chương 2: đêm động phòng đẫm máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãi một lúc lâu sau, Phong Vô Ý mới nhìn người đang nằm mê man ở trên giường thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp theo lấy ra giải dược nuốt vào.

Thật sự là quá nguy hiểm, nàng không nghĩ tới cái người hoàng đế này lại có thể kháng cự mạnh mẽ với dược tính như vậy. ngay cả bọn nàng đã trải qua vô số lần huấn luyện chuyên nghiệp còn chưa chăc đã được như hắn, chẳng lẽ là do người ở cổ đại có nội công gì đó? chuyện này rất có giá trị để nghiên cứu.

Vừa nghĩ, hai tay nàng cũng nhanh chóng cởi hết quần áo của người nam nhân này, rồi đẩy vào trong giường.

Dược được hạ ở trong rượu chính là loại thuôc thôi miên, làm cho người ta tưởng là mình đang làm những chuyện mình khát khao mà chưa làm được. cho nên, hắn ta vào lúc này hẳn là đang ở trong mông mà ôm tân quý phi điên loan đảo phượng đi! sản phẩm này được làm ra bằng công nghệ cao ở hiện đại, cho nên tuyêt đối sẽ không có tác dụng phụ. dù sau khi tỉnh lại có nghi ngờ, thì dựa vào với bản lĩnh của thái y thời này, cũng chẳng thể kiểm tra ra được điều gì.

Nghỉ ngơi một lát, đợi cho thuốc giải có công hiệu làm cho thần trí thanh tỉnh trở lại, phong Vô Ý mới bắt đầu làm nốt công việc chưa xong.

Từ dưới gầm giường kéo ra thi thể của Phong Vũ Y, tuy có thể dựa vào mê dược mà làm cho người ta ảo tưởng là đã động phòng trong đêm tân hôn, nhưng còn máu đỏ của xử nữ thì không thể tự nhiên mà có được, mà nếu vậy thì không phải đã tạo ra sơ hở rồi à.

Để cho thi thể dựa vào đầu giường, Phong Vô Ý lấy ra một thanh đao nhỏ, sau đó cắt nhẹ vào thi thể, nhất thời máu tươi phun ra làm nhuộm đỏ cả một mảng lớn khăn trải giường.

Phong Vô Ý không chút do dự khi làm việc này, bởi vì nàng không biết cần bao nhiêu máu mới đủ? trong lớp sinh học cũng không nói qua vấn đề này.... nhưng mặc kệ, dù sao nhiều còn hơn ít. sau khi xong xuôi, nàng mới đem bịt lại miệng vết thương đang chảy máu ở trên cánh tay thi thể, vì cái khăn trải giường lúc này đã ướt đẫm máu tươi rồi.

Cẩn thận đem mảnh vải buộc chặt chỗ miệng vết thương, tránh không để vết máu bắn ra những chỗ khác, sau đó nàng mới ôm thi thế tới bên cạnh của sổ, nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.

May mắn là lúc nãy tên hoàng đế này đã cho tâm phúc lùi ra ngoài xa, nên bên ngoài bây giờ rất yên tĩnh. ngay cả một cái đầu người cũng không có, thị vệ cũng canh gác ở phía xa, chỉ có lưng là quay về phía nàng, cho nên chỉ cần cẩn thận một chút là sẽ không bị phát hiện.

Phong Vô Ý kéo đứt vài chỗ quần áo vướng víu ở trên y phục cổ trang này ra, nàng chỉ mặc quần áo nhẹ nhàng ở bên trong. làm xong mọi thứ, nàng nhảy xuống đất thật cẩn thận không gây ra một chút tiếng động nào, ngay cả hạt bụi sợ là cũng không bị nàng làm bay lên.

Sau đó mới lôi thi thể ra, hiên giờ muốn chôn xuống đất sợ là không có thời gian, mà nàng cũng không có dụng cụ đào đất, dù có thì cũng sẽ đánh động làm bọn thị vệ phát hiện. nhìn thoáng qua xung quanh, nàng phát hiện cách đó không xa có một cái hồ sen, tạm thời chắc chỉ còn cách ném thi thể này vào đây là tốt nhất.

Trong đầu suy nghĩ, nhưng động tác trên tay vẫn không hề dừng lại. trước tiên nàng di chuyển một khối đá lớn lại đây, sau đó đem đai lưng buộc chặt thi thể vào với tảng đá, tiếp theo là cẩn thận buộc chặt lại miệng vết thương để tránh cho khi vào nước máu sẽ chảy ra, cuối cùng nàng mới đem cả thi thể lẫn tảng đá đẩy xuống hồ nước.

Nước ao rất sâu, từ bên trên nhìn xuống thì không có chút gì khác thường.

Phong Vô Ý suy nghĩ đến khả năng mình ở lại hoàng cung cũng không lâu, đợi đến khi mình bỏ trốn được khỏi chỗ này thì bọn họ có điều tra ra được cũng vô ích. nhìn thấy thi thể của Phong Vũ Y, mọi người cũng chỉ có thế đoán là do ở hậu cung tranh giành đấu đá, mà loại chuyện này ở triều đại nào mà không gặp. cuối cùng cũng không giải quyết được gì, mà ngay cả nguyên nhân nàng ta chết cũng không tìm ra được.

Dựa vào y thuật ở cổ đại.... muốn tìm ra thời gian tử vong e là không được, mà thi thể lại bị ngâm nước một thời gian dài như vậy, muốn đoán ra được thời gian chính xác cũng khó vô cùng. cho nên chuyện này chắc cũng không gây ra rắc rối gì lớn cho nàng.

Làm xong toàn bộ mọi chuyện, nàng lại một lần nữa leo của sổ trở lại trong phòng. Hách Liên Diệu ở trên giường vì tác dụng của mê dược, mà đang có những động tác.... mộng xuân.

"Nam nhân có mới nới cũ thật không sai, hi vọng hứng thú của ngươi nhanh kết thúc mới tốt" Phong Vô Ý nói lẩm bẩm vài câu, sau đó nhặt lên cung trang màu đỏ xé rách thành vải vụn, tiếp theo lại xé luôn cả quần áo bên trong đang mặc trên người, ngay cả giường cũng làm rối tung hết cả lên, nhìn qua không khác gì cái chiến trường. cuối cúng là đem thân thể của mình làm ra một vài dấu vết, rồi mới chui vào trong chăn nằm xuống.

Ánh rạng đông của buổi sáng sớm xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng.

Đầu đau quá.... Hách Liên Diệu ôm trán ngồi dậy, thuận thế đẩy ra một đôi tay ngọc đang quấn ở trên eo hắn.

Tối hôm qua.... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? hắn chỉ nhớ hình như có làm chuyện gì đó rất cuồng loạn, nhưng mà khuôn mặt nữ tử ở dưới thân hắn thì lại mơ hồ không thấy rõ, giống như đang nằm mơ vậy. chẳng lẽ là do uống nhiều rượu sao?

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử có khuôn mặt xơ xác, khóe mắt vẫn còn đọng lại giọt nước mắt chưa khô, bên dưới tấm chăn là thân thế trần trụi bị phủ kín các vết xanh tím ở trên, nhìn thấy thật ghê người.

Đây đều là do chính mình làm ra? Hách Liên Diệu có chút nghi ngờ, hắn tuy có yeu thích mỹ nhân, nhưng khi ở trên giường thì hắn chưa từng làm nhục nữ nhân bao giờ. nhấc hẳn chăn lên, nhìn thấy vết thương còn thê thảm hơn, nhất là ở bên dưới khăn trải giường hiện ra một mảng máu lớn màu đỏ thẫm, quả thật nơi đây là hiện trường vụ án cưỡng gian rồi giết người vậy.

Hách Liên Diệu khó hiểu mà đưa tay sờ lên chỗ máu đã khô cạn kia, dựa vào kinh nghiệm của hắn thì đây chắc chắn là máu người, nhưng mà.... đêm đầu tiên của xử nữ soa lại có thể xuất ra lượng máu kinh người như vậy? cái người nữ tử này, thật không biết trong thân thể này rốt cuộc có bao nhiêu máu?

Ngẩn người một lúc, hắn mới lắc lắc bả vai người bên cạnh mình.

"Uhmmmm..." Phong Vô Ý than nhẹ một tiếng yếu ớt, nhưng mắt vẫn không mở ra.

Hách Liên Diệu nhíu mày, đưa tay lên kiểm tra hơi thở của nàng.

Gần như không hề cảm thận được hơi thở của nàng, chỉ thấy bộ ngực lên xuống nói cho hắn biết là nàng còn sống.

Hách Liên Diệu đứng dậy mặc thêm áo khoác, sau đó hét lớn một tiếng: "người đâu!"

"Khấu kiến bệ hạ" trời chưa sáng, các cũng nữ hầu hạ chờ ở ngoài đã nghe thấy tiếng kêu la, vội vàng tiến vào.

"Đi truyền thái y" Hách Liên Diệu lạnh lùng ra lệnh

"Dạ!" cung nữ dẫn đầu cả kinh, nhìn trộm tình cảnh trong đại điện, sau đó sắc mặt trở nên tái nhợt cuống quít lui ra ngoài.

Hách Liên Diệu nhìn những mảnh vụn quần áo rơi đầy trên đất, và một đống bừa bãi trên giường, thì sắc mặt càng thêm âm trầm.

Tất cả mọi chuyện tối hôm qua làm cho hắn có cảm giác rất quỷ dị, rất không bình thường. nhưng là.... hắn lại không biết được không thích hợp ở chỗ nào! cho nên, nữ nhân này tuyệt đối không thể chết được!

"Bệ hạ, nô tỳ hầu hạ người thay y phục" mấy cung nữ nơm nớp lo sợ lên tiếng.

"Đi xem phong quý phi xem sao, chăm sóc nàng cho thật tốt!" Hách Liên Diệu trầm giọng nói.

"Vâng" các cung nữ nhanh chóng đi tới trước giường, ai c ũng không dám lên tiếng nói gì. tất cả chỉ biết khẩn trương xử lý toàn bộ mọi việc được giao, mà ngay cả thở cũng không giám thở mạnh.

Ngày thường tuy tính tình bệ hạ có thất thường, nhưng tuyệt đối không đến mức đáng sợ như thế này. không biết có phải vị tân quý phi này chọc giận bệ hạ hay không, cho nên mới bị hành hạ cho thê thảm thế này?

"Một lát nữa thái y tới, để cho hắn chữa tri cho quý phi. nếu như làm không được, thì tự mang đầu tới gặp trẫm!" Hách Liên Diệu nói xong, cũng không để ý tới quần áo trên người không chỉnh tề, mà bước thẳng ra ngoài.

Đột nhiên, nhũng gì Tiêu Tử Mặc nói vào một ngày trược lại hiện lên trong đầu: nàng phạm vào mạnh thất sát, người nhiễm sát khí, nếu như có thể năm giữ được trong tay thì sẽ nắm giữ được thiên hạ, nhưng nếu không teher nẵm giữ dược nàng thì.... thiên hạ sẽ đại loạn.

Thật sự buồn cười, mệnh phạm thất sát? vậy không biết là sát người nào đây?

Bước chân đang đi tới cửa thì hơi dừng lại, Hách Liên Diệu bổ sung một câu: chuyện xảy ra trong cung hôm nay, nếu ai nhiều miệng nói ra nửa câu, trấm sẽ chu di cửu tộc người đó!"

"Nô tỳ không dám!" mọi người trong điện nghe thế, tất cả đều quỳ xuống trên mặt đất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro