Mãn cuộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồng trần heo hắt gió
Đời người thoáng mây bay

Chính ngọ ngày thứ ba, điều gì đến cũng phải đến. Dưới ánh năng chói chang của bầu trời Thanh Đảo, thấp thoáng dáng hình chàng thiếu niên. Tóc đen buộc cao, nét mặt còn vương đôi phần non nớt, song sâu trong ánh mắt, lại là sự kiên định bất khả lay động. Kiếm chống trời, lưng thẳng tắp, ngoan cường đối mặt, dẫu có là cái chết...

Hồng Miêu như lời hẹn, một mình đến Thanh Đảo. Cho dù phu phụ quán chủ khuyên nhủ, cũng không nửa phần thay đổi. " Y vì ta mà đến. Đây là trách nhiệm của ta!" Chàng nói xong câu này, dập đầu lạy sư phụ sư nương, giao phó ngũ hiệp cho thuộc hạ thân tín, đoạn lên đường. Tuyết Liên trọng thương, Vô Phong không rõ sống chết, Tuyết Lam một mình cáng đáng, tất thảy đều là hậu quả mà Hắc y nhân gây ra. Thân là Trường Hồng Kiếm chủ, ngoài chàng, không ai có thể gánh vác. Cho nên, đặt cược sinh mạng, chàng cũng phải đi. Huống hồ, Lam Thố đang bị nguy hiểm, chàng sao có thể buông tay. Như người tử sĩ ra đi, thứ nhất không phụ nước, thứ hai không quên nàng. Nàng đối với chàng, chính là giang san gấm vóc.

Nhạc Trường Lạc không khiến chàng đợi lâu. Chính ngọ vừa tới, một thân hắc y bế lam y nữ tử tiến đến. Y đặt nàng xuống gốc cây râm mát nhất, ôn nhu từ tốn vén tóc mai cho nàng rồi mới đứng dậy, đối diện kẻ địch sinh tử. Hồng Miêu tận mắt nhìn kẻ có dụng mạo giống hệt mình, khí thế lạnh lẽo như hàn băng lan tràn. Hắc y nhân như cũ bình tĩnh không vội, lãnh ý hội nơi đáy mục quang ngược lại tan đi vài phần. Có lẽ là đắc ý, cũng có thể là xót thương. Bởi vào thời điểm y bằng tuổi chàng hiện tại, sự bất lực và đau thương cũng sâu sắc như vậy...

Chàng hướng về người con gái của mình, khóe mắt còn vương lệ. Lam Thố ngủ, ngủ thật tốt. Ngủ đi, sẽ không phải chứng kiến sự việc khiến đau lòng. Một ngày nào đó, nàng sẽ chết. Chỉ là, không phải lúc này, không phải hôm nay. Khi đó, ở cầu Nại Hà, chàng mới quang minh chính đại nắm lấy bàn tay, dắt nàng đi hết kiếp người lần nữa...

-" Hứa với ta, dù có chuyện gì xảy ra, ngươi cũng sẽ không hại Lam Thố.

-" Ta hứa."

Hồng Miêu nhận được lời cam kết của y, trái tim nặng trĩu cuối cùng cũng buông xuống phần nào. Có trời mới biết, chàng đã dùng kết nhẫn nãi của đời này vào khoảnh khắc y ôm nàng trong tay. Lúc này, Hồng Miêu thật sự thở phào. Kẻ như Hắc Y Nhân, chuyện thừa thãi y sẽ không làm. Nhưng chuyện y đã hứa, mất mạng cũng sẽ thực hiện cho kì được.

Suy cho cùng, hiểu bản thân nhất vẫn là chính mình.

Hồng Miêu và Nhạc Trường Lạc, tuy hai mà một...

Cuộc đối thoại chóng vánh, cả hai liền rút kiếm. Sát khí nóng hôi hổi, cok vào nhau muốn trào lửa. Gió thổi ầm ầm, cây cối ngả nghiêng, biển cả xung quanh gầm lên đục ngầu, gào thét điên dại. Đứng giữa tâm chấn, hai cao thủ lặng yên khai triển thể đấu.

Một người âm hàn tuôn chảy, lan tràn hận ý, cuốn phăng tất thảy. Không không, còn hơn cả thế, bởi vì nó cắn xé không gian, bóp nghẹt thiên địa, đem tất thảy chôn vùi, căn bản không còn chút tàn dư. Cả trời đất cùng hôi phi yên diệt.

Một người chí dương, hỏa khí cuồn cuộn, kiên định quật cường. Lưỡi kiếm trên tay như nhảy múa đôi bờ sinh tử, trong cái chết vẫn vẫy gọi sự sống. Thế kiếm linh hoạt, biến ảo khôn lường, thổi vào đường đánh ngọt lửa bất diệt.

Tốc độ qua nhanh, căn bản chỉ lòe mờ nhận ra hai màu đen trắng khi cuộn vào, lúc tản ra cùng với hoa lửa bén nhọn bật ra liên hồi. Song, hai người sớm đã biết trước kết quả.

Hồng Miêu nhất định sẽ thua...

Kiếm của Nhạc Trường Lạc tên Huyết Quỷ, quả danh bất hư truyền. Lưỡi kiếm ma quái, một khi rút ra khỏi vỏ, nhất định sẽ tắm máu. Không phải của địch nhân, vậy nhất định là của chủ nhân. Trong mấy trăm năm qua, Nhạc Trường Lạc là kẻ đầu kiên chế ngự được nó lâu như vậy, ép nó phải cúi đầu thần phục y. Cũng chính vì thế, sự lợi hại của y lên đến tầm cao mới, khó có thể đo lường.

Tất nhiên, Trường Hồng Kiếm đúc từ Thiên Thạch Cửu Thiên, là bảo vật của trời, sức mạnh không hề kém cạnh. Nếu luận kiếm pháp, Hỏa Vũ Toàn Phong chưa chắc đã chịu thua. Có điều, công lực của chàng không đủ. Đổi lại là Hồng Miêu của ngày trước, nhất định sẽ nhất chiến định càn khôn, dù ba ngày ba đêm bất phân thắng bại. Nhưng chàng của hiện tại, ba phần công lực, cầm cự được đến lúc này đã là phi thường.

Mỗi lần nâng kiếm, nặng tựa ngàn cân.

Mỗi lần xuất chiêu, máu nuộm trường bào.

Tiếp cận y đã khó khăn, huống chi đến chuyện đỡ trăm chiêu nào cũng tất sát. Hắc Y Nhân không nhân nhượng nửa phần, chỗ chỗ đều là nơi hiểm yếu. Có lẽ, đó chính là sự tôn trọng cuối cùng y dành cho kẻ sở hữu sinh mệnh tương đồng với bản thân như thế. Song, không có nghĩa là y sẽ mềm lòng.

Lần thứ nhất, xé toạc bả vai.

Lần thứ hai, xuyên qua thân thể.

Lần thứ ba, hầu như phế đi chân trái.

Từng bước ép chặt, cũng là những lần nghị lực phi thường giúp Hồng Miêu đứng dậy. Nhưng con người, chung quy không phải sắt đá. Dẫu linh hồn bất diệt, thân xác vẫn là phàm nhân.

Hồng Miêu không thể đứng dậy nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro