Chương 10: Kịch liệt (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sương mù tràn ngập trong phòng tắm.

Mờ mịt đến gương cũng chẳng thấy rõ.

Hơi nước trên gương ngưng tụ lạ thành một vệt nước uốn lượn từ trên xuống.

Rất nhanh, vệt nước liền bị một tấm lưng trần trắng nõn chống lại, trong lúc cọ xát lau đi gần hết hơi nước, cảnh tượng trong phòng tắm dần hiện lên trong gương.

Tấm lưng đang dựa vào gương chính là Từ Ngộ Vãn đang khóc đến hai mắt đỏ bừng, một cái chân trơn trượt đáp ở trên eo Giang Trầm, theo động tác của anh hơi hơi đong đưa. Mu bàn chân ngẫu nhiên hơi hơi banh thẳng, ánh sáng trong phòng tám phản lên đường cong xinh đẹp.

Giang Trầm nhìn thì gầy, nhưng eo bụng lại có một tầng hơi mỏng cơ bụng, có vẻ dáng người lưu loát, sức bật mười phần.

Giang Trầm ôm eo cô, vật nóng rực ở trong cơ thể cô ra ra vào vào, sức lực dần mạnh hơn, giữa hai chân lầy lội bất kham, chất lỏng chảy ra tất cả đều bị côn thịt của Giang Trầm đánh thành chất keo, một chút một chút tích đến trên bồn rửa tay màu trắng. Thời điểm Giang Trầm cùng cô làm tình ngẫu nhiên sẽ duỗi tay đến hoa môi chỗ kiểm tra nhục huyệt của cô có bị thương hay không.

Nhục động của Từ Ngộ Vãn hàm chứa thứ to lớn kia phân nửa muộn rồi, từ rạng sáng vẫn liên tục làm đến hừng đông, thứ thô nóng ấy cứ bá chiếm dường như không ngừng ma sát với tiểu huyệt của cô, làm nhục huyệt đỏ đến diễm lệ, bên trong lại toan lại ma, không thể nói được bất cứ câu gì, chỉ có thể thở phì phò rên rỉ.

Nhưng Giang Trầm lại khác, biểu tình vẫn bình tĩnh như cũ, thật sự nhìn không ra đang động tình, nhưng khi một đôi tay trắng nõn vuốt ve mấy chỗ trong thân thể anh, bắt lấy tay cô lại thật dùng sức, thật giống như, bắt được rồi, sẽ không bao giờ để cô chạy mất.

Ánh mắt khi nhìn cô trở nên thâm thuý , làm Từ Ngộ Vãn dễ dàng nghĩ tới ngôi sao bầu trời đêm. Muốn hái xuống, muốn xâm phạm, cũng muốn hôn môi.

Từ Ngộ Vãn bị anh đè nặng làm mấy chục lần, lại nghe anh nói mấy câu sắc tình với gương mặt bình tĩnh như thế, không biết nói cái gì, nhìn đến ánh mắt xanh đẹp của anh, liền ôm lấy cổ anh, thở gấp hỏi: "Anh ơi...... Ư, ưm...... Em, em có thể, a, quá sâu......" Khóe mắt lại chảy ra nước mắt sinh lí, "Hôn m..mắt anh không......"

Nói rồi không biết bị Giang Trầm đỉnh đến điểm nào, đột nhiên nắm lấy tóc sau gáy của anh, cắn môi hét lên một tiếng, nước mắt lần thứ hai nhanh chóng chảy ra, da đầu đều đã tê rần.

Giang Trầm liền chậm rãi dừng lại, nhìn môi cô, vuốt ve đôi môi ấy, nói: "Ừm, muốn thì cú hôn đi."

Trong thanh âm có tình dục.

Từ Ngộ Vãn ôm anh, thở hổn hển một lát, đôi môi nhẹ nhàng dán lên đôi mắt đẹp của anh, anh thuận theo mà nhắm mắt lại, tùy ý Từ Ngộ Vãn hôn thật ái muội.

Từ Ngộ Vãn chạm vào mí mắt hơi lạnh cùng lông mi cong vút mà thon dài, cảm thấy chính mình như là một người đang liều mạng hái sao, làm ra một trăm vạn cái đường chân trời xâu lại thành một cái thang thật lớn, liều mạng muốn bò lên trên không trung hái một ngôi sao màu kim ấy. Trên đường không ngừng bị té ngã, rơi từ trên không trung mấy vạn mét khiến cho mặt mũi bầm dập, lá gan muốn nứt ra, thậm chí là thổ huyết, cũng không buông tay, ngã một lần thi lại đứng lên tiếp tục.

Mà hiện tại cô đã không cần bò thang cuốn vào đám mây nữa, cô muốn ngôi sao kia, tự nguyện rơi xuống dưới. Rơi xuống bên người cô.

Từ Ngộ Vãn hôn môi xong, lại giơ tay vuốt ve đôi mắt anh, cùng đối diện với đôi mắt anh, nhẹ giọng nói: "Anh trai à, em yêu anh."

Tròng mắt Giang Trầm giật mình, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng côn thịt cắm ở trong nhục động của Từ Ngộ Vãn vẫn luôn không rút ra lại bỗng nhiên nhảy lên một chút, lấy tốc độ mà thân thể Từ Ngộ Vãn có thể cảm nhận được, lại trướng lớn hơn nữa.

Từ Ngộ Vãn còn chưa kịp sững sờ, Giang Trầm liền cau mày sách một tiếng, đột nhiên trở mình cô lại ghé vào trên bồn rửa tay, côn thịt trướng đại đến cứng đờ lần thứ hai cắm vào trong.

Lúc cắm vào Giang Trầm rút dây lưng của áo tắm treo trên giá áo của Từ Ngộ Vãn xuống, hai tay bắt lấy cánh tay của Từ Ngộ Vãn trực tiếp trói lại sau lưng.

Từ Ngộ Vãn bị anh cắm kêu rên, trong gương là biểu tình hơi kinh ngac ửng hồng, còn không kịp phản ứng lại, Giang Trầm liền duỗi tay che kín đôi mắt cô, hôn lên nàng phần lưng đẹp đẽ.

Động tác dưới thân tiếp tục, côn thịt rút ra lại cắm vào, mỗi lần đều đi vào sâu nhất, quy đầu nghiền nát vách tường ở miệng tử cung, mỗi một lần cắm Từ Ngộ Vãn lại muốn rên một tiếng.

Đô mắt cô bị che lại nhìn không thấy Giang Trầm, lại có thể cảm nhận được côn thịt trướng đại của anh không ngừng ra vào trong cơ thể cô. Cọ xát mấy điểm mẫn cảm nhất của cô.

Cô kêu rên: "Anh...... Anh ơi? Á...... Quá nặng, sắp hỏng rồi......"

Cô muốn hỏi anh làm sao vậy, mà thế nào cũng không có cơ hội mở miệng, chỉ có thể theo động tác của ở trong bóng tối hưởng thụ cao trào.

Dâm thủy tiết ra ào ạt như nước sông, Từ Ngộ Vãn kêu rên, nước sốt toàn bộ tưới trên quy đầu Giang Trầm, thế mà lực cản lớn như vậy cũng không có biện pháp ngăn cản động tác của Giang Trầm động tác, anh nâng một chân Từ Ngộ Vãn đến trên bồn rửa tay, đáy mắt thu lại huyệt khẩu đỏ bừng, cái miệng nhỏ chảy nước, hàm chứa cái vật thật lớn của Giang Trầm, huyệt khẩu đầy đặn bị căng làm thành một vòng hơi mỏng, giống như ngay lập tức sẽ bị phá hỏng.

Nhưng cũng không có, nó ăn rất ngon, thời điểm côn thịt đâm vào sẽ phát ra thanh âm phụt phụt, sẽ phun ra một chút nước sốt câu dẫn thứ nóng bỏng của Giang Trầm, sẽ mút đồ vật lớn này thật gắt gao, tùy ý bị nó cắm làm.

Giang Trầm bắt đầu khồng còn trầm ổn được nữa, thậm chí cả tiếng thở dốc bị che dấu cũng bị lộ.

Từ Ngộ Vãn bị anh che mắt trước mắt một mảnh đen nhánh, bị anh đỉnh lộng cơ hồ không phát ra được âm thanh nào.

Ngay lúc cuối cùng anh đỉnh một cái thật sâu xé mở cung khẩu, lần thứ hai cắm vào tử cung, động tác của rốt cuộc chậm lại, Từ Ngộ Vãn cũng tìm được cơ hội thở dốc, đứt quãng hỏi: "Anh ơi......Ưm, anh...... Anh làm sao thế......"

Mà Giang Trầm nghe xong lặng im hồi lâu, vào lúc động tá lại tiếp tục mãnh liệt, anh mới nhẹ thở hổn hển một chút, thấp giọng nói: "Đừng nhìn anh."

Từ Ngộ Vãn còn chưa hiểu gì, anh đột ngột cắm thật sâu vào tử cung của cô, tinh dịch nóng bỏng như nước bắn ra.

Trong đầu Từ Ngộ Vãn nổ tung từng đóa pháo hoa, ánh sáng trắng xâm chiếm dây thần kinh, cô nhịn không được, kêu một tiếng lúc sau lại thấp giọng khóc. Nước mắt chảy đầy mặt.

Mỗi lần cao trào đều phải khóc.

Giang Trầm kéo eo cô lên, ôm cô vào lòng, cởi bỏ dây trói ở cổ tay của cô, ngón tay tinh tế vuốt ve vòng eo mảnh khảnh, bộ ngực no đủ mềm mại, xoa bóp, lôi kéo, sau đó lại là gương mặt ửng hồng cùng đôi mắt ướt át.

Sau khi tay anh rời đi chuyện đầu tiên Từ Ngộ Vãn muốn làm là xoay người lại nhìn vẻ mặt của anh.

Nhưng cao trào qua đi anh đã khôi phục sự bình tĩnh, sắc mặt chỉ hơi hồng hơn bình thường một chút, nhưng cũng chỉ là có vẻ không tái nhợt như trước, giống như không có khác biệt quá lớn, chỉ có ánh mắt rất sâu mà nhìn cô, tay ôm cô, vuốt ve cô, một khắc cũng không ngừng.

Từ Ngộ Vãn còn hàm chứa vật to lớn kia, hơi động một chút liền có thể cảm giác được anh đang nghiền nát ở trong cơ thể mình.

Từ Ngộ Vãn bị ma sát vào điểm mẫn cảm, nhẹ giọng kêu rên rỉ, ổn định lại hô hấp thì ôm lấy Giang Trầm: "Anh ơi, lần sau, lần tiếp theo ấy, cho em xem được không."

Cô muốn nhìn anh cao trào, muốn nhìn biểu tình mất khống chế của anh, muốn nhìn thấy anh cắm vào thân thể mình sẽ không còn bình tĩnh được nữa.

Giang Trầm chưa nói được hay không.

Nhưng Từ Ngộ Vãn cũng không có ý muốn nghe đáp án, không thấy anh trả lời, liền kẹp côn thịt dùng sức hút, sau đó hai chân vòng quanh eo anh, ôm anh nhắm mắt nói: "Đừng rửa sạch anh nhé, cứ để như vậy đi, em buồn ngủ quá, ngủ đi."

______________
Hiii, sau một khoảng thời gian nghỉ ngơi (cụ thể là mất một năm học) thì mình đã trở lại rồi đây. 🥳
Như đã nói, bọn mình sẽ set pass những chương H để phòng reup. Nhưng đây là chương đánh dấu sự trở lại của mình nên mình không set pass nhé. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro