, hắn ngủ với cậu, và hai người ngủ với nhau.

Tiếng la hét chỉ xuất hiện khi bình minh hôm sau ló dạng.

"Mẹ nó!"

"Thằng khốn mày chịu dậy chưa?"

Sáng nay, Type chuẩn bị dậy khỏi giường, nhưng đồng hồ hiển thị 12 giờ trưa. Nhưng đối phương vẫn ngủ say như một con lợn chết. Điều đầu tiên mà Type làm là chửi, cậu cảm thấy cơ thể mình như vẫn bị chèn vào bởi thứ đó, lỗ nhỏ phía sau cậu đau như chó vậy.

Tiếng la hét và tiếng gối đập làm chàng trai say rượu tỉnh dậy và trông có vẻ ngượng ngùng với Type, khuôn mặt hắn hơi lo lắng, hắn cảm thấy rằng những gì hắn làm đêm qua thực sự sai lầm.

Điều đó là không đủ bởi vì hắn đã làm điều đó rất kịch liệt với tất cả sự nhiệt tình. Dù sao, cậu bị đâm, vì vậy cũng không ngạc nhiên khi Type không thể đứng dậy sáng nay.

"Mày thử cảm giác đó cho tao, thằng khốn! Thằng quần! Thằng chó! Đồ khốn! Đừng làm cho khuôn mặt hối lỗi đó! Đừng có cho tao khuôn mặt đó, tao cần khuôn mặt chó chết như thế làm gì? Ý của mày là gì đây. A..? Mông của tao muốn nở rộ rồi." Bây giờ trong vấn đề này não của Type chỉ xử lí được nỗi đau âm ỉ ở mông, mặc dù lần trước làm xong cậu không hề kêu ca. Điều cuối cùng phải nói, người đứng lên chuẩn bị tiến đến cuối cùng bất lực đã nằm trở ngược lại như thế này.

Tay trống cảm thấy mình đã sai quá sai.

"Xin lỗi, tao không nhận ra nó tối qua."

"Mày không phải xin lỗi tao. Mày rất mong muốn nó mà, đúng không?" những lời lẽ khó nghe mà cậu phun ra với sự tức giận khiến người nghe sững sờ, cậu ta nhìn người nói với sự thương xót. Tharn nghiêm túc nói, "Ừm, tao đã rất muốn... Nhưng tao không nghĩ mày muốn tao nhiều đến thế."

Muốn cái gì?!

Cậu không biết sao cậu lại muốn cắn cậu ta, Type tức giận, nên cậu nghiến chặt răng, cảm giác kỳ lạ mà cậu cảm thấy trong lòng là gì? Phải, chỉ vì đối phương nói rằng cậu muốn cậu ta, bởi vì ngay cả cậu cũng không thể tự lừa dối bản thân, có một cuộc đọ sức khốc liệt đêm qua, vấn đề quá tải với cậu vì bản thân cậu muốn cậu ta.

Không sai!

Là lỗi của ham muốn chết tiệt kia, ai bảo thằng em chính giữa lại ngóc đầu dậy.

Ok.

"Đừng chạm vào tao!" Type la lên khi bàn tay to của cậu ta đặt lên trán cậu, Type cau mày 'Cậu ta lại muốn làm gì với cậu?' Cậu lắc đầu bất đắc dĩ, cậu cảm thấy bản thân quá dễ nổi cáu rồi. Nhưng Tharn không nao núng, bởi vì chàng trai con lai vẫn quỳ bên cạnh giường dù cậu ta bị cậu đẩy tay ra.

Động thái này nhắc nhở cả hai về những gì đã xảy ra đêm qua.

"Mừng vì mày không bị sốt." Giọng điệu của Tharn thoải mái, nhưng nó khiến chàng trai mạnh mẽ từ chối sự lo lắng kia bình tĩnh lại, nhưng sau một lúc, Type trở lại như ban đầu.

"Tao đã nói, mày đếch cần lo cho tao. Tao là con trai. Tao không có chết vì mấy chuyện như vậy đâu!"

Người nghe nhếch miệng.

"Vợ tao tao không lo thì tao lo cho ai?"

Gì? Vợ!!!

Đôi mắt của người chàng trai đang nghe mở to. Type mở to mắt nhìn chằm chằm người trước mặt. Rồi giọng nói của chàng trai vừa bị hỏi có sốt không gào lên một cách nghiêm trọng: "Tao không phải vợ mày!"

Tharn biết rằng đối phương sẽ không chấp nhận, nhưng lòng tự trọng của một người nằm trên không thể bỏ xuống được , hắn bị mê hoặc bởi cơ thể Type, và cơ thể họ phù hợp với nhau một cách hoàn hảo nên hắn điềm nhiên nói "Nhưng mày vẫn rên rỉ dưới thân tao."

Type nghe xong, cậu lại nghiến răng. Cậu giận dữ lườm muốn cháy mẹ mặt cậu ta và giọng cậu cứng rắn: "Giữa tao với mày chỉ có làm tình thôi... không hơn được mối quan hệ này đâu thằng Tharn, không hơn được chứ đừng kể đến vợ chồng gì ở đây, không đề cập đến yêu đương hay bạn trai con mẹ gì hết. Tao với mày chỉ là hai thằng con trai thỏa mãn nhau thôi... Không hơn không kém." Người nghe nhìn đối phương nói chuyện hết sức nghiêm túc, Type còn không chớp mắt, đã có lần thứ hai rồi, thì sẽ có lần thứ ba, lần thứ tư, mặc dù nó giống như một cái tát tỉnh ngộ, nhưng trong chuyện này vấn đề là hai người chỉ có thể là bạn chứ không thể hơn được.

Chỉ một điều cần nhớ, cậu chỉ quan hệ với một thằng con trai trong suốt cuộc đời mình... Chỉ vậy thôi.

Type từ chối nhượng bộ khiến Tharn thở dài, hắn không đáp lại. Hắn quay trở lại cái bàn kiểu Nhật và im lặng bắt đầu lấy bữa trưa của chàng trai lên giường xem như bữa sáng.

Ừ, giờ là lúc ăn trưa nhưng lại là bữa ăn đầu tiên trong ngày. Cứ gọi là bữa sáng đi.

"Nói sau đi. Tao có mua cháo cho mày. Mày đói không?"

Mặc dù Type muốn từ chối, bởi vì cậu đang nói chuyện nghiêm túc, nhưng cái bụng thì ọt ọt kháng nghị. Tối qua cậu không ăn gì. Cậu đói, vì vậy cậu ngồi xuống ăn, mặc dù cậu vẫn chống tay tức giận.

"Ăn đi, mày còn phải uống thuốc." Trên phương diện nào đó, chàng trai phương Nam không muốn trả lời lại, nhưng vì cậu ta vẫn muốn chăm sóc cậu, vì vậy cậu nên chấp nhật lòng tốt của người khác

Nếu thuốc có tác dụng, cậu sẽ không bị bệnh.

Đợi tí? Thuốc!

Chàng trai múc muỗng cháo tính bỏ vào miệng thì khựng lại, nhìn lại người đang lấy thuốc, chàng trai con lai đang nhăn mặt uống thuốc.

"Gì?"

"Mày có bị bệnh gì không vậy, Tharn?"

Người bị bệnh thì mới uống thuốc. Khi cậu nghĩ về điều đó, cậu vô thức đột nhiên nghĩ về những gì đã xảy ra? Lòng cậu ngập tràn sự lo lắng.

Cậu đã không nhận ra đêm qua. Bây giờ cậu tỉnh táo rồi. Cậu nhớ lại hình như Tharn không mang bao.

Đệt.

Cậu ta trông như không biết cậu đang làm gì khi cậu hỏi cậu ta, nhưng cậu thấy mặt cậu ta cũng đang hoang mang lắm.

Cậu ta lắc đầu.

"Không có."

"Tao không tin!" Cậu giật giật khóe miệng, cậu vẫy chiếc thìa trong tay.

"Mày làm qua bao người rồi? Nếu mày bị bệnh, tao cũng sẽ bị bệnh theo đó!" Nếu Type có sức bây giờ, cậu nhất định sẽ đập cậu ta.

Năm ngoái, Tharn bị tổn thương bởi vấn đề này, nhưng hắn tiếp tục:

"Tao không lừa dối ai cả... Nghe tao, Type, khi tao hẹn hò với ai, tao rất nghiêm túc, người nào ra người đó, và tao cũng chắc chắn trong khoảng thời gian bên tao họ cũng không lăng nhăng..."

Vớ vẩn, ai nói hắn không thích những gì cậu nói như xem thường người yêu cũ của hắn chứ.

"Mày có thể yên tâm vì hầu hết mọi người đều đi kiểm tra sức khỏe định kì để kiểm tra bản thân có mắc bệnh gì nghiêm trọng không mà? Từ lúc cấp 3 đến đại học. Không khác gì mày và... Không, kể từ khi tao trở thành sinh viên năm nhất, tao chỉ làm với mày."

Câu trả lời rất rõ ràng và hoàn hảo, nhưng Type lắc đầu.

"Tao đếch tin. Tao phải kiểm chứng bằng mắt tao." Type, buông thìa đứng dậy, chuẩn bị đi tắm.

"Mày muốn đi đâu?" Tharn hỏi, nhìn Type lấy quần áo.

"Bệnh viện... Mày phải đến và kiểm tra." Type kiên quyết nói, Tharn cau mày, không hài lòng khi cậu nghĩ rằng hắn là người mang mầm bệnh gì đó kinh khủng lắm, hắn không thể tin nhưng sau khi bình tĩnh lại, hắn nói.

"Vậy mày phải kiểm tra với tao."

"Tại sao tao phải kiểm tra?"

Tharn ngay lập tức trả lời: "Mày không chắc chắn về tao mà, dù sao... Mày là người duy nhất muốn kiểm tra. Nếu không phải do tao bị bệnh thì lỡ đâu mày mới là người có bệnh thì sao?" Lần này là một câu trả lời không thể nào phù hợp hơn. Người nghe dừng lại, quay lại và nhìn chằm chằm hắn.

Hắn nói tiếp:

"Mày kiểm rồi tao kiểm... Ok không?" Tharn mỉm cười tự mãn, lắc đầu và nhìn vào bóng lưng của người đang rời khỏi kí túc.

Khóe miệng hắn nhếch lên một chút.

Tại sao hắn cảm thấy như mình sẽ đi kiểm tra sức khỏe trước khi kết hôn?

Ý nghĩ này khiến hắn cảm thấy là hắn càng cần phải không được mắc bất cứ bệnh gì miễn là hắn có thể để Type yên tâm, chuyện nhỏ này chẳng là gì cả, vì hắn rất chắc chắn rằng Type có thể tin rằng Tharn đây không có ai ngoài cậu.

Mặc dù cậu nói hắn chỉ là bạn tình... Nhưng thực tế, Tharn không muốn bọn họ kết thúc với mối quan hệ bạn bè.

Sau khi quyết định xong xuôi, bây giờ, hai chàng trai không dám mặc đồng phục có chứa logo trường đang ngồi đợi kết quả kiểm tra, Tharn nghĩ về mấy căn bệnh nhỏ như cảm lạnh không đáng lo ngại, nhưng chàng trai bên cạnh hắn, người khó khăn bước đi và mặt hơi nhợt nhạt, dường như rất thiếu kiên nhẫn, điều này làm cậu thật trẻ con.

"Aizzz!" Tharn thở dài, mặc dù hắn biết điều đó thật trẻ con, nhưng ít nhất hắn biết cậu đang chịu đau, nhưng chàng trai kia thì không thừa nhận, vì vậy hắn tự nhắc nhở mình rằng hắn nên chuẩn bị trước vào lần tới, nhưng tối qua là do hắn say quá.

"Mày thở dài cái quái gì vậy? Mẹ ơi, đừng nói với tao mày nhớ ra mày có bệnh rồi." Vấn đề này khiến Tharn lại thở dài. Type luôn chọc giận hắn. Lúc này hắn tự hỏi liệu đây có phải là chàng trai tối qua hắn ôm dưới thân, Tharn chỉ có thể nói:

"Mày bắt buộc cứ phải nghĩ về điều đó hả? Không phải mọi gay đều giống như mày nghĩ."

"Ồ, mày đã ngủ với tao." Type nhỏ giọng nói, sợ bị nghe thấy, Tharn lắc đầu.

"Tao chắc chắn tao không phải là một thằng gay chuyên chơi dạo. Tao ngủ với mày vì..." Tay trống quay lại nhìn cậu, cậu ta nghiêm túc nói "Tao chắc chắn tao thích mày, đó là lý do tại sao tao ngủ với mày và không phải như mày nghĩ đó chỉ làm một ham muốn nhu cầu nhất thời."

Giọng cậu ta rất nghiêm túc. Không giống như cậu ta đang đùa giỡn, người đang nghe im lặng một lát rồi nhìn vào mắt cậu ta để hiểu suy nghĩ của cậu ta, nhưng trong nháy mắt, Type quay đi và nhìn vào chỗ khác. Cậu không nói. Ngay sau đó y tá gọi tên cậu, cậu đứng dậy đi vào lấy kết quả.

Tharn cũng được gọi và bước vào một căn phòng khác.

"Đừng lo lắng, bạn không có bệnh gì nghiêm trọng... Tôi rất vui khi mấy cậu thanh niên trẻ như bạn coi trọng vấn đề này và không xấu hổ không dám đi khám. Nên đi khám định kì nhé." Tharn, người mong đợi rằng đây sẽ là câu trả lời mỉm cười, nói cảm ơn, sau đó đi ra khỏi phòng khám để tìm kiếm chàng trai căng thẳng có khuôn mặt hơi tái.

Hắn nhướn mày.

"Mày ổn chớ?" Tharn hỏi cậu với khuôn mặt lo lắng.

"Ông bác sĩ chết tiệt hỏi tao là tao đã từng làm với thằng con trai nào chưa. Ha, can thiệp vào cuộc sống riêng của tao, việc của ổng chỉ là đưa kết quả cho tao!" Xem ra vết thương đằng sau của cậu không nhỏ. Type bước sang một bên, đi về một phía, Tharn thở dài.

"Lý do tại sao bác sĩ hỏi là vì người ta muốn hiểu tình trạng để chuẩn đoán chính xác. Mày phải trả lời."

"Hiểu tình trạng cục phân, nhìn tao như vậy làm tao muốn điên lên lao đến tay đôi với ổng." Trên thực tế, Tharn không muốn nói cho cậu biết chân của cậu trông như thế nào khi cậu bước đi, đôi chân kéo đi rề rề và khuôn mặt thì tái nhợt, đôi chân run rẩy, bất cứ ai để ý đều đưa ra những phỏng đoán nhất định khi nhìn thấy dáng đi của cậu. Bác sĩ sẽ hỏi khi bác sĩ nhìn thấy điều đó, nhưng vì hắn không muốn nói với cậu, vì vậy hắn đã thay đổi chủ đề: "Còn kết quả thì sao?"

"Mày nghĩ tao bệnh chắc? Tao hoàn toàn khỏe mạnh." Giọng Type có chút khiêu khích.

Tharn mỉm cười "Tao cũng hoàn toàn khỏe mạnh. Mày có thể yên tâm."

Câu trả lời khiến Thiwat dễ thở "OK, tao có thể yên tâm rằng mình đã lãng phí quá nhiều thời gian chỉ vì nghi ngờ mắc bệnh..."

"Haha..."

"Mày đang cười cái gì?!" Khi cơn giận nguôi ngoai, chàng trai chỉ có hai thìa cháo trong dạ dày càu nhàu cho đến khi Tharn nhìn lại, rồi mỉm cười nói rằng phải giải quyết cơn đói trước cái đã, cả hai nhìn nhau, Tharn cảm thấy chàng trai da ngăm này đỏ mặt rất dễ thương.

Mặc dù hắn nghĩ vậy rồi mỉm cười. Tharn phải hắng giọng ngay lập tức. Hắn ho lên để nuốt lại tiếng cười.

"Mày sẽ thoải mái hơn khi ăn vào đó. Tao đói. Đi ăn thôi." Tay trống nói, hai tay nắm vai chàng trai da ngăm, nhưng người bị nắm vai né tránh không muốn bị chạm vào.

"Đừng đỡ tao!" người không muốn nói về cái bụng cằn nhằn của mình muốn tự đi ăn. Cậu tiếp tục đi tới trước và Tharn đi theo sau như một cái đuôi. Sau đó hắn như đang nói mấy vấn đề vô cùng bình thường lên tiếng thăm dò.

"Vậy tao với mày là..." Type trợn mắt nhìn cậu ta, cậu ta dường như muốn suy nghĩ kỹ nhưng ít nhất cậu ta không phủ nhận vì cậu ta nói.

"Chỉ là bạn tình." Người nghe mỉm cười.

Type không nói rằng họ sẽ không tiếp tục với nó. Điều đó có nghĩa là hắn sẽ có nhiều cơ hội hơn, Tharn  muốn chàng trai ghét gay này một lúc nào đó yêu hắn điên cuồng.

Bây giờ chuyện của họ chỉ mới bắt đầu.

Hắn không biết vì sao các nữ y tá lại nhìn họ. Có thể là do vẻ ngoài nổi bật của họ, hai chàng trai 18-19 tuổi đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe cùng nhau. Một trong số cả hai còn khá nhợt nhạt, người ta sẽ nghĩ gì khác ngoài...

"Thật đáng tiếc khi cả hai đều đẹp trai."

"Nhưng họ cũng là một cặp đôi yêu nhau nghiêm túc. Họ thậm chí đã đến bệnh viện cùng nhau để kiểm tra sức khỏe."

Các nữ y tá thì thầm bà tám điều này rồi điều kia... ngay cả khi mặc dù các cô đã hiểu lầm, có lẽ cô y tá sẽ thật sự đúng trong tương lại... Ai biết được?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro