Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

"Kirishima," Bakugou nói với sự chân thành nhất có thể , "tao sắp chết rồi."

"Không, Bakugou, cậu không chết đâu," Kirishima trả lời ngay lập tức.

Vì vậy, bây giờ Bakugou phải tìm ra lý do tại sao cơ thể anh lại muốn giết chính anh.

---

Bakugou sắp chết; anh cảm thấy chắc chắn về điều đó.

Bakugou Katsuki không phải là kiểu người yếu đuối về thể chất trước bất cứ điều gì. Anh ấy luôn là người mạnh mẽ nhất, rất thô bạo với bạn bè và luôn sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách. Anh chưa bao giờ bị ốm, không, ngay cả khi còn rất nhỏ, và chắc chắn rằng anh sẽ không thua cuộc chỉ vì vài vết xước từ một cuộc tấn công của lũ tội phạm.

Bakugou là người mạnh mẽ nhất mà anh ấy biết. Nghe có vẻ tự mãn và thật ngớ ngẩn, nhưng đó là sự thật, và bất cứ ai không đồng ý thì có thể đến đây đấm vào mặt anh.

Nhưng ngay lúc này, Bakugou đang hấp hối. Tim anh đập mạnh và nhanh đến mức khó tin, dạ dày anh xoắn lại như vừa bị đấm vào bụng, và anh thấy choáng váng. Anh choáng váng.

Còn năm phút nữa là đến giờ học. Aizawa-sensei vẫn chưa vào lớp, nhưng mọi học sinh khác đều đã có mặt. Bakugou ngồi trên ghế một cách bình thản, nhưng cảm giác bất an kỳ lạ trong người anh không ngừng lại.

Cảm giác đó tồi tệ nhất khi anh đang ở trong lớp học. Khi anh rời khỏi lớp để tập luyện hoặc nghỉ ngơi vào ban đêm, anh... ổn. Nhưng ngay khi anh ngồi xuống ghế của mình, đột nhiên anh cảm thấy tự ti hơn bình thường. Và khi anh quay đầu lại và thấy tên mọt sách đó đang nhìn mình, mong đợi bài tập hoặc lời chào hay gì đó, cổ họng của Bakugou đột nhiên cảm thấy rất, rất khô khốc.

"Kirishima," Bakugou nói với sự chân thành nhất có thể, "tao sắp chết rồi."

"Không, Bakugou, cậu không sắp chết đâu," Kirishima trả lời ngay lập tức.

Vì vậy, bây giờ Bakugou phải tìm ra lý do tại sao cơ thể anh lại muốn giết chính anh.

---

"Đó gọi là phải lòng đó, Bakugou. Cậu không chết đâu."

Câu nói thẳng thắn và đơn giản, trung thực và không lẩn tránh. Nó xuất phát từ miệng Kirishima với hàm răng cưa của cậu ta, và khi Bakugou định phản biện cái khái niệm đó, Kirishima ra hiệu im lặng bằng cách đưa ngón tay lên môi Bakugou.

"Suỵt, tớ là chuyên gia ở đây," Kirishima nói. Nghe có vẻ hơi hạ thấp, nhưng Bakugou đã yêu cầu điều đó, vì anh là người đã yêu cầu Kirishima giúp đỡ. "Cơ thể cậu quá quen với việc ghét mọi thứ đến nỗi ngay cả ý tưởng về tình yêu cũng đang ăn mòn cậu từ bên trong."

"Nghe kinh tởm thế." Bakugou nói, mặt anh nhăn nhó.

"Tin tớ đi, Bakugou. Cứ tin đi. Tớ đã trải qua kha khá mối tình đơn phương ở trường trung học. Tình yêu là một chiến trường, và cậu đang chiến đấu với chính mình. Cậu đang ở cả hai phía, và cả hai đều muốn chiến thắng. Đó là một cuộc đấu tranh đầy nam tính... Một cuộc đấu tranh nam tính thật sự."

"Được rồi, giờ thì tao chắc chắn là mày chẳng biết mình đang nói cái mẹ gì cả."

"Tớ không biết nữa. Tớ nghe Ashido nói điều gì đó như thế trước đây, nên tớ muốn thử xem. Này, có lẽ cậu nên nhờ cậu ấy tư vấn!"

---

"Bakugou đang phải lòng ai đó sao?!" Ashido kêu lên đầy phấn khích, người cô ấy gập lại trên ghế sofa. "Ôi trời ơi, dễ thương quá !"

"Tao không có," Bakugou phản đối,  túm lấy mặt Ashido bằng tay và đẩy cô ra khỏi ghế sofa. "Tao sắp chết rồi. "

"Không không, nếu cậu sắp chết thì cậu sẽ la hét nhiều hơn nữa cơ."

"Hả?! Mày biết cái quái gì chứ?!! " anh gầm lên, nhảy lên ghế sofa và lao nhanh về phía Ashido. Nếu cô không giúp ích được gì cho anh, anh sẽ tự mình giết cô.

Cô ấy cười khúc khích trước thái độ bùng nổ của Bakugou. Trong số các cô gái, Ashido là người ít bị ảnh hưởng nhất bởi hành vi quá khích của Bakugou. "Hãy thừa nhận với chính mình rằng cậu thích ai đó!Không tệ như cậu nghĩ đâu."

"Tao thậm chí còn không biết đó là ai," Bakugou gầm gừ.

"Vậy thì cậu nên tìm hiểu đi! Là ai đó trong lớp 1-A, đúng không? Nhất định phải là vậy, nếu không cậu sẽ không cảm thấy tình yêu mãnh liệt như vậy!"

"Tao không định hạ gục từng đứa trong lớp chỉ để tìm ra tao thích ai đâu."

"Cậu có thể bắt đầu với Sero!" Ashido gợi ý với nụ cười trên làn da hồng hài hước của cô. "Cậu ấy có vẻ là một lựa chọn an toàn! Và cậu ấy cũng là bạn của chúng ta, nên tớ nghi ngờ cậu ấy sẽ đánh giá cao về cậu."

Trước khi Bakugou kịp phản đối, Ashido đã đẩy cậu về phía phòng ngủ của Sero.

---

"Cậu không chết đâu," Sero kết luận một cách thản nhiên.

"Mày thật vô dụng!" Bakugou hét lên và làm nổ tung một trong những chiếc áo sơ mi của Sero.

Khi Sero buồn bã vuốt tay dọc theo chiếc áo vừa mới qua đời của mình, cậu ấy liếc nhìn người bạn nổ với vẻ chán nản. "Bakugou, việc phải lòng một ai đó không phải là tận thế đâu. Nó là chuyện bình thường. Đó là việc mà các chàng trai tuổi teen làm: họ có tình cảm với các thanh thiếu niên khác."

"Tao đã nói với mày, tao không có..." Bakugou nghẹn lại khi nói đến từ mà anh sắp nói ra "... tình cảm với ai cả."

"Vậy thì cậu không chết đâu. Trông cậu vẫn bình thường mà."

"Tao cảm thấy không ổn chút nào."

"Vậy cậu định làm gì trong phòng của tớ?"

Bakugou lè lưỡi và đá chân lên để chúng nằm một cách thô lỗ trên chiếc bàn thấp của Sero. "Ashido bảo tao nên hạ gục từng đứa trong lớp 1-A và nó bắt tao đến gặp mày trước."

"Để xem liệu cậu có thích ai đó không à?"

"Tch."

"Wow, Bakugou. Tớ thật vinh dự." Nụ cười toe toét hiện lên trên mặt Sero, và Bakugou ngay lập tức biết rằng anh sắp phải đối mặt với một số điều- nhảm nhí. "Được một người như cậu thích là một niềm vinh dự lớn. Một vinh dự mà tớ thậm chí còn không dám mơ tới!"

"Mày đúng là đồ vô dụng!" Bakugou lại làm nổ tung một trong những món đồ của Sero, lần này anh không buồn kiểm tra xem đó là gì.

Anh có thể tự tin gạch tên Sero ra khỏi danh sách trong đầu mình. Thế giới này sẽ kết thúc sớm nếu anh thích tên có máy phát băng dính trên khuỷu tay ấy.

---

Kaminari thậm chí không đợi Bakugou giải thích xong mà đã phá lên cười.

"Làm ơn nghiêm túc đi, chết tiệt!" Bakugou hét lên, giật mạnh mái tóc vàng của Kaminari đến mức từng mảng có thể thực sự rụng ra khỏi đầu cậu ta.

"Ow! Đau đau đau!" Kaminari khóc lóc. "Được rồi, tớ xin lỗi! Tớ xin lỗi,Bakugou làm ơn đừng kéo mái tóc đã được dưỡng này nữa--"

Bakugou buông ra và Kaminari gục xuống, đầu nhức nhối. Bakugou có thể nhận thấy bằng cách mà Kaminari vỗ về mái tóc như một nghệ nhân là cậu ta sẽ bị rụng tóc theo cách này hay cách khác. Ui da.

"Vậy cậu đang mắc kẹt giữa việc sắp chết và việc thích ai đó à?" Kaminari hỏi và Bakugou mừng vì cậu ta tóm tắt dễ dàng như vậy. Anh thà chết còn hơn phải kể lại tất cả những điều bẽ mặt đó một lần nữa. "Vậy cậu thích ai?"

"Tao không thích bất cứ ai cả."

"Và làm sao cậu biết được điều đó chứ , chàng trai độc thân lý tưởng?"

"Bởi vì tao thậm chí còn không biết thằng khốn đó là ai!" Bakugou hét lên, đấm mạnh lên bàn của Kaminari. "Rõ ràng là tao sắp chết nhưng thằng Tóc Chỉa, con Mắt Gấu Trúc với thằng Băng Dính đều nói rằng tao sẽ không chết. "

"Cậu có ứng viên nào không?" Kaminari hỏi với một nụ cười ranh mãnh. Có vẻ như cậu ta đã quên mất vụ tóc tai, chuyện thậm chí chưa kéo dài được hai phút.

"Tao đã thử với thằng Băng Dính, nhưng điều đó không xảy ra. Và tao đoán là tao đang thử mày bây giờ, nhưng không đời nào tao lại thích một thằng ngốc như mày."

"Ôi, Bakugou. Cảm xúc của tớ."

"Cố chịu đựng đi, đồ ngốc."

"Vậy bây giờ cậu có cảm thấy như mình sắp chết không?" Kaminari hỏi.

Bakugou mở miệng định nói tại sao mày lại nghĩ tao ở đây nếu tao sắp chết chứ, nhưng rồi anh dừng lại và nghiêm túc suy nghĩ về cảm xúc của mình. Anh đặt một bàn tay ngập ngừng lên ngực, ngay chỗ trái tim của mình, và...

...Nó yên tĩnh. Không có tiếng đập thình thịch, cũng không có cảm giác đột ngột muốn nôn từ dạ dày. Đầu anh cảm thấy ổn,nó cảm thấy rõ ràng hơn nhiều so với những gì anh ấy cảm thấy trong vài ngày qua. Anh đứng dậy với đầu gối không run rẩy,ngón tay cũng không.

"Vậy nên bây giờ tao mới không chết."

"Tức là cậu không thích tớ," Kaminari nhún vai nói. "Nhưng chắc chắn phải có ai đó trong lớp của chúng ta khiến cậu cảm thấy như vậy, đúng không?"

"Không," Bakugou trả lời một cách hung hăng. "Lần cuối cùng, tao không thích bất kì ai cả."

"Ừ, chắc rồi. Và phủ nhận (denial) không phải là một con sông ở Ai Cập."

(chơi chữ: "Denial" trong tiếng Anh có nghĩa là sự phủ nhận,"Denial" phát âm giống như "the Nile", tức là con sông Nile ở Ai Cập.Đây là một cách hài hước để nhắc nhở rằng phủ nhận một sự thật rõ ràng cũng vô ích như việc nói rằng con sông Nile không phải là một con sông ở Ai Cập=))))

---

Điểm dừng tiếp theo của Bakugou lẽ ra là Yaoyorozu, vì cô ấy là "cô gái xinh đẹp nhất trong lớp" và cô ấy "khiến tim Kaminari rung động" hoặc bất kỳ thứ nhảm nhí nào mà cậu ta bịa ra. Anh đang đứng trước cửa thang máy trên đường lên tầng năm – tầng của Yaoyorozu – trước khi anh đụng vào ai đó khi cửa mở ra.

"Xin lỗi," giọng nói kia vang lên, và Bakugou có thể nhận ra nó dù cách xa cả dặm.

"Nhìn đường đi, Deku," Bakugou nói trước khi anh lại cảm thấy cái cảm giác như sắp chết đó. Anh đặt một tay lên cửa thang máy mở, nhưng chân anh từ chối di chuyển, chúng như bị mắc kẹt trên sàn như thể anh bị mắc kẹt bởi sự hiện diện của Midoriya.

Cái quái gì thế này? Bakugou nghĩ. Anh cố gắng di chuyển khỏi Midoriya, nhưng anh sợ nếu anh ấy làm vậy, đầu anh sẽ nổ tung. Và đó không phải là do quirk của chính anh, mà là vì anh sắp chết.

"Kacchan?" Midoriya nói, và về mặt kỹ thuật thì cậu ta đã tránh khỏi đường đi của Bakugou, vì cậu ấy đã tránh được cơ thể cứng đờ của anh, nhưng vì lý do nào đó (ngu ngốc, ngớ ngẩn, kinh tởm, hoàn toàn tồi tệ), cậu ta vẫn còn quanh quẩn ở đây.

"Mày đang làm cái quái gì ở tầng ba?" Bakugou hỏi.

Tim anh đập mạnh đến mức anh có thể nghe thấy nó trong tai mình. Anh cảm thấy như khuôn mặt mình sắp tan chảy, cảm giác bỏng rát trên má lan tỏa như một chiếc máy sưởi. Tay anh run rẩy , và khi anh thở nó cũng run rẩy, bị nghẹn ở cổ họng và...

...Anh sắp chết.

Trước mặt Midoriya.

"Um, Iida-kun cho tớ mượn một cuốn sách nên tớ đang trả lại cho cậu ấy," Midoriya nói, nhưng khuôn mặt của cậu ấy lộ rõ vẻ lo lắng. "Cậu ổn chứ, Kacchan? Trông cậu như đang bị sốt vậy."

Chuyện này không thể xảy ra. Bakugou không thể "thích" Midoriya, nhưng khi Midoriya tiến lại gần hơn và đặt mu bàn tay lên trán của Bakugou, như để đo nhiệt độ của anh, Bakugou không thể chịu đựng được nữa.

Anh nuốt khan, hy vọng rằng nó không quá lớn để Midoriya nghe thấy. Và khi Midoriya rút tay ra và nói với giọng thì thầm đầy suy tư, "mặt cậu nóng quá"...

"Tao thích mày."

Midoriya lùi lại. "Cái gì cơ?"

"G-gì cơ?"                         

"Cậu vừa nói--"

Bakugou quay đầu lại và chạy mất.

---

"Iida-kun, tớ nghĩ là tớ sắp chết rồi ..."

"Midoriya-kun?!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakudeku