thất sơn kỳ truyện .chap2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương:1
tập.2: phần1: cái giếng cũ trong khu rừng sâu.

Hôm đó, tôi định đi tìm cái hồ nhưng nghĩ lại trời trưa nắng thế này, ra đó không có bóng cây nên thôi. Với lại, có một thứ cứ làm tôi canh cánh trong đầu. Lúc thả xe từ từ xuống dốc, đi khỏi chùa Khmer, một khối đá hình thù như mặt trăng khuyết, đứng hiên ngang giữa triền núi, như thách thức trời đất đã thu hút ánh mắt tôi. Kiệt cần sa nghe tới đó liền đổi tư thế ngồi, giống như đang chờ đợi một điều gì đó.
"Giữa triền núi thoai thoải, làm sao lại có vách viếc gì được?", ông anh tôi thắc mắc.
"Em không biết. Cái vách đó nhìn thì trông có vẻ gần lắm, nhưng mà đi mãi vẫn không tới được, hỏi ai cũng lắc đầu không biết. Em lên GPS định vị tọa độ núi, sau đó nhắm hướng vách đá, ước chừng chỉ cách 5 cây số về hướng Tây Bắc. Sau đó lên bản đồ, chấm ra một điểm gần nhất so với chỗ đó mà bản đồ có đường đi được. Em chỉ định đi đến gần nó ngắm nghía tham quan, nhưng rồi máu thám hiểm nổi lên. rồi thì dù không có đường vô cũng quyết băng rừng mà đi. Phen này bằng mọi giá phải tìm cho bằng được mới thôi..."

Hơn 12h, tôi xuất phát sau khi ăn hộp cơm, nốc vội ly nước thốt nốt. Trời âm u cơn mưa rào bắt đầu rơi tí tách, bầu trời xám xịt càng làm cho vùng núi thêm lạnh lẽo tĩnhtinh mịch. Xe chạy bon bon trên đường vắng. theo bản đồ, tôi quẹo vào một con đường nhỏ. Chỗ này vẫn còn thuộc thị trấn Nhà Bàn, hướng về Tịnh Biên tầm 1km. Con đường này chừng 200m đầu tiên là trải nhựa nhưng về sau thì là đất. Đường lầy lội, hai bên đường chỉ toàn cây cỏ dại, cao ngang đầu, thỉnh thoảng có một số nhánh rẻ là đường mòn nhỏ xíu chạy khuất sau hàng cây dẫn đền nơi nào có trời biết. Tôi tiết kiệm thời gian nên cứ nhắm đường chính mà chạy. Những khúc ngoặt tối om do cây che khuất, cơn mưa không lớn, gió lặng, ông trời đang ủ rủ còn tôi thì ngồi nhấp nhỏm trên con xe cúp. Đồng hành với tôi chỉ có tiếng xe máy, thỉnh thoảng là tiếng chim rừng kêu lên bất chợt rồi tắt ngấm, lọt thỏm giữa những ngôi mộ mà không biết người nằm dưới đó đã được bao nhiêu năm rồi. Vùng gì mà ngộ, núi nào cũng đầy những mộ, mộ mới có, hương khói có, vô chủ có, thậm chí những nấm đất cao cũng có. Đang hăng máu lắm nên nhìn chung tôi không sợ gì cả, chỉ lo lỡ xe hư thì dẫn ra hơi bị mệt. Đi chừng 3km trong con đường mòn đó, ngay khi tôi vừa chột dạ vì thấy hơi xa so với điểm chấm trên bản đồ.tôi chưởi thề 1 câu
"Thật đúng là con mẹ nó chứ, thế quái nào nó ở đó mà đi mãi không thấy"
tôi châm 1 điếu ba số kéo một hơi dài để trấn an bản thân, đang định quay xe ra thì thấy thấp thoáng mái ngói đỏ của một ngôi chùa.
Phần đường dẫn vào chùa được lát đá thềm khá đẹp, tuy hơi nhiều rêu, cổng chùa được sơn vàng, nhìn còn mới lắm, bên trong nhìn giống "miểu" hơn là chùa. Có một gian chính và hai gian phụ, nhìn như chữ "U". Sân chùa có một cái lư lớn bằng đất nung, chỉ có chân nhang đã bạc màu do nắng gió. Tôi dựng xe vào góc định kiếm người hỏi thăm. Ấn tượng của tôi là gian chính đẹp, nền lót gạch tàu, cổ kính với những liễn và hoành phi, nhang khói thịnh, bức tượng Phật giữa chính điện đem đến cảm giác rất an nhiên tự tại. Nghe tiếng động, một sư thầy tuổi chắc cũng ngoài 70 bước ra. Tôi chắp tay trước ngực, chào thầy theo kiểu Phật giáo, rồi hỏi về cái vách đá bí ẩn kia. Cuộc trao đổi diễn ra khá chóng vánh, sư thầy hô 1 tiếng phật hiệu rồi chỉ tay ra phía sau và bảo đường xuống phía dưới đó hơi khó đi và dặn tôi nên cẩn thận vì trời mưa, vắt đỉa nhiều lắm. Tôi chắp tay thi lễ rồi nhanh chóng ra phía sau chùa, tôi đi vòng giữa gian trái và gian chính, có con đường nhỏ cũng được lát bằng đá thềm. Đường xuống chừng 30m, là một cái dốc được dẫn bởi những bậc thang đá xanh, bề ngang chắc đi được hai người. Do dốc với nhiều rêu, như kiểu mưa vài tuần nay rồi không ai đi vậy, cho nên tôi đi khá chậm. Phía dưới con dốc là con đường mòn, hoặc nó đã từng là như vậy, dấu cỏ cho thấy trước đây đã có người qua lại chỗ này. Xung quanh tôi lúc này có thể gọi là rừng được. Đủ thứ cây dại: còng, chuối, tre, thị, và những bụi cỏ không cao lắm nhưng làm khung cảnh rất um tùm rậm rạp. Tôi chỉ sợ có con gì nhảy xổ vào người thì chắc tè ra quần mất. Trời mưa làm không khí trong này nóng như lò xông hơi, ẩm ướt khó chịu. Tôi cột ống quần, thắt dây giày lại đề phòng côn trùng, đĩa vắt chui vào. Ở cái miệt này đỉa vắt mà bám vào thì chết mẹ chứ chẳng chơi. Xả tay áo ra và không quên đội nón lên. Cho an tâm thôi.

Tập truyện đầu tay của mình
Còn nhiều thiếu sót.
Mong ae góp ý ủng hộ để mình có thêm động lực
-> nhớ theo dõi tập 3 nhé các bạn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro