Chương 49: Chỉ còn đường chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ còn đường chết

Chu Tử Thư trước giờ làm việc đều cực gọn gàng dứt khoát, không đường thoát thân, nên chết phải chết, nên sống phải sống, chuyện không nên truyền ra ngoài thì đến người chết cũng mịt mờ chẳng hay. Một tháng trôi qua, Hách Liên Kỳ quên mất con thỏ gã nuôi ở thành Bắc, bắt đầu tìm thú vui mới, còn Trương gia Tây Bắc thì như trời sụp xuống đầu.

Tiểu thiếp của Trương Tiến, mẫu thân của Trương Đinh Vũ vừa nghe thấy tin tức truyền về, thiếu chút nữa tắt hơi thở, người nhà phải cho uống thuốc hổ lang mới cứu tỉnh lại được, nhưng đổ bệnh liệt giường, được vài ngày xuống hoàng tuyền bầu bạn cùng nhi tử. Lão quản gia hôm sau cũng tìm sợi dây thừng, treo cổ trong phòng mình, đợi đến khi người ta phát ra thì xác lão lạnh cả rồi. Trương Tiến thổ huyết, máu phun xa ba thước, ngây ngẩn muốn sống muốn chết hơn nửa tháng trời, về sau nghe thấy người nhà khuyên nhủ như khóc tang "Lão gia ngài chết rồi, lấy ai báo thù cho thiếu gia" mới bừng tỉnh lại.

Trương Tiến vừa thở hổn hển vừa cân nhắc kỹ càng, bản thân giờ nhi tử không có nữ nhi cũng không, sắp tuyệt hậu, hết hy vọng rồi. Nếu lão chết đi, nhà họ Trương tan theo, lão lại nghĩ, hơn nửa đời người lão nai lưng bán mạng cho tiểu tử họ Hách Liên kia, bán đến tận bước đường này, không đáng, quả tình không đáng. Thế là lão không muốn chết nữa, lên chút tinh thần, quyết định phải đấu một phen, cá chết thì lưới rách. Sao có thể để mình lão tan cửa nát nhà? Chết cũng phải lôi theo kẻ nào làm đệm lưng mới được.

Cây trái sinh dòi bọ cũng không sao cả, có điều nếu bắt đầu thối từ trong lõi thì không còn cách nào ăn. Triệu Chấn Thư vơ vét tham ô của cải của dân, vài chục năm đổi, lại có thể thu xếp trên dưới đâu ra đấy, bí quyết chỉ có một, đó là đi theo lão có tiền tiêu, không theo lão thì... trời trên cao hoàng đế ở xa, có thể xử lý ngay tại chỗ. Cần mạnh tay, thì dưới tay lão có sẵn đám Ngoã Cách Lạt, đều là phường súc sinh uống máu ăn lông, ai cho thức ăn thì theo kẻ đó, đứa nào đứa nấy vạm vỡ như toà núi , một đối phó với bốn người thường vẫn dư hơi. Còn về thủ đoạn mềm mỏng ấy ư, toàn bộ những đội ngựa xe buôn bán trải từ Tây Bắc Xuân thị đến kinh thành, nếu không phải bị lão khống chế cho yên phận, thì có người của lão làm đông gia (*), ở Tây Bắc quả như cá gặp nước.

(*) ông chủ

Quan hệ giữa Tuần phủ Cam Túc Trương Tiến với Triệu Chấn Thư tốt đến mức sắp mặc chung được cái khố đến nơi, hai lão mấy chục năm nay cấu kết làm bậy, phân ông tôi, tình như ruột thịt, chỉ còn thiếu mỗi dâng hương bái phật kết nghĩa kim lan nữa thôi. Rốt cuộc sau việc làm "vĩ đại" của Hách Liên Kỳ, dưới tình huống Triệu Chấn Thư chẳng hay biết chuyện ra sao, mối liên hệ ấy âm thầm vỡ tan tành.

Trương Tiến biết, chuyện này cho Triệu Chấn Thư biết cũng chẳng ích gì, quan hệ có tốt mấy chăng nữa thì đối phương cũng là người của Hách Liên Kỳ, chẳng biết được hưởng bao lợi lộc từ chỗ nhị điện hạ, là người đứng cùng đò cả. Huống gì Triệu Chấn Thư có thê có tử, nhà to nghiệp lớn, chẳng dại gì mạo hiểm vì cái thứ gọi là "giao tình" ấy. Vẫn nói con hát bạc nghĩa, kỹ nữ vô tình, đám quan lớn bề trên kia ngày giở thói vô tình bạc nghĩa ra thì còn cao tay gấp mấy đám kỹ nữ kép đào lang bạt giang hồ, dựa lan can bán tiếng cười mà sống kia.

Trương Tiến liền giấu thi thể nhi tử yêu trong hầm băng nhà mình, giữ kín không phát tang, bản thân lão bỏ ra ba buổi tối moi móc hết những văn kiện bí mật xấu xa dơ bẩn ra, sổ sách đặt bên, thư tín đặt bên. Sau đó lão ngồi xuống viết tấu chương,chuẩn bị sẵn nhiều phần thuốc chuột, để lại phần cho mình, số còn lại phân cho các tiểu thiếp mỗi người giữ một ít, không thể để các nàng ở vậy, sống chịu tội được. Viết xong rồi Trương Tiến lại bắt đầu cân nhắc vấn đề khác, quyển tấu chương này dâng lên trên, nếu muốn hoàng thượng đọc được thì cần có người trong kinh giúp lão ra mặt mới được, bằng không cuối cùng tấu chương rơi vào tay kẻ nào cũng chưa chắc chuyện thành. Bao nhiêu năm nay, đường ngang ngõ dọc trong kinh đều là của kẻ lão muốn lật đổ lần này, bởi vậy người đầu tiên lão nghĩ tới chính là đại hoàng tử Hách Liên Chiêu.

Bởi vậy Trương đại nhân loan tin rằng bản thân sinh nhọt độc, sau đó âm thầm lén lút lên kinh, tới gặp Hách Liên Chiêu. Trước tiên lão khóc lóc thảm thiết một tràng tiếc thương cho đứa nhi tử số khổ, không cần biết trắng xanh đen đỏ thế nào, khóc đến độ Hách Liên Chiêu vừa hiểu được lý do Trương Tiến tới đây mắt liền sáng rỡ, còn hưng phấn hơn khi nhìn thấy cô nương không mảnh vải che thân. Đang định tỏ thái độ thì nghe thấy tiếng Trác Tư Lai đứng bên cạnh ho khan mấy tiếng. Hách Liên Chiêu miễn cưỡng kiềm chế cảm xúc, gọi người dẫn Trương Tiến xuống dưới, khoản đãi cẩn thận.

Trác Tư Lai liền kề sát lại, thấp giọng rằng: "Điện hạ, ngài quên kinh nghiệm xương máu với Cảnh Bắc Uyên năm đó rồi sao?". Hách Liên Chiêu nghe vậy liền sững người, năm đó bị Cảnh Thất lợi dụng, làm công cụ cho y còn dương dương tự đắc, lơ là cảnh giác, về sau lại để cho tên tiểu tử đó nắm được thóp, bao nhiêu năm nay vẫn chưa tìm được cơ hội lật ngược thế cờ, sớm hận đến độ chỉ muốn rút gân lột da Cảnh Thất rồi, lần này còn để Trương đại nhân kia xỏ mũi được sao? Thế là bình tĩnh lại, suy ngẫm một phen, sau đó buông tràng cười lạnh: "Lần này ta ra mặt, nhất định phải xem bọn chúng diễn màn chó cắn lẫn nhau, thế mới tưng bừng".

Hôm sau gặp lại Hách Liên Chiêu, Trương Tiến liền phát hiện ra đại điện hạ bắt đầu tỏ ra thờ ơ, chỉ đối đáp lão cho có lệ. Trương Tiến là hạng người nào? Nhìn mặt nghe lời đoán tâm tư là thứ lão rành nhất, vừa thấy thế liền biết ngay Hách Liên Chiếu muốn rụt đầu. Bởi vậy lão âm thầm bắt đầu suy xét lối đi khác. Thái tử? được – Trương Tiến cũng tự biết lượng sức mình, trong ấn tượng của lão, vị thái tử kia chính là hạng gàn dở luôn mồm đạo đức, câu nệ cổ hủ, không biết biến báo, thủ hạ lại rặt đám đệ tử thánh nhân suốt ngày Cho, Hồ, Giả, Dã(*). Không rút gân lột da thứ "Tham quan nịnh thần, quốc gia sâu mọt" như lão phúc đức lắm rồi, hy vọng gì hợp tác với nhau.

Lão suy đi tính lại, liền nhớ đến người – Tưởng Chinh. Mấy chục năm qua, lão tử ấy nói chuyện vẫn khó nghe như cũ, ấy thế mà hoàng thượng vẫn để yên, chứng tỏ lão cũng hiểu chuyện ít nhiều, chịu được hạt cát xíu xiu trong mắt. Tuy lão ta với bản thân không hợp, nhưng đến nước này rồi cũng phải thử phen.

Buổi tối ngày hôm đó, Trương Tiến liền âm thầm ghé thăm Tưởng Chinh. Tưởng Chinh cũng không phụ trông mong của mọi người, ông vừa hiểu rõ ràng mọi chuyện mặt liền biến sắc tại trận, kinh hãi khôn cùng – Tây Bắc âm thầm tụ tập quân Ngoã Cách Lạt, làm trò giả dối trong Xuân thị, quan phỉ câu kết tàn sát dân lành, mua quan bán tước phạm phám hối lộ, trong thời hạn trai giới lại dâm nhục sĩ tử, chỉ cần phanh phui điều ra thôi cũng đủ để nhị điện hạ cả đời không ngóc đầu lên nổi. Chuyện này nào phải chuyện đùa, Tưởng Chinh một mặt sắp xếp thoả đáng cho Trương Tiến ở trong phủ, mặt khác cân nhắc kỹ càng. Ông bỏ ra mấy ngày liền âm thầm sai người đi tra xét chỗ Trương Đinh Vũ bị giam giữ, quả đúng không sai – đến lúc này Tưởng đại nhân ngồi yên không được nữa.

Ngày hôm sau ông liền triệu tập vài người có thể tin cậy được, âm thầm nói chuyện này ra, trong số đó có cả Lục Thâm.

Trước đó Hách Liên Dực có nói trước mấy lời với hắn, tuy Chu Tử Thông không nói cho hắn hay bản thân nên làm việc gì, nhưng trong lòng Lục Thâm cũng đoán ra chút ít. Đến giờ nghe Tưởng Chinh nói vậy, Lục Thâm liền ràng hết đầu đuôi câu chuyện. Dù giữa hắn với Chu Tử Thu cũng coi như quen biết, có giao tình, song cũng không kìm được cảm giác ớn lạnh trỗi dậy sau lưng, chỉ cảm thấy trái tim ẩn sau ngàn bộ mặt của người kia độc đến mức gì cân đo đong đếm cho được. Nghĩ rồi lại có phần lo lắng, nếu tương lai thái tử không dùng người này được nữa, thì phải làm sao? Lục Thâm chỉ thất thần tháng, đến lúc hoàn hồn lại thấy mọi người kể cả Tưởng Chinh đều tỏ vẻ vô cùng phẫn hận, đám thư sinh già này cả đời mắng chửi người, mục tiêu phấn đấu cả đời chính là tìm cây cột trong đại điện đập đầu chết. Tưởng Chinh có tuổi, làm việc cũng ổn thoả. Lúc đầu ông còn thấy chuyện này không quá lớn, chỉ sợ có chỗ nào sơ sẩy. Hiềm nỗi xét tận cùng vẫn là người tính tình nóng nảy, mọi người nháo nhào lên là ông cũng không kiềm chế nổi.

Luc Thâm lắc đầu, nhớ tới lời giao phó của Hách Liên Dực, bấy giờ mới đứng ra, nói với Tưởng Chinh: "Tưởng đại nhân, hạ quan nghĩ chuyện này còn cần bàn bạc kỹ hơn, không thể vội vàng hấp tấp được". Trước nay Tưởng đại nhân vẫn tán thưởng Lục trạng nguyên không thôi. Người trẻ tuổi này muốn năng lực có năng lực, muốn học thức có học thức, cả xuất thân lẫn phẩm hạnh đều không tìm ra chỗ nào có thể soi mói, thoáng chút vẻ già trước tuổi, lại khiến người ta cảm thấy chững chạc, vững vàng. Ông nghe vậy, liền ngừng lại, ra vẻ muốn nghe xem có ý gì.

Lục Thâm : "Đại nhân, Thái Sơn động đất, giờ triều hoang mang, gần đây hoàng thượng thành tâm tế trời, càng thêm tận tâm với nước, yêu dân như con, chỉ hạ chiếu tự trách bản thân, còn chỉnh đón nội vụ, hậu cung, đại xá thiên hạ. Lúc này nếu đưa chuyện của nhị điện hạ ra sẽ ảnh hưởng đến thể diện của hoàng thượng...".

Lục Thâm còn chưa nói hết lời bị người bên cạnh cắt ngang. Kẻ cắt lời Lục Thâm chính là nhi tử Tưởng Chinh, Tưởng Ngọc Thanh. Nói đến cũng trùng hợp, người này thi cùng khoa với Lục Thâm, có điều trong khi Lục Thâm như cá gặp nước trong triều, thì Tưởng Ngọc Thanh lại vẫn chỉ giữ vị trí biên tu (**) trong Hàn Lâm Viện. Chút tình đồng môn bé đáng kể kia, cũng theo đó tan gần hết. Bề ngoài giống Tưởng Chinh đến bảy, tám phần, tiếc rằng không có được nửa phần khí phách của cha mình. Tưởng Ngọc Thanh thấy Lục Thâm lên tiếng, không khỏi cất lời cắt ngang, thưa với Tưởng Chinh cùng mọi người rằng: "Lục đại nhân lời ấy sai rồi, từ xưa đến nay, người học văn can gián, kẻ học vũ chiến tranh vốn là chuyện thường tình, vì giang sơn xã tắc, vì bách tính lê dân mà chết cũng không uổng mạng, nếu ai cũng như Lục đại nhân khúm ném rụt rè, không dám khuyên can thì lấy ai bảo vệ công bằng?"

(**) sử quan thời xưa.

Lục Thâm hiểu "nhân phẩm" của vị "đồng môn" ngày trước này thế nào, cũng chẳng buồn tranh luận cùng hắn , chỉ nhìn Tưởng Chinh mà nói : "Mong đại nhân nói năng thận trọng, kẻ xa lạ sao sánh bằng ruột thịt, người nối dõi hoàng gia giờ có thể nói là ít ỏi, nhị điện hạ giờ được ân sủng, chỉ sợ..."

Nếu Trương Tiến tìm tới Cảnh Thất, chuyện này nhất định bị y ép xuống. Tội của Hách Liên Kỳ đương nhiên phải vạch, nhưng vạch thế nào mới là vấn đề. Giờ này nếu muốn trị tội gã, vậy lý do tốt nhất chính là "Uống rượu tìm vui trong kỳ trai giới, dâm dục dân lành", tội danh bất hiếu, nhưng không trí mạng. Giờ hoàng thượng thuận mắt đứa nhi tử giỏi tìm mấy món kỳ lạ hiếm có của mình. Nếu hùng hùng hổ hổ gán cho gã tội lớn như "mưu phản" lên đầu, thì dù chứng cớ có rành rành ra đó thì Hách Liên Bái cũng tin - đây là ép hoàng thượng giết nhi tử chứ còn gì. Muốn trị Hách Liên Kỳ, phải đun từ từ trên lửa , kéo qua năm này tháng khác, để Hách Liên Bái tự mình ghét đứa nhi tử này, thì mới tiện lần ra tay, nhổ ngay tận gốc.

Cai trị nước lớn như hầm con cá (*) - nếu chuyện gì cũng muốn làm hoành tráng, khí thế dào dạt tất có sơ hở, có sơ hở thì chỉ sợ kết quả nhận được hoàn toàn ngược lại với ước muốn ban đầu. Hách Liên Bái có thể bị tính kế, có thể bị dẫn dụ, thế nhưng không được để lộ dấu vết ra. Đế vương tâm thuật chính là chuyện quỷ thần cũng chẳng hay, được, dò xét xong, bằng không đó là phạm vào đại kỵ. Đạo lý này Chu Tử Thư chưa chắc hiểu , nhưng Cảnh Thất và Hách Liên Dực lại hiểu thấu trong lòng.

(*) Nguyên văn: "Trị đại quốc như phanh tiểu tiên", trích chương 60, Đạo Đức Kinh, Lão Tử.

Lục Thâm hết lời hết lẽ thuyết phục đám người Tưởng Chinh lúc lâu, mãi đến khi mặt trời ngả về tây, Tưởng Chinh mới gật đầu đồng ý. Lục Thâm thở phào một hơi, quay về phủ, cứ nghĩ chuyện xong rồi.

Ai ngờ được vào buổi thượng triều sáng hôm sau, Tưởng Chinh thình lình lật lọng, dập đầu xuống đất, đem từng điều từng điều Trương Tiến dâng trình, bản thân tra xét nhân chứng vật chứng bày hết ra trước mặt Hách Liên Bái, cả triều văn võ bá quan lặng ngắt như tờ, không ai phản ứng.

Lục Thâm khiếp sợ nhìn gương mặt kiên cường chính trực của Tưởng Chinh. Tưởng Chinh không tránh cũng chẳng né, biểu cảm cực kỳ bình tĩnh, rõ ràng có ý liều chết đến cùng.

Sau đó từng người từng người bước ra khỏi hàng, ủng hộ Tưởng Chinh. Đến cuối cùng, tình hình vượt tầm kiểm soát, đám động kích động không thôi. Hách Liên Kỳ mặt mày trắng bệch, hai chân mềm nhũn như bún, quỳ sụp trên mặt đất đứng lên không nổi. Hách Liên Bái ngồi trên long ỷ, gần như ngây dại, đến một câu cũng không thốt được ra. Đến cả Hạ Doãn Thành lúc mới đầu nghe chứng cớ cũng suýt bị bầu khí kích động, định rời khỏi hàng góp tiếng, may mà Lục Thâm nhanh tay nhanh mắt vội vàng kéo lại, mới xem như không nhúng tay vào.

Tưởng lão cả đời trong sạch, đáng tiếc là trong sạch quá. Không phải ông ta không có sách lược, cũng chẳng phải nghe không hiểu những của lời Lục Thâm. Ông khuyến khích nhiều người như vậy là muốn đánh cược vị hoàng đế kia trị quốc bằng nhân nghĩa, hơn nữa xưa nay vốn có lệ pháp luật không trị tội đám đông.

Riêng Cảnh Thất lại tái cả mặt mày. Y lẳng lặng ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc chạm phải ánh nhìn của Hách Liên Dực. Cảnh Thất liền nhắm mắt lại, im lặng cho Hách Liên Dực: " Đây là tạo phản chứ còn gì..."

Pháp luật không trị tội đám đông... Thế nhưng Tưởng đại nhân, ngài làm thế chính là tạo phản.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro