Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh đèn phòng khách rất sáng, đèn cầu thang là loại đèn nhỏ màu vàng treo trên vách tường, Tô Hảo đứng dưới ánh đèn, cô im lặng mấy giây, sau đó quay người trở về trên lầu, đứng một lúc ở cửa thang máy mới quyết định nhấn nút.

Thang máy gia dụng không lớn, sau khi vào bên trong, cửa thang máy đóng lại, cô đưa tay ấn nút lên lầu ba.

Thang máy đi lên.

Cô nhớ tới Chu Dương khi đó bị cô theo đuổi, tính tình cô trời sinh dè dặt, dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời, nhưng từ trước tới nay cô chưa từng thích một người đàn ông nào đến mức trực tiếp theo đuổi, làm rất nhiều việc không phù hợp với mình, bị rất nhiều người chê cười, nhưng cô chưa từng nghĩ mình sẽ thất bại.

Nhưng sự thật chứng minh cô đã thất bại.

Lúc ấy không thấy rõ tư thái của Chu Dương.

Đêm nay.

Lại thấy rất rõ.

Quả nhiên, dưa hái xanh không ngọt.

Hoá ra nguyên nhân là như vậy.

Cô.. Không phải là kiểu người mà anh thích.

Cũng đúng, không nói tới thân phận khác biệt, học thức của cả hai người cũng là không giống nhau.

Tóc vẫn còn hơi ẩm, thang máy đến lầu ba, cửa thang máy mở ra rồi nhanh chóng lại, Tô Hảo theo đó mà ấn nút đi xuống lầu một, rất nhanh, thang máy đã xuống tới nơi.

Đến lầu một, cửa thang máy mở ra.

Lâu như vậy, hẳn là bọn họ đã nói chuyện xong rồi?

Tô Hảo hít một hơi thật sâu, đi ra ngoài.

Bên quầy bar trong phòng khách, Tô Thiến cùng Chu Dương đang đứng ở đó, Chu Dương vắt áo khoác lên tay, dựa vào quầy bar cùng Tô Thiến nói chuyện.

Nhận ra Tô Hảo đã xuống, Chu Dương quét mắt nhìn về phía cô, mỉm cười, dừng lại chủ đề, Tô Thiến quay đầu nhìn Tô Hảo, lập tức đi tới: "Gội đầu sao lại không sấy khô tóc? Mau qua đây, dì sấy tóc giúp con.

Tô Hảo nắm lấy sợi tóc, nói: "Con không tìm được máy sấy tóc."

"Con bé ngốc, nó ngay bên trong tủ đầu giường ngăn thứ hai, con cũng không chịu tìm một chút." Tô Thiến nắm tay Tô Hảo, đi về phía cửa sổ sát đất, không hề để tâm tới con trai.

Tô Hảo không để cho Tô Thiến sấy giúp mình, tự mình mở máy sấy tóc, cúi đầu sấy.

Người đàn ông đứng bên cạnh quầy rượu, cầm một điếu thuốc đưa lên miệng, bước ra cửa thay giầy , thuận tay cầm chìa khóa xe, mở cửa rời đi.

Âm thanh cánh cửa đóng lại vô cùng nhỏ.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Tô Hảo và Tô Thiến, tiếng máy sấy tóc ù ù vang lên, Tô Hảo bắt đầu sấy tóc, Tô Thiến đứng ở một bên, cười chỉ điểm, "Đằng sau còn một ít, đừng sấy gần quá, không tốt cho da đầu."

Tô Hảo nghe lời mà chuyển máy sấy ra xa một chút.

Đêm đó, Tô Thiến mang Tô Hảo ra hậu viện đi dạo, lại đi xem bể bơi cùng với vườn hoa hồng mà bà trồng, sau hậu viện còn có một tòa nhà phụ, cửa vào tòa nhà đó đóng chắt, Tô Thiến vô cùng hào hứng nói: "Trong đây toàn bộ đều là đồ của Chu Dương, có đủ loại mô hình máy bay."

Tô Hảo nhìn căn nhà phụ kia một cái, khẽ " ừ " một tiếng.

Tô Thiến ngay lập tức phản ứng lại, bà cảm thấy mình đã nói hơi nhiều, bà nhìn về phía Tô Hảo, thấy Tô Hảo thần sắc tự nhiên, tức khắc thở ra một hơi.

Sau khi đi dạo ở hậu viện trở về lại nhà chính, không lâu sau đó, ba của Chu Dương Chu Cần Khải cũng trở về, nhìn thấy Tô Hảo, ông nở nụ cười, "Đã lâu không gặp, Tô Hảo."

"Con chào chú Chu."

Ông treo áo khoác, mỉm cười nói, "Nhìn con hình như gầy đi một chút."

"Đúng vậy đó, tôi cũng cảm thấy con bé gầy đi."

Không chỉ gầy, khí chất trên người Tô Hảo càng thêm trầm tĩnh, không còn dáng vẻ ngây thơ như mấy năm trước, nhiều thêm một chút nữ tính, thoạt nhìn qua dường như cô đã trưởng thành hơn.

Sau khi Chu Cần Khải trở về, Tô Thiến lộ ra một chút dáng vẻ dịu dàng, Tô Hảo không muốn làm phiền họ, mượn cớ buồn ngủ, rời khỏi lầu một trở về căn phòng của mình trên lầu hai.

Nhìn rèm cửa đang mở, cô đi qua kéo rèm cửa lại, sau khi trở về giường, mở WeChat lên nói chuyện cùng mẹ một lúc, lại gửi tin nhắn cho bạn thân.

Liêu Liêu: Ở Lê Thành thế nào?

Tô Hảo: Vẫn chưa đi dạo, rất nhiều cao ốc.

Liêu Liêu: Đô thị cấp một, chắc chắn là không giống như ở đây.

Tô Hảo: Vậy Quốc Khánh cậu tới đây chơi đi.

Liêu Liêu: Vậy cậu cũng phải ổn định lại cuộc sống trước, mình mới dám đi, cậu sẽ ở nhà họ sao?

Tô Hảo: Sẽ không đâu.

Liêu Liêu: Có vẻ không ổn lắm, cái tên Chu Dương đó, bây giờ vẫn đẹp trai như vậy sao? Đã kết hôn chưa?

Tô Hảo: Không biết, mình không có hỏi.

Liêu Liêu : Cũng đúng, không cần thiết phải hỏi.

Liêu Vân muốn hỏi Tô Hảo còn thích người kia sao, nhưng cuối cùng vẫn là không hỏi, theo lý mà nói, đã nhiều năm như vậy, yêu thích tới đâu thì cũng sẽ phai nhạt mà thôi.

Huống chi, Tô Hảo đã từng kết hôn.

Ngủ một mạch tới sáng, trên tay Tô Hảo vẫn còn cầm điện thoại , tối hôm qua cùng Liêu Vân trò chuyện nên quên không đặt xuống, điện thoại trên giường vang lên, Tô Hảo vươn tay ra lấy.

Giọng Tô Thiến từ đâu bên kia truyền tới : " Hảo Hảo, con dậy chưa?"

"Con vừa mới dậy."

"Ừm, mau rửa mặt, sau đó xuống ăn ăn điểm tâm đi."

"Vâng."

Cúp điện thoại, Tô Hảo rời khỏi giường, trước tiên là kéo rèm cửa sổ ra, để ánh nắng bên ngoài chiếu vào trong phòng, sau đó vào phòng tắm rửa mặt, sau khi ra ngoài, thay một chiếc váy hoa mang dép đi xuống lầu, trong nhà ăn, chỉ có một mình Tô Thiến ngồi đó nhàm chán ăn hoa quả, nhìn thấy Tô Hảo xuống, lập tức vẫy tay: "Đến đây."

Tô Hảo cười một cái, đi tới ngồi xuống bên cạnh bà.

Trên bàn ăn là bữa sáng kiểu Trung Quốc, cô vừa ăn cháo vừa hỏi Tô Thiến: "Chú đâu rồi ạ?"

"Ông ấy tới công ti rồi, trời vừa sáng đã đi." Tô Thiến lột trứng gà cho Tô Hảo, lại nói, "Ăn sáng xong, dì dắt con đi xem nhà."

Tô Hảo nhận trứng gà, nói: "Con muốn tự mình đi tìm."

Tô Thiến ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Hảo.

Tô Hảo mỉm cười.

Cô biết Tô Thiến chắc chắn đã sắp xếp cho cô một căn nhà, thế nhưng chuyện này không tốt lắm, cô cũng không phải tới để hưởng thụ cuộc sống, mà là làm việc . Tô Thiến trừng mắ nhìn cô, "Được rồi, dì biết rồi, đề nghe theo con, dì còn chưa từng đi thuê nhà đây, hôm nay đi thử một chút."

Vừa dứy lời, cửa ra vào liền mở ra, đi vào là một người đàn ông cao lớn, hai người quay đầu nhìn lại, Chu Dương cởi cúc cổ áo sơ mi bước vào, đôi mắt hẹp dài của anh quét qua, nói: "Ăn sáng xong, tôi dắt em đi xem nhà."
"Con tìm được chỗ nào tốt rồi?" ánh mắt Tô Thiến sáng lên.

Chu Dương cởi giày, đứng thẳng người, miễn cưỡng nở nụ cười, "Sau này cô ấy tới công ti của con làm việc, tất nhiên phải tìm một nơi ở gần công ti, con mới vừa tìm được một căn ở gần đó."

"Quá tốt rồi." Tô Thiến nhìn về phía Tô Hảo, Tô Hảo dùng ngón tay lau lau khóe môi, nói với Chu Dương " Cảm ơn."

Giọng nói của cô vô cùng ôn hòa, mặc một bộ váy hoa, ngồi ở đó, trắng tới phát sáng. Chu Dương gật gật đầu, cởi cúc áo trên tay áo ra, đi về phía cầu thang, Tô Thiến nhìn anh chằm chằm, mấy giây sau, cất giọng hỏi: "Tối hôm qua con ở đâu? Không ở bên cạnh Nhất Loan sao?"

Chu Dương hời hợt nhìn qua, cười có chút hỏng: "Làm sao thế ? Mẹ, mẹ muốn tra hỏi con à?"

Tô Thiến trừng mắt. Anh lại là nở nụ cười, xoay người lên lầu.

Không lâu sau đó, Chu Dương xuống, mặc một chiếc áo sơmi đen cùng quần tây, xắn tay áo lên rồi ngồi xuống ăn bữa sáng, Tô Hảo cùng Tô Thiến đã đã ăn xong, hai người đang nhỏ giọng nói chuyện, trên người anh vẫn còn thoang thoảng mùi sữa tắm, cùng một loại với sữa tắm của Tô Hảo, có lẽ cái nhà này đều sử dụng nhãn hiệu đó.

Tô Hảo đứng dậy, nói: "Dì, con đi lấy vali."

Tô Thiến sửng sốt một chút, bà muốn giữ cô lại , nhưng rồi lại dừng tay, có chút tiếc nuối " Nhanh vậy à?"
Tô Hảo kéo ghế ra, cười nói: " Như vậy sẽ tiện chuẩn bị hơn."

"Được rồi."

Tô Hảo đi về phía cầu thang, vạt váy bị gió thổi lướt qua ống quần Chu Dương, xoay người bước lên lầu. Cô không hề đem quần áo của mình lấy hết ra, sau khi thu dọn một chút, cô xách vali lên, đứng dậy đi xuống thang máy, bên này Chu Dương đã ăn xong, anh cắn một miếng táo, đứng dậy, quay người nhận lấy vali của Tô Hảo.

Anh vô cùng cao lớn, vừa bước tới đã che đi rất nhiều ánh sáng, Tô Hảo vô ý thức lùi lại một bước nhỏ, giữ khoảng cách với anh.

Chu Dương liếc nhìn cô một cái, nhíu mày, nhận lấy vali đi ra cửa.

Tô Hảo quay người ôm lấy Tô Thiến, Tô Thiến bị sự ngoan ngoãn nhu thuận của cô , làm cho hốc mắt đỏ lên, "Ở đây có gì không tốt? Dì có thể giới thiệu bạn trai cho con..."

Tô Hảo lau nước mắt trên khóe mắt Tô Thiến, nói : " Dì, dù sao con cũng cần phải độc lập chứ?"

"Không phải con đã rất độc lập sao?" Tô Thiến càng nói càng đau lòng, sờ lên mắt của Tô Hảo, nói: "Cũng phải tìm một người bạn trai, biết chưa? Đừng chỉ biết đến công việc."

"Vâng vâng." Tô Hảo cười đồng ý.

Tô Thiến lại nói, "Vậy dì sẽ không giữ con nữa, con ở công ty nếu có ủy khuất gì nhất định phải nói với dì , nói với .. Nói với Chu Dương cũng được."

"Vâng vâng vâng." Tô Hảo vui vẻ đồng ý.

Hai người lôi kéo một lúc, Tô Thiến cuối cùng buông tay, Tô Hảo đi xuống bậc thang, Chu Dương đã hút xong một điếu thuốc , ngồi ở trên ghế lại, thon dài tay rủ xuống đặt ở ngoài cửa sổ xe, dập tắt tàn thuốc. Anh nhìn qua, Tô Hảo gật đầu với anh, sau đó mở cửa xe ngồi ở phía sau, điều hòa trong xe vô cùng lại .

Cửa xe đóng lại, cô vẫy tay với Tô Thiến.

Chu Dương không có hứng thú đối với loại tình cảm sến súa này của phụ nữ, trực tiếp nổ máy xe, cứ như vậy mà đi thẳng, xe ra khỏi khu biệt thự, đi vào đường lớn, hai bên là cây cổ thụ che nắng, trong xe ngược lại không có nhiều ánh nắng như vậy, Tô Hảo nhìn thành phố xa lạ trước mắt, một bản sơ yếu lý lịch được đưa tới.

Cô hơi sửng sốt, đưa tay nhận lấy.

Chu Dương ở phía trước hút thuốc, nói: "Sơ yếu lý lịch này là tôi nhờ trợ lý làm giúp em, em xem qua một chút đi."

"Em không có kinh nghiệm làm việc, chỉ có thể bắt đầu từ trợ lý tài vụ."

Tô Hảo lật ra nhìn một chút, đại khái đọc qua một lượt.

Một bản lý lịch vô cùng đầy đủ, đổi lại là bản thân cô, có lẽ là không làm được , cô ừ một tiếng, nói: "Cảm ơn, bản sơ yếu lý lịch này rất tốt."

"Ngày mai trực tiếp tới công ty báo cáo." Người đàn ông trong miệng ngậm thuốc lá, âm thanh có chút mơ hồ, trầm thấp, rất là êm tai, ngữ điệu trước sau như một đều mang theo sự lười nhác.

Tô Hảo: "Ừm ."

Chỉ chốc lát , xe đã đến trung tâm thành phố, Tô Hảo quay người lại, nhìn thấy tòa nhà CBD, giữa những tòa cao ốc, cô nhìn thấy một cái logo đang bay lượn.

Chu Dương gõ đầu ngón tay xuống cửa sổ xe, nói: "Cái logo màu đó đang bay lượn kia , chính là Phí Tiết, công ty con của tập đoàn Chu thị "

"Em làm việc ở đây ."

Tô Hảo nghiêng đầu ra, nhìn chằm chằm vào tòa nhà kia, ừ một tiếng.

Sau đó, cua xe rẽ vào một con đường tương đối nhỏ , ở giữa những toà cao ốc có một tiểu khu tương đối cũ, không tính là rất cũ, nhưng so những toà nhà bên cạnh, thoạt nhìn hơi cũ một chút, xe dừng ở cửa ra vào, Chu Dương xuống xe, mở cốp xe, đem vali lấy xuống

Tô Hảo nhanh chóng xuống xe, đi tới.

Chu Dương xách theo vali đi đến cầu thang, thả xuống, nói: "chỗ này không được đỗ xe, em có thể đi thẳng lên, phòng 301 ở lầu ba, chìa khoá đã cắm sẵn ở trên cửa, tiền nhà tôi đã nộp, em trước tiên cứ ở đi."

Tô Hảo gật đầu, xách vaili lên, bước lên bậc thang, đi chưa được hai bước,giọng nam trầm thấp ở lưng vang lên " Chờ chút."

Tô Hảo quay đầu.

Chu Dương bước một chân lên bậc thang, cầm điện thoại di động trong tay, cười hỏi: "Em thích kiểu đàn ông như thế nào?"

"Tôi sẽ để ý giúp em."

Anh cười, dường như không sợ rằng cô dựa theo anh để trả lời . Cho dù cô trả lời là anh, anh cũng có thể tìm cho cô một người đàn ông giống với mình, dù sao người đó cũng không phải là anh.

Tại thời khắc này, Tô Hảo dường như cũng nhìn thấu anh, trầm mặc mấy giây, nói : "Sao cũng được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro