28. Hết Thời Hạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bức tường thành của Hắc động hiện ra trước mắt. Hộ pháp vác trên vai chàng thiếu hiệp thả chậm cước bộ. Thư Kỳ theo sát cũng bắt đầu để ý, phối hợp dừng lại. Bốn mắt ngưng đọng nhìn về đằng trước...

"Hắc Tiểu Tử!"

----------
Trong lúc người của thất hiệp liên tục dùng pháo hiệu liên lạc cho nhau. Hắc Tiểu Tử ngay sau đó nhận được lệnh mật, âm thầm thoái lui khỏi cuộc hỗn chiến.

Nói cách khác.

Tại thời điểm Đậu Đậu cùng với Đạt Đạt xuất hiện. Trên căn bản, hộ pháp đã bị bỏ lại, độc chiến trên phương diện tướng lĩnh.

----------
"Hộ pháp..." - Thư Kỳ thăm dò ý kiến

"Không sao, là tiếng pháo đã làm kinh động đến giáo chủ. Nay người đã được mang về, mọi chuyện không còn là vấn đề." - rơi vào trầm mặt một lúc - " Có điều, ta muốn hỏi nàng một vấn đề."

"..."

Trước sự yên lặng của Thư Kỳ, hộ pháp vẫn tiếp tục đặt câu hỏi - "Nàng và giáo chủ là đang diễn kịch?"

Thư Kỳ không hề bất ngờ trước câu hỏi mang đầy sự chất vấn này của hộ pháp. Khóe miệng đột nhiên câu lên, ý cười càng lúc càng nồng đậm. Cô giảo hoạt đáp lời thẳng thắn.

"Việc này là giao ước giữa ta và giáo chủ. Nhưng nếu hộ pháp đã để trong lòng, ta cũng không muốn giấu làm gì." -chậm rãi từng bước đến cổng thành - "Hộ pháp thông minh như vậy, chắc cũng đã sớm có câu trả lời. Hắc động xa xôi hẻo lánh không ai là không biết, nếu không biết đến 'huyết lộ' thì còn lâu mới đến được đây sớm như vậy. Hồng Miêu thiếu hiệp lo lắng Tiểu Ly có mệnh hệ, với tính cách ấy sẽ một mình rời đi bằng mọi giá để kịp cho sáng hôm sau, trước khi mọi chuyện vẫn còn chưa bắt đầu. Chỉ có điều..."

Dừng lại cước bộ...

"Hồng Miêu thiếu hiệp nhận được sự bảo hộ của Phong Long, nên việc đến được Hắc động chỉ là chuyện sớm muộn. Vì không thể biết chính xác thời điểm Hồng Miêu cứu người, cho nên..."

"Cho nên giáo chủ mới mượn khả năng xâm nhập tâm trí của nàng hòng đưa Hồng Miêu vào tròng?!" - Hộ pháp ngắt lời.

"Chính là như vậy."

Nhàn nhã đáp lời, chẳng mấy chốc đã dừng trước cổng thành. Cùng nhau tiến vào, bàn giao lại chàng thiếu hiệp cho thái y đã chờ sẵn. Hắc Tiểu Tử nhanh chân cúi người hành lễ, dạt sang một bên ý tứ mời vào. Đôi con ngươi linh động trộm nhìn chàng, từ đâu dâng lên một cổ thương tiếc không nói nên lời...

...

Tại chánh điện. Như mọi khi, gam màu tăm tối mang âm hàn bao phủ lấy không gian tịch mịch trống rỗng. Bộ mặt băng lãnh không đổi, Hắc Y Miêu vẫn ngạo nghễ thâm trầm.

Đối mặt giáo chủ, toàn thể cúi người quỳ xuống hành lễ.

Hộ pháp cùng Thư Kỳ trở thành trung tâm của sự chú ý. Lần này trở về, cư nhiên làm kinh động đến giáo chủ. Hắc Tiểu Tử được lệnh rút lui, không cần nghĩ cũng dễ dàng đoán được kết cục trước mắt.

Thế nhưng...

"Làm tốt lắm!"

Hộ pháp một giây ngây người kinh ngạc.

"Giáo chủ...?"

"Không uổng công là cánh tay phải của ta. Chưa hết giao hạn đã mang được người trở về." - đôi mắt híp lại, hắn tiếp tục lên tiếng - "Nhưng 'thứ' như vậy... ngươi nghĩ ta sẽ xử lí thế nào mới được?"

Hoá ra Hắc Y Miêu vẫn chưa hay chuyện hắn qua mặt làm trái lệnh. Này là Hắc Tiểu Tử vẫn chưa tố cáo hắn đi?

"Thần đáng chết, đã không mang Hồng Miêu nguyên vẹn trở về. Mong giáo chủ trách phạt!"

Không một lời thanh minh, hộ pháp trực tiếp nhận lỗi. Hắc Y Miêu phất tay áo hài lòng.

"Niệm tình ngươi hết lòng, nay ta cũng không cần trách phạt. Tạm thời lui xuống, việc của Hồng Miêu bàn giao lại toàn bộ cho Hắc Tiểu Tử xử lí!"

Nói rồi hắn đứng dậy rời đi. Ngay khi quay đầu, biểu tình trên mặt lập tức thay đổi.

Giáo chủ đi rồi, toàn đại điện mới dám thở phào nhẹ nhõm. Thư Kỳ từ lúc vào đến giờ vẫn không nói gì, lặng lẽ rời đi. Hộ pháp ngay sau đó cũng tiếp nối nàng. Xoay quanh những chuyển biến vài ngày qua, toàn bộ cao thủ ở Hắc động vẫn chỉ có thể tiếp tục ngờ vực tự suy diễn. Không một câu từ nào có thể lí giải sự việc này.

----------
Tại một khách điếm bên trong thị trấn. Khác với một tửu lâu sát khí ngập tràn trước đó. Nơi đô thị huyên náo nhộn nhịp vẫn là khiến cho tâm trạng mỗi một nhân tâm đang khổ sở buông xuống một phần đề phòng.

Đừng vội phủ định. Người ta vẫn thường nói, nơi đông vui rộn ràng đối với kẻ cầm hung khí chính là nguy. Bởi nhìn ai, nhìn đi đâu cũng chỉ dấy lên một cổ nghi vấn về chánh tà. Nhưng không, so với một nơi rừng thanh nước đọng không biết kẻ thù sẽ từ đâu mà đến, khi nào thì hay. Chọn một nơi có thể cảm nhận được nhân mạng vẫn là một lựa chọn sáng suốt.

Thất hiệp nay đã tề tựu. Chuyển mắt quan sát từng thân ảnh oai oai liệt liệt, đôi con ngươi sáng rực. Lại khiến cho lòng người phải kinh hách.

Có ai ngờ, sâu trong những ánh mắt ấy... tất thảy đang bị vùi dập bởi nổi khổ sở vô hình không nói thành lời. Họ cùng nhau bàn bạc cái gì đấy. Được một lúc, từng thân ảnh nối tiếp nhau rời phòng.

Đến lượt nữ nhân vận tử y kìm lòng không đậu cũng bật dậy muốn rời đi, vừa định lướt qua... đôi chân ngập ngừng chùn bước. Nhẹ nhàng đặt tay lên vai nữ nhân đang thất thần ngây ngẫn.

Như chấp nhận lời an ủi chưa kịp thoát li khỏi miệng, nữ nhân một thân lam y nhẹ đưa tay điềm đạm vỗ về cánh tay chất chứa đầy thiện cảm.

Nàng tươi cười lắc đầu.

Thở nhẹ một tiếng, nữ nhân rời đi. Chỉ còn lại nàng. Cơn gió dịu dàng từ khe hở trong từng ngóc ngách của căn phòng nhỏ hẹp phớt lờ qua mái tóc xanh óng ả, nhẹ nhàng đong đưa...

Nàng ngẩn đầu. Trước mắt là ánh nắng ấm áp hiếm hoi của một ngày mới, một ngày mới với u sầu trĩu nặng. Vạn vật theo tháng năm vẫn giữ nguyên cốt cách thanh thuần. Chỉ riêng nàng, chỉ riêng nàng thôi...

Trái tim nàng vẫn đang từng ngày biến động.

"Hồng Miêu. Huynh có nghe thấy tiếng lòng của muội? Nó đang nhộn nhạo không yên bề bên trong lòng ngực đang hừng hực lửa nóng. Muội lúc nào cũng là kẻ đến sau cùng... vào lúc huynh vẫn kiên cường chiến đấu thì muội đã làm gì?"

"Hồng Miêu, muội chẳng làm gì... Muội chỉ biết thấp thỏm chờ đợi thời cơ đến."

"Thời khắc muội nghĩ mình có thể chạm được đến... Nhưng, nhưng muội vẫn không theo kịp. Huynh hẳn là đã rất đau. Ánh mắt mơ hồ tuyệt vọng của huynh lúc ấy, tim muội như bị người xuyên qua từng mảnh."

"Ước gì..." - hai dòng lệ tuôn dài dọc theo đôi gò má trắng nõn nà hạ xuống cánh tay áo -"Muội đã ước quá nhiều..."

"Xin huynh hãy cố gắng kiên cường, có thể một lần nữa chờ muội."

~~~~~ Xin lỗi :"<<<<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro