Chương 56: Dây thép

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy tin này, cơn buồn ngủ của Tô Hảo giảm đi một nửa, cô cầm điện thoại không biết trả lời thế nào hơn nửa ngày cô ngồi dậy, tựa ở đầu giường.

Tay vẫn cầm điện thoại, nghĩ thầm đây là người đàn ông có người trong lòng sao?

Khoảng 5 phút sau.

Tô Hảo soạn tin.

Tô Hảo: Khó trách anh quen thuộc thành phố Giang như vậy, cô ấy hiện tại tốt không?

Z: Em có tốt không?

Tô Hảo: Tôi đương nhiên tốt.

Z: Tôi đã bỏ lỡ cô ấy một lần, tôi không nghĩ bỏ lỡ cô ấy lần thứ hai.

Tô Hảo: Là muốn phấn đấu.

Z: Cảm ơn.

Tô Hảo: Không có gì.

Z: Thành phố Giang là thành phố phía Nam, nuôi cô ấy thành tính tình như nước, khi cô ấy cắn răng nghiến lợi cũng rất xinh đẹp khiến tôi mê mẩn.

Tô Hảo: Phải không? Thật tốt.

Anh ta nhất định rất thích cô gái kia, mới có thể không nói ra được, vì vậy mới nói với cô người đến từ thành phố Giang.

Khó trách lúc đầu hỏi thành phố Giang, Tô Hảo trong lòng có chút trống rỗng, ngồi một lúc anh ta không trả lời có lẽ đã khuya.

Tô Hảo nghe xong chuyện của người khác có chút phiền muộn, mấy giây sau cô ôm đầu gối ngơ ngác nhìn rèm cửa lay động.

Ngày hôm sau, Tô Hảo ngủ quên vội vội vàng vàng xách theo bữa sáng đến công ty vừa ăn vừa làm, những người còn lại bởi vì cô đến muộn nên bữa sáng cũng trì hoãn, đến bên cô ăn sáng, ăn sáng xong mới nhìn hoa hồng bên kia Kỳ Kỳ chọc Tô Hảo một chút: "Em hôm nay nhận hoa hồng?"

Tô Hảo quay đầu nhìn.

Lúc này mới phản ứng lại, vì quá vội nên lúc chú Lâm đưa cho cô nên cô thuận tay tiếp nhận. Kỳ Kỳ lấy tấm thẻ bên trong ra, đưa cho Tô Hảo.

Tô Hảo mở ra.

Sớm_

Tô Hảo của anh.

Hôm nay làm việc cố lên, thắng anh một lần nữa thế nào?

- Chu Dương.

Tô Hảo: "..."

"Đm! Lại đến nữa! Trang web đó lại đập tiền!" Nghiêm Sùng chạy ra với cái ổ gà trên đầu, mặt mũi đầy vẻ ngái ngủ: "Đm anh ta."

Tiểu Thất: "Mẹ kiếp anh ta!"

Tô Hảo: "Tốt."

Kỳ Kỳ ở bên cạnh cười đến bả vai run lên, may mắn là không thấy thẻ của Tô Hảo, nếu không cô sẽ phát hiện ra rằng người đàn ông theo đuổi Tô Hảo chính là tên đại gia suốt ngày quậy phá.

Hôm nay bên kia sẽ không dễ dàng đối phó, giống như tìm được mánh khóe. Cả buổi sáng công ty đều khẩn trương xử lý, người bên kia có lẽ thay đổi một cái tiêu thụ. Tô Hảo cùng đối phương cơ hồ bất phân thắng bại, về sau Tô Hảo làm một cái tàn nhẫn, tháo xuống một bộ phận hình ảnh đổi liên kết thành mua một tặng một.

Gần đến mười hai giờ, cuối cùng chiếm được 40% lượng truy cập đã quay lại, tất cả mọi người đều thở dài một hơi. Tô Hảo ngồi xuống ghế, cầm điện thoại lên nhìn mới phát hiện tối hôm qua Z gửi lời ngủ ngon.

Kiểm tra lại lịch sử trò chuyện.

Anh ta đối với cô gái ở thành phố Giang tình cảm vẫn còn đó, rất là sâu đậm.

Phiền muộn, trống rỗng tối hôm qua bây giờ đã nhạt rất nhiều. Cô nhìn vào máy tính, phát hiện thành quả công việc có thể khiến bản thân quên đi nhiều thứ.

Cô lại nhìn ảnh đại diện Z lúc này mới để điện thoại xuống, tiếp tục công việc.

***

Cuối tuần tới rất nhanh, bởi vì đến chợ phía Đông còn ở lại một ngày nên Tô Hảo thu dọn đơn giản hành lý lên xe công ty.

Nghiêm Sùng thuê một chiếc xe thương vụ bảy chỗ ngồi, sáu người vừa vặn còn thuê một người tài xế. Tô Hảo ngồi hàng ghế sau dựa vào cửa sổ, điện thoại vang lên.

Vậy mà là Đường Du.

Từ lần sinh nhật của Đường Du, Tô Hảo bị Chu Dương đưa về cô liền không liên hệ với Đường Du.

Đường Du: Hảo Hảo.

Đường Du: Đường Duệ cái người chuyên viên giao dịch chứng khoán đó, gần đây hình như gặp một số rắc rối, anh ta giúp công ty Văn gia giao dịch gặp phải tình huống rút củi dưới đáy nồi.

Đường Du: Anh ta có chút thảm.

Tô Hảo: Anh ấy ... không sao chứ?

Đường Du: Không tốt lắm.

Tô Hảo: Cảm ơn đã nói cho tôi biết.

Cô không hiểu công việc của Đường Duệ, Tô Hảo do dự một lúc nhưng vẫn gửi cho anh ấy một tin nhắn WeChat.

Tô Hảo: Đường Duệ, anh có ổn không?

Nhưng Tô Hảo đợi một lúc bên kia không thấy trả lời, Tô Hảo trầm mặc mấy giây để điện thoại xuống cũng không hỏi thêm câu nào. Ngoài cửa sổ cảnh sắc lướt qua, tiến vào ranh giới chợ phía Đông, bên này không có nhiều nhà cao tầng. Nhanh một chút là đến khu nghỉ dưỡng.

Một nhóm người xuống xe.

Thời tiết rất lạnh, Tô Hảo mặc một chiếc áo khoác mỏng, xa xa liền thấy dây thép giữa hai ngọn núi, Tiểu Thất tháo mũ xuống chỉ vào nơi đó nói: "Đợi một chút chúng ta liền tới nơi đó chơi, hahaha, chị hồi hộp sao? Tô Hảo?"

Tô Hảo cười cười: "Vẫn được."

"Không cần hồi hộp, chúng ta đều ở đây." Tiểu Thất vỗ vỗ bả vai Tô Hảo, quay người vào quán rượu. Tô Hảo cũng đi theo sau, mỗi người một gian phòng.

Toàn bộ đều có cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, ban công và bể bơi ở phía sau.

Tô Hảo gửi cho Thành Linh tin nhắn báo bình an, tiếp đó đi xuống tầng ăn cơm. Sáu người ăn cơm cũng dễ dàng, lấy đồ ăn xong thì tất cả cùng nhau ngồi ăn.

Tiểu Thất nói: "Leo núi mất khoảng một giờ, mọi người có muốn đi dây thép không?"

Tiêu Hoa lắc đầu: "Không muốn, hiếm khi tới chỉ cần leo núi là được."

Kỳ Kỳ dựa vào Nghiêm Sùng gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi cũng muốn leo."

Tô Hảo cũng không có phản đối.

Thế là ăn cơm trưa xong, đi đường chân núi, cầm bản đồ địa hình, liền leo. Thể lực Tô Hảo quả thực không tệ, những người còn lại có vẻ không quá ổn, vừa đi vừa nghỉ, Kỳ Kỳ nhìn thấy Tô Hạo như vậy ôm lấy cánh tay Tô Hảo: "Hảo Hảo, em thật kiên cường, một câu mệt mỏi cũng không nói."

Sau khi ở cạnh cô ấy, cô cũng phát hiện rằng Tô Hảo rất kiên cường, không nói tính cách dịu dàng, cũng rất ít khi kêu khổ kêu mệt, không oán giận, rất mạnh mẽ cảm giác cái gì cũng đều nhìn thấu có thể chịu đựng mọi chuyện.

Tô Hảo uống một ngụm nước, càng gần đỉnh núi, bên trên đi dây thép âm thanh thét chói tai càng lớn.

Cô nhìn Kỳ Kỳ một cái, nói: "Em cũng mệt, nói ra cũng vô dụng còn không bằng giữa chút tinh lực."

Nghiêm Sùng nhìn Tô Hảo một cái, chọc lấy Kỳ Kỳ một cái: "Em phải học hỏi Tô Hảo."

"Không học được!" Kỳ Kỳ cố ý cự tuyệt.

Tô Hảo thấy bọn họ muốn đánh nhau liền đứng lên đi nhanh lên phía trước mấy bước, có lẽ có người đang đợi, có người bị thương, kêu ca cũng là chuyện đương nhiên. Cuối cùng cũng đến đỉnh núi.

Cũng may lúc này khu vực chờ không có ai, đám người Tiểu Thất cũng đã tới nên lập tức đi qua mặc đồ bảo hộ, quãng đường thực ra cũng không dài.

Tô Hảo tụt lại phía sau, nhìn Tiểu Thất và ba người họ lần lượt bước lên đi tới, trông rất đơn giản nhưng đứng trên bờ vực nhìn xuống núi xanh nước biếc bên dưới thế nhưng cảm thấy trống rỗng, không thể nhìn phía dưới, đôi chân cô cảm thấy yếu đi trong một thời gian, Kỳ Kỳ và Nghiêm Sùng là cùng nhau.

Kỳ Kỳ ở phía trên chói tai.

Nghiêm Sùng đỡ cô ấy, nói: "Mau, đi nhanh hai bước đã vượt qua, đừng kêu, màng nhĩ thủng hết rồi ..."

"A a a a a..." Tốt, hai người qua, Kỳ Kỳ ngồi bệt trên mặt đất, nhìn Tô Hảo nói: 'Được rồi, em không muốn đừng đi, đi đường cũ về, quá dọa người rồi..."

Tô Hảo đang mặc tất cả các trang bị trên người, cô mím môi, mỉm cười và an ủi Kỳ Kỳ.

Tới đều đã tới, qua cái dây này, mấy người liền có thể đi xuống núi, Tô Hảo hít một hơi dựa theo huấn luyện viên bước lên dây thép.

Vừa dẫm lên, thân thể lay động dưới chân bỗng có cảm giác yếu ớt, cô liếc nhìn thung lũng, mắt tối sầm cô sững người tại chỗ không biết nên làm thế nào.

"Tô Hảo, tới đây." Tiếng Tiểu Thất ở bên kia vang lên.

Lúc này dây bên kia lay động Tô Hảo quay đầu nhìn lại, một người đàn ông cao lớn mặc đồ bảo hộ, áo sơ mi trắng quần tây đen trên tay đeo chiếc đồng hồ quen thuộc, anh ấy cúi đầu sửa cổ áo phía dưới, ngước mắt lên khuôn mặt đẹp trai phong lưu lọt vào tầm mắt, Tô Hảo sững sờ.

Chu Dương mày nhíu lại, một tay nắm lấy lan can đi hai bước, nói: "Em cũng thật lớn gan, xoay người đi về phía trước, đừng nhìn dưới chân."

Anh đến đây lúc nào?

Tô Hảo nhấc chân không nổi, nắm chặn tay vịn.

Anh vừa đi dây liên động. Tô Hảo nuốt nước miếng không khỏi cúi đầu xem phía dưới, Chu Dương đi tới bên cạnh cô, nâng cằm cô lên nhẹ nhàng xoay người cô, đỡ lấy vòng eo yếu ớt của cô thì thầm bên tai cô nói: "Đi, đi về phía trước, đừng dọa anh, sắc mặt của em rất trắng."

Tô Hảo nhìn Tiểu Thất cùng Kỳ Kỳ bên kia, bọn họ gấp muốn chết lo lắng nhìn người đàn ông phía sau cô.

Lòng bàn tay anh ở phía sau lưng, đột nhiên đỡ Tô Hảo một chút, môi cô run run, chậm rãi cất bước đi bước đầu tiên: "Cô gái tốt, cố lên."

Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh cổ vũ của Chu Dương.

Tô Hảo lại nuốt nước miếng chân có chút run rẩy tiến lên phía trước, nhiều lần cô cảm giác chân mình không chạm được dây, dẫm hụt. Tay của anh liền đỡ lấy cô, trở về tại chỗ trong lòng bàn tay Tô Hảo đều là mồ hôi, cứ như vậy nhìn Tiểu Thất, Kỳ Kỳ và những người khác trước mặt đi từng bước đến ngọn núi đối diện.

Cánh tay bị Kỳ Kỳ giữ chặt, dẫm lên phía sau.

Tô Hảo cảm thấy đầu gối run rẩy, Chu Dương từ phía sau đem cô xuống, hai huấn luyện viên tiến lên hỗ trợ tháo trang bị an toàn trên người bọn họ ra.

Tô Hảo tháo xong.

Cô đi lên phía trước mấy bước, đứng tại rìa đình, hít sâu.

Nhẫn nhịn, cố gắng hiểu chuyện, chăm sóc gia đình, không để người nhà lo lắng, làm việc chăm chỉ, chu đáo trong mọi việc, không từ bỏ, tất cả đều giống như một bí ẩn, trong đầu bùng nổ tan vỡ.

Chu Dương xắn tay áo lên, vặn nắp bình đem nước đưa cho Tô Hảo, lại phát hiện cô nghiêng đầu anh nắm bờ vai của cô, quay lại, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay.

Hai hàng nước mắt trong veo lăn dài trên má cô, cô nhíu mày, muốn tránh.

Chu Dương hất nước đi, chế trụ sau gáy cô, Tô Hảo ngã vào lồng ngực anh mùi linh sam dễ ngửi bay tới càng có chút yên tâm, Tô Hảo thấp giọng nói: "Sợ chết em rồi...:"

Chu Dương đưa tay vuốt tóc cô.

Đầu ngón tay cũng run lên.

"Tới đây là tốt, anh cũng bị em dọa chết rồi."

Lời tác giả:

Thật ra mấy chương này tâm tình Tô Hảo có biến hóa, cô ấy đối với tương lai cũng ngày càng thấu hiểu. Cô ấy bắt đầu tìm được phương hướng có thể nỗi lực, đây là sự trưởng thành của cô ấy, đồng thời mọi người nói ngược Chu Dương, sau này ở cùng một chỗ anh ta tỏ ra yếu kém bất an lúc này mới thật sự có ngược, yêu sẽ dễ bị tổn thương.

(2202 words.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro