3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5.

Trở lại phòng cho khách, Hạ Lăng vừa lo lắng lại vừa bất an.

Đêm khuya, hắn bước vào phòng ngủ chính, nhìn thấy Cung Cầm an tĩnh nằm ngủ bên trái.

Hắn trắng đêm không ngủ, còn y thì đang say giấc nồng.

Y nằm ngay ngắn bên chỗ của mình, không "vượt rào" dù chỉ là một chút.

Hạ Lăng đứng ngoài ban công hút thuốc cả một đêm, ngày hôm sau khi mặt trời vừa mọc hắn liền hối hận rồi.

Mọi nguyên tắc của hắn ở trước mặt Cung Cầm đều không còn là nguyên tắc nữa.

Không muốn biết đáp án, cũng không muốn truy hỏi nữa, cứ như vậy đi, chỉ cần duy trì sinh hoạt như trước kia là được.

Làm người không thể quá tham lam, vốn dĩ lúc đầu cũng là hắn cố chấp theo đuổi y, còn cưỡng cầu gì nữa đây?

Hắn đã giữ Cung Cầm ở bên mình bảy năm, nếu Cung Cầm vẫn không yêu hắn, hắn còn có thể có biện pháp gì?

Cứ như vậy đi, Cung Cầm đã quen có hắn, đã quen với cuộc sống hiện tại.

Chỉ cần hắn vẫn như hiện tại, Cung Cầm cũng sẽ như hiện tại.

Có gì không tốt chứ, ngày tháng bọn họ trải qua thật sự quá ngọt ngào, dù chỉ mình hắn đắm chìm ở trong sự ngọt ngào này.

Nghĩ thì dễ, chân chính làm mới khó.

Sáng sớm, Hạ Lăng không hôn Cung Cầm, Cung Cầm cũng không hôn hắn.

Trước khi ra ngoài, Hạ Lăng không quấn lấy Cung Cầm đòi hôn, Cung Cầm mặc quần áo xong liền trực tiếp ra cửa.

Giữa trưa, Hạ Lăng không đi tìm Cung Cầm ăn cơm thì ngay cả gọi điện Cung Cầm cũng không gọi cho hắn.

Buổi tối, Hạ Lăng không đi đón y, Cung Cầm tự mình về nhà.

Không ngừng thăm dò, kết quả nhận được chính là hiện thực tàn khốc nhất.

Cung Cầm không yêu hắn.

Ngày hôm nay ở câu lạc bộ, là Hạ Lăng cố ý.

Hắn biết Cung Cầm sẽ đi đến đó, cố định thời gian đi tụ họp với bạn bè.

Mười năm như một ngày, không có chút thay đổi.

Bảy năm này của Hạ Lăng, khiến hắn đắc ý nhất chính là chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út.

Chỉ cần có người đến gần, hắn liền hận không thể đưa chiếc nhẫn này đến trước mắt người ta, nghiêm túc nói cho đối phương biết bạn đời của mình ưu tú như thế nào.

Cơ bản chỉ cần hắn vừa mở miệng, đối phương đã tự biết xấu hổ, chủ động rời đi.

Lần đầu tiên hắn không mở miệng khen ngợi Cung Cầm với người khác, mà là ngồi yên một chỗ yên lặng lắng nghe người khác nói chuyện.

Thật ra người nọ nói những gì, Hạ Lăng cũng không nghe thấy, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến Cung Cầm, nghĩ y có thể để tâm một chút nào hay không.

Cho dù không phải vì yêu, cho dù chỉ vì lo lắng hắn sẽ rời đi.

Đáng tiếc, cái gì cũng đều không có.

Cung Cầm không đến, ngay cả một cuộc gọi hay một cái tin nhắn cũng đều không có.

Y rõ ràng nhìn thấy hắn, biết hắn không phải đang làm việc, đáng tiếc đến một câu hỏi cũng không có.

Hạ Lăng trong đầu chỉ còn lại ba chữ kia.

Cung Cầm dùng thanh âm lạnh nhạt, nói ba chữ —— không sao cả.

Hắn làm cái gì y cũng đều không sao cả.

Hắn yêu y, y không sao cả; hắn không yêu y, y lại càng không sao cả.

Hạ Lăng hút thuốc cả một đêm, uống rượu cả một đêm, khi trở về nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Cung Cầm.

Hắn không nhịn được.

Hắn không muốn y bình tĩnh như vậy, hắn không muốn y ung dung như vậy, hắn không muốn bản thân mình lại không quan trọng như vậy!

Hạ Lăng biết y không thích thuốc lá và mùi rượu, nhưng vẫn cố ý hôn y.

Cung Cầm đánh hắn một quyền, mùi máu tươi lan ra trong miệng khiến Hạ Lăng bừng tỉnh.

Đây chính là một giấc mơ, là hắn đang cố gắng nhắm mắt bịt tai, cho dù bên ngoài sấm đánh vang trời cũng tuyệt không chịu tỉnh lại.

"Ly hôn đi." Khi Hạ Lăng nói ra những lời này, trái tim tựa như bị cắt thành từng mảnh nhỏ.

Cung Cầm nói: "Được, ly hôn đi."

6.

Cung Cầm đi rồi.

Cái gì cũng không cần, cái gì cũng không lưu luyến.

Cứ thế mà rời đi.

Hạ Lăng ngồi im tại chỗ, cảm thấy tất cả ký ức trong ngôi nhà này đều đè nặng trên vai của hắn.

Cung Cầm sẽ không quay lại đây.

Hắn sẽ không còn được gặp lại y nữa.

Từ nay về sau, hắn đã hoàn toàn mất đi y rồi.

Người mà hắn đặt trên đầu quả tim, nâng trong lòng bàn tay, bỏ mặc tất cả để yêu......

Đi rồi.

Trong giây lát, trong lòng Hạ Lăng tràn ngập hối hận.

Tại sao lại muốn truy hỏi? Tại sao lại muốn thăm dò? Tại sao đã biết rõ đáp án còn làm hết thảy kết thúc?

Ly hôn......

Hắn sẽ không ly hôn!

Hạ Lăng đứng dậy, áo khoác cũng chưa mặc đã lao ra khỏi cửa.

Hắn đi tới gara, phát hiện Cung Cầm không lái xe đi, trên người hắn chỉ ăn mặc mỗi chiếc áo sơ mi vội vã lao vào trong gió tuyết.

Hắn đi rất nhanh, không cảm thấy lạnh chút nào, hắn muốn đưa Cung Cầm về nhà, bọn họ sẽ không ly hôn, đời này đều không thể ly hôn!

Hạ Lăng đi được 200m, đột nhiên dừng bước.

Hắn nhìn thấy Cung Cầm cuộn mình trong góc tường, thấy cơ thể đang không ngừng run rẩy của y.

Trong nháy mắt ấy, hắn dường như nghe thấy có thứ gì đó nhỏ xuống mặt đất

Tim hắn run lên, nâng Cung Cầm dậy, nhìn thấy gương mặt ướt đẫm nước mắt của y.

Không có tiếng khóc.

Chỉ có nước mắt không ngừng trào ra từ trong đôi mắt màu xám nhạt kia.

Đây chính là lần đầu tiên Hạ Lăng nhìn thấy Cung Cầm khóc.

Tim hắn đau như muốn nứt ra từng mảnh, chân tay luống cuống nói: "Đừng, đừng......"

Hắn còn chưa nói xong, Cung Cầm đã mở miệng, sắc mặt tái nhợt: "Tôi đã làm gì sai."

Hạ Lăng ngây ngẩn cả người.

Cánh môi Cung Cầm kịch liệt run rẩy, trạng thái cả người đều không bình thường, nước mắt lăn dài, đôi con ngươi tan rã, thanh âm bình tĩnh đến quỷ dị: "Vì sao lại không tuân thủ lời thề."

Hạ Lăng nâng mặt y lên, nôn nóng gọi tên của y.

Cung Cầm lại tựa như không nghe thấy: "Vì sao lại thích người khác, vì sao lại muốn ly hôn?"

Hạ Lăng hy vọng Cung Cầm để ý đến hắn, nhưng khi hắn nhìn thấy dáng vẻ này của y, hắn chỉ hận không thể giết chết chính mình.

Cung Cầm nhìn hắn, dùng tất cả sức lực hỏi hắn: "Vì sao lại không cần tôi nữa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei