Thất giới truyền thuyết 1046-1051

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thất Giới Truyền Thuyết Quyển 12 – Thiên Địa Vô Cực – chương 054

Chương 1046 – Thiên Trọng trảm pháp

Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân

Dịch: Diamondismail

Biên dịch: Humanity

Biên tập: Humanity

Nguồn: www.tangthuvien.com

Lúc đó, giữa hai bên hoa lửa tung tóe, tiếng sấm điếc tai liên miên không ngừng, tạo nên dòng khí khuếch tán nhanh chóng, hình thành ở giữa một cột gió.

Thấy vậy, Sở Hoài Dương ánh mắt lạnh lại, trong lòng bàn tay trái hiện lên một quả cầu ánh sáng sắc xanh lục thẫm chuyển động nhanh chóng, theo sự khống chế của lão chầm chậm phóng thẳng về phía Hải Nữ đang xoay tròn.

Quả cầu ánh sáng này rất quỷ dị, trong lúc tiến lên điên cuồng nuốt lấy mọi thứ xung quanh, bề mặt hình thành một không gian vặn vẹo, bên trong vận chuyển rất nhanh.

Khi quả cầu ánh sáng đến gần, Hải Nữ vẫn xoay tròn như cũ, nhưng vầng mây sáng ngũ sắc lúc này tỏ lộ uy lực của nó, liên tục phát xuất vài trăm chớp điện ngũ sắc, hung hăng đánh thẳng lên quả cầu ánh sáng kia.

Như vậy, sức mạnh hội tụ áp suất cao độ trên bề mặt không lớn của quả cầu ánh sáng dung hợp thành một loạt cơn lốc hủy diệt, gần như trong chớp mắt đã nhanh chóng khuếch tán biến thành một quả cầu ánh sáng đường kính hơn sáu thước đầy màu sắc, phát sinh một vụ nổ ầm rất lớn.

Thời khắc đó, thân thể xoay tròn của Hải Nữ run lên, chân nguyên chuyển động nhanh chóng chống được hơn chín phần sức nổ, thân thể gần như chỉ chịu một chút chấn động.

Sở Hoài Dương tình hình không ổn, lão suy đoán sai lầm, tưởng rằng có thể đánh Hải Nữ trọng thương, ai ngờ công kích của Hải Nữ phòng ngự mạnh mẽ, kết quả phần lớn sức nổ tác dụng lên người của chính lão.

Như vậy, lão do tính toán sai lầm lập tức bị nổ bay mất.

Bên này, Trương Ngạo Tuyết và Kiếm Vô Trần không chút tạp niệm, ai nấy gia tăng chân nguyên chuẩn bị một thế công cực mạnh.

Về phía Kiếm Vô Trần, Hậu Nghệ thần cung mạnh nhất không nghi ngờ gì nữa, nhưng hắn lại không muốn thi triển chống lại Trương Ngạo Tuyết. Vì thế, hắn dung hợp pháp quyết của Hỏa Vân trong cơ thể và Tử Hoa Thôn Nhật, lại dùng Huyết Hà đồ phòng ngự, Thiên Kiếm quyết tiến công, tạo thành một chuỗi thế công cực mạnh.

Cứ như thế, Kiếm Vô Trần toàn thân ánh sáng đỏ tím lóng lánh, hai tay bắt quyết trước ngực, hòa hợp thành một pháp quyết mới hoàn toàn, trên đỉnh đầu ngưng tụ một vầng thái dương tím đỏ đang nuốt lấy linh khí trong trời đất, hơn nữa còn nhanh chóng tăng trưởng.

Đỉnh đầu, thần cung tự động xoay tròn, ánh sáng xanh đỏ cuồn cuộn tuôn xuống rọi chiếu vào Huyết Hà đồ trên người hắn, tỏ lộ mấy phần quỷ dị.

Khi mọi thứ chuẩn bị thỏa đáng, Kiếm Vô Trần trầm giọng nói:

- Tử Hoa Thôn Nhật, Hỏa Vân Phần Thiên, Huyết Hà Hộ Thể, Thiên Kiếm Quy Nguyên.

Theo âm thanh hắn vang lên, Hậu Nghệ thần cung trên đầu hắn đang xoay tròn gào thét như rồng ngâm, cả thân cung không ngừng rung lên phát ra ngàn vạn làn kiếm bố trí quanh người của Trương Ngạo Tuyết.

Trên bầu trời, vầng thái dương đỏ tím chầm chậm tiến đến cùng với sức mạnh nuốt lấy vạn vật theo sự khống chế bằng ý niệm của hắn, đồng thời phát xuất ra chín luồng hào quang ý đồ muốn bắt chặt Trương Ngạo Tuyết giữa không trung.

Đối mặt với công kích của Kiếm Vô Trần, Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt nghiêm túc, ngay từ đầu đã ngầm chuẩn bị, đợi ngay lúc Kiếm Vô Trần phát động, nàng đã chuẩn bị không khác gì lắm, vì thế lập tức triển khai công kích.

Lúc đó, Trương Ngạo Tuyết hít vào một hơi thật sâu, sau đó khí và ý hợp lại, ý và thần dung hợp, cả ba tinh khí thần dung hợp làm một, thân thể chớp mắt đã bắn lên cao.

- Thiên trọng trảm, quỷ thần tàn, hối thiên chi lực, vạn kiếm diệt duyến! (1)

Trong tiếng hét lớn, Trương Ngạo Tuyết hình bóng hóa thành ngàn vạn phân bố trong không gian vài trăm trượng, các hình bóng xuyên lẫn đan xen vào nhau, dung hợp với nhau, hình thành một kết giới kín bao chặt lấy Kiếm Vô Trần.

Kiếm quyết buông ra, thần kiếm kêu thấu trời. Thân kiếm rung động vừa hấp thu khí cực thánh trong trời đất, vừa phát xuất sức mạnh âm sát rung hồn bạt vía, đối kháng với tiếng kiếm gào do Kiếm Vô Trần phát ra.

Kinh ngạc nhìn Trương Ngạo Tuyết, Kiếm Vô Trần cảm thấy hơi không ổn. Vì sao như vậy, tạm thời hắn còn chưa biết. Hắn chỉ cảnh giác được Trương Ngạo Tuyết trước mắt hoàn toàn không đơn giản như trong tưởng tượng của hắn.

Còn đang suy tư, thế công của Kiếm Vô Trần không giảm đi, ngàn vạn làn kiếm phân bố khắp trời giao chiến nhanh chóng với phân thân của Trương Ngạo Tuyết.

Trên đầu, mặt trời đỏ tím đột nhiên xoay tròn, sức thôn tính của nó đột nhiên tăng gấp ba khiến cho không gian lân cận vặn vẹo biến hình, bất kỳ ảo ảnh phân thân đều không cách gì tồn tại.

Trương Ngạo Tuyết tinh thần bình thản, không bị chút ảnh hưởng nào, ngàn vạn bóng hình nhanh chóng kết thành kiếm trận, mỗi bóng đều bộc phát làn sáng màu tím rực rỡ, khiến cả bầu trời một màu tím. Kiếm trận vừa thành liền tự động vận chuyển, mỗi thanh thần kiếm đều rực hẳn hào quang, liên tục không ngừng hấp thu linh khí núi lớn sông dài, khiến linh khí dung nhập vào trong kiếm trận để tăng uy lực của nó.

Cứ như thế, ảo ảnh Trương Ngạo Tuyết phân bố bốn phía tức khắc gia tăng sức mạnh đến cực hạn, một kết giới kín mít ngập đầy sương sáng màu tím liền xuất hiện.

Kết giới này không bình thường, hấp thu sức mạnh núi rộng sông dài, sương tím bên trong toàn là làn kiếm, trong lúc lưu động ngập đầy sức hủy diệt, kịch liệt giao chiến với làn kiếm của Kiếm Vô Trần, tạo nên một chuỗi những vụ nổ mạnh mẽ.

Cảm nhận thế công của Trương Ngạo Tuyết càng lúc càng mạnh mẽ, trong lòng Kiếm Vô Trần chấn động, lập tức quát lớn một tiếng, Hậu Nghệ thần cung xoay tròn trên đầu đột nhiên chấn động, phát xuất các làn kiếm màu sắc khác nhau với chủ đạo là màu tím và màu đỏ.

Trong đó, làn kiếm màu tím chính là màu sắc nguyên gốc của Thiên Kiếm cửu quyết, làn kiếm màu đỏ lại chính là dung hợp của sức mạnh Hỏa Vân và chân nguyên thiên hỏa, uy lực càng thêm phi phàm. Bên ngoài, tiếng nổ dày đặc liên miên không ngừng, sức phá hủy đáng sợ của nó tung tóe bốn phía, nhưng lại bị vầng mặt trời tím đỏ hấp thu, hoàn toàn không tạo nên thương tổn gì ghê gớm.

Giữa không trung, ngàn vạn bóng hình của Trương Ngạo Tuyết dần dần trùng hợp, nhanh chóng lộ ra bản thể của nàng khoảng cách không xa Kiếm Vô Trần.

Bốn bề, hàng nghìn hàng vạn làn kiếm màu tím ngắt xoay tròn di động, hình thành một bát quái màu tím thạch anh vây khốn Kiếm Vô Trần vào giữa.

Bát quái tím thạch anh này đường kính chừng hai trăm trượng, màu sắc vô cùng diễm lệ, uy lực đủ sức chấn động bầu trời.

Nhìn cảnh tượng quanh mình, vẻ mặt Kiếm Vô Trần hơi biến đổi, hỏi lại:

- Đây chính là Thiên Trọng trảm? Ngươi học từ đâu vậy?

Trương Ngạo Tuyết lãnh đạm nói:

- Học từ nơi nào không cần cho ngươi biết, ngươi hãy chịu chết đi thôi.

Hai tay bắt quyết, vầng tím tràn ngập, một luồng khí tươi mát thánh khiết từ bên trong người Trương Ngạo Tuyết phát ra, khiến khí tức của nàng lúc này nhạt đi, cả thân hình hệt như đã hóa thành, dung hợp cùng với trời đất, thoát khỏi sự co kéo của khí thế tục.

Bên ngoài, bát quái màu tím thạch anh bị ảnh hưởng, không những gia tăng tốc độ vận hành, lại bộc phát thêm khí cực thánh, bề mặt hiện lên từng đợt ánh tím, chỉ chớp mắt đã ảo hóa thành ngàn vạn Trương Ngạo Tuyết, bóng nào cũng giơ cao thần kiếm, làn kiếm màu tím ngắt bắn ra trăm trượng, vận hành chiếu theo quy luật bát quái, di chuyển thẳng vào Kiếm Vô Trần ở giữa.

Gầm lên giận dữ một tiếng, Kiếm Vô Trần quát lên:

- Muốn giết ta, ngươi còn kém xa lắm.

Nói rồi hai tay giơ cao, vầng thái dương màu tím đỏ theo sự khống chế của hắn nhanh chóng di chuyển thẳng về phía trước.

Trên đầu, thần cung bay tròn phát ra tiếng kiếm ngâm kinh thiên điếc tai, cùng với sức mạnh rung chuyển trời đất, không ngừng dung hợp biến hình, cuối cùng ngưng tụ thành chín cột kiếm vạn trượng phân bố quanh người Kiếm Vô Trần, đồng thời từ chín phương hướng chém xuống.

Thời khắc đó, trời đất hơi rung động, cả bầu trời phảng phất như bị bổ đôi ra. Trong lửa giận nhấn chìm Kiếm Vô Trần, thời gian không gian vặn vẹo, dòng khí thổi đến cuộn về, xuất hiện một không gian bị nghiền nát.

Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt hờ hững, toàn lực thúc động kiếm trận phát huy Thiên Trọng trảm đến mức giới hạn.

Như vậy, chỉ thấy trên bát quái màu tím thạch anh, từ tám phương hướng đồng thời bắn ra mười sáu làn kiếm cực tím, một trăm hai mươi tám kiếm mang theo khí cực thánh hợp nhất ở trung gian, dùng sức mạnh huyền ảo từ âm dương, vừa xoay tròn thu nhỏ, vừa phát động công kích Kiếm Vô Trần.

Làn kiếm liên miên không ngừng, mỗi vòng có cách nhau thời gian rất ngắn, lần sau lại mạnh hơn lần trước, cứ mười lần thì uy lực lại tăng thêm một phen.

Khi chín kiếm kinh thế hãi tục của Kiếm Vô Trần chém xuống, vừa đúng lúc gặp phải cột kiếm của Trương Ngạo Tuyết thu nhỏ, hai bên gặp nhau thời gian có khác biệt, liền hình thành sự chênh lệch nhất định.

Trong đó, nhát chém thứ nhất của Trương Ngạo Tuyết vừa gặp phải một cột kiếm, nhát chém thứ hai còn chưa hoàn toàn thu nhỏ liền gặp phải cột kiếm thứ hai, còn vài nhát kiếm sau đó lần lần giảm đi, đợi đến lúc cột kiếm thứ chín của Kiếm Vô Trần chém xuống, vừa hay chém ngay vào trên bát quái màu tím thạch anh.

Như vậy, một chiêu cực mạnh của hai bên liên tục bộc phát, cuối cùng Kiếm Vô Trần chiếm thượng phong, gây tổn thương nặng nề cho bát quái màu tím thạch anh của Trương Ngạo Tuyết, khiến cho bản thân nàng có liên quan cũng bị trọng thương.

Nhưng tình hình này chỉ duy trì một lúc, sau đó, khi vòng chín kiếm của Kiếm Vô Trần công xong, Thiên Trọng trảm của Trương Ngạo Tuyết liên tục bộc phát, nhanh chóng áp chế được khí thế của Kiếm Vô Trần, ép cho hắn phải toàn lực phòng ngự.

Lúc này, Kiếm Vô Trần vừa kinh hãi vừa giận dữ, hắn còn chưa ngờ được Thiên Trọng trảm của Trương Ngạo Tuyết lại thần kỳ như vậy, một khi phát xuất liền không thu hồi trở lại được.

Gào lên một tiếng giận dữ, khuôn mặt Kiếm Vô Trần nhăn nhó, hai tay toàn lực giơ cao, dùng Tử Hoa Thôn Nhật phối hợp với Hỏa Vân quyết, ý đồ muốn nuốt lấy một kiếm chém xuống của Trương Ngạo Tuyết.

Ban đầu, phương pháp này có hiệu quả không tồi, làn kiếm của Trương Ngạo Tuyết va chạm vào bề mặt vầng thái dương tím đỏ lập tức bị vặn vẹo biến hình, rồi bị nuốt vào bên trong.

Nhưng theo thời gian trôi qua, uy lực Thiên Trọng trảm tăng gấp mười, gấp hai mươi rồi tăng gấp ba mươi lần, khiến cho Kiếm Vô Trần khó mà duy trì được, cuối cùng khi tiếp lấy nhát chém thứ bảy trăm sáu mươi tám, vầng mặt trời tím đỏ phát nổ khiến Kiếm Vô Trần bị trọng thương tại chỗ.

Lúc này, Thiên Trọng trảm tiếp tục công đến, hơn nữa càng lúc càng nhanh cùng với sức mạnh hủy diệt ép cho Kiếm Vô Trần gào thét giận dữ liên hồi.

Nhưng Kiếm Vô Trần dù sao cũng phi thường, tu vi của hắn dĩ nhiên đã tới mức cực hạn, ngay lúc nguy hiểm đến gần, hắn lập tức bật kêu điên cuồng, trong lúc ý niệm thay đổi, Hậu Nghệ thần cung nằm ngang xoay tròn trên đỉnh đầu đột nhiên dựng đứng lên, phát xuất ra ngàn vạn làn kiếm khắp bốn phía, dùng Thiên Kiếm quyết đối đầu với Thiên Trọng trảm của Trương Ngạo Tuyết.

Sức mạnh thần cung vượt thắng Thiên Linh thần kiếm, phối hợp với tu vi hiện nay của Kiếm Vô Trần, cũng miễn cưỡng ngăn được Thiên Trọng trảm của Trương Ngạo Tuyết.

Nhưng trong lòng Kiếm Vô Trần hiểu rõ, bản thân chống đỡ không được lâu, hiện nay phải tìm được biện pháp rời đi, nếu không sẽ bị Trương Ngạo Tuyết đánh bại.

Phân tích tình hình hiện nay, rời đi là biện pháp tốt nhất, nhưng Kiếm Vô Trần bứt người đi thăm dò, liền phát hiện thân thể hoàn toàn bị bát quái màu tím thạch anh khóa chặt, căn bản không cách gì rời đi.

Cứ như thế, Kiếm Vô Trần không còn lựa chọn nào khác, chỉ toàn lực phản kháng. Vì thế, trong lòng hắn nổi lên độc ác, giận dữ nói:

- Đây là ngươi ép ta, có trách thì hãy tự trách mình.

Nói rồi chia ra một phần tinh lực, tự động giải khai Huyết Hà đồ trên người, khiến nó hóa thành một vầng mây sáng màu đỏ như huyết lơ lửng trên đầu chống lại tiến công của Trương Ngạo Tuyết. Bản thân lại nhanh chóng thu lại Hậu Nghệ thần cung, bắt đầu thi triển một tên hủy diệt.

Ghi chú:

(1) Thiên trọng trảm, quỷ thần tàn, hối thiên chi lực, vạn kiếm diệt duyến! = Thiên Trọng trảm, quỷ thần phải tàn lụi, sức mạnh hội tụ của trời, vạn kiếm quét sạch!

Thất Giới Truyền Thuyết Quyển 12 – Thiên Địa Vô Cực – chương 055

Chương 1047 – hạnh dữ bất hạnh (May mắn và bất hạnh)

Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân

Dịch: Diamondismail

Biên dịch: Humanity

Biên tập: Humanity

Nguồn: www.tangthuvien.com

Giữa không trung, làn kiếm màu tím liên miên không ngừng mang theo sức mạnh sông núi đủ lật nhào trời cao hung hăng đánh thẳng xuống Huyết Hà đồ.

Lúc đó, kiếm khí thần thánh giao đấu với sức mạnh huyết sát, Thiên Trọng trảm đấu với Huyết Hà đồ, nhanh chóng ép cho Huyết Hà đồ vốn dĩ to chừng vài trượng thu nhỏ lại, hơn nữa còn nhanh chóng chìm xuống.

Đến lúc này, Kiếm Vô Trần bị ảnh hưởng, thân thể không ngừng run lên. Nhưng hắn lại được ngọn lửa cừu hận chống đỡ, ngoan cường phản kích, hơn nữa còn thúc động nhanh chóng Hậu Nghệ thần cung, chuẩn bị phát xuất một tên cực mạnh.

Thời gian trôi qua vội vã, khi Thiên Trọng trảm của Trương Ngạo Tuyết chém vỡ Huyết Hà đồ, Kiếm Vô Trần bị ảnh hưởng đến phun máu tại chỗ, nhưng không hề ngã xuống.

Lúc này, Thiên Trọng trảm đã chém đến chín trăm chín mươi sáu nhát, Kiếm Vô Trần rống lên điên cuồng, thần cung trong tay đâm xéo lên trời, tay phải kéo cung bắn mặt trăng, cùng với một câu “Hậu Nghệ lăng thiên”, một mũi tên ánh sáng rẻ không bắn ra cùng với uy thế hủy diệt trời đất đón lấy nhát chém của Trương Ngạo Tuyết.

Lúc đó, làn kiếm tím ngắt chém phá trời xanh đụng vào một tên đó của Hậu Nghệ thần cung, hai bên chớp mắt đã biến hoá kịch liệt, tạo nên cuồng phong hủy diệt khuếch tán ra bốn phía.

Trương Ngạo Tuyết thân thể run lên, Kiếm Vô Trần vẻ mặt ảm đạm, cả hai đều chịu sự tấn công bất ngờ của cơn cuồng phong kia, nhưng áp lực lên Trương Ngạo Tuyết mạnh hơn, bởi vì mũi tên kia đã đánh nát làn kiếm tím ngắt của nàng.

Sau đó, nhát chín mươi tám, chín mươi chín đến ngay liền, hung hăng chém thẳng lên mũi tên kia, liên tục bộc phát ra sóng khí đáng sợ ép cho Trương Ngạo Tuyết và Kiếm Vô Trần phải phun máu không ngừng.

Lúc đó, hào quang của mũi tên ánh sáng đã ảm đạm lại, khi nhát chém cuối cùng đánh tới, cột sáng màu tím và mũi tên ánh sáng thoáng đấu với nhau rồi lập tức đánh nát mũi tên ánh sáng, uy lực dư lại của nó đánh trúng Kiếm Vô Trần, lập tức đánh hắn từ tầng mây cao rơi xuống.

Tiếng kêu thảm thiết từ miệng Kiếm Vô Trần vang lên, chớp mắt đã vọng khắp bốn phía, khiến cho Sở Hoài Dương đang giao chiến thất kinh hồn vía, không ngờ Kiếm Vô Trần lại bại trong tay của Trương Ngạo Tuyết.

Sở Hoài Dương kinh ngạc bứt ra đi, muốn đến cứu Kiếm Vô Trần nhưng lại bị Hải Nữ ngăn lại. Vì thế hắn ánh mắt lạnh lại, giận dữ nói:

- Tránh ra.

Hải Nữ hừ giọng nói:

- Muốn chạy, không có cửa, ở lại cho ta.

Hai tay múa lên, hào quang chớp lóe, chưởng lực mạnh mẽ ảo hoá thành rồng bay lượn xung quanh Sở Hoài Dương.

Thấy không thoát thân được, Sở Hoài Dương gào thét giận dữ, vừa lắc mình phòng ngự, vừa múa chưởng phản kích, tiếp tục cuộc chiến lâu dài trước đó.

Luận về thực lực, Sở Hoài Dương mạnh hơn Lôi Thiên kia, Hải Nữ không có Tỏa Long đỉnh, lão cũng không phải sợ, nhưng muốn thắng Hải Nữ, lão cũng không làm được, vì thế hai bên giằng co không phân thắng bại.

Bên này, cuộc chiến của Bách Linh và Kim Động hơi kỳ quái, hai bên xem có vẻ kịch liệt, thực sự người nào cũng có tâm sự, không ai xuất toàn lực.

Khi Kiếm Vô Trần và Trương Ngạo Tuyết triển khai giao chiến kịch liệt, Bách Linh vẻ mặt lộ lo lắng. Lúc này đây, Kim Động thấy cơ hội đã đến, lập tức múa một hư chiêu, rồi bay mình bỏ chạy biến mất về phía xa xa.

Bách Linh không hề đuổi theo, nàng đã sớm suy đoán dụng ý của Kim Động, vì thế mới phối hợp với hắn diễn một màn kịch để dụ Kiếm Vô Trần sụp bẫy.

U Minh Ma long liên tục để ý đến tình hình của Kiếm Vô Trần, khi thấy Kiếm Vô Trần thất bại, trong mắt nó lóe lên vẻ thất vọng, lập tức không dừng thêm nữa, lợi dụng lúc Tứ Linh thần thú thủ thế để tiến công, nó liền mang Lôi Thiên loáng lên đã biến mất không còn thấy.

Tứ Linh thần thú hơi tức giận, nhưng nó không biết trước được tâm tư của U Minh Ma long, cũng không ngờ nó nói chạy là chạy, vì thế chỉ đành rống lên vài tiếng bất cam.

Thương Nguyệt và Hách Triết giao chiến có thể nói là kịch liệt vô cùng. Từ khi bắt đầu, Hách Triết có ý dụ Thương Nguyệt rời đi. Nhưng sau đó, trong tình cảnh không thoát được, Hách Triết thể hiện thực lực phải có của một Đại Vu sư, toàn lực giao chiến với Thương Nguyệt.

Trong lúc đó, Thương Nguyệt nhờ có Phượng Hoàng Trọng Sinh, tu vi tiến vào cảnh giới cực mạnh, sức lực còn hơn cả Hách Triết. Lại thêm ngọn lửa cực thánh có tính khắc chế với Vu thuật, nàng không hề sợ hãi chút nào.

Song dù sao Hách Triết cũng không tầm thường, lão chính là người mạnh thứ hai sau Vu Thần trong Vu tộc, tu vi không hề dưới Thiên Kiếm khách, phối hợp với Vu thuật quỷ bí, ra tay cũng đa dạng nhiều mánh khiến cho người ta không thể không cẩn trọng.

Ngoài ra, Hách Triết vô cùng giảo họat, không hề liều mạng với Thương Nguyệt, toàn bộ dùng sức mạnh Vu thuật để tạo nên ảo ảnh dùng mê hoặc đối phương, vững vàng chiếm thế chủ đạo. Lại thêm, Thương Nguyệt không hiểu rõ lắm tình hình của Vu thuật, cũng chỉ đành cẩn thận đề phòng.

Chuyển đến bên Hải Nữ, Bách Linh hoàn toàn không nhúng tay vào cuộc giao chiến của nó với Sở Hoài Dương, chỉ mỉm cười quan sát. Đợi khi Kiếm Vô Trần thất bại, Bách Linh gọi Tứ Linh thần thú lại, ngăn cản nó đến hỗ trợ Trương Ngạo Tuyết.

Thấy vậy, Tứ Linh thần thú cảm thấy không hiểu lên tiếng hỏi:

- Vì sao không để ta nhúng tay vào?

Bách Linh cười đáp:

- Lúc này đây, hãy để Ngạo Tuyết cắt đứt đọan ân oán quá khứ không phải là tốt hơn chăng?

Tứ Linh thần thú nghi hoặc nói:

- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

Bách Linh ánh mắt đảo tròn, cười nhẹ nói:

- Ngươi không phải cần một cái cớ sao?

Tứ Linh thần thú nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt dần dần sáng tỏ.

Giữa không trung, Trương Ngạo Tuyết thu lại thần kiếm, vẻ mặt phức tạp

Nàng lúc này đây thật ra đã bị trọng thương, nhưng nghĩ đến cừu hận quá khứ, nghĩ đến những cố nhân đã vì mình chết trong tay Kiếm Vô Trần, sự cừu hận tự nhiên sinh ra trong lòng chống đỡ cho nàng.

Hít vào một hơi thật sâu, Trương Ngạo Tuyết nhẹ nhàng hạ xuống, tìm được Kiếm Vô Trần trọng thương trên mặt đất, hai người khỏang các chừng ba trượng, ai nấy cừu hận nhìn nhau.

Lắc lư đứng lên, Kiếm Vô Trần dùng thần cung chống xuống đất, khóe miệng máu tươi rỉ ra không ngừng, ánh mắt ảm đạm nhìn Trương Ngạo Tuyết, giọng hận thù nói:

- Lần trước ở Hoa Son, ngươi đã bại trong tay ta, không ngờ lần này người thắng lại là ngươi.

Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt lạnh nhạt, giọng đầy hận thù nói:

- Đêm hôm đó, Lý sư huynh và Tất Thiên đã vì ta ta chết trận tại Hoa Sơn, hôm nay, cũng ở trên đỉnh Hoa Sơn này, ta muốn tự tay báo thù cho bọn họ, dùng đầu của ngươi mà tế bọn họ.

Bật cười khinh thường, Kiếm Vô Trần nói:

- Ngươi tuy thắng nhưng chỉ là dùng kỹ xảo, so thực lực chân chính, ngươi còn thua ta. Bây giờ, ta không muốn phí lời với ngươi nữa, lần sau gặp lại ta sẽ không để ngươi thoát khỏi tay ta được. Ha ha ha …

Trong tiếng cười lớn, thân thể Kiếm Vô Trần loáng lên, lập tức hiện lên hàng ngàn bóng hình, thật giả khó phân biệt.

Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt nặng nề, quát lên:

- Dừng lại cho ta!

Một tiếng kiếm ngâm lên, thần kiếm ra khỏi vỏ, làn kiếm màu tím bắn ra tám hướng, dùng hiệu quả chỉ dần thần kỳ đặc biệt, không hề sai biệt chút nào đánh trúng vào thân thể thật sự của Kiếm Vô Trần.

Rống lên giận dữ, hình bóng Kiếm Vô Trần bắn ra xa quay ngược trở lại, trong tiếng la lên kinh ngạc của Trương Ngạo Tuyết, hắn đã bay lên đến bên cạnh Sở Hoài Dương, thần cung trong tay múa lên phát xuất làn kiếm sắc bén đánh cho Hải Nữ kinh sợ lùi lại.

Sở Hoài Dương lợi dụng thời cơ bỏ chạy, ai ngờ lại bị Trương Ngạo Tuyết đuổi theo, hai bên trong lúc lướt qua, cổ tay Trương Ngạo Tuyết biến chuyển, một trăm bảy mươi sáu làn kiếm đột nhiên xuất hiện, trong đó có hơn phân nửa chém lên người lão, khiến lão bị trọng thương bắn đi.

Kiếm Vô Trần sau một chiêu lập tức bỏ chạy, giữa không trung nắm lấy Sở Hoài Dương, hai ngươi phi thân bay đi, chớp mắt đã hơn vài dặm.

Trương Ngạo Tuyết thấy vậy, quát lớn một tiếng muốn đuổi theo nhưng bị Bách Linh ngăn lại.

- Đừng nóng, tạm thời đừng vội vàng.

Trương Ngạo Tuyết thở dài u oán, hơi thương cảm nói:

- Dừng tay như vậy là có lỗi với những người đã chết.

Hải Nữ đến bên hai người, kéo áo của Bách Linh hỏi:

- Vì sao không đuổi theo? Bây giờ hẳn phải lập tức tiêu diệt luôn.

Vuốt ve mái tóc của Hải Nữ, Bách Linh chỉ lên bầu trời, nhỏ giọng nói:

- Trên đó còn ẩn chứa một luồng khí tức đang quan sát tình hình chúng ta. Bây giờ dì Ngạo Tuyết của con đang bị trọng thương, ngang nhiên truy đuổi theo cho dù giết được Kiếm Vô Trần, nhưng rơi vào tay kẻ đang quan sát hẳn tạo nên uy hiếp rất lớn cho sư phụ của con. Hơn nữa, Kim Động trước đó hiện thân hẳn nhằm dụ Kiếm Vô Trần sụp bẫy. Bây giờ Kiếm Vô Trần và Sở Hoài Dương đều đã bị trọng thương, Lý Trường Xuân ẩn mình tự nhiên nắm chắc cơ hội, cho nên chúng ta không cần phải nóng lòng. Hiện nay, tình hình sư phụ con chưa biết thế nào, chúng ta phải bình tâm không nóng vội.

Hải Nữ khuôn mặt nhỏ bé ngước lên, hừ giọng nói:

- Chúng ta mất sức cả nửa ngày, kết quả lại bị người khác lấy đi mất, quả thật đáng giận.

Bách Linh cười đáp:

- Đừng nóng, Kiếm Vô Trần kia mặc dù bị thương cũng không phải là đã cạn sức. Với tu vi hắn hiện nay muốn giết hắn cũng không thể dễ dàng làm được. Được, khí tức ẩn núp trên cao cũng đã đuổi theo rồi, chúng ta hãy để Tam Đầu linh xà truy theo hành tung của Kiếm Vô Trần, chúng ta làm chim hoàng tức núp sau rình bọ gậy, từ từ thu thập hắn.

Nói rồi vỗ linh xà trên vai một cái khiến nó âm thầm đuổi theo.

Hải Nữ hơi vui, cười nói:

- Biện pháp này tốt lắm, để bọn chúng mất đi chút sức lực, thế chúng ta mới không thua thiệt.

Trương Ngạo Tuyết nhìn lên không trung, cau mày nói:

- Người đang ẩn núp chính là Lăng Thiên, quả thật là không ngờ được. Bất quá như vậy cũng tốt, để bọn chúng ba thế hệ ở cùng nhau, xem thử Lăng Thiên có cảm tưởng như thế nào.

Bách Linh vẻ mặt hơi biến, nhỏ giọng nói:

- Té ra là lão, quả thật vượt ngoài dự liệu của ta. Được, không nói những chuyện này nữa, chúng ta còn vừa phải quan sát chiến trận, vừa chờ đợi tin tức của Lục Vân thôi.

Hải Nữ hỏi:

- Dì Bách Linh, sư phụ lúc nào mới quay về đây?

Bách Linh nói:

- Ta cũng không biết, nhưng ta nghĩ huynh ấy phải nhanh chóng quay lại rồi, chúng ta ở đây an lòng chờ đợi thôi.

Hải Nữ ồ một tiếng, không nói thêm, Trương Ngạo Tuyết lại vừa trị thương, vừa quan sát chăm chú tình hình giao chiến của Thương Nguyệt và Hách Triết…

Không gian yên tĩnh, mây khói mờ mịt giống như mây ảo biến hoá, ngàn vạn ngôi sao mơ hồ, không trung vô tận không thấy bờ bến.

Ở trong đó, phương vị không gian tỏ ra rất khó phân biệt bởi vì bốn bề cảnh sắc hệt nhau, tìm không thấy được chút biến hoá rõ ràng nào.

Thấy vậy, Lục Vân thần sắc bình thản, không nói không làm, hệt như bóng ma yên lặng chờ đợi.

Chớp mắt, trước mặt lóe lên làn sáng, Vu Thần cũng theo đến, sau khi nhìn cảnh sắc bốn bề, ánh mắt nhìn đến Lục Vân.

- Đưa ta đến đây là không muốn bị quấy nhiễu hay còn có mục đích gì khác?

Lục Vân nhìn lão, ánh mắt rất kỳ quái, nhỏ giọng nói:

- Vu Thần, ngươi thấy ta dụ ngươi khả năng lớn nhất là vì điều gì?

Vu Thần đáp:

- Câu này ta phải hỏi ngươi mà không phải ngươi hỏi ta.

Lục Vân điềm nhiên nói:

- Đoán thử xem.

Vu Thần nghe vậy, vẻ mặt hơi nghi hoặc, suy đoán:

- Ngươi dụ ta đến đây hẳn là có chuyện muốn nói với ta.

Thất Giới Truyền Thuyết Quyển 12 – Thiên Địa Vô Cực – chương 056

Chương 1048 – Vu Thần chi thống (Nỗi đau của Vu Thần)

Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân

Dịch: Diamondismail

Biên dịch: Humanity

Biên tập: Humanity

Nguồn: www.tangthuvien.com

Lục Vân gật đầu đáp:

- Đoán rất đúng, có một chuyện muốn bàn với ngươi. Đương nhiên, kết quả thế nào ta đã nắm chắc trong lòng, bất quá còn muốn nói chuyện với ngươi một chút.

Vu Thần không hiểu nhìn chàng, hỏi lại:

- Ngươi muốn bàn thế nào? Có liên quan đến chuyện của Cửu U Minh giới chăng?

Lục Vân vẻ mặt bình thản, từ chối cho ý kiến trả lời:

- Tùy tiện nói chuyện gì cũng đều có thể, ngươi chọn lựa đi.

Vu Thần hừ giọng nói:

- Câu này phải đến phiên ta, ngươi đừng có cướp mất.

Lục Vân bật cười thần bí, nhẹ giọng nói:

- Thế cũng tốt, để ta nói trước. Bây giờ, chúng ta trước hết bàn luận về quá khứ của ngươi đi.

Vu Thần biến sắc, giọng không vui nói:

- Chuyện này không có gì phải bàn, ngươi hãy nói những chuyện khác đi.

Lục Vân chất vấn:

- Thế nào, ngươi sợ rồi chăng?

Vu Thần quát lên:

- Nói bậy, ta có gì phải sợ?

Lục Vân đáp:

- Nếu không sợ, sao lại không đồng ý đề cập đến quá khứ của ngươi? Có phải không muốn ta biết, hay không ngờ ta biết đây?

Vu Thần hừ giọng trả lời:

- Bớt lời nhảm nhí đi, đây không phải có chút ý nghĩa chăng?

Lục Vân nói:

- Ý tương tự vậy, nhưng hơi khác một chút. Thế nào, nói vậy thôi sao?

Vu Thần khép hờ mắt nhìn chàng, nghi ngờ hỏi:

- Ngươi quả thật không biết hay cố ý giả điên vậy?

Lục Vân cười trả lời:

- Ta biết một chút, nhưng không được đầy đủ.

Nghe vậy, Vu Thần trầm ngâm. Một lúc sau lão mới mở miệng:

- Thật ra có một số chuyện ngươi không cần phải biết quá nhiều.

Lục Vân đáp:

- Ta cũng không nghĩ biết quá nhiều, cũng như hỏi thêm một chút, ngày đó ngươi ở Nguyện trì đã hứa hẹn, bây giờ cảm thấy hối hận chăng?

Vu Thần vẻ mặt ảm đạm, nhạt nhẽo nói:

- Vài ngàn năm trôi qua rồi, rất nhiều chuyện đều đã quên lãng, hà tất phải đề cập đến đây?

Lục Vân trả lời:

- Đời người có rất nhiều chuyện có thể quên được, nhưng cũng có nhiều chuyện không thể nào quên đi. Ngươi bao nhiêu khổ sở sống dậy, lẽ nào chỉ vì lưu luyến phồn hoa và hư vinh của trần thế chăng?

Vu Thần hơi thương cảm, dường như bị câu nói của Lục Vân làm cảm động, nhẹ than thở:

- Không phải thì như thế nào đây?

Lục Vân nói:

- Nếu có mà đến, sao không thản nhiên đối mặt? Một đời của ngươi, có thật sự hướng đến quyền lợi tối cao vô thượng chăng?

Vu Thần cười khổ sở, lắc đầu đáp:

- Ngươi sẽ không hiểu được tâm tình của ta, cũng không cách nào biết được cảm giác của ta. Hệt như ngàn vạn người tu chân, bọn họ chỉ thấy bề mặt huy hoàng của Lục Vân, lại chưa từng thấy được bề mặt đau khổ trong lòng của ngươi.

Lục Vân cười cười, hơi cảm xúc nhẹ giọng đáp:

- Đời một người tổng quát phải có một mục tiêu. Ta vì sao phải nghịch thiên? Ngươi vì sao phải sống dậy? Đây là ý nghĩa của việc chúng ta sinh tồn ở thế gian.

Vu Thần gật đầu nói:

- Đúng thế, là định mệnh sắp sẵn, ai có nhân duyên, hay là không nói đến những chuyện đó nữa, ngươi hãy nói thẳng vào chuyện chính đi.

Lục Vân thôi cảm xúc, nghiêm mặt nói:

- Giữa chúng ta thật ra hoàn toàn không có ân oán không giải được. Tuy Vu sư của Vu tộc ngươi đã từng làm hại người thân của ta, nhưng bọn họ đều đã chết hết rồi.

Vu Thần trả lời:

- Ngươi có thể quên, nhưng ta không thể, bởi vì ta là Vu Thần, bọn họ chính là con dân của ta, món nợ này không thể tính toán như vậy được.

Lục Vân nói:

- Nói như thế, ngươi hẳn phải tính toán cẩn thận với ta một chút chứ?

Vu Thần lạnh lùng đáp:

- Không nói chuyện ân oán cá nhân, giữa chúng ta cũng tính là cừu hận sâu như biển.

Lục Vân thản nhiên gật đầu nói:

- Cũng đúng, ta và ngươi luôn có ân oán dây dưa, tính cho xong cũng tốt để tránh khó xử cho cả hai bên. Bây giờ, ở đây chúng ta có hai người, không ngại nói thẳng, cuối cùng ngươi muốn như thế nào?

Vu Thần hừ giọng nói:

- Câu này ta cũng muốn hỏi, cuối cùng ngươi muốn làm thế nào?

Lục Vân đáp:

- Ngươi đến trung thổ, ngoại trừ báo thù ra, cũng chỉ vì tranh bá thiên hạ chăng?

Vu Thần lạnh lùng nói:

- Ngươi cho rằng như vậy chăng?

Lục Vân trả lời:

- Ngày đó, người phong ấn ngươi chính là Lăng Thiên của Hư Vô Giới Thiên, bây giờ hắn và ngươi đã gặp lại, nhưng ân oán lại không thể kết thúc, vì cớ gì đây?

Vu Thần hừ giọng nói:

- Đó là vì hắn may mắn, tạm thời chạy trốn đuợc.

Lục Vân hơi hơi gật đầu nói tiếp:

- Chuyện này tạm thời không nhắc đến, chúng ta nói qua một chút chuyện ngươi tranh bá thiên hạ. Với thực lực ngươi ngày nay, không loại trừ được Yêu Hoàng và ta, chắc ngươi không thành công. Nhưng hiện nay, ngươi còn muốn nhờ sức mạnh của ta đối phó với Địa Âm và Thiên Sát, vì thế ngươi hôm nay đến tìm tà, không phải thật sự muốn giao chiến với ta.

Vu Thần lạnh lùng cười, hừ giọng nói:

- Ngươi nói không sai, ta còn cần sức mạnh của ngươi đối phó với Địa Âm Thiên Sát, nhưng ta cũng muốn lợi dụng cơ hội khống chế ngươi, thông qua Vong Linh trớ chú trong người ngươi để khiến ngươi chìm vào ma đạo, cuối cùng để ta sử dụng, loại trừ những người gây chướng ngại cho ta.

Lục Vân lạnh lùng nói:

- Giả sử ngươi thành công, đứng ở đỉnh cao nhất của Thất giới, thế thì như thế nào đây?

Vu Thần cau mày đắc ý nói:

- Thế thì sau đó ta sẽ chính là ông chủ của trời đất, có thể phá được lời nguyền trên người ta để bổ túc lại tiếc nuối nhiều năm trước.

Lục Vân ánh mắt hơi động, hỏi lại:

- Nói như thế, ngươi muốn tranh bá thiên hạ cũng vì phần tiếc nuối trong lòng chăng?

Vu Thần trong lòng chấn động, cả giận nói:

- Ngươi chụp mũ ta chăng?

Lục Vân lắc đầu đáp:

- Không phải là nói chơi, ta thật ra đã biết mục đích của ngươi, nhưng chỉ hy vọng nghe chính miệng ngươi nói ra mà thôi.

Vu Thần hừ giọng nói:

- Vẽ vời lắm chuyện, cứ cho mình thông minh.

Lục Vân hoàn toàn không nóng nảy, điềm nhiên đáp:

- Vu Thần, nếu như có phương pháp khác có thể giải trừ lời nguyền trên người ngươi, thế ngươi có muốn thử qua không?

Vu Thần vẻ mặt kinh hãi, nhìn chàng hoài nghi, ánh mắt biến ảo mãi, rất lâu sau mới mở miệng nói:

- Ngươi quả thật có biện pháp?

Lục Vân cười đáp:

- Ngươi thấy vậy chăng?

Vu Thần trả lời:

- Ngươi muốn trả thế nào? Để ta giải trừ Vong Linh trớ chú trong người của ngươi chăng?

Lục Vân lắc đầu đáp:

- Ta không cần gì cả, nhưng ngươi phải trả giá rất lớn, ngươi có tình nguyện chăng?

Vu Thần ánh mắt hơi khép lại, trầm giọng nói:

- Nghe ngươi nói, cái giá này hẳn phải không tầm thường chăng?

Lục Vân gật đầu nói:

- Đúng thế, bắt đầu từ đâu thì hãy kết thúc ở đó. Câu này ngươi nghe có hiểu rõ chăng?

Vu Thần không nói, cúi đầu trầm tư, vẻ mặt cổ quái, giây lát, Vu Thần ngửng đầu nhìn chàng, hỏi lại:

- Ngươi dẫn ta tới nơi này vì mục đích này chăng?

Lục Vân đáp:

- Không sai lắm. Thế nào, ngươi suy nghĩ rõ ràng chưa?

Vu Thần nói:

- Đã nghĩ qua, nhưng ta không tin ngươi.

Lục Vân dường như sớm biết đáp án, cũng không chút kinh ngạc, chỉ than thở nói:

- Như vậy, thiên hạ không có người nào ngươi có thể tín nhiệm được.

Vu Thần lạnh lùng trả lời:

- Ta thà rằng chỉ tin chính mình, cũng tuyệt đối không dễ dàng giao mạng vận vào tay người khác.

Lục Vân ánh mắt phức tạp nhìn lão, nhỏ nhẹ nói:

- Nghe nói năm xưa ông trời tạo một lời nguyền trên người ngươi, chỉ duy nhất kẻ nghịch thiên mới có thể giải trừ. Đây chính là căn nguyên của việc ngươi tiến vào trung thổ để tranh bá nhân gian.

Vu Thần vẻ mặt nặng nề, âm hiểm nói:

- Chuyện ngươi biết cũng không ít, phải ông chủ Cửu U cho ngươi biết chăng?

Lục Vân đáp:

- Tự nhiên chính hắn đã nói cho ta biết, hắn còn nhận được một lời hứa từ ta, ngươi có muốn biết chăng?

Vu Thần toàn thân khí tức đột nhiên biến hẳn, cả người trở thành lạnh lùng tàn khốc vô tình, giọng hận thù nói:

- Hắn muốn ngươi giết ta?

Lục Vân đáp:

- Hai chọn lựa, một là giết chết ngươi, hai là thu lại sức mạnh trên người ngươi để trả lại cho Cửu U Minh giới.

Bật tiếng cười giận dữ, Vu Thần bật thành lời:

- Ông chủ Cửu U thật ghê gớm, hắn muốn bỏ rơi lời thề. Ngươi vì sao muốn đáp ứng hắn?

Lục Vân trả lời:

- Vì Thương Nguyệt cho nên ta đồng ý với hắn.

Vu Thần nói:

- Nếu đã là như vậy, giữa chúng ta cũng không thể bàn luận gì, hay ngươi hãy động thủ đi.

Lục Vân nói:

- Đừng nóng, động thủ chỉ là chuyện sớm muộn, hay chúng ta nói đến mục đích hôm nay ngươi đến đây chăng?

Vu Thần đảo tròng mắt, cười âm hiểm:

- Ngươi quả thật muốn biết chăng?

Lục Vân điềm nhiên trả lời:

- Xem ngươi thích nói thật, hay là nói láo rồi.

Vu Thần hừ giọng nói:

- Lời nói có thật có giả, nhưng ngươi có thể phân biệt được chăng?

Lục Vân bật cười kỳ dị, hỏi ngược lại:

- Ngươi có thể khẳng định ta không biết được mục đích chân chính ngươi đến đây chăng?

Vu Thần nghe vậy vẻ mặt hơi giận quát lên:

- Ngươi có ý giằng co với ta không rõ chăng?

Lục Vân bật cười quỷ bí, tự nói:

- Người đối địch, đánh vào lòng là trên hết, đánh thành là sau đó.

Vu Thần trong lòng chấn động, thôi giận dữ, lạnh lùng nói:

- Lục Vân, ngươi cũng rất thần bí, cũng quá mức tự phụ.

Cười cười thản nhiên, Lục Vân bình tĩnh trả lời:

- Ngươi khẳng định ta không phải có ý làm như vậy chăng?

Vu Thần không hiểu, nhưng không hề biểu lộ, khẽ nói:

- Ngươi thấy có ý tứ chăng?

Lục Vân cười trả lời:

- Hư hư thật thật, chân chân giả giả, đây không phải chính là học theo Vu Thần ngươi chăng?

Hừ giọng một tiếng, Vu Thần quát lên:

- Đủ rồi, ta không muốn nói nhảm với ngươi, đi vào chính đề đi. Muốn động thủ hay không, ngươi tự chọn lựa đi.

Lục Vân nhìn bốn phía, điềm nhiên cười nói:

- Cảnh sắc nơi này không tồi, biến ảo bất định, ánh sao lấp lánh, tốt cho việc thưởng thức hơn là động thủ.

Vu Thần lên tiếng:

- Ngươi như vậy là không muốn động thủ với ta rồi?

Lục Vân hỏi:

- Ngươi vì sao lại thật lòng muốn giao chiến với ta?

Vu Thần rất tức giận, quát lên:

- Bổn thần chẳng muốn đấu võ mồm với ngươi, nếu không muốn động thủ, thế thì ta đi trước một bước, lần tới gặp mặt, chúng ta không nói chuyện dễ dàng như vậy lần nữa.

Thấy lão muốn đi, Lục Vân nói:

- Đừng gấp, lẽ nào đến đây lại không ở lại thêm chút nữa. Ngươi cứ vội vàng bỏ đi như vậy, tên Kiếm VôTrần đó làm sao mắc câu được?

Vu Thần kinh ngạc nói:

- Ngươi quả thật biết được?

Lục Vân cười tà đạo đáp:

- Ngươi cho là ta không biết chăng? Được, không nói với ngươi những chuyện đó, hay là nói đến chuyện lần sau gặp mặt đi.

Vu Thần xem thường trả lời:

- Lần tới gặp mặt hãy nói, bây giờ nói có hay ho gì đây?

Lục Vân trả lời:

- Hôm nay ở đây ta đã nói rõ hết mọi thứ. Nếu như ngươi chọn lựa phương thức của mình rồi, thế thì lần tới gặp nhau, hãy để chúng ta kết thúc mọi thứ. Đến lúc đó ngươi chớ có hối hận.

Vu Thần quát lạnh:

- Ngươi uy hiếp ta chăng?

Lục Vân trả lời:

- Ta chỉ muốn cho ngươi biết, lần tới giữa hai chúng ta phải có một bên bị biến mất, hoặc là mất đi một thứ gì đó.

Vu Thần nặng nề âm hiểm nói:

- Lục Vân, một ngày ngươi không giải trừ được Vong Linh trớ chú trong người, thì ngày đó ngươi không phải là địch thủ của bổn thần. Đến lúc đó gặp lại, hối hận tất nhiên chính là bản thân ngươi.

Thất Giới Truyền Thuyết Quyển 12 – Thiên Địa Vô Cực – chương 057

Chương 1049 – Liệt Thiên hiện thân

Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân

Dịch: Diamondismail

Biên dịch: Humanity

Biên tập: Humanity

Nguồn: www.tangthuvien.com

Lục Vân hỏi ngược lại:

- Phải vậy chăng? Thế chúng ta hôm nay thử qua đi. Lần trước một chiêu phân thắng bại, xem như ngươi thắng. Lần này hay là chúng ta chỉ thử một chiêu, xem thử ngươi còn có thể thắng được không.

Vu Thần cười điên cuồng nói:

- Ngươi không phục? Được, bổn thần lại bồi tiếp ngươi chơi một chuyến. Ra tay đi.

Nói rồi toàn thân khí thế tăng mãnh liệt, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao hung hăng bắt chặt lấy ánh mắt Lục Vân.

Bật cười lạnh nhạt, Lục Vân tay phải đưa ra trước, khẽ ngâm nga:

- Đơn giản một chút, thân thể ai tiến hoặc lùi thì người đó tính là thua rồi.

Vu Thần đáp:

- Được, cứ như lời của ngươi, bắt đầu đi.

Tay phải vừa xoay vừa lật, lòng bàn tay ngưng tụ một ngọn lửa đen ngòm đột nhiên chuyển động, ở trước ngực hóa thành một cột sáng xoay tròn rất nhanh tạo nên sức mạnh thôn tính cả thời gian và không gian, vừa hấp thu ánh sao bốn bề, vừa chầm chậm bay thẳng đến Lục Vân.

Nhìn cột sáng đen kịt đó, Lục Vân vẻ mặt nghiêm trọng, tay phải đưa ra trước lòng bàn tay hướng lên, ẩn chứa một luồng hào quang màu xanh lam sẫm, đang rung động rất nhanh.

Rất nhanh, hào quang màu xanh lam sẫm đó ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng, theo sự khống chế của Lục Vân bay lên chục trượng, hóa thành cột sáng, sau đó lại thu nhỏ nhanh chóng thành một quả cầu ánh sáng.

Cứ liên tục chín lần như vậy, quả cầu ánh sáng sắc xanh lam thẫm đã biến thành bảy màu, khi cột sáng của Vu Thần đến gần, liền theo sự xoay chuyển đánh ra của tay phải Lục Vân bay ra, lập tức gặp nhau giữa không trung.

Khi đó, hai cột sáng gặp nhau, cả hai yên lặng bất động, điểm giao nhau màu sắc biến đổi, lúc thì đen ngòm, lúc lại đỏ sậm.

Cột sáng của Vu Thần uy lực vô cùng, lại có sức mạnh thôn tính đủ để tiêu hủy vạn vật. Nhưng cột sáng của Lục Vân rất kỳ dị đặc biệt, trông như ánh sáng bảy màu luân chuyển, nhưng thực tế bên trong lại là màu xanh lam thẫm, tạo nên sinh khí bừng bừng, có sức mạnh ngưng tụ thời gian không gian, bất cứ vật gì gặp phải đều như bị đóng băng vậy, yên lặng bất động.

Hai cột sáng tính chất như vậy gặp nhau giữa không trung, một bên muốn thôn tính đối phương, một bên muốn ngưng đọng đối phương, hai bên tính chất đối nghịch thẳng thắn đấu nhau, lập tức tạo nên hiện tượng quái dị, bên nào cũng nhanh chóng hội tụ nhưng lại không hề bành trướng, hệt như ở điểm giao nhau tạo nên một cửa thời không, nuốt lấy hai người phát xuất ra cột sáng.

Cảnh tượng đó kéo dài rất lâu, khi hai người giao chiến sức mạnh yếu đi, hai bên đều có cảm giác chìm sâu, ai cũng không thể thoát khỏi được.

Thời gian chầm chậm trôi qua, khi cột sáng Lục Vân và Vu Thần phát ra dần dần mất đi, hai người đồng thời quát to một tiếng, tay trái nhanh chóng đánh ra, hai luồng chưởng lực mạnh mẽ kịch liệt va chạm, phát ra tiếng sấm điếc tai.

Mượn sức này, Lục Vân và Vu Thần ổn định thân thể đang nghiêng vào trong, nhờ đó giãy dụa. Nhưng sức hút đó rất mạnh, hành động của hai người một lần chưa thành công. Vì thế, Vu Thần tay trái lại múa lên, một luồng chưởng lực đáng sợ kéo tới.

Nhưng Lục Vân lại không hề đáp trả, ngược lại tay trái múa lên giữa không trung, lòng bàn tay hướng xuống, một luồng hào quang sắc xanh lam chớp mắt đã phát ra, hình thành một không gian đặc biệt xung quanh, ngưng đọng hoàn toàn mọi dòng khí đang tuôn chảy.

Như vậy, một chiêu của Vu Thần khi đến gần Lục Vân đã bị cứng đi, lão không chỗ để mượn lực, thân thể đột nhiên tiến đến, thế đi hung mãnh.

Lục Vân thân thể bất động, tay trái ngưng đọng không gian, giữ chắc thân thể mình vững vàng, cuối cùng khắc phục được sức hút, thu được thắng lợi.

Thấy vậy, Vu Thần hừ lạnh nói:

- Kỹ xảo chiến thắng, không ra gì cả.

Lục Vân nói:

- Ngươi lần trước không phải cũng dùng kỹ xảo thắng lợi chăng?

Vu Thần giận dữ rống lên, tay phải múa lên, một cột sáng màu xanh lục thẫm âm thầm phóng đến mang theo nhiều quỷ dị xuất hiện phía trước Lục Vân.

Bật cười ngạo nghễ, Lục Vân nói:

- Cách mặt ba ngày đã có khác biệt, lần tới ngươi nhớ cẩn thận hơn.

Tay phải ánh xanh lam lóe lên, sức mạnh vô cùng vô tận của biển cả phá không hiện ra, lập tức đánh nát cột sáng màu xanh lục thẫm của Vu Thần, hất bắn thân thể lão đi.

- Lục Vân, đừng đắc ý, lần tới gặp lại mới để cho ngươi thấy sự lợi hại của bổn thần.

Bỏ lại những câu này, Vu Thần không hề quay đầu, loáng lên liền biến mất.

Lục Vân không hề đuổi theo, chỉ yên lặng ở tại đó, một lúc sau mới tự nói:

- Vì sao mềm lòng như vậy? Bởi vì chán ghét hay bởi vì hắn cũng từng bị lời nguyền của ông trời đây?

Trong tiếng tự hỏi, Lục Vân hình bóng nhạt đi, chớp mắt đã biến mất. Một lúc sau, thân thể Lục Vân xuất hiện giữa không trung, vừa hay thấy được Hách Triết xoay người bỏ chạy, Thương Nguyệt muốn đuổi theo.

Lắc mình hạ xuống, Lục Vân ngăn Thương Nguyệt lại nhẹ giọng nói:

- Để lão ta đi, tình hình ở đây như thế nào rồi?

Dừng bước, Thương Nguyệt thấy chàng không chút tổn thương, không khỏi cười nói:

- Mọi thứ đều tốt, nhưng không có được chút thu hoạch hiện thực nào.

Dứt lời, ba người Bách Linh nhanh chóng đến gần, ai nấy ân cần hỏi thăm.

Lục Vân mỉm cười lắc đầu, điềm nhiên nói:

- Huynh không sao, chỉ nói chuyện một lúc với Vu Thần. Kiếm VôTrần có ra tay không?

Bách Linh nói:

- Huynh đi rồi, biến hóa rất nhiều, đầu tiên … sau đó Lăng Thiên cũng bỏ đi theo, muội liền phái Tam Đầu linh xà đuổi theo. Bây giờ, Vu Thần cũng rời đi rồi, chúng ta đi thôi.

Lục Vân hơi hơi gật đầu, đang muốn lên tiếng đồng ý, một luồng khí tức quen thuộc đột nhiên truyền đến khiến chàng hơi hơi biến sắc.

Quay người lại, Lục Vân nhìn về xa xa, nhẹ giọng nói:

- Liệt Thiên đến rồi, chúng ta chờ thêm chút nữa rồi hãy đi.

Thương Nguyệt và Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt lạnh lùng, Bách Linh lại cau mày nói:

- Lúc này gặp hắn có không thích hợp lắm không?

Lục Vân điềm nhiên cười nói:

- Đừng quá lo lắng, huynh tự có đối sách thích hợp.

Dứt lời trước mắt lóe lên bóng người, Liệt Thiên dẫn Bạch Như Sương, Huyền Dạ, Tam Nhãn Long Lang xuất hiện cách đó vài trượng.

Ngắm nhìn Liệt Thiên, Lục Vân điềm nhiên cười nói:

- Từ biệt nhiều ngày, phong thái vẫn như cũ.

Liệt Thiên vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ giọng nói:

- Ngươi lại biến hóa quá nhiều, tu vi đã tiến thêm một bước.

Lục Vân trả lời:

- Một đời ta gian nan hiểm trở, không có tu vi kinh người làm sao có thể sống được đến hôm nay?

Huyền Dạ bên cạnh Liệt Thiên mở miệng nói:

- Lục Vân, nghe nói ngươi vừa đi Hải vực về, mọi chuyện đều tốt đẹp phải không?

Lục Vân cười đáp:

- Đa tạ quan tâm, mọi thứ đều thuận lợi. Ngươi gần đây tốt đẹp không?

Huyền Dạ trả lời:

- Chưa nói tới xấu tốt, không khác biệt ngày trước lắm. Nhưng hôm nay lập trường ngươi và ta đã chuyển biến, hoài niệm dĩ vãng nhiều mà thôi.

Lục Vân an ủi lên tiếng:

- Ai vì chủ nấy, ngươi không cần phải để ý quá nhiều. Nói lại, chưa đến cuối cùng, ai khẳng định được giữa chúng ta nhất định phải là địch?

Huyền Dạ cảm khái nói:

- Thật ra từ đó đến nay, Yêu vực và nhân gian không hề xung đột quá đáng, cũng không chống đối ngươi cũng như bạn của ngươi. Nhưng tình thế hiện nay như vậy, chúng ta cuối cùng không tránh được phải gặp nhau.

Lục Vân nói:

- Nếu đã xác định như vậy, sau phải nói nhiều. Lần này đến đây các vị có ý đồ thế nào?

Huyền Dạ không nói, nhìn Liệt Thiên, hiển nhiên có một số chuyện không tiện mở miệng.

Liệt Thiên quét mắt bốn phía, ánh mắt dừng lại ở Hải Nữ, kinh ngạc nói:

- Cô bé này không hề đơn giản, đến từ đâu vậy?

Lục Vân kéo Hải Nữ đến, giới thiệu:

- Đây là đồ nhi ta thu ở Hải vực, tên là Hải Nữ, từ nay về sau xin quan tâm nhiều hơn.

Liệt Thiên nói:

- Ngươi thẳng thắn như vậy, không sợ sau này ta gây bất lợi cho nó?

Lục Vân cười nói:

- Ngươi sẽ không làm thế, bởi vì ngươi chính là Yêu Hoàng, ta hiểu rõ ngươi.

Liệt Thiên trầm giọng nói:

- Cẩn thận kẻo nhìn sai rồi.

Lục Vân lên tiếng:

- Nếu không hiểu ngươi, ngày đó ta đã không ra tay. Được, không nói những chuyện đó nữa, lần này ngươi đến đây tìm ta hay muốn coi náo nhiệt?

Liệt Thiên đáp:

- Cả hai đều có, nhưng hiện nay xem ra ta đến trễ rồi.

Lục Vân nói:

- Cũng chưa trễ, ít ra ta còn chưa đi.

Liệt Thiên trả lời:

- Lục Vân, ngày đó ta nợ ngươi một đoạn ân tình, ngươi muốn như thế nào đây?

Lục Vân ánh mắt hơi biến, hỏi lại:

- Ngươi chuẩn bị động thủ với ta?

Liệt Thiên nói:

- Không phải hôm nay, nhưng cuối cùng tránh không được cuộc chiến này, vì thế ta muốn đáp trả ân tình của ngươi trước. Nói đi, muốn điều gì đây?

Lục Vân ngắm nhìn hắn, ánh mắt biến ảo khó lường, một lúc sau mới mở miệng nói:

- Liệt Thiên, thật ra ngươi không thiếu nợ ta gì cả, chuyện ngày đó là ta cam tâm tình nguyện, hơn nữa chưa từng yêu cầu chuyện gì.

Liệt Thiên đáp:

- Ta biết, nhưng trên thực tế ta quả thật nợ ngươi một ân tình to lớn, cho dù ngươi để ý hay không, ta lại thấy nó rất nặng.

Thấy hắn nói như thế, Lục Vân trầm ngâm nói:

- Nếu ngươi phải trả một ân tình, thế thì chuyện đó hãy ghi nhận trước đã, đợi ta nghĩ ra được cần điều gì, ta mới nói cho ngươi biết được.

Liệt Thiên hơi thất vọng, nhưng lại hứa hẹn:

- Được, cho dù lúc nào, chỉ cần ngươi mở miệng, ta liền thỏa mãn yêu cầu của ngươi.

Lục Vân hơi thất vọng, cười khổ sở, ánh mắt nhìn Bạch Như Sương, nhỏ nhẹ nói:

- Ngàn năm sau, dung nhan vẫn như xưa, cô nương phải nắm cho chắc, đừng để mất đi thêm lần nữa.

Liệt Thiên trịnh trọng nói:

- Ngươi yên tâm, điều gì thuộc về ta, ai cũng không cách gì cướp đi được.

Lục Vân cười cười, hỏi lại:

- Phải vậy chăng? Ông trời cũng không đoạt được sao?

Liệt Thiên nghiêm mặt nói:

- Đúng thế, ông trời cũng không đoạt được.

Lục Vân không cười nữa, chỉ có ánh mắt quái dị nhìn Bạch Như Sương, nhỏ nhẹ hỏi lại:

- Nàng có biết Thái Ất Bất Diệt chăng?

Liệt Thiên không hiểu, cảnh giác nói:

- Ngươi hỏi chuyện đó để làm điều gì?

Lục Vân đáp:

- Thuận miệng hỏi thôi, ngươi chớ lo lắng.

Liệt Thiên thôi cảnh giác, điềm nhiên nói:

- Trong cơ thể cô ấy có pháp quyết Thái Ất Bất Diệt vận hành rồi.

Lục Vân gật đầu nhè nhẹ, vẻ mặt khác lạ nói:

- Như vậy rất tốt, chúc các ngươi hạnh phúc trọn đời.

Liệt Thiên vẻ mặt hơi mừng, Bạch Như Sương lại hỏi:

- Lục Vân, ngươi không phải có chuyện gì đó muốn nói chăng?

Lục Vân vẻ mặt biến hẳn, trong mắt toát ra vài phần tiếc hận, nhẹ ngâm:

- Không có gì, chỉ có một câu muốn hỏi cô nương, mọi thứ quá khứ đều quên hết rồi chăng?

Bạch Như Sương không hiểu, mơ hồ nói:

- Ta không biết, có lẽ đều quên hết, cũng có lẽ còn nhớ chút gì đó.

Lục Vân cau mày, gật đầu nhè nhẹ.

Liệt Thiên hơi lo lắng, hỏi lại:

- Ngươi nghĩ gì cứ nói thẳng ra đi.

Lục Vân nhìn hắn, trầm giọng nói:

- Ngươi quả thật muốn biết chăng?

Liệt Thiên đáp:

- Tự nhiên muốn biết, nếu không hỏi ngươi làm gì?

Lục Vân không đáp lại ngay, mà ánh mắt quét qua mọi người, thấy ai cũng hiếu kỳ, trong lòng không khỏi cảm xúc.

Trầm ngâm rất lâu, Lục Vân hỏi:

- Liệt Thiên, ngươi có tin lời ta nói không?

Liệt Thiên chần chừ một lúc, đáp lại:

- Tin, ngươi nói đi.

Thất Giới Truyền Thuyết Quyển 12 – Thiên Địa Vô Cực – chương 058

Chương 1050 – Ý ngoại chi biến (Biến cố bất ngờ)

Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân

Dịch: Diamondismail

Biên dịch: Humanity

Biên tập: Humanity

Nguồn: www.tangthuvien.com

Lục Vân vẻ mặt nghiêm túc, đàng hoàng nói:

- Nếu ngươi tin ta, thế thì ta nói thật với ngươi. Sự xuất hiện của Bạch Như Sương, cho dù là ngàn năm trước, hay là ngàn năm sau, đều trở thành trở ngại lớn nhất cho việc xưng bá nhân gian của ngươi. Chỉ cần cô ấy còn sống, ngươi sẽ không cách gì thành công, bởi vì sinh tử của cô ta do ngươi nắm giữ. Bây giờ, điều ngươi phải suy xét chính là thiên hạ và cô ấy, ngươi phải chọn lựa thế nào. Chọn lựa nàng, ngươi sẽ không có cơ hội tranh bá thiên hạ, chọn lựa thiên hạ, cô ấy chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì. Điều này ngươi phải tính toán cho rõ ràng.

Liệt Thiên nghe vậy vẻ mặt biến hẳn, rống lên:

- Nói nhảm nhí, ngươi cố ý lừa ta.

Lục Vân lạnh lùng nói:

- Ngươi thấy ra có bắt buộc phải làm như vậy chăng?

Liệt Thiên rống lên:

- Ta không tin, thiên hạ và nàng, ta đều phải có.

Lục Vân vẻ mặt trầm ngâm, than nhẹ:

- Thịt gà và trứng, không thể có cả hai. Trên thế gian có những chuyện hoàn toàn tốt đẹp, nhưng người có đủ khả năng nắm giữ lại không nhiều. Lời nói của ta hôm nay, ngươi tạm thời nhớ trước đã, đợi ngày khác gặp phải, ngươi sẽ biết được lời ta là thật hay giả. Được, thời gian không còn sớm, ta còn chuyện phải làm, cáo từ thôi.

Nói rồi dắt tay Hải Nữ đi cùng Bách Linh ba người xoay mình đi về phía xa xăm.

Huyền Dạ nhìn Lục Vân đi xa, lớn giọng nói:

- Lục Vân, ngươi còn chưa cho chúng ta biết được lúc trước nơi đây xảy ra chuyện gì vậy?

Giữa không trung, âm thanh Lục Vân truyền lại:

- Trước đây Thiên Sát giao chiến với ta, bị ta đuổi đi. Sau đó, Vu Thần xuất hiện, giao đấu với ta, kết quả không được gì cả …

Huyền Dạ vẻ mặt biến hẳn, nhìn Liệt Thiên:

- Chủ nhân, theo như hắn nói, tu vi hắn đã mạnh đến mức kinh người lắm rồi.

Liệt Thiên đáp:

- Việc này ta không quan tâm, hiện nay điều ta đang suy tính là lời hắn có mấy phần chân thật, cuối cùng hắn phát hiện được điều gì rồi?

Huyền Dạ nói:

- Chủ nhân, so với phỏng đoán, chi bằng lại đi … đến nơi đó một chuyến, xem thử hỏi được điều gì hay không?

Liệt Thiên suy nghĩ một lát, gật đầu đáp:

- Cũng được, chuyện hiện nay giao cho ngươi và Long Lang xử lý trước, ta đi thêm một chuyến.

Nói rồi kéo tay Bạch Như Sương, loáng lên liền biến mất.

Đưa mắt tiễn Liệt Thiên và Bạch Như Sương, Huyền Dạ lên tiếng:

- Thiên hạ hiện nay chỉ có một trở ngại duy nhất cho đại quân Yêu vực của chúng ta chính là Trừ Ma liên minh, đáng tiếc e ngại cho thể diện của Lục Vân, chúng ta không nên xung đột chính diện, phải nhanh chóng nghĩ ra đối sách.

Tam Nhãn Long Lang trả lời:

- Theo phân tích tình thế nhân gian hiện nay, chúng ta đã khống chế tuyệt đại bộ phận đất đai. Hiện nay chỉ cần né tránh chỗ của Trừ Ma liên minh, còn chiếm lấy hết những nơi khác, đợi thời cơ thuần thục mới phát động tổng công kích, lúc đó hẳn có thể lập tức thôn tính bọn chúng, mà hiện nay lại không ảnh hưởng đến thể diện Lục Vân.

Huyền Dạ trầm tư rất lâu, gật đầu nói:

- Suy nghĩ của ngươi có mấy phần đạo lý, cứ làm theo lời ngươi. Bây giờ chúng ta lập tức trở lại, chia hai đường cùng tiến vào, trong thời gian ngắn nhất khống chế cho được nhân gian để sau này chủ nhân thống nhất thiên hạ.

Tam Nhãn Long Lang tiếp lời:

- Yên tâm, lần này tuyệt đối không để xảy ra chuyện năm xưa nữa, đi thôi.

Dứt lời hai người bay đi, chớp mắt đã không còn tung tích…

Rời khỏi Hoa Sơn, Kiếm Vô Trần kéo Sở Hoài Dương hoảng sợ bỏ chạy. Thỉnh thoảng, hai người quay đầu nhìn lại, thấy Trương Ngạo Tuyết, Bách Linh không hề đuổi theo, cả hai liền thở phào nhẹ nhõm, dần dần giảm tốc độ lại.

Trừng Kiếm Vô Trần, Sở Hoài Dương vẻ mặt phẫn nộ, giọng bất mãn nói:

- Bây giờ ngươi hài lòng chưa? Ta khuyên ngươi không nên lỗ mãng lại không nghe, khiến cho bây giờ phải bỏ chạy, quả thật là xui xẻo vô cùng.

Kiếm Vô Trần đáp:

- Đừng nóng giận, như vậy có đáng gì, ta chỉ xem nhẹ Trương Ngạo Tuyết, không biết tu vi cô ta đột nhiên bỗng tăng vọt đến thế, vì vậy bị cô ta đánh cho trở tay không kịp. Đợi lần sau …

- Chớ nói đến lần sau, ngươi cho là ta còn tiếp tục theo ngươi đùa giỡn tính mạng chăng?

Cắt ngang lời của Kiếm Vô Trần, Sở Hoài Dương vẻ mặt không vui lên tiếng.

Kiếm Vô Trần bật cười cay đắng, nhẹ giọng nói:

- Được, chúng ta không nói chuyện này, hay là nói chuyện khác, bọn chúng vì sao không lợi dụng thời cơ đuổi theo?

Sở Hoài Dương vẻ mặt hơi biến, suy đoán:

- Ta nghĩ bọn họ có thể lo lắng cho an nguy của Lục Vân, trong lúc chưa xác định được tình trạng của Lục Vân nên không muốn rời đi dễ dàng.

Kiếm Vô Trần nói:

- Chuyện này ta cũng nghĩ qua, nhưng với tình hình lúc đó, Trương Ngạo Tuyết và Bách Linh đều không truy đuổi, điều này rõ ràng có chút kỳ quái.

Sở Hoài Dương hừ giọng nói:

- Có kỳ quái gì đây, đối với bọn họ, muốn thu thập ngươi tuyệt đối không phải là chuyện khó, không cần phải đuổi chó đến cùng.

Kiếm Vô Trần mặt đen lại, nổi giận nói:

- Cho dù là như vậy, với cừu hận giữa hai bên, bọn chúng chắc chắn không thể lạnh lùng như vậy.

Sở Hoài Dương thấy hắn nổi giận, giọng hơi hơi bớt đi vài phần, bĩu môi lên tiếng:

- Ta đoán không đúng, ngươi nói vì điều gì đây?

Kiếm Vô Trần trả lời:

- Nếu biết ta còn hỏi ngươi làm gì?

Sở Hoài Dương đáp:

- Nếu đều không biết, vậy còn đoán mò làm gì đây? Bây giờ hay là ngươi suy xét xem thử chúng ta bước kế tiếp phải làm thế nào đây?

Kiếm Vô Trần nói:

- Chuyện này không dễ cân nhắc, đợi thương thế tốt lại đã, chúng ta mới tìm cơ hội đối phó Lục Vân. Ta không tin đấu không lại hắn.

Sở Hoài Dương hừ giọng nói:

- Chỉ toàn là Lục Vân, thế chuyện Hải vực ngươi quên hết rồi sao?

Kiếm Vô Trần đáp:

- Đừng nóng nảy, chuyện ta hứa với ngươi tự nhiên không quên, bây giờ … không ổn, né nhanh.

Quát giận một tiếng, Kiếm Vô Trần đang tiến lên thân thể liền chuyển giữa không trung, huyền diệu né tránh người đến đánh lén.

Sở Hoài Dương nghe chậm nửa nhịp, bị chưởng lực của người đánh lén hất văng vài trượng, miệng không khỏi rống lên giận dữ:

- Người nào đó, có gan thì ra đi.

- Ra thì ra, ai sợ ngươi chứ.

Còn đang nói, giữa không trung lóe lên hào quang, bốn bóng người phân bốn phía vây lấy Kiếm Vô Trần và Sở Hoài Dương vào giữa.

Ngừng lại, Kiếm Vô Trần quét mắt bốn phía, lập tức vẻ mặt kinh hãi, ánh mắt nhìn ngay người trước mặt, ngạc nhiên nói:

- Té ra là ngươi, không ngờ chúng ta lại gặp nhau nơi này.

Lý Trường Xuân nghe vậy cười lớn, hơi điên cuồng đáp:

- Kiếm Vô Trần, ta đã đợi ngày này rất lâu rồi, ngươi cho đây là xảo ngộ chăng?

Kiếm Vô Trần trong lòng chấn động, ánh mắt quét qua Kim Động, chợt hiểu ra:

- Ngươi đã sớm tính toán từ trước.

Lý Trường Xuân hận thù nói:

- Không sai, từ lúc ngươi bắt đầu lên Hoa Sơn, ta đã nhìn được ra ngươi. Sau đó, Kim Động ra tay dụ Bách Linh bỏ đi, cũng là dụ ngươi rơi vào bẫy, không ngờ ngươi lại mắc câu thật, kết quả thảm bại trong tay Trương Ngạo Tuyết, quả thật ông trời giúp ta rồi. Ha ha ha …

Kiếm Vô Trần rất giận, quát lên:

- Im miệng, ngươi bây giờ đắc ý còn quá sớm đó. Với tu vi của ngươi, cho dù ta bị thương nặng, cũng có thể thu thập được ngươi.

Sở Hoài Dương đến bên cạnh Kiếm Vô Trần, nhỏ giọng nói:

- Ta bây giờ đã hiểu rất rõ, vì sao Trương Ngạo Tuyết không đuổi theo, cô ta đã sớm biết những người này có mặt ở đó, cố ý khiến chúng ta lọt bẫy.

Kiếm Vô Trần vẻ mặt nặng nề, Lý Trường Xuân lại tiếp lời Sở Hoài Dương:

- Ngươi đoán không sai, Bách Linh và Trương Ngạo Tuyết đã sớm phát giác chúng ta, thậm chí Lục Vân cũng có thể biết được, chỉ duy có ngươi không biết, đây chính là định mệnh, rõ ràng ngươi đã định sẵn khó thoát được.

Kiếm Vô Trần giận dữ nói:

- Bớt nói nhảm đi, có bản lãnh hãy trổ tài, xem thử chúng ta cuối cùng ai là người gục xuống.

Nói rồi thần cung trong tay rung lên, ngàn vạn làn kiếm bắn ra tám hướng, cùng với tiếng gió thét gào, nhấp nhô liên tục trong phương viên trăm trượng.

Lý Trường Xuân bật cười lạnh lùng, vừa múa kiếm phản kích, vừa âm hiểm lên tiếng:

- Kiếm Vô Trần, ngươi sẽ nhanh chóng biết được hối hận có mùi vị thế nào.

Dứt lời hình bóng lay động nhanh chóng, ảo hóa vô số phân thân giằng co với Kiếm Vô Trần.

Thấy hai người động thủ, Kim Hồn quát lên:

- Chúng ta cũng không nên ở không, xem thử vị cao thủ Hải vực này thế nào chứ.

Kim Động, Kim Thiên bật cười lạnh, thân thể trong lúc di động hai tay múa lên, Luyện Hồn đại pháp quỷ dị phân bố bốn phía, hình thành vầng mây sáng màu xanh lục thẫm bao phủ lấy thân thể Sở Hoài Dương.

Kim Hồn thân thể xoay chuyển rất nhanh, vô số bóng hình tầng tầng chồng chất, phối hợp với thế công của Kim Động và Kim Thiên, tạo thành một chuỗi công kích liên hoàn tiến công thẳng về phía địch nhân ở giữa.

Gào lên giận dữ một tiếng, Sở Hoài Dương thân thể tung lên, trong vòng ba trượng di động nhanh chóng, tần suất nhanh đến kinh người, dễ dàng né tránh được công kích của ba người.

Đồng thời, Sở Hoài Dương triển khai phản kích, hai tay chiêu thức biến đổi liên tục, làn sáng màu xanh lục phát ra từ lòng bàn tay, trong không gian ba trượng ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng hình thoi, khí tức liên kết với nhau, hình thành một kết giới kín ngăn cách tất cả mọi công kích của địch nhân.

Thấy vậy, Kim Động vẻ mặt bình tĩnh, cười âm hiểm nói:

- Tự mình chịu chết, chúng ta sẽ giúp ngươi thành công.

Nói rồi thân hình lay động đột nhiên dừng lại, cùng với Kim Thiên, Kim Hồn phân ba phía, người nào cũng đưa tay phải ra, lòng bàn tay phát xuất cột sáng quỷ dị màu xanh lục thẫm, kết dính với kết giới phòng ngự kia của Sở Hoài Dương.

Nhìn xa xa, bốn người kết thành một, làn sáng màu xanh lục lượn tới lượn lui giữa bọn họ, lúc nhanh lúc chậm, biến ảo bất định.

Phát hiện được ý đồ của ba người Kim Hồn, Sở Hoài Dương trong lòng cười lạnh, thầm nghĩ: ”Muốn dùng chuyện này liều mạng với ta, các ngươi đã định sai mất rồi.”

Đang cân nhắc, thân thể Sở Hoài Dương chợt dừng lại ở ngay giữa kết giới, sau đó xoay tròn giữa không trung, toàn thân ánh xanh lục như chớp điện, vô số hào quang cùng với chuyển động của lão mà sinh ra dòng xoáy màu xanh lục, sức hút mạnh mẽ lập tức thu nhỏ kết giới phòng ngự lại, ngay cả sức mạnh do Luyện Hồn tam sứ cũng bị cuốn vào trong dòng xoáy.

Cứ như thế, ba người Kim Hồn vẻ mặt kinh hãi, nhanh chóng múa tay trái phát ra một cột sáng hình cong, liên kết với hai người còn lại, hình thành một vòng sáng hình tròn, giữ yên thân thể ba người khiến bọn họ ổn định đứng yên.

Sau đó, ba người cười hiểm liên tục, cột sáng lòng bàn tay phải phát ra tăng lên vài lần, liên tục không ngừng tuôn trào tới Sở Hoài Dương, mơ hồ toát ra vài phần cổ quái.

Trong dòng xoáy, Sở Hoài Dương dùng pháp quyết đặc biệt của riêng mình, nuốt lấy sức mạnh ba người, khiến nó chuyển hóa thành của bản thân, vừa trị thương vừa bổ sung hao tổn trước đó.

Nhưng Luyện Hồn tam sứ không phải người tốt, bọn chúng chính là loại người khó chơi, sức mạnh bọn chúng phát ra tuy đơn thuần, nhưng lại là Luyện Hồn đại pháp tà ác nhất thế gian, có khả năng nuốt hồn đoạt phách.

Khi Sở Hoài Dương hút lấy luồng sức mạnh này vào trong cơ thể rồi, chuẩn bị chuyển hóa thành sức mạnh bản thân, liền phát hiện tính chất quỷ dị của luồng sức mạnh này, bản thân căn bản không thể chuyển đổi, ngược lại còn bị nó cắn trả, tình trạng cực kỳ nguy hiểm.

Thất Giới Truyền Thuyết Quyển 12 – Thiên Địa Vô Cực – chương 059

Chương 1051 – Đồng môn thao qua (Đồng môn giao chiến)

Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân

Dịch: Diamondismail

Biên dịch: Humanity

Biên tập: Humanity

Nguồn: www.tangthuvien.com

Bật lên kêu thảm, Sở Hoài Dương nhanh chóng ngừng hấp thu luồng sức mạnh đó, hơn nữa còn toàn lực thúc động chân nguyên trong cơ thể để đẩy nó ra ngoài.

Nhưng mời thần thì dễ tiễn thần khó, lúc này lão muốn đẩy ra nhưng có vẻ mọi thứ đã quá trễ rồi.

Bên ngoài, Kim Hồn cười âm hiểm lên tiếng:

- Thế nào rồi? Sức mạnh của chúng ta rất thích hợp với ngươi mà.

Kim Động cười nói:

- Xem bộ dạng hưởng thụ của hắn liền biết, hắn nhất định rất sảng khoái.

Kim Thiên tiếp lời:

- Nếu như vậy, chúng ta hãy giúp hắn thêm phần sảng khoái.

Nói rồi hai tay giơ cao, lòng bàn tay phát ra hai luồng hào quang màu đen, hội tụ lại giữa bầu trời, hình thành một cột sáng màu xanh lục tro từ trên đánh xuống, hung hăng kích trúng thân thể của Sở Hoài Dương.

Kim Hồn, Kim Động thấy vậy, hai người ào ào noi theo. Rất nhanh, hai cột sáng màu xanh lục xám đánh xuống, che phủ hoàn toàn Sở Hoài Dương, luyện hóa nguyên thần và thân thể của lão.

Một chiêu trí mạng, không chỗ né tránh. Thời khắc này Sở Hoài Dương rơi vào cảnh tuyệt vọng, điều chờ đợi lão là hủy diệt hay còn điều gì khác biệt nữa đây?

******

Phía Tây Hoa Sơn, ngoài ba mươi dặm, ở trong một sơn cốc bằng phẳng. Lúc này bóng kiếm làn đao, chớp điện sấm sét, sáu bóng người bay lượn, thể hiện cuộc giao chiến kịch liệt.

Trên mặt đất, cát bay đá chạy, cuồng phong nổi lên bốn phía, làn kiếm sắc bén tung hoành bay lượn, đến nơi nào bụi đất cuộn lên, hoa cỏ thành tro.

Trong bóng sáng, Lý Trường Xuân múa kiếm nhanh chóng, Thiên Kiếm quyết sắc bén điên cuồng quét khắp bốn phía, khiến cho dòng khí xoay chuyển trong phương viên vài chục trượng, vô số làn kiếm màu tím hội tụ kịch liệt.

Kiếm Vô Trần vẻ mặt nặng nề, thương thế hắn lúc này rất nặng, gần như chỉ có thể phát huy bảy phần thực lực. Hơn nữa, tu vi Lý Trường Xuân đột nhiên tăng hẳn. Điều này khiến tâm tình hắn rất nặng nề, trong đầu ngoài tức giận cũng không tránh được mấy phần lo lắng, trong bụng thầm kêu khổ liên hồi.

Đối mặt với công kích của Lý Trường Xuân, Kiếm Vô Trần hoàn toàn không để ý đến, Thiên Kiếm quyết hắn rành như lòng bàn tay, có thể nói là đối phó tự nhiên.

Nhưng Lý Trường Xuân hoàn toàn không ngu ngốc, khi ra tay trong kiếm ẩn chứa chân nguyên cực mạnh, mỗi một kiếm gặp nhau, ngoại trừ bộc phát hoa lửa chói mắt, còn hung hăng đánh thẳng vào thân thể bị thương của Kiếm Vô Trần.

Như vậy, làn kiếm liên miên không ngừng nhấp nhô, bay lượn qua lại giữa hai người, biến tướng trở thành một loại phương thức liều mạng.

Luận về thực lực, Kiếm Vô Trần tự nhiên vượt trên Lý Trường Xuân, cho dù chỉ có thể phát huy bảy phần thực lực cũng có phần mạnh hơn.

Nhưng hiện nay thân thể Kiếm Vô Trần cực yếu, sau mỗi lần liều mạng, Lý Trường Xuân có thể nhanh chóng khôi phục chân nguyên tiêu hao, còn Kiếm Vô Trần lại không cách nào khôi phục nhanh chóng. Vì thế, trên phương diện này Kiếm Vô Trần kém thế hơn.

Hiểu được đạo lý này, Kiếm Vô Trần hết sức né tránh, ý đồ muốn thoát khỏi cục diện liều mạng. Nhưng Lý Trường Xuân đã có ý định như vậy, làm sao Kiếm Vô Trần có thể dễ dàng vượt qua được đây?

Sau mấy lần thử qua, Kiếm Vô Trần không công mà lùi. Điều này khiến hắn giận dữ trong lòng, lập tức không né nữa, miệng quát lên một tiếng, thần cung trong tay rít lên xoay lật, làn kiếm dày đặc hùng dũng xông đến, triển khai liều mạng thẳng thắn với Lý Trường Xuân.

Lúc này, tiếng kiếm rít chói tai rung trời động đất. Hào quang rực rỡ bay ra như mưa. Tầng tầng lớp lớp kéo dài khuếch tán trong sơn cốc, nhanh chóng hình thành một khu vực màu tím, thỉnh thoảng phát ra những tiếng sấm sét chói tai.

Một chiêu uy lực kinh người cùng với lòng tức giận của Kiếm Vô Trần, sau khi đối kháng với Lý Trường Xuân giây lát, cuối cùng hất bắn lão bay đi. Vì thế, Kiếm Vô Trần cũng bị phản lực rất lớn, bất quá lại thoát khỏi tình cảnh khốn khổ bất lợi.

Ngừng lại, Kiếm Vô Trần giận dữ trừng mắt Lý Trường Xuân, rống lên:

- Muốn giết ta, không dễ dàng như vậy.

Lý Trường Xuân không ngừng lại chút nào, tiếp tục múa kiếm tấn công, miệng cười lạnh nói:

- Với tình trạng thân thể của ngươi, chống cự cũng không bao lâu, ta chỉ cần không ngừng tiến công, đến lúc đó đủ để ngươi mệt đến chết đi được.

Kiếm Vô Trần hừ giọng đáp:

- Như ngươi, còn không chờ được đến một khắc, ta sẽ sớm thu thập ngươi đây.

Dứt lời, hình bóng Kiếm Vô Trần phân thành năm, phân ra trước sau, trái phải và phía trên. Ở mỗi phương vị, hình bóng nào cũng múa kiếm tấn công mãnh liệt với những chiêu thức khác biệt, nhưng lại đan vào nhau hoàn hảo, tạo thành một kiếm trận hoàn mỹ, liên tục không ngừng phát động công kích Lý Trường Xuân.

Ở bên trong đó, Lý Trường Xuân ánh mắt biến ảo bất định, khi làn kiếm đến gần, lão liền quát lớn một tiếng rung trời, thân thể xoay tại chỗ hệt như một con quay, trường kiếm trong tay múa lên nhanh chóng phát ra vài ngàn bóng kiếm, ngưng tụ thành một cột sáng màu tím rực rỡ, vừa khuếch tán bốn phía, vừa xông lên đến tận trời.

Thời khắc đó, hai cao thủ đại kiệt xuất cùng xuất thân từ Thiên Kiếm viện giao chiến toàn lực, thế công hai người không giống nhau nhưng uy lực kinh người, khi gặp nhau lập tức có ánh sáng mạnh mẽ chói mắt, sấm sét chớp lòe, tiếng sấm điếc tai rung động chín tầng trời, tạo nên hàng loạt tiếng nổ vang trời trong cốc, khiến cho mặt đất phải run run kinh hãi.

Tiếng gào thét giận dữ vang vọng. Công kích của Kiếm Vô Trần từ ngoài thu nhỏ vào trong, phản kích của Lý Trường Xuân từ trong từng bước khuếch tán ra ngoài. Hai bên giao tranh gay gắt, chớp mắt đã phát nổ, lập tức hất bắn Kiếm Vô Trần đi.

Lý Trường Xuân ở nguyên tại chỗ, hai chân chìm sâu dưới đất, khóe miệng máu tươi chảy không ngừng. Giữa không trung, Kiếm Vô Trần thân thể quay cuồng, khuôn mặt trắng bệch thần quang ảm đạm, không ngừng ho khan hộc máu, tình hình rất thê thảm.

Rút hai chân ra khỏi đất, Lý Trường Xuân ánh mắt thần quang sáng chói, cừu hận sâu sắc khiến lão quên đi thương thế, một sự chờ đợi nóng nảy khiến lão lại tiếp tục bay lên.

Phát hiện Lý Trường Xuân đã đến, Kiếm Vô Trần ánh mắt sắc bén, hệt như dã thú bị thương, miệng gào thét giận dữ, giọng không cam lòng hét lên:

- Muốn liều chết với ta. Ngươi cũng không chiếm được tiện nghi, xem kiếm.

Thần cung run lên, kiếm khí ngập trời, bóng kiếm màu tím hội tụ lại, hóa thành ba làn sáng chói mắt bắn thẳng vào ngực Lý Trường Xuân.

- Kiếm Vô Trần, ngươi không phải đang cảm thấy sợ sao, trong lòng hơi lạnh lại?

Trong tiếng cười trào phúng, Lý Trường Xuân vung kiếm đỡ lấy, một tràng tiếng sét liên hồi vang lên giữa hai người không ngừng.

Kiếm Vô Trần giận dữ nói:

- Ta mà sợ ngươi, quả thật đáng cười.

Lý Trường Xuân nhìn hắn âm độc, lạnh lùng tàn khốc trả lời:

- Nếu ngươi không sợ, vì sao cứ né tránh không dám nhìn ta?

Kiếm Vô Trần quát lên:

- Không nhìn ngươi là để cho ngươi một chút tình thể diện, dù sao chúng ta cũng xuất thân từ một chỗ.

- Phải vậy chăng?

Bật cười lạnh, Lý Trường Xuân thân thể xoay tròn giữa không trung, trường kiếm múa lên hiện ra ánh tím nhàn nhạt, hình thành bên ngoài thân thể một lưới sáng, chớp mắt đã bắn thẳng vào ngực Kiếm Vô Trần.

Thần cung chuyển động, thân cung hình cong khi chuyển động hình thành một hồ lô màu xanh đỏ, theo sự khống chế của Kiếm Vô Trần, móc dây phía trước bộc phát ánh xanh rực rỡ đón lấy một kiếm của Lý Trường Xuân.

Lúc này, hai luồng sức lực mạnh mẽ hội tụ tại một điểm, nhanh chóng biến đổi bành trướng, chỉ chớp mắt đã phát nổ, làn sáng chói mắt của nó cùng với sức mạnh hủy diệt bao phủ cả phương viên vài trăm trượng.

Cảnh tượng đó kéo dài không ngắn, khi cuồng phong tan biến, chỉ thấy Lý Trường Xuân kêu thảm rơi xuống, toàn thân y phục tan nát, cả người máu tươi đầm đìa, vẻ mặt ảm đạm.

Giữa không trung, Kiếm Vô Trần thân thể hơi run lên, chéo áo rách nát phất phới trong gió cùng với máu tươi tuôn như mưa tung bay khắp nơi.

Hai người đã giao chiến vài lần, cuối cùng hai bên đều lưỡng bại câu thương, chỉ còn cừu hận ở lại.

Lắc lư thân thể, Kiếm Vô Trần vẻ mặt âm lạnh, trừng mắt nhìn Lý Trường Xuân trên mặt đất, giọng hận thù nói:

- Ta nói qua rồi, ngươi sẽ không có cơ hội giết ta, ngược lại còn chết ở nơi này.

Lý Trường Xuân gắng hết sức đứng lên, gnắm nhìn Kiếm Vô Trần đang hạ xuống chầm chậm, bật cười điên cuồng trả lời:

- Phải vậy chăng? Ngươi khẳng định ta không thể giết được ngươi chăng? Nhìn mà xem, đồng bọn của ngươi đang lâm vào cảnh tuyệt vọng rồi, một lúc nữa hắn chết thì đến phiên của ngươi rồi. Ha ha ha … Kiếm Vô Trần, ngươi hôm nay đã định sẵn không trốn thoát được đâu.

Quay đầu nhìn lại, Kiếm Vô Trần biến hẳn sắc mặt, giận dữ cất tiếng:

- Có gì mà đáng cười, ta muốn ngươi cười không được.

Nói rồi thân thể lóe lên xông đến, tay phải múa lên đánh ra một chưởng, phát xuất một luồng lửa cực nóng lập tức bao phủ lấy Lý Trường Xuân.

Cảm nhận được nguy hiểm, Lý Trường Xuân quát giận một tiếng, mũi chân điểm lên mặt đất, tung mình lên, bay lượn giữa không trung né tránh luồng lửa đó.

Đồng thời, Lý Trường Xuân hỏi lại:

- Pháp quyết này của ngươi là gì, học từ lúc nào vậy?

Kiếm Vô Trần âm hiểm nặng nề đáp lại:

- Đây chính là Hỏa Vân quyết, cực dương cực cương, ngươi từ từ mà thưởng thức đi.

Nói rồi gia tăng sức lực, hơn nữa còn múa thần cung phối hợp công kích, từng bước từng bước bịt kín đường lui của Lý Trường Xuân.

Bên này, Sở Hoài Dương bị Luyện Hồn tam sứ vây công, bị Luyện Hồn đại pháp gây thương tích, tình hình vô cùng bất ổn, đang từ từ đi vào con đường chết.

Thấy vậy, Luyện Hồn tam sứ đắc ý vô cùng, trong mắt toát ra vẻ tàn khốc, thưởng thức mùi vị thắng lợi.

Nhưng bọn họ không hiểu, Sở Hoài Dương đến từ Hải vực, pháp quyết tu luyện khác hẳn với nhân gian, sức mạnh biển cả có năng lực sinh ra vạn vật, trong một số phương diện người thường không thể nào tưởng tượng nổi.

Hiện nay, Sở Hoài Dương tất nhiên bị Luyện Hồn đại pháp xâm hại, nhưng sau một lúc lão dần dần thích ứng, bắt đầu dùng phương pháp kỳ diệu của Hải vực để chuyển dời luồng sức mạnh chầm chậm ra ngoài cơ thể.

Đương nhiên, tốc độ này không thể nhanh chóng được, nhưng lại rất bí mật, vì thế Luyện Hồn tam sứ hoàn toàn không phát hiện được. Hơn nữa Sở Hoài Dương tâm cơ thâm trầm, miệng liên tục kêu thảm không dứt để dối gạt địch nhân.

Đến lúc này, sau một lúc rất lâu, lão đã ép phần lớn sức mạnh tà ác của Luyện Hồn đại pháp ra được, cơ thể đột nhiên tung lên, hai tay phát xuất một chiêu cực mạnh trong ánh mắt kinh hãi của ba địch nhân.

Thời khắc đó, chỉ thấy toàn thân Sở Hoài Dương lấp lánh ánh xanh lục, sức mạnh xoay tròn đặc biệt của Hải vực như cơn lốc xoáy chớp mắt đã hút lấy ba người Kim Hồn vào trong đó.

Bật cười lạnh lùng tàn khốc, Sở Hoài Dương quát to:

- Đi chết đi!

Hai lòng bàn tay ánh xanh lục chuyển động, chân nguyên đáng sợ hội tụ thành quả cầu ánh sáng, trong thời gian ngắn nhất bành trướng đến mức cực hạn, từ đó phát nổ có tính hủy diệt, lập tức bao phủ hết cả ba người.

Tiếng kêu thảm khốc cùng với bất cam phân tán theo cuồng phong.

Luyện Hồn tam sứ vô tình bị một chiêu này, một chết tại chỗ, hai người bị thương, Kim Động ở ngay chính diện của Sở Hoài Dương lập tức hồn bay phách tán, Kim Hồn, Kim Thiên hai bên thì phun máu nhiễm đỏ cả cát vàng.

Một chiêu đắc thắng, Sở Hoài Dương thừa thế phát triển, thế công liên miên không ngừng như sóng lớn trong bão vây phủ lấy Kim Hồn và Kim Thiên.

Hiện nay, tình trạng của Sở Hoài Dương thật ra không ổn, nhưng trong lòng lão biết rõ không giết chết được kẻ địch, chắc chắn sẽ bị hại, vì thế bất chấp việc chữa thương, toàn lực truy sát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro