Thất Nguyệt và An Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thất Nguyệt và An Sinh七月和安

Tác giả: An Ni Bảo Bối

Dịch: Thủy Vũ.

...

Lần đầu tiên Thất Nguyệt gặp An Sinh, là vào năm mười ba tuổi.

Học sinh mới gặp nhau, tất cả đều là những bạn học xa lạ. Buổi trưa mùa thu nóng bức, ánh mặt trời chiếu xuống khiến người ta hoa mắt. Đột nhiên có một cô gái quay sang Thất Nguyệt nói, chúng ta tới sân thể dục đi dạo đi. Cô gái đó cười rất vui vẻ. Thất Nguyệt không hiểu sao nghe vậy liền chạy theo.

Rất lâu về sau, Thất Nguyệt nói với người ta rằng, đối với An Sinh lúc ấy lẽ ra cô vẫn có thể từ chối. Chỉ là cô cam tâm tình nguyện.

Tuy rằng là cam tâm tình nguyện, nhưng cô cũng không thể nghĩ ra được thêm lời giải thích nào.

Tên của tớ là Thất Nguyệt. Khi An Sinh hỏi cô, Thất Nguyệt nói với cô, đó là tháng mà cô sinh ra. Năm đó mùa hè vô cùng nóng. Đối với mẹ cô, mùa hè nóng bức và khó sinh là một kiếp nạn. Nhưng bà lại dùng cái tên Thất Nguyệt rất bình thản ấy để đặt cho cô.

Giống như rất nhiều sự vật trên đời này, từ vẻ ngoài yên ả của nó, người ta không cách nào đoán định được bề sâu bên trong. Chẳng hạn như cuộc gặp gỡ giữa người này và người kia, hoặc là cuộc chia ly giữa họ.

Còn An Sinh, cô nói, cô vừa vặn chứng thực được cuộc đời mình. Cô xòe bàn tay của Thất Nguyệt ra, dùng ngón tay của mình vẽ vào vài nét đơn giản, mặt nở nụ cười tự giễu. Đó là cảnh tượng lần đầu tiên họ gặp nhau. Ánh mặt trời chiều mùa thu nhấp nháy trên mu bàn tay An Sinh, giống như những chú chim nhỏ nhanh nhẹn, tung cánh bay xa.

Khi đó cô không nói cho Thất Nguyệt biết, rằng cô là một đứa trẻ không có cha. Mẹ của cô yêu một người đàn ông, cho nên mới sinh ra cô, nhưng bà lại nhất định vì ông ta mà cả đời giữ bí mật, không cho cô biết. Thất Nguyệt cũng không nói với An Sinh, rằng khi cô ấy viết cái tên An Sinh lên bàn tay cô, trong một khoảnh khắc nào đó đã lưu lại trong lòng cô rất nhiều vết tích.

Vì An Sinh, mà mùa hè trở thành một mùa ngập tràn ảo giác và hoang mang.

Mười ba tuổi cho đến mười sáu tuổi. Đó là khoảng thời gian ba năm mà Thất Nguyệt và An Sinh nương tựa vào nhau.

Có đôi khi Thất Nguyệt là cái bóng của An Sinh. Cũng có những lúc An Sinh là cái bóng của Thất Nguyệt. Họ học cùng nhau. Chạy đến một cửa hàng xem nội y. Cuối cùng An Sinh sẽ tới nhà Thất Nguyệt ăn cơm. Rồi ngủ lại.

Khi họ đi trên đường đều phải nắm tay.

Lần đầu tiên Thất Nguyệt tới nhà An Sinh chơi, cảm giác được An Sinh thực sự rất cô đơn.

An Sinh sống một mình trong một căn nhà rộng lớn. Mẹ của cô hằng năm ở nước ngoài. Thuê một bảo mẫu sống cùng An Sinh. Phòng của cô được trang bày như công chúa, trong tủ có rất nhiều quần áo đẹp. Nhưng vì không có người, cho nên luôn cảm thấy lạnh lẽo.

Thất Nguyệt ngồi một lúc chợt cảm thấy rùng mình. An Sinh mở tất cả đèn lên. Cô nói, khi cô ở một mình đều như vậy. Sau đó cô đưa Thất Nguyệt đến xem cá cảnh mà mình nuôi dưỡng. Lúc An Sinh ném thức ăn xuống, những chú cá nhỏ xinh đẹp, sặc sỡ chuyển động mềm mại như tơ lụa.

An Sinh nói, nơi này nước rất ấm. Còn những con cá, chúng tạo thành đàn xuyên qua giá lạnh của biển cả, di chuyển đến một nơi xa xôi. Bởi vì nơi đó có gia đình.

Trên khuôn mặt của An Sinh khi đó hiện lên một vẻ u tối.

...

Trong trường học, An Sinh là một người luôn khiến thầy cô giáo phải đau đầu. Lời nói sắc bén, quyết tuyệt, vì thế nên thường bị thầy cô trách móc và đuổi khỏi lớp học. An Sinh thời niên thiếu đó hay ngồi trên một bãi đất trống ngoài lớp học. Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt ngang ngược của cô. Lúc ấy, Thất Nguyệt sẽ vụng trộm lấy quyển tiểu thuyết trong túi sách, ném ra ngoài cửa sổ cho An Sinh. Sau đó cô biết An Sinh sẽ chạy đến một nơi để đọc nó.

Vào buổi chiều khai giảng, khi hai người chạy đến sân thể dục thấy được một cây xanh cao lớn. Đó là một cái cây lâu năm, lá cây tỏa ra một mùi thơm ngát.

An Sinh cởi giày, mất rất ít thời gian để trèo được đến nơi cao nhất. Cô như một con chim trốn trong bụi cây. Đu đưa qua lại bằng một đôi chân trần, nhìn ra mặt cỏ phía xa của sân thể dục. Thất Nguyệt hỏi cô đang nhìn cái gì. Cô nói, có màu xanh biếc của con sông nhỏ, có màu vàng óng ánh của cánh đồng nở đầy hoa cúc, còn có cả một cây cầu đá. Một đường ray xe lửa rất dài, không biết sẽ vươn tới đâu.

Sau đó cô đưa tay đến, cao giọng nói, Thất Nguyệt, tới đây. Thất Nguyệt ngẩng đầu, ngón tay khẽ động đậy, nhưng lại có chút lúng túng và sợ hãi. Chỉ là cô không thể trèo lên cây giống như An Sinh được.

Rối đến một ngày, cả hai cùng quyết định đi xem cái đường ray xe lửa kia. Hai người đi rất lâu rất lâu. Mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, nhưngvẫn không thể bước vào được bên trong bức tranh đồng ruộng đó. Nửa đường đột nhiên trời đổ mưa. Hai cô gái trốn vào một căn nhà lợp bằng cỏ tranh. Thất Nguyệt nói, chúng ta về nhà đi. An Sinh nói, tớ sẽ đi tiếp. Tớ thề nhất định phải đến được nơi đó để mỗi ngày có thể nhìn tàu lướt trên đường ray. Vì thế giữa cơn mưa, hai cô gái cùng chạy nhanh về phía trước. Váy và giày đều ướt đẫm. Cuối cùng cũng thấy được đoạn đường sắt đó. Hoàng hôn và mưa bụi lan đến tận bầu trời mênh mông phía xa xa. Còn cánh đồng hoa cúc thì đã héo tàn.

Tóc và khuôn mặt của An Sinh đều đẫm nước mưa. Cô nói, Thất Nguyệt, một ngày nào đó tớ sẽ thoát khỏi mọi ràng buộc, chạy đến một nơi thật xa.

Thất Nguyệt cúi đầu có chút đau thương. Cô nói, vậy còn tớ? An Sinh, chúng ta cùng nhau đi.

Nhưng An Sinh đã lường trước được mọi chuyện.

...

Tốt nghiệp sơ trung, 16 tuổi. Thất Nguyệt thi đỗ một trường trung học trọng điểm.

An Sinh tốt nghiệp trung học, cô vào một trường đào tạo quảng cáo thiết kế.

Thất Nguyệt trở thành cô gái xuất chúng trong trường học. Có thành tích tốt, tính tình cũng rất lương thiện, hơn nữa cô còn rất xinh đẹp. Cô tham gia vào đội tuyển văn của trường. Tuy rằng viết lách cô vẫn luôn được giải thưởng, nhưng cô biết thực ra cô viết được là nhờ có An Sinh. Hai người từng thuê rất nhiều tiểu thuyết đọc, thích nhất là tác giả Hemingway. Nhưng An Sinh từ trước đến giờ lại luôn khinh thường việc viết lách.

Hơn nữa những bài văn của cô luôn bị thầy cô nhận xét là yếu đuối, không có sức sống.

Không có An Sinh làm bạn trong việc viết lách, Thất Nguyết thấy có chút cô đơn. Lần đầu tiên họp câu lạc bộ văn học, Thất Nguyệt tới rất sớm. Trong phòng họp tràn ngập ánh nắng và hương hoa quế, có một bạn nam đang đứng trên bảng viết. Thất Nguyệt đẩy cửa nói, xin hỏi. Rồi nam sinh đó quay lại, anh đáp, Thất Nguyệt, mau vào đi. Nụ cười của anh lúc ấy rất ấm áp.

Tô Gia Minh là người mà trước kia Thất Nguyệt hay để ý, anh ta là một chàng trai vô cùng anh tuấn.

Thất Nguyệt cuối cùng không kìm được lòng bén nói với An Sinh, cậu thích mẫu người như thế nào? An Sinh nói, tớ không thích con trai. Đỗ Lạp Tư nói, trừ phi có người con trai đặc biệt khiến cậu yêu, nếu không thì tất cả bọn họ đều không xứng. Cô vừa nói vừa nhả ra một làn khói thuốc. An Sinh lúc đó đã bắt đầu đi làm. Cô sớm đã không có hứng thú gì đối với chuyện học hành.

Cô tới quán ba làm phục vụ tìm người nói chuyện phiếm, tới trung tâm mỹ thuật để học tập việc vẽ tranh. Cô luôn vội vã tìm cách để thoát khỏi cảnh đơn điệu và tịch mịch của cuộc sống. Luôn một mình đơn độc trải qua những chuyện khác nhau trong cuộc đời. Vì một lần cùng với một người trong học viện mỹ thuật tới vùng núi để vẽ trang về thiên nhiên, cô liền trốn học một tháng. Nhà trường thấy vậy toan đuổi học An Sinh. Mẹ của An Sinh lần đầu tiên xuất hiện. Bà giải quyết mọi chuyện rắc rối của An Sinh. Còn thường xuyên hẹn gặp Thất Nguyệt.

Bà mặc một bộ sườn xám được may rất tinh xảo, đeo hoa tai kim cương, giọng nói rất dịu dàng và mềm mại. Bà nói, Thất Nguyệt, hai cháu chơi cùng với nhau là bác yên tâm rồi. Bác phải về Anh ngay. Cháu hãy quan tâm và che chở cho nó nhé. Thất Nguyệt nói, An Sinh thực ra luôn hy vọng bác có thể chung sống cùng với cô ấy, tại sao bác lại không thể? Bà mỉm cười rồi khẽ thở dài. Có rất nhiều chuyện không giống như đám người trẻ tuổi các cháu nghĩ đâu.

Thất Nguyệt không hiểu. Cô chỉ cảm thấy An Sinh rất cô đơn. An Sinh mỗi lần tới nhà cô đều không chịu đi. Hai người đều cũng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ. Cô ấy luôn thích ánh sáng ấm áp từ ngọn đèn trong phòng cùng với âm thanh của con người. Gia đình Thất Nguyệt gồm có bốn người, ba mẹ và em trai. An Sinh đứng trước bọn họ đều giống như một đứa trẻ.

Thất Nguyệt cảm thấy trong con người của An Sinh rất mâu thuẫn. Cảm thấy An Sinh giống như một căn phòng. Trống trải mà hoa lệ. Sự lạnh lẽo đều chạm được đến xương tủy.

Tối hôm đó, Thất Nguyệt ở nhà, cùng với cả nhà ăn cơm, cảm thấy mọi thứ hết sức yên bình. Cô nghĩ bản thân là một người may mắn hơn An Sinh rất nhiều. Nhưng cô lại không thể cho An Sinh được một thứ gì cả. Buổi tối trời đổ mưa, Thất Nguyệt sửa lại bài văn của mình, vô tình nhớ tới nụ cười trong ánh mặt trời và hương hoa quế ấy. Gia Minh rất thích cô, cuối tuần đều hẹn cô đi xem phim. Có lẽ nếu An Sinh yêu một người thì sẽ bớt cô đơn.

Đêm khuya, Thất Nguyệt nghe thấy tiếng đập cửa. Cô liền ra mở, nhìn thấy cả người An Sinh ướt đẫm, ôm lấy hai cánh tay của mình và dựa vào khung cửa.

Bà ấy đi rồi. An Sinh nói không chút biểu cảm. Đi chuyến bay đêm.

Thất Nguyệt mang cho An Sinh chút sữa nóng, một chút nước ấm và quần áo sạch. Sau đó An Sinh nằm xuống, không hề nói lời nào mà nhắm mắt lại.

Thất Nguyệt tắt đèn, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh An Sinh, đột nhiên An Sinh ôm chầm lấy cô. Ghé đầu lên vai Thất Nguyệt, thút thít khóc như một loài động vật đang bị thương. Lệ nóng chảy xuống cổ của Thất Nguyệt. Cô liền ôm lấy An Sinh vào lòng. Không sao đâu. An Sinh, sẽ ổn thôi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi. Chúng ta sẽ trưởng thành. Trưởng thành rồi sẽ không còn chuyện gì nữa.

Thất Nguyệt nói xong, cũng khóc trong bóng tối.

...

Thất Nguyệt đi xem phim cùng Gia Minh. Xem xong hai người cùng ra phía sau rạp, nhớ đến lời An Sinh từng nói, cô làm việc ở một quán bar tên Blue gần đó. Gia Minh, chúng mình tới xem An Sinh làm việc thế nào nhé. Thất Nguyệt đã từng kể cho anh nghe về người bạn thân của mình.

Gia Minh liền đáp, được. Trong gió đêm, anh nhẹ nhàng cầm tay Thất Nguyệt đặt vào túi áo khoác của mình. Cả hai cùng im lặng.

Cho dù là học trong một trường trung học trọng điểm, thì thầy cô giáo cũng không hề có ý kiến gì. Bởi vì tất cả đều là những học sinh có lực học và phẩm chất tốt. Cánh cửa gỗ khắc hoa văn của Blue hiện lên từ phía xa. Mở ra, là tiếng nhạc ẫm ĩ và mùi thuốc lá ngập tràn trong không khí. Trên sàn là một đám người đang chen chúc nhau nhảy múa. Có người đánh bài hoặc nói chuyện phiếm. Thất Nguyệt nắm tay Gia Minh đến quầy bar, hỏi một người con trai tóc dài ở đó, xin hỏi An Sinh có ở đây không? Người con trai đó ngẩng mặt lên lạnh lùng liếc Thất Nguyệt một cái, rồi cao giọng kêu, VIVIAN, có người tìm.

Sau đó có một cô gái từ trong đám người đi ra.

Ánh sáng ảm đạm chiếu xuống, Thất Nguyệt suýt chút nữa đã không nhận ra được người đó chính là An Sinh. Tóc được bện từng lọn rồi buộc lại, trang điểm tinh tế như một viên ngọc trai rực rỡ. Đôi mắt được tô màu ngân bạch, lớp trên là màu tím, còn đôi môi thì được tô màu rượu hồng. Cô mặc một chiếc áo hai dây màu đen bằng tơ tằm, lộ ra bộ ngực đẫy đà. An Sinh nhìn Gia Minh, có hơi ngạc nhiên. Sau đó lại cười nói với Thất Nguyệt, chúng mình uống rượu nhé.

Do có bỏ thêm đá, nên Gia Minh liền uống hết một cốc. Sau đó anh hỏi An Sinh, cảm giác trốn học một tháng đi vẽ thiên nhiên có thấy thích thú không?

An Sinh nói, chúng tôi cùng sinh sống trong một vùng đất hoang vu, nhóm lửa đun nước để pha cà phê. Cùng nhau tắm dưới dòng suối lạnh lẽo. Buổi tối thì ngủ trong túi ngủ cùng ngắm sao trên trời. Trong một khoảnh khắc, tôi hỏi chính bản thân mình rằng, cứ tiếp tục sống là vì cái gì?

Thời điểm nhìn thấy bầu trời đầy sao ấy, tôi sẽ nghĩ đến sinh mệnh của mình có lẽ chỉ là như vậy thôi. Sau khi trở về tôi liền vẽ một bức tranh đêm tối. Trên bức tranh sơn dầu có rất nhiều sắc lam của bầu trời, và những ngôi sao như nước mắt. Có người ra giá một trăm tệ có bán hay không, tôi đồng ý.

Tại sao lại không bán chứ. Nó sẽ vào tay một người biết chăm sóc và trân trọng nó, như vậy mới có giá trị.

An Sinh nói xong liền nhìn Gia Minh. Cô nói, Gia Minh, ánh mắt của anh thực sự rất sáng. Gia Minh nở một nụ cười.

Sau khi đưa Thất Nguyệt về nhà, Gia Minh nói, An Sinh không phải là một cô gái xinh đẹp.

Nhưng cô ấy lại giống như một loài hoa tỏa ra mùi hương nồng đượm đến kỳ dị. Đóa hoa ấy khi bung nở nhất định sẽ khiến người ta khiếp sợ đến say đắm.

Vào sinh nhật của Thất Nguyệt, Gia Minh muốn đưa cô đến một vùng núi ở ngoại ô thành phố. Thất Nguyệt nói, mỗi lần đến sinh nhật, em và An Sinh đều ở bên cạnh nhau. Gia Minh nói, chúng ta tất nhiên có thể đưa An Sinh đi cùng.

An Sinh rất vui khi được đi cùng Thất Nguyệt và Gia Minh, họ cùng lái xe tới vùng ngoại ô thành phố. Khi cả ba cùng tới đỉnh núi, phát hiện trên đó có một ngôi chùa nhỏ. Ánh mặt trời rực rỡ. Hôm ấy An Sinh mặc một chiếc quần bò bạc màu, áo trắng, chân đi một đôi giày thể thao, từ người cô phảng phất một mùi vị sạch sẽ và tinh khiết. Gia Minh và Thất Nguyệt đều mặc áo sơ mi màu trắng. An Sinh đề nghị tất cả cùng cởi giày ra, rồi cùng chụp đôi chân của mình dưới ánh sáng trên bậc thang, tiếng chụp ảnh vang lên. Mọi người đều hân hoan vui mừng chụp ảnh, sau đó mới vào bên trong ngôi chùa nhỏ.

Nơi đây có vẻ hơi tịch mịch. Thất Nguyệt nói. Cô có cảm giác như từ trong sâu thẳm của ngôi chùa chính là sự sụp đổ, có một loại hơi thở vô cùng thần bí đan xen.

Cô nói cô rất mệt, có lẽ sẽ không thể đến nhìn tượng phật được. Tớ sẽ đi thu dọn đồ đạc, hai người xem nhanh rồi xuống nhé.

Gia Minh và An Sinh cùng bước lên bậc thang, tiến vào điện thờ lạnh lẽo bên trong. An Sinh ngồi trên một chiếc đệm cói, nhìn Phật nói, bọn họ có thể biết được tất cả mọi chuyện sao? Gia Minh đáp, có lẽ vậy. Anh ngẩng đầu lên, cảm giác được ánh mặt trời khô nóng ngoài hiên xuyên qua hồi ức. Sau đó anh nghe thấy được giọng nói nhẹ nhàng của An Sinh cất lên, liệu bọn họ có thể biết được chuyện em thích anh không?

Thất Nguyệt nhìn Gia Minh cùng với An Sinh chậm rãi bước xuống. Cô ngửi thấy trong gió có hương hoa, cảm giác được đây là khoảnh khắc hạnh phúc trong cuộc đời. Cô bước đến mỉm cười dịu dàng với anh và người bạn thân của mình, đứng bên cạnh anh. Rất nhiều năm về sau, Thất Nguyệt mới hiểu được đây là thứ hạnh phúc ngắn ngủi. Tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất đều không bao giờ kéo dài mãi mãi.

Gia Minh, trong chùa có bán vòng ngọc đó. Thất Nguyệt nói, em vừa nhìn thấy một người đeo nó đi ra, thực sự rất đẹp. An Sinh nói, được, vậy Gia Minh tặng một cái đi. Chỉ còn lại hai cái. Một là màu xanh nhạt, ở giữa có pha một màu lục, còn cái kia thì lại có màu trắng ở giữa có một sợi dây màu vàng. Gia Minh nói, Thất Nguyệt em thích cái nào? Thất Nguyệt nói, An Sinh cũng muốn mua. An Sinh, cậu thích cái nào?

An Sinh nhìn ngắm, rất nhanh liền chọn cái màu trắng, nói, tớ lấy cái này.

Cô đeo vòng lên cổ tay, cao hứng giơ lên trước ánh mặt trời đang chiếu xuống. Thật sự nhìn rất đẹp, Thất Nguyệt. Thất Nguyệt cũng vui vẻ khi thấy An Sinh giống như một đứa trẻ. Tớ đang nhớ đến lời cổ nhân từng nói "hoàn bội đinh đương", liệu có phải hai cái vòng này được đặt cạnh nhau, là để phát ra âm thanh dễ nghe. Đi được một nửa đường, An Sinh đột nhiên nói ra ý nghĩ của mình.

Thất Nguyệt, cậu mau đem chiếc vòng màu lục lại đây, cùng tớ mang đến một chỗ thử xem.

An Sinh hứng khởi tháo chiếc vòng trên cổ tay Thất Nguyệt xuống.

Trong chính giây phút đó. Khi hai chiếc vòng vừa chạm vào nhau, chiếc vòng tay màu trắng liền vỡ thành hai nửa, rơi xuống dưới.

Những mảnh vụn rơi đầy trên đất núi.

An Sinh sững sờ đứng đó. Trên tay cô chỉ còn chiếc vòng màu lục của Thất Nguyệt khẽ khàng lay động. Sắc mặt Gia Minh trong lúc đó chợt trở nên tái nhợt.

Thất Nguyệt, tớ phải đi rồi.

An Sinh nhìn Thất Nguyệt nói, tớ phải đến Hải Nam làm việc, sau đó tới Bắc Kinh học vẽ tranh.

Mùa thu tới, An Sinh quyết định bỏ học rời khỏi thành phố mà mình đã sống mười bảy năm. Cô nói, tớ đi cùng A PAN,

A PAN muốn đóng cửa Blue. Chính là người con trai tóc dài đó? Thất Nguyệt hỏi. Phải, anh ấy là người biết pha chế rượu, biết thổi saxophone, biết lái moto, biết vẽ tranh. Tớ thực sự rất thích anh ấy. An Sinh cúi đầu cười khẽ.

Một người con trai như thế, cậu nhất định phải thực sự yêu thương thì mới có thể chấp nhận được anh ấy.

Vậy cậu có thể chấp nhận được anh ta sao?

Tớ không biết. An Sinh nhả ra một làn khói. Làn khói nghi ngút trong không trung. Có đôi khi nó giống như một bức tranh, cả buổi tối lưu lại hơn mười tàn thuốc. Nhưng An Sinh, mẹ cậu đã nhờ tớ phải chăm sóc cho cậu. Thất Nguyệt ôm chầm lấy cô.

Cho dù bà ta có tồi tệ đến mức nào ư?

An Sinh thô lỗ mắng. Bà ấy không muốn sống cùng tớ cũng chẳng có vấn đề gì. An Sinh lạnh lùng dít một hơi thuốc. Tớ hận bà ấy. Đó là người mà tớ hận nhất, bà ấy chưa bao giờ cho tớ biết cha là một người như thế nào.

Thất Nguyệt đau xót cúi đầu. Cô chợt nhớ tới lúc hai người liều lĩnh chạy đến chỗ đường ray xe lửa ấy. Cô nói, An Sinh, vậy còn tớ? Cậu sẽ thi đại học, sẽ có công việc tốt. Đương nhiên cậu còn có Gia Minh. Cô cười nói, nói cho tớ biết, cậu nhất định sẽ gả cho anh ấy. Phải không hả Thất Nguyệt?

Phải. Nếu tình cảm của anh ấy không thay đối. Thất Nguyệt có chút ngượng ngùng. Dù sao thì thời gian còn rất dài.

Không lâu đâu. Thời gian sẽ không quá dài. An Sinh ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Tớ chưa bao giờ dám chắc vĩnh viên đến tột cùng là xa bao lâu.

Có lẽ tất cả thực ra đều rất ngắn ngủi.

An Sinh đi luôn vào ngày hôm đó, cô ngồi chuyến xe lửa chạy tối. Cô nghĩ sẽ mình sẽ tiết kiệm được một chút tiền, hơn nữa cũng đã quá quen với sự vất vả rồi. A PAN đã tới Hải Nam trước. An Sinh đi một mình.

Hành lý của An Sinh chỉ có một chiếc ba lô. Cô vẫn mặc quần bò đã cũ, áo khoác vải bông. Thất Nguyệt lúc nhìn thấy có hơi bần thần, nhưng lại chỉ đứng nhìn An Sinh kiểm tra lại hành lý, kiểm phiếu, rồi đem hành lý lên xe ổn thỏa. Cô đem rửa một tấm hình chụp chung đưa cho An Sinh. Ảnh chụp rất đẹp. Ánh mặt trời sáng lạn, ba khuôn mặt trẻ tuổi đều tươi cười. Tràn ngập tình yêu.

Gia Minh thực đẹp trai. An Sinh nhìn Thất Nguyệt mỉm cười nói. Sau đó cô cất tấm ảnh vào trong túi áo khoác.

Thất Nguyệt lúc này mới để ý trên cổ An Sinh có một sợi dây màu đỏ. Đây là cái gì? Cô kéo ra xem. Là một miếng ngọc bội. Ngọc đã cũ rồi. Một góc còn bị sứt mẻ. Vẻ lấp lánh đã bị phai mờ. An Sinh nói, tớ mua ở một quán bán đồ cũ trên miếu. Đeo vào có thể giúp bản thân tránh được ma quỷ. Cô vội vàng bỏ nó vào bên trong lớp áo.

Thất Nguyệt, cậu nhất định phải sống tốt, hiểu không? Tớ sẽ viết thư cho cậu.

Còi tàu thét vang, xe lửa bắt đầu chậm rãi rời khỏi sân ga. An Sinh ngó đầu ra ngoài cửa sổ, vẫy tay với Thất Nguyệt. Trong lòng Thất Nguyệt trào lên một cảm xúc đau xót, đột nhiên hiểu được vì sao An Sinh lại phải rời khỏi nơi đây. Đã từng học chung với nhau, cùng ăn cơm, cùng ngủ, cô tất nhiên sẽ hiểu ra được.

An Sinh. An Sinh. Thất Nguyệt chạy theo xe lửa đang chạy. An Sinh, cậu không cần phải đi nữa.

Trong sân ga vắng lặng, Thất Nguyệt ngồi xổm xuống khóc không thành tiếng.

Về nhà đi, Thất Nguyệt. Gia Minh vội vàng chạy đến ôm chầm lấy cô.

Đúng vậy, Gia Minh. Về nhà thôi. Thất Nguyệt nắm chặt lấy tay Gia Minh. Gia Minh nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô đặt vào trong túi áo của mình. Sau đó nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, để khuôn mặt cô áp lên ngực mình. Trong đôi mắt sáng ngời thấp thoáng một giọt lệ.

Gia Minh, cho dù có như thế nào, chúng ta cũng đừng rời xa nhau, có được không? Thất Nguyệt thì thầm hỏi anh.

Gia Minh hơi im lặng, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

An Sinh đã đi rồi.

An Sinh không hề có nhà, cũng không có ai ở bên cạnh. Thất Nguyệt thầm nghĩ.

Nhưng cô vĩnh viễn không bao giờ biết được bản thân có thể cho An Sinh được thứ gì.

...

Tốt nghiệp trung học, Thất Nguyệt mười chín tuổi, cô thi đỗ đại học kinh tế. Gia Minh lên Bắc Kinh học về công nghệ thông tin.

Trường đại học của Thất Nguyệt nằm ở vùng ngoại ô. Bình thường cô đều ở trong ký túc xá của trường. Cuối tuần về nhà đều được ăn củ cải hầm xương do mẹ nấu. Cuộc sống không có gì thay đổi. Vẫn cứ trôi qua một cách nhạt nhẽo như vậy.

Ở trường mới, Thất Nguyệt thử kết giao với bạn bè mới. Khái niệm bạn bè trong cô rất mơ hồ. Bởi vì có rất nhiều người quý mến cô. Thất Nguyệt ở đâu cũng rất tỏa sáng. Được mọi người mời tham gia vũ hội. Ở thư viện thì luôn được giữ chỗ. Cuối tuần sẽ có người rủ đi dạo phố. Hoặc là đi xem phim.

Thự sự rất vô vị. Giống như dòng chảy của con sông. Bạn sẽ không biến nó sẽ đem tới cái gì. Hoặc là mang đi thứ gì.

Ấy chính là dòng chảy thời gian.

Còn An Sinh. An Sinh chính là thủy triều trong lòng cô. Đau đớn. Mãnh liệt.

Bức ảnh ba người cùng chụp chung, Thất Nguyệt vẫn đặt nó ở đầu giường. Ánh mặt trời hôm ấy rất đẹp. Là thứ ánh dương của ba năm về trước. Trong gió có hương hoa. Bên cạnh có những người mình yêu. Thất Nguyệt nghĩ khoảng thời gian hạnh phúc bao giờ cũng trôi qua chóng vánh như vậy.

Gia Minh một tuần đều gửi hai bức thư tới đây. Có khi cuối tuần còn gọi điện cho Thất Nguyệt. Anh chưa bao giờ nhắc đến An Sinh. Nhưng Thất Nguyệt thì lại luôn nhắc đến cô ấy, cô luôn nói với anh hãy đi tìm hiểu về An Sinh. Cô ghi địa chỉ và gửi lại cho Gia Minh. Từ Hải Nam đến Quảng Châu. Lần trước gửi bưu thiếp, cũng không hề biết tên thị trấn nhỏ đó.

Cô ấy có lẽ sẽ không bao giờ dừng lại. Gia Minh nói.

Em rất sợ An Sinh gặp chuyện không tốt. Cô ấy cứ phiêu bạt như vậy, chắc chắn sẽ có ngày gặp phải khó khăn.

Nhưng cô ấy không gọi cho em gửi tiền cho cô ấy phải không? Được rồi, Thất Nguyệt. Em cũng biết em không phải người có thể che chở cho An Sinh mà. Cho dù mọi chuyện có thế nào thì cô ấy cũng sẽ vượt qua được mọi khó khăn thôi.

Tuy là nói vậy, nhưng Thất Nguyệt vẫn rất lo lắng. Có đôi khi cô nằm mộng thấy hình ảnh trời mưa ở đường ray xe lửa ấy. Cô nhớ bản thân đã từng cùng An Sinh đứng ở nơi đó, lúc ấy trong lòng cô có một dự cảm trào lên. Đường ray không có điểm tận cùng ấy một ngày nào đó sẽ mang An Sinh đi. Trong vườn trường có rất nhiều cây anh đào. Cũng có một số là cây hòe. Thất Nguyệt từng nghĩ, nếu An Sinh ở đây, cô ấy chắc chắn sẽ cởi giày, trèo lên đó và nhìn ra vùng trời phía xa.

An Sinh ngồi ở cành cao nhất trên cây nhãn. Sân thể dục trống trải lúc ấy ngập gió lớn, chiếc váy đồng phục màu trắng của cô ấy tung bay như một đóa hoa đang nở. An Sinh đưa tay xuống, lớn tiếng gọi, Thất Nguyệt, tới đây. Giọng của cô ấy dường như vẫn còn đọng lại bên tai. Mỗi lần Thất Nguyệt nhớ lại kỷ niệm đó đều thấy buồn bã trong lòng.

Thất Nguyệt, tớ ở Quảng Châu để học vẽ. Tớ đạp xe ra ngoại ô vẽ tranh phong cảnh, vì đường quá xấu nên đã té ngã...Tổ chức một buổi Rave Party ở nơi đây quả thực quá tuyệt vời, tớ có thể nhảy đến rạng sáng, hoàn toàn giống như một con rối...Có một loài hoa, đóa hoa nhỏ rất dễ tàn, rồi chúng sẽ bay đi trong gió. Giống như những hạt mưa lấp lánh...

Khi tớ và A PAN chia tay, tớ còn nghĩ là vì không thể chấp nhận anh ấy...Tớ cho người khác bức tranh quảng cáo, biển quảng cáo treo trên cao được quét thuốc màu, ánh mặt trời khiến tớ suýt chút nữa đã ngất đi...Tớ muốn đến Thượng Hải đọc sách, tớ có cảm giác mình thích thành phố đó...

Tớ nghĩ bản thân có lẽ mãi mãi sẽ phiêu bạt như thế này. Chỉ là vĩnh viễn rốt cuộc có xa lắm không?

Cuối mỗi bức thư cô ấy đều viết: Cho tớ gửi lời hỏi thăm đến Gia Minh.

Thất Nguyệt không thể viết thư hồi âm hoặc là gửi một thứ gì đó cho An Sinh. Vì địa chỉ của cô ấy luôn luôn thay đổi. Ngày sinh nhật của Thất Nguyệt, cô ấy gửi cho cô một hồng bao lì xì từ một gia đình nào đó. Lại một lần khác, cô ấy gửi cho cô một chiếc váy thổ cẩm từ vùng dân tộc thiểu số. Sau đó, An Sinh gửi tiếp cho cô một bức ảnh của chính cô ấy. Trên ảnh, An Sinh khỏa thân. Tóc dài, tự hóa trang thành một con cá.

Bên cạnh bức ảnh cô viết một hàng chữ: Nước biển thật lạnh.

Cứ thế, từ ngày An Sinh đi đã được ba năm.

Lại thêm hai năm nữa. Thất Nguyệt tham gia một cuộc thi biện luận tại trường. Lúc mọi người nghỉ ngơi để lấy lại tinh thần, cùng nói chuyện về việc đi bộ hay là đi xe để du lịch thế giới. Một nam sinh cười nhạt nói bâng quơ, những người này đều là những kẻ lập dị. Bề ngoài thì rất cởi mở phóng khoáng, nhưng bên trong nội tâm lại yếu đuối mệt mỏi. Bọn họ không có đủ khả năng để sống trong xã hội hiện đại này.

Cho nên mới có thái độ trốn tránh cực đoan. Bản thân cuối cùng cũng chỉ là một kẻ yếu ớt.

Thất Nguyệt liền đỏ mặt. Cô đứng lên nói. Anh không hiểu những con người đó. Anh không hiểu. Bọn họ đều cảm thấy rất cô đơn.

Cô đơn. Anh hiểu không? Vì quá tức giận, cho nên Thất Nguyệt nói chuyện hơi lúng túng. Giọng nói của cô rất lớn. Anh có những thứ mà cô ấy không có. Nhưng anh lại không thể cho cô ấy được. Giống như thế giới này, không hề phù hợp với những giấc mộng của chúng ta. Nhưng chúng ta lại không muốn vứt đi giấc mộng đó. Cho nên chỉ có thể đày đọa chính bản thân mình ra khỏi thế giới.

Đêm hôm đó, Thất Nguyệt mơ thấy An Sinh thời còn niên thiếu. Cô mặc váy trắng đứng ở trên cây và đung đưa đôi chân. Tóc dài cùng váy bay trong gió. Khuôn mặt tươi cười. Nhưng Thất Nguyệt nghĩ, An Sinh giờ này chắc đã thay đổi rồi. Dù sao thì bây giờ cô ấy cũng đã hai mươi hai tuổi. Thất Nguyệt cũng hai mươi hai, cảm thấy được bản thân béo hơn ngày xưa. Khuôn mặt tú lệ trước kia nay trông có vẻ tròn hơn. Người cũng đã cao lên nhiều.

Cô thật sự rất nhớ An Sinh.

Đúng lúc ấy, chuông điện thoại bỗng dưng vang lên. Thất Nguyệt nghĩ chắc có lẽ là Gia Minh gọi. Cô bắt máy, đầu giây bên kia là một sự trầm mặc. Thất Nguyệt nói, alo, xin hãy nói đi. Sau đó là giọng của một cô gái vang lên. Thất Nguyệt, là tớ đây. Cô là ai? Thất Nguyệt nghi hoặc hỏi.

Là tớ, An Sinh đây. Cô gái đó lớn tiếng cười.

An Sinh đã lên đường đến Thượng Hải rồi ư?

Thất Nguyệt, xin nghỉ hai ngày tới đây với tớ đi. Tớ rất nhớ cậu.

Thất Nguyệt đi tàu đến Thượng Hải vào sáng sớm. An Sinh đứng ở bến tàu số mười sáu chờ cô. Từ xa, Thất Nguyệt nhìn thấy một cô gái gầy gò. Thắt hai bím tóc, dài đến thắt lưng. Cô mặc quần bò, áo sơ mi đen và đi giày thể thao.

Thất Nguyệt chạy đến. An Sinh đứng ở đó mỉm cười với cô. Khuôn mặt gầy xương, ánh mặt trời chiếu xuống cầu, màu da nâu và vầng trán rộng.

Từ nhỏ An Sinh đã không phải là một người xinh đẹp, nhưng cô ấy có khuôn mặt rất phương Đông. Hiện tại khuôn mặt đó trông có vẻ tang thương. Mang theo chút thần bí và lạnh lùng. Cô ấy không trang điểm, chỉ tỉa lông mày mảnh và nhọn.

An Sinh, giờ trông cậu rất giống một người con gái Việt Nam. Thất Nguyệt mỉm cười ôm lấy cô. Tớ rất thích!

Còn cậu thì giống như một củ lạc, thật khiến người khác muốn cắn một cái. An Sinh cười. Ánh mắt đen rạng rỡ. Hàm răng trắng như tuyết.

Đây chính là nụ cười của cô gái ấy trong lòng Thất Nguyệt.

An Sinh lớn lên quả thực đã thay đổi. Chỉ có nụ cười là không.

An Sinh đưa Thất Nguyệt về phòng trọ của cô. Cô ở phía đông thành phố cùng với một số sinh viên, cùng nhau trả tiền thuê nhà. Nhà ở Thượng Hải giá thuê rất đắt. An Sinh nói. Nhưng cô ấy vẫn bày trí nơi ở của mình rất ấm áp, chu đáo. Ga trải giường bằng vải bông, có cả khăn trải bàn và rèm cửa.

Bên cạnh giường cô để một bình hoa bằng thủy tinh, cắm trên đó là hoa ly màu trắng. Thất Nguyệt chợt nhìn thấy tấm ảnh ba người chụp chung được lồng trong một khung ảnh. An sinh nói, mỗi lần đổi chỗ ở, tớ không mang theo nhiều đồ lắm. Nhưng tớ nhất định phải mang theo nó. Bởi vì nó là tất cả của tớ. Khi ấy chúng ta vừa mới quen Gia Minh. Chúng ta đều rất nhiệt huyết đúng không?

Gia Minh dạo này có khỏe không? An Sinh hỏi.

Anh ấy rất tốt. Cũng sắp tốt nghiệp rồi. Có một công ty ở Tây An mời anh ấy tới đó làm việc.

Anh ấy đang thực tập, muốn xây dựng sự nghiệp.

Gia Minh đã là một người đàn ông trưởng thành rồi. An Sinh cười. Thất Nguyệt lấy từ trong túi ra một tấm ảnh của Gia Minh gửi cho mình, cô đưa cho An Sinh xem. Gia Minh mặc áo sơ mi màu lam, đứng dưới ánh mặt trời. Nhìn anh luôn luôn dịu dàng và sạch sẽ như vậy.

An Sinh nói, anh ấy rất đẹp trai. Mười sáu tuổi trước kia là như thế. Mười sáu năm về sau cũng vẫn là như vậy. Cái đêm cậu dẫn anh ấy tới quán bar, khi anh ấy xuất hiện, dường như đã đóng băng tất cả sự ồn ào ở nơi đó.

Phải, anh ấy còn là một người đàn ông rất tốt.

Cưới anh ấy đi, Thất Nguyệt. Chờ anh ấy tốt nghiệp rồi hãy cưới anh ấy.

Nhưng anh ấy rất muốn ở lại Bắc Kinh để làm việc. Tớ lại không hề muốn đi. Cậu có biết không, An Sinh, tớ không thể bỏ lại những người thân được. Có rất nhiều thứ tớ đã gắn bó với thành phố ấy. Tuy rằng chỉ là một nơi nhỏ bé, nhưng lại trù phú và hoa lệ, rất thích hợp để sống một cuộc đời bình thản.

Cậu thích cuộc sống tẻ nhạt đó ư?

Đúng vậy An Sinh. Vì tớ có quá nhiều thứ, nên tớ không thể bỏ chúng lại.

An Sinh cười cười. Cô hút thuốc không ngừng. Bắt đầu ho khan. Cô vuốt ve khuôn mặt của Thất Nguyệt và nói, làn da cậu thật đẹp.

Khuôn mặt của tớ bị rượu và cà phê tàn phá. Ban ngày đi tìm người thuê nhà, chỉ có thể hóa trang thật đậm. Tuy da của tớ không nhẵn và bóng, nhưng cậu xem, ông trời đã cho tớ một khuôn mặt phong trần. Điều ấy thật công bằng.

Hôm nay là cuối tuần, chúng ta đến bar uống gì đó nhé. An Sinh lấy ra một chiếc áo khoác đen, An Sinh, cậu không mặc đồ trắng nữa à? Thất Nguyệt nói.

Bây giờ chỉ có màu đen mới khỏa lấp được linh hồn trống rỗng của tớ. An Sinh cười. Sau đó cô soi gương và thoa son.

Hai người tới một quán bar nhộn nhịp ở khu phố dành cho người nước ngoài. An Sinh luôn thích loại âm nhạc ồn ào và nơi chật ních người này. Cô gọi một ly Whiskey. Có rất nhiều người chào cô. Hi, VIVIAN. Thất Nguyệt thấy trên ngón tay của An Sinh kẹp thuốc lá, nói tiếng Anh lưu loát với mấy người nước ngoài, sau đó bọn họ cùng cười lớn. Thất Nguyệt vuốt khe cốc nước đá của mình. Đột nhiên cô cảm thấy giữa mình và An Sinh trong lúc ấy như cách nhau cả một con sông rất lớn. Cô hiểu người đứng ở bờ bên kia vẫn là An Sinh. Nhưng bản thân cô đã không còn ở đó nữa.

Thất Nguyệt nhìn những ngón tay trắng nhợt của mình trên quầy bar. Cuộc sống của hai người bọn cô đều trái ngược nhau.

Một người đàn ông nhỏ gầy mặc áo sơ mi màu lam, đeo cà vạt chen lấn qua đám người bước về phía này, người đó cười và nói gì đó với An Sinh. An Sinh đáp lại vài câu, sau đó quay trở lại. Cậu dự định sẽ ở đây bao lâu hả An Sinh? Thất Nguyệt hỏi cô.

Tớ đến Thượng Hải chủ yếu là muốn kiếm chút tiền. Gần đây bất động sản đang rất phát triển. Nên muốn thứ một chút xem sao. Sau đó tớ sẽ lên núi Hưng An, thờ ơ nhìn cuộc đời này.

Cậu có nghĩ đến Tây Tạng tìm chút cảm hứng để vẽ tranh không?

Không. Bầu trời xanh yên tĩnh nơi ấy sớm đã bị sự ồn ào nhộn nhịp làm ô nhiễm. Hơn nữa tớ muốn từ bỏ việc vẽ tranh.

Tại sao? Cậu từ trước tới giờ không phải đều thích vẽ tranh ư?

Bức tranh tớ tặng cho cậu vào ngày sinh nhật chính là bức tranh cuối cùng của tớ. Nước biển trong tranh khiến tớ cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

An Sinh tiếp tục uống thêm một cốc rượu nữa.

Mà này, Thất Nguyệt, cậu còn sáng tác nữa không? Trước kia hai chúng ta đi thi viết văn, cậu luôn giành được giải thưởng. Còn bài viết của tớ thì luôn bị phê là yếu đuối và mệt mỏi. An Sinh cười, nhưng không hiểu sao tớ lại luôn cảm thấy bản thân viết tốt hơn cậu.

Còn thích Hemingway không? Chúng ta giống nhau ở điểm thích đọc tiểu thuyết của ông ấy. Ông ấy cho tớ rất nhiều dũng khí. Tớ vẫn luôn muốn biết, khi ông đem súng săn đặt vào miệng của mình, trong đầu ông đã suy nghĩ những gì. Sau đó tớ cũng bắt đầu sáng tác. Thất Nguyệt, tớ đã viết một bản thảo. Có lẽ một ngày nào đó tớ sẽ đem nó đi xuất bản thành sách. Chúng ta bắt buộc phải vứt bỏ nhiều thứ. Viết văn chính là cách cuối cùng để cứu vớt chính linh hồn mình. Thượng đế sẽ không thể cướp đoạt được.

Âm nhạc ồn ào lại lần nữa nổi lên. Đám đông phấn khích la hét và nhảy múa.

Tớ đã đi khắp miền Nam, tây Nam và miền Trung. Gần như đã trải qua mọi thứ. Ở vùng núi thì dạy học, ở trên các đường phố thì vẽ chân dung, ở quán bar làm làm vũ nữ, ở bên ngoài thì vẽ tranh quảng cáo. Có đôi lúc ở một mình trong một mình trong một thị trấn nhỏ, tớ uống say ba ngày không có ai biết. Tớ muốn quên đi gia đình của mình ở nơi nào. Đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với mẹ. Tớ nghĩ nhà của tớ chính là món nợ mà tớ đang đeo nặng trên vai.

Chỉ là có đôi lúc tớ cảm thấy linh hồn mình rất trống rỗng. Có đôi khi lại vô cùng nặng nề. An Sinh cười. Cô vội vàng đưa chai rượu lên dốc ngược.

Tại sao cậu không tìm cho mình một người để yêu thương, hả An Sinh?

Người đàn ông ấy muốn tớ ra nước ngoài. Tớ làm trong công ty bất động sản của ông ta, ông là người đã ly hôn. An Sinh uống hết cốc rượu của mình, sau đó lại để lên quầy bar, ra hiệu cho phục vụ lấy rượu tiếp. Người đàn ông này có thể đáng tuổi cha của tớ.

Cậu có thể tìm một người phù hợp với bản thân mình mà.

Phù hợp ư? Người đàn ông phù hợp là như thế nào? An Sinh ngẩng đầu lên cười. Tiếng cười của cô vì thuốc lá và rượu đã trở lên khàn khàn. Ý nghĩa này quá rộng. Tiền của ông ta, linh hồn của ông ta, tình cảm của ông ta, thân thể của ông ta, chúng ta đều không thể đo lường được đâu.

Cậu có biết không, Thất Nguyệt? An Sinh kề sát vào khuôn mặt của Thất Nguyệt và nói. Chỉ cần một người người đàn ông có chút hình tượng của Gia Minh, thì tớ cũng bằng lòng chấp nhận. Nhưng trên thế giới này người anh tuấn và thuần khiết như anh ấy, chúng ta chỉ có thể tìm được một người mà thôi.

An Sinh, cậu say rồi. Cậu đừng uống nữa. Thất Nguyệt cầm lấy cốc rượu rồi đưa cho phục vụ, ý bảo anh ta cất đi.

Không. Tớ vẫn muốn uống. Tớ vẫn muốn uống mà. An Sinh gục lên quầy bar. Chỉ có rượu mới khiến tớ cảm thấy ấm áp.

Thất Nguyệt, khi chúng ta đã trưởng thành, tớ không nghĩ lại có thể gặp được cậu. Tại sao nhều năm như vậy rồi tớ còn nhớ tới cậu? Tớ không muốn xuất hiện trước mặt cậu. Thế là tớ lại muốn đi. Tớ đã quá mệt mỏi. Tớ không thể ngừng lại được. An Sinh đứng dậy lớn tiếng nói.

Thất Nguyệt âm thầm rơi lệ dìu An Sinh ra khỏi quán bar. Bên ngoài gió thổi rất lạnh. An Sinh quỳ xuống đất nôn mửa. Dây chuyền từ trong ngực cô lộ ra. Dây tơ màu đỏ đã biến thành xám trắng. Khi đi tắm, tớ không bao giờ tháo nó ra.

Một đêm gặp lại duy nhất, An Sinh vì uống rượu nên ngủ say. Thất Nguyệt mất ngủ nhưng không có cách nào đánh thức An Sinh dậy nói chuyện được, chỉ có thể đối diện với màn đêm trầm mặc, u tối. Họ vẫn giống với trước đây, ngủ cùng nhau. Nhưng An Sinh dường như đã không còn như ngày trước, cô ấy không ôm cô, không vùi đầu vào trong ngực cô, tay chân đều không còn để trên người cô nữa.

An Sinh cuộn tròn người lại.

Trọn sáu năm trời đều như thế này sao? Thất Nguyệt nghĩ.

Rất nhiều đêm, An Sinh cô độc trong bóng tối, cuối cùng đã thành một thói quen ôm chặt chính mình.

Cô ấy đã không còn là người từng khóc nghẹn ngào trong lòng cô ngày trước.

Hai mươi ba đến hai mươi tư tuổi. Thất Nguyệt tốt nghiệp, đến một ngân hàng công tác. An Sinh rời khỏi Thượng Hải, tiếp tục phiêu bạt lên phương Bắc.

Gia Minh tốt nghiệp, ở lại Tây An để xây dựng sự nghiệp.

Gia Minh, anh có thể về được không? Thất Nguyệt nói qua điện thoại. Chúng ta cần phải kết hôn.

Tại sao em không thể tới Bắc Kinh hả Thất Nguyệt?

Em chỉ muốn một cuộc sống yên bình Gia Minh ạ. Có anh, có cha mẹ và em trai, có mái ấm gia đình, có công việc ổn định, có cuộc sống bình lặng an ổn. Em không muốn trôi nổi. Thất Nguyệt vừa nói xong, đột nhiên bật khóc thành tiếng.

Được rồi được rồi. Thất Nguyệt. Đừng như vậy. Gia Minh liền luống cuống.

Anh đã từng hứa với em, Gia Minh. Chúng ta nhất định không được rời xa nhau. Anh quên rồi sao?

Anh không quên. Gia Minh trầm mặc. Tháng sau hạng mục sẽ hoàn thành, lúc đó anh sẽ trở về nhà.

Cảm ơn anh, Gia Minh. Em biết như thế sẽ có ảnh hưởng tới sự nghiệp của anh. Nhưng chúng ta cần phải cùng ở một nơi. Cuộc sống giống nhau sẽ cho chúng ta kết quả. Hãy tin em, Gia Minh.

Anh tin em. Thất Nguyệt. Gia Minh ở đầu dây bên kia hơi ngừng lại. Sau đó anh lại nói, Thất Nguyệt, An Sinh đã từng đến chỗ anh.

Cô ấy có khỏe không?

Cô ấy không hề khỏe. Rất gầy và xanh xao. Cô ấy tới Đôn Hoàng. Đi ngang qua Tây An nên đến gặp anh. Rồi lại vội vàng rời đi.

Tại sao anh không khuyên cô ấy về nhà?

Anh nghĩ là không thể, Thất Nguyệt ạ! Được rồi, anh phải cúp máy đây. Nói rồi Gia Minh cúp máy.

Thất Nguyệt làm ở ngân hàng rất thoải mái. Tiền phúc lợi cũng rất cao, mọi người trong gia đình đều thấy an tâm. Chờ Gia Minh về sẽ cử hành hôn lễ. Đột nhiên một lần mẹ Thất Nguyệt nhắc tới An Sinh. Bà nói, cô gái đó thực sự được trời ban cho nhiều thứ hơn con Thất Nguyệt ạ. Chỉ tiếc là mệnh không tốt.

Trước kia mẹ Thất Nguyệt vẫn thích mời An Sinh ở lại dùng cơm. Vì An Sinh hay nói những lời rất hài hước. Cô thường khen mẹ nấu ăn ngon, luôn làm nũng với bà. Thất Nguyệt cũng hiểu được rằng, tuy bản thân xinh đẹp hơn An Sinh. Nhưng An Sinh lại quyến rũ hơn tất thảy mọi cô gái trên đời.

Gia Minh từng nói, An Sinh là một loài hoa tỏa ra hương thơm nồng quỷ dị. Đóa hoa ấy khi nở sẽ khiến cho người ta sợ hãi đến say mê.

Còn Thất Nguyệt, cô đã nghĩ, bản thân sẽ được hạnh phúc. Có đôi lúc cô bưng một cốc nước, ngồi ở giữa văn phòng mát lạnh, ngắm nhìn hoàng hôn buông ngoài cửa sổ. Cô nghĩ rằng sau khi tan tầm, sẽ nhận được điện thoại của Gia Minh, mẹ sẽ làm canh củ cải hầm xương cho cô. Cô đã chấp nhận để khuôn mặt của bản thân càng ngày càng trở lên bình lặng và tẻ nhạt.

Một lần, có một đoàn du lịch đến từ Pháp tới công ty cô. Thất Nguyệt nhìn thấy bên trong đoàn một cô gái, mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt. Bên trong không hề mặc áo ngực, để lộ một bộ ngực vô cùng quyến rũ. Trong thành phố đông đúc dân cư này, sẽ không bao giờ có một cô gái làm được như thế. Nhưng An Sinh từ trước đến này đều có thể như vậy. Đều giống như một cô gái mới mười ba tuổi.

An Sinh sẽ cởi giày, nhanh nhẹn trèo lên cây. Sau đó cô ấy sẽ đưa tay xuống, nói với cô rằng:

Thất Nguyệt, tới đây.

Nhưng Thất Nguyệt sẽ không trèo lên theo. Cô ngẩng đầu nhìn, cảm thấy An Sinh và chiếc cây đó rất giống nhau. Có lẽ cô đã lựa chọn theo bản năng của mình.

Cô thà để An Sinh ở một mình trên cây đó. Một phần bất lực. Một phần sợ hãi.

Còn một phần nữa, là cô biết chính muốn điều gì.

Mùa thu đến rất nhanh. Giờ nghỉ trưa vừa bắt đầu, Thất Nguyệt được một đồng nghiệp rủ đi xem áo cưới. Họ cùng làm trong một công ty. Thất Nguyệt vuốt ve lớp vải ren mềm mỏng và những viên ngọc được gắn trên đó. Trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào.

Nhưng Gia Minh chưa hề gọi điện về thông báo thời gian cho cô biết. Thậm chí khi cô gọi điện, bên kia chỉ có máy báo ghi âm lại. Đã nhiều năm như vậy, Gia Minh chưa từng khiến cho Thất Nguyệt cảm thấy hoang mang và nghi ngờ. Đột nhiên lúc này, trong lòng cô trào lên một dự cảm.

Cô không ngừng gọi điện thoại. Cô sẽ gọi cho đến khi nào Gia Minh nhấc máy. Sau đó vào một đêm, cô quả nhiên đã nghe được giọng nói trầm thấp của Gia Minh. Anh nói, anh Gia Minh đây.

Gia Minh, tại sao anh còn chưa về? Thất Nguyệt hỏi.

Thất Nguyệt, xin lỗi em! Gia Minh hình như đã uống rượu. Giọng nói của anh không được rõ ràng, cho...anh một thời gian nữa. Một chút. Một chút thời gian nữa thôi.

Gia Minh, anh nói gì vậy?

Cho...cho anh một thời gian nữa đi, Thất Nguyệt. Gia Minh giống như bật khóc. Sau đó điện thoại đột nhiên bị ngắt.

Thất Nguyệt ở nơi này bần thần hồi lâu. Người đàn ông đó. Từ khi cô gặp anh năm mười sáu tuổi. Cô đã đợi anh tám năm. Nhưng anh. Trước đêm kết hôn, anh lại nói rằng...cho anh một thời gian nữa.

Cô không thể để mất anh.

Đêm đó Thất Nguyệt gọi điện đến công ty xin nghỉ, sau đó cô mua một vé xe lửa đến Tây An.

Thất Nguyệt, Gia Minh có chuyện gì sao? Mẹ vừa thu dọn hành lý cho Thất Nguyệt, vừa lo lắng hỏi.

Mẹ, con muốn đưa Gia Minh về nhà.

...

Thất Nguyệt ngồi trên xe lửa.

Xe lửa chạy cả ngày lẫn đêm, lao qua những cánh đồng mênh mông.

Đây là lần đầu tiên Thất Nguyệt xa nhà. Từ trước đến nay cô vẫn sống trong thành phố của mình. Chỉ duy nhất một lần là tới Thượng Hải thăm An Sinh.

Nhưng lần đó cũng không đi xa lắm. Vì Thượng Hải nằm ngay cạnh thành phố của cô. Một người không bao giờ rời xa gia đình, cũng không phải là không có hạnh phúc.

Thất Nguyệt nghe được rất nhiều câu chuyện ở trên xe lửa. Cô đang nghĩ, mỗi lần đi xa như vậy An Sinh rốt cuộc đã nhìn thấy những gì? Giống như lúc cô ấy từng trèo cây và nhìn thấy đồng ruộng cùng dòng sông nhỏ. Phong cảnh phương xa tuy rằng xinh đẹp, nhưng ở nơi đó không phải là nhà.

Thời điểm ở trên biển, An Sinh uống rượu. Khóc lóc nói rằng Thất Nguyệt phải quên cô đi, không được quan tâm tới cô ấy nữa. Cô ấy muốn từ bỏ sự ràng buộc cuối cùng trong lòng, muốn đi xa một mình phải không?

Thất Nguyệt tựa đầu vào cửa kính, nhẹ nhàng mà khóc.

Lúc mười bảy tuổi, cô đến nhà ga tiễn An Sinh rời bỏ thành phố này. Cô hiểu được An Sinh rất cô độc và đau khổ. Nhưng cô lại không thể cho An Sinh được một thứ gì cả. Cô vẫn không thể giải thích được điều này.

Trong bóng tối bao phủ. Trước mắt Thất Nguyệt không ngừng hiện lên những đoạn hồi ức ngắn ngủi.

An Sinh dưới ánh mặt trời tươi cười. Cô nói, chúng mình đến sân thể dục đi. Sau đó là hương thơm thoang thoảng của cây nhãn. Chiếc váy màu trắng của An Sinh tung bay trước gió. Trong bóng tối, An Sinh như một động vật bị thương, phát ra những tiếng kêu nức nở. An Sinh làm vỡ chiếc vòng ngọc.

Khi cô đến ga tàu, cánh tay giơ lên vẫy. An Sinh viết thư, những dòng chữ vẫn còn rất ngây thơ.

Thất Nguyệt, tớ đi xe một mình ra vùng ngoại ô vẽ phong cảnh. Vì đường rất xấu, cho nên tớ đã té ngã...

Cuối cùng cũng đến ga Tây An. Thất Nguyệt rời đi trong vẻ mệt mỏi. Cô gọi xe đến chỗ Gia Minh ở. Trái tim đột nhiên đập rất nhanh.

Cô theo địa chỉ lên tầng năm, thấy trước mặt là một cánh cửa đóng chặt. Thất Nguyệt gõ cửa, nhưng không có ai trả lời. Bây giờ đang là tám giờ sáng. Có lẽ Gia Minh đã đi làm. Thất Nguyệt đặt hành lý sang bên cạnh. Đau đớn ôm lấy bản thân mình, cô ngồi bệt xuống.

Sau đó tựa hồ nghe thấy tiếng bước chân của Gia Minh. Thất Nguyệt ngẩng đầu. Gia Minh đang cầm một gói thuốc bắc bước đến. Bên cạnh anh là một cô gái mặc quần áo màu đen, tóc dài và tung rối. Cô gái ấy tựa vào người Gia Minh. Bộ dạng vô cùng lười biếng và dịu dàng.

Thất Nguyệt chậm rãi đứng dậy. Cô mở to mắt nhìn Gia Minh. Giờ khắc này, trong đầu cô chỉ có một màu trắng chết lặng.

Thất Nguyệt. Gia Minh giật mình nói. Cô gái kia cũng quay ra nhìn. Tóc cô rơi xuống bên khuôn mặt. Đôi mắt đen sâu thăm thẳm. Vầng trán cao. Hàm răng trắng như tuyết. Đó chính là An Sinh.

Thất Nguyệt hơi giật mình đi theo bọn họ vào phòng. Hành lý của cô cũng được mang vào theo. Cô nhất thời nhìn xung quanh căn phòng. Phòng của Gia Minh rất sạch sẽ. Trên bàn có một bình thủy tinh, dùng nước trong đó để tưới cho cây mã đề. Trên giường có để một bộ quần áo ngủ. Một chiếc áo lót ren màu đen, đó là của An Sinh.

Gia Minh đưa tớ đến bệnh viện. Tớ vừa từ Đôn Hoàng trở về liền sinh bệnh. An Sinh rót một ly nước ấm đưa cho Thất Nguyệt, sau đó cô rút một điếu thuốc và châm lửa.

Thất Nguyệt chuyển đôi mắt đến chỗ Gia Minh. Nhưng đôi mắt anh lại không dám nhìn thẳng vào cô.

Gia Minh, sao anh không về nhà?

Thất Nguyệt, anh không thể trở về được. Gia Minh nói rất kiên quyết.

Thất Nguyệt im lặng. Trong lòng trào lên một sự phẫn nộ và sợ hãi, cô có thể thấy được cơ thể mình đang run rẩy. Cô chậm rãi đến trước mặt An Sinh.

Nước mắt rơi xuống, cô nói. An Sinh, tớ không biết điều cậu muốn là gì. Tớ luôn tự hỏi bản thân rằng, tớ rốt cuộc có thể lấy cái gì ra để mà chia sẻ cho cậu.

An Sinh nói, tớ yêu Gia Minh. Tớ muốn cùng anh ấy chung sống.

Thất Nguyệt dồn toàn lực của cơ thể, lạnh lùng giáng vào An Sinh một cái bạt tai.

An Sinh.

...

Trên con đường ban đêm, Thất Nguyệt nghe được âm thanh tuyệt vọng của chính mình trong gió. Cô đã đi rất lâu. Tìm rất nhiều nơi. Cô hối hận và lo lắng khi bản thân mình đã đến đây không đúng lúc.

Cô ngồi thụp xuống đường. Gia Minh chạy đến ôm cô vào lòng. Anh nói, Thất Nguyệt, xin lỗi!

Gia Minh, người anh yêu cuối cùng vẫn là An Sinh. Tại sao anh không nói cho em biết?

Gia Minh yên lặng, đau đớn ôm lấy Thất Nguyệt. Anh ôm cô rất chặt. Nhưng lại không nói được lời nào.

Anh Sinh bỏ đi không có một đồng nào trong người. Cô ấy không thể rời khỏi Tây An. Với tính cách của cô cũng sẽ không bao giờ tự sát. Cô ấy chỉ có thể vào quán bar. Hai người cứ thế đi tìm.

Nhưng không thấy. Tất cả đều không thấy.

Thất Nguyệt, em về ngủ trước đi. Để anh đi tìm. Gia Minh nói giọng kiên quyết.

Không. Em muốn đi tìm cô ấy. Thất Nguyệt cố gắng không để bản thân mình rơi lệ. Cô vẫn còn nhớ rõ dấu tay mình in hằn trên khuôn mặt nhợt nhạt của An Sinh. Còn đôi mắt của An Sinh thì lại vô cùng sâu thẳm và tuyệt vọng. Cô ấy nở một nụ cười nhạt. Rồi sau đó đẩy cửa và chạy ra ngoài. Cô không biết tại sao mình lại đối xử với An Sinh như vậy. Từ trước đến giờ cô chưa từng nổi giận với An Sinh.

An Sinh không thể có được những thứ của Thất Nguyệt. Thời niên thiếu đã như vậy. Sau này trưởng thành cũng vẫn sẽ như thế.

Ở trước cửa một cửa hàng, bọn họ chợt nhìn thấy An Sinh. Cô ấy không uống rượu. Cô chỉ thu mình trong chiếc áo khoác ngồi ở trên bậc thềm. Bên cạnh chỗ ngồi là vô số tàn thuốc.

Tớ lạnh. Nhìn thấy hai người, An Sinh bình thản nở một nụ cười. Cô ấy đối diện với quá khứ bình tĩnh mà cô đơn.

Về đi. An Sinh. Thất Nguyệt không dám cầm tay cô ấy. Cô chỉ có thể cúi đầu xuống nhìn An Sinh và nói như vậy.

Được. Tớ sẽ về. An Sinh ném mẩu thuốc trên tay xuống. Gia Minh. Cô quay đầu, thấp giọng gọi Gia Minh.

Gia Minh, ôm em về nhà đi. Người em đã lạnh cóng rồi.

Gia Minh ôm An Sinh vào trong lòng. Khuôn mặt anh nhẹ nhàng ghé vào mái tóc lạnh lẽo của An Sinh.

Ngày hôm sau An Sinh đột nhiên sốt cao và hôn mê. Vì say rượu và lang thang ở bên ngoài, nên cơ thể yếu ớt của cô không thể chống đỡ được. Gia Minh đưa An Sinh vào bệnh viện. Thất Nguyệt chuẩn bị về nhà,

Trong phòng đợi, Thất Nguyệt và Gia Minh trầm mặc ngồi một chỗ.

Gia Minh, anh phải chăm sóc cho An Sinh thật tốt.

Anh biết.

Em thực sự rất yêu anh, Gia Minh ạ! Thất Nguyệt lệ nóng tuôn trào nhìn người đàn ông bên cạnh mình. Em nghĩ là từ trước đến nay em chưa bao giờ nói cho anh biết điều này. Đúng vậy. Em chưa từng nói ra. Dường như trong đôi mắt của Gia Minh cũng thấp thoáng lệ quang. Anh vươn tay đến, ôm cô vào trong ngực. Hai người đều là những cô gái rất tốt. Bọn em giống như là một người vậy.

Em về nhà hôm nay là ngày 24 tháng 11. Em chờ anh một tháng. Gia Minh. Em sẽ không nghe điện thoại của anh đâu.

Nếu một tháng sau anh trở lại như anh trước kia, thì chúng ta sẽ kết hôn. Còn nếu anh không trở về, chúng ta sẽ kết thúc duyên phận này.

Em sẽ không bao giờ hận anh.

Gia Minh nhìn Thất Nguyệt. Vẻ mặt của cô vô cùng nghiêm túc. Cô nói, Gia Minh, anh phải suy nghĩ thật kỹ. Em, cũng như An Sinh. Ở lại Bắc Kinh hay là trở về nhà.

Anh chỉ có thể lựa chọn một.

Thất Nguyệt tháo chiếc vòng ngọc xanh biếc ở cổ tay đưa cho Gia Minh. Anh hãy giữ nó đi.

An Sinh luôn biết thứ em thích thứ gì nhất. Còn em thì luôn tự hỏi bản thân về cô ấy, đến cuối cùng cũng biết được thứ cô ấy thích nhất chính là chiếc vòng tay này.

Thất Nguyệt về nhà, cô không nói rõ mọi chuyện cho mẹ biết. Cô chỉ nói rằng Gia Minh có chuyện cần phải xử lý.

Hằng ngày Thất Nguyệt vẫn bình tĩnh đến chỗ làm. Trong lòng cô vẫn còn rất đau. Tựa như chỉ cần một đụng chạm nhỏ cũng có thể làm nước mắt rơi xuống. Nhưng cô vẫn trầm mặc cố gắng chịu đựng.

Từ nhỏ cô đã có một cuộc sống quá thuận lợi và hạnh phúc. Cho nên nỗi đau đầu đời này quá thực quá lớn.

Nhưng Thất Nguyệt luôn nghĩ, đây có thể cũng là một cơ hội để giúp cô trưởng thành hơn.

Thời tiết càng ngày càng lạnh. Có lẽ ở Phương Bắc sắp sửa có một đợt tuyết lớn.

Cô chợt nhận ra bản thân mình rất yêu Gia Minh. Cô luôn hỏi chính mình rằng, nếu như Gia Minh không trở lại, thì liệu cô còn có thể yêu một người đàn ông khác và cùng anh ta kết hôn hay không? Điều ấy khó có thể tưởng tượng được. Từ năm mười sáu tuổi, cô đã luôn luôn yêu một Gia Minh anh tuấn và dịu dàng. Trên người anh có mùi vị sạch sẽ. Những ngón tay ấm áp của anh. Và cả mái tóc được cắt gọn gàng của anh nữa.

Sẽ không bao giờ còn một người đàn ông có thể khiến cho cô yêu anh đến vậy nữa.

...

Lễ giáng sinh đang đến gần.

Những cửa hàng trên đường phố bắt đầu bày ông già Noel và cây thông Noel. Dùng phấn để viết một dòng chữ Merry Christmas. Tan tầm, Thất Nguyệt mặc một chiếc áo măng tô, vội vàng bước đi trong gió lạnh và hoàng hôn. Trong dòng người hối hả trên đường, có hai cô gái học trung học cơ sở tầm 13 tuổi nắm tay nhau vô cùng thân thiết, nhìn vào tủ kính bày những món đồ Giáng Sinh. Hai mái tóc đen ghé sát vào nhau.

Một cô gái nói, tớ thích con gấu nhung này.

Người kia nói, tớ cũng rất thích.

Cô gái kia lại nói, vậy tớ xin bố đến đây mua nó để chúng ta cùng chơi nhé.

Người kia đáp, hay quá!

Thất Nguyệt nghĩ, một con gấu nhỏ có thể cùng nhau chơi. Khác hoàn toàn với điều đó. Nếu hai người không gặp phải điều không thể chia sẻ cho nhau, thì liệu có thể trở nên như vậy hay không?

Tình bạn tuổi trẻ như một con bướm rực rỡ mà mù quáng. Nhưng An Sinh, là người đầu tiên mà cô yêu.

Ngày 24 tháng 12, Gia Minh không trở về.

Buổi tối đồng nghiệp gọi Thất Nguyệt cùng đón Giáng Sinh, ăn cơm và khiêu vũ. Thất Nguyệt đồng ý.

Cô dùng tiền thưởng để mua một chiếc áo khoác ngoài và một đôi giày đen, trang điểm kỹ càng. Đồng nghiệp vô cùng kinh ngạc. Vì bình thường Thất Nguyệt đều giữ hình ảnh của một cô gái dịu dàng, ngoan hiền, đột nhiên hôm nay lại trở nên vô cùng quyến rũ.

Một đồng nghiệp cùng làm việc trong ngân hàng, vừa mới được thăng chức. Là một người đàn ông đơn giản, trung thực, tài giỏi, và luôn luôn đem lòng thích Thất Nguyệt.

Tối hôm ấy mọi người ở cùng một chỗ, hò hét uống rượu, Thất Nguyệt cũng hào hứng theo họ. Anh dùng tất cả dũng khí của mình, thêm một chút hơi men trong người, tới trước mặt Thất Nguyệt mời cô khiêu vũ.

Thất Nguyệt chấp nhận lời mời của anh. Người đàn ông này học thức và gia thế đều tốt. Chỉ là tuổi vừa quá 30 nên đã có bụng bia. Còn đeo kính cận rất dày. Anh nói, Thất Nguyệt, Giáng Sinh tới sẽ có một bộ phim bom tấn của Mĩ, anh có thể mời em đi xem không? Thất Nguyệt mỉm cười nói, có gì to tát đâu chứ.

Trước mắt cô hiện lên hình ảnh nụ cười sáng lạn của Gia Minh. Cô nghĩ rằng cô muốn, cô phải đi. Muốn một cuộc sống bình thản và ổn định.

Cho dù có thay đổi người đàn ông tĩnh bình ấy, thì có lẽ hạnh phúc cũng sẽ vẫn giống nhau.

Khoảng hai giờ sáng, đồng nghiệp đưa Thất Nguyệt về nhà. Khi xe còn cách nhà một đoạn cô đã đi xuống.

Cô nghĩ từ từ mới vào nhà, để bản thân tỉnh táo một chút. Trời bắt đầu có tuyết rơi. Mùa đông phương Nam, luôn luôn là như vậy. Sẽ có những bông tuyết nhỏ đột ngột rơi xuống.

Thất Nguyệt ngẩng đầu nhắm mắt lại, cảm giác được sự lạnh lẽo của những bông tuyết đang tan dần trên da thịt. Cô đứng trong gió lạnh giang hai cánh tay, nhẹ nhàng xoay tròn thân thể. Cô nghĩ, ông già Noel đã bắt đầu tặng quà Giáng Sinh rồi sao? Ông có biết món quà nào mới làm cho tôi cảm thấy thực sự hạnh phúc hay không?

Sau đó có một người đột nhiên ôm chầm lấy cô. Thất Nguyệt không dám mở mắt. Bởi vì cô nghe thấy được hơi thở quen thuộc của người đàn ông đó.

Cô đưa tay lên những sợi tóc ngắn ngủi của anh. Vòng tay ấm áp ấy vẫn quen thuộc như vậy.

Anh không mua được vé máy bay. Chỉ có thể ngồi xe lửa tới đây. Như vậy có kịp không? Thất Nguyệt.

Thất Nguyệt không nói gì. Chỉ gắt gao ôm, gắt gao ép chặt khuôn mặt vào ngực anh để lắng nghe nhịp tim anh đang đập.

Hai mươi lăm tuổi xuân, Thất Nguyết gả cho Gia Minh. Hai người cử hành hôn lễ đơn giản.

Thất Nguyệt cuối cùng cũng được mặc áo cưới trắng tinh khiết. Nhưng ngày kết hôn hôm đó trời lại đổ mưa phùn lạnh lẽo.

Mưa bay lất phất, như những giọt nước mắt vô tận. Thất Nguyệt mặc áo cưới bước về phía có mái che, một bước chân đột nhiên dẫm vào vũng nước. Bùn đất bắn lên nền vải trắng như cánh hoa anh đào bung nở.

Sau hôn nhân cuộc sống vẫn bình thản và tẻ nhạt, hoàn toàn giống như suy nghĩ và kế hoạch trước đây của Thất Nguyệt.

...

Gia Minh tự mình mở một công ty, việc làm ăn rất thuận lợi. Đồng thời anh là một người đàn ông rất biết lo cho gia đình. Một lần mẹ vì nhớ Thất Nguyệt, cho nên đã gọi điện nói rằng buổi tối gia đình anh không cần nấu cơm, hãy về nhà mẹ ăn.

Thất Nguyệt cũng muốn về nhà. Mọi người trong gia đình cùng nhau sum họp, vui vẻ ăn cơm. Tình thân ấm áp tràn ngập.

Gia Minh không nhắc nhiều tới An Sinh. Chỉ nói rằng sau khi cô khỏi bệnh, liền đi Bắc Kinh ngay. Sau đó cô với ông chủ văn phòng bất động sản của mình, cùng đi Canada.

Có phải người đàn ông đáng tuổi cha cô ấy? Thất Nguyệt còn nhớ rõ An Sinh từng kể về ông, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

Nhưng cô ấy lại muốn, cô ấy muốn để bản thân rút lui. Lựa chọn ấy đều là Gia Minh và An Sinh đã chọn.

Cô thích được lựa chọn kết cục. Như vậy trong lòng có thể gánh vác một ít trách nhiệm.

Thất Nguyệt và Gia Minh, từ đó tránh nhắc đến chuyện của An Sinh.

Tuy nhiên Thất Nguyệt vẫn còn nhớ tới An Sinh.

Một buổi đêm, trời mưa rất to.Thất Nguyệt đột nhiên tỉnh dậy trong cơn mơ. Cô giật mình ngồi dậy. Gia Minh cũng giật mình tỉnh giấc, trong bóng đêm anh hỏi Thất Nguyệt, em làm sao vậy? Thất Nguyệt.

Có người gõ cửa. Gia Minh.

Đâu có. Không hề có ai gõ cửa.

Không. Rõ ràng em đã nghe thấy âm thanh đó.

Thất Nguyệt bước ra ngoài, vội vàng mở cửa. Một cơn gió lạnh thổi tới. Bên ngoài trời mưa rất to.Thất Nguyệt tựa người vào khung cửa, ngơ ngác sững sờ đứng đó.

Cô không nói cho Gia Minh biết.

Cô còn nhớ thời niên thiếu khi còn ở cạnh An Sinh, cô ấy rất cô độc. Cả người An Sinh ướt đẫm, ôm ấy hai cánh tay mình tựa vào cửa.

Khuôn mặt không chút sắc thái nhìn Thất Nguyệt nói, bà ấy đi rồi. Buổi đêm hôm ấy, người thân duy nhất của An Sinh đã rời bỏ cô ấy.

Thất Nguyệt đột nhiên có một dự cảm, An Sinh nhất định sẽ về đây.

Mùa thu tới, một lá thư từ Canada được gửi đến tay Thất Nguyệt.

An Sinh tính tình vẫn như một đứa trẻ, không hề thay đổi. Cô ấy nói, Thất Nguyệt, mùa thu nơi đây thật là rét.

Bệnh cũ của tớ có dấu hiệu tái phát. Chuyện quan trọng nhất là tớ đã mang thai. Người đàn ông kia không có ý định sẽ chung sống cùng với tớ.

Nhưng tớ không muốn mất đứa nhỏ. Bởi vì đứa trẻ này là con của Gia Minh.

Gia Minh nhìn Thất Nguyệt. Thất Nguyệt im lặng. Sự im lặng của cô cứ duy trì như thế trong ba ngày. Mãi cho đến khi vào một buổi đêm, cô về nhà nói, cô đã gửi thư hồi âm cho An Sinh, gọi An Sinh hãy trở về.

Thất Nguyệt nói, cô ấy ở nước ngoài sẽ chết vì bệnh tật và đói khát.

Gia Minh nói, Thất Nguyệt, thực xin lỗi!

Thất Nguyệt lắc đầu. Anh không làm gì sai cả. Gia Minh. Về sau anh không cần phải nói những lời này nữa.

Em vẫn luôn muốn biết anh trở về là do chính bản thân lựa chọn hay là do An Sinh lựa chọn.

Gia Minh nói, anh không muốn trả lời vấn đề này.

Trong một đêm mưa Thất Nguyệt phải đến sân bay để đón người. Gia Minh tăng ca.

Chuyến bay Bắc Kinh bị lùi lại. Thất Nguyệt đợi rất lâu.

Sau đó cô ra chỗ hàng người đông đúc trong sân bay. Thất Nguyệt cầm biển đứng chờ ở nơi đó. Cuối cùng cô cũng nhìn thấy An Sinh. An Sinh mang theo hành lý rất đơn giản, mặc áo khoác ngoài màu đen. Cơ thể có chút mập mạp. Mái tóc dài đã bị cắt đi.

Tóc ngắn rối tung. Càng làm lộ ra bộ mặt nhợt nhạt và gầy gò của cô ấy. Chỉ có ánh mắt là vẫn sáng lạ kỳ.

Cô nhìn Thất Nguyệt. Trên khuôn mặt nở một nụ cười bình thản. Hi, Thất Nguyệt.

An Sinh. Thất Nguyệt chạy đến, ôm chầm lấy An Sinh. Nước mắt cô rơi xuống. An Sinh, về đến nhà rồi. Cuối cùng cũng về đến nhà rồi.

Phải, đã về đến nhà rồi. An Sinh dụi khuôn mặt vào cổ Thất Nguyệt. Khuôn mặt của cô đã lạnh cóng rồi.

Hai người đứng ôm nhau trong sảnh chờ trống trải của sân bay.

Từ khi An Sinh bỏ nhà đi năm mười bảy tuổi. Đến nay đã là tám năm trời.

An Sinh lại đến nhà Thất Nguyệt ở. Mẹ Thất Nguyệt không hề biết đứa bé trong bụng An Sinh là của Gia Minh, cho nên vẫn đối xử với An Sinh rất tốt. Thất Nguyệt và Gia Minh cũng quyết định sẽ giữ bí mật chuyện này.

An Sinh đầu tiên đến bệnh viện khám bệnh.Vì đứa nhỏ, cô đã từ bỏ thói quen bao nhiêu năm qua là rượu và thuốc lá. Cũng chính vì lý do đó, mà cơ thể của cô rất yếu. Thất Nguyệt hằng ngày đều đun thuốc Đông y cho cô uống. Trong phòng luôn tràn ngập mùi thảo dược. An Sinh ở nhà rảnh rỗi, trồng rất nhiều hoa cỏ. Thỉnh thoảng một người ngồi ở sân phơi nắng, có thể im lặng mà ngồi thật lâu.

Gia Minh đi qua đưa cho cô một ly sữa nóng. Cô liền nhìn anh mỉm cười nói, cám ơn. Gia Minh không nói gì. Nhưng lại nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn của cô.

Đến một ngày, Anh Sinh nói cho Thất Nguyệt biết, cô đang sáng tác. Cô vẫn kiên trì sáng tác. Viết từng chữ một trên giấy bản thảo. An Sinh nói, tớ không biết quyển sách này có được xuất bản hay không. Tớ cũng không ôm quá nhiều hy vọng. Nhưng tớ muốn có thể lưu lại chút gì đó. Bản thân tớ luôn luôn chẳng có gì.

Thất Nguyệt nói, nội dung của nó là gì vậy?

An Sinh nói, phiêu bạt, yêu, và số phận.

...

Một tháng sau, cô đem đống bản thảo dày cộp cho nhà xuất bản.

Cơ thể An Sinh càng ngày càng béo. Cô chỉ có thể để Thất Nguyệt giúp mình tắm rửa.

An Sinh chưa bao giờ tháo sợi dây mà mình đeo trên cổ xuống. Vì đã đeo quá lâu, cho nên sợi tơ đã gần như bị mục.

Khi còn niên thiếu hai người cũng cùng nhau tắm rửa. Khi đó cơ thể đều trắng noãn như hoa, trong sạch đến nỗi không tì vết. Nhưng giờ đây cơ thể An Sinh đã thực sự thay đổi. Trên lưng, trên ngực đều có rất nhiều vết bỏng do tàn thuốc để lại. Trên cổ tay xuất hiện nhiều vết rạch.Thất Nguyệt không hỏi. Chỉ dùng nước nhẹ nhàng tưới qua chúng.

Tớ yêu cậu. Thất Nguyệt ạ.

...

Hai người trở lại trường học cũ mà mình từng đi bộ trong sân thể dục. Nơi có cây nhãn từ lâu đã bị chặt đi để xây một dãy nhà mới. An Sinh nói, nơi này từng có một mùi hương rất thơm. Cô nhắm mắt lại và hít thở thật sâu. Tựa như vẫn đang đứng dưới tán cây ấy. Nhưng cô đã không còn là cô gái mặc váy trắng đi chân trần. Nhẹ nhàng trèo lên cao một cách dễ dàng. Khoảng thời gian vội vã qua mau ấy đã không thể quay trở về được nữa.

Chỉ còn đường ray xe lửa là tồn tại. Nó vẫn như cũ xuyên qua đồng ruộng mênh mông và hướng đến một vùng trời xa xôi.

An Sinh nói, trước kia tớ rất muốn biết nó sẽ đi về đâu. Rốt cục thì bây giờ tớ cũng đã biết được. Hóa ra nó không hề có điểm tận cùng.

An Sinh nhập viện lúc nửa đêm, lúc ấy mùa đông lạnh lẽo đã tràn vào phương Nam. Thai nhi của cô ấy có vấn đề.

Tình thế trở nên nguy hiểm. Hành lang bệnh viện tối tăm và lạnh lẽo. Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng bước chân vội vã. Thất Nguyệt ngồi trên một trên ghế, nắm lấy chính bàn tay của mình, trong lòng thực sự rất căng thẳng. Cô nghe thấy tiếng kêu đau đớn của An Sinh. Đột nhiên cảm giác An Sinh sẽ chết. Lúc An Sinh được bác sĩ đẩy vào phòng đẻ, cô đã nắm chặt lấy tay cô ấy không chịu buông.

An Sinh, cậu nhất định phải khỏe mạnh. Thất Nguyệt đặt tay lên khuôn mặt tái nhợt của An Sinh. Tóc của An Sinh bị mồ hô và nước mắt thấm vào, ánh lên những tia sáng bóng.An Sinh nghiêng đầu khẽ nói, tớ có cảm giác mình sắp chết, Thất Nguyệt ạ.

Không đâu. An Sinh. Cậu nhất định phải chăm sóc Gia Minh và đứa nhỏ. Cậu yêu anh ấy như vậy mà.

Phải, tớ rất yêu Gia Minh. Tớ thực sự yêu anh ấy. Nước mắt của An Sinh từ khóe chảy xuống. Chỉ là tớ không biết sinh đứa trẻ này ra sẽ tiếp tục phiêu bạt, hay là sẽ dừng lại. Tớ thật sự không biết. Tớ không muốn làm tổn thương cậu lần nữa, Thất Nguyệt. Tớ nghĩ cả đời này cậu sẽ hối hận khi lựa chọn như vậy. Lúc tớ hỏi cậu có đi cùng tớ đến sân thể dục hay không. Cậu không nên đi theo tớ.

Lần đầu tiên, Thất Nguyệt nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của An Sinh bắt đầu trở nên u ám. Giống như một con chim nhẹ nhàng thu đôi cánh lại. Mệt mỏi và u uất, không thể nghe được tiếng gió lạnh thấu xương.

Tớ cảm thấy tội của mình quá nặng. Đã đến lúc nhận lấy quả báo rồi.

An Sinh chậm rãi hướng mắt về phía cửa kính. Ngoài bầu trời đêm u ám, gió lạnh không ngừng rít gào.

An Sinh thấp giọng như tự nói với chính mình, vĩnh viễn rốt cuộc có xa lắm không? Tớ vẫn không thể nào biết được. Thần trí của cô dần dần trở nên mơ hồ.

Vào một buổi tối, tớ nói với anh ấy rằng, em phải đi đây. Bởi vì tớ yêu anh ấy, cho nên tớ nên vì anh ấy mà phiêu bạt cho đến già, phiêu bạt đến chết, không được quay về nữa. Anh ấy đem tặng tớ một miếng ngọc, nói, linh hồn của anh ở trong nó. Sẽ luôn đi theo em.

Nhưng vì quá mệt mỏi. Cho nên tớ đi không đặng.

An Sinh nói rồi nở một nụ cười bình thản.

...

Tới rạng sáng ngày hôm sau, An Sinh hạ sinh một bé gái. Vì sinh khó mà ra đi.

Thất Nguyệt 26 tuổi, có nhận nuôi một đứa trẻ.

Cô tặng cho đứa con của An Sinh một cái tên là: Tiểu An. Cô tin tưởng đây sẽ là cuộc sống mới của An Sinh. Giống như An Sinh đã từng nói, chỉ khi chết đi mới có thể gột sạch linh hồn và cơ thể. Còn thể xác chỉ là thứ sẽ bị thời gian làm cho mục rữa.

Tiểu An có một đôi mắt đen sáng ngời. Thất Nguyệt đem nó ôm về nhà Gia Minh, mẹ của anh vô cùng thích.

Bà ôm đứa bé nói, cần một lễ vật để tặng cho đứa nhỏ này. Gia Minh, miếng ngọc con mang bên mình từ nhỏ đâu? Tuy rằng đã bị mẻ một góc, nhưng có thể dùng để trừ tà. Gia Minh và Thất Nguyệt giả bộ như không nghe thấy gì.

Vì miếng ngọc đó đã được hỏa táng cùng với An Sinh.

Thất Nguyệt luôn là người ngây thơ, thật thà.

Có đôi khi không biết được sự thật, không biết bản chất con người, đó có thể coi là một loại hạnh phúc. Mà có thể giả bộ như không biết sự thật, không biết bản chân con người, đó cũng là một loại hạnh phúc khác.

Chỉ có ít người ngoại lệ. Tỷ như cô gái mười sáu tuổi mà Gia Minh đã gặp ở quán bar. Cô ấy xuyên qua không khí ồn ào, sôi động và sương khói, cười nói với anh rằng, Gia Minh, ánh mắt của anh rất sáng. Đó là một cô gái thẳng thắn đánh trúng vào trái tim người khác. Nhưng cô không nói cho anh biết, cô ấy thích chiếc vòng tay màu xanh nhưng lại chọn màu trắng. Hạnh phúc của cô ấy mơ hồ và thâm trầm. Lại không biết chọn lấy một con đường để chạy trốn. Cho nên đã khiến cho chính mình không có chỗ dung thân.

Ở sâu trong ngôi chùa ấy, cả hai người cùng nhìn lên tượng phật. Cô ngồi ở phía sau anh, nhẹ nhàng mà hỏi anh rằng, bọn họ biết em thích anh không? Anh xoay người nhìn cô. Cô liền dướn người lên hôn môi anh, giữa không gian lạnh lẽo của điện phủ.

Ánh mặt trời êm dịu nhẹ nhàng đi qua hiên nhà.

Trong một khoảnh khắc, hạnh phúc bỗng hóa thành tro bụi.

Sinh mệnh biến thành một thứ đeo nặng tình dục và tội ác vô tận.

Nửa năm về sau, cuốn truyện của An Sinh đã được xuất bản. Truyện có tên là "Thất Nguyệt và An Sinh".

Thất Nguyệt và Gia Minh trải qua một cuộc sống bình thản.

Bọn họ không hề có thêm đứa con nào nữa.

End~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro