chương 13: ảnh hưởng đọng lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nghe nói muội muội bị sợ hãi, bản cung đặc biệt tới thăm" hoàng hậu đi tới, quét mắt qua một vòng cung điện, sau đó cười cười lên tiếng.

"Đa tạ hoàng hậu nương nương" Phong Vô Ý cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "xin thứ lỗi cho Vũ Y không tiện xuống giường"

"Không sao, bản cung đã sai người mang ít dược liệu bổ dưỡng tới đây để giúp muội muội sớm ngày hồi phục. sau đó mới có sức khỏe mà hầu hạ hoàng thượng cho tốt, có đúng không?" hoàng hậu tiếp tục nói.

"Vâng" Phong Vô Ý dịu dàng lên tiếng, trong lòng thì lại khinh bỉ không thôi.

Cái hoàng hậu này, quả nhiên là dựa vào gia thế mới có được vị trí này. ánh mắt thiển cận như thế, nếu không phải nàng ta còn chỗ có thể lợi dụng thì Hách Liên Diệu đã để các phi tử khác thỏa sức hãm hại nàng ta rồi. nàng ta vừa vào cửa đã không hề để ý tới Tiêu Tử Mặc, chẳng lẽ nàng ta không biết địa vị của quốc sư đại nhân trong triều rất cao sao. vậy sao không hề tìm cách lấy lòng, tạo dựng quan hệ, chuyện này đối với nàng ta mà nói thì chính là trăm lợi mà không có một hại mà?

Nếu đổi thành chính mình, cho dù Tiêu Tử Mặc cùng với hoàng đế kia có tư thông tình cảm với nhau thì nàng cũng nhắm một mắt cho qua. chứ ái lại như nữ nhân này, chỉ vì vậy mà ghen tức, rồi tranh giành ghen tị...

"Hoàng hậu nương nương nếu đã đến đây, vừa đúng lúc Tử Mặc cũng có chút chuyện muốn xin được người chỉ bảo" Tiêu Tử Mặc nở nụ cười, thản nhiên mở miệng.

"Quốc sư đại nhân mời nói" hoàng hậu nhíu mày, không vui trả  lời.

"Có lời đồn đại đêm qua trong cung có chuyện ma quái..." Tiêu Tử Mặc đều đều lên tiếng: "tại hạ đã xem xét  qua tất cả hậu cung của các quý nhân ở, nay chỉ còn tẩm cung của hoàng hậu và bệ hạ. không biết nương nương có thể hay không dẫn đường cho tại hạ đi qua xem một chút? vạn nhất có gì đó không sạch sẽ thì thật không tốt"

Hoàng hậu nghe thấy thế, biểu tình trên mặt trở nên cứng ngắc một lúc.

"A, nới này đã không có việc gì rồi, hoàng hậu nương nương cũng nhanh đi về đi. vừa rồi thật là đáng sợ a!" Phong Vô Ý giả bộ rùng mình một cái, ánh mắt lộ ra thần sắc sợ hãi.

"Thật sự có quỷ?" sắc mặt hoàng hậu càng trắng thêm vài phần, nhưng vẫn cố ra vẻ trấn định.

"Đã xử lý sạch sẽ, quý phi không cần lo lắng" hắn cười cười, tuy chỉ là lời nói an ủi quý phi bị dọa sợ, nhưng lại rõ ràng cho thấy chuyện ma quái này là có thật.

"Vậy làm phiền quốc sư rồi" hoàng hậu nhìn qua Phong Vô Ý, quay đầu bước đi.

"Chỉ là trách nhiệm mà thôi" hắn cũng đứng lên: "quý phi nương nương hãy nghỉ ngơi cho tốt, cáo từ"

"Cung tiễn hoàng hậu, cung tiễn quốc sư" Phong Vô Ý cố nén cười, mở miệng.

Yêu ma quỷ quái vậy mà lại có thể khiến cho nữ nhân sợ hãi, haizzzz.... mong là Tiêu Tử Mặc không cầm có suy nghĩ xấu xa như mình, đi chỉnh hoàng hậu kia làm nàng ta sợ hãi.

Một lúc lâu sau, Dao Nguyệt nơm nớp lo sợ tiến vào. hai tay đang run rẩy bưng cái khay trà, khiến cho cả khay đều rung lên tạo thành tiếng vang lạch cạch.

"Làm sao vây?" Phong Vô Ý khó hiểu hỏi.

"Nương nương..." Dao Nguyệt mặt cầu xin, rất lâu sau mới nói: "nơi này... không phải thật sự có quỷ chứ?"

"Quỷ?" Phong Vô Ý nhất thời trở nên ngạc nhiên, sau một lúc mới dở khóc dở cười.

Vốn muốn dọa nạt hoàng hậu, không ngờ người bị dọa lại là người trong nhà? rõ là....

"Giữa ban ngày ban mặt, lấy đâu ra quỷ quái" dừng một chút, nàng mới cười mắng một câu. một bên thì tiện tay tháo cái nhẫn ở bên tay trái xuống, đeo lên chỗ có dấu vết của khế ước trên tay phải.

Cái nhẫn này nhìn tuy rất bình thường, nhưng là một sản phẩm công nghệ cao của hiện đại. mỗi thành viên trong 'tử vi đấu số' đều có được một bộ công cụ như vậy. bên trong gồm có các thiết bị để liên lạc, định vị vệ tinh cùng các công năng khác... nhưng tất cả đều không thể nào sử dụng được ở đây, mà chỉ còn lại một chức năng  có thể sử dụng, đó chính là ở trên bảo thạch có một cây trâm độc, dài vài chục thước, chịu được sức nặng hơn hai trăm kg, cho nên đây cũng là vũ khí giết người lợi hại nhất.

"Nhưng mà sắc mặt hoàng hậu nương nương, và quốc sư đại nhân có vẻ nghiêm trọng..." Dao Nguyệt tuy đã bình tĩnh được một chút, nhưng giọng nói thì vẫn không ổn định được.

"Không có việc gì, nương nương của nhà ngươi chính là thất sát cô tinh, chỉ có yêu ma quỷ quái bị ta khắc chết chư làm gì có chuyện ngược lại" Phong Vô Ý nhíu mày mở miệng.

"Nương nương... người biết rõ?" sắc mặt Dao Nguyệt trắng nhợt, khẩn trương lên tiếng: "nương nương đừng tin lời đồn đãi này, tất cả đều là do tiểu nhân ghen tị với nương nương, nên bịa đặt sai sự thật. nương nương mới không phải là thất sát cô tinh gì đó ạ!"

"Dao Nguyệt, cảm ơn ngươi" Phong Vo Ý cười, sờ sờ đầu của nàng ta để cho nàng ta bình tĩnh trở lại.

"Đúng rồi... không biết bệ hạ nghĩ như thế nào..." Dao Nguyệt bĩu môi nói.

Phong Vô Ý thầm buồn cười, cái tên hoàng đế kia rõ ràng biết Phong gia tiểu thư có mệnh phạm thất sát nhưng lại vẫn bắt nàng tiến cung. tính tình hắn bướng bỉnh, chỉ sợ lời đồn truyền ra càng ầm ĩ cùng với sự phản đối của các đại thần, thì hắn lại càng sủng ái nàng hơn đi! nhưng mà một hoàng đế như vậy, trước sự việc của sát kiếp sắp xảy ra, thật sự là có chút ngây thơ rồi. người như vậy, làm sao có thể bảo vệ và gánh vác được trách nhiệm bảo vệ đại lục.

"Bên ngoài còn có lời đồn đãi gì nữa? nói tình hình cụ thể cho ta" nàng nghĩ nghĩ lại hỏi tiếp.

"Có người nói là tối qua có người âm mưu tính kế, còn có người nói ở đâu ra quỷ quái, rõ ràng là hạ nhân không cẩn thận làm cháy lãm nguyệt cung..." Dao Nguyệt bắt đầu kể lại từng chuyện mà mình nghe được: "còn có người đáng giận nói, nương nương là người mời gọi quỷ tới để hại bệ hạ. kết quả không thành còn tự thiêu đốt chính tẩm cung của mình, thật đúng là tự làm tự chịu... nếu để cho ta biết là tiện nhân nào truyền ra, ta sẽ cắt đầu lưỡi những người đó xuống để họ khỏi phải nói nữa!"

Khóe miệng của Phong Vô Ý cong lên, không tồi, tất cả đều nằm trong dự kiến của nàng. cũng không xuất hiện thêm chuyện gì quá lớn, nên không lo sẽ tạo nên sóng gió gì.

"Nương nương, người quá thiện lương rồi, cho nên mấy người cung nữ này mới dám nói xấu người" Dao Nguyệt oán giận đứng phía sau lên tiếng.

"Lời đồn chỉ là lời đồn, bệ hạ và quốc sư cũng đâu có tin đâu, không phải sao?" Phong Vô Ý an ủi.

"Đó là đương nhiên, nương nương là nữu tử tốt nhất ở trên đời này, cưới được người như nương nương đó chính là phúc khí của bệ hạ!" Dao Nguyệt không chút suy nghĩ đã nói ra.

Phong Vô Ý sủng sốt, trong lòng thì cười khổ không thôi.

Dao Nguyệt không biết, trong cảm nhận của nàng về người 'nữ tử tốt nhất trên đời kia' đã sớm chết đi. ngay cả thi thể cũng chìm dưới đáy hồ sen lạnh lẽo, mà người trước mắt nàng bây giờ, vốn là một người tâm ngoan thủ lạt và cũng chính là hung thủ. hoàng đế cưới một đặc công vô tâm vô tình, sao có thể là phúc khí gì đó được, đúng ra phải là xui xẻo tám đời không hết a!

"Nương nương, người không có việc gì chứ?" Dao Nguyệt thấy nàng lại suy nghĩ ngẩn người, nhịn không được nhẹ nhàng chạm vào nàng.

"Dao Nguyệt, một lát nữa ngươi tới chõ Lan phi, mời nàng ngày mai tới làm khách" Phong Vô Ý nhanh chóng phân phó.

"Vì sao nương nương lại muốn mời người nữ nhân chán ghét kia tới?" Dao Nguyệt nháy nháy mắt, vẻ mặt nghi hoặc.

"Bây giờ ngươi đừng hỏi vội, cứ theo lời của ta mà làm" sắc mặt Phong Vô Ý trở nên lạnh lùng.

"Vâng" Dao Nguyệt ủ rũ đáp ứng.

"Được rồi, nếu không còn gì thì đi làm đi" Phong Vô Ý vẫy vẫy tay, một lần nữa nằm xuống.

Thật không có biện pháp mà, vì giả bộ bệnh mà phải nằm trên giường hai ngày, nhưng cũng đúng lúc mà đem chuyện đi săn bắn mà giải quyết luôn thể.

Chính diện đi cầu xin Hách Liên Diệu chắc chắn là không được, nam nhân kia rất chán ghét người thích quấn quít làm phiền, mà nếu làm ra hành vi cao cao tại thượng thì với Phong Vũ Y nhu nhược sợ là không ổn. nhưng... đột nhiên ở trong đầu nảy sinh ra một ý nghĩ, nếu như lợi dụng sự ghen tuông trong lòng Lan phi thì có thể .... trước hết phải nghĩ lại một chút, về kế hoạch ngày mai cho tốt đã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro