that tuyet ma kiem-hoi 2+3+4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 2 - Thất Tuyệt Ma Kiếm - Ngọa Long Sinh

Gái Tỳ nhi bản lảnh siêu quần

Quân Thiên Phụng ngưng thần nhìn thiếu niên áo trắng.

Lão lộ vẻ kinh hãi, hỏi dằn từng tiếng:

- Các hạ là dòng dõi Thái Cực Kiếm Lý Thanh Trần?

Thiếu niên áo trắng lạnh lùng đáp:

- Phải rồi! Các hạ đã biết rõ, vậy tại hạ bất tất phải kể tội trạng nữa. Bây giờ các vị tự mình động thủ hay tại hạ ra tay?

Quân Trung Bình đột nhiên đứng dậy tay nắm chuôi kiếm toan rút ra thì Quân Thiên Phụng nổi giận quát:

- Quân súc sinh lớn mật kia! Sao không ngồi yên?

Quân Trung Bình bị phụ thân quát mắng, từ từ ngồi xuống.

Quân Trung Phụng từ nãy tới giờ nét mặt rầu rầu ngồi cúi gầm mặt xuống. Bây giờ nàng cũng ngửng đầu lên miệng ấp úng:

- Gia gia ơi! Ca ca!...

Quân Thiên Phụng lại nổi giận chặn lời gạt phắt đi:

- Con nha đầu kia! Không được nhiều lời!

Quân Trung Phụng không dám nói nữa lại ngồi cúi đầu xuống.

Quân Thiên Phụng nhìn thiếu niên áo trắng chấp tay nói:

- Lý công tử! Câu chuyện về lệnh tôn ngày trước không có liên can gì đến khuyển tử và tiểu nữ. Khi ấy tiểu nữ chưa ra đời, khuyển tử còn ở trong thời kỳ thơ ấu. Nhà tại hạ có bốn người, nhưng chỉ một mình Quân Thiên Phụng này tham dự vào vụ đó. Vì thế nên Quân mổ đành mặt dạn mày dầy khẩn cầu công tử buông tha cho khuyển tử cùng tiểu nữ được toàn sinh.

Thiếu niên áo trắng mắt chiếu ra những tia hàn quang đảo nhìn vợ chồng Quân Thiên Phụng hỏi:

- Ngày trước tôn giá có lòng dạ từ bi như vậy không?

Quân Thiên Phụng đáp:

- Quân mỗ tự biết mình làm việc tội lỗi vì vậy đã rửa tay gác kiếm từ biệt giang hồ.

Lão đưa mắt nhìn mỹ phụ trung niên nói tiếp:

- Chuyết kinh không có tội gì. Nhưng y gặp phải người chồng tội lỗi nên bị liên lụy. Y cùng tại hạ đành chịu tai họa dưới lưỡi kiếm bén.

Mỹ phụ trung niên cũng nói:

- Chồng nợ vợ phải trả là điều minh huấn từ xưa. Tiện thiếp có chết cũng không oán hận.

Thiếu niên áo trắng mặt trơ như đá hỏi lại:

- Ngày trước những người tham dự vào vụ này, ngoài Liễu Trường Công, Nguyên Tử Khiêm và Quân Thiên Phụng, còn ai tham dự nữa không?

Quân Thiên Phụng đáp:

- Liễu Trường Công là người chủ trương.

Thiếu niên áo trắng nói:

- Tại hạ đã giết con cháu y cả thảy 17 người. Nhà họ Liễu không còn mống nào sống sót.

Quân Thiên Phụng đằng hắng một tiếng rồi nói:

- Nguyên Tử Khiêm sắp đặt kế hoạch.

Thiếu niên áo trắng nói:

- Bọn y cả năm cha con đều thành những con quỉ không đầu dưới lưỡi kiếm của tại hạ rồi.

Hắn cất giọng sắt bén hơn hỏi tiếp:

- Trừ ba vị ra còn ai nữa?

Quân Trung Phụng đột nhiên ngửng đầu lên, cặp mắt đẫm lệ, vẽ mặt cực kỳ xúc động, nàng nói:

- Công tử đừng bức bách gia gia tiểu nữ. Y đã làm việc lầm lỗi sao công tử còn muốn hãm y vào vòng bất nghĩa?

Quân Trung Bình cũng đứng lên nói:

- Cha mẹ anh em tại hạ đều có thể trả đòn. Nhưng gia phụ sợ anh em tại hạ bị hại mới cam tâm nhẫn nhục. Thế mà các hạ còn nói toàn những lời uy hiếp, chẳng hóa ra bức bách người quá đáng ư?

Thiếu niên áo trắng cười lạt nhìn Quân Thiên Phụng nói:

- Tại hạ đã tra ra được Liễu Trường Công, Nguyên Tử Khiêm và các hạ, chẳng lẻ không tra ra người khác được sao. Các hạ nói hay không cũng thế thôi.

Quân Thiên Phụng dường như bất ngờ Quân Trung Phụng và Quân Trung Bình đột nhiên thốt lời xung đột cùng thiếu niên áo trắng. Lão toan ngăn cản thì đã không kịp nữa.

Quân Trung Phụng giương cặp mày liễu, chậm rãi hỏi:

- Cha mẹ con cái nhà tiểu nữ bốn người đều ở cả đây công tử muốn sao xin nói rõ!

Thiếu niên áo trắng đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn Quân Trung Phụng đáp:

- Khi lệnh tôn liên hiệp với bọn ác ma gia hại tiên phụ cô nương chưa ra đời...

Quân Thiên Phụng nghe giọng lưỡi thiếu niên áo trắng dường như đã có ý lây chuyển, vội nói tiếp:

- Công việc ngày trước chỉ một mình Quân mỗ dúng tay vào, chẳng liên quan gì đến chuyết kinh, khuyển tử cùng tiểu nữ cả.

Thiếu niên áo trắng ngửng mặt trông lên nóc nhà lạnh lùng hỏi:

- Quân Thiên Phụng! Theo ý kiến các hạ phải chăng là muốn yêu cầu tại hạ buông tha cho phu nhân cùng công tử và tiểu thư?

Quân Thiên Phụng đáp:

- Tại hạ đã tham dự vào công việc ngày trước vậy xin để thường. Còn khuyển tử và tiểu nữ không liên quan gì đến vụ đó. Mong rằng công tử rộng lòng dung tha chúng.

Thiếu niên áo trắng nói:

- Xưa nay chồng nợ vợ trả, cha nợ con trả. Nghĩa là mọi người đều bị liên lụy, chẳng thể bảo là vô tội được. Nhưng tại hạ quyết chẳng gia hại những người không phải họ Quân, trừ những kẻ xuất đầu bức bách tại hạ phải động thủ thì không kể.

Hắn ngừng lại một chút, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng, cặp lòng mày nhíu lại. Mắt chiếu ra những tia hàn quang.

Hắn giơ trường kiếm lên nói tiếp:

- Nhưng tại hạ để cho các vị còn có cơ hội cầu sinh. Vậy các vị cả vợ chồng con cái liên hiệp động thủ. Nếu thoát được lưỡi kiếm của tại hạ thì từ đây mối ân oán ngày trước cũng bỏ đi hết.

Tại hạ quyết chẳng truy vấn đến nữa.

Quân Trung Bình đưa mắt nhìn Quân Thiên Phụng nói:

- Gia gia! Xin gia gia thứ cho hài nhi lắm miệng. Việc đã đến thế nầy sao không liều một trận, dù có mất mạng cũng là cái chết oanh liệt.

Quân Thiên Phụng khẻ thở dài nói:

- Dưới kiếm thế Thất Tuyệt Ma Kiếm, trước đến nay chưa một ai sống sót.

Quân Trung Phụng đột nhiên tiến về phía trước hai bước, nàng rút kiếm ra khỏi vỏ đánh soạt một cái rồi cất tiếng hỏi:

- Gia gia! Người này lạnh lẽo cuồng ngạo, tuyệt không có dạ từ bi. Dù nói tử tế khẩn cầu cũng chẳng ăn thua mà còn mang nhục. Sao bằng cùng y quyết một trận chiến đấu?

Ðột nhiên nàng vung kiếm ra chiêu "Ðộc Long Xuất Huyệt" đâm vào trước ngực địch nhân.

Thiếu niên áo trắng hơi nghiêng chân một chút, thân hình đột nhiên vọt đi tránh ra xa năm thước. Hắn vẫn chưa trả đòn.

Quân Trung Phụng tức giận quát hỏi:

- Sao công tử lại không rút kiếm ra phản kích?

Thiếu niên áo trắng lạnh lùng đáp:

- Tại hạ mà ra tay thì cô nương chẳng chết cũng bị thương.

Quân Trung Phụng băng mình tiến lại toan phóng chiêu thứ hai thì Quân Thiên Phụng đột nhiên khoa chân bước lại ngăn chận trước mặt con gái quát:

- Ngươi chống thế nào được với Thất Tuyệt Ma Kiếm? Sao còn chưa dừng tay?

Thực ra Quân Trung Phụng thấy cha vừa lạng người tới, nàng đã hấp tấp dừng chân thu kiếm, vì có lão đứng đó mà nàng phóng kiếm tới, không khỏi đâm vào lưng lão.

Thiếu niên áo trắng hững hờ lên tiếng:

- Thời giờ trễ quá rồi. Tại hạ không rảnh ở lại được nữa. Vậy các hạ rút kiếm ra thôi!

Quân Thiên Phụng nở một nụ cười buồn thảm.

Lão kéo tấm áo lên, lấy đôi Kim hoàn ra nói:

- Xin công tử hãy coi thân thể lão phu là hiểu ngay lão phu đã không có ý kháng cự từ trước.

Công tử rộng lòng tha khuyển tử cùng tiểu nữ, vợ chồng lão phu nguyện bó tay chịu trói để tùy công tử phát lạc.

Mấy câu này lão nói bằng một giọng rất thê lương. Ðôi hàng lệ già nua từ từ nhỏ xuống.

Thiếu niên áo trắng lắc đầu đáp:

- Ðường sinh lộ duy nhất của các vị là hợp lực nhau lại cố xông qua dưới lưỡi kiếm của tại hạ để chạy thoát ra ngoài.

Quân Thiên Phụng bổng quay đầu lại, lớn tiếng bảo Quân Trung Bình và Quân Trung Phụng:

- Nếu các ngươi phải là con ta, thì hãy nghe lời ta dạy bảo!

Quân Trung Bình và Quân Trung Phụng vội nghiêng mình đồng thanh:

- Xin gia gia cứ ra lệnh đi!

Quân Thiên Phụng nói:

- Huynh đài đây là truyền nhân của Thất Tuyệt Ma Kiếm. Lời nói của công tử coi bằng chín vạc, tuyệt không thay đổi. Công tử đã bảo các người trốn ra khỏi sảnh đường này là người không rượt theo để hạ sát các ngươi nữa. Vậy ta liều mình động thủ cản trở, các ngươi mau phá cửa sổ phía sau mà ra, mỗi đứa chạy một ngả.

Quân Trung Phụng nói:

- Ca ca giữ việc hương khói cho nhà họ Quân, vậy nên trốn đi. Còn nữ nhi...

Quân Thiên Phụng lớn tiếng chặn lời:

- Ngươi không nghe lời ta thì không phải là con gái nhà họ Quân.

Quân Trung Phụng toan nói nữa thì thiếu niên áo trắng lên tiếng:

- Quân Thiên Phụng! Các hạ đừng bóp méo câu chuyện của tại hạ. Tại hạ nói là xông ra theo cửa vào sảnh đường. Nếu phá cửa sổ mà chạy thì tại hạ vẫn phải rượt theo.

Mỹ phụ trung niên uể oải đứng dậy nói:

- Giết người bất qua đầu rơi là cùng! Công tử khinh người quá lắm!

Thiếu niên áo trắng lạnh lùng hỏi:

- Tại hạ đã để các vị hoặc chiến đấu hoặc tự vẫn mà chết. Chẳng lẻ còn chưa khoan hồng hay sao?

Quân Trung Bình đưa mắt nhìn Quân Thiên Phụng nói:

- Nếu ngồi mà đợi chết thì sao bằng ra tay tử chiến để chết cho oanh liệt? Hài nhi tình nguyện xung phong.

Quân Thiên Phụng tức giận quát to:

- Quân súc sinh này còn không chạy đi! Ðể ta ngăn chặn truy binh cho.

Cặp mắt thiếu niên áo trắng lóe ra những tia thần quang rùng rợn không ngớt chuyển qua chuyển lại ngó Quân Thiên Phụng và Quân Trung Bình, vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo nghiêm trọng.

Hắn không nói nửa lời dường như để hết tinh thần đề phòng và để ngăn ngừa có người chạy trốn.

Ðồng thời hắn làm như để tán thưởng cuộc tranh luận giữa cha con đối phương.

Bỗng nghe mỹ phụ trung niên lên tiếng:

- Hài tử! Ngươi đi đi! Ngươi có trốn ra khỏi chốn này thì gia gia, muội muội và ta đây mới có thể phóng tâm chiến đấu. Hài tử! Nếu sau này ngươi gặp cơ duyên tốt đẹp học lấy võ công để đối phó với Thất Tuyệt Ma Kiếm, rửa hận cho chúng ta được là hay, mà không thì vào chốn rừng sâu núi thẩm ẩn tích mai danh, lo việc cày bừa đọc sách giữ lấy hương hỏa một dòng họ Quân.

Thật là mấy câu nói chí tình tha thiết của người từ mẫu đầy mối chia ly sầu hận. Nó còn thê thảm ai bi khiến cho người nghe không khỏi động lòng.

Quân Trung Bình sa nước mắt nói:

- Ðã là nam tử hán, là đại trượng phu, có lý đâu lại tham sống sợ chết?

Quân Thiên Phụng đột nhiên phóng cước đá vào gót chân Quân Trung Bình quát to:

- Thằng súc sinh này! Không chạy mau đi.

Cái đá này rất mạnh, nhưng trúng Quân Trung Bình rồi nội lực mới xô ra.

Một luồng ám kình rất mãnh liệt đỡ lấy người Quân Trung Bình hất vào cửa sổ phía sau.

Thiếu niên áo trắng cười lạt nói:

- Hãy đứng lại đã!

Hai tay rung động người hắn xông thẳng tới. Ánh hàn quang vừa lấp loáng, một tiếng rú đã vang lên.

Tiếp theo là tiếng huỵch, tựa hồ có vật gì từ trên không gieo xuống.

Cử động cửa thiếu niên áo trắng mau lẹ quá, lẹ đến nỗi Quân Thiên Phụng và Quân Trung Phụng chưa kịp ra tay ngăn trở.

Mọi người định thần nhìn lại thì thấy Quân Trung Bình tay còn nắm chuôi kiếm, người ngã phục xuống đất. Cạnh sườn máu tuôn ra như suối, lênh láng đầy mặt đất.

Quân Trung Bình dường như bị thương nặng quá. Từ lúc chàng ngã xuống liền im hơi lặng tiếng.

Quay lại nhìn thiếu niên áo trắng thì nửa trên thanh trường kiếm hắn cầm bên tay mặt hãy còn dính máu, mặt hắn vẩn nghiêm trang nhưng người đã lùi về chỗ cũ rồi.

Biến diễn xảy ra trong nháy mắt cực kỳ đột ngột khiến người ta phải kinh tâm động phách.

Quân Thiên Phụng đứng trơ như tượng gỗ, hồi lâu không thốt nên lời.

Sau một lúc, mỹ phụ trung niên mới thét lên một tiếng, cúi xuống ôm Quân Trung Bình lên hỏi:

- Hài tử! Ngươi bị thương nặng lắm phải không?

Quân Trung Bình từ từ mở mắt ra đáp:

- Thương thế hài nhi chẳng lấy chi làm trầm trọng. Mẫu thân bất tất phải quan tâm.

Chàng nói xong gắng gượng ngồi dậy. Nhưng vì thương thế nặng quá, vừa ngồi chưa vững lại ngã quay ra.

Quân Thiên Phụng lẩm bẩm một mình:

- Dưới Thất Tuyệt Ma Kiếm, trước nay chưa có người nào toàn vẹn, chẳng chết cũng thành tàn phế. Lời đồn quả đã không sai.

Quân Trung Phụng đột nhiên nghiến hai hàm răng cất giọng lanh lảnh quát lên:

- Thật là con người cuồng ngạo! Một chiêu kiếm độc ác!

Nàng nhảy vọt tới múa kiếm đánh ra.

Thiếu niên áo trắng vung thanh trường kiếm đánh choang một tiếng, hất thanh bảo kiếm của Quân Trung Phụng ra.

Hắn lạnh lùng nói:

- Lệnh tôn khác với Liễu Trường Công và Nguyên Tử Khiêm ở chỗ còn chút lòng hối hận.

Hắn lại đưa mắt nhìn Quân Thiên Phụng nói:

- Các hạ nói là đã rửa tay gác kiếm ra khỏi giang hồ, song tại hạ chưa thể tin được vì các hạ còn nuôi một bày ác khuyển, hào nô, không giống như người qui ẩn.

Ðoạn hắn đột nhiên đổi giọng nghiêm trọng nói:

- Vì các hạ có lòng hối hận, giác ngộ nên tại hạ mở một bên lưới cho lệnh tiểu thư có đường sinh lộ mà chạy thoát mạng.

Quân Trung Phụng vừa bị thiếu niên áo trắng vung kiếm lên gạt, cánh tay nàng bị tê nhức, cử động khó khăn. Nàng biết ngay võ công mình quyết không thể địch lại đối phương. Nàng càng hiểu rõ thiếu niên áo trắng chẳng phải nói ngông cuồng mà quả có thể hạ sát toàn gia nhà họ Quân trong nháy mắt. Nàng lại nghĩ tới cha già sắp bị thịt rơi máu đổ dưới kiếm chiêu ác độc thì

lòng nàng tan nát.

Ðột nhiên nàng liệng thanh bảo kiếm trong tay đi, nghiêng mình đổi giọng:

- Lý công tử!

Thiếu niên áo trắng tuy không đáp lễ nhưng lạng người tránh sang bên không chịu nhận lễ, hắn lạnh lùng nói:

- Trước khi tại hạ chưa thay đổi chủ ý, cô nương nên dời khỏi chốn này để đi cho mau.

Ðoạn hắn bước tạt ngang mấy bước để nhường lối.

Quân Trung Phụng buồn rầu buông tiếng thở dài, nàng đưa mắt nhìn Quân Trung Bình bị thương nằm đó nói:

- Gia huynh đã bị thương dưới lưỡi kiếm của công tử. Dù y không chết nhưng chung thân đã thành tàn phế. Suốt đời y khó mà luyện lại được võ công. Vậy thì vĩnh viễn y chẳng còn mong gì báo thù được nữa.

Thiếu niên áo trắng cười lạt đáp:

- Tại hạ đang bị lửa hận nung nấu tâm can. Cô nương mà không chạy đi thì không chừng tại hạ sẽ biến đổi tâm ý một cách đột ngột đó.

Quân Trung Phụng nở nụ cười thê lương nói:

- Gia phụ tuổi đã già nua, khí huyết suy nhược, quá thời kỳ luyện võ rồi. Dù người có sống thêm ít ngày thì vĩnh viễn cũng chẳng còn cơ hội nào để trả thù công tử nữa.

Nàng từ từ quỳ xuống nói tiếp:

- Tiện thiếp thay mặt cha già cùng người anh tàn phế xin công tử mở lượng từ bi tha chết cho gia phụ. Phụ trái nữ hoàn. Tiện thiếp nguyện chết tan thấy dưới lưỡi kiếm của công tử hoặc chung thân cam phận nô tỳ để đền bồi cho gia phụ vì một lỗi lầm mà gây nên hối hận suốt đời.

Quân Thiên Phụng lớn tiếng quát:

- Con tiểu nha đầu kia! Sao không chạy trốn đi còn nói nhăng gì thế?

Thiếu niên áo trắng cười lạt nói với Quân Trung Phụng:

- Lời yêu cầu của cô nương thật quá mức.

Quân Trung Phụng lại thở dài năn nỉ:

- Tiện thiếp xin chết thay cho gia phụ.

Thiếu niên áo trắng nhìn đôi má đẫm lệ của nàng như những giọt mưa đọng trên đóa hoa lê.

Bộ mặt trơ như đá lạnh như đồng thoáng lộ một giây từ hòa nhưng chỉ vụt qua trong chớp mắt.

Hắn khôi phục lại vẻ mặt nghiêm khắc nói:

- Lệnh tôn là một trong những người chủ hung. Tại hạ khoan thứ thế nào được?

Quân Trung Phụng vẻ mặt đang vô cùng đau khổ bỗng nổi lên một tia phẫn hận. Nàng đua tay ra lượm thanh đoản kiếm.

Quân Thiên Phụng vột thét lớn:

- Phụng nhi! Nếu ngươi còn coi ta là gia gia thì mau mau trốn đi!

Lão vừa quát vừa đưa Kim hoàn ra xông đến trước Quân Trung Phụng nhắm đánh thiếu niên áo trắng. Lão biết kiếm chiêu của hắn lợi hại thế nào rồi, bản lãnh của Quân Trung Phụng khó lòng chịu nổi một chiêu, nên lão ra tay trước.

Thiếu niên áo trắng đưa lẹ thanh trường kiếm lên. Sắt thép chạm nhau bật lên tiếng choang choảng.

Cây Kim hoàn trong tay Quân Thiên Phụng vừa bị gạt ra, thiếu niên áo trắng xoay tay phản kích.

Hai nhát kiếm chát chúa vang lên. Tiếp theo là tiếng keng ngân dài.

Hai cây Kim hoàn trong tay Quân Thiên Phụng đều rớt xuống đất.

Nguyên thiếu niên áo trắng đánh ra hai kiếm đâm vào huyệt mạch trên cổ tay Quân Thiên Phụng chém đứt hai đường gân.

Hai tay lão thành tàn phế nên để Kim hoàn rớt xuống.

Quân Thiên Phụng đau điếng người. Máu hai cổ tay trào ra như suối, nhưng lão tự cường nhịn đau, không rên một tiếng.

Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói:

- Quân Thiên Phụng! Các hạ còn bản lãnh nào chưa thi triển không?

Quân Thiên Phụng tự biết không tài nào thoát chết được nữa, lão gắng nhịn đau, cất giọng thê thảm đáp:

- Lời nói của bật đại trượng phu xem nặng bằng non. Công tử đã hứa tha cho tiểu nữ, chắc không phải là câu nói giỡn.

Quân Trung Phụng vừa khóc vừa nói:

- Dù nữ nhi có trốn được thoát chết, nhưng mối đại thù của song thân cũng khó lòng trả được, vậy còn trốn làm chi?

Quân Thiên Phụng tức giận nói:

- Vậy mi muốn cho cả nhà họ Quân chết sạch không còn một móng hay sao?

Thiếu niên áo trắng vẫn mặt lạnh như tiền nhìn Quân phu nhân nói:

- Bây giờ phu nhân ra tay đi!

Quân phu nhân buồn rầu đáp:

- Tiện thiệp tự biết mình không địch nổi đành cam tâm ngồi đợi chết.

Bà giơ tay phải lên liệng ra một nắm ám khí hào quang lóe lên.

Thiếu niên áo trắng múa thanh trường kiếm, ánh sáng bạc lấp loáng vây quanh mình.

Những tiếng leng keng vang lên một hồi. Bốn mũi Bạch hổ đinh đều bị rớt xuống.

Giữa lúc thiếu niên áo trắng gạt bốn mũi ám khí của Quân phu nhân, bà cầm lưỡi đao trủy thủ tự đâm vào ngực ngập đến chuôi.

Tay vẫn nắm chuôi đao, bà nhìn Quân Trung Phụng chậm rãi nói:

- Phụng nhi! Ngươi đã nghe lão gia bảo gì rồi chứ? Mau mau chạy trốn đi!

Bà đảo mắt nhìn Quân Thiên Phụng nói tiếp:

- Tiện thiếp đi trước phu quân một bước.

Ðoạn bà rút trủy thủ ra khỏi ngực, máu tươi vọt lên không cao đến mấy thước, té huỵch xuống.

Quân Thiên Phụng nhìn Quân Trung Phụng lên tiếng quát:

- Phụng nhi nghe rõ di ngôn của mẫu thân chưa? Sao không chạy đi còn đợi đến bao giờ? Cha đây không thể nói gì hơn được nữa.

Ðoạn lão cúi xuống lao đầu vào tường đánh chát một tiếng. Ðầu vở, óc phọt ra mà chết.

Quân Trung Phụng nhìn thảm trạng liên tiếp diễn ra.

Mới trong khoảng khắc cha mẹ hồn về chín suối, huynh trưởng bị trọng thương nằm không dậy được, chưa hiểu sống chết ra sao. Cảnh gia đình đang yên vui ấm cúng chỉ trong chớp mắt biến thành gia phá nhân vong.

Nàng đứng ngẩn ra nhìn thiếu niên áo trắng, mối căm hận trong lòng không thốt nên lời. Tâm thần bị chấn động quá độ khiến nàng bâng khuâng như kẻ mất hồn chân tay đờ đẫn.

Thiếu niên áo trắng cười lạt nói:

- Tại hạ đã ưng thuận tha cho cô nương. Cô nương đi đi thôi!

Rồi hắn rảo bước đến trước Quân Trung Bình giơ trường kiếm lên.

Quân Trung Phụng như người trong mộng choàng tỉnh giấc, nàng thét lên lanh lảnh:

- Ðừng sát hại ca ca ta!

Thiếu niên áo trắng không ngảnh đầu lại chỉ lạnh lùng đáp:

- Tại hạ không hứa lời tha y. Bây giờ giết y xong tại hạ sẽ đi ngay.

Quân Trung Bình bị thương quá nặng, không còn phản kháng được nữa, đành nhắm mắt chờ chết.

Ðột nhiên có thanh âm lạnh lẽo mà trong trẻo cất lên:

- Như thế tưởng là đủ lắm rồi! Chẳng lẽ đến con người tàn phế cũng không chịu buông tha ư?

Thanh âm không lấy gì làm to lắm, nhưng mỗi tiếng tựa hồ mũi tên sắt đâm vào màng tai.

Một người mặc áo màu xanh lợt, tay bưng khay trà, lưng thắt một giải lụa bạch ra kiểu nữ tỳ.

Thị đứng trong cửa sảnh đường.

Cô gái này đến nơi không một tiếng động.

Thiếu niên áo trắng cũng chẳng hiểu cô vào tòa đại sảnh từ lúc nào.

Quân Trung Phụng vội xua tay nói:

- Quyên Nhi! Chỗ này không có việc gì của ngươi. Lui ra cho mau.

Nữ tỳ áo xanh tên gọi Quyên Nhi khẻ nghiêng mình đáp:

- Ða tạ cô nương!

Tuy miệng thị nói vậy, nhưng chân không bước ra ngoài cửa. Trái lại, thị tiến về phía Quân Trung Phụng.

Quân Trung Phụng trong lòng cực kỳ nóng nảy gắt lên:

- Quyên Nhi! Ngươi có trông thấy thảm cảnh trong đại sảnh đường không? Sao còn chưa trốn đi?

Quyên Nhi vẻ mặt vẫn trấn tĩnh từ từ lướt qua bên mình thiếu niên áo trắng đến trước chỗ Quân Trung Bình nằm.

Thiếu niên áo trắng lúc trước phóng kiếm như gió, tiếng nói lạnh như băng mà bây giờ đối với nữ tỳ áo xanh tên gọi Quyên Nhi, dường như hắn đặc biệt nhẫn nại, cứ đứng yên không nhúc nhích.

Quyên Nhi lom khom cúi xuống coi thương thế Quân Trung Bình, thủng thẳng nói:

- Y bị thương nặng lắm. Nhát kiếm đâm vào cạnh sườn chặt đứt hai đường gân, một đường mạch, vĩnh viễn không còn cách nào luyện võ được nữa.

Quân Trung Phụng dường như đã biết Quyên Nhi là một nhân vật phi thường. Nàng không xẵng giọng bảo thị dời khỏi sảnh đường nữa mà chỉ bần thần đứng coi diễn biến.

Thiếu niên áo trắng đã đến lúc không nhịn được nữa cất giọng lạnh lùng hỏi:

- Cô nương! Phải chăng cô nương định để mình lôi cuốn vào vũng nước xoáy này?

Giọng nói của hắn ra chiều rất lịch sự.

Quyên Nhi từ từ quay lại giương cặp mắt sáng như sao lên nhìn đối phương hỏi:

- Ngươi bảo sao?

Quân Trung Phụng giật mình kinh hãi bụng bảo dạ:

- Té ra con nha đầu này nội công đã đến mức cao thâm khôn lường. Thế mà lúc bình thời mình không nhìn ra.

Thiếu niên áo trắng cười lạt hỏi lại:

- Ý cô nương muốn sao đây?

Quyên Nhi buông thõng. Thị đặt khay trà xuống, tay phải nâng Quân Trung Bình dậy.

Thiếu niên áo trắng nói:

- Tại hạ đã bảo chỉ tha có mình Quân cô nương mà thôi, còn ngoài ra những người nhà họ Quân không để ai thoát chết.

Quyên Nhi nói:

- Nhưng y bị tàn phế rồi, suốt đời không thể luyện võ được nữa thì y sống hay chết tưởng cũng chẳng quan hệ gì.

Thiếu niên áo trắng hững hờ nói:

- Những lời tại hạ nói ra khỏi cửa miệng rồi là không thay đổi. Dù y đã thành tàn phế cũng phải chết.

Quyên Nhi đột nhiên quay mặt lại hỏi:

- Giết cả người không còn sức kháng cự, chẳng là thảm khốc quá lắm ư?

Thiếu niên áo trắng lạnh lùng hỏi lại:

- Ngày trước gia phụ bị giết, cả nhà chu lục, may có một mình tại hạ trốn thoát, chẳng lẻ vụ đó còn từ bi lắm hay sao?

Quyên Nhi nhẹ buông một tiếng thở dài đáp:

- Quân Thiên Phụng lão gia đã đập đầu vào tường tự tử. Quân phu nhân đâm ngực mà chết, thế là việc ân oán đời trước được thanh toán rồi, tưởng nên kết thúc đi thôi.

Thị lại đưa mắt ngó Quân Trung Bình nói tiếp:

- Huống chi Quân công tử đây đã thành người tàn phế, đấng thượng thiên còn có đức hiếu sinh thì con người há không lòng từ thiện. Tiện nữ không trông thấy vụ này chẳng nói tới làm chi. Nay đã gặp đây, lẽ nào lại nỡ ngồi nhìn mà không can thiệp.

Thiếu niên áo trắng nói:

- Cô nương võ công cao cường là một điều tại hạ đã biết rõ.

Quyên Nhi nói:

- Kẽ đã làm nha đầu đi hầu hạ người không dám nhận bốn chữ "võ công cao cường" chỉ mong các hạ thể tình nữ nhi chưa làm việc gì bại hoại mà mở đường sinh lộ cho người ta.

Giữa hai bên dường như trong lòng cũng úy kỵ lẫn nhau và đều cố gắng nhẫn nại, thốt ra giọng nói hòa mình.

Thiếu niên áo trắng ngẩng đầu lên thở phào một cái tựa hồ mượn hơi thở để trút mối hận ra ngoài.

Hắn cũng hỏi bằng một giọng ôn tồn:

- Tại hạ đã ưng thuận tha cho Quân cô nương. Chẳng lẽ còn chưa đủ ư?

Quyên Nhi đáp:

- Cái đó tiện nữ cũng đã nghe qua. Nhưng Quân cô nương từ thuở nhỏ sinh trưởng dưới bóng song thân, bây giờ đột nhiên gặp cơn đại biến, cha mẹ cùng huynh trưởng đều bị giết chết thì cô còn sống làm sao được trước tình cảnh quá thê lương này? Vậy các hạ có tha cô cũng bằng vô ích.

Thị ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên áo trắng nói tiếp:

- Nếu các hạ tha mạng cho Quân công tử thì tình thế lại khác hẳn.

Thiếu niên áo trắng hỏi:

- Có điều chi khác hẳn?

Quyên Nhi đáp:

- Vì cô phải trông nom cho huynh trưởng bị trọng thương, không thể chết được.

Thiếu niên áo trắng nói:

- Cô nương nói rất có lý.

Quyên Nhi nói ngay:

- Các hạ đã bảo là có lý thì xin mở đường sinh lộ cho Quân công tử. Tiện nữ xin thay mặt Quân tiểu thư cảm tạ nhã ý của các hạ.

Thiếu niên áo trắng cười lạt nói:

- Cô nương muốn tại hạ buông tha, nhưng tại hạ chẳng can tâm chút nào.

Quyên Nhi long lanh cặp mắt hỏi:

- Vậy các hạ muốn thế nào mới can tâm?

Thiếu niên áo trắng đáp:

- Tại hạ mong được cô nương phô bày mấy ngón thủ cước cho tại hạ mở rộng nhãn giới.

Quyên Nhi nói:

- Thất Tuyệt Ma Kiếm của công tử đả xuất chiêu tất phải đả thương người. Nếu chúng ta đi vào cuộc động thủ tất một kẻ bị thương, có đúng thế không?

Thiếu niên áo trắng đáp:

- Ngoài cách đó tại hạ không nghĩ ra được lượng sách nào khác.

Quyên Nhi trầm tư một chút rồi nói:

- Tiện nữ có điều chưa hiểu muốn thỉnh giáo công tử.

Thiếu niên áo trắng hỏi:

- Ðiều gì?

Quyên Nhi đáp:

- Theo chỗ tiện nữ biết thì nhân vật sử dụng Thất Tuyệt Ma Kiếm phải là người tàn tật, què chân, cụt tay, chột mắt mà sao các hạ lại ra ngoài thể lệ đó, vẫn còn nguyên vẹn, không bị tàn tật chỗ nào?

Hết hồi 2 - Thất Tuyệt Ma Kiếm - Ngọa Long Sinh

Xem hồi 3

Hồi 3 - Thất Tuyệt Ma Kiếm - Ngọa Long Sinh

Giả tỳ nữ mưu đồ bức họa

Mấy câu này tựa hồ cương đao lợi kiếm đâm vào trái tim thiếu niên áo trắng.

Hắn lập tức biến sắc, hai mắt long lanh đẫm lệ.

Hắn cố nhịn cho nước mắt khỏi rớt xuống, rồi chậm rãi đáp:

- Ðây là một vụ rất bi thảm mà tại hạ đã trải qua. Dù tại hạ không cụt tay què chân, nhưng trong tâm linh mang nặng nhiều mối đau khổ vô bờ bến, so với cắt tai, khoét mắt, chặt chân còn đau khổ hơn đến trăm ngàn lần.

Ðột nhiên hắn nghiêm sắc mặt lau ngấn nước mắt, từ từ nói tiếp:

- Vụ này không liên quan gì đến ai, vậy bất tất phải nói cho người ngoài nghe.

Quyên nhi thủng thẳng nói:

- Tiện nữ tin những câu các hạ nói đều là sự thực. Có điều các hạ đã hạ sát cả nhà Liễu Trường Công, Nguyên Tử Khiêm, lại bức tử vợ chồng Quân Thiên Phụng và đả thương người con trai độc nhất của hai vị thì oán khí trong lòng đã tiêu tán phần nhiều rồi mới phải. Mong rằng các hạ nể bạc diện của tiện nữ mà buông tha cho con người tàn phế này.

Quân Trung Phụng đứng bên rất lấy làm kỳ nghĩ thầm:

- Hai người này dường như quen biết nhau lại tựa hồ mới gặp lần đầu. Ngoài ra giữa hai người đều tỏ vẻ úy kỵ lẫn nhau. Tuy người nào cũng bảo thủ ý kiến của mình mà hết sức trấn tĩnh không muốn chọc giận đối phương.

Thiếu niên áo trắng giơ trường kiếm lên nói:

- Hẳn cô nương có quen biết nhà họ Quân nên mới vì họ mà xuất đầu...

Quyên nhi ngắt lời:

- Hừ! Tiện nữ thân phận nô tỳ cho nhà họ Quân đã được nửa năm. Quân cô nương coi tiện nữ như tình chị em. Quân phu nhân cũng hết lòng nhân hậu. Nguyên một điểm này đủ khiến cho tiện nữ năn nỉ các hạ xin tha họ rồi. Huống chi thảm trạng bữa nay khiến cho người đã trông thấy ai nỡ tọa thị điềm nhiên?

Thiếu niên áo trắng lạnh lùng hỏi:

- Nếu tại hạ không ưng thuận lời thỉnh nguyện của cô nương thì sao?

Quyên nhi giơ tay vén mớ tóc mây xõa xuống mặt đáp:

- Tiện nữ đã biết Thất Tuyệt Ma Kiếm lợi hại thế nào rồi, nhưng vẫn hy vọng được các hạ ưng lời.

Dưới ánh đèn sáng, cặp mày thưa thớt nước da tươi thắm, mắt sáng môi son, mũi thẳng răng đều đều lộ ra con người nhan sắc tuyệt luân.

Thiếu niên áo trắng đủng đỉnh hỏi:

- Cô nương vào làm tỳ nữ nhà họ Quân đã chịu ơn sâu của họ hay sao?

Quyên nhi lắc đầu đáp:

- Không có đâu.

Thiếu niên áo trắng lại hỏi:

- Cô nương đã không chịu ơn mà tại hạ đầy lòng cừu hận thì sao cô nương lại cố dúng tay vào vụ này?

Quyên nhi đáp:

- Tiện nữ không có ý ngăn trở việc báo thù của các hạ, nếu có thì đã ra mặt can thiệp rồi.

Thị đổi thành nét mặt nghiêm trang từ từ nói tiếp:

- Tiện nữ hy vọng công tử nể chút bạc diện mà tha cho y.

Thiếu niên áo trắng đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ba tiếng rồi hỏi:

- Phải chăng cô nương nhất định can thiệp vào vụ này?

Quyên nhi hỏi lại:

- Các hạ nhất định giết chết y hay còn có lòng nể mặt tiện nữ?

Thiếu niên áo trắng vẻ mặt nghiêm trang đáp:

- Cô nương mà nhất định can thiệp tất đã chuẩn bị rồi.

Quân Trung Phụng đột nhiên lên tiếng:

- Quyên nhi! Kiếm chiêu của người này cực kỳ ác độc, hễ đã ra tay là đả thương đối phương.

Vụ này không liên can gì đến ngươi thì ngươi nên đi ngay đừng dính vào nữa .

Quyên nhi tủm tỉm cười đáp:

- Không sao đâu.

Thị dừng lại một chút rồi hỏi:

- Cô nương có thể cho tiểu tỳ mượn thanh đoản kiếm trong tay một chút không?

Quân Trung Phụng trầm ngâm giây lát rồi từ từ cầm đoản kiếm đưa ra.

Quyên nhi tiếp lấy đoản kiếm lạnh lùng hỏi:

- Các hạ thử nghĩ lại coi. Vì một người tàn phế có đáng để cho tiện nữ phải liều chết không?

Thiếu niên áo trắng cười lạt đáp:

- Ðó là cô nương bức bách tại hạ phải ra tay.

Quyên nhi mặt thoáng hiện một làn sương lạnh, thị thủng thẳng hỏi:

- Hành vi này của các hạ thiệt là thảm khốc, tiện nữ điềm nhiên tọa thị sao được? Các hạ ỷ mình có những chiêu Thất Tuyệt Ma Kiếm cực kỳ tàn độc. Tiện nữ muốn đón tiếp hai chiêu được không?

Thiếu niên áo trắng đáp:

- Hay hơn hết là cô nương ra tay trước đi!

Quyên nhi hỏi:

- Tại sao vậy?

Thiếu niên áo trắng đáp:

- Tại hạ mà động thủ thì e rằng cô nương không còn cơ hội để phản kích nữa.

Quyên nhi nói:

- Tiện nữ không nghĩ đến chuyện quyết sinh tử với các hạ mà chỉ muốn tiếp hai chiêu Thất Tuyệt Ma Kiếm nổi tiếng hễ phóng ra là giết người.

Thiếu niên áo trắng nói:

- Cô nương nói vậy chẳng là tự phụ lắm ư?

Quyên nhi hỏi lại:

- Nếu tiện nữ không chịu nổi hai kiếm chiêu của các hạ để đến nỗi bị thương hay phải chết là lỗi tự mình, không can gì đến các hạ. Nhưng nếu tiện nữ chịu đựng nổi hai chiêu thì sao?

Thiếu niên áo trắng đáp:

- Tại hạ sẽ bỏ đi luôn không truy sát người nhà họ Quân nữa.

Quyên nhi nói:

- Quân tử nhất ngôn.

Thiếu niên áo trắng nói:

- Một lời coi nặng bằng non.

Quyên nhi cầm thanh kiếm để trước ngực thủ thế, hô:

- Mời công tử ra tay!

Thiếu niên áo trắng đáp lại:

- Cô nương hãy cẩn thận!

Thanh trường kiếm vung lên, ánh kiếm biến ảo thành một bức màn dầy đặc chụp xuống.

Quyên nhi hất đoản kiếm lên bật thành tiếng choang choảng kiếm khí ngất trời, kiếm quang giao động.

Thiếu niên áo trắng thu trường kiếm về lùi lại hai bước. Vẻ mặt hắn đã nghiêm khắc bây giờ càng lạnh như băng sương.

Hắn thủng thẳng nói:

- Kiếm pháp của cô nương quả là cao minh.

Quyên nhi cười mát đáp:

- Nghe lời đồn thì Thất Tuyệt Ma Kiếm càng những chiêu về sau càng ghê gớm. Mấy chục năm nay, chưa một ai chống được bảy chiêu mà không bị thương. Thế thì tiện nữ khó lòng tiếp được chiêu thứ hai.

Thiếu niên áo trắng ngưng tụ chân khí vào huyệt đan điền, rung tay một cái phóng trường kiếm ra.

Chiêu này coi uy thế không mạnh bằng chiêu trước, nhưng kiếm khí mịt trời, kiếm quang chói mắt.

Thực ra nó lợi hại hơn chiêu trước gấp mấy lần. Nội lực trên thanh kiếm không phát ra ngoài cứ tùy thời mà biến hóa.

Quyên nhi nghiến hai hàm răng hạ thấp thanh đoản kiếm xuống rồi người chuyển theo kiếm vung lên chống đỡ.

Bổng một tiếng vang nhỏ mà ngân dài.

Hai thanh kiếm chạm nhau rồi đột nhiên xa nhau.

Người ngoài coi hai thanh kiếm phân khai chẳng thấy có gì biến hóa, song thật ra lúc giao nhau nó đã biến đến ba thức "tam công tam thủ" rất là kỳ bí.

Quyên nhi đón tiếp xong chiêu Thất Tuyệt Ma Kiếm thứ hai liền liệng đoản kiếm xuống đất, từ từ lên tiếng:

- Tiện nữ may mà không nhục mệnh, đón tiếp được hai chiêu của công tử.

Thiếu niên áo trắng thở phào một cái nói:

- Tại hạ tin rằng đến chiêu thứ ba cô nương nhất định phải bị thương dưới lưỡi kiếm của tại hạ.

Quyên nhi đáp:

- Các hạ nói có lẽ đúng đó, nhưng tiện nữ đã tuyên bố chỉ tiếp hai chiêu, may chưa bị thương. Còn chiêu thứ ba trở đi tiện nữ có chống được hay không chưa cần bàn đến.

Thiếu niên áo trắng ngửng mặt lên cười ha hả ba tiếng rồi đột nhiên trở gót chạy đi như bay.

Lúc hắn đến chẳng khác trận cuồng phong khiến người phát khiếp thì lúc đi cũng tựa hồ một luồng khói tỏa bốc đi chẳng thấy hình tích gì.

Quân Trung Phụng nhìn theo bóng trắng cho tới khi mất hút mới buông một tiếng thở dài nói:

- Người này thủ đoạn thật là ác độc, tính tình lại cực kỳ khắc nghiệt. Mối thù này không báo không được.

Quyên nhi nói:

- Cô nương ơi! Trong võ lâm hiện nay chỉ có một người biết thi triển Thất Tuyệt Ma Kiếm.

Người đó đã thu hắn làm đồ đệ thì nhất định không thu nạp cô nương nữa.

Quân Trung Phụng nghiên mình thi lễ nói:

- Té ra tỷ tỷ là một vị cao thủ võ lâm biết nhiều hiểu rộng vào đây ẩn mình mà tiểu muội không hay, nói ra càng thêm hổ thẹn.

Quyên nhi mỉm cười đáp:

- Cô nương chưa qua lại giang hồ thì không thể biết mọi việc trong võ lâm và dĩ nhiên chưa hiểu lai lịch tỳ nữ.

Quân Trung Phụng nói:

- Có điều tiểu muội muốn biết là tại sao tỷ tỷ lại gửi thân nơi hàn xá, khuất mình giữ phận nô tỳ?

Quyên nhi mỉm cười đáp:

- Chuyện đó sau này chúng ta sẽ nói. Ðiều gấp rút là phải cứu tính mạng lệnh huynh trước.

Quân Trung Phụng quay lại nhìn ca ca nằm dài dưới đất nàng buồn thảm nói:

- Tiểu muội không thông y lý thì những việc làm thuốc trị thương thật là mờ mịt. Nhất thiết trông vào tỷ tỷ chỉ giáo cho.

Quyên nhi gật đầu đáp:

- Nếu trong Quân phủ còn có người thì nhờ bọn họ thu liệm di thể lão gia cùng phu nhân đi.

Thị ngừng lại một chút rồi nhìn Quân Trung Phụng nói tiếp:

- Hiện giờ Quân gia chỉ còn một cô nương là người lành mạnh vậy cô nương phải phấn chấn lên mới được...

Quân Trung Phụng nói:

- Tiểu muội cũng biết thế, nhưng hoàn toàn chưa có một chút lịch duyệt giang hồ. Song thân đã bị giết một cách đột ngột, huynh trưởng lại bị trọng thương. Tiểu muội không biết làm thế nào để chịu đựng nổi thảm cảnh tan hồn nát ruột.

Quyên nhi nói:

- Vì thế mà tiểu tỳ phải thức tỉnh cô nương trong tình trạng này càng phải phấn khởi tinh thần.

Quân Trung Phụng nhìn thi thể song thân và huynh trưởng bị trọng thương, bất giác sa lệ. Nàng nghĩ tới mình đang ở trong một gia đình hoan lạc mà mới trong khoảnh khắc đã biến thành hoàn cảnh gia phá nhân vong thì lại càng chua xót gan vàng, ngậm ngùi tấc dạ.

Quyên nhi khẻ thở dài nói:

- Cô nương cần bảo trọng tấm thân để xử lý mọi việc cần kíp.

Quân Trung Phụng lau nước mắt nói:

- Tỷ tỷ nói phải lắm.

Nàng rảo bước ra khỏi cửa sảnh đường, lớn tiếng gọi:

- Trong nhà còn có ai không?

Nguyên những tay cung thủ mai phục trong viện đều đã lén lút trốn đi.

Quân Trung Phụng gọi đến ba câu, trong góc sân mới có tiếng đáp lời.

Quân Trung Phụng nhìn xem ai thì ra người lão bộc hầu hạ phụ thân lâu năm, tên gọi Quân Phúc.

Nàng liền hỏi:

- Chỉ còn mình lão thôi ư?

Quân Phúc đáp:

- Chỉ còn một mình lão ở lại. Ngày thường bọn chúng tên nào cũng ra vẻ lanh lẹn, đối với Quân gia tỏ dạ trung thành, nhưng nay gặp cơn nguy biến chúng đều nhanh chân chạy trước để cầu thoát thân.

Quân Trung Phụng nói:

- Việc này quan hệ đến sinh mạng của con người, trách họ thế nào được?

Nàng thở dài nói tiếp:

- Bây giờ cường địch đi rồi, chẳng hiểu còn trở lại nữa không. Lão gia cùng phu nhân đều bị nạn, đại công tử cũng bị trọng thương. Lão hãy đi mua lấy hai cổ quan tài để thu liệm di thể cho song thân ta.

Quân Phúc kinh hãi hỏi:

- Sao lão gia cùng phu nhân đều chết cả rồi ư?

Quân Trung Phụng cố gượng bình tĩnh đáp:

- Chết cả rồi. Lão đi mua hai cổ quan tài.

Quân Phúc dạ một tiếng rồi trở gót đi luôn.

Quân Trung Phụng quay lại nhìn Quyên nhi nói:

- Bây giờ tiểu muội ruột gan tan nát, mọi việc đều trông vào tỷ tỷ chỉ giáo cho.

Quyên nhi nói:

- Cô nương hãy bớt nỗi bi ai mới xử lý được mọi việc. Ðiều cần nhất hiện giờ là cứu mạng cho lệnh huynh đã.

Quân Trung Phụng gật đầu đáp:

- Chính là thế đó.

Quyên nhi nói:

- Trong mình tỳ nữ có ít linh dược, tỳ nữ lại biết sơ qua y lý. Việc cứu mạng cho lệnh huynh không thành vấn đề. Nhưng thương thế của lệnh huynh rất nặng, phải nửa tháng hay ít ra là mười ngày mới đỡ, còn bình phục như thường thì phải đến hai tháng, mà tiểu tỳ lại không ở đây được lâu.

Quân Trung Phụng tuy không nói gì nhưng bụng bảo dạ:

- Ngươi gửi thân ở nhà ta đã nửa năm nay sao bây giờ không lưu lại được vài tháng?

Quyên nhi dường như đã hiểu rõ ý nghĩ của Quân Trung Phụng liền tủm tỉm cười nói:

- Quân cô nương đừng tưởng Quyên nhi có điều chi giả trá. Sự thực tiểu tỳ đã định sắp ra đi từ trước. Nếu không xảy đại biến thì tiểu tỳ ngày mốt cũng xin khởi hành. Bây giờ có việc bất hạnh, tiểu tỳ xin ở lại bảy ngày. Ðó là kỳ hạn nhiều nhất.

Quân Trung Phụng đột nhiên nghiêng mình thi lễ nói:

- Thịnh ý của tỷ tỷ đến chết tiểu muội cũng không quên được. Tiểu muội xin có lời cảm tạ.

Quyên nhi thở dài nói:

- Tiểu tỳ không dám nhận lễ của cô nương. Còn một việc nữa, tiểu tỳ cần nói rõ cho cô nương biết trước là sau khi lệnh huynh khỏi thương thế rồi, chẳng những y không thể luyện thêm được võ công mà bản lãnh ngày trước cũng mất hết. Ngoài việc ăn uống, lệnh huynh là một phế nhân.

Quân Trung Phụng nói:

- Y là huynh trưởng và là người thân độc nhất trong đời của tiểu muội. Dĩ nhiên tiểu muội phải phục thị suốt đời. Dù y có thành phế nhân cũng phải cứu cho toàn mạng.

Quyên nhi gật đầu nói:

- Như thế mới phải. Tiểu tỳ xin tận lực cứu y.

Thị thò tay vào bọc sờ lấy chiếc bình ngọc, móc hai viên thuốc bỏ vào miệng Quân Trung Bình.

Thương thế Quân Trung Bình cực kỳ trầm trọng, dĩ nhiên y không đủ sức nuốt xuống được.

Quyên nhi tiện tay nhắc lấy hồ rượu trên bàn rót vào miệng cho y nuốt vào cổ họng rồi nói:

- Hai viên thuốc này của tiểu tỳ có thể giữ cho nguyên khí khỏi tiêu tan, nhưng còn miệng vết thương cần phải có thuốc rịt.

Quân Trung Phụng hỏi:

- Lấy thuốc gì rịt?

Quyên nhi đáp:

- Thuốc đấu là được rồi.

Quân Trung Phụng nói:

- Cái đó thì gia phụ đã chuẩn bị sẵn. Vậy tiểu muội xin đi lấy.

Quyên nhi nói:

- Khoan đã! Lệnh huynh không thể để nằm đây được. Hãy đưa y vào phòng rồi sẽ rịt thuốc.

Quân Trung Phụng ôm Quân Trung Bình lên đi vào nhà trong, đoạn lấy thuốc đấu rịt vết thương.

Quyên nhi băng bó cho Quân Trung Bình xong thở dài nói:

- Sau hai giờ nữa sức thuốc mới sinh hiệu lực và người y mới tỉnh lại. Bây giờ hãy để y nằm nghỉ ở đây. Chúng ta ra ngoài lo liệu việc khâm liệm cho lệnh tôn cùng lệnh đường.

Hai người trở ra nhà khách sảnh. Quân Phúc đã kêu người khiên hai cổ quan tài đến.

Quyên nhi giúp Quân Trung Phụng thu liệm thi hài vợ chồng Quân Thiên Phụng xong thì đêm đã sang canh năm.

Quân Trung Phụng ngó Quyên nhi bằng con mắt tha thiết nói:

- Chuyến này Quân gia xảy ra đại họa, may nhờ tỷ tỷ chiếu cố cho rất nhiều. Tiểu muội cảm kích nói không xiết được.

Quyên nhi đáp:

- Tiểu tỳ gửi thân trong Quân phủ đã nửa năm trời, được tiểu thư cùng phu nhân giàu lòng thương mến. Chút công nhỏ mọn này có chi đáng kể. Tiểu thư bất tất phải để dạ.

Quân Trung Phụng nói:

- Nếu tiểu muội nhớ không lầm thì trước đây nửa năm tỷ tỷ đã theo gia mẫu về đây.

Quyên nhi đáp:

- Ðúng thế! Bữa đó phu nhân đến dâng hương ở chùa Hoàng Long, tiểu tỳ đang dưỡng bệnh trong chùa thì được phu nhân thu nạp đưa về Quân phủ.

Quân Trung Phụng khẽ buông tiếng thở dài nói:

- Tỷ tỷ ơi! Tiểu muội có mấy điều thắc mắc nói ra xin tỷ tỷ đừng giận.

Quyên nhi hỏi:

- Tiểu thư có điều chi xin cứ hỏi.

Quân Trung Phụng nói:

- Tỷ tỷ đã mình mang tuyệt kỹ, nóng lạnh không xâm nhập vào được. Tỷ tỷ ở hàn xá nửa năm, cả nhà không một ai hay tỷ tỷ võ công cao cường, rõ ràng tỷ tỷ đã luyện đến bực nội công thượng thừa mà còn vào ẩn thân nơi đây tất có nguyên nhân?

Quyên nhi tủm tỉm cười đáp:

- Tiểu thư quả là bậc thông minh. Tiểu tỳ gửi mình ở đây là có chuyện mưu đồ, nhưng trong nhà tiểu thư xảy ra điều bất hạnh, vậy ý nguyện kia chẳng nói tới làm chi nữa.

Quân Trung Phụng lại hỏi:

- Trời ơi ngày trước gia phụ ra vào chốn lục lâm chắc đã làm nên nhiều điều lầm lỗi đáng tiếc. Chẳng hay gia gia có chỗ nào làm thiệt hại đến tỷ tỷ không?

Quyên nhi lắc đầu đáp:

- Không có chuyện đó.

Quân Trung Phụng nói:

- Việc đã đến thế này, xin tỷ tỷ nói rỏ nội tình. Tiểu muội tự biết khó lòng giúp đỡ được tỷ tỷ điều chi, song cũng xin tận lực.

Quyên nhi nói:

- Thừa cơ lúc người ta đang ở trong tình trạng nguy nan để toại nguyện, tiểu tỳ không muốn làm.

Quân Trung Phụng nở một nụ cười chua chát nói:

- Hàn xá gặp cơn đại biến, tiểu muội cũng không ở đây lâu nữa. Chỉ còn chờ huynh trưởng khỏi vết thương và an táng cho song thân là tiểu muội cũng đi nơi khác.

Quyên nhi hỏi:

- Cô nương định đi đâu?

Quân Trung Phụng đáp:

- Phương trời mờ mịt, tiểu muội cũng chưa biết sẽ đi về phương nào. Có điều chắc chắn là không ở đây lâu nữa.

Quyên nhi lẳng lặng trầm tư.

Quân Trung Phụng lại nói tiếp:

- Khi ấy trang viện này cũng sẽ bỏ không. Nếu tỷ tỷ cho biết nội tình, tiểu muội há tiếc gì...

Nàng nói đến đây bổng dừng lại.

Quyên nhi thở dài nói:

- Cô nương nhất định hỏi rõ điều sợ nguyện, tiểu tỳ đành phải trình bài.

Quân Trung Phụng nói:

- Tiểu muội xin rửa tai để nghe đây.

Quyên nhi nói:

- Tiểu tỳ ở đây nửa năm, mãi đến hôm qua mới kiếm ra cái vật mưu đồ đã toan lấy đem đi tức khắc, nhưng nghĩ đến mối tình sâu đậm của phu nhân cùng tiểu thư, trong lòng rất nổi băn khoăn.

Ngờ đâu đêm nay tôn phủ xảy cuộc đại biến.

Quân Trung Phụng nói:

- Tỷ tỷ kiếm thấy vật gì? Nếu tỷ tỷ đã muốn, tiểu muội nhất định xin kính tặng. Bằng tỷ tỷ không muốn nói ra, tiểu muội cũng không miễn cưỡng. Trong hàn xá có vật chi mà tỷ tỷ muốn lấy xin tùy ý đem đi.

Quyên nhi nói:

- Như thế thì tiểu tỳ cũng chẳng an tâm.

Quân Trung Phụng thở dài:

- Hỡi ôi! Một gia đình êm ấm mà trong nháy mắt đã thành tan nát. Dù tiểu muội ngu dại, cũng thất đời là một số không. Thế thì còn tiếc thân ngoại chi vật làm gì? Xin tỷ tỷ cứ cho hay, tiểu muội nhất định kính tặng, hà tất tỷ tỷ phải băn khoăn.

Quyên nhi trầm ngâm một chút rồi hỏi:

- Tiểu thư đã dạy thế, tiểu tỳ xin nói thẳng. Trong phòng lệnh tôn có một bức "Lưu Hải Bí Thiền Ðồ", tiểu thư đã biết chưa?

Quân Trung Phụng đáp:

- Tiểu muội ít khi được qua phòng gia phụ, nên không để ý.

Quyên nhi nói:

- Lưu Hải Bí Thiền Ðồ là bức tranh mà tiểu tỳ thường mơ ước. Nếu tiểu thư nhất định tặng cho, thì xin vào lấy đưa cho tiểu tỳ.

Quân Trung Phụng nói:

- Tỷ tỷ đã biết chỗ để họa đồ đó thì cứ việc vào mà lấy.

Quyên nhi vừa cất bước đi vừa nói:

- Tiểu tỳ mà không lấy bức đồ này thì rồi đây kẻ khác cũng lấy mất. Vậy tiểu tỳ xin tuân mệnh.

Quân Trung Phụng lớn tiếng nói:

- Tỷ tỷ hãy dừng bước!

Quyên nhi dừng bước quay lại hỏi:

- Tiểu thư có điều chi dạy bảo?

Quân Trung Phụng hỏi lại:

- Trong phòng gia phụ còn vật gì nữa không?

Quyên nhi đáp:

- Cái đó tiểu tỳ cũng không rõ.

Quân Trung Phụng nói:

- Xin tỷ tỷ đừng hiểu lầm. Ý tiểu muội muốn nói là trong phòng gia phụ còn vật gì mà tỷ tỷ ưa thì cứ tự tiện lấy hết đi. Hỡi ôi! Tiểu muội cô lậu chẳng hiểu gì mấy, để lại cũng bằng vô dụng.

Quyên nhi tủm tỉm cười đáp:

- Ða tạ cô nương!

Quyên nhi tiếp tục cất bước, trong lòng nhủ thầm:

- Con nha đầu này quả nhiên thông minh. Giá mình không cáo từ đã bỏ đi, ả cũng không hay biết vụ này. Bây giờ tuy ả không hiểu rõ nội tình nhưng cũng biết bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ là vật trân quí.

Quân Trung Phụng chú ý nhìn bóng sau lưng Quyên nhi cho tới lúc mất hút. Ðoạn nàng thiết lập một tòa lịnh đường sơ sài, rồi vào nhà lấy trăm lạng vàng, nàng buồn rầu nhìn Quân Phúc nói:

- Bọn chúng bỏ trốn hết rồi chỉ còn một mình lão đủ tỏ lão hết dạ trung thành với Quân gia.

Quân Phúc nói:

- Bổn phận lão nô là phải như vậy.

Quân Trung Phụng nở một nụ cười nhăn nhó nói:

- Nay lão gia cùng phu nhân đều tạ thế, ta không ở đây lâu nữa vậy tặng cho lão trăm lạng vàng để lão đem về nguyên quán an dưỡng tuổi già.

Quân Phúc nói:

- Tiểu thư cho nhiều quá, khi nào lão nô dám nhận.

Quân Trung Phụng giảng giải một hồi, Quân Phúc mới thọ lãnh, lão nói:

- Lão nô xin ở lại đây ít ngày, chờ tiểu thư an táng lão gia cùng phu nhân xong rồi sẽ ra đi.

Quân Trung Phụng gạt đi:

- Lão bất tất ở lại làm chi. Ta đã có nơi quàn di thể song thân. Vậy lão về sớm đi cũng được.

Quân Phúc sụp lạy trước quan tài ba lạy, đoạn từ tạ Quân Trung Phụng xong cất bước lên đường.

Quân Trung Phụng thắp hương nến, phục lạy trước quan tài, không sao nhẫn nại được nổi bi ai.

Nàng nghẹn ngào một lúc rồi buông tiếng khóc ròng.

Hết hồi 3 - Thất Tuyệt Ma Kiếm - Ngọa Long Sinh

Xem hồi 4

Hồi 4 - Thất Tuyệt Ma Kiếm - Ngọa Long Sinh

Thiếu kinh nghiệm khôn phân thù bạn

Không biết thời gian trôi qua đã bao lâu, đột nhiên Quyên Nhi khẻ thở dài nói:

- Cô nương chẳng nên khóc lóc làm chi. Người chết rồi không thể sống lại được. Cô nương nên bớt nổi bi ai, bảo trọng thân thể là hơn.

Quân Trung Phụng lau nước mắc buồn rầu nói:

- Ða tạ tỷ tỷ có lời chỉ giáo.

Nàng ngừng lại một chút rồi hỏi:

- Tỷ tỷ đã lấy được vật đó chưa?

Quyên Nhi hỏi lại:

- Phải chăng cô nương muốn hỏi bức họa Lưu Hải Bí Thiền Ðồ?

Quân Trung Phụng đáp:

- Tất cả thứ gì trong nhà này mà tỷ tỷ thích thì cứ lấy việc lấy đi.

Quyên Nhi nói:

- Cô nương đừng hiểu lầm Quyên Nhi nhân lúc người ta bị cháy nhà mình chỉ vào hôi của.

Quân Trung Phụng nói:

- Trời ơi! Tiểu muội chỉ còn chờ thương thế gia huynh đỡ một chút là lập tức lên đường, bỏ hết cả trang viện lớn lao cùng những đồ vật trong nhà, chỉ mang đi một ít đồ tế nhuyễn vàng bạc. Dĩ nhiên là những đồ cổ ngoạn và danh họa mà gia phụ tàng trữ đều bỏ lại hết.

Quyên Nhi nói:

- Bây giờ thế này vậy. Tiểu tỳ giúp cô nương thu xếp lại những bức danh họa và đồ cổ ngoạn mà lệnh tôn để lại lựa một ít đem đi.

Quân Trung Phụng nói:

- Xin đa tạ tỷ tỷ.

Quyên Nhi nói:

- Xem chừng thương thế của lệnh huynh nặng lắm, ít ra là sáu bảy ngày chưa thể đăng trình được. Tiểu tỳ không thể chờ cô nương để cùng đi một thể được.

Thị ngừng lại một chút rồi hỏi:

- Cô nương đã định đi đâu chưa?

Quân Trung Phụng lắc đâu đáp:

- Chưa. Dời khỏi đây một bước, tiểu muội thực không biết chỗ nào có thể yên thân được.

Quyên Nhi chau mày nói:

- Nếu vậy thì nguy hiểm quá! Thà là cứ ở lại trong tòa nhà này còn hơn. Võ công của cô nương tuy chưa phải là hạng nhất võ lâm, nhưng để đối phó với bọn võ sư hay giặc cỏ thì có thừa rồi.

Quân Trung Phụng nói:

- Tiểu muội không muốn ở lại nơi đầy cảnh đoạn trường này.

Quyên Nhi nói:

- Nếu vậy thì khó nhỉ...

Quân Trung Phụng đột nhiên ngó Quyên Nhi nói:

- Tiểu muội nhờ tỷ tỷ giúp cho trong lúc cấp bách này.

Quyên Nhi nói:

- Tiểu tỳ giúp cô nương thế nào được? Tiểu tỳ ở lại đây bảy ngày đã là quá rồi.

Quân Trung Phụng nói:

- Tiểu muội không dám yêu cầu tỷ tỷ như vậy.

Quyên Nhi hỏi:

- Tiểu tỳ không hiểu cô nương bảo giúp chuyện gì?

Quân Trung Phụng nói:

- Tỷ tỷ ở trong võ lâm đã lâu tất quen nhiều. Xin tỷ tỷ giới thiệu giùm tiểu muội một chỗ.

Quyên Nhi hỏi:

- Tiểu tỳ cũng không quen biết mấy đâu, biết giới thiệu cô nương với ai được.

Quân Trung Phụng toan quì gối xuống. Quyên Nhi vội vàng đỡ nàng dậy nói:

- Xin cô nương dậy đi! Chúng ta từ từ thương lượng xem sao.

Quân Trung Phụng nói:

- Xin tỷ tỷ nghĩ đến tình tiểu muội cô đơn, không nơi nương tựa mà giúp tiểu muội trong lúc hoang mang này.

Quyên Nhi trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

- Cô nương muốn tìm nơi thế nào?

Quân Trung Phụng đáp:

- Tốt hơn hết là nơi thanh tĩnh, không có chuyện tranh chấp ngoài đời.

Quyên Nhi nói:

- Xin cô nương dậy đi để tiểu tỳ suy tính rồi sẽ phúc đáp được không?

Thị nghĩ thầm trong bụng:

- Con nha đầu đáo để lắm. Mình giới thiệu cho y một nơi nào là chuốc lấy sự phiền não. Ngày sau có chuyện đền ân trả oán tất chẳng khỏi liên quan đến mình.

Thị còn đang ngẫm nghĩ thì Quân Trung Phụng đáp:

- Tiểu muội ở chốn thâm khuê từ thuở nhỏ, ngoài tỷ tỷ ra chẳng còn một ai giúp đỡ.

Quyên Nhi khẻ thở dài nói:

- Cô nương phải tìm đến một chỗ chẳng những người ta cần tinh thông y dược mà còn phải có đủ năng lực để bảo vệ cho anh em cô nương được an toàn.

Thị trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp:

- Ít ra nhân vật đó không sợ Thất Tuyệt Ma Kiếm của thiếu niên áo trắng mới được.

Quân Trung Phụng khẻ thở dài hỏi:

- Phải chăng tỷ tỷ trong lòng vẫn sợ mình bị lôi cuốn vào vòng ân oán thị phi?

Quyên Nhi đáp:

- Tiểu tỳ thì không sợ. Nhưng chẳng thể đem chuyện thị phi ơn oán này trút lên đầu người khác được...

Thị thở dài nói tiếp:

- Bây giờ ta làm thế này. Tiểu tỳ viết một phong thơ giới thiệu cô nương cầm đến cầu kiến.

Người ta xem thơ lượng tình, có chịu thu lưu hay không là tùy theo bước đường may rủi của cô nương.

Quân Trung Phụng nói:

- Ðược vậy tiểu muội cũng đã cảm kích vô cùng!

Quyên Nhi nói:

- Công việc đã quyết định như vậy, tưởng cô nương nên khoan tâm một chút, đừng ôm mối đau khổ suốt ngày cho hao tổn tinh thần.

Thời giờ thấm thoát. Chớp mắt đã hết hai ngày. Trong hai ngày này tuy Quân Trung Phụng đã ráng trấn tĩnh. Nhưng nàng là một thiếu nữ từ nhỏ ở chốn thâm khuê thì sao chịu đựng nổi cơn gia biến trọng đại này. Nàng bị héo hon gan ruột, thần trí mê man, may được Quyên Nhi chiếu cố cho mới đỡ phần nào và nàng đã dần dần trở lại cương quyết.

Quân Trung Phụng đi thẳng vào giường thấy Quân Trung Bình vẫn còn mê man.

Trong hai ngày chàng được Quyên Nhi hết lòng săn sóc đã có lúc hồi tỉnh lại được.

Bất thình lình một hồi đập cổng cấp bách vang lên.

Quân Trung Phụng cau mày, rút thanh đoản kiếm toan chạy ra ngoài thì thấy bóng người chuyển động, hai già hai trẻ theo nhau đi vào. Mấy người này cước bộ rất mau lẹ, từ cổng đi vào chớp mắt đã đến trước nhà đại sảnh.

Hai lão già đều mặc áo dài màu thanh thiên. Dưới cằm có những chòm râu dài bạc phơ. Trong tay đều cầm một thanh cương đao.

Hai người nhỏ tuổi đều vận võ phục màu đen và trạc tuổi vào khoảng trên dưới hai mươi. Hai gã này cũng tay cầm binh khí và lưng giắt đơn đao.

Quân Trung Phụng cầm ngang bảo kiếm đứng chắn trước cửa sảnh đường cất tiếng hỏi:

- Bốn vị là ai?

Lão già mé tả tay cầm đơn đao liền dừng bước lại đảo mắt nhìn bốn phía rồi hỏi lại:

- Phải chăng đây là trang viện nhà họ Quân?

Quân Trung Phụng đáp:

- Phải rồi! Các vị muốn kiếm ai?

Lão già mé tả đáp:

- Bọn ta kiếm Quân Thiên Phụng.

Quân Trung Phụng bụng bảo dạ:

- Song thân ta vừa mất mạng chưa được ba ngày thì bọn tầm cừu thứ hai này lại tới. Chắc ngày trước gia gia ta đã làm nhiều tội ác thâm trọng.

Nàng xoay chuyển ý nghĩ rồi miệng đáp:

- Các vị có điều chi cứ cho tiểu nữ hay. Tiểu nữ là con gái y.

Lão già mé tả nghiêng mình nói:

- Té ra là Quân cô nương! Lão phu thất kính mất rồi.

Ngừng lại một chút lão nói tiếp:

- Tòa đại viện này dường như bao phủ một làn không khí thê lương, tựa hồ mới xảy cuộc đại biến...

Lão đưa mắt nhìn vào đại sảnh hỏi tiếp:

- Trong sảnh đường bày hai cổ quan tài không hiểu là những ai vậy?

Quân Trung Phụng buồn rầu đáp:

- Ðó là tiên phụ mẫu. Bốn vị muốn gặp gia phụ, e rằng vĩnh viễn không được như nguyện.

Lão già mé tả giậm chân nói:

- Bọn lão phu đến chậm mất rồi.

Quân Trung Phụng không hiểu bọn này là bạn hay là thù. Nàng ngơ ngẩn nói:

- Bốn vị đến chậm hết ba ngày...

Lão già mé tả nói:

- Nếu bọn lão phu đến sớm ba ngày thì lệnh tôn, lệnh đường không đến nỗi bị hại về tay kẻ địch.

Quân Trung Phụng tra kiếm vào vỏ, nghiêng mình thi lễ nói:

- Té ra bốn vị là bạn cố tri của gia phụ. Vãn bối trong lúc hoang mang có điều thất lễ. Bây giờ xin tạ tội.

Bốn người đều đáp lễ.

Lão già mé tả hỏi:

- Cô nương có thấy mặt hung thủ không?

Quân Trung Phụng gật đầu đáp:

- Vãn bối thấy qua rồi.

Lão già mé tả hỏi:

- Phải chăng gã là một thiếu niên mình mặc áo trắng. Gã còn nhỏ tuổi mà kiếm chiêu cực kỳ lợi hại?

Quân Trung Phụng gật đầu đáp:

- Ðúng thế!

Lão già mé tả lại nói:

- Lão phu là Tả đao Quan Tây. Còn vị này là Hữu đao Quan Tây, người anh em với lão phu.

Quân Trung Phụng nhìn kỹ hai lão già thì chẳng những y phục khí giới giống nhau, mà cả về tuổi tác tướng mạo cũng chẳng chỗ nào khác biệt. Nếu lão không tự giới thiệu thì khó mà phân biệt được ai là ca ca ai là đệ đệ.

Quân Trung Phụng lại nghiêng mình hỏi:

- Hai vị Quan lão tiền bối quen biết gia phụ đã lâu chưa?

Nguyên hai lão này đẻ sinh đôi nên nếu họ không tự giới thiệu thì người ngoài khó mà phân biệt được.

Hữu đao Quan Trung đáp:

- Bọn lão phu vốn không quen biết lệnh tôn.

Quân Trung Phụng sửng sốt hỏi:

- Hai vị không quen biết sao lại đến đây cứu viện?

Quan Tây đáp:

- Bọn huynh đệ sư đồ lão phu bốn người chịu lời ủy thác của người khác đến đây để quyết đấu với hung thủ áo trắng, không ngờ đến chậm mất một bước.

Quân Trung Phụng nghĩ thầm:

- Lão này nói chậm một bước cho có vẻ lịch sự, thực ra lão đã đến chậm ba ngày.

Nàng cất giọng ôn tồn lễ phép đáp:

- Tuy bốn vị chịu lời ủy thác mà đến đây nhưng cũng vì mục đích cứu viện cho gia đình vãn bối. Vãn bối cảm kích vô cùng.

Dứt lời nàng xá dài.

Tả đao Quan Tây khẻ ho một tiếng rồi nói:

- Bọn lão phu đến chậm một bước không ngăn trở được vụ thảm sát này, thực là một điều rất đáng tiếc. Nhưng việc đã xảy ra rồi, mong rằng cô nương bớt nổi bi ai, thuận theo biến cố.

Quân Trung Phụng nói:

- Ða tạ các vị có dạ quan hoài.

Quan Tây quay lại nhìn Quan Trung hỏi:

- Bọn lão phu có điều muốn hỏi cô nương, chẳng hay có thể trình bày được chăng?

Quân Trung Phụng đáp:

- Nếu là điều mà vãn bối biết thì dĩ nhiên cứ thực phúc đáp.

Quan Tây hỏi:

- Phải chăng hung thủ đã dùng những thủ đoạn cực kỳ thảm khốc?

Quân Trung Phụng đáp:

- Gã phóng kiếm lẹ như gió, đã ra chiêu là tất hại người, lại nhằm vào những chỗ yếu huyệt mà đánh khiến cho người ta phải thành tàn phế suốt đời.

Quan Tây lại nói:

- Ý lão phu muốn hỏi lúc hung thủ ra tay có hỏi gì lệnh tôn không?

Quân Trung Phụng hỏi lại:

- Tiền bối muốn gã hỏi thế nào?

Quan Tây nói:

- Gã có hỏi về mấy người bạn tri kỷ của lệnh tôn ngày trước không?

Quân Trung Phụng đáp:

- Thiếu niên áo trắng nói huỵch toẹt vì chuyện báo thù song thân vãn bối mà đến. Ðồng thời gã có truy vấn những người đã cùng gia phụ tham dự vào việc ngày trước.

Quan Tây hỏi:

- Lệnh tôn có cho gã biết không?

Quân Trung Phụng đáp:

- Gia phụ vẫn giữ tích cách của người hào kiệt, thà chết chứ không chịu khuất phục, dĩ nhiên người không chịu tố cáo một ai với gã.

Quan Tây nói:

- Vậy là hay lắm! Bọn lão phu phải đi truy tầm hung thủ, không dám quấy nhiễu cô nương nữa.

Lão nói đoạn trở gót đi ngay.

Lão vừa đi được hai bước đột nhiên dừng lại hỏi:

- Lúc hung thủ hành hung, cô nương có mặt tại đương trường không?

Quân Trung Phụng đáp:

- Chính mắt vãn bối chứng kiến hung thủ bức bách gia phụ và gia mẫu, rồi gã phóng kiếm đánh huynh trưởng vãn bối bị trọng thương.

Quan Tây hỏi:

- Lệnh huynh không chết ư?

Quân Trung Phụng đáp:

- Tuy gia huynh chưa chết, nhưng y bị thanh trường kiếm của hung thủ chặt đứt hai đường kinh mạch. Thế là suốt đời không còn cách nào luyện võ được nữa.

Quan Tây hỏi:

- Nhà họ Quân còn ai không?

Quân Trung Phụng đáp:

- Song thân vãn bối bị hại, huynh trưởng bị trọng thương. Chỉ có một mình vãn bối được an lành.

Quan Tây hỏi:

- Bây giờ chỉ còn mình cô nương thì cô nương tính sao đây?

Quân Trung Phụng đáp:

- Phương trời mờ mịt. Vãn bối cũng chưa biết đi về đâu?

Quan Tây trầm ngâm một chút rồi hỏi:

- Hồi sinh tiền lệnh tôn có mấy vị lão hữu rất thân mật phải không?

Quân Trung Phụng đáp:

- Gia phụ ẩn cư ở đây rất ít người qua lại.

Quan Trung cũng hỏi theo:

- Có điều lão chưa rỏ xin cô nương chỉ giáo.

Quân Trung Phụng hỏi lại:

- Tiền bối có điều chi dạy bảo?

Quan Trung đáp:

- Theo chỗ điều tra của anh em lão phu thì tên hung thủ kia thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, bao giờ nhổ cỏ cũng nhổ cả rể, thường khi giết sạch, cả con gà con chó cũng không tha mà sao gả lại để cô nương không hạ thủ?

Lão nói câu này đầy vẻ nghi hoặc.

Quân Trung Phụng tựa hồ không ngờ lão hỏi câu này một cách đột ngột. Trong lúc thảng thốt nàng không biết trả lời thế nào cho phải, chỉ ngần ngừ đáp:

- Gã đã hứa với gia phụ là không giết vãn bối.

Quan Trung cười ha hả nói:

- Cô nương càng nói càng hồ đồ. Giả tỷ cô bảo năn nỉ gã, hoặc giả gã động lòng trắc ẩn mà tha thứ cho thì còn có lý. Nếu bảo rằng lệnh tôn năn nỉ gã mà được gã tha mạng cho cô nương thì thực chẳng thể nào tin được.

Quân Trung Phụng chưa am hiểu những vụ gian trá trên chốn giang hồ, nàng không nghe biết đây là thanh âm của người ngoài quan ải. Nàng chau mày đáp:

- Sự thực là như vậy. Hai vị không tin thì vãn bối cũng chẳng biết làm thế nào được.

Quan Trung quay lại nói khẽ với Quan Tây mấy câu rồi lớn tiếng:

- Cô nương có phải là con gái của Quân Thiên Phụng hay không? Bọn lão phu thực chẳng có cách nào chứng minh. Nhưng đây còn một người tàn phế và hung thủ lại để cô nương sống sót thật khiến cho người ta khó tin lắm!

Quân Trung Phụng nhíu cặp mày liễu hỏi lại:

- Hai vị tiền bối nói vậy là có dụng tâm gì khiến cho vãn bối không hiểu được.

Quan Trung đáp:

- Chỗ dụng tâm của bọn lão phu giản dị lắm. Lão phu chỉ muốn chứng thực cô nương có phải là con gái của Quân Thiên Phụng hay không mà thôi.

Quân Trung Phụng đáp:

- Vãn bối nói vậy mà hai vị không tin thì biết làm thế nào để chứng minh bây giờ?

Quan Trung nói:

- Bọn lão phu không hiểu cô nương nhưng còn người quen biết. Có điều lão phu phiền cô nương đi theo đến chỗ có người chứng minh lai lịch đó.

Quân Trung Phụng hỏi lại:

- Di hài gia phụ chưa được an táng, huynh trưởng lại bị trọng thương chỉ còn thoi thớp. Vãn bối bỏ đây đi thế nào được?

Quan Trung chau mày hỏi:

- Bây giờ bọn lão phu giúp giùm cô nương an táng lệnh tôn cùng lệnh đường thì cô nương tính thế nào?

Quân Trung Phụng trầm ngâm một lúc rồi hỏi lại:

- Hai vị định đưa vãn bối đi gặp ai?

Quan Tây đáp:

- Một người cố hữu của lệnh tôn.

Quân Trung Phụng nói:

- Ðể vãn bối thương lượng với người nhà một chút.

Quan Trung sửng sốt:

- Sao? Trong nhà này ngoài cô nương còn có người sống nữa ư?

Quân Trung Phụng đáp:

- À! Ðây là một vị tỷ tỷ của vãn bối.

Quan Trung ngạc nhiên hỏi:

- Thế ra lệnh tôn có hai con gái ư?

Quân Trung Phụng đáp:

- Không phải! Ðây là một vị tỷ tỷ khác họ.

Nàng chưa dứt lời thì Quyên Nhi đã từ bên ngoài thủng thẳng đi tới. Thị cất tiếng hỏi:

- Tiểu nữ đây mà! Hai vị còn có ý chưa vừa lòng chăng?

Quan Trung đảo mắt nhìn ra thấy Quyên Nhi ăn mặc ra kiểu nha hoàn, song nhan sắc tuyệt đẹp, đẹp hơn Quân Trung Phụng rất nhiều. Có điều mắt cô lộ sát khí thành ra cái đẹp của cô khiến người ta có cảm giác lạnh như băng sương.

Quan Tây cười khanh khách hỏi:

- Cô nương cũng là người sống sót dưới kiếm của hung thủ áo trắng ư?

Quyên Nhi nhím cặp lông mày xinh đẹp hỏi lại:

- Phải thế thì sao?

Quan Trung đột nhiên quay sang nhìn Quân Trung Phụng nói:

- Cô nương nói dối mỗi lúc một lòi đuôi.

Quân Trung Phụng nói:

- Vãn bối nói câu nào cũng đều thực hết, làm gì có chuyện dối trá?

Quyên Nhi nói tiếp:

- Nếu là những lời giả dối thì đã không để nhiều chỗ sơ hở như vậy.

Quan Trung đột nhiên vươn tay phải ra nhằm chụp vào huyệt mạch cổ tay bên hữu Quyên Nhi.

Quyên Nhi né mình tránh khỏi rồi hỏi bằng một giọng nghiêm khắc:

- Lão muốn chết chăng?

Quan Trung chụp không trúng cổ tay Quyên Nhi, lão biết ngay bản lãnh đối phương không phải tầm thường, sửng sốt hỏi:

- Cô là người thế nào trong nhà họ Quân?

Quyên Nhi xẵng giọng đáp:

- Hai vị có đui mắt đâu mà không nhìn ra tiểu nữ là một tên nha đầu?

Quân Trung Phụng khẽ buông tiếng thở dài hỏi:

- Tỷ tỷ ơi! Vụ này là thế nào đây?

Quyên Nhi đáp:

- Giản dị lắm! Bọn họ chịu lời ủy thác của người ta đến đây viện trợ nhưng chậm mất ba ngày.

Họ thấy cô nương chưa chết sanh lòng nghi hoặc, nhưng ngoài ra họ còn có mục đích gì nữa thì khó mà đoán được.

Quan Tây nói:

- Ðúng thế! Bọn lão phu theo dõi hung thủ áo trắng. Liễu Trường Công, Nguyên Tử Khiêm đều bị tru diệt cả nhà chỉ có một mình Quân gia ra ngoài lệ đó thì làm sao mà khỏi nghi ngờ được?

Quyên Nhi hỏi lại:

- Theo ý hai vị bây giờ nên thế nào?

Quan Tây trầm ngâm một lúc rồi đáp:

- Có một điều trọng yếu là bọn lão phu cần chứng minh lai lịch Quân cô nương.

Quyên Nhi hỏi:

- Chứng minh bằng cách nào?

Quan Tây đáp:

- Bọn lão phu không biết Quân cô nương, nhưng có người nhận biết. Vậy phiền Quân cô nương theo lão phu đi để hoàn thành việc chứng minh này.

Quyên Nhi nói:

- Nếu vậy thì thử hỏi Quân cô nương xem.

Quan Trung thủng thẳng hỏi:

- Ý Quân cô nương thế nào?

Quyên Nhi chắc là Quân Trung Phụng sẽ cự tuyệt nên nàng không tiện xen vào. Ngờ đâu sự tình đã xảy ra ngoài ý nghĩ của cô. Quân Trung Phụng ôn tồn hỏi:

- Hai vị muốn đưa vãn bối đi đâu?

Quan Tây trầm ngâm một lúc rồi đáp:

- Bọn lão phu đưa cô nương đến gặp hai người bạn cố cựu.

Quân Trung Phụng hỏi:

- Vãn bối không quen biết mấy, làm gì có bạn cố cựu!

Quan Tây nói:

- Người bạn cố giao của lệnh tôn thì có khác gì người cố cựu của cô nương?

Quân Trung Phụng đưa mắt nhìn Quyên Nhi nhưng thấy cô không có ý ngăn trở liền hỏi:

- Những người đó vãn bối chưa từng thấy qua mà đến quấy nhiễu họ sao tiện?

Ý tự câu nói này tựa hồ đã quyết định đi theo Quan Tây.

Quyên Nhi nghĩ thầm trong bụng:

- Con nha đầu này vẫn không quên những mối cừu hận nên mới bị người ta lừa gạt một cách dễ dàng. Xem chừng mình không thể nào quản cố được y.

Nguyên cô đã nghĩ cho Quân Trung Phụng được chỗ yên thân, nhưng lúc này cô không muốn nói ra nữa.

Quan Tây nói:

- Theo chỗ lão phu biết thì lệnh tôn hồi sanh tiền thiếu chi bạn bè. Nếu họ biết vụ này tất nhiên tìm cách báo thù giùm cho cô nương.

Quân Trung Phụng đưa mắt nhìn Quyên Nhi hỏi:

- Tỷ tỷ! Tỷ tỷ tính giùm tiểu muội có nên đi không?

Quyên Nhi hỏi:

- Ði đâu?

Quân Trung Phụng đáp:

- Ði theo mấy vị tiền bối đến ra mắt mấy vị bạn cũ của tiên phụ.

Quyên Nhi chưa trả lời thì Quân Trung Phụng lại nói tiếp:

- Trước kia tiểu muội đã nhờ tỷ tỷ kiếm cho một chỗ, nhưng bây giờ khỏi phiền đến tỷ tỷ nữa.

Quyên Nhi thở dài ngập ngừng:

- Cô nương đã quyết định... Tiểu tỳ không thể cải biến.

Quân Trung Phụng lại nói:

- Trước tình cảnh gia phụ bị thảm tử, lúc nào tiểu muội cũng canh cánh bên lòng không sao quên được. Tiểu muội chỉ mong được gặp mấy vị cố hữu của tiên phụ đặng cùng mưu việc báo thù rửa hận, thì chuyến này cũng không đến nỗi vô ích.

Hết hồi 4 - Thất Tuyệt Ma Kiếm - Ngọa Long Sinh

Xem hồi 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hoi2