Chương 1 - Bảy kiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Leo lên nam Phách Lăng Ngạn nhìn lại Trường An.

Quốc gia suy vong, đại hạ sắp nghiêng

Âm thanh tận cùng mạt thế phân loạn, người trong thế cục không biết ai mất ai được.

Khi một kẻ nham hiểm với cái bụng ngoằn ngoèo gặp con đường dẫn đến trái tim đen tối, xem ai cứng đầu hơn ai.

Chương một: Bảy kiếp

Kiếp trước hủy nham thạch, hóa thành anh hùng mộ, tình ý chẳng chia xa

Kiếp này phá bàn thạch, cập bến nhân duyên kiều, uyên ương sải cánh bay

Kiếp sau nung ngọc thạch, minh chứng thề đá vàng, sinh tử mãi bên nhau.

Bỉ ngạn hoa nở rộ một đường, đỏ như máu, sông Vong Xuyên lẳng lặng trôi, ba ngàn năm chảy về phương Đông, ba ngàn năm chảy về phương Tây. Du hồn lai vãng khắp nơi, chậm rãi đi trên đường Hoàng Tuyền, bước lên cầu Nại Hà, uống một chén canh Mạnh Bà, những chuyện kiếp trước đều thành quá khứ. Chúng sinh tới tới lui lui bên cạnh Tam Sinh Thạch, lại không kẻ nào hướng người bên này nhìn một chút, có thể thấy được, luân hồi bất quá cũng chỉ là vô tri vô giác.

Bên cạnh Tam Sinh Thạch, có một người đang ngồi.

Là một nam nhân, đến gần nhìn bất quá khoảng chừng hai ba mươi tuổi, thanh sam trường bào, thắt lưng dắt một thanh trúc địch thô sơ, một đầu tóc bạc không hề buộc lại, tuỳ ý tán loạn.

Nam nhân đưa lưng về phía đường Hoàng Tuyền, mặt hướng về đá Tam Sinh trơn nhẵn phía bên kia, chính là lẳng lặng ngồi, hai mắt nhắm chặt, cũng không biết là ngủ hay vẫn tỉnh, tựa hồ không biết có người đã nhìn hắn thật lâu.

Hồ Gia là một quỷ sai mới nhậm chức, qua lại đường Hoàng Tuyền này cùng lắm là hơn bốn mươi năm, có ấn tượng nhất chính là nam nhân tóc bạc luôn ngồi ở chỗ kia, không hề nhúc nhích. Hồ Gia mỗi lần hoàn tất công vụ ở nhân gian trở về phục mệnh đều đứng ở đó, chăm chú nhìn bóng dáng nam nhân kia một hồi.

Âm phủ là thế giới quái lạ, ban ngày rõ như dương gian, nhưng cũng không hề thiếu sự quỷ mị mà âm phủ nên có, Hồ Gia đôi khi tâm tình phiền muộn, bất quá, chỉ cần nhìn chằm chằm bóng lưng bất động như núi của nam nhân kia một lát, tâm tình cũng trở nên bình tĩnh một cách kỳ dị. Đột nhiên, một bàn tay trắng bệch đặt lên vai Hồ Gia, cho dù hắn là quỷ, hắn cũng không khỏi cảm giác được một luồng khí lạnh theo bàn tay đó chạy dọc vào thân thể, gọi hồn hắn tỉnh lại một cách hung hăng. Quay đầu nhìn lại, khuôn mặt như tờ giấy của Bạch Vô Thường ở ngay trước mặt, Hồ Gia vỗ vỗ ngực, xoay người vội vàng quay lại.

Gã vội vàng chào và nói: "Câu Hồn Sứ"

Bạch Vô Thường tựa hồ gật nhẹ đầu, môi không động, nhưng thanh âm lại có thể nghe rõ ràng: " Đi gọi hắn một tiếng, nói cho hắn biết thời gian đã đến, bảo hắn lên đường. "

"Ta?" Hồ Gia giật mình, hắn nhìn nam nhân tóc bạc như tượng, lại nhìn Bạch Vô Thường: "Cái này... tiểu nhân..."

"Cứ đi đi." Bạch Vô Thường bình tĩnh nói: "Năm đó ta nhầm lẫn câu sai hồn phách một người, hại hắn sinh ly tử biệt, tình si mấy kiếp cầu mà không được, mấy trăm năm qua không được sống yên ổn, thiết nghĩ hắn hẳn là mỗi lần nghĩ đến việc đó liền không nguyện ý nói chuyện với ta. "

"Vâng." Hồ Gia không dám trái lời phân phó, hắn hơi do dự rồi hỏi: "Người đó... ta nên gọi người đó là gì?"

Bạch Vô Thường tựa hồ sửng sốt một chút, sau đó thấp giọng nói: "Ngươi có thể gọi hắn là Thất Gia, ngươi gọi hắn như vậy, hắn nhất định sẽ đáp lại."

Hồ Gia không chần chừ nữa, đi về phía nam nhân đó.

Khi còn trên dương thế, gã đã nghe một câu chuyện do phu tử dạy ở một trường tư thục kể, ngày xưa có một người rất giỏi vẽ tranh, một ngày nọ, hắn vẽ một con rồng dài lên tường mà không có mắt, người qua đường nhìn thấy không hiểu, liền hỏi, người kia nói rằng hắn sợ nếu vẽ mắt thì con rồng sẽ biến thành chân long mà bay đi. Người ngoài lại không tin, người họa sĩ không còn cách nào khác ngoài việc thêm đôi mắt cho rồng. Quả nhiên, con rồng đã sống lại. Nó gầm lên một tiếng và bay vào trong mây, đó là truyền thuyết họa long điểm nhãn vậy.

Giờ phút này, không biết vì sao, Hồ Gia cảm thấy nam nhân tóc bạc ngồi im lặng giống như thần long chưa điểm nhãn, dường như một khi hắn thức tỉnh, nơi nhỏ bé bên cạnh Tam Sinh Thạch này không thể giữ hắn lại.

Gã đến gần, nhưng nam nhân dường như vô tri vô giác, ngồi thẳng, quay mặt vào phiến đá, nhắm mắt.

Hồ Gia hắng giọng, mạnh dạn đưa tay đẩy vai nam nhân tóc bạc: "Thất Gia, Câu Hồn Sứ sai tôi truyền lời, nói rằng thời gian đã đến, mời Thất Gia lên đường."

Nam nhân vẫn bất động, tựa như chưa hề nghe thấy.

Hồ Gia hắng giọng, gã tăng thêm âm lượng và ghé sát vào tai người kia: "Thất gia, Câu Hồn Sứ..."

"Nghe thấy rồi. Ta lại không điếc."

Hồ Gia sửng sốt một lát, phải rất lâu sau gã mới nhận ra nam nhân trông không giống linh hồn này thực sự đang nói chuyện, hơn nữa còn đang nói chuyện với hắn.

Giọng nói của "Thất Gia" này rất thấp và mềm mại, khi nghe vào tai giống như một cơn gió nhẹ thổi vào lòng. Sau đó, bả vai khẽ nhúc nhích, hắn chậm rãi mở mắt, liếc nhìn Hồ Gia.

Đôi mắt đó cực kỳ trong sáng, khóe mắt rộng, nhãn tuyến phân minh, hơi nhướng lên như đang cười, ẩn chứa ánh sáng lấp lánh nhưng chỉ lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.

Hồ Gia giật mình, không nghĩ rằng vị Thất Gia này thực sự là một người dễ nhìn như vậy.

Nam nhân tóc bạc nhìn gã một lúc, sau đó trầm ngâm nói: "Ta hình như chưa từng gặp ngươi..."

"Tiểu nhân Hồ Gia, chính là quỷ sai chốn Địa Phủ này, mới nhậm chức được bốn mươi năm."

Nam nhân sửng sốt một chút, bấm đốt ngón tay, lắc đầu cười nói: "Ta nhắm mắt lại đã ngủ nhiều năm như vậy sao?"

Hắn chậm rãi đứng dậy từ Tam Sinh Thạch, vỗ nhẹ bụi trần không tồn tại trên người, quét tay áo rộng, những bông hoa bỉ ngạn dường cúi đầu theo động tác của hắn. Hắn quay lại, nhìn thấy Bạch Vô Thường cách đó không xa, cũng không kinh ngạc, hắn chỉ vuốt thẳng ống tay áo, hơi cúi đầu: "Câu Hồn Sứ đại nhân, chúng đã không gặp nhau hơn sáu mươi năm rồi phải không? "

Bạch Vô Thường im lặng một chút, tuy rằng sắc mặt vẫn như cũ, nhưng Hồ Gia cảm thấy y tựa như sửng sốt trong chốc lát, sau đó lại nghe y nói: "Tiểu nhân mỗi ngày đi qua cầu Nại Hà, mỗi ngày đều nhìn thấy Thất Gia, chỉ là sáu mươi ba năm qua Thất Gia chưa bao giờ quay đầu liếc mắt nhìn tiểu nhân một cái."

Nam tử chớp mắt, đột nhiên mỉm cười: "Tại sao trong lời nói của Câu Hồn Sứ dường như có một chút oán khí vậy?"

Bạch Vô Thường cúi đầu nói: "Tiểu nhân không dám."

Nam tử sửng sốt một lát: "Giọng nói của ngươi giống như ta đã có lỗi với ngươi vậy."

"Tiểu nhân không dám," Bạch Vô Thường dùng giọng điệu còn bình tĩnh hơn cả quan tài, "Hiện tại đã đến lúc, thỉnh Thất Gia cùng tiểu nhân đi hướng này."

"Ồ, giờ nào?" Nam nhân chớp mắt, "đi nơi nào?"

"Thỉnh Thất gia cùng ta tiến về đường luân hồi phía bên kia, bỏ lỡ canh giờ sẽ không tốt, đã là kiếp thứ bảy rồi." Bạch Vô Thường dừng lại, "Kiếp này, duyên phận của ngươi cùng Hách Liên Dực sẽ kết thúc, từ nay về sau cát bụi trở về cát bụi, không cần bận tâm nữa."

Ba chữ "Hách Liên Dực" vừa thốt ra, Hồ Gia giật mình, gã đã từng nghe qua cái tên này khi còn sống. Lúc học trường tư thục khi còn nhỏ, lão tiên sinh giảng tới lịch sử và đặc biệt nhắc cựu hoàng Trung Hưng, một lão già cổ hủ hiếm khi tỏ ra đánh giá cao không hề che giấu, ông chỉ nói rằng người này sinh ra trong thời điểm loạn trong giặc ngoài, là một thánh minh, là người đã một tay cứu triều đại khỏi sụp đổ, cống hiến hết mình, là bậc quân chủ thánh minh nhất trong mọi thời đại.

Y quay đầu nhìn về phía Thất gia, thấy đôi mắt đẹp của hắn nhìn thẳng về phía Vong Xuyên không nói một lời, Hồ Gia đứng bên cạnh, nhìn thấy trong mắt nam nhân có một tia sương mù, thật khó thể nhìn thấu, thể hiện một chút bối rối và u sầu. Bạch Vô Thường ở một bên như bình thường không hề lộ ra chút cảm xúc nào, nhưng Hồ Gia không biết tại sao, nhưng hắn rõ ràng cảm giác được, trên người vị đại nhân này có một tầng buồn bã.

"Năm đó ta nhầm lẫn câu sai hồn phách một người, hại hắn sinh ly tử biệt, tình si cầu mấy kiếp mà không được, mấy trăm năm qua không được sống yên ổn, thiết nghĩ hắn hẳn là mỗi lần nghĩ đến việc đó liền không nguyện ý nói chuyện với ta..."

Đột nhiên, nam nhân tóc bạc như tỉnh táo lại, chớp chớp mắt, có chút khó hiểu quay lại nhìn Bạch Vô Thường: "Hách Liên Dực là ai?"

Bạch Vô Thường tựa hồ nghẹn ngào: "Chính là..."

Nam tử tóc bạc suy nghĩ một lúc, chưa kịp nói xong đã vỗ trán, chợt nhận ra: "Ồ, ngươi nói là hắn... Ta có ấn tượng, sao ngươi còn chưa nói xong?"

Sắc mặt Hồ Gia có chút rạn nứt, hắn đã bao nhiêu kiếp tình si cầu mà không được? Tình si? Trí nhớ của vị tình si này có một chút khác biệt.

Nam tử tóc bạc liếc nhìn gã, như thể hiểu gã đang nghĩ gì, duỗi người ra và chậm rãi nói: "Đã mấy trăm năm kể từ khi một người tiến vào lục đạo luân hồi, hắn đã được đầu thai vô số lần, nam nữ lão ấu danh tính thân phận biến hóa theo thời gian, ai còn nhớ chứ? Hơn nữa ta đã không làm người mấy trăm năm rồi..."

Hắn nói những lời cuối cùng trầm thấp, cuối cùng biến thành một nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi mỏng, hắn phất tay áo nhìn Bạch Vô Thường: "Nếu không nói ra thì ta đã quên mất. Năm đó ta đã tính toán kế hoạch đầy đủ, chính ngươi là người đã câu sai hồn phách của Thanh Loan, để nàng chết vô ích, khiến cho ta và Hách Liên Dực quay lưng lại với nhau phải không? Chẳng trách vừa rồi ngươi không dám nói chuyện với ta."

Bạch Vô Thường tránh ánh mắt của hắn, hơi hơi cúi đầu.

Nam tử tóc bạc lắc đầu, đi về phía trước, thản nhiên vỗ vỗ vai Bạch Vô Thường: "Chuyện đã lâu như vậy, cũng thiệt cho ngươi còn nhớ rõ, quả nhiên, tiểu tử này thật là nhỏ mọn."

Hồ Gia trượt chân và suýt rơi xuống sông Vong Xuyên.

Người kia cười lớn.

Một dòng Hoàng Tuyền, mười vạn u hồn, nụ cười thoải mái của hắn dường như vang vọng khắp âm phủ, bóng dáng thon dài kia có một loại hào sảng không nói rõ nên lời, giống như thập điện Diêm La hắn đều không để vào mắt.

Hồ Gia chỉ nghe Bạch Vô Thường nhẹ nhàng nói: " Đây vốn là một đoạn tình duyên kéo dài đến bảy kiếp, bởi vì ta lúc nhầm lẫn mà thay đổi mệnh cách của hai người, vốn ứng bạc đầu giai lão nay lại biến thành trở mặt thành thù "

Hồ Gia sửng sốt một chút: "Tình duyên? Hắn là..."

"Ngươi đã bao giờ nghe nói đến Nam Ninh Vương chưa?"

Hồ Gia không khỏi thốt lên một tiếng "a": "Hắn là... hắn là..." Chẳng trách Câu Hồn sứ giả tự xưng là "tiểu nhân" với nam tử này, hóa ra hắn chính là Nam Ninh Vương gia tiền triều.

Bạch Vô Thường lắc đầu: "Hắn kiếp đầu tiên sống không quá ba mươi hai tuổi, dụng tâm quá mức nên tuy chết trẻ đã đầu đầy tóc bạc, sau khi chết si tâm không đổi, không chịu uống nước Vong Tình, tại cầu Nại Hà khổ sở chờ mười năm, chờ người kia cùng hắn nhập luân hồi.... "

Hồ Gia hỏi: "Không phải người không uống canh Mạnh Bà sẽ không bao giờ được đầu thai sao?"

Bạch Vô Thường gật đầu: "Cho nên ở kiếp thứ hai, hắn biến thành một con côn trùng, bay dưới ngọn đèn mà người kia mang theo trong đêm. Đáng tiếc người kia, người kia tỉnh tỉnh mê mê mắt thường phàm thai nhìn không rõ, lại đem hắn bắt lấy, nghiền chết ở đầu ngón tay ."

Hồ Gia không biết nên nói cái gì.

" Hắn chờ người kia đến kiếp thứ ba." Bạch Vô Thường và Hồ Gia đứng xa xa phía sau "Thất gia", Câu Hồn Sứ thanh âm nhỏ nhẹ, trầm thấp trong cổ họng, nhưng lại từng chữ nhả ra đặc biệt rõ ràng: "Kiếp thứ ba, hắn biến thành một con chó đen và được người kia nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ, tuy nhiên, vì gia đạo sa sút nên giết con chó lấy thịt ăn. Kiếp thứ tư, hắn là món quà của người trong lòng của người kia, là một chậu hoa nhài đặt trên bậu cửa sổ, người kia đã tưới nước và chăm sóc nó bằng cả trái tim, nhưng sau đó, người trong lòng của người kia lại kết hôn ở nơi khác, người kia thương tâm chuyển đi nơi khác, đem hoa nhài nhét vào hoang trạch, khô héo mà chết. Kiếp thứ năm, hắn biến thành một con tuyết hồ và bị người kia bắt giữ, nuôi dưỡng ở thâm trạch, làm thú tiêu khiển cho người, bởi vì thiếp thất của người kia thích bộ lông tuyết hồ kia, liền chịu nỗi khổ lột da rút gân..."

"Sao lại thế này?" Hồ Gia mở to mắt, "Thế gian vạn vật đều có nhân quả, hắn không gieo nhân ác, vậy tại sao..."

Bạch Vô Thường liếc hắn một cái, lắc đầu: "Nhân quả có số, đó không phải là điều ta có thể hiểu được."

"Rồi sau đó..."

"Sau này, sau khi trở về, hắn uống ba bát canh Mạnh Bà bên cầu Nại Hà." Bạch Vô Thường cười khổ, "Nhưng không biết vì lý do gì, thế nhân uống canh Mạnh Bà đều bị xóa sạch ký ức mà đối với hắn lại vô dụng, lúc không muốn quên thì quên mất, khi muốn quên rồi lại cố tình nhớ rõ. Hắn tự giễu mấy trăm năm này thật sự rất dài, có khi nhớ không nổi cái tên ban đầu của chính mình, lại cố tình ghi tạc những chuyện cũ trước kia, bởi vì hắn trải qua bảy kiếp này, liền tự xưng là Cảnh Thất. Chờ hết kiếp thứ sáu của Hách Liên Dực kia là tổng cộng sáu mươi ba năm, hắn liền ở Tam Sinh Thạch diện bích mà ngồi sáu mươi ba năm, tính ra, Thất gia cùng Hách Liên Dực kia chú định bảy kiếp dây dưa, đây là lần cuối cùng còn lại. "

Hồ Gia giật mình: "Chẳng trách." Hắn ngẩng đầu nhìn người đang chậm rãi đi tới nơi xa, hắn luôn cảm thấy, tình yêu trần thế và sự si mê mà Bạch Vô Thường miêu tả trong miệng và nam tử dáng vẻ hào sảng này không phải là cùng một người, nhưng nhìn mái tóc trắng tựa tuyết rơi rải rác sau lưng nam nhân, lại cảm thấy đó quả là màu sắc thương tâm lạc phách nhất thế gian.

Cảnh Thất đứng ở cạnh Chuyển Sinh Trì chờ hai người một lúc, khi Bạch Vô Thường và Hồ Gia đến gần, hắn hỏi đùa: "Lần này ta có phải là người không?"

Bạch Vô Thường nói: "Là người đại quý."

Cảnh Thất liếc hắn một cái, cong môi: "Không cần đại quý, tốt nhất không cần lo cơm ăn áo mặc, cái gì cũng không lo lắng, cứ để ta nhàn nhã ăn cơm chờ chết."

Bạch Vô Thường không nói thêm gì, chỉ đưa tay ra: "Mời."

Cảnh Thất ôm quyền cáo biệt hai người, mỉm cười rồi bước xuống Chuyển sinh trì.

Mắt thấy hắn sắp chìm vào trong Chuyển Sinh Trì, Bạch Vô Thường đột nhiên cắn ngón tay, tạo pháp quyết, màu đỏ tươi từ đầu ngón tay trắng bệch hiện ra, rơi vào trong Chuyển sinh trì, biến toàn bộ hồ nước thành màu đỏ như máu. Hồ Gia giật mình kêu lên: "Câu Hồn Sứ, ngươi làm gì vậy?"

Bạch Vô Thường không để ý tới hắn, lẩm bẩm niệm chú trong miệng, đột nhiên duỗi ra ngón tay đẫm máu của mình, chạm vào lông mày của Cảnh Thất, Cảnh Thất thân ở trong ao, không cách nào tránh né, hắn lập tức sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên, Bạch Vô Thường vẫn là vẻ mặt trống rỗng, ánh mắt vẫn như cũ đờ đẫn, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Cảnh Thất cảm thấy như bị ai đó đẩy mạnh, lập tức chìm xuống, có người thì thầm vào tai hắn: "Bởi nguyên cớ do ta, phá hủy số mạng của ngươi, khiến ngươi phải trăn trở thế gian không có lý do, phải chịu đủ loại đau khổ, hiện tại không có gì đền đáp, nguyện dốc hết tâm huyết tu hành, đổi lấy kiếp sau ngươi có được mái tóc xanh..."

Hồ Gia ngơ ngác nhìn thân hình của Cảnh Thất trong nháy mắt chìm xuống, trong khoảnh khắc đó, Chuyển Sinh Trì đỏ đến mức gần như kỳ quái, nhưng chưa kịp hét lên, gã đã thấy nước trong ao đã trong xanh trở lại, như thể chưa có người đến, cũng như chưa có người đi.

Hồ Gia chậm rãi quay đầu lại, Bạch Vô Thường đã biến mất, chỉ để lại một hình nhân bằng giấy trắng trôi nổi ở một bên.

Bên cạnh vang lên một tiếng "lách tách", một bóng người màu đen từ trong không trung hiện ra, hắn cúi người nhặt tờ giấy trắng rơi trên mặt đất lên, Hồ Gia sửng sốt, vội vàng hành lễ: "Phán Quan..."

Người áo đen xua tay: "Được rồi." Mảnh giấy trong tay hắn đột nhiên bốc cháy, trong nháy mắt hóa thành tro bụi, Phán Quan mở lòng bàn tay ra, một làn khói xanh dường như có linh hồn, chìm vào Chuyển Sinh Trì. Phán Quan nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác của Hồ Gia, bèn nói: "Bạch Vô Thường này vốn không phải là người Địa Phủ, mà hắn chỉ đang chờ đợi người định mệnh của mình thông qua thể xác của Vô Thường, giờ là lúc nên đi rồi. "

Môi Hồ Gia mấp máy, như hiểu ra điều gì đó, nhưng cũng như chẳng hiểu gì cả.

Phán Quan thở dài, giống như lúc đến, lại biến mất vào trong hôn ám.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro