Hồi 89: Ma giáo Thiếu chủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày mới nữa lại đến.

Sau khi ăn sáng, Hồng Miêu nóng lòng muốn thử võ công hiện tại của mình nên đã đến chân núi từ sớm. Hàn Thiên vẫn ở lại quán trọ vì cậu cần hồi phục sức khỏe.

Về phần Tiểu Ly, cậu nằm trên giường nghịch dụng cụ ảo thuật. Cậu không đủ siêng để đi tập luyện, cho nên cậu xin nghỉ một ngày để nạp lại năng lượng.

Lam Thố ban đầu muốn đi cùng Hồng Miêu, nhưng không hiểu sao hình ảnh của Mạc Vũ lại cứ lởn vởn trong tâm trí của cô. Thế là cô rời khỏi nhà trọ và ra phố.

Bỗng dưng, phía sau có tiếng kêu lớn: "Lam Thố, Lam Thố!"

Là Đinh Đương.

Đinh Đương thở hổn hển: "Lam Thố, cho tỷ đi dạo phố với muội."

Lam Thố vui vẻ đồng ý. Họ đi dạo một lúc lâu.

Đinh Đương cảm thấy hơi mệt: “Lam Thố, tỷ hơi mệt, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi.”

Lam Thố gật đầu. Họ tấp vào một quán trà, đi lên lầu dưới sự hướng dẫn của Tiểu Nhị và ngồi xuống bên cạnh cửa sổ.

Sau khi Tiểu Nhị mang trà tới, Đinh Đương nhấp một ngụm. Cô liếc nhìn một chiếc bàn cách đó không xa. Lập tức, cô kinh hãi cả người. Người đó quay lưng về phía cô, nhưng lại mặc đồ đen, bóng người kia rõ ràng chính là anh chàng hắc y mà cô gặp hôm đó! Đinh Đương đứng lên, thận trọng bước từng bước đến Mạc Vũ.

Phong Nghị ở bên cạnh, ngẩng đầu nhìn thấy cô, liền trở nên phòng bị, tay đã nắm chặt lấy thanh kiếm trên bàn.

Khi Mạc Vũ ngẩng lên và quay lại, Đinh Đương lại nhìn thấy khuôn mặt đó, cô chắc chắn được phán đoán của mình. Đột nhiên, cô nhớ tới lời Hồng Miêu, khuôn mặt trở nên tái nhợt và vô thức lùi lại vài bước.

Dõi theo hành động của Đinh Đương, Lam Thố nhìn thấy Mạc Vũ. Cô bước đến chào hỏi.

Đinh Đương níu lấy tay cô, chỉ vào Mạc Vũ: "Lam Thố, hắn chính là tên hắc y nhân mà tỷ có nhắc tới!"

Lam Thố kinh ngạc, nhíu mày: "Đinh Đương, tỷ có lầm không?"

Đinh Đương lắc đầu: "Nhất định là hắn!"

Mạc Vũ đứng dậy, đi tới trước mặt Lam Thố và Đinh Đương.

Lam Thố nhìn Mạc Vũ, nở nụ cười: "Mạc Vũ, người Đinh Đương nói là huynh sao?"

Mạc Vũ khẽ đáp: "Ừm."

Lam Thố cố gắng kìm nén cảm xúc, ánh mắt trở nên cảnh giác: "Trong tay huynh có một mảnh ngọc bội sao? Huynh là... người của Ma Giáo?"

Đối mặt câu chất vấn, Mạc Vũ hỏi ngược lại: "Nếu vậy, ý cô cảm thấy thế nào?"

Lam Thố trở nên lạnh lùng: "Hãy nói cho muội biết câu trả lời." Cô bí mật dồn nội lực vào trong tay, chờ câu trả lời của Mạc Vũ.

Mạc Vũ thở dài, biết mình không giấu được nữa, liền ra hiệu cho Phong Nghị. Ngay lập tức, cả hai nhảy ra khỏi cửa sổ.

Sự việc khiến mọi người trong quán trà đều sửng sốt.

Lam Thố hét lên: “Đứng lại!” Nói xong, cô dùng khinh công đuổi theo.

Đinh Đương thấy vậy, nhanh chóng bám theo sau Lam Thố. Bốn người đuổi theo nhau. Một lúc sau, Đinh Đương dần trở nên kiệt sức và tốc độ của cô dần chậm lại.

Lam Thố nhận thấy tình trạng của Đinh Đương, liền nói: "Đinh Đương, tỷ quay lại đi, muội sẽ đối phó với họ!"

Đinh Đương nghe vậy liền lắc đầu: "Làm sao tỷ có thể bỏ muội được!"

Họ đến một con hẻm, cách chân núi không tới 50 dặm.

Phong Nghị ngạc nhiên, tự nhủ: "Ta không muốn phải chiến đấu như thế này."

Lam Thố nắm lấy tay Đinh Đương: "Đinh Đương, hai người này không dễ đối phó, tỷ hãy đi tìm Hồng Miêu trước, nhanh lên!"

Mặc dù cô ấy thực sự không muốn bỏ roi Lam Thố, nhưng Đinh Đương hiểu mình ở lại chỉ tổ làm vướng tay vướng chân. Bất lực, cô rời khỏi hẻm, nhanh chóng phóng về phía chân núi.

Mạc Vũ đã đứng lại. Lam Thố cảnh giác nhìn anh.

Mạc Vũ khoát tay: "Phong Nghị, ngươi trở về trước đi."

Phong Nghị lo lắng: "Đại nhân… "

Mạc Vũ cắt ngang: “Chẳng lẽ ngay cả lời của ta ngươi cũng không nghe sao?”

Phong Nghị lại, sau đó nói "vâng" và rời đi.

Lam Thố nghi hoặc. Rõ ràng là hai người có thể hợp lực, vậy mà lại bắt thuộc hạ rời đi, rốt cuộc hắn muốn làm gì?

Mạc Vũ nhìn thấu sự nghi ngờ trong lòng Lam Thố: "Ta khinh thường những tên sử dụng thủ đoạn hèn hạ để đối phó với kẻ thù."

Lam Thố nghe vậy, khẽ giật mình, lời nói của người đó lại vang lên bên tai: “Hắc Tiểu Hổ ta chính trực, ta ghét những kẻ dùng thủ đoạn đê hèn!” Hít một hơi thật sâu, cô quyết định hỏi lại lần cuối: "Nói mau, ngươi là ai?"

Mạc Vũ nhìn nàng, không nói. Lam Thố không chần chừ nữa, lao thẳng lên tung quyền vào người anh. Mạc Vũ nhanh chóng né sang một bên. Lam Thố xoay người và chém. Mạc Vũ đỡ lấy: "Ta không muốn đánh nhau với cô."

Lam Thố nói: “Thân phận của ngươi không rõ, lại bị nghi ngờ là Ma giáo, ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn!” Vừa nói, cô vừa lên gối.

Mạc Vũ nhảy lên, kịp tránh. Lam Thố giơ tay, kim châm nhanh chóng phóng ra, hướng về phía Mạc Vũ. Anh cau mày, vội vàng thi triển kỹ năng, chống cự, cây kim bị bật ra, cắm vào cọc gỗ bên cạnh.

Lúc này, một thanh âm truyền đến: "Lam Thố!"

Hồng Miêu đã đến.

Ánh mắt Mạc Vũ trở nên lạnh lùng, anh tung chưởng vào Lam Thố. Cô vội lùi lại vài bước để tránh.

Hồng Miêu đến bên cạnh Lam Thố, quan sát một lượt để chắc chắn Lam Thố không bị thương. Cậu quay sang nhìn Mạc Vũ, ánh mắt lạnh lùng: "Dưới danh nghĩa Hồng Miêu, ta muốn biết danh tính của ngươi."

Mạc Vũ vô cảm, trầm trầm: “Mạc Vũ.”

Hồng Miêu hơi ngạc nhiên khi nghe thấy điều này.

Lam Thố hỏi: "Mạc Vũ, ta mặc kệ ngươi có phải là người của Ma giáo hay không, xin hãy cho ta xem ngọc bội."

Mạc Vũ không nói gì, chậm rãi lấy ngọc bội từ trong áo ra.

Khi nhìn thấy mảnh ngọc bội, sắc mặt của Hồng Miêu và Lam Thố lập tức thay đổi, đó thực sự là sợi dây chuyền mà Lam Thố đã mang theo bên mình!

Hồng Miêu và Lam Thố nhìn nhau.

Vào lúc đó, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Hồng Miêu: “Hắc Tiểu Hổ? Không, không thể nào.”

Hồng Miêu lao tới: “Toàn Phong Quyền!”

Mạc Vũ trực tiếp đỡ lấy Hồng Miều.
Nội lực hai bên va chạm, không chịu nhượng bộ nhau.

Lúc này, Mạc Vũ đột nhiên phát động toàn lực. Hồng Miêu bị hất ngã ra đất, thổ huyết.

“Hồng Miêu!” – Lam Thố giật mình, lập tức chạy tới đỡ Hồng Miêu.

Nhưng câu nói vừa rồi lại phát ra từ miệng hai người.

Cách đó không xa, Đinh Đương đang chạy tới với vẻ mặt lo lắng.

Lam Thố hỏi: "Đinh Đương, sao tỷ lại ở đây? Không phải muội bảo tỷ quay về sao?"

Đinh Đương lo lắng nói: "Tỷ… tỷ không thể bỏ rơi muội được."

Lam Thố trở nên nghiêm túc: "Thôi nào, Đinh Đương, nếu như tỷ xảy ra chuyện, muội và Hồng Miêu không biết nói sao với sư phụ."

Đinh Đương biết bản thân không thể giúp được gì, nhưng cô thực sự lo lắng cho Hồng Miêu.

Thấy Đinh Đương im lặng, lòng Lam Thố dịu đi, nhưng ngữ khí vẫn kiên định: “Tỷ mau trở về đi, yên tâm, muội và Hồng Miêu sẽ không bị gì đâu.’

Mạc Vũ ở đối diện thật lâu không có động tĩnh.

Lam Thố có chút đoán được, Mạc Vũ không muốn giết bọn họ.

Hồng Miêu gắn gượng đứng dậy, lạnh lùng: "Hắc Tiểu Hổ, ngươi muốn giả vờ bao lâu?"

“Hắc Tiểu Hổ?” – Đinh Đương và Lam Thố giật mình.

Lam Thố lẩm bẩm: "Làm sao có thể... Mặc dù hình bóng khá giống Hắc Tiểu Hổ, nhưng lần đó hắn ta đã chết rồi mà…” – Nghĩ tới đây, cô đột nhiên ngẩng đầu lên – "Ngụy trang!"

Đinh Đương rõ ràng là đang sợ hãi.

Mạc Vũ cười nhẹ, sau đó bắt đầu biến hóa, nhìn lại thì đã thay đổi tướng mạo. Đôi ngươi sáng như sao, lông mày sắc như kiếm, thân hình như ngọc thụ. Nếu nói ngoại hình trước đây chỉ khiến người ta không thể rời mắt, thì ngoại hình hiện tại dư sức khiến phái đẹp toàn thế giới mê mẩn.

Hắc Tiểu Hổ chậm rãi nói: "Không nghĩ rằng nhanh như vậy đã bị ngươi phát hiện."

Hồng Miêu không đáp, cậu nhìn thẳng vào ắc Tiểu Hổ.

Cơ thể của Lam Thố hơi chùng xuống, còn Đinh Đương thì không nói nên lời.

Trên môi Hồng Miêu nở một nụ cười nhàn nhạt, toát ra vẻ lạnh lùng vô hạn: "Đã lâu không gặp, Hắc Tiểu Hổ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro