Chương 18: Trắng bệch (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một đêm hoang đường, thứ hai Giang Trầm vẫn dậy sớm.

Nhưng Từ Ngộ Vãn ôm anh rất chặt, chung quanh quanh quẩn hơi thở của cô, tràn đầy cõi lòng.

Giang Trầm giơ tay ôm cô thật chặt, trong ánh mắt giống như chứa tình, mặt ngoài trầm tĩnh, bên trong lại sóng to gió lớn.

Anh yên lặng ôm cô trong chốc lát, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng mà buông ra.

Đứng dậy cầm lấy di động gửi tin nhắn cho một dãy số không rõ tên: Giúp tôi giải quyết một người.

Ngón tay anh tái nhợt như bệnh nặng, tạo nên sự tương phản mãnh liệt với điện thoại này đen. Ngày mùa hè nắng sớm tới sớm, xuyên qua khe hở bức màn nhảy vào phòng ngủ tối tắm, mang đến ánh sáng cho mảnh đen kịt này.

Ngón tay Giang Trầm khớp xương rõ ràng gõ gõ trên màn hình, theo sau, nhẹ nhàng cười nhạo một chút.

-

Từ Ngộ Vãn ngủ đến tự nhiên tỉnh, Giang Trầm đã không còn bên người.

Tối hôm qua bọn họ túng dục quá độ, Giang Trầm quả thực không biết mệt mỏi, quấn lấy cô từ phòng ngủ làm đến phòng tắm, lại làm ra tới, vật nóng rực bị cô mút vào nhục huyệt liền không buông ra quá. Mệt, thật sự mệt, rất nhiều lần Từ Ngộ Vãn đều bị làm đến mất thanh, mờ mịt mà nhìn gương mặt thanh lãnh của Giang Trầm, chỉ biết thở dốc, hạ thân cắn chặt anh, tùy ý dâm thủy chảy xuống.

Nhưng thỏa mãn cũng thật sự thỏa mãn.

Cảm giác bị anh tiến vào đến no căng, cảm giác bị anh chơi đến thất thần choáng váng. Đều khiến cô khắc sâu cảm nhận được bị yêu cầu, phải tiếp nhận thỏa mãn.

Từ Ngộ Vãn ở trên giường trở mình, chôn đầu nhắm hai mắt khôi phục tinh thần, mới nhớ tới hôm nay Nhạc Khả hình như hẹn cô đi ra ngoài chơi.

Từ Ngộ Vãn hậu tri hậu giác, chậm rãi bò dậy bắt đầu muốn chọn quần áo cho hôm nay.

Giang Trầm lên lầu gọi cô, cô vừa lúc cởi cái áo màu lam trên người, chỉ mặc mỗi quần lót trắng tay run rẩy muốn cởi khóa váy ra.

Lúc ánh mắt Giang Trầm tiếp xúc đến vòng eo mảnh khảnh, hai vú mềm mại được nội y bao bọc, cùng với cái được giấu dưới quần lót tan giác, tiểu hoa ấm cơ hồ muốn "ăn" anh cả đêm qua, ánh mắt lập tức liền thâm xuống dưới.

Mà Từ Ngộ Vãn nhìn cửa phòng chợt bị mở ra, ngơ ngác mà cùng Giang Trầm nhìn nhau hai giây.

Khi chạm đến ánh mắt sắp bốc cháy của anh, Từ Ngộ Vãn mới chớp đôi mắt.

Vì thế lúc ra khỏi phòng đã là hơn một tiếng sau.

Giang Trầm thật ra không có cắm vào, nhưng nắm tay cô buộc cô sờ soạng từ trên xuống dưới cho mình lại không hàm hồ, tay Từ Ngộ Vãn đã xót mà anh vẫn còn cứng.

Từ Ngộ Vãn tự sa ngã, vẻ mặt đưa đám nói: "Anh à, bằng không anh cứ cắm vào đi, em thật sự sắp không được rồi, buổi hẹn với Ca Cao sắp bị muộn rồi. Thật sự đấy, anh vẫn là cắm vào đi."

Cô nói xong lông mi Giang Trầm rũ một chút, quang ảnh ở mặt trên nhảy lên, phù quang toái kim mỹ.

Giang Trầm buông tha tay cô, dang chân cô ta, quy đầu cách một lớp quần lót đặt trên tiểu hoa huyệt, ướt. Nước thấm ướt cả quần lót.

Từ Ngộ Vãn hừ một tiếng, nhắm mắt lại ôm lấy anh.

Cảm thụ anh cắm vào giữa hai chân mình, cách quần lót cơ hồ để đến rãnh mông.

Thanh âm của anh vang ở bên tai: "Cùng bạn đi ra ngoài hửm?"

Vừa hỏi, côn thịt liền bắt đầu cách quần lót cọ xát khe thịt, rất nhiều lần quy đầu thậm chí tạp quần lót cắm vào một chút.

Thân thể Từ Ngộ Vãn vừa nóng vừa ngứa, ưm ưm a a mà đáp lại: "Dạ, Ca Ca hôm qua gửi tin nhắn cho em, rủ em ra ngoài chơi...... A, cắm vào đi......"

Giang Trầm lại rời khỏi, kề sát khe thịt không ngừng ma sát, hỏi cô: "Ừm, hẹn em đi ra ngoài làm gì."

Từ Ngộ Vãn rầm rì mà nói: "Xem, xem phim...... A có cái gì, chảy ra......"

Giang Trầm ừ một tiếng, bỗng nhiên tăng thêm lực đạo cách quần lót đỉnh vào, tính cả vải dệt cùng nhau cọ xát bên ngoài cửa động. Từ Ngộ Vãn bị kích thích, đột nhiên khẽ kêu một tiếng, tiếng mèo con kêu dường như ở trong lòng Giang Trầm cào một chút.

Giang Trầm trầm mặc sau một lúc lâu, vẫn là hỏi: "Ngoài ra còn ai không?"

Từ Ngộ Vãn cơ hồ trầm luân trong khoái cảm, nhưng trong hoảng hốt tựa hồ nghe ra giọng nói của anh có hơi chua, mở mắt ra nhìn gương mặt anh không biểu tình gì, chợt cười: "Anh này, đừng nói cho em...... Ư...... Anh đang, ghen nhá...... A......"

Giang Trầm nhấp môi, không tỏ ý kiến, ôm eo cô hung hăng cọ xát mấy chục lần, bắn lên quần lót Từ Ngộ Vãn.

Lại hỏng một cái quần, lại phải thay phải giặt, phiền toái.

Nhưng Từ Ngộ Vãn lại không cảm thấy thế, thậm chí, cô còn thật cao hứng.

Giang Trầm đấy, thế mà lại để ý có những ai đi chơi với cô. Trừ bỏ trên giường anh đối với mình có dục vọng chiếm hữu, hóa ra, dưới giường, cũng có nha.

Từ Ngộ Vãn ăn cơm cũng còn cười.

Cô cuối cùng chọn một cái đầm dây màu trắng, lộ ra cái cổ cùng xương quai xanh xinh đẹp, làn da trắng nõn cơ hồ phản quang.

Cô cắn đôi đũa nhìn Giang Trầm trầm mặc ăn cơm không ngừng cười ra tiếng, Vương Thẩm Nhi thấy cô cười đến phát hoảng, đang lau dọn cũng phải dừng một lúc.

Giang Trầm không có ngẩng đầu nhìn cô, chuyên tâm ăn cơm , nhưng mà mắt thấy cô cười càng ngày càng càn rỡ, vẫn là lên tiếng: "Từ Ngộ Vãn, ăn cơm đi."

Từ Ngộ Vãn không có sợ hãi: "Vậy anh phải cho em biết, có phải anh vừa mới ghen không."

Không đợi Giang Trầm lên tiếng lại thêm câu: "Không nói em liền "ăn" anh!"

Vì thế tay Giang Trầm đang cầm đũa liền dừng một chút, hình như là không thế nào để ý mà ngẩng đầu, nhưng ánh mắt nhìn về phía Từ Ngộ Vãn lại khiến cô cảm thấy trong ánh mắt không chứa cảm xúc gì của anh, tràn ngập "Hoan nghênh tới ăn". Thậm chí anh cũng bắt đầu buông chén đũa.

Vì thế Từ Ngộ Vãn một giây cũng chưa chậm trễ, ném đũa xuống rồi nhào tới, hai chân khóa ngồi ở trên đùi anh, trên cao nhìn xuống mà nheo lại đôi mắt, giống mèo con đang la lối khóc lóc: "Là anh tự tìm."

Nói liền cúi đầu hôn lên. Gập ghềnh mà tráo lưỡi với anh.

Nghiệp vụ của Từ Ngộ Vãn không thuần thục, kỹ thuật hôn kém, Giang Trầm cũng không hỗ trợ, tùy ý cô hôn hít, giơ tay vuốt ve eo lưng của cô.

Váy mà Từ Ngộ Vãn mặc là chiếc váy hở lưng, lộ ra vòng eo xinh đẹp, Giang Trầm một lần liền sờ đến làn da trơn trượt.

Nhíu nhíu mày, chợt tránh môi cô.

Từ Ngộ Vãn còn chưa phản ứng gì, thanh âm của anh vang lên: "Đi thay quần áo."

Chớp mắt một cái, lại nói: "Không cho phép mặc váy nữa."

Thanh âm đạm nhiên, giống như đang nói đến một việc rất nhỏ, thế mà Từ Ngộ Vãn cùng anh đối diện hai giây, bỗng nhiên cười ra tiếng. Nhịn không được đi ôm anh: "Anh ơi, anh đáng yêu chết mất."

Cô nhịn không được.

"Xong rồi, em thật sự muốn "ăn" anh rồi, phải làm sao, phải làm sao."

Tiểu yêu tinh, một bộ dạng câu dẫn người phát tình.

Ngón tay Giang Trầm còn đang ở sau eo cô, cùng cô nhìn nhau một lát, cúi đầu cắn lên cổ cô.

Dùng một chút sức, hàm răng day day làn da lạnh lẽo tinh tế, mút ra một dấu hôn trên cổ cô.

Vương Thẩm Nhi lau xong bàn trà, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đại tiểu thư nhà họ lại nhảy vào trong lòng ngực anh cô ấy, hai người đưa lưng về phía bà nên bà không thấy họ đang làm gì, có vẻ đang thì thầm trò chuyện.

Dĩ vãng cũng là như thế này, đại tiểu thư có nhiều suy nghĩ hay nảy ra, ùn ùn không dứt, nghĩ ra được liền phải nói cho anh trai, một giây đồng hồ cũng không được chậm trễ. Lại kiều khí, ngại khom lưng kề sát vào bên tai anh, một hai phải ngồi lên trên đùi anh.

Giang Trầm cũng mặc kệ.

Vương Thẩm Nhi đang muốn cười bệnh yêu quý anh quá mức của tiểu thư lại tái phát, lại bỗng nhiên thấy vẫn đôi tay luôn ôm vòng eo Từ Ngộ Vãn nâng lên, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc dài đang rũ bên mặt Từ Ngộ Vãn.

Mặt vô biểu tình, động tác lại ôn nhu.

Theo sau tiểu thư nắm lấy tay anh, hôn môi đầu ngón tay của anh.

Sau đó thò lại gần cúi đầu hôn chóp mũi, lại cúi đầu, không biết hôn tới nơi nào.

Vương Thẩm Nhi đoán hẳn là cằm.

Cảm giác bỗng nhiên liền thay đổi.

Bà bắt đầu cảm thấy sự thân mật của hai người, có chút kỳ lạ. Này thực không nên.

-

Từ Ngộ Vãn cuối cùng thật sự đi thay váy.

Mặc một cái áo T-shirt, dưới chân mặc cái quần jean phá cách.

Nhìn có cảm giác thanh xuân lại sạch sẽ, tinh thần phấn chấn, vừa lúc là tuổi tác xinh đẹp sinh động nhất của cô.

Từ Ngộ Vãn cùng Giang Trầm ở trong phòng hôn một hồi lâu Giang Trầm mới đưa cô ra cửa.

Chỗ mà Từ Ngộ Vãn cùng Nhạc Khả hẹn hò là một quán trà, Giang Trầm đưa cô đến liền rời đi, trước đó câu lấy cằm cô mà hôn, một cái hôn triền miên lâm li.

Từ Ngộ Vãn cười anh bây giờ chẳng khác gì một tên cuồng hôn.

Giang Trầm không tỏ ý kiến, sau đó lại hôn lên môi cô một cái, mới rời đi.

Xe đi được một lúc, âm thanh tin nhắn vang lên.

Giang Trầm lấy ra xem, nhìn thấy dãy số chưa được lưu thông tin gửi một tin nhắn: Không giải quyết được hoàn toàn, hắn ta bỏ chạy rồi.

Giang Trầm vừa mới hơi nhíu mày, một tin nhắn khác đã được gửi đến.

Văn phòng trinh thám tư nhân INMO:【Giang tiên sinh, tiểu thư vừa mới mất tích ngay tại WC.】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro